Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 39

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 39
Dây dưa (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trên nền trời xuất hiện tia chớp......

Mặc Âm Trần kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cả người hắn ngã ngồi trên mặt đất......

Đưa mắt, nhìn về phía trước, tâm tư mông lung, dường như đang suy nghĩ điều gì, con ngươi không ngừng biến sắc.

"Nàng nói cái gì?......"

Mà lời này, giống như truyền từ phía chân trời xa xôi, hoà vào tiếng mưa đang rơi, nhưng vô cùng rõ ràng.

Âu Dương Sùng Hoa cũng nhìn Mặc Âm Trần......

Trong lúc hoảng hốt, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao tim của mình luôn lạnh như băng, tựa như trong lồng ngực từ lâu đã không có nhịp đập.

Vậy mà, lần này, nơi đó lại bắt đầu đập trở lại.

Tất cả, đều bởi vì người trước mắt, vì hắn cùng với nàng có mục đích cho kế hoạch ngàn năm.

Một kỳ tích, một cơ hội, chỉ còn một cơ hội duy nhất.

Chỉ vì chờ cơ hội này, chỉ có cơ hội này.

"Hài tử, cho ta một hài tử thuộc về ta và ngươi......"

Những lời này, Âu Dương Sùng Hoa nói êm ái, từng chữ lại chân thành, nàng chính vì mục đích này mà đến.

Chỉ vì tìm về thứ thuộc về nàng và hắn, tất cả ——

"Sùng Hoa......"Thần sắc Mặc Âm Trần đột nhiên sáng lên, đôi mắt mất hồn chợt lóe ra tia sáng chói mắt, hắn tiến lên, ôm Âu Dương Sùng Hoa, "Thật sự là nàng sao? Thật sự là nàng...... Sùng Hoa?"

Lòng đang run rẩy, chỉ vì một câu kia, Mặc Âm Trần biết, mình vẫn không cách nào bỏ nữ nhân này.

"Là ta."

Âu Dương Sùng Hoa không biết là nên khóc hay cười.

Mặc Âm Trần sao lại sợ hãi cùng bất an, hắn trong trí nhớ và bây giờ ——

Khác nhau sao, nhưng mà, nàng đã tìm được rồi, bảo bối đã mất đi.

Âm Trần, đều là ta, ngươi mới trở thành như vậy.

Vì thế, Sùng Hoa trở lại, giúp ngươi tìm lại chính mình......

Tất cả đều là vì Sùng Hoa mà nên, vậy hãy để cho Sùng Hoa làm cho tất cả họa lên ký hiệu.

Một ngàn năm rồi, đủ rồi, thật đủ rồi.

Bi kịch này không cần phải tái diễn.

Mặc Âm Trần ôm Âu Dương Sùng Hoa, tỉ mỉ quan sát nàng......

Thật sự là Sùng Hoa, nữ nhân khiến mình yêu sâu đậm, đồng thời cũng tổn thương mình sâu nhất.

Quay đầu lại, vẫn vì một câu nói của nàng bản thân cực vui mà phải khóc.

Làm sao có thể buông tay......

Làm sao có thể chịu được......

"Ta thật sự là không hiểu, không hiểu, vì sao nàng phải làm như vậy?" Mặc Âm Trần giơ tay lên, muốn chạm vào người nàng, còn chưa chạm được, liền rút tay trở về, "Nàng đang đùa ta sao? Tất cả tại sao có thể là thật, nàng đã thay đổi, không còn là Sùng Hoa của ta."

"Ta xác thực thay đổi, nhưng có một số việc cũng không phải như ngươi nghĩ như vậy. Âm Trần, ngươi còn tin tưởng ta sao?"

Âu Dương Sùng Hoa hỏi.

"Tin nàng? Ta khi nào thì không tin nàng, ta vẫn luôn tin nàng, mọi người nói thế nào, ta đều tin tưởng nàng, nhưng mà ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, nàng nói ta làm sao có thể không tin?"

Vĩnh viễn Mặc Âm Trần cũng không thể nào quên, trong hoàng cung, Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, trong rừng cây kia, nàng và người khác ôm nhau......

Tất cả chẳng lẽ đều là giả sao?

"Ngươi quả thật không tin ta......"

Âu Dương Sùng Hoa nhếch khóe miệng, thoáng qua đôi mắt có sự đau khổ......

"Nàng......"

Thân Mặc Âm Trần run sợ, hắn rất muốn tất cả chỉ là mộng.

"Ta mộng cuối cùng cũng phải tỉnh, mặc dù ngủ lâu như vậy, vẫn có lúc tỉnh. Hôm nay, xem ra là lúc phải tỉnh mộng...... Ta quá mức đánh giá ình, quá mức tự tin."

Đầu vai Âu Dương Sùng Hoa rung động, từ từ đứng lên......

Gió thổi mái tóc đen của nàng, tay áo đã sớm ướt đẫm, nhưng nàng lại không cảm thấy lạnh một chút nào.

Có lẽ, từ lâu nàng đã mất đi những cảm giác của người bình thường.

Mặc Âm Trần vội vàng đứng lên, từ sau ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, ngăn nàng rời đi, "Đừng đi, đừng rời khỏi ta...... Ta không muốn ngốc một lần nữa."

Âu Dương Sùng Hoa xoay người, nhìn Mặc Âm Trần, trên mặt của hắn chỉ là cô đơn, cùng kinh hoảng.

Tay Âu Dương Sùng Hoa nâng hai gò má của hắn, nàng cười, "Điểm này cũng không giống ngươi."

"Vậy thì sao? Sùng Hoa, ta chỉ muốn nàng."

Mặc Âm Trần cơ hồ cầu khẩn nói.

"Âm Trần, ta chỉ gây tổn thương cho ngươi."

"Chỉ cần nàng."

Âm thanh Mặc Âm Trần kiên định.

"Ngốc, ngươi nên hận ta, nên quên ta đi."

Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười.

"Không, ta không hận nàng, ta chỉ hận ta, không thể giữ nàng lại, cho nên, nếu ông trời lại cho ta một cơ hội. Như vậy, ta sẽ không buông tay nữa, chỉ cần nàng......"

Mặc Âm Trần giống như đứa bé không cho Âu Dương Sùng Hoa đẩy mình ra, hiện tại hắn đã say.

Hắn biết, đây là thật, đây là thật.

Cho nên, hắn sẽ luôn luôn giữ nàng, không bao giờ cho phép nàng biến mất.

"Âm Trần, trên đời này ngươi là người ngu ngốc nhất."

Âu Dương Sùng Hoa từ từ xoay người, nàng lần nữa ngắm nhìn nam nhân trước mắt.

"Đúng, chỉ cần có thể giữ nàng lại, ta không quan tâm, ta nguyện ý làm kẻ ngốc." tay Mặc Âm Trần nắm chặt tay Âu Dương Sùng Hoa đặt lên lồng ngực của mình, "Cả đời này nàng đừng nghĩ muốