Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 34

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 34
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bị kéo đi QUYẾT MINH sợ hãi giãy giụa, cô không muốn đâu, sợ qúa!

Bọn chúng muốn làm gì cô đây?

Tên chồng đáng ghét kia đâu rồi, đang ở đâu mau đến cứu cô đi!

Cô sợ lắm rồi! Huhuhu!

Có ai không làm ơn cứu cô với huhuhu.

Bọn chúng hai tên kèm hai bên cầm tay kéo Quyết Minh, nhiều lúc chúng còn thừa cơ đụng chạm vào người cô khiến cô sợ hãi hoảng loạn vô cùng.

Khuôn mặt mệt mỏi tái xanh, cơ thể gầy yếu giờ đang gia sức chống lại bọn chúng.

Cô nói trong tiếng nấc cầu xin bọn chúng

- Các người mang tôi đi đâu!

Tôi xin mấy người thả tôi ra đi mà!

- Người đẹp!

Trật tự nào!

Anh sẽ đưa em đến một nơi thiên đường của Hạnh Phúc ... Đến đó chúng ta sẽ hahaha

- KHÔNG! Thả tôi ra!

Tôi là người đã có gia đình rồi ... Thả ra!

- hahaha. Gia đình thì ai mà chẳng có...

- Tôi có chồng rồi!

Bỏ Tôi ra!

Nếu không chồng tôi sẽ giết mấy người thả ra!

- Ồồồ! CÓ CHỒNG!

Híhíhí! Bé con à anh đâu phải thằng ngu!

Nói rồi hắn bóp mạnh vào ngực cô, khiến cô la lên vì đau đớn rồi ghé sát tai cô thì thầm

- Chỗ này của em còn chưa lớn hết mà?

Bọn anh đâu phải kẻ ngốc!

" Bóp mạnh"

ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ

BỎ TÔI RA!

- Chúng mày mang nó đi nhanh lên tao khó chịu lắm rồi!

Hàng chất lượng đấy!

Nói xong bọn chúng phá lên cười, rồi đẩy mạnh Quyết Minh về phía trước.

- KHÔNG! BỎ RA!

*CHÁT* CÂM NGAY CHO TAO!

Huhuhu Bỏ ra!

*chát, chát* Im ngay!

Thôi mày đừng đánh nó nữa, tý nữa mặt nó mà dị dạng lại cụt hết hứng làm ăn bây giờ!

Mang nó đến nhà trọ của mày nhé!

Ở đó hoang vắng, tha hồ mà tận hưởng...

Quyết Minh nghe thấy hắn nói vậy lắc đầu hoảng loạn hét lên

KHÔNGGGG

" BỐP"! Câm

ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ hự.

Quyết Minh gập người lại nhăn mặt đau đớn khi tên đứng phía trước thẳng chân đạp mạnh vào bụng cô...

Cô đau! đau đến mức bụng như vỡ ra rồi quằn quại, cảm giác như tê liệt mọi giác quan...

Chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như lúc này ... Bé con của cô...

Huhuhu. Con à! Con đừng có chuyện gì sảy ra chuyện gì nhé!

Đừng làm mẹ sợ!

Gắng lên nhé!

Huhuhu Đau bụng qúa!

Mình chết mất!

Trong cơn đau quằn quại cô vẫn bị chúng thô bạo lôi kéo đi... Nhưng giờ đây điều cô lo sợ là bé con đang gặp nguy hiểm...

Cứ nghĩ đến đó là nước mắt cô rơi xuống không ngừng.

Cho đến khi cô khẽ mở mắt mệt mỏi nhìn xung quanh...

Đôi mắt sợ sệt trở lên hoang mang sợ hãi.

Khi trước mắt cô là một nơi xa lạ, hoang vu, lạnh lẽo ...

Bọn chúng thấy cô đã im lặng khóc lóc từ sau khi bị đạp, mà không còn chống lại phản kháng nữa, nên cũng nới lỏng tay dần...

Quyết Minh thấy vậy liền cắn chặt răng kiềm chế cơn đau ở bụng, rồi cố gắng dồn hết sức lực xuống đôi tay đang bị kèm cặp của mình.

Cô dùng sức giãy ra thật mạnh ... Bị đột ngột bọn chúng không kịp trở tay... Nên để cô thoát ra.

Được tự do cô vội vàng chạy trốn, nhưng chưa chạy được mấy bước thì lưng cô đã bị một tên đạp vào, khiến cô ngã mạnh xuống đất.

Còn chưa kịp định thần với cú ngã vừa rồi, Thì Quyết Minh đã bị bọn chúng vây quanh ... Chúng dùng đôi chân lạnh lùng của mình để đá vào người cô.

Từng cú đá đau đớn là từng câu quát tháo

Muốn trốn này " bốp" tao cho mày trốn" bốp"

này thì trốn này" bốp, bốp"

bụng cô bị đạp không ngừng, qúa sợ hãi lại muốn bảo vệ cho bé con... Cô nằm khom người lại cuộn tròn để che chở cho đứa con yếu đuối...

Cứ như vậy Quyết Minh nằm đó chịu đau đớn cho đến khi kiệt sức ngất xỉu tại chỗ...

Nhưng lũ vô nhân tính kia vẫn không chịu dừng lại... Chúng vẫn đánh, ... Đánh đến khi dòng máu đỏ tươi chảy ra ồ ạt xuống chân cô, thấm đẫm chiếc váy trắng tinh khiết mà Quyết Minh đang mặc.

Thấy máu dưới chân cô chảy ra qúa nhiều, bọn chúng mới chịu dừng lại rồi nhìn nhau

- Nó làm sao vậy?

- Ai biết!

- Nhưng sao chảy nhiều máu thế?

- Nếu nó chảy máu nhiều mà chết thì chúng ta...

- CHẠY THÔI!!!

Bọn chúng thấy cô như vậy thì vội vàng chạy trốn, vì dù sao chẳng tên nào muốn rước họa vào thân cả... Tội giết người không phải là nhẹ đâu.

Bọn chúng chạy hết, để lại mình Quyết Minh đang Băng Huyết, hôn mê nằm co ro dưới nền đất lạnh ngắt, giữa nơi hoang vu, u sầu...

*****

BẠCH BỐI PHONG trong lòng lo lắng như lửa đốt, anh đã đi tìm khá xa bệnh viện rồi, vậy mà vẫn chẳng thấy cô đâu... Nỗi lo lắng, sợ hãi dâng trào trào trong tim...

Bình thường một mình khỏe mạnh, vợ anh còn không thể chống đỡ nổi với xã hội này, giờ đây cô lại đang mang thai, sức khỏe yếu đuối giảm sút, thử hỏi làm sao anh không sợ cho được... Mong sao cô đến chỗ nào đó bình an, rồi ngoãn ngoãn ngồi đợi anh ở đó!

" Quyết Minh anh xin em!

Đừng xảy ra chuyện gì đó!

Nhất định phải bình an"

Đang hoang mang nhìn ngó khắp nơi, bỗng nhiên anh nhìn thấy mấy tên con trai khuôn mặt biểu hiện rõ sự lo lắng, sợ hãi, đang chạy vội về phía anh... Với kinh nghiệm trong giới Mafia lâu năm, anh có thể đọc ra bọn này nhất định là có vấn đề...

Khẽ nhíu mày, anh chặn chúng lại, rồi túm cổ áo 1 tên hỏi đường

- Chúng mày ở đây có nhìn thấy cô gái nào mặc váy trắng đến gối, khuôn mặt...

- Không.. không chúng tôi không thấy ai cả?

Bọn chúng lúc đầu bị người của Bối Phong bắt lại đã sợ lắm rồi, nhưng khi anh hỏi về cô gái váy trắng ... Thì bọn chúng tên nào tên đó tim đập thình thịch, mặt tái mét đầy hoang mang sợ hãi... Vì chúng biết cái người có khuôn mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa uy quyền này không hề đơn giản, nhất là phía sau người đó là những khuôn mặt chết chóc.

Cho dù bọn chúng có chối, có che đậy cũng không thể nào qua được cặp mắt tinh anh của Bối Phong ... Chính vì thế anh càng lo lắng hơn... Không lẽ, quyết Minh đã xảy ra chuyện gì rồi!

Càng nghĩ anh càng lo, càng lo càng sợ hãi lẫn tức giận.

Ánh mắt lạnh lùng hằn lên tia tàn nhẫn, anh nghiến răng hỏi

- Có thật không?

- Thật mà tôi không biết, không nhìn thấy ai hết!

- Vậy sao?

- Ư ư

Khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch môi cười, bàn tay mạnh mẽ đưa vào trong bóp chặt cổ hắn với lực đạo rất mạnh

- Mày có nói không???

- Tôi... Tôi...

- " rắc" NÓI!

- ặc ặc.

- Mày muốn chết phải không?

Được tao sẽ cho mày toại nguyện... GIẾT CHÚNG ĐI!

Anh vừa cất tiếng xong là trên đầu bọn chúng gắn vài khẩu súng.. Người của anh lên đạn rồi chuẩn bị bắt...

- Nếu chúng mày khai ra, may ra tao sẽ suy nghĩ lại.

Thấy cái chết gần kề, bọn chúng tên nào tên đó run cầm cập lo sợ ... Không còn cách nào khác, chúng đành phải nói ra mong sao được hưởng khoan hồng

- Tôi nói! Nhưng mấy người không được giết chúng tôi.

- Ừm. Người ở đâu?

- Ở phía trước!

- Dẫn đường đi!

- Thôi... Chúng tôi... Người...

- Bắt bọn chúng dẫn đường đi.

Ta lên trước xem thử.

Vứt tên đó cho một người đàn em, Bối Phong vội vàng đi như chạy về phía trước, anh không muốn mất thời gian vào mấy việc vặt vãnh này... Giờ đây lòng anh nóng như lửa đốt, chắc chắn cô gặp nguy hiểm rồi... Nếu hai mẹ con cô mà có mệnh hệ gì, anh quyết không tha cho bọn khốn đó, anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp hàng trăm, hàng nghìn lần...

Đang vừa chạy, vừa vội vàng căng mắt nhìn xung quanh, anh phải nhìn thật kĩ, không cho phép mình bỏ qua bất cứ một chỗ nào hết, vì anh sợ vô tình anh sẽ bỏ qua cô. , đang hoang mang lo lắng, vì tìm mãi mà không thấy cô đâu, vì bọn chúng nói cô ở gần đây...

Thì đập ngay vào mắt anh là một thân thể đang nằm trên nền đất lạnh, chiếc váy trắng tinh khôi giờ đã thấm đẫm màu đỏ đến nhức mắt ... Tim anh như ngừng đập, ánh mắt đau đớn, xót xa không nói lên lời... Khuôn mặt bất ngờ, rồi sợ hãi vội vàng chạy đến bên cô...

Ngồi xuống cạnh vợ mình, hai tay anh run rẩy, lý trí cố gắng chống lại sự yếu mềm của bản thân, vì anh biết lúc này anh cần làm gì...

Vội vàng ôm chầm lấy cô, rồi ủ ấm cô trong lòng mình,

- Quyết Minh anh xin lỗi!

Anh đến với em rồi!

Xin lỗi vì đã để em lạnh lẽo cô đơn nằm ở đây một mình lâu đến thế.

Đau lắm đúng không...

Nhưng mắt anh nhói buốt, xót ra khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi vẫn không ngừng chảy ra xuống chân cô, giờ nó cũng đang thẫm đẫm bộ vest đen của anh... Anh biết điều gì đang sảy ra, tại sao anh chỉ hơi sơ suất một chút mà mọi chuyện đã xảy ra thế này rồi...

Vội vàng bế cô vào trong ô tô, rồi ôm chặt lấy cô trong nỗi hoảng loạn sợ hãi, khuôn mặt cô tái nhợt vì mất máu, ngay cả hơi thở cũng đang ngày càng yếu đi...

Chiếc ô tô vẫn đang chạy như bay trên đường đến bệnh viện...

- Quyết Minh em phải gắng lên!

Đừng bỏ anh em nhé!

Anh phải làm sao bây giờ!

Chết tiệt! Anh không thể giúp em cầm máu được!

Mau ngừng lại đi!

Anh xin lỗi!

Xin em đừng xảy ra chuyện gì nhé...

*****

BẠCH BỐI PHONG Ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu mà lòng anh như thắt lại, sự lo lắng, hoảng loạn sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt sầu thương.

Tại sao lại như vậy chứ?

Anh chỉ sơ sẩy một chút thôi mà sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

Quyết Minh như vậy, không biết bé con sẽ sao đây?

Anh thề, nếu hai người họ mà có mệnh hệ gì, anh sẽ không bao giờ tha cho bọn khốn kia, bọn chúng sẽ phải trả giá cho những việc mà mình đã gây lên.

- Con rể! Quyết Minh làm sao thế?

Nó có sao không?

Bây giờ thế nào rồi!

- Con...con...con xin lỗi!

Anh đau đớn nhìn vào cửa phòng cấp cứu, hai tay nắm chặt vào nhau như để kiểm chế bản thân... Rồi cúi gầm mặt xuống.

Anh không đủ tự tin để đối diện với ba mẹ vợ mình.

Đã hứa với họ là sẽ bảo vệ và chăm sóc cô thật tốt...

Nhưng anh đã không làm được, hết lần này đến lần khác để cô gặp nguy hiểm...

Bọn họ đều tốt bụng bỏ qua.

Nhưng lần này anh không thể tự bỏ qua cho bản thân mình...

Tại sao lúc cô cần anh nhất anh lại để cô một mình chứ.

Cô thật ngốc, sao không ở đó chờ anh mà lại đi ra ngoài xa như vậy làm gì?

Anh thật sự không hiểu cô đi ra đó làm gì nữa?

Hay lại suy nghĩ lung tung, vẩn vơ rồi tự làm khổ bản thân, chắc lại giận hờn anh cái giờ đó, lên mới bực bội, hờn dỗi bỏ đi đây mà.

Tất cả đều tại bọn khốn đó, nếu chúng không háo sắc, thì cô đâu có xảy ra chuyện gì?

- Con đừng lo lắng qúa!

Chắc nó sẽ không sao đâu?

Còn bé con... Nếu không may không còn nữa, là do duyên số nó không thể ở được với chúng ta...

Rồi lần sau nó lại đầu thai vào làm con cháu chúng ta mà.

Hai ông bà cũng đau lòng, xót xa nhìn con rể.

Vì họ biết anh đã cố gắng bảo vệ cô hết lòng rồi.

Sự cố này xảy ra, anh là người không muốn nhất... Cho nên họ không có lý gì để trách mắng anh cả...

Nhưng khi nhìn bàn tay đẫm máu chưa rửa của anh, rồi bộ vest đen tuy che đi màu đỏ chói mắt đáng sợ kia ... Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy một màu xỉn khô cứng lan rộng khắp quần và áo anh do máu khô lại...

Mẹ Quyết Minh sợ hãi dựa hẳn vào người ba cô.

Sao lại bị chảy nhiều máu như vậy chứ?

Rõ ràng hai đứa đang ở bệnh viện, cho dù có chuyện gì cũng không thể chảy nhiều máu như thế được.

Bà chỉ thấy anh gọi về nói Quyết Minh xảy ra chuyện.

Lúc đó bà chỉ nghĩ rằng do con bà qúa yếu ớt nên không thể giữ được đứa bé, hoặc khi khám lại có vấn đề gì đó.

Bà không thể nào hiểu nổi vì sao con gái của bà lại bị băng huyết đến độ này.

Mang trong lòng thắc mắc một hồi lâu, bà quyết định hỏi anh

- Thật ra Quyết Minh đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao lại bị băng huyết nhiều như vậy...

- Con xin lỗi!

- TÔI KHÔNG CẦN ANH XIN LỖI!

TÔI MUỐN BIẾT SỰ THẬT...TẠI SAO CON GÁI TÔI LẠI BỊ NHƯ VẬY??

- Đang khám bệnh thì con có điện thoại, nên đành phải ra ngoài nghe điện.

Đến khi quay lại thì cô ấy đã ra ngoài tìm con rồi.

Nhưng khi tìm khắp bệnh viện mà vẫn không thấy cô ấy đâu.

Mãi đến khi con cho người ra ngoài tìm Quyết Minh thì đã thấy cô ấy ngất xỉu nằm dưới đất và đang bị...chảy máu...

- Chắc chắn nó đã gặp người xấu!

- Vâng! Con đã bắt bọn chúng lại rồi.

- Nhưng mà Quyết Minh tự nhiên bỏ đi như vậy chắc chắn là có vấn đề gì đó nên nó mới thế.

- Con không hiểu?

- Phụ nữ có thai rất hay suy diễn lung tung.

Anh có làm chuyện gì có lỗi với nó không?

- Dạ không?

- Hãy suy nghĩ kỹ đi.

Chỉ cần nói chuyện, hay va chạm với người khác phái cũng đủ để nó hiểu lầm rồi.

Nghe ba mẹ vợ nói vậy anh suy nghĩ một chốc rồi nhớ ra sai lầm của mình... Chẳng lẽ lúc anh đỡ cô y tá kia, cô đã vô tình nhìn thấy, rồi suy nghĩ linh tinh... Thôi chết rồi... Biết vậy anh cho cô ta ngã lăn ra đấy luôn cho xong... Thì có phải bây giờ đã không xảy ra vấn đề gì nữa không.

Chầm ngâm một chút Bối Phong buồn bã nói

- Chắc là do lúc con đỡ một cô y tá sắp ngã, chẳng may Quyết Minh nhìn thấy nên...

- Anh mà cũng tốt bụng thế cơ à?

- Con xin lỗi!

Anh cúi gầm mặt, hối lỗi không giám nhìn ba mẹ vợ nữa.

Không gian lại chìm vào yên lặng, chốc chốc lại nghe thấy tiếng thở dài đầy lo lắng...

Rất lâu sau đó, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cửa phòng mở và vị viện trưởng bước ra...

Thấy vậy cả ba người cùng vội vàng đứng dậy... Họ chưa kịp hỏi thì viện trưởng đã e ngại nói.

- Phu nhân giờ đã qua cơn nguy kịch.

Mặc dù chúng tôi đã truyền rất nhiều máu nhưng Vì cô ấy bị mất máu qúa nhiều, nên sức khỏe rất yếu.

Còn về thai nhi...Chúng tôi xin lỗi ...

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)