Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 36

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


BẠCH BỐI PHONG ung dung ngồi trên ghế sopha cao cấp thoải mái thưởng thức màn rượt đuổi, sau đó là cưỡng dâm...

Thấy từng tên một bị tra tấn hành hạ cả về thể xác, lẫn tinh thần, anh thấy thỏa mãn vô cùng...

Anh muốn cho chúng biết và nếm trải thế nào là con mồi.

Đó là qủa báo mà thôi.

Chuyên đi áp bức, làm hại những người con gái yếu đó... Thì anh cũng muốn chúng phải nếm trải cảm giác bị kẻ mạnh hơn mình khống chế, trà đạp sẽ như thế nào...

Cũng may chúng vẫn chưa động đến cô nếu không ... Bọn chúng sẽ được sống cùng anh tới già, nhưng sống không bằng chết, ngày ngày sẽ được nếm trải tất cả các kiểu hình tra tấn do anh ưu ái thiết kế ra dành tặng chúng...

Không gian như chìm trong im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều hướng lên màn hình 3D lắc đầu.

Sau khi nhìn hàng loạt cảnh mấy tên kia bị xoay ngược xoay xuôi, thân thể bị gặm nhấm đến rướm máu thì Phòng Phong cũng phải nhăn chán nói

- Đúng là thổ phỉ!

Toàn những trò giơ bẩn.

- Con trai mà chúng đã tàn phá thế này... Nếu là con gái thì sẽ sao nhỉ???

- Bị thế kia thà cắn lưỡi chết tại chỗ còn hơn... Đúng là nhục mà.

Cả Đám Đang hưng phấn bình luận thì bị ánh mắt sắc lạnh từ anh quyét qua nên vội im bặt.

Không gian lại chìm vào tĩnh lặng...

Trên màn hình đập vào mắt mọi người lúc này là cảnh ... Một kẻ có vẻ ngoài sáng sủa nhất bọn, đang bị 1 tên có vẻ như đại ca trong đám Thổ Phỉ kia "chăm sóc" sau khi giở đủ trò hành hạ người đó, mặc cho hắn kêu gào van xin, nhưng tên đó dường như mờ mắt ... hắn sau khi rút cái thứ đó ra, khẽ cúi xuống xăm xoi vùng hậu huyệt giờ đã rách tươm... Cảm giác như chưa thỏa mãn, hắn nhếch môi rồi chọc hẳn bàn tay vào nơi hậu huyệt nhỏ bé loang lổ máu kia... AAAAAAA

Tất cả mọi việc xung quanh đều dừng lại khi tên thổ phỉ đó đút cánh tay to lớn của mình vào trong hậu huyệt, hắn như đang moi móc cái gì đó... Khẽ nhếch môi cười khi đạt được mục đích.

" A " tiếng hét đau đớn của kẻ xấu số, vừa vang lên và ngất xỉu tại chỗ.

Khi tên đó thẳng tay rút ra từ hậu huyệt ... Trên bàn tay đầy máu của hắn giờ là Đại Tràng đang được hắn không ngừng kéo từ chỗ đó ra ngoài.

Trong phòng trở lên nhốn nháo hẳn đi ...

- Mau vào ngăn tên đó lại!

Tên này man rợ mà bẩn thỉu thật.

- Vâng!

Bọn đàn em vội vàng chạy sang phòng bên để ngăn cản tên thổ phỉ kia lại... Tên kia chưa thể chết sớm như thế được, họ còn chơi chưa chán mà...

Còn lại mình Bối Phong ở lại, anh vẫn đang nhìn tên to gan giám phá hỏng kế hoạch của anh.

Đã thế hắn còn cười vui vẻ, thích chí khiến anh nhức mắt vô cùng.

- Đã làm sai thì phải chịu phạt.

Tự nhìn hắn mà nói xong.

Anh đứng dậy bước sang phòng bên... Trò chơi kết thúc ở đây được rồi, anh còn phải về với vợ yêu của anh nữa.

- Hắn ta sao rồi?

(Anh vừa bước vào liền hỏi tên đàn em đang khám xét cho tên số đỏ kia)

- Dạ! Thưa ông chủ!

Hắn chết rồi!

- Chết rồi! *liếc sang nhìn tên thủ phạm*

Ngươi đã làm trái lệnh thì phải chịu phạt.

- Xin ông chủ tha cho tôi lần này!

Tôi một phút hồ đồ mà quên mất...

- Cơ hội chỉ có 1 lần duy nhất...

- Tên kia! Uổng công bọn ta đã làm cho người nhiều như thế, mà ngươi...

" Chát"

- Hỗn láo! Giám ăn nói bất kính với ông chủ!

(PHÒNG PHONG đanh mặt dạy dỗ tên đó)

- Thôi! Mang kẻ hại và kẻ bị hại vất xuống hồ nuôi cá đi!

Lâu lắm rồi chưa cho chúng ăn!

(nói rồi anh quay lại nhìn một lượt những tên khác)

Nếu kẻ nào muốn giống như hắn thì cứ trái lệnh xem??

Mang 5 tên còn lại sang phòng bên tiếp tục đi!

- Dạ!

Chẳng mấy chốc căn phòng máu me giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ...

Giờ đây bọn chúng đang run rẩy đợi chờ khổ hình tiếp theo.

Trong căn phòng có rất nhiều dụng cụ tra tấn từ cổ xưa đến tân tiến... Khiến 5 tên kia chỉ mong sao được chết nhanh chóng, gọn nhẹ cho thoát tội...

- Làm việc đi!

Nghe theo mệnh lệnh của anh, mấy người đàn em thích thú chọn đồ nghề ...

- không biết thịt chín ngon, hay thịt sống ngon nhỉ?

Dù sao trước khi chúng chết ... Cũng nên cho chúng làm ma no.

- Thế có gia vị tẩm ướp cho hấp dẫn chưa?

- Đây... Đây... Có đây?

Đủ các thể loại ... Ngon tuyệt...

Vừa lúc đó là Hai tên đàn em hí hửng đi vào, trên tay chúng là những hộp lớn trên tay...

- Đâu? Mang vào đây xem nào?

Trước mặt họ lúc này là một hộp đựng toàn giòi là giòi, con nào con lấy mập tròn béo ngậy, đang lúc nhúc trong hộp.

Bên cạnh là hộp đựng toàn sâu cau to tướng, tiếp đến là rết.

*****

Nhìn những thứ lúc nhúc trước mặt những tên xấu số kia tái mặt run rẩy sợ hãi.

Bởi chúng biết mình sắp gặp sui, cho dù không biết đó là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp rồi.

Sau khi sắp xếp dụng cụ xong.

Người của anh mang vào vài con dao mỏng sáng loáng, sắc bén đặt trên bàn.

- Dùng hình đi!

Nhớ tiêm thuốc tê cho chúng đã rồi mới làm.

- Vâng!

5 tên phạm nhân nhanh chóng được buộc vào cột y như tượng chúa thần Jesu.

Và đặt trước một tấm gương lớn để bọn chúng có thể nhìn thấy mọi thay đổi chuyển biến của mình.

Khiến chúng hoang mang hoảng sợ, không biết trò tra tấn nào tiếp theo đang đợi họ nữa.

Nhìn chúng một lượt bọn đàn em anh nhếch môi cười tàn độc.

Cho dù không ưa gì cô, nhưng thiếu chủ của họ chưa kịp chào đã bị bọn cạn bã của xã hội này giết chết.

Họ cũng báo thù thay thiếu gia.

- Không biết ở đâu ngon nhất nhỉ?

- Ừ đùi đi, chỗ đó nhiều thịt!

- Vậy cậu đến tiêm thuốc tê vào đùi tên thứ 1 đi!

Sau khi thuốc tê được tiêm xong.

1 người đàn em của anh cầm một con dao khá dài sắc bén cảm tưởng chỉ cần vung dao thì cơ thể sẽ cắt làm đôi, đi về phía tên thứ 1... Khiến kẻ đó mặt tái mét lên vì run sợ

- Đừng sợ! Tiêm thuốc tê rồi, sẽ không có cảm gíac gì đâu.

- Không! Làm ơn hãy giết chết tôi luôn đi!

Đừng đày đọa tôi nữa mà.

- Như thế sao được!

Sẽ mất vui đó!

Không tin để tôi thử cho mà xem...

Nói rồi người đó nhếch môi vung dao làm một đường ngọt lịm... Khiến tên đó chỉ " A " nên một tiếng rồi im bặt, trợn mắt nhìn đám xương đùi đang hở ra do mất một mảng thịt lớn phía trước...

Lạ là hắn không hề thấy đau một chút nào hết, chỉ biết trơ mắt nhìn máu long lổ không ngừng chảy dưới chân mình ...

Bối Phong nhìn đám máu đó không hài lòng nói

- Tiêm thuốc đông máu lại đi!

Anh muốn từng tên một sẽ bị xẻo thịt, nhưng không muốn chúng đau đớn qúa sớm như vậy sẽ mất vui.

Ngay cả nếu máu chảy qúa nhiều bọn chúng sẽ chết trước khi chìm vào ác mộng.

Anh muốn bọn chúng phải tận mắt chứng kiến chính bản thân mình bị lọc thịt đến tận xương mà không hề có cảm giác gì.

Miếng thịt khá lớn được cắt làm 5 phần đỏ tươi ướp nước sốt máu thật tanh tưởi, được nhẹ nhàng đem vào khay đựng giòi.

- Mấy người chắc đói rồi đúng không?

- Không... Không...

Cả 5 tên cùng lắc đầu nguầy nguậy khi họ bưng khay gia vị đến...

- Muốn ăn thịt gỏi tẩm giòi, rết hay...

- CÁC NGƯƠI LÀ LŨ ĐỘC ÁC KHÔNG.... Ặc ặc..

- Ăn ngay cho tao.

Tên lắm lời đó bị hai người chăm sóc ép nuốt cho bằng được.

Hắn hoảng loạn sợ hãi khi cảm giác có thứ gì đó đang lúc nhúc trong miệng mình, rồi những cái nhói đau buốt nơi khoang miệng và đầu lưỡi...

Bên ngoài ép nuốt bên trong đau tê tái, hắn muốn được giải thoát, không còn cách nào khác " Ực" một cái miếng thịt hôi tanh khủng khiếp được nuốt xuống ... Nhưng những con vật kia vẫn lờn vờn trong miệng hắn mà không chịu biến đi.

Cả khoang miệng giờ đã tê cứng do bị rết cắn, không còn cách nào khác hắn bèn nhắm mắt dùng sức cắn rồi nhai chúng, cứ như vậy cho đến khi trong miệng không còn thứ gì. Mà toàn thân đã tê cứng đau buốt...

Những tên khác nhìn cảnh tượng hãi hùng vừa rồi, nhanh chóng ngậm hết miệng lại sợ hãi

- Nếu muốn ăn bọ cạp thì cứ ngậm đi!

Bọ cạp khó nuốt hơn rết đấy!

Biết không thể chống lại được.

Bọn chúng đành nhắm mắt ăn mói thịt sống trộn giòi cho lành.

Cho dù kinh khủng ghê tởm vô cùng nhưng vẫn hơn mấy thứ kia.

Bạch Bối Phong nhìn một mình vừa rồi nhưng không hề có cảm xúc gì.

Lòng anh giờ đang hướng về người vợ tội nghiệp của mình.

Càng nghĩ về cô nỗi thống hận trong anh dâng trào.

- Phòng Phong! Tôi muốn nhìn thấy tim bọn chúng màu gì?

- Dạ!

- Cậu lọc hết khối cơ và thịt ở lồng ngực của chúng ra đi.

Nếu sợ không đủ thuốc tê, thả bọ cạp nên đó hỗ trợ đi!

- Vâng!

Anh thỏa mãn nhìn bộ xương trước mặt mình gật gù, sau khi chơi chán anh sẽ bóp nát tim từng tên một...

Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại anh bỗng reo, là số của Giám đốc bệnh viện

- Alô!

- Chủ tịch! Phu nhân tỉnh rồi!

- Ừ. Có ai ở đó chăm sóc cô ấy chưa?

- Dạ! Tôi đã phái bác sĩ và y tá túc trực ở đó rồi!

Và bố mẹ vợ chủ tịch.

- Họ đến rồi à!

Cám ơn ông!

Tôi sẽ tới ngay!

Nói xong anh vội vàng giao mọi việc lại cho Phòng Phong.

Rồi vội trở lại bệnh viện.

Anh lo lắng hồi hộp vô cùng Cũng may có ba mẹ ở đó họ sẽ biết cách quan tâm chăm sóc cô.

*****

BỐI PHONG bước từng bước vội vàng trên hành lang bệnh viện.

Lúc này đây lòng anh vừa mừng vừa lo ... Không biết khi gặp cô rồi anh sẽ phải làm sao nữa.

Vừa bước đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh đứng sững lại rồi Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thật khẽ như sợ kinh động đến ai kia.

Huhuhuhuhu

Tiếng khóc nhẹ nhàng mà ai oán rên rỉ của ai kia khiến lòng anh như thắt lại, tim anh nhói lên từng hồi vì xót thương.

Bối Phong Đứng sững một lát như bất động nhìn da diết vào cơ thể gầy yếu mỏng manh đang nằm run rẩy trên giường kia...

Người anh yêu thương đang quay mặt vào tường, giơ đôi vai không ngừng run rẩy trước mặt anh.

Tuy không nhìn thấy khuôn mặt người thương nhưng anh biết giờ đây trên khuôn mặt xanh xao đang đẫm nước mắt...

Anh cứ đứng vậy ngây ngốc nhìn cô, thật sự trong lòng rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng vỗ về, an ủi.

Nhưng không hiểu sao lúc này cổ họng anh như nghẹn đắng, tim như ngừng đập cùng với cơ thể vô lực....

- Con đến rồi à?

Mau qua dỗ dành, khuyên nhủ nó đi!

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nó cứ khóc không ngừng đấy.

Cha mẹ khuyên thế nào cũng không nghe.

Lời của cha vợ như khiến anh thoát ra được suy nghĩ mông lung mà quay về với thực tại.

Khẽ gật đầu đáp nhẹ lại cha như lời cảm ơn ông đã giúp mình thức tỉnh.

- Quyết Minh tỉnh dậy lâu chưa cha!

Em ấy khóc nhiều như vậy chẳng lẽ đã biết....

- Haizzz...

Nó tỉnh được một lát rồi!

Vừa tỉnh dậy là hoang mang, hốt hoảng ôm lấy bụng hỏi chúng ta về đứa bé.

Vừa hỏi xong thì Quyết Minh lại tự khẳng định rằng bé con không sao, nó đã bảo vệ được bé con, rồi thì nó thương bé con lắm, bé con sẽ không lỡ bỏ nó mà đi đâu... Lúc đó Nó đã nhìn chúng ta bằng ánh mắt van xin... Hãy nói rằng bé con vẫn an toàn, vẫn bình an ở bên nó.

Thấy Quyết Minh như vậy chúng ta đau lòng vô cùng, cứ ngây người không biết phải nói với Nó ra sao nữa...

Có lẽ vì sự ấp úng của chúng ta mà nó đã tự tin tưởng vào đứa bé vẫn tồn tại bên nó.

Lúc đó nó đã sờ nhẹ vào bụng mình rồi mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt nghỉ ngơi...

- Vậy Chắc cô ấy khóc vì trách con đã không bảo vệ cô ấy được an toàn.

Dù sao Quyết Minh chưa biết chuyện buồn kia cũng tốt.

Bối Phong thở phào nhẹ nhõm vì biết tin cô chưa biết chuyện hai người đã mất đi bé con.

Anh sợ nếu cô biết rồi sẽ kích động tổn hại đến sức khỏe, giờ đây cô đang rất yếu, anh không muốn cô có thêm tổn thương gì nữa...

- Không phải đâu!

Quyết Minh biết mình mất đi đứa bé rồi!

- Sao lại thế?

Giọng anh khẩn thiết đầy lo lắng, khuôn mặt chẳng mấy chốc toát lên vẻ lo lắng u sầu.

- Lúc nó vừa chấn an bản thân rằng cháu ta không sao, thì bác sĩ bước vào thăm khám bệnh tình nó.

Vì không an tâm nó đã hỏi bác sĩ...

- Con xin lỗi!

Bối Phong cúi mặt như để tạ lỗi với ông.

Vì anh đã không giữ đúng lời hứa với họ.

Lúc được họ tin tưởng trao gả con gái cho mình anh đã vô cùng vui mừng.

Lúc đó anh đã hứa với họ và tự hứa với lòng mình sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, bảo vệ cô thật tốt.

Vậy mà giờ đây anh đã sơ suất không bảo vệ cô thật tốt để cô bị thương, đáng đau buồn là đứa con xấu số của hai người đã mất ... Anh đau lắm, nỗi đau này luôn cào xé tâm trí anh, bắt anh không được bình yên từng giây phút...

- Hai cha con nói gì mà lâu thế?

Bối Phong con vào với Quyết Minh đi.

Tuy nó đang giận con, nhưng chắc lúc này nó rất cần con đó.

Chúng ta đầu hàng rồi, nói mãi không nghe.

Con lựa lời mà khuyên nhủ dỗ dành nó...

- Dạ! Con nhớ rồi ạ!

Cảm ơn ba mẹ đã...

- Thôi con vào với Quyết Minh đi!

Chúng ta ra ngoài một chút vậy!

- Vâng!

Nhìn cha mẹ vợ đi ra ngoài rồi khép cửa lại, mà lòng Bối Phong cũng phần nào nhẹ nhõm.

Cũng may cha mẹ thương cảm và hiểu cho anh, nếu không anh không biết phải đối diện với họ sao nữa.

Tiếng khóc giấm giứt vẫn đang cào xé tâm trí anh.. Ba mẹ vừa đi khỏi anh liền bước từng bước nhẹ nhàng đến bên giường.

Khẽ đặt bàn tay lên đôi vai đang run lên vì khóc của ai kia thật dịu dàng đầy quan tâm... Và anh cảm nhận đôi vai đó khẽ giật mình một cái...

Cẩn thận ngồi xuống giường anh xót xa gọi

- Quyết Minh!

- Huhuhu

- Quyết Minh à!

- Huhuhu

- Cho anh xin lỗi!

Là do anh không tốt, anh đã không bảo vệ tốt được em và con...

- Hức hức hức

- Anh sai rồi!

Xin em đừng như vậy nữa mà!

Hãy quay lại đánh anh, mắng anh, làm gì anh cũng được ...

Xin em mà...

- Anh tránh ra ... đi đi... Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa ... Huhuhu

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)