← Ch.34 | Ch.36 → |
Trong gian phòng hồi phục cấp cứu đặc biệt BẠCH BỐI PHONG khẽ cầm lấy rồi ♓ô-𝓃 thật nhẹ lên bàn tay gầy xanh của Quyết Minh.
Lúc này đây tim anh đang đau vô cùng, nó cứ nhói lên từng hồi đầy oan trách... Tại sao anh lại không bảo vệ được cô, để cô bị tổn thương cô nữa thế này.
Không biết khi tỉnh lại, phát hiện ra không còn bé con nữa cô sẽ thế nào đây.
Nghĩ đến khi nhìn thấy dòng Ⓜ️·á·𝖚 đỏ thẫm chảy xuống người cô, lòng anh lại đau như cắt.
Chắc chắn lúc chưa ngất đi vợ ngốc của anh đã rất đau đớn ... Và cả bé con nữa.
Bối Phong buồn thương mang theo Đôi mắt xót xa khẽ nhìn chằm chằm vào bụng Quyết Minh...
Bàn tay không tự chủ mà chạm nhẹ vào đó...
Nơi này mấy hôm trước anh còn tranh thủ lúc cô đang ngủ mà 𝖍·ô·𝐧 nhẹ nên đó, rồi thủ thỉ nói chuyện với nó rất lâu... Nhưng giờ đây tất cả đã không còn nữa rồi.
Anh đã không thể bảo vệ được bé con của mình ...
Thôi vậy! Anh muốn ♓ô·ռ nên đó lần cuối để tạm biệt đứa con xấu số của mình... " Lần sau con lại đến đầu thai ba mẹ nữa nhé!
Ba hứa lúc đó ba sẽ bảo vệ hai mẹ con thật tốt, sẽ không để mẹ con rời xa ba nửa bước nữa... Tạm biệt con yêu"
nghĩ đến đó anh khẽ nuốt nước mắt vào tim, rồi nhẹ nhàng vén áo cô lên, chuẩn biệt tạm biệt bé con của mình...
Nhưng khi vạt áo vừa vén lên, ngay lập tức đôi mắt anh bỗng chốc từ đau buồn, xót xa... Chuyển sang phẫn nộ đầy căm giận...
" Cái gì thế này?
Tên khốn nào đã làm việc này.
Ta thề! Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!!!"
tay anh r·u·𝖓 rẩ·𝐲 chạm vào bụng cô, mắt anh đỏ gay không biết đau đớn hay tức giận nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên bụng cô... Rất nhiều, nhiều đến nhức mắt... Nhiều đến mức con ác qủy trong anh như muốn trỗi dậy...
Im lặng xem xét những vết thương còn lại trên người cô xong... Anh không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng xanh xao gầy yếu của người đang m·ê ɱ·🔼·ⓝ trên giường, thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhăn mặt đầy đau đớn, lo sợ ... Thấy cô như vậy tim anh nhói đau từng hồi.
- Anh xin lỗi! Là do anh không tốt để em xảy ra thế này!
Anh lại thất hứa với em một lần nữa rồi... Xin lỗi.
Ôm lấy cô vào lòng, tâm chí anh đang hỗn loạn từng hồi, nỗi đau xót dằn vặt khiến anh như phát điên..
Anh đã vô hình quên mất rằng, khi cô tỉnh lại sẽ phải đối mặt với cô thế nào đây... Một người dễ bị tổn thương như Quyết Minh liệu cô có thể chịu nổi đả kích này không?
Đấy là còn chưa nói đến cô đang giận anh, và đang dần đánh mất đi niềm tin vào tình yêu của mình... Thứ vô cùng quan trọng để có một tình yêu vững bền.
Tử Lan thích nhé!
Thỉnh thoảng lại được xem tai nạn.
Hay do muội yếu bóng vía qúa!
Nhìn có sợ k?
2 lần sau nhớ rút kinh nghiệm đừng nghịch phá lung tung nữa.
Đi Yên Tử mệt lắm.
Ở uông bí cũng khá nhiều chùa đẹp mà.
Đi cho tâm hồn thanh thản.
Mình chẳng biết nhưng nhà mình ở ngay hạ nguồn sông Bạch Đằng đó, người ⓒ*♓*ế*✝️ k thiếu, đất nghịch kinh khủng.
Hồi học cấp 2, ngủ cái phòng ngoài cùng ngay gần sông nước ngọt (nhà gần 2 sông) đêm nào cũng nghe tiếng nói chuyện xôn xao, ầm ĩ, tấp nập như đi chợ.
Sáng hỏi người lớn, thì được bảo buổi tối người ta buôn bán ở đó.
Giờ lớn lên mới biết ở đấy làm gì có gì đâu mà buôn bán.
*****
BẠCH BỐI PHONG mang khuôn mặt lạnh lùng sát khí, bước từng bước dài mạnh mẽ về phía căn phòng " ℳá*u"
Trong lòng anh lúc này đang tràn ngập, hận thù và 🌜·♓·ế·ⓣ chóc.
Anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp trăm nghìn lần.
Nợ Ⓜ️·á·ц phải trả bằng 𝖒*á*𝐮.
"RẦM"
Mở toang cánh cửa cẩm thạch, được làm y như một bức tường, nếu người ngoài bước vào sẽ không thể nào biết được đó là cánh cửa...
- Ông Chủ!
- Ưm.
Người mang đến chưa?
- Dạ! Rồi ạ!
- Mang chúng vào đây??
- Dạ! Mang chúng vào.
Ngay lập tức 6 tên con trai được đư-@ ✅-à-ⓞ.
Bọn chúng đều bị đánh đến 🌴.𝒽â.n th.ể bầm dập, đi đến đâu là 〽️-á-ⓤ chảy theo đó, trông biến dạng vô cùng...
Vừa nhìn thấy anh, cả bọn 𝖗-⛎-ռ 𝐫-ẩ-🍸 sợ hãi, mặt tái mét đầy hoảng loạn...
- Xin anh hãy tha cho chúng tôi.
Chúng tôi biết lỗi rồi!
Cầu xin anh tha thứ...
- Vậy... lúc cô ấy cầu xin các người ... Các người có tha không?
- Chúng tôi...
Nhưng chúng tôi vẫn chưa làm gì cô ấy cả... Chỉ...
- Chỉ cưỡ_ռ_🌀 é_𝖕, đ_áռ_h đậ_𝖕 thôi đúng không?
- xin người hãy tha cho chúng tôi...
(Mấy con người ⓡ*ⓤ*𝐧 𝖗ẩ*𝐲 sợ hãi, đập đầu xuống đất van xin anh tha thứ.
Dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn lòng tự trọng sĩ diện của đàn ông.
Họ biết họ đã gây họa lớn, giờ chỉ mong sao người đó giảm nhẹ tội thôi) nhưng có vẻ Bạch Bối Phong không những không dịu đi cơn tức giận.
Mà anh còn muốn như ⓑố·c ♓·ỏ·🔼 hơn, mắt anh như ngàn con dao đâ●〽️ sâu vào họ
- Vậy lúc đó các ngươi có tha cho cô ấy không?
Còn đứa con vô tội của ta nữa?
Họ có tội tình gì mà Các ngươi làm vậy hả???
- Ơ! Nhưng chúng tôi có hại con ngài đâu.
Lúc đó chỉ có mình cô ấy ở đó thôi mà?
*rùng mình, lạnh sống lưng*
- Thế tên khốn nào đã đá bụng cô ấy, để cô ấy bị băng huyết, dẫn đến sảy thai...
Tất cả đều là các ngươi...
Theo các ngươi ta nên trả thù thế nào cho con ta đây?
Nợ 𝐦·á·𝐮 phải trả bằng 𝖒á●υ.
Có lẽ các ngươi không thể trả hết được, nên người nhà các ngươi cũng cần phải trả thay...
- Không! Đừng mà!
Đừng...
- Mang chúng vào đây!
Rất nhanh sau đó, người của anh đư-ⓐ và-𝐨 khá nhiều người, qùy xuống xếp hàng trước mặt anh...
Bọn họ từ trẻ nhỏ, cho đến thanh niên phụ nữ, người trung niên ...
Bạch Bối Phong nhìn một lượt rồi nhàn nhạt nói
- Mang hết Nam giới đi cắt lưỡi rồi vất xuống Hầm khai thác Vàng đi!
- Vâng!
Tiếng anh vừa dứt là sự ồn ào chống trả quyết liệt của những người đàn ông.
Chẳng ai muốn cắt lưỡi cả, chứ đừng nói là phải sống trong nhà tù rồi khai thác vàng cho anh... Khai thác vàng ngang với xây Vạn lý trường thành, 𝐜_𝐡_ế_т là điều không thể tránh khỏi, chẳng qua là 🌜♓ế-† sớm hay ⓒhế-𝖙 muộn mà thôi.
Nhưng biết làm sao bây giờ, khi người của anh đã hoàn toàn khống chế họ..
Bọn họ được đưa đi xong.
Bạch Bối Phong lại liếc nhìn xuống đám phụ nữ và trẻ nhỏ phía dưới... Rồi lạnh giọng tàn độc
- Các ngươi muốn 🌜ưỡ𝖓●g 𝒽●𝐢●ế●ρ người khác lắm đúng không?
