Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 21

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


THẢO QUYẾT MINH Về đến phòng thì ngủ một giấc tới sáng, dù sao nạn thèm ngủ vẫn đang hoành hành cô mà.

Cô không thấy ai như mình, mà trước đây cô có thế đâu... Ăn thì sợ vãi linh hồi, bây giờ cô nhìn thấy cơm cứ như nhìn thấy kẻ thù.

Nhưng mà ngủ thì... Ôi thôi, sáng, trưa, chiều, tối lúc nào cô cũng thèm ngủ, cô có thể ngủ mọi lúc mọi nơi.

Có lần tối đi vệ sinh mà cô ngủ liền một mạch tới sáng, báo hại hôm sau cơ thể mỏi nhừ, đầu thì nghẹo sang một bên.

Hầu như lần nào ngồi vào bàn ăn, mới ăn được hai miếng là cô đã ngồi ngủ gật rồi.

Cũng may mỗi lần gặp anh, do tâm trạng không tốt, nước mắt rơi vãi qúa nhiều khiến cảm giác buồn ngủ đó đến lâu hơn một chút... Dù sao cũng biết tự kiềm chế bản thân, biết điều đi về phòng chứ không phải lăn quay ra sàn hay nằm đè lên anh mà ngủ.

Mấy ngày nay tâm trạng của Quyết Minh rất tốt nha.

Vì sao ư?

Thì này nào cô cũng được gặp anh này, được tha hồ thoải mái ngủ không ai quấy rồi. Và một điều đặc biệt nữa dạo này cô thấy cô gầy đi nhé!

Hihi đó là điều cô thích nhất.

Cũng tại từ khi lấy anh bị anh vỗ béo cơ thể cô trở lên tròn hẳn đi. Những lúc ngắm mình trong gương cô chỉ biết méo mặt nhìn anh.

Anh thì cứ như phấn khởi sung sướng lắm, còn ôm chặt lấy cô hôn hít nói rằng

" Em như thế này trông rất dễ thương, mập hơn một chút trông vợ anh xinh hơn rất nhiều nha. Vả lại như thế này ôm mới sướng tay"

những lúc như thế cô toàn bị anh kết thúc ở trên gường thì phải...

Cũng tại anh muốn chứng minh cho cho thấy ...sức quyến rũ của cô đối với anh lớn như thế nào.

Nhưng mà cô chẳng thích cái kiểu chứng minh đó của anh một chút nào cả, mệt chết đi được, bị anh vần cho hết lần này đến lần khác, có bao nhiêu tư thế anh đều mang ra sử dụng hết, cho đến khi cô ngất đi thì anh mới chịu dừng lại.

Đã thế sáng hôm sau còn dám trắng trợn nói rằng... Anh đang giúp cho giảm cân, lại còn cái gì là... Cách giảm cân nhanh chóng, an toàn, hiệu qủa nhất, một người khỏe hai người vui.

Những lúc như thế sao cô thấy ghét anh thế, chỉ cần thích muốn là đè cô ta đòi hỏi, không cần biết cô có muốn hay không?

Nói thẳng ra lúc đó cô cũng không biết có tý xíu tình cảm gì với anh chưa, Nhưng mà cái mác mafia của anh luôn ám ảnh cô, khiến cô sợ phát khiếp.

Cho nên khi anh đòi hỏi, cô cũng không dám chống trả quyết liệt lắm.

Sợ anh bực mình rút súng bắn cho một phát đi đời nhà ma thì chết.

Thế nên cô đành phải ngậm ngùi để anh ăn no, thôi thì cứ nghĩ đến anh đang giúp mình giảm cân vậy.

Nhưng cũng phải công nhận sau mỗi lần như vậy... cô đều sút một hai cân gì đó... Coi như nỗi cực khổ đêm qua còn có chút ích lợi... Nhưng tên chồng đáng ghét kia cũng chẳng vừa, cái con người thâm hiểm, mưu mô sảo quyệt đó, sao có thể tha cho cô dễ dàng như vậy được...

Thế là anh ta lại ra ngoài xách về đống to, đống nhỏ toàn những thứ cô thích ăn, mà toàn là những đồ béo ngậy... Để rải rác khắp nhà, bất kì dừng chân nơi đâu cô cũng có thể nhìn thấy chúng... Từ phòng ăn, phòng khách, phòng ngủ, phòng sách, phòng làm việc, phòng luyện tập thể hình, ngay cả đến phòng tắm, nhà vệ sinh chúng cũng xuất hiện lan tràn ...

Thử hỏi với một cái miệng ham như cô, thì làm sao có thể thoát khỏi sự quyến rũ của đồ ăn...

Thế này đâu lại vào đấy, cô lại nhanh chóng tăng cân vùn vụt... Anh ta lại có cơ hội thực hiện cái nghĩa vụ vô cùng thiêng liêng và cao đẹp... Ngày đêm miệt mài giảm cân giúp cô.

Đừng tưởng anh ta dở trò này cô không biết. Nhiều lúc cô cũng uất ức lắm chứ.

Đã không biết bao nhiều lần cô lén lút trốn về nhà, mà không hiểu sao chưa ra khỏi cổng đã bị anh ta tóm được bắt vào nhà trừng phạt.

Khóc lóc mếu máo nói nhớ nhà thì anh ta bảo về đó một mình không ai giúp cho giảm cân, để khi nào công việc rảnh rỗi anh ta sẽ đưa cô về.

Về với anh ta thà cô ngồi một góc tự kỉ còn hơn.

Ba mẹ cô qúy anh như con rể vàng, về đó cùng anh ta để họ tập trung bát nạt cô à!

Nếu không phải xảy ra khá nhiều chuyện với cô, thì có thể cô sẽ phải thực hiện chế độ giảm cân đó dài dài mất.

Nhưng dù sao mấy ngày nay nhờ ơn anh nằm đó, cô đã gầy đi mấy cân, cô mừng lắm, chỉ có điều bụng cô hình như không những không giảm, mà nó lại còn tức tức, chướng chướng lên thì phải?

Nếu không phải có chuyện này xảy ra, thì có lẽ cô cũng không hề phát hiện ra rằng... Hóa ra anh đang âm thầm xâm chiếm cướp mất trái tim cô...

*****

NỖI nhớ anh da diết thúc giục cô phải vào thăm anh.

Thế là không suy nghĩ đến cái thời gian giảm béo kia nữa, cô vội vàng vùng dậy, lần này rút kinh nghiệm.

Cô liền đi đánh răng rửa mặt, tắm rửa Chải đầu, Thay quần áo sạch sẽ... Rồi mới sang thăm anh.

- Chào buổi sáng!

- Dạ! Phu nhân đến thăm ông chủ ạ?

- Vâng!

- Phu nhân vào thăm một lát thôi nhé.

Người đừng quấy rối giấc ngủ của...

- Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi.

Bao nhiêu hưng phấn bỗng nhiên tụt dốc không phanh với hai tên canh cửa này.

Ngày nào cũng thế!

cô đi thăm anh mà cứ như đi thăm phạm nhân không bằng.

Bực mình cô đẩy họ ra rồi bước luôn vào trong phòng.

Vừa mở cửa ra cô đi thẳng một mạch đến bên giường.

Nhưng khi gần đến nơi mắt cô như trợn tròn vì ngạc nhiên.

Rồi reo lên vui mừng sung sướng

- Anh... Anh đã tỉnh à! Hihi anh đang với lấy cốc nước, nghe thấy giọng nói của cô thì giật mình nhìn lên rồi thoáng sững sờ

- Quyết... Minh...

- Hìhì em đây! Anh dậy rồi à! Có mệt lắm không? Anh đang làm gì vậy?

Cô vừa nói vừa vui vẻ le te đi đến chỗ anh.

Cứ nghĩ hôm nay đến lại phải nhìn anh ngủ buồn thiu, rồi lại độc thoại một mình chán chê rồi ra về...

Nhưng hôm nay anh tỉnh dậy rồi, như vậy thì cô không phải cô đơn một mình nữa hihi.

- ừm! Anh muốn uống nước!

- Uống nước hả?

Đợi em một lát để em ra ngoài lấy cho.

- Ở trên bàn có rồi kìa?

- Đó là nước lọc anh uống làm gì!

Để em ra ngoài lấy nước hoa qủa hay nước ngọt cho nhé!

- Không cần đâu! mấy thứ đó anh thích uống!

- Sao lại không thích?

Nó ngon mà!

- Anh đang bị thương chỉ uống được nước lọc thôi!

- Lắm chuyện! Kệ anh!

Cô bực mình với lấy cốc nước giơ thẳng trước mặt anh

- Đây! Uống đi!

Anh nhìn cốc nước rồi khẽ cau mày, nhăn trán.

Nhưng cuối cùng đưa tay đỡ lấy cốc nước.

- Bây giờ thì em có thể ra ngoài rồi đấy!

(anh lạnh lùng nói, thật sự thái độ của cô khiến anh không thể nào chấp nhận được)

- Anh... Anh... Anh đuổi emmm nói xong nước mắt cô không tự chủ mà rơi lệ.

Các đồ đáng ghét, vừa mới tỉnh dậy là đã đuổi cô đi, anh ta có ý gì đây?

Hay là đúng theo lời Kỷ Liên nói anh ấy không muốn gặp mình thật.

- Em về phòng nghỉ ngơi đi.

Trông em gầy yếu tiều tụy lắm rồi đó!

Nhìn những giọt nước mắt cô rơi, khiến anh không thể nào cầm lòng được... Thương xót lắm chứ! Đau lòng lắm chứ! Nhưng mà với bản tính trẻ con hơi tý là khóc lóc thế này ... Thì sao có thể làm Đại Tỷ của một bang hội lớn nhất thế giới được chứ.

Đó là lý do vì sao anh chưa đưa cô đến ra mắt với mọi người.

- Hức hức hức ... Anh vừa đuổi em về thì đúng hơn ... Huhuhu... Em ghét anh lắm huhuhu

Cô nhìn anh hờn giận rồi quay lưng định bỏ đi, đáng ghét uổng công cô mong nhớ muốn được gặp anh, vậy mà khi vừa tỉnh dậy anh đã muốn đuổi cô đi rồi.

Chán ghét không muốn gặp cô như vậy sao.

Cô khẽ cúi đầu ngăn dòng nước mắt không chảy, Xoay người bước đi.

Nhưng cô còn chưa kịp đi đến bước thứ hai, thì đột nhiên có một bàn tay to lớn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô

- Sao lại giận anh rồi?

- không dám! Bỏ tay ra!

- Không bỏ

- Chẳng phải anh muốn đuổi tôi về phòng hay sao?

" cô tức giận nói không thèm nhìn anh"

- Em thật là...

Nói đến đây anh dùng sức kéo mạnh cô về phía mình, do bất ngờ lại mất đà Quyết Minh nghiễm nhiên chui luôn vào lòng anh.

Ôm chặt cô trong lòng không cho cô giãy dụa, anh khẽ véo lấy mũi cô, mắng yêu

- Cũng ghê nhỉ? Dạo này biết cãi lại anh rồi cơ à

*mỉm cười đầy sủng nịnh*

- ....

- Giận anh đến vậy cơ à?

(khẽ nâng cầm cô lên)

-.... (nhất quyết quay mặt đi)

- Tại anh thấy em yếu qúa lên muốn em về phòng nghỉ ngơi thôi mà!

Làm sao anh dám đuổi em chứ

-.....

(nhắm chặt 2 mắt, bịt chặt đôi tai, phùng mang trợn má quyết giận cho anh biết tay) anh thấy cô dáng vẻ dễ thương, đáng yêu như vậy, lòng anh xuất hiện rất nhiều cảm giác nguy hiểm, nếu không phải anh đang bị thương thì cô đừng hòng thoát khỏi anh.

- hahaha. Thôi được rồi! Anh xin lỗi! Em mở mắt ra đi, em mà cứ như vậy thì anh sẽ...

Không gian vẫn im lặng, cô vẫn ngồi đó không động đậy mà cũng chẳng nhúc nhích.

Anh thấy cô vẫn cứng đầu như vậy.. Chỉ mỉm cười rồi khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.

Ban đầu chỉ là môi chạm môi, nhưng con người vốn rất tham lam, và anh cũng vậy, anh muốn nhiều hơn nữa, không do dự anh bắt đầu hôn cô cuồng nhiệt đắm say, mút mát lấy môi cô. Khiến cô giật mình mở choàng mắt há miệng nhìn a.

*****

THỪA dịp cô bị sốc, trợn mắt há miệng anh tranh thủ đưa lưỡi mình vào khuấy đảo khắp khoang miệng cô nghịch ngợm thám hiểm.

Đang yên đang lành tự nhiên bị anh nhấn chìm trong nụ hôn, đầu óc cô chao đảo, mê man, tim cô đập liên hồi vô cùng khó thở.

Đã thế lưỡi anh còn không ngừng trêu trọc, đùa nghịch với cô, khiến cô không biết làm sao cả.

Trong vô thức lưỡi cô cũng bắt đầu động đậy hoà nhập với lưỡi anh.

Anh thấy cô như vậy càng thích thú tiến sâu hơn, khiến mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và ngượng ngùng xen lẫn khó thở.

Cô vòng 2 tay qua cổ anh ôm lấy để thuận với nụ hơn của anh hơn...

Nhưng mà...Nếu nụ hôn đó chỉ diễn ra vài giây thì cô còn chịu được, nhưng anh như con sói đói mê cuốn cô đến tận vài phút... Khiến cô không thể chịu được, mặt cô tím tái cắt không ra máu, chân tay mềm nhũn người lả đi, ngay cả hơi thở cũng ngày một yếu dần...Mà anh hình như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại...Cô chán nản tuyệt vọng. Mệt mỏi... Nằm đợi cái chết cận kề... Nếu được chết trong lòng anh là cô đã mãn nguyện lắm rồi, coi như đó là số phận cô phải chết trong tay anh...

Đúng lúc cô cảm giác như mình sắp tắc thở, nhắm mặt xuôi tay... Thì đột nhiên cô nghe thấy giọng nói chan chứa yêu thương nhưng cũng không kém phần hoảng hốt

QUYẾT MINH!!

Hình như có ngươi gọi tên cô, rồi sau đó bũi cô bị bịt chặt, miệng mở ra... Rồi tiếp sau đó nữa, cô cảm thấy không khí ấm áp bên ngoài không ngừng thổi vào trong họng, nấp đầy cho buồng phổi đang khô cạn vì thiếu dưỡng khí...Cơ thể cô dần dần hồi phục trở lại, cảm giác khó thở cũng vơi đi phần nào...

Thấy hơi thở cô đã ổn định trở lại, anh mới có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cô không biết lúc cô sắp ngất đi anh đã hoảng hốt lo lắng thế nào đâu, cũng tại cái tính tham lam không biết dừng lại kia, suýt nữa cướp đi tính mạng cô.

Cũng may anh còn biết dừng lại kịp thời, vội vàng hà hơi thổi ngạt cho cô, nếu không cô có mệnh hệ gì...anh sẽ phải hối hận cả đời mất.

Khẽ thả cô ra để cô tự thở, ôm nhẹ lấy cô lo lắng hỏi

- Em sao rồi? ĐÃ đỡ hơn chưa?

- Hộc...hộc...hộc...

- Hay để anh thổi ngạt cho em nữa nhé?

" quan tâm, lo lắng"

- Không cần! Hộc...hộc...hộc...

" giận hờn"

- Anh xin lỗi!

- Anh có biết anh suýt giết chết tôi không hả?

Đồ giết người không dao kia!

Hức hức...Hức hức... Anh nói anh thương tôi, vậy mà...Vậy mà... Oa oa oa cô uất ức la toáng lên khóc lớn, khiến anh cuống cuồng chân tay không biết phải làm sao?

- Anh...Anh...Thôi... Thôi...

- Anh! Oaoaoa

Thấy anh không chịu dỗ dành mình, cô lại càng nhắm mắt há miệng khóc to hơn.

Làm anh khóc dở mếu dở, chân tay rối hết cả lên, không biết phải dỗ dành cô thế nào cho phải.

Lấy vợ trẻ con là khổ thế đấy!

Không cẩn thận là bị giận ngay.

Mà anh từ trước đến nay có bao giờ dỗ dành ai đâu.

Cô là người đầu tiên anh biết rung động, quan tâm, lo lắng, bảo vệ, sau khi lấy cô về thì anh biết thêm cả chăm sóc nữa.

Còn cái khoản dỗ dành, lúc trước yêu cô anh toàn đứng từ xa dõi theo, ngắm nhìn.

Làm gì dám đến gần nói chuyện, chứ đừng nói gì đến dỗ dành.

Đến khi quen biết gặp mặt thật sự, cô luôn coi anh là kẻ thù không đội trời chung, là diêm vương tái thế, lúc nào cùng tránh xa anh hàng trăm mét, ba lần bảy lượt tìm cách trốn khỏi anh.

Đến khi lấy được cô về rồi, từ khi cô ra tối hậu thư, với vài trang giấy về các điều không được... Có vẻ cô cũng bớt trốn tránh, e sợ anh hơn...Lại còn thích thú làm chủ tịch phu nhân nữa chứ...

Nhưng mà nói gì thì nói, cái khoản dỗ dành cô vợ mít ướt thế này, thì đây là trải nghiệm đầu tiên...

Anh đang ôm lấy cô, mặt nhăn nhó thở dài thườn thượt.

Anh đang cố chờ... chờ cô khóc chán rồi sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ngủ ngon lành.

Vì anh để ý rồi, lần nào cô khóc lớn được một lát đều rúc vào lòng anh ngủ thiếp đi, cho nên anh cũng đang mong cô như vậy đây!

Chỉ có điều, anh đã quên mất rằng...

Mấy lần trước ở trong lòng anh khóc lớn, là cô đang sợ hãi, hoảng loạn qúa độ, và hình như không phải ngủ thiếp đi mà là ngất xỉu tại chỗ...

Còn lần này là cô đang tức giận qúa độ dẫn tới mặt đỏ tía tai, nước mắt không thể cầm lại được.

Ánh mắt oán hờn của cô đang nhìn anh nảy lửa...Anh làm sai để cô khóc đến đau cả họng như vậy mà không chịu dỗ dành, anh được lắm dám bỏ ngoài tai tiếng khóc của cô à?

" đáng ghét tôi sẽ cho anh biết tay"

không do dự cô chồm lên cắn mạnh 1 phát vào môi anh khiến nó bật máu...

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)