Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 37

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ôm lấy thân hình gầy yếu nhỏ bé vào lòng mà lòng anh nhói đau.

Không ngờ chỉ mấy ngày thôi mà ôm cô đã lỏng thế này rồi.

Sao anh cảm thấy mình khó có thể bao trọn lấy cô, cảm giác như nếu chỉ cần anh sơ sẩy, lơ là buông lỏng tay thôi là anh sẽ mất cô mãi mãi.

Con tin bỗng nhiên đập loạn lên vì lo lắng, không tự chủ anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng như gìn giữ, che chở...

" Á" tiếng kêu của cô, khiến anh giật mình vội thả lòng tay, lo lắng nhìn vào khuôn mặt yêu kiều có nét xanh xao đang nhăn nhó vì đau kia mà thành khẩn, áy náy...

- Anh xin lỗi! Anh làm em đau rồi!

Anh không cố ý đâu!

- Buông ra đi!

Đừng ôm chặt như vậy!

Nghẹt... Thở!

- Ừ... Ừ...

Như máy robot nghe theo ý cô rồi vội vàng thả lỏng tay thêm chút nữa...

- Thế này được chưa em?

- Ừm!

Anh....

Quyết Minh rất muốn nói tiếp nhưng không hiểu sao họng cô như cứng lại không cho cô phát âm.

Tuy bề ngoài vẫn hờn giận anh, muốn đuổi anh về, muốn trừng phạt anh thật nhiều... Nhưng sâu tận trong lòng cô không muốn điều đó xảy ra chút nào, vòng tay anh rất ấm nó như níu kéo cô khiến cô chần chừ không muốn thoát khỏi, ở trong lòng anh cô như được bao bọc, bảo vệ, che chở... Khiến cô khó lòng rời xa.

Hơn nữa việc cô xảy ra chuyện không may là cô không đúng.

Cha mẹ nói rồi, anh chỉ là đỡ người ta một chút vậy mà cô đã hờn giận bỏ đi khiến bé con phải rời xa hai người...

"Theo như lời Cha Mẹ Anh không sai mà người sai là cô" ... Nhưng cô cũng có lý do của mình mà, sao tất cả đều là nỗi của cô thế này... Huhuhu

- Anh xin lỗi... Là do anh không tốt, anh đã không bảo vệ được mẹ con em.

Anh...

- Hức hức.

- Quyết Minh!

Anh...

- Hức hức hức...

- Quyết Minh à! Em đừng như vậy nữa mà!

Anh sai rồi!

Là do anh không tốt!

Anh...

- Hức... Tại sao lúc đó anh không đến?

Hức... Em đã rất sợ!

Cả bé con cũng rất sợ nữa!

Hức... Anh tệ lắm!

Em đã khóc gọi anh rất nhiều... Hức... Mà sao... Anh không đến cứu em...

Con của em ... Đã mất rồi...

Em...

- Anh xin lỗi... Anh đã không bảo vệ được em và con của chúng ta...

- KHÔNG PHẢI CON CỦA ANH

*Kích động*

- Hả???

Bối Phong Đang nói đến nỗi đau mất đi đứa con xấu số của hai người, tự nhiên Quyết Minh hết toáng lên phủ nhận điều đó, khiến anh bất ngờ nhíu mày khó hiểu ý cô là gì? Sao tự nhiên cô lại nói như vậy???

- Nó không phải con anh... Nó là con tôi!

Bé con là của tôi!

Chỉ mình tôi thôi!

Hức hức... Nhưng mà tôi đã không phải là người mẹ tốt, nên nó cũng bỏ tôi mà đi rồi... Huhuhu

(nghĩ về bé con lòng cô đau nhói.

Nhưng biết làm sao bây giờ... Cũng tại cô vô dụng không thể bảo vệ được bé con mà thôi.

Coi như ông trời đang trừng phạt cô, bắt cô phải xa bé con của mình)

- Em đừng nói vậy mà Quyết Minh!

Là do anh không tốt, anh đã không bảo vệ được em, để em phải chịu tổn thương...

*nhói đau*

- Không đúng!

Người tổn thương không phải là tôi!

Huhuhu

- Vậy là ai?

- Là Bé con!

Chỉ còn vài tháng nữa thôi là nó đã được làm người.

Nhưng em đã không cho nó được toại nguyện... Không biết giờ này nó sao rồi... Huhuhu...

- Thôi nào! QUYẾT MINH ngoan đừng khóc nữa *ôm chặt* em yên tâm đi.

Nếu có duyên nhất định sau này bé con sẽ tiếp tục làm con chúng ta mà!

- {lắc đầu} Bé con ghét em rồi!

Sẽ không quay lại với em nữa đâu!

Huhuhu

- Không! Chỉ cần chúng ta ước nguyện Bé con nhất định sẽ trở về!

- không đâu!

- Tin anh đi mà!

Nhất định bé con sẽ quay lại!

Bối Phong dùng ánh mắt dịu dàng chan chứa tin yêu và sự khẳng định nhìn thẳng vào mắt Quyết Minh mong cô tin tưởng anh.

Quyết Minh sẽ dao động khi nhìn vào ánh mắt đó!

Đôi mắt ánh lên niềm vui nhưng ngay lập tức lại xụ xuống, trên khuôn mặt xanh xao còn buồn hơn trước.

Thấy vậy Bối Phong lo lắng hỏi

- Sao vậy? Em không tin anh sao?

- Tin thì sao mà không tin thì sao?

- Sao em lại nói vậy?

Bé con chắc chắn sẽ trở về với chúng ta mà!

- Nhưng em không thể bảo vệ được bé con!

Rồi bé con sẽ tiếp tục bỏ em đi mà thôi... Huhuhu...

Đến lúc đó em sẽ chết mất!

Em biết phải làm sao?

- Em đừng sợ!

Anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt.

- Nhưng lần này anh đã thất hứa!

Em sẽ không tin ai nữa đâu!

- Anh xin lỗi!

Không gian chìm trong im lặng, lâu lâu chỉ có tiếng thở dài xé ruột của anh, và tiếng thút thích đau buồn tê tái của người anh yêu.

Rất muốn xin lỗi, an ủi cô mà sao khó thế này.

Tất cả đều lỗi tại anh.

Trời ơi! Nhưng anh biết phải làm sao để cô khỏi đau buồn bây giờ???

*****

BỐI PHONG đau lòng ôm QUYẾT MINH vào lòng như vỗ về an ủi.

Nước mắt cô thấm đẫm áo anh lạnh buốt xuyên tận vào tim.

Một lát sau tiếng khóc tắt ngấm, cơ thể cô đổ hẳn vào người anh, khiến Bối Phong giật mình hoảng hốt khi biết cô vợ yếu đuối của anh đã đau lòng đến ngất xỉu.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi anh đi lấy khăn ấm lau mặt cho cô, nhìn cô như vậy mà tim anh như quặn thắt.

Chưa bao giờ anh thấy mình vô dụng như lúc này.

Mang tiếng anh hai nổi danh thiên hạ vậy mà ngay cả vợ con mình cũng không thể bảo vệ được.

Nỗi đau đớn, dằn vặt sâu tận vào tim.

Khẽ cúi đầu nhìn ngực áo ướt đẫm vì nước mắt, không hiểu sao màu đen của nó khiến anh khó chịu vô cùng.

Vội vàng đi vào phòng tắm để thay chiếc áo sơmi trắng mà đàn em vừa mang tới.

Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm Bối Phong đã thấy y tá trưởng vào tiêm cho cô rồi.

Vừa nhìn thấy anh, cô ta đã run rẩy sợ hãi.

Bối Phong không nói gì chỉ khẽ liếc nhìn cô ta cảnh báo nhắc nhở.

Không gian trở lên ngột ngạt đến lạ thường, cả hai đều tập trung vào cô gái đang nằm trên giường mà tâm trạng lo lắng.

Anh biết bình thường vợ yêu của anh rất sợ tiêm, làm đúng lúc cô đang ngủ thế này thôi thì cũng tốt, ít nhất cô sẽ không sợ hãi và đau đớn.

- Cô làm đi!

Nhớ phải cẩn thận, nhẹ nhàng thôi đó!

- Vâng!

Được lời như mở tấm lòng, cô y tá nhanh nhảu tiêm cho Quyết Minh.

Tuy cô ta đã cố gắng, nhẹ nhàng đến từng chút một thì khuôn mặt xanh xao của ai kia vẫn nhăn nhó không ngừng.

Nhìn lông mày vợ yêu nhíu lại vì khó chịu mà tim Bối Phong quặn thắt lại, ngay cả khi chìm sâu vào giấc ngủ mà cô vẫn sợ tiêm như vậy.

Sau khi chờ y tá xong việc ra ngoài.

Bối Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô như vỗ về an ủi

Thời gian cứ chầm chậm trôi khiến cho đôi mắt thiếu ngổ trầm trọng của Bối Phong ngày càng díp lại.

Trong thời gian gần đây có qúa nhiều chuyện xảy ra khiến anh không hề có giây phút nghỉ ngơi nào cả...

Trong vô thức anh đã chìm sâu vào giấc ngủ nhẹ nhàng.

Trong giấc ngủ anh còn mơ thấy cô ngồi trong lòng anh mỉm cười nhìn về phía trước, dõi theo ánh mắt cô anh không khỏi bất ngờ khi trước mặt hai người là một bé trai rất đáng yêu, trên khuôn mặt dễ thương đó có rất nhiều nét giống hai người...

Cười thật tươi với hai người, rồi bé con vui vẻ chạy đến nhào vào lòng anh nũng nịu... Gia đình hạnh phúc, anh luôn mong mỏi điều này mà mãi không có được, giờ đây nó hiện về trong giấc mơ khiến anh nhẹ lòng đi phần nào, và mong ước điều đó sớm thành hiện thực.

Bối Phong Chìm sâu vào trong gia đình hạnh phúc, người đang ngủ dưới giường cũng từ từ mở mắt.

Quyết Minh mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh.

Và ngay trước mặt cô là hình ảnh người chồng cô vừa yêu vừa giận đang ngồi bên giường ngủ gật...

Nhìn thấy anh như vậy cô không biết phải làm sao nữa, tâm trạng khẽ trùng xuống.

Nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt điêu khắc giờ đã hốc hác hơn một chút, trên mặt cho dù đang ngủ cũng không giấu được vẻ mệt mỏi, buồn bã, xen lẫn lo lắng...

Cô hiểu vì sao anh lại như vậy.

Mà cũng tại anh cơ, nếu lúc đó anh ở bên cô, anh không lo cho người khác và nhìn thấy cô thì mọi chuyện cũng đâu đau đớn thế này.

Tuy rất giận anh nhưng không hiểu sao nhìn thấy anh như vậy cô lại thấy thương thương.

Nhất là nhìn thấy đôi lông mày đang cau lại.

" Đúng là ngủ cũng không yên mà"

nghĩ vậy Quyết Minh định đưa tay lên xoa lông mày cho anh.

Nhưng vừa giơ lên cô phải cô khẽ " A" lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó, đôi mắt ngấn nước nhìn chỗ bị tiêm trên tay mà đau đớn.

- Hả? Quyết Minh em tỉnh rồi!

Em sao thế?

Sao lại khóc?

Em lại đau ở đâu à?

- Huhuhu!

Phớt lờ câu hỏi của anh. QUYết Minh chỉ nhìn nhìn vết thương mặt mếu máo rồi hờn rỗi quay mặt đi.

Bối Phong chỉ nhìn có vậy là biết cô đang hờn giận về việc gì.

Lúc đó anh đang mơ cả ba người đang hạnh phúc bên nhau... Thì tiếng hét của cô vang lên nhói tim anh.

Cho dù vẫn đang luyến tiếc giấc mơ đẹp thì anh vẫn phải vội vàng tỉnh giấc xem tình yêu của mình ra sao.

Cũng may là không sao?

Khẽ mỉm cười nhìn bộ dạng đáng yêu của vợ yêu.

Anh nhẹ nhàng quan tâm nói

- Đưa tay đây anh thổi cho là hết đau liền!

- hic. Đau!

- ừ anh biết rồi!

Anh thương!

Nói rồi Bối Phong cúi đầu thổi nhẹ lên tay Quyết Minh.

Không biết có đỡ đau không nhưng khuôn mặt cô khẽ ửng hồng

*****

Thấy vợ yêu đã nín khóc, chỉ nhìn nốt tiêm xụ mặt, Bối Phong mỉm cười rồi hôn nhẹ lên mũi cô dịu dàng nói

- Vợ yêu đói chưa?

Có muốn ăn gì không?

Nghe anh nói đến ăn mà cô thấy miệng mình đắng ngắt.

Cảm giác mệt mỏi uể uải khiến cô không thể nhận biết được mình đói hay không?

- Em không đói!

Không muốn ăn!

- Mấy ngày nay em có ăn gì đâu, sao lại không đói được chứ!

Anh biết lúc này em đang rất mệt không muốn ăn gì.

Nhưng em cứ nhịn như vậy anh lo lắng lắm!

Bối Phong cố gắng nói thật nhẹ nhàng, để cô hiểu và biết anh quan tâm và lo lắng cho cô đến mức nào.

Mặc dù cô vẫn được truyền đạm và vitamin, nhưng anh vẫn không yên tâm.

Vì ăn được vẫn là tốt nhất.

Phải ăn được thì sức khỏe mới mau chóng bình phục được.

Có như vậy thì anh mới yên tâm, và đỡ có lỗi với mọi người.

Quyết Minh nhìn vào đôi mắt trầm buồn kia mà do dự không biết nói sao.

Cô cũng đâu muốn làm anh buồn đâu, nhưng tại anh làm cô đau lòng truớc.

Cứ bảo cố gắng quên đi chuyện đứa con xấu số, nhưng quên được đâu phải là dễ nó cũng đau lắm chứ, vẫn luôn âm ỉ trong tiềm thức trái tim cô.

Nhưng biết làm sao bây giờ, đã hứa với anh rồi, không thể lôi ra được nữa.

- Nhưng miệng em đắng lắm, không muốn ăn đâu!

- Chỉ cần ăn một chút cho khỏe là được mà.

Nếu miệng đắng hay em uống một chút sữa nhé!

- Em không muốn!

- Không ăn uống gì thì sao khoẻ được.

- Chẳng phải anh vẫn ép em truyền dịch đó thôi.

Như vậy...

- *cau mày* Được rồi!

Nếu em đã nói vậy!

Anh sẽ cho em hai sự lựa chọn:

nếu em không muốn ăn thì tiếp tục chịu truyền đau đi.

Còn nếu chịu ăn cơm, anh sẽ không bắt em phải truyền nữa.

- Huhuhu. Anh ép em!

- Anh không ép em, mà là chỉ muốn tốt cho em thôi.

- Hức. Vậy em ăn là được chứ gì?

Hức

- Ừ! Như vậy có phải là ngoan không?

- Hahaha. Cuối cùng nó cũng chịu ăn rồi hả?

Hahaha.

Cùng với tiếng cười lớn là bố mẹ cô vui vẻ bước vào.

Trên tay mẹ cô là một hộp thức ăn thơm phức.

Khiến Quyết minh ngượng đỏ mặt, vì cảm giác như mình vừa bị lừa vậy.

Cô tức giận quay mặt nhìn sang anh lườm một cái rồi hờn giận quay đi.

Bối Phong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào ba mẹ vợ, rồi quay sang cô vợ đang ăn vạ kia vui vẻ ôm cô vào lòng, mặc cho cô không ngừng dãy dụa bực bội.

- Mẹ mang đồ ăn đến cho em kìa?

Để anh bế em đi đánh răng, rửa mặt rồi vào ăn sáng nha.

- Không cần!

Kệ tôi! Tôi có chân tôi tự đi!

Cô nói rồi đẩy anh ra ngoài, không cho anh ôm lấy mình.

Rồi mệt mỏi xuống giường.

Chỉ có điều cô còn chưa kịp bước đi thì đã bị anh bế luôn vào phòng tắm.

Khi đi ngang qua ba mẹ vợ anh chỉ kịp bảo họ ngồi chờ mình một chút...

........... 0_0....... *. *..........

Hôm nay Minh Châu cảm thấy rất vui.

Tối qua sau khi được anh treo giải nếu ăn được hai bát cơm anh sẽ cho ra ngoài chơi.

Cô đã rất vui và cố gắng giật giải.

Tuy chỉ là ra sau vườn bệnh viện chơi thôi, nhưng cô cũng cực kỳ thích rồi.

Cứ thử nằm trong phòng bệnh một mình buồn chán cả tuần xem, có héo mòn không?

Nhiều lúc nhìn qua cửa sổ có rất nhiều bệnh nhân đi dạo, khiến cô cũng mong muốn được đi ở đó mà tha hồ hít thở không khí thoáng mát ở đó.

Tuy ở đây có anh, nhưng anh tuy rất quan tâm cô, nhưng bình thường cứ tập trung vào công việc làm cho muốn đòi hỏi cũng ngại.

Dường như những ngài qua anh cũng biết được mong muốn của cô.

Lên là hứa cho cô ra ngoài đó dạo chơi.

Thế nên lúc nào Quyết Minh mới ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ anh xong việc rồi đưa cô đi.

Khoảng 30 phút sau, hai mắt cô lóe sáng khi thấy anh cất giấy tờ đi.

Quyết Minh Hí hửng chạy đến bên ôm lấy cánh tay anh

- Anh! Mình đi thôi!

Bối Phong thấy cô như vậy, không những không vui mà còn gắt nhẹ.

- Em khỏe lắm à! Mà chạy như vậy?

Lỡ ngã thì sao?

- Hix. Em biết rồi.

Anh xong việc rồi, mình đi chơi thôi!

- Lần sau mà còn như thế thì nằm yên trên giường cho anh.

- Vâng! Em biết rồi!

Mình đi thôi anh!

Vừa nói Quyết Minh vừa kéo tay Bối Phong ra ngoài cửa... Nhưng anh vẫn nhất quyết đứng lì tại chỗ không di chuyển, khiến cô nhăn mặt khó chịu nói

- Mình đi đi anh!

- Em to gan thật đấy!

Nhưng lần này tạm thời anh bỏ qua cho em đâý!

- Á!

Nói xong anh giật mạnh tay khiến cô ngã vào lòng mình, rồi nhẹ nhàng bế cô lên.

- Em vẫn còn yếu không nên đi nhiều.

Để anh bế đi cho tiện...

- Hả??

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)