- Không! Xin ông hãy tha cho chúng tôi.
- Không sao?
Mà hình như các ngươi đều chưa có vợ con thì phải, nhưng cũng may vẫn còn mẹ và chị em gái nên ta đành mượn tạm vậy?
Đã thích 𝖈.ư.ỡn.𝐠 𝒽ⓘế.𝓅 như vậy... Ta sẽ cho các người toại nguyện...
- Ông muốn làm gì?
- Cho các ngươi vui vẻ với đám kia...
Anh nói rồi quét mắt nhìn về phía phụ nữ trẻ nhỏ đang ôm nhau 𝐫●𝖚●п 𝖗●ẩ●🍸, sợ hãi phát khóc kia?
- Không! Chúng tôi không muốn!
- Đừng nói vậy! Cảm giác sẽ rất tuyệt đó.
MANG CHÚNG ĐI!
- Dạ! Vậy... Giải quyết bọn chúng thế nào ạ...
- Cho mấy thằng đó uống loại mới nhập về đó, để xem bọn chúng có chịu nổi không?
Rồi nhét tất cả vào một phòng cho chúng thoải mái chọn lựa.
- Vâng.
- Không đừng mà...
AAAAA CỨU TÔI VỚI.
Tiếng la hét cầu cứu van xin của các cô gái, và sự chống cự của mấy tên đó, khiến căn phòng trở lên nhốn nháo hẳn lên... Nhưng điều đó cũng chẳng làm được gì cả.
Bằng chứng là căn phòng đã im lặng sau 5 phút ồn ào.
Cánh cửa phòng bên được mở ra nhanh chóng và đưa bọn họ vào cái sai trái nhất của cuộc đời.
Màn hình 3D siêu mỏng nhanh chóng mở lên, ghi rõ hình ảnh bên trong căn phòng.
- Cho thuốc tăng liều nên đi.
Ta muốn bọn chúng phải tận mắt chứng kiến người nhà mình bị hành hạ.
Nhưng cuối cùng chính bản thân bọn chúng cũng tự mình chà đạp nên họ... ✞г·@ 𝖙·ấ·𝓃 giày vò họ cho đến ↪️.𝐡ế.𝖙.
Bảo Phòng Phong chuẩn bị hình thức ✝️r-🔼 t-ấ-𝐧 vòng 2 đi.
Cái thuốc đó chỉ biến chúng thành dã thú, đã có ⓗ𝖆●𝐦 𝐦●цố●ⓝ xem chúng khống chế bản năng mình thế nào.
Dù sao diệt cỏ cũng cần phải diệt tận gốc.
*****
SAU khi để bọn chúng tự hủy hoại chính người thân của mình (ss: tả đoạn đó mất thời gian, mọi người vui lòng tự tưởng tượng nhé...
Đại khái là đầu tiên không thể khống chế được tác dụng của thuốc, bọn chúng lao vào cưỡng ◗â_ɱ người nhà của bạn.
Nhưng tên này thấy người nhà mình bị vậy, thì lại chạy sang đánh đấm tên kia để bảo vệ họ... Thế là xảy ra xô xát tự đánh nhau.
Nhưng cuối cùng chúng cũng không thể cưỡng lại được thú tính đang dần nổi lên của mình...
Tên này dồn hết tức giận lên người nhà tên kia và ngược lại.
Thuốc chúng uống có đặc điểm đó là chỉ muốn làm chuyện đó một lần với đối tượng, nếu làm lần thứ hai tứ chi sẽ tự cắn nhức đến phát điên.
Chính vì thế để thỏa mãn sự hưng phấn khó dập tắt, chúng chuyển đối tượng liên tục, từ tên nọ đến tên kia cứ xoay vòng trong thù hận.
Cuối cùng để thỏa mãn thú tính ngay cả người thân của mình chúng cũng không tha, cho dù lý trí không cho phép, nhưng bản thân vẫn lao vào hành hạ họ.
Lòng rất đau nhưng không thể nào cưỡng lại được.
Mãi đến khi thuốc hết tác dụng chúng mới giật mình hoảng hốt khi thấy người nhà mình ⓜá-⛎ mê lênh láng, 𝒸♓ế*т trong đau đớn trước mặt mình.
Sự hối hận, day dứt, đau đớn cứ dần cắn xé 🦵_ï_n_𝐡 h_ồ_n họ.. )
Bạch Bối Phong mở cửa phòng bước vào nhìn 6 tên đang ôm người nhà mình gào thét.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng nhìn chúng tức giận
- Sao? Cảm giác thế nào?
Chẳng phải các ngươi thích làm mấy trò bẩn thỉu đó lắm sao?
Sao giờ gào thét thế kia?
Hay là hưng phấn qúa!
Rất vui vẻ đúng không?
(Bọn chúng nghe anh nói vậy thì ngước đôi mắt đầy oán hận lên nhìn)
- Tại sao ngươi lại độc ác như vậy.
Bọn ta sai thì cứ 𝐠*iế*✝️ bọn ta đi.
Họ có tội tình gì mà ngươi lôi họ vào, đày đọa họ 𝐜𝖍●ế●t trong đau đớn như vậy hả???
- Thế vợ và bé con của tao có tội tình gì mà chúng mày giám làm tổn thương họ.
Nợ ⓜ·á·ⓤ phải trả bằng ɱá·𝖚.
Nếu biết sai thì trước đây đừng ngu ngốc làm.
- .....
- Ta đang trừ hại cho dân mà thôi.
Để những thứ vô tích sự, cạn bã, phá hoại của xã hội sống trên đời chỉ là sự sỉ nhục với toàn nhân loại.
Đấy còn chưa nói đến từ trước đến nay các ngươi đã phá hoại cuộc đời của bao nhiêu cô gái khác rồi.
MANG CHÚNG SANG PHÒNG BÊN.
- Mày có giỏi thì bắn 𝐜_♓_ế_𝐭 tao luôn đi.
- Bắn c●𝐡ế●✝️ chúng mày thì rất dễ.
Nhưng mà lâu lắm rồi anh em không được chơi vui vẻ, phải chiều họ một chút chứ. Hahaha.
- Mày... Mày... Mày định làm gì bọn tao?
- Trước khi 𝖈*𝒽ế*ⓣ tao muốn cho chúng mày biết được cảm giác... Bị xâm hại sẽ là như thế nào?
MANG ĐI
- KHÔÔÔNG!
Mệnh lệnh được đưa ra, người của anh liền kéo chúng sang phòng bên trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Cánh cửa phòng bên vừa mở ra, bọn chúng liền hoảng loạn đầy sợ hãi, khi nghĩ tới cảnh sắp sảy ra với mình.
Chưa bao giờ bọn chúng muốn ↪️*𝖍ế*✞ như lúc này.
Nhưng chúng biết ... Ⓒ𝐡ế*𝖙 không phải là dễ, đã rơi vào tay anh chúng không có quyền quyết định mạng sống mình nữa rồi.
Ngồi thoải mái quanh phòng là một toán y như đ●ầ●𝐮 𝖙●ⓡ●â●⛎ 〽️ặ●𝐭 𝐧●🌀●ự●ⓐ, xăm trổ đầy mình, cơ bắp lực lưỡng, khuôn mặt đầy sẹo đang mỉm cười như đang mong chờ điều gì đó.
Bạch Bối Phong uy nghiêm bước vào rồi lên tiếng
- Hôm nay tôi có một chút qùa tặng có mấy cậu.
Cảm ơn mấy cậu đã dăn đe, giáo huấn, dạy dỗ, chiêu mộ bọn tù nhân giúp tôi.
Cứ dùng tự nhiên, nhưng đừng để chúng c·𝐡·ế·ⓣ là được.
Bối Phong nói xong, liền phát tay cho người đẩy 6 tên kia vào.
Mấy người trong phòng vừa nhìn thấy chúng liền nuốt nước bọt không ngừng, hai mắt sáng rỡ, sung 𝐬ư.ớn.g.
Nói gì thì nói, mấy con mồi thơm tơ trắng hồng này đã rất lâu rồi họ không được chạm vào.
Nhìn là thèm đến không cầm được nước miếng.
Khiến bọn họ chân ✝️·𝖆·y 𝖗·⛎·ռ 🦵ê·ռ vì thèm khát.
Thấy họ như vậy anh chỉ khẽ nhếch môi cười rồi căn rặn
- Nhớ không được sung qúa mà làm chúng ⓒ♓ế●† đấy.
Nếu không hậu qủa mấy người tự hiểu.
Anh nói xong khẽ quyét ánh mắt tàn nhẫn qua những người đang hoảng loạn vì kinh hãi rồi tức giận bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại.
Mấy người bên trong liền sung s●ư●ớ●ⓝ●ɢ động thủ, họ như hổ vồ mồi, thoải mái thích thú đùa giỡn, khám xét †♓â-ⓝ ⓣ♓-ể của mình, rồi lao vào xâu xé những con mồi dường như không còn chút sức lực nào.
Tiếng la hét đau đớn sợ hãi, xen lẫn với tiếng cười 𝖒🅰️*𝐧 𝐫*ợ, khiến không gian trong căn phòng trở lên qủi dị đến đáng sợ.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |