Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 23

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


VỊ bác sĩ trẻ, thấy Anh Hai cũng chẳng thèm nghe lời, còn ngang nhiên làm chuyện đó trước mắt mình(dĩ nhiên là đã bị che đi bởi lớp chăn) thì chỉ biết lắc đầu, rồi đi về phía vật tư y tế, chuẩn bị đồ khi nào anh làm xong thì vào làm việc.

Và dĩ nhiên vị bác sĩ đó có đi hay ở thì họ cũng chẳng quan tâm, vì bây giờ họ đang chìm đắm trong thế giới của hai người.

Sau khi vuốt chán chê cái thứ khó hiểu đó, mà nó không những không xẹp đi, mà lại càng to hơn

- Anh à! Sao nó mãi mà không bé đi thế? Em mỏi tay qúa à?

Anh đang nằm hưởng thụ khoái cảm sung sướng mà cô mang lại, thấy cô hỏi vậy cũng chỉ biết mỉm cười chịu thua cô vợ của mình.

- À... Thì... Ờ... Ừm ...

- Anh nói đi sao cứ ờ...ừm... Mãi thế?

Hix sao càng ngày nó càng lớn lên vậy trời?

- Ừm... Tại nói thích em đấy mà!

Em làm tuyệt lắm! Mạnh lên nữa đi em! Ưgừ... Ưgừ...

" nịnh nọt, dụ dỗ "

- Sao mặt anh lạ thế? Y như sai thuốc vậy?

*ngạc nhiên, tò mò*

- À... Vì em làm cho anh sung sướng!

- Sung sướng???

- Nhóc của anh vui thì anh cũng vui!

- Nhóc nào???

- Cái thứ mà em đang cầm, rồi không ngừng nắn bóp, ve vuốt đó!

- Anh nhầm rồi! Nó là cái cây mà!

Hêhê! Nó còn biết dựng đứng thẳng băng lên thế này nè, em đã cố ý quăng quật, đánh, bẻ, vậy mà nó lại càng to lớn hơn, cứng rắn, làm thế nào nó cũng không chịu xụi xuống.

Anh có cái này chơi hay như vậy? Mà Cứ giấu em hoài!

- Hìhì Em thích nó không?

- Thích!!! Cái này chơi lạ mà hay nha!

Cô hí hửng xoa xoa nắn nắn cái thứ biến hình trong nháy mắt đó.

Khiến anh mặt đỏ lựng lên vì khoái cảm dâng trào.

Không ngờ vợ yêu làm bàn tay lại tốt thế này.

Vậy là anh không phải lo những ngày Nguyệt sự của cô đến, nhóc của anh không phải buồn nữa rồi.

Chứ ngày trước, mỗi lần cô đến tháng, đó cũng là những ngày đau khổ nhất của anh, mon men đến mà không làm ăn gì được, đành phải lấy nước lạnh dập lửa.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô lại thích nó nữa.

Vợ à! Lần này em chết với anh rồi hắc hắc.

- Anh... Anh... Nó ra nước này anh!

Nó còn có nước nữa này hihi tiếng gọi thủ thỉ của cô, khiến anh choàng tỉnh thoát khỏi cơn mê man

- Hìhì... Em giỏi qúa ta!

- Híhí Đương nhiên!

Nó ra một chút lên tay em nè.

- Ừm... Em xoa nên nhóc của anh đi, nó sẽ mềm và trơn hơn đấy!

Đây là nó chỉ rỉ ra một chút thôi.

- Thật sao?

Oa ... Bôi lên trơn thật, vuốt thích hẳn đi!

Cái này lạ qúa ta! Thích thật đấy!

- Ugừ... Ưmgừ... Nếu em thích! Anh tặng nó cho em đấy... Ưm gừ...

- Ái... Anh Nói rồi đó nhé! Từ bây giờ trở đi nó là của em! Hihihi.

Mà Anh đừng rên nữa được không? Nghe ghê chết đi được!

- Đương nhiên! Nó vốn dĩ là của em mà!

Gừ... Ừmgừ...

- Đã bảo đừng rên nữa rồi cơ mà!

- Sao? Chỗ đó của em khó chịu à?

Hay để anh giúp...

Anh vừa nói vừa đưa tay xuống chỗ đó của cô, vừa chạm tay vào chưa mon men làm ăn được gì!

Đã bị đẩy tay ra, rồi lườm cho một cái cháy mắt.

- Vớ vẩn! Bỏ tay ra! Em cấm anh động vào đó!

- Làm gì mà căng dữ vậy.

Anh chỉ muốn giúp em giải tỏa cái ham muố....

- Không ham muốn gì hết! Anh mà động vào nữa là em chặt cụt tay. Hứ

- Sao tự nhiên lại bốc hỏa với anh rồi, rõ dàng lúc đó còn rất vui vẻ mà!

Á... Sao em bóp mạnh thế? Ưgừ... Ưgừ...

- Ơ! Em làm nó đau anh cũng đau à?

Hay nha!

Anh cho em xem thử mặt mũi nó thế nào đi. Được không?

- Nó là của em! Em muốn làm gì thì làm! Hộc... Hộc

- Híhí... Za~

- Ối! Không được kéo lên như thế?

Em... Em... Cái cô ngốc này... Em định giết anh à... Uida ... Đau qúa!... Có phải thứ gì cũng lôi kéo được đâu chứ! Ngốc ạ!

(nhăn nhó mặt mày, đau mà không dám hét, giận mà không dám quát to)

- Nhưng không kéo thì sao em nhìn thấy được?

(ngây thơ vô số tội)

- Ngốc thế em không biết vạch chăn ra, cúi đầu xuống mà nhòm à?

Bảo bối của anh, làm sao anh có thể để nơi lộ liễu được! Hừ hừ

- Ừ ha! Quên mất! Híhí để em xem thử nó như thế nào?

Nói xong cô tốc chăn lên, lần mò đi xuống chỗ ta mình đang cư trú.

Đập vào mắt cô là một thứ trắng hồng nhẵn nhụi trơn trơn, nó khá to và mập nhưng rất cân xứng với chiều dài.

Cô khẽ bỏ tay ra không cầm nó nữa, nhưng nó vẫn đứng hiên ngang không một chút lay động.

Anh khẽ gầm gừ lên một tiếng khi cô bỏ tay ra, mắt thì nhìn cô đắm đuối khó chịu.

- Anh có cái này hay vậy mà dám giấu em, trông dễ thương thật đấy, nó còn có tóc hay rễ thế này? Trông ngồ ngộ qúa ha!

Mà nó dùng để làm gì vậy anh?

*****

THẢO QUYẾT MINH chăm chú nhìn vật trước mặt mình, mà lông mày nhăn tít, cô cố gắng suy nghĩ xem nó là thứ gì, từ trước đến nay mình đã nhìn thấy bao giờ chưa.

Nhưng có suy nghĩ nát óc thĩ chữ KHÔNG BIẾT vẫn bay mòng mòng trong đại não bé xíu của cô.

"Đúng là bảo vật, không biết nó là thứ gì mà anh ấy lúc nào cũng mang theo, ngay cả bị thương nặng như vậy cũng phải giữ nó cho bằng được, chắc sợ có kẻ trộm mất đây mà.

Lạ à nha! Hình như nó còn dính luôn vào người anh ấy thì phải(vặn phải vặn trái, nghịch ngợm, kéo ra rút vào mà nó vẫn không dụng) dính như thế này thì làm sao mà mình lấy được.

- Anh... Anh mau tháo nó ra cho em đi, dính chặt như vậy làm sao mà em lấy được?

- Ưmgừ... Ưmgừ... Em...em nghịch qúa đấy... Ưmgừ

(bị cô giày vò người anh như đê mê, cảm giác sung sướng tột cùng, cô vừa nhẹ nhàng lại mạnh bạo, làm anh đôi lúc rất đau nhưng mà rất thích, khoái cảm cứ dâng trào không thôi. )

- Anh mau lấy ra cho em đi.

Đừng rên nữa, mau lấy cho em đi!

- Ừm... Cái đó không lấy ra được.

- Không lấy ra làm sao em chơi được.

Mà anh giữ nó làm gì chứ? Mau cho em đi.

- Cái nay sẽ làm cho em sung sướng hạnh phúc, cảm giác vô cùng thăng thiên

*mỉm cười gian tà*

- Thật sao???

Nhìn đi nhìn lại thì nó cũng chỉ là cây gậy mọc tóc, hai cái qủa này là hai cái gì đây anh?

Nó có ăn được không anh?

" tò mò"

- Em muốn ăn nó? "mắt sáng rỡ"

- Nhưng mà có ăn được không?

- Chỉ mút được thôi, nó sẽ khiến em càng mút càng thích

" dụ dỗ con gái nhà lành"

-*lắc đầu* Nó lớn như vậy! Em không đút được vào miệng đâu!

(thở dài tiếc nuối)

- Ngoan! Ngon lắm đấy, vừa thơm, vừa béo, vừa ngậy, chỉ cần nếm thử mật ngọt của nó là người ta sẽ xinh đẹp, thông minh hơn rất nhiều.

- Thật sao???

- Anh nói dối em làm gì?

Chẳng qua em là vợ anh, anh yêu thương em, nên mới cho em nếm thử thôi.

Chứ kẻ khác có qùy xuống cầu xin anh, anh cũng bắn chết, vì tội dám tơ tưởng đến nó.

- Nó qúy vậy cơ à?

- Đương nhiên!

Anh chỉ cho mình em biết về nó thôi đấy!

Thế em có muốn nếm thử không?

- Nhưng mà nó lớn như vậy! Em sợ...

- Nếu em không muốn thì thôi vậy!

Để anh cất đi, cái thứ này không thể người khác biết được.

Anh dùng ánh mắt gian tà hết cỡ nhìn cô, rồi mỉm cười dâm dê, khẽ giả bộ cất của qúi của mình đi.

Vừa cất anh vừa nói.

Hai~ tiếc thật đó~

Thấy anh cất đi thật, tính tò mò đã nổi lên, cô vội vàng lấy tay ngăn anh lại.

- Hay anh nếm thử xem nó thế nào?

- Giờ anh đổi ý rồi!

" giả bộ làm lơ"

- Cho em nếm thử một chút thôi mà (lay lay tay, rồi kéo tay anh ra không cho anh cất nó đi nữa) em muốn nếm xem nó thơm ngon ngọt ngậy thế nào?

Em còn muốn được xinh đẹp thông minh nữa...

- ......

- Đi mà anh!

(ra sức lay lay nũng nịu)

- Nhưng mà em sợ rồi đó thôi.

- Em không sợ nữa! Không sợ nữa!

Cho em nếm thử anh nhé!

Em hứa chỉ liếm mút thôi, không cắn và ăn nó đâu mà sợ.

- Em mà cắn rồi nhai nuốt anh giết!

Thôi được rồi! Ưu tiên cho đấy!

Cấm cắn mạnh đấy!

- Vâng. Hihi

Cô thấy anh đồng ý thi mừng lắm, chồm luôn người xuống chỗ anh

- Em bước chân qua người anh đi để song song với người anh cho tiện.

Cô khẽ bước chân qua đầu anh, sau đó khẽ cúi xuống gần sát anh.

Cô quay lại đằng sau, định hỏi anh nhưng mà...

- Ôi trời! Em không như thế này đâu, mông em ở ngay mặt anh rồi... Như vậy... Như vậy...

- Không sao? Vén váy lên là được rồi.

Em cứ làm việc của mình đi.

Nhóc của anh đang muốn em kìa.

- Ờ...

Cô nghe theo lời anh, ngoan ngoãn cúi mặt xuống thấp hơn, há miệng thật to rồi ngậm lấy nó, vì nó qúa to và dài khiến cô suýt nghẹn.

Khẽ phồng mang trợn má, tròn mắt lên í ới

- ó ớn úa à! E ông ... Uuu en úa

{nó lớn qúa à, em không ... Huhuhu nghẹn qúa}

- Ừmgừ... Ừmgừ... Ngoan khẽ đưa lên đưa xuống đi, liếm mút như đang ăn kem đó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đó. Ừmgừ...ưgừ...

Cô nghe theo lời anh, bắt đầu lấy môi mút lấy môi mút từ từ từng nhịp lên xuống.

" cái này hay thật đấy, vừa mềm mềm lại cứng cứng. Nhưng mà nó lớn qúa, mới cả làm gì thấy có mùi thơm ngon ngọt đâu, chỉ thấy tanh, lờ lợ thôi, ghê qúa à?

Ứ thích chơi nữa"

- Anh nói dối... Làm gì thấy thơm ngon ngọt đâu?

Ghê chết đi được! Em không muốn chơi nữa!

- Ngoan! Đang nếm mà dừng lại là vừa xấu xí lại đần độn đấy!

- Nhưng mà...

- Đợi một lát nữa em sẽ thấy nó thơm ngon thế nào?

Làm mạnh lên đi em, dùng răng đấy ừmưm.

*****

THẢO QUYẾT MINH ngoan ngoãn nghe theo lời anh dùng răng cạ vào liên tục.

Cô mếu máo phồng mang trợn má khi cái đó ngày càng lớn hơn.

Phía sau anh đang rên rỉ không ngừng vì sung sướng, khoái cảm dâng trào.

Nhìn mông cô không ngừng đưa qua đưa lại trước mặt mình, anh cười gian tà rồi nhẹ nhàng vén váy cô lên, để lộ ra cái quần con nhỏ xinh đầy khiêu gợi.

Không do dự anh khẽ dùng đôi tay nhàn rỗi của mình xoa lấy mông cô bóp bóp khiến cô chỉ biết rên lên ư...ứ... Cùng với đó anh nhẹ nhàng khẽ kéo chiếc quần vô duyên cản trở anh làm việc xuống.

Nhìn thấy nơi đó của cô đã hơi mở, ẩm ướt lắm rồi.

Anh mỉm cười rồi chạm nhẹ vào nó, có động chạm chỗ đó của cô khẽ co giật

- không ngờ em nhạy cảm như vậy.

Anh lại bắt đầu miết nhẹ lên đó, rồi mơn trớn, xoa bóp, chọc ngoáy đủ trò, khiến cô rên rỉ không ngừng, nơi đó của cô ngày càng râm ran, nóng bỏng, chỉ cần anh đưa tay vào hang động ngọt ngào là nó đã vội vàng hút lấy tay anh rồi, cảm giác như muốn được bao bọc, hòa tan cùng với cái gì đó

Chỉ khổ cho Thảo Quyết Minh ở trên thì chật vật với cái to lớn của anh, ở dưới thì không ngừng bị anh quấy phá.

Cảm giác nhộn nhạo khó chịu, râm ran trong người, khiến cô như phát điên.

Bực bội cô nhả cái thứ của anh ra không thèm ngậm nữa, ngon thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy mấy lần suýt chết nghẹn thôi, mùi vị thì không ra gì nữa chứ, cứ bắt đợi, đợi, đợi đến bao giờ.

Cô chẳng thèm nữa.

Nhả cái đó ra cô ngồi phắt dậy, quay người đối diện với mặt anh, ngồi hẳn lên bụng anh hờn dỗi

- Em không thèm nữa! Chẳng ngon tý nào cả!

- Tại em không biết thưởng thức đó thôi. Nó rất ngon đó!

- Hứ! Chẳng thèm nữa.

Chỗ cô ngồi lên bụng anh, anh cũng cảm giác được bụng anh đang bị ướt lây, anh mỉm cười khi biết cô cũng đang rất khó chịu, mà anh cũng thế.

Hai bên đều đòi hỏi được yêu nhau, quấn quýt hoà nhập vào nhau, tại sao lại không cho chúng được bên nhau nhỉ.

Nghĩ đến đó anh khẽ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng gian tà.

- Quyết Minh! Em có muốn nó là của em không?

- (sau khi suy nghĩ giây lát)

Ừ... Muốn... Nhưng mà nó dính vào người anh rồi, làm sao mà lấy được

*tiếc nuối*

- Không! lấy được đấy! Chỉ cần em cho nó dính vào người em là được.

- Nhưng mà cho dính như thế nào? Có đau không? Em sợ đau lắm!

- Chỉ đau một chút chút xíu thôi.

Để anh giúp

- Vâng!

- Em nhấc mông lên đi (khẽ nhấc mông lên) cao hơn chút nữa đi em (nhấc cao hơn) ừ đúng rồi đó.

Bây giờ em lùi lại phía sau đối diện cân xứng với nhau của anh.

- À... Ừ... Phải để trên nó rồi mới đâm rồi dính được đúng không anh!

- Ừm... Em thông minh lắm!

- Hìhì. Em mà lại.

Anh em đặt thế này được chưa?

- Sao lại đặt ở hậu môn, đặt ở chỗ em đang khó chịu ướt át rồi đây này.

- Nhưng mà... Hình như... Không đúng...

- Thế bây giờ ở chỗ nào của em muốn hòa nhập nhất?

Khẽ chạm vào nơi nhạy cảm của cô.

- Á. ừ thì chỗ đó!

- Chúng nó đang đòi hỏi nhau đó!

Tin anh đi anh không nói dối em đâu!

- Ừm... Để thế này được chưa (cô đặt nụ hoa ẩm ướt của mình trước cái đó của anh)

- Ừm... Để anh chỉnh tý nữa là được.

- Xong chưa anh! Ngồi kiều này em mỏi chân lắm rồi.

- Ừ... Em ngồi thẳng xuống đi, nhẹ nhàng từ từ thôi nhé!

- Nhưng em sợ!

Anh ơi! Em sợ!

- Đừng sợ có anh ở đây rồi! Anh sẽ giúp em! Không sao đâu! Khi nó dính vào em em sẽ thấy vô cùng thoải mái sung sướng.

" nhanh nhanh lên đi, anh khó chịu lắm rồi"

- Thật sao? Anh không gạt em chứ?

- Thật! Anh có bao giờ lừa gạt em đâu!

Em ngồi xuống nhanh đi, để tý nữa sợ nó lại ủ rũ xuống bây giờ.

- Vâng.

Nghe theo lời anh cô từ từ nhẹ nhàng ngồi xuống.

Đầu tiên để nó tiếp xúc với cửa động thì không sao, còn có cảm giác vô cùng thích thú, ham muốn nó vào sâu bên trong nữa.

Qúa nóng vội cô ngồi hẳn xuống

ỪmGừ... Áááááá ahhhh huhuhu

Cái cảm giác đau đớn dồn lên tận não, khiến cô đau đớn gào khóc nức nở.

Cô ngồi im tại chỗ không dám động đậy nhúc nhích, dùng ánh mắt oán trách nhìn anh.

Cái đó giờ đã đâm sâu vào trong người cô ngập lụt mất rồi.

- Huhuhu. Anh lừa em. Đau qúa à! Huhuhu

- Ừmgừ... Hộc... Hộc... Cũng tại em cơ, anh đã bảo nhẹ nhàng thôi.

Vậy mà không dưng tự nhiên ngồi mạnh xuống.

- Huhuhu!Nó làm em đâu!Huhuhu ai mà biết được! Huhuhu em không thèm nó nữa

(cô hờn dỗi nhấc mông lên rút ra) Aaaaa đau qúa (không chịu được lại ngồi xuống) Ahhhh huhuhu đau đau

- Em ngồi yên đi, đừng động đậy nữa, anh cũng đang đau đây.

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)