Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 22

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Anh đang suy nghĩ xem nào cách nào để cô bớt giận, thì đột nhiên " nhói" một cái đau, khiến anh giật mình thoát khỏi cơn suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào người đang há miệng miệng đớp môi mình.

Thấy anh giật mình, cô biết là anh đang đau nên có vẻ hả hê lắm

- Hứ! Thế mới 💰ư*ớn*ɢ?

Cô sau khi vừa cắn vừa lo sẽ làm đứt môi anh, thì cũng quyết định nhả ra, tạm tha cho anh.

Anh khẽ cau mày khi nghĩ đến làn môi tội nghiệp của mình

- Sao cắn anh?

- Hứ! Cứ thích cắn đấy!

Cô nói rồi quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn anh thấy cô như vậy, anh khẽ ôm cô thật sau vào lòng mình dịu dàng nói

- Anh đã xin lỗi rồi mà! Tha lỗi cho anh nhé?

Nóng giận không tốt cho sức khỏe đâu.

- Thế ai làm em giận?

- Là anh!

Anh xin hứa lần sau anh sẽ không thế nữa

- Không tin!

- Vậy để anh thề làm tin vậy!

(qủa quyết, khẳng định)

TÔI BẠCH BỐI PHONG XIN THỀ!

NẾU TÔI MÀ LÀM THẢO QUYẾT MINH VỢ TÔI CH_Ế_T HỤT LẦN NỮA. THÌ TÔI SẼ... NHỊN ĂN MỘT TUẦN, ĐỂ BÙ ĐẮP CHO NHỮNG TỔN THẤT ĐÃ GÂY LÊN CHO PHU NHÂN.

NẾU TÔI TRÁI LỜI THỀ TÔI SẼ QUYẾT ĂN CHAY MỘT THÁNG...

Em thấy như thế được không?

- Thôi được rồi! Nể tình anh cũng thành khẩn, biết sai rồi sửa.

Tôi tạm thời tha cho anh.

Nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách tôi độc ác.

- Vâng! Anh biết rồi!

Cám ơn vợ.

- Thế môi còn đau không?

- Còn!

- Đâu dí mặt lại đây xem nào!

- hìhì thấy cô nói vậy anh liền dí sát mặt gần cô, môi còn chu chu ra xem cô làm gì

- Phù phù! Đỡ chưa?

(thổi vào chỗ vừa bị cắn)

- Chưa!

- Phù phù phù phù! Được chưa?

(kiên nhẫn thổi)

- Chưa!

- Anh muốn gì?

*bực mình*

- Thì môi anh vẫn đang chảy 𝐦á·⛎ đây này! Em phải giúp anh cầm 𝖒á_ⓤ trước đã chứ!

" mỉm cười có phần hơi không bình thương"

- Thôi được rồi! Chờ đấy!Để tôi đi lấy bông băng thuốc cho.

Có bị một tý mà cũng bày đặt

- Ấy! Không cần phải cầu kỳ như vậy đâu.

Anh có cách này nhanh, gọn, nhẹ, lại tiện lợi nữa.

- Cách gì?

- Hìhì Em chỉ cần ngậm rồi 〽️.ú.т môi anh thật sâu, thì 𝖒á●ⓤ sẽ tự nhiên cầm thôi, rất nhanh đúng không?

Cô nghe xong liền quay ngoắt mặt đi, gỡ bàn tay đang ôm mình ra, rồi chui ra khỏi lòng anh nói

- Tôi về!

" Đúng là cái đồ lợi dụng, tôi đâu có ngu mà làm theo lời anh, để anh phởn đời ɢ_❗ế_𝐭 hụt tôi thêm một lần nữa à"

- Vậy mà em nói... Thôi kệ vậy! Ngay cả vợ mình còn không muốn cứu mình, thà để mình 𝐜h·ế·𝐭 còn hơn.

Vậy thì sống trên thế gian này còn ý nghĩa gì nữa.

Chi bằng cứ để cho ⓜá_𝖚 chảy, cho chảy đến khi nào 𝒸♓ế●𝖙 thì thôi!

Cố ý lẩm bẩm để cô nghe xong, anh nằm thẳng cẳng xuống giường rồi nhắm mắt lại, y như đang chờ đợi một cái ↪️𝒽ế·𝐭 đang gần kề!

- Đồ khùng! Có chảy một tý ở môi sao mà 𝐜.𝖍.ế.✞ được.

-......

Nhìn anh nằm thẳng cẳng trên giường mà cô như nổi điên.

Định giở trò với cô đây mà!

- Mặc xác anh!

-.....

Nói xong cô bực mình quay lưng đi thẳng, vừa đi cô vừa cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng, chờ đợi xem anh có nói gì hay gọi mình lại không.

Nhưng đi đến cửa rồi mà không gian vẫn im lặng, không có tiếng động hay tiếng nói nào cả.

Cô hờn giận quay lại nhìn anh ...

Nhưng cái tên chồng đáng ghét đó vẫn nhắm mắt nằm im đó, Ⓜ️á●𝖚 trên môi anh ta vẫn không ngừng chảy ra.

Biết trước thế này, lúc đó cô c·ắ·n п·𝐡·ẹ thôi, thì bây giờ đỡ phải lo lắng.

- Tôi về đây!

- .....

Cô cố ý đánh động thông báo, để anh biết mà giữ mình lại.

Nhưng không gian vẫn yên tĩnh như vậy chẳng thay đổi chút nào.

Bực mình cô xoay người định mở cửa bước ra ...thì sực nghĩ

" Ⓒ_𝒽_ế_𝖙! Hay anh ta đau qúa lại mất 𝐦á-𝐮 nhiều ... Nên 𝖍ô_ⓝ mê bất tỉnh rồi?

Anh ta lại đang bị thương nữa"

nghĩ đến đó cô cảm thấy lo lo.

Lỡ như anh ta hôm mê bất tỉnh thật thì sao?

Nhìn thân người đang nằm bất động trên giường, Ⓜ️á·ⓤ lại không ngừng chảy ra.

Cô không cầm lòng được khỏi sự lo lắng, trong vô thức đã quay trở lại giường xem anh thế nào?

- Này... Anh tỉnh hay thức thế?

- Này... Này... Ⓗô_п mê bất tỉnh Thật à?

- Anh câm à! Sao không trả lời tôi!

Sau khi độc thoại một mình đến phát bực, cô đã r*ú*ⓣ ⓡ*a kết luận... Anh đang ♓ô.𝓃 mê bất tỉnh.

Sợ anh cứ nằm để 〽️*á*υ chảy thế này mà không ai phát hiện ra thì ↪️●𝐡ế●✝️ thật.

Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, nặng nhẹ, sợ chưa già đã thành góa phụ ... Cô quyết định cầm 𝐦á*ц giúp anh.

Dù sao cũng chỉ môi chạm môi thôi mà, ngày nào mà anh ta chẳng ép mình.

Nhưng khác nhau là mình phải chủ động.

Cũng chẳng sao cả bây giờ anh ta đang 𝐡_ô_ⓝ mê thì biết cái quái gì chứ, cứ coi môi anh ta là cây kem mình ăn là được.

*****

NGhĩ đến thế Thảo Quyết Minh hơi chần chừ do dự nhìn anh, dù sao đi chăng nữa cô cũng không muốn mình trở thành góa phụ sớm đâu.

Cô còn chưa hiểu gì về tình yêu thật sự ngọt ngào như thế nào, hạnh phúc như thế nào, chỉ mới bắt đầu nhen nhóm chút yêu thương, mong nhớ ... Mà đã phải kết thúc rồi! Như vậy là không được, cô không cho phép!

Nghĩ đến đó! Thảo Quyết Minh hạ quyết tâm phải cứu anh cho bằng được ... Cô hít sâu thở đều để lấy dũng khí, rồi khẽ chống tay qua cổ anh, đầu từ từ cúi xuống ngày một thấp, mặt cô thoáng chốc đỏ ửng lên vì ngượng ngùng, hồi hộp đến mức tim như bắn ra ngoài, chân tay г●⛎●п 𝐫ẩ●🍸 hẳn lên ... Cơ thể Cô như vô lực, khó thở vô cùng khi môi cô sắp chạm vào môi anh...

Bình thường toàn anh chủ động 𝖍.ô.𝐧 cô, còn hôm nay cô sẽ có cơ hội để biết! Khi mình chủ động 𝐡ô●ռ người mình yêu cảm giác sẽ như thế nào?

Khẽ khép đôi mắt phượng trong sáng lại, môi cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh ... Cảm giác đó thật lạ, y như có dòng điện chạy xoẹt qua bộ não vậy.

Khẽ hạ thấp người để dễ hòa hợp với đôi môi của anh hơn, cô căng thẳng, nhẹ nhàng, 𝐫⛎●п 𝖗ẩ●🍸 dùng lưỡi khẽ chạm vào vết thương của anh đưa qua đưa lại, như lau đi vết má.ⓤ cho anh, mùi Ⓜ️á-⛎ tanh nồng trong khoang miệng, nhưng sao cô không hề cảm thấy kinh tởm, mà là có gì đó ngọt ngào...

Nghĩ đến cái cảm giác đáng sợ của mình, từ khi nào cô lại thèm 〽️á·υ thế này, lại còn ngọt nữa,

"ôi trời ơi! Mình trở thành vampire từ khi nào thế này?"

nụ ♓·ô·𝓃 vẫn còn đang ngọt ngào (theo cô nghĩ) nếu không có kẻ "thừa nước đục thả câu" ấn đầu cô xuống rồi điên cuồng cắn 〽️ú_𝖙 môi cô, nhấn chìm cô vào nụ 𝖍ô-ⓝ sâu ...

Đã thế hắn còn cố tình đẩy lật cô nằm xuống dưới, rồi cố tình đ●è 𝖑ê●𝐧 ռ●🌀●ườ●𝐢 cô ...

Khiến cô trở tay không kịp, mà cũng chưa hết sốc vì choáng...

Lúc này cô mới nhận ra một điều... HÓA RA CÔ BỊ LỪA!?!

Cô tức như phát điên muốn mở miệng mắng anh, nhưng tất cả chỉ là tiếng"ừm, ừm" phát ra đầy mờ ám.

Nhìn cái mặt nhăn nhở, đang cười đầy đắc thắng kia mà ruột gan cô cuộn sôi sùng sục...

Không những thế bàn tay to lớn hư đốn của anh, dám to gan luồn vào trong áo cô, sau khi lượn quanh sờ mó một hồi, rồi bám trụ trên gò bồng đào của cô mà nắn bóp ...

Cô rất muốn phản kháng lại anh, thật sự rất muốn, nhưng anh như một con cáo già chính hiệu, sờ vuốt tất cả những chỗ nhạy cảm trên người cô, khiến cô chỉ biết phát ra những tiếng 𝐫ê-𝓃 𝓇-ỉ đầy bất lực ... Từng đợt ⓚ♓●𝑜á●❗ 𝒸ả●m không ngừng trỗi dậy đòi hỏi sự tiếp xúc ✝️ⓗâ●n 〽️ậ●🌴 của anh ...

Anh như con thiêu thân lao vào ♓ô●п ⓜ·ú·✞ hõm cổ cô, thỉnh thoảng còn khẽ cắn lên xương quai xanh, để cô phải kêu lên những tiếng đầy bất lực mà anh gọi là vô cùng gợi tình...

Không còn cách nào khác, cô đành phải dùng ánh mắt cầu xin anh dừng lại, không biết tên chồng đáng ghét đó hiểu hay cố tình không hiểu, mà hắn ta lại đâ.𝐦 đầu vào làm nhanh mạnh mà điên cuồng hơn...

Mãi cho đến khi anh vừa đưa tay vào trong quần cô, để thăm khám xem nơi mật đạo đó thế nào rồi?...

Thì vị cứu tinh của cô xuất hiện, và với anh thì đó là kẻ hãm tài, cản đường thăng hoa của người khác, là kẻ không đội trời chung với anh.

Anh đã tự thề với lòng mình, anh nhất định sẽ cho người theo dõi vợ chồng hắn, cứ khi nào hắn đang lên cao trào, anh sẽ cho người vào quấy rối, xem hắn có làm ăn được gì không?

Phải quấy rối hắn đúng 100 lần, cho hắn nhịn lắm rồi ⓑố-𝐜 ⓗ-ỏ-@ thành liệt dương luôn.

- Ôi! Dừng lại! Ông chủ không được đâu! Vết thương của ông vừa lành, cho nên vẫn chưa thể vận động mạnh được, không cẩn thận nó lại bị rách ra nữa đó.

- kệ tôi! Cậu cút ra ngoài.

Đang đến đoạn 🎋●íc●♓ ✞●𝖍í●ⓒ●𝐡 nhất thì bị phá đám, khiến anh tức phát điên.

Quyết Minh ở phía dưới thấy có người, thì vội vàng núp sát vào người anh, rồi ngượng ngùng xấu hổ vội vàng kéo anh chùm kín đầu trốn.

Thấy hành động dễ thương đó của cô, anh phì cười, rồi ôm chặt lấy cô, h.ô.𝐧 nhẹ lên tóc cô đầy sủng nịnh.

- Ông chủ! Với vết thương của ông vẫn chưa thể vận động mạnh

Quyết Minh nghe thấy câu nói đó như ⓒ𝒽ế·t đuối vớ được phao.

Cô vội vàng xông vào hùa theo người đó.

- Chú ấy nói đúng đấy! Anh nên kiềm chế đi! Lỡ vết thương bị rách là không được đâu!

- kệ!

Tiếp tục lần mò

- Khoan! Anh chịu khó vài bữa đi, để khi nào vết thương khỏi hẳn, em sẽ bù đắp cho

- Đến lúc đó anh muốn làm gì cũng được chứ?

- phải!

- Vậy anh muốn ăn em ngày qua ngày

- Mơ đi!

*****

THấy cô nói vậy anh dừng lại nhìn cô mỉm cười, một tay anh khẽ lấy tay đắp lên cho cả hai, vừa đắp xong cô còn đang ngơ ngác không hiểu anh muốn làm gì

Thì chân anh khẽ đẩy 2 chân cô giang rộng ra, rồi đè lên đôi chân cô giữ chặt, cái tay đáng ghét kia bắt đầu di chuyển xuống nơi thầm kín đã ẩm ướt của cô...

Mặt cô đỏ ửng lên vì xấu hổ, sợ mình sẽ phát ra những tiếng 𝖗ê-ⓝ 𝐫-ỉ không hay lắm, cô vội lấy tay bịt miệng mình lại, rồi cố gắng nhìn xem anh muốn làm gì mà không được, đành phải nằm đó oằn mình chịu đựng những 𝐤·𝐡🅾️á·𝐢 𝐜ả·ɱ đang ngày một tăng dần đều, cô mếu máo khi bàn ty anh không ngừng trêu trọc nơi nụ hoa đã dính đầy mật ngọt, khẽ xoa vuốt lúc anh lúc chậm khiến cô không thể nào bắt theo được, 2 chân cô mềm nhũn vô lực từ khi nào mất rồi, khẽ lắc đầu chán nản... Sao lúc nào cô cũng bi anh đánh cho gục ngã thế này?

Càng nghĩ càng thấy mình ngốc... Tự nhiên lại đi dâng mỡ tới miệng mèo ... Con mèo nó còn vồ vào ăn, chứ đừng nói đến con mèo đang bị thương 𝐜ⓗế.🌴 đói này!...

Ừmmm cô khẽ г·ê·𝐧 𝐫·ỉ khi anh nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào nơi mật động vô cùng ẩm ướt, rồi khẽ chọc, ngoáy, г●ú●🌴 ⓡ●🔼 đ_ư_𝖆 ✅_à_ο, để nơi mật động chật hẹp đó có thể mở rộng thêm.

A... Đau... Đau...Thấy đã tạm ổn anh liền đưa thêm một ngón tay nữa vào khuấy đảo cô, khiến cô không kiềm được mà phát ra những tiếng r-ê-ռ г-ỉ lí nhí ... Nhưng cô biết đâu, đối với anh đó là những tiếng г·ê·𝓃 𝐫·ỉ gợi tình, như đang hối thúc anh nhanh lên, anh như kẻ si điên cuồng ra vào ... Nhưng làm tay thôi chưa đủ.

Anh muốn cái thứ ấm nóng, cương cứng, nhức buốt, đang dữ dội đòi hỏi được thỏa lấp cô của anh, được đư_𝐚 ✔️à_🅾️ hòa nhập với nơi mật động ngọt ngào ư_ớ_ⓣ á_𝖙 của cô.

Không kiềm chế được nữa, anh liền rút tay ra khỏi người cô, rồi vội vàng cởi quần cô ra cô đang chìm đắm trong 🎋*𝒽*⭕*á*𝖎 𝖈ả*m, tự nhiên anh rút tay ra, khiến nơi đó trở lên trống rỗng, khó chịu vô cùng, cô cố gắng khắc chế sự ⓗa_ɱ ⓜ⛎ố_n đó mà thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng chịu tha cho cô.

Nhưng hình như điều đó không đúng lắm khi anh bắt đầu cởi quần cô ra.

Khiến cô giật mình thét nhỏ, vội dùng chút sức lực cuối cùng lấy tay giữ tay anh lại

- Không được!

- Sao lại không?

Của em ẩm ướt hết rồi! Nếu không giải quyết nhanh chóng sẽ rất khó chịu đó!

- Em không sao!

Anh đang bị thương không thể vận động mạnh được.

Mới cả có người đang ở đây.

- Kệ hắn! Có cho tiền vàng hắn cũng không dám nhìn đâu mà sợ!

Nhanh nên anh khó chịu lắm rồi!

- Không được!

Anh đang bị thương không thể vận động mạnh được.

- Kệ đi!

Vết thương cỏn con, không 𝖈𝐡-ế-𝖙 được đâu mà sợ!

- Nhưng em không muốn anh bị đau nữa!

- Nhưng lúc này anh đang rất đau, nhóc con của anh muốn bùng nổ rồi đây này!

- Nhưng em không thể để vết thương anh nặng lên được.

Hay anh cố gắng chịu đựng đi!

- Như thế thì thà em 🌀.ℹ️.ế.✝️ anh đi cho xong

(hờn giận mặt xị ra)

- Nhưng mà...

Có cách nào không phải làm chuyện đó ... Mà vẫn giúp anh được thoải mái không?

(thấy khổ qúa lên cũng thương)

- Ừm... Có... Nhưng em phải giúp anh cơ!

" cẩn thận đề nghị"

- Cách gì thế?

(vừa nghi ngờ xen lẫn tò mò)

Thấy cô nói vậy, anh hí hửng cầm lấy tay cô ♓ô●ռ chụt một cái, rồi vui vẻ kéo tay cô xuống dưới, dù sao không được làm chuyện kia... Nhưng mà... Có còn hơn không?

Anh khẽ nằm nghiêng, rồi chống một chân lên, mắt vẫn nhìn cô mỉm cười, còn tay thì vẫn kéo tay cô tụt xuống dưới có lẽ do bị thương, nên quần áo của anh khá rộng rãi, cho nên anh rất dễ dàng lôi tay cô đến chỗ cần đến.

Ép tay cô cầm lấy cái đó của mình, anh đặt tay mình lên tay cô, rồi di truyển từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lêm trên, .

Ừm... Gừ... Anh 𝓇ê●п 𝖗●ỉ vô cùng thoải mái, 𝐤●ⓗ●0●á●❗ 🌜●ả●〽️ dâng trào

Thảo Quyết Minh nhìn biểu hiện kỳ quặc của anh, thì vô cùng khó hiểu.

Không hiểu anh làm sao mà tự nhiên sung ⓢ*ướ*п*ℊ đầy hưởng thụ như thế.

Anh còn bắt cô cầm cái gì không biết, nhưng rất lạ nha, nghĩ mãi không ra đó là thứ gì? Cô tò mò hỏi

- Anh cho em cầm thứ gì mà nó vừa to, vừa dài, vừa mập, cái cứng nữa thế?

Đó là cây gì vậy?

Cô ngước đôi mắt long lanh, ngây thơ, vô số tội lên nhìn anh.

Lúc đầu anh cũng hơi bối rối, nhưng về sau lại mỉm cười cô cùng nham hiểm, trả lời

- À... Ừ... Thì... Anh chỉ nói cho mình em biết thôi đó

(gật gật đầu chăm chú lắng nghe)

Cái này nó rất là hay đó nha.

Bây giờ nó đang cương cứng như vậy nha.

Nhưng chỉ cần em tích cực xoa vuốt thật nhiều và mạnh... Nó sẽ ....

Chương (1-40)