Vay nóng Tima

Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 38

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 38
Dây dưa (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Shopee


Đêm hôm đó, Âu Dương Sùng Hoa hôn mê nằm mộng......

Canh ba vang lên, Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt tỉnh lại, trong thoáng chốc nàng lại ngủ, trong mộng nàng cũng đang giật mình tỉnh giấc.

Trong mộng, tất cả trí nhớ cũng lặng lẽ hồi phục, mà người xuất hiện trước mặt nàng...

Ôm nàng, giống như sợ mất nàng, sợ nàng chạy, ôm thật chặt, đến nỗi tiếng xương tuỷ kêu "răng rắc", giống như cả người nàng bị xe cán qua, rất đau rất đau.

"Ta chỉ muốn nàng...... Vì nàng, ta có thể vứt bỏ tất cả, thật......"

Lời nói thì thầm, dồn dập, thật ra thì đang nói với chính mình, "Cái gì cũng có thể vứt bỏ......"

Bóng tối che khuất hình dáng của người đó, ở trong mưa không rõ ràng, người nọ trầm lắng cuồng dã, ngắm nhìn, trong đôi mắt, không biết là nước mắt hay mưa, nhưng mà lạnh như băng.

Đôi môi Âu Dương Sùng Hoa giật giật, nàng hít thở không thông khó khăn nói: "Ngươi không làm được...... mất đi thì mãi mãi không thể tìm về......"

Hơi thở lạnh như băng, mang theo khiêu khích, nhẹ nhàng ở bên tai Mạc Phi Lê.

Vẫn ôm như vậy, không nói gì, cũng không ngủ, cho đến sáng hôm sau......

Tỉnh mộng, trời cũng sáng, căn phòng yên tĩnh.

Ánh mắt chậm rãi chuyển động, nhìn bóng dáng đứng trước giường, tầm mắt trở nên rất rõ ràng......

Âu Dương Sùng Hoa mở miệng.

"Giáo sư Từ......"

Vẻ mặt Từ Mộc Dương hiện lên nét mỏi mệt, đôi mắt vốn có thần, giờ phút này lại u ám.

Nhưng khi nghe tiếng của Âu Dương Sùng Hoa, thần sắc hắn đột nhiên biến chuyển, kích động tiến lên, ngồi trên giường, nhìn Âu Dương Sùng Hoa......

Thật lâu cũng không nói câu gì, chỉ là chăm chú nhìn nàng......

Âu Dương Sùng Hoa biết hiện tại cũng không phải là đang nằm mơ, Từ Mộc Dương thật đang ở trước mặt của mình......

................... .

Thật cảm tạ, hoa lại nở rồi, không biết hôm nay ra sao.

Âu Dương Sùng Hoa một mình đứng im ở trong viện, mấy ngày nay nàng đều có vẻ hết sức thanh nhàn.

Mặc dù mỗi ngày Từ Mộc Dương cũng sẽ tới đây, nhìn nàng một chút nhưng cũng chỉ là thăm hỏi bình thường.

Nhưng mà, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa để ý nhất là.... .

Là sự tồn tại của người ấy...

Mạc Phi Lê dường như cũng ở đây Mãn Nguyệt lâu, không rời đi.

Nhưng vẫn chưa xuất hiện trước mặt nàng.

Làm sao nàng lại biết?

Có lẽ chính là tiếng đàn vô cùng quen thuộc......

Đúng lúc, từ phía trước truyền đến tiếng đàn quen thuộc.

Cẩm Sắt Thất Huyền, hỏi người phương nào thầm đem năm tháng trộm đổi?

Tiếng đàn đau thương vang ở nơi xa xôi, không thấy người ca hát.

Sớm tối, chỉ có bươm buớm khô héo trên cánh hoa dần dần chết đi, hóa thành bùn.

Âu Dương Sùng Hoa tựa người ở lan can, mỉm cười mang theo chút cô đơn......

Một con chuồn chuồn đầu ở cầm án của Mạc Phi Lê, hắn biết, ngày rất ấm, đêm vẫn như cũ lạnh như băng.

Ngón tay ở trên dây đàn lướt qua......

Ngày ngày, vẫn là giai điệu này, ưu thương mà mờ mịt, mỗi một âm tiết đều cố định, chim tước nghe cũng mệt mỏi, mà bay đi.

Chỉ vì người nọ, không biết mỏi mệt mà gảy nên.

Nín thở nhìn nhau, rồi lại xa chi ngàn dặm, ai cũng không muốn bước đi đầu tiên.

Đã bao nhiêu lần đau lòng, như đã chết rồi, rồi lại từ từ sống lại, từng chút từng chút một lại hồi sinh.

Làm thế nào để quên đi, làm thế nào để vứt bỏ.

Không muốn không muốn......

Cho dù là hận.

............................................................

Trời chiều, mang theo ráng nắng, chiếu lên màn cửa sổ.

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn cửa chính màu đỏ xuất hiện ở trước mặt, nàng trở lại, lại trở về rồi.

Âu Dương phủ......

Âu Dương phủ, cửa chính chậm rãi mở ra.

Một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mắt Âu Dương Sùng Hoa, hắn gầy, người cũng tiều tụy, nhưng đôi mắt đen vẫn không có bất kỳ thay đổi.

Mặc Âm Trần đứng trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, vẻ mặt hắn không đổi, đáy mắt hắn ầng ậng nước nhìn không rõ ràng.

Cổ họng giống như bị nghẹn, không nói được tiếng nào.

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhàn nhạt nhìn Mặc Âm Trần, từ từ nở nụ cười, nàng nói: "Ta đã trở về."

Tay Mặc Âm Trần nắm chặt trong tay áo, chợt buông lỏng, hắn giơ tay lên, lại cười nói, "Vậy thì tốt."

Âu Dương Sùng Hoa từng bước một tiến về phía trước, đi tới trước mặt Mặc Âm Trần, dường như theo thói quen dựa đầu vào ngực hắn, nói: "Nhớ ta sao?"

Sắc mặt Mặc Âm Trần trầm xuống, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh, khiến mắt hắn tối lại.

Đẩy Âu Dương Sùng Hoa ra, "Nữ nhân này thật đúng là không biết liêm sỉ, có phải chỉ cần là nam nhân, nàng đều có thể? Nàng muốn quyền thế, có thể, nàng theo đuổi người có quyền thế, ta tuyệt đối sẽ không cản trở nàng. Nhưng tại sao nàng còn chưa biết đủ, còn chưa biết đủ!!"

Nam nhân ôm trong mưa kia là người nào!

Rốt cuộc là ai?!

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, sắc mặt chợt thay đổi, khi ngẩng đầu lên thì cũng đã khôi phục lại như cũ.

Nhàn nhạt cười, vẻ mặt có nét dịu dàng, nàng nói: "Âm Trần, trở lại là tốt rồi."

Đôi mắt đen của Mặc Âm Trần trầm xuống, Âu Dương Sùng Hoa cười, mang theo chút nhu hòa......

Nhưng mà, hiện tại, tất cả chẳng qua là sự châm chọc.

Châm chọc hắn ngu dại, châm chọc hắn thất bại.

"Ta hận nàng."

Giọng nói tràn ngập hận ý và đau khổ, Mặc Âm Trần dứt lời, liền xoay người, bước nhanh mà rời đi......

Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng dáng kia đi xa, nụ cười chợt tắt......

*****

Màn cửa sổ thật dầy hoàn toàn ngăn cách bóng dáng ngoài phòng, vầng sáng đèn Lưu Ly hoa sen chập chờn từ từ được thắp lên.

Mạc Phi Lê ngồi ở trước gương đồng, giải ra kết quả phát sinh, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, như tuyết như tơ lụa phất phơ trên mặt của hắn, làm nổi bật lên dung mạo thanh lệ xuất trần như ngọc.

Nâng tay kẹp lại một nhúm tóc lộn xộn bung lên, đầu ngón tay chạm đến giữa trán, một trận cảm giác lạnh như băng thấm vào da thịt.

Bóng người lẳng lặng chiếu ra trong gương bạc, Mạc Phi Lê nhẹ nhàng vuốt ve mặt gương, như đang vuốt ve chính bản thân mình......

Trên mặt lạnh lùng nổi lên ý cười ôn nhu, lẩm bẩm: "Mất đi thứ gì rồi có tìm khắp nơi vĩnh viễn cũng không trở lại......"

Mặt gương sáng cũng như ngón tay lạnh như băng của hắn, không biết là gương nhiễm lạnh từ tay, hay là tay truyền hơi lạnh cho gương, nhè nhẹ triền miên đều là trong suốt lạnh lẽo.

Cát chảy như lụa mỏng trong ống đồng đỏ, im hơi lặng tiếng rơi rơi, Mạc Phi Lê chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ......

Hắn chần chờ một chút, vén lên rèm cửa, bóng hoàng hôn như ánh trăng rắc xuống, rơi trên lọn tóc hắn, ánh sáng ẩn khuất mờ mịt lưu chuyển......

Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng lung linh ập xuống vào trong phòng......

Mạc Phi Lê tự lẩm bẩm: "Còn có mười ngày, bất quá cũng còn mười ngày......"

Màu tím quanh quẩn trong con ngươi, lạnh lùng trong suốt, rồi lại như chập chờn gợn sóng, cũng không có cách nào bình ổn được sóng ngầm bắt đầu khởi động......

Bước qua cầu Cửu Khúc, đá xanh làm nền trải rộng trên đường lớn, Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, nhìn cửa chính phòng khách cách đó không xa.

Cảnh sắc trong trí nhớ vẫn như cũ, chỉ là bốn phía lại lạnh lùng vắng lặng, hoàn toàn không có náo nhiệt như trước.

"Tam, Tam tiểu thư, là Tam tiểu thư a ——"

Gã sai vặt đang cầm cây chổi, hai mắt trừng lớn, nhìn nữ tử đi tới, không nhịn được lớn tiếng kinh hô.

Âu Dương Sùng Hoa trở về, dường như đã làm cho phần vắng vẻ lạnh lùng này trở nên ấm áp.

Nghe tiếng chạy đến có Âu Dương Bằng, Tô Thanh Tú, dĩ nhiên còn có người mà nàng luôn nhớ đên, Bạch Tố Nương.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn một đám người đứng ngay ở trước mặt......

Rất kỳ quái, rõ ràng không có loại cảm giác quen thuộc bấy lâu.

Chẳng qua là cảm thấy nhìn quen mắt, tâm đúng là bình thản như thế.

"Sùng Hoa...... Sùng Hoa......"

Bạch Tố Nương vội vàng đi qua, thở hổn hển đứng trước người của Âu Dương Sùng Hoa.

Tay nàng run run, bước lên ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, nước mắt không ngừng thấm ướt trên vạt áo.

Âu Dương Sùng Hoa để mặc cho Bạch Tố Nướng ôm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, lại thấy Âu Dương Bằng đưa mắt nhìn qua......

Không ngờ phát hiện, giữa hai mắt hổ long lanh sáng, còn có mập mờ ngấn lệ.

Âu Dương Bằng khóc sao?

Thì ra là hắn vẫn quan tâm, lo lắng cho nữ nhi này đi.

Tô Thanh Tú chỉ đứng một bên, nàng cũng quan tâm, hoặc cũng là, nàng căn bản đến để làm vật trang trí.

Nhưng mà lần này đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, cũng không có bất kỳ cảm giác gì.

Ngoại trừ, Bạch Tố Nương đang ôm lấy nàng khóc lóc nức nở......

"Sùng Hoa, ngươi rốt cuộc đi nơi nào, ngươi không biết Nương rất lo lắng sao, ngươi cái đứa nhỏ này...... Cái đứa nhỏ này a......"

Bạch Tố Nương níu thật chặt lấy bờ vai Âu Dương Sùng Hoa rồi vô lực gục xuống.

Miệng lưỡi Âu Dương Sùng Hoa khẽ giật giật, cười nói: "Nương, không phải bây giờ ta đã trở lại sao."

"......"

Bạch Tố Nương ngước lên, nén lệ vào đáy mắt, tràn đầy vui mừng vì đã xa cách từ lâu.

Đồng thời cũng có rất nhiều nghi ngờ và lo lắng, khiến cho nàng không ngừng run rẩy.

Hai tay nàng run run, vuốt lên mặt của Âu Dương Sùng Hoa, nàng chính là muốn xem nữ nhi có thật sự tốt hay không......

"Sùng Hoa, nữ nhi của ta......"

Bạch Tố Nương thương xót, lại ôm Âu Dương Sùng Hoa vào trong lòng.

"Được rồi, tất cả đứng ở chỗ này làm cái gì, trở về là tốt rồi, còn không mau đi vào."

Âu Dương Bằng giờ mới lên tiếng, len lén lau lệ nơi khóe mắt, trầm giọng nói.

Bạch Tố Nương từ từ đứng thẳng người, nàng lau đi nước mắt, nghẹn ngào gật đầu một cái, "Mau vào đi thôi."

Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, theo đám người Âu Dương Bằng đi vào tiền sảnh......

Nói vậy kế tiếp nàng sẽ liên tục được hỏi thăm đi.

Nghĩ đến đây, bất giác nơi khóe miệng khẽ động.

Trong đáy mắt phất qua tia cười bất đắc dĩ, cũng không nghĩ trong lòng lại mâu thuẫn như vậy.

....................................................... .

Mơ mơ màng màng đi ngủ, có lẽ cũng không cần tỉnh lại.

Người trên giường cuộn thành một khối, đôi môi nhấp nháy, từng tiếng thì thầm rời rạc từ trong miệng thốt ra......

Ngọn nến trên bàn đã sắp tắt, u ám lạnh lẽo, giọt nến cuối cùng thấp thoáng lưu lại trong tim đèn khô cạn.

Âu Dương Sùng Hoa hoảng hốt mở mắt ra, thật ra nàng không ngủ, mặc dù nàng im lặng chợp mắt, nhưng vẫn là thanh tỉnh.

Người vùng đứng bật lên, muốn đi kết thúc tất cả......

Không thể buông xuống như vậy được, tay nàng vuốt ve lên trán, cảm giác dinh dính ẩm ướt làm nàng chua sót cười một tiếng.

Nàng biết, bản thân không còn nhiều thời gian.

Cần phải quyết định.

Nếu không, vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.

Thân thể lay động trong gió như ngọn đèn sắp tắt, chợt sáng chợt tối, bước chân lảo đảo loạng choạng đi ra cửa.

Mỗi một bước đi, ngực lại đau thêm một phần.

Tay túm chặt, nơi đó...... Còn giữ thứ gì?

Bóng dáng đơn độc dần dần lẩn vào trong màn mưa, cho đến khi biến mất......

*****

Hoàng cung

"Hoàng thượng, hoàng thượng......"

Thanh âm của Trường An từ ngoài điện truyền đến, hắn vội vã đi vào trong điện, tới trước mặt Mặc Ngạo Đình.

Mặc Ngạo Đình đảo mắt nhìn về phía Trường An, trầm giọng, hỏi: "Có tin tức phải không?"

"Hoàng thượng, đúng là có tin tức."

Trường An nhìn xuống, không dám nhìn mặt rồng.

Ánh nến phản chiếu lên con ngươi, lúc sáng lúc tối, không thấy rõ biểu tình qua ánh mắt.

Mặc Ngạo Đình nâng mắt, ánh mắt lướt qua Trường An, hỏi: "Hiện tại người ở nơi nào?"

"Nghe nói hôm qua trở về Âu Dương phủ."

Trường An đem toàn bộ tin tức nói cho Mặc Ngạo Đình.

"Như vậy bây giờ còn đang ở Âu Dương phủ?"

Mặc Ngạo Đình dần dần nheo lại mắt, nhìn Trường An.

Trường An không khỏi bởi vì ngày trước nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Mặc Ngạo Đình, cả người run rẩy, trả lời: "Nói là trở về, về phần còn ở đó hay không, nô tài không biết."

"Khốn kiếp, người rốt cuộc có ở Âu Dương phủ hay không cũng không biết, ngươi trở về đây làm chi? Lập tức đi thăm dò rõ ràng cho trẫm."

Mặc Ngạo Đình vung ống tay áo, lạnh lùng quát.

Hai chân Trường An khuỵu xuống, quỳ gối trên đất, "Hoàng thượng bớt giận, nô tài còn nhận được một tin tức nữa."

"Nói."

Mặc Ngạo Đình vừa nói vừa quay lưng đi......

Trường An cúi đầu, nói: "Hoàng thượng, nghe nói hôm qua tiểu thư Sùng Hoa trở về Âu Dương phủ trước, ngay cửa ra vào gặp được Cửu vương gia. Hai người hình như nói cái gì, người được phá đi không dám đến quá gần, cho nên không nghe được hai người nói cái gì. Chỉ thấy thần thái Cửu vương gia dường như không tốt."

"Hửm?"

Mặc Ngạo Đình đột nhiên xoay người, mắt nhìn xuống, nhìn Trường An, trong ánh mắt đột nhiên trở nên sáng lên.

"Hoàng thượng, hiện tại nô tài phái người đi Âu Dương phủ."

Thân thể Trường An run lên, vừa nói xong vừa bò dậy, chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã."

Trường An đang đi bị Mặc Ngạo Đình gọi lại.

Trường An xoay người, cúi người, cung kính nói: "Hoàng thượng, cần phân phó chuyện gì?"

"Ngươi đi chuẩn bị cho trẫm, trẫm muốn đi Cửu vương phủ, thăm Cửu đệ."

Mặc Ngạo Đình nói xong, không cho Trường An bất kỳ phản ứng nào, lập tức sải bước đi vào nội điện......

Trường An nghe được run như cầy sấy, hoàng thượng lại muốn đi gặp Cửu vương gia?

Ngay lúc này?

Trường An lại bất an, bước nhanh đuổi theo Mặc Ngạo Đình, tiến vào bên trong điện......

............................................................

Cửu vương phủ.

Người đã mất, nay ngay cả này khúc nhạc này cũng không bao giờ giống như trước nữa...

Mặc Âm Trần nghiêng người dựa vào tường, đưa mắt, ngắm nhìn nơi xa......

Bầu trời màu xanh, dường như mang theo vẻ u sầu, mưa chẳng biết lúc nào mới có thể dứt.

Dường như không bao giờ kết thúc, luôn rơi.

Ngay cả lòng cũng trở nên đè nén mà âm trầm.

Hôm qua vừa gặp cũng chỉ là đau đớn.

"Vương gia, trời lạnh, nên vào nhà đi, hơn nữa ngài cũng uống quá nhiều."

Tiểu Lục Tử cầm áo choàng đi vào trong đình, nhìn Mặc Âm Trần đang tựa vào vách tường.

Từ hôm qua Vương gia từ Âu Dương phủ trở lại, bắt đầu uống rượu cho đến trời sáng, lại từ trời sáng uống cho tới bây giờ......

Vương gia này luôn là hành hạ bản thân, cho dù là làm bằng sắt cũng không thể không sụp đổ.

"Ngươi mặc kệ ta, cút ngay ——"

Mặc Âm Trần quơ tay loạn xạ, hắn la hét với Tiểu Lục Tử.

"Vương gia, nô tài đây không phải là trông nom ngài, mà là lo lắng cho thân thể của ngài, nếu không nô tài đi mời công chúa Đức Thanh tới đây?"

Tiểu Lục Tử luống cuống tay chân, có nên đi mời Đức Thanh công chúa tới không?

"Cút —— người nào ta cũng không muốn thấy, người nào cũng không muốn thấy...... Ta chỉ muốn rượu, chỉ cần rượu......"

Mặc Âm Trần đẩy Tiểu Lục Tử ra, lập tức chồm lấy bầu rượu ở trên đất.

"Vương gia......"

Tiểu Lục Tử cố gắng kéo Mặc Âm Trần, nhưng không ngờ bị người từ phía sau kéo tay cánh tay.

Tiểu Lục Tử kinh ngạc, quay người lại, mắt của hắn chợt trợn to, kinh ngạc nhìn nhìn người xuất hiện ở trước mắt......

Người này làm sao lại đến đây, vì sao còn xuất hiện tại nơi này?

Vô số vấn đề, không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu.

Sau đó từ từ chuyển thành tức giận, Tiểu Lục Tử tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi còn tới làm gì, ngươi còn ngại làm hại Vương gia chưa đủ thảm sao? Là ai cho phép ngươi tiến vào, Âu Dương Sùng Hoa!"

Sắc mặt Âu Dương Sùng Hoa không dấu vết cứ bình tĩnh nhìn Tiểu Lục Tử, đối với việc hắn oán trách và tức giận, chỉ lặng lẽ thừa nhận.

"Tiểu Lục Tử, ngươi có thể rời một chút không? Ta có vài lời muốn nói, nhất định phải nói với Vương gia."

"Còn nói cái gì nữa, ngươi lập tức rời đi cho ta, Cửu vương phủ không hoan nghênh ngươi!"

Tiểu Lục Tử không biết mình lấy dũng khí từ đâu, lại có thể chỉ vào mũi của Âu Dương Sùng Hoa, bắt đầu mắng to.

"Nếu ngươi muốn chủ tử ngươi có thể tỉnh lại, vậy thì lập tức rời đi. Ngươi cảm thấy bây giờ có người nào có thể dễ dàng làm cho hắn khôi phục như trước ngoại trừ ta?"

Thần sắc Âu Dương Sùng Hoa tỉnh táo, nàng nhìn Tiểu Lục Tử, trong mắt mang theo ý cười.

Tiểu Lục Tử nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nghe nàng nói... , trong lúc nhất thời cứng họng.

Nhưng, hắn vẫn do dự nên lựa chọn như thế nào.

"Ngươi thật sự có thể?"

Tiểu Lục Tử nghi ngờ nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hắn đã dao động.

Âu Dương Sùng Hoa hơi mỉm cười, hướng Tiểu Lục Tử gật đầu một cái.

Tiểu Lục Tử nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nói: "Tốt nhất là như vậy, Vương gia phải biến thành như vậy, tất cả đều bởi vì ngươi."

"Ta biết."

Âu Dương Sùng Hoa vẫn đáp lời.

"Vậy...... Vậy ta tạm thời rời đi."

Tiểu Lục Tử thấy Âu Dương Sùng Hoa không tức giận, trong lúc nhất thời ngực tức giận cũng dần dần tiêu mất.

*****

Tiểu Lục tử rời đi, trong đình vẻn vẹn chỉ còn lại Âu Dương Sùng Hoa và Mặc Âm Trần, cùng không gian tĩnh lặng......

Nước mưa gõ đều trên mái hiên, như xuyên thành trân châu từ từ rơi xuống......

Âu Dương Sùng Hoa quay người lại, nàng cúi đầu nhìn qua Mặc Âm Trần đang ôm bầu rượu ngồi trên ghế đá.

Trong mắt xẹt qua một tia chán nản, nhấc chân lên từng bước đi về phía Mặc Âm Trần......

"Cút —— tất cả đều cút cho ta ——cũng đừng ai để ý đến ta ——"

Mặc Âm Trần chống ánh mắt say lờ đờ mông lung, tay vẫn không ngừng vung vẫy ở phía trước, trong miệng gầm nhẹ.

Âm thanh cất cao dần dần chuyển thành lẩm bẩm, đến cuối cùng nức nở......

Hắn giống như đứa nhỏ không được ai giúp đỡ, khiến người đau lòng.

Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ cảm nhận được, tim đang truyền tới từng cơn đau nhói.

Nàng không biết phải an ủi nam nhân đáng thương này như thế nào, chỉ biết là bản thân không thể không chú ý đến hắn, không thể không quan tâm hắn......

"Tại sao ngươi phải đối với ta như vậy, tại sao......"

Mặc Âm Trần khàn khàn cổ họng, kêu gào.

"Sùng Hoa...... Sùng Hoa......"

Nước mắt tràn qua hốc mắt, xâu thành từng chuỗi chảy xuống hai má, rơi đều xuống......

Âu Dương Sùng Hoa biết bản thân đang khóc, nhưng nàng lại không cảm thấy cảm có chút nào ấm áp, mà còn là rất lạnh.

"Âm Trần......"

Ngồi xổm người xuống, cổ họng chẳng biết lúc nào đã trở nên khàn khàn khó nuốt.

"Âm Trần, cần gì phải tự làm khó bản thân mình đây?"

Âm thanh than nhẹ kèm với tiếng mưa rơi ở không trung, hóa thành sương mù, biến mất đi......

Tay duỗi ra, từ từ hướng đến gần hắn, chỉ thấy mơ hồ trên ngón tay tái nhợt, "Âm Trần, có lẽ quên đối với ngươi và ta mà nói, mới là kết quả tốt nhất. Không cần tự hành hạ bản thân nữa, làm như vậy chỉ có thể khiến cho bản thân ngươi khó chịu mà thôi."

Tay Mặc Âm Trần đang vung vẫy, đột nhiên ngừng lại, từ từ rũ xuống.

Hắn cúi gằm đầu, cổ ngả nghiêng nhìn người phía trước......

Khuôn mặt đó, từ mơ hồ đến rõ ràng, chậm rãi thành hình trong mắt của hắn.

"Sùng Hoa?"

Vẻ ngạc nhiên, ánh mắt mông lung lập tức liền phai nhạt.

Hai mắt hắn trợn to, thẳng tắp nhìn người đang xuất hiện trước mắt......

Đáng tiếc, thời gian ngắn ngủi chỉ là trong nháy mắt cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến không thể đè nén được.

"Làm sao có thể, làm sao có thể là Sùng Hoa...... Là ta say, là ta say a! Nhất định là như vậy...... Tại sao vậy chứ? Tại sao ngươi phải xuất hiện, ngươi thương tổn ta còn chưa đủ sao? Ta đã trốn tránh ngươi, tại sao ngươi còn phải xuất hiện đây? Tại sao!! ——"

Tay cùng lúc bắt được bả vai mảnh khảnh, Mặc Âm Trần lớn tiếng chất vấn.

"Âm Trần, Âm Trần...... !"

Đầu lưỡi giống như bị kẹp chặt, không thể nào phát ra âm thanh được nữa, Âu Dương Sùng Hoa muốn nói thứ gì đó.

Nhưng thiên ngôn vạn ngữ lúc này đã không có cách nào từ trong miệng thốt ra.

"Nói a, ngươi nói a! Tại sao không nói? Ngươi quả nhiên không phải Sùng Hoa, ngươi chẳng qua chỉ là ảo giác, là một ảo giác!! ——"

Mặc Âm Trần mạnh mẽ lắc lắc Âu Dương Sùng Hoa, sức lực thật lớn, gần như muốn bóp nát xương vai yếu ớt của nàng.

Âu Dương Sùng Hoa cau mày, hàm răng cắn chặt môi dưới, rất đau rất đau, nhưng đau đớn kia không phải đến từ trên vai, mà là trong lòng......

"Âm Trần, ngươi không phải là hận ta sao, vậy thì hãy đem oán hận của ngươi trút hết lên người ta. Âu Dương Sùng Hoa cũng không đáng giá cho ngươi như thế, không đáng giá."

Tim cùng với ruột gan như trộn lẫn lại một chỗ, không cách nào cởi ra, chính là dây dưa, chính là khẽ động lung tung, phát sinh đục khoét đau đớn.

Mặc Âm Trần chợt ngẩng đầu lên, hai mắt ửng tia máu, hắn dốc cạn nỗi lòng gầm lên, nói: "Quả thật không đáng giá, quả thật không đáng giá! Cái người nữ nhân đáng chết này, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao muốn vứt bỏ tình cảm giữa chúng ta, ta khiến cho ngươi khó chịu đựng như vậy sao? Ngươi nhất định muốn đối với ta như vậy?!"

Môi Âu Dương Sùng Hoa khẽ giật giật, còn chưa nói ra được lời nào, đã bị người ở trước tức giận chiếm lấy......

Mặc Âm Trần dường như liều mạng hôn nàng......

Không, đây không phải là hôn, mà là một loại trừng phạt chiếm đoạt, như muốn đem nàng cắn nát ở trong miệng của hắn.... .

Tại sao ngươi phải xuất hiện, tại sao ngươi còn phải xuất hiện.

Để cho ta làm thế nào?

Trong miệng tràn đầy nồng nặc mùi tanh, mùi tanh đó làm người ta nôn mửa, lại tựa như một loại cam lộ (sương ngọt), khiến cho hắn không muốn buông tha.

Chính là muốn đem nàng hòa tan trong hắn.

Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng ngắm nhìn nam nhân trước mặt đang lâm vào trong điên cuồng, nàng cũng cảm giác được trong miệng nồng mùi máu tươi.

Nhưng không biết tại sao, khi mùi máu tươi truyền đến, lại có một chút đau đớn yếu ớt.

Có lẽ, nàng trở lại nơi này, chính là tìm kiếm phần giải thoát này.

Hai lưỡi quấn quanh, mười ngón tay xiết chặt, cắn xé lung tung, tiếng thở lấn át tiếng mưa rơi......

Phổi thiếu không khí, từng chút từng chút bị ép khô, sinh mạng giống như sắp sửa bị đoạt đi, một chút ý thức còn sót lại cũng từ từ chìm xuống......

"Ngươi là của ta, ngươi là của ta, Sùng Hoa...... Không cần phải rời khỏi ta, xem như ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi ở lại bên cạnh ta......"

Kèm theo là tiếng khóc thút thít không rõ ràng từ trong miệng bật ra.

Mặc Âm Trần đã không phân biệt rõ đây rốt cuộc là thật hay giả, cho dù là giả cũng đã không còn quan trọng......

Hắn chỉ muốn nàng, cho dù là một khắc, cũng có thể!

"Âm Trần, hãy cho ta một hài tử, hài tử thuộc về ta và ngươi."

Ngón tay Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng lướt qua môi Mặc Âm Trần, phía trên còn lưu lại nhiều vết đỏ thẫm, nàng biết... đó là nàng......

Là của nàng......

Trong lòng vui vẻ kích động, xem như đây là dùng đau đớn đổi lấy, cũng đáng giá.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-50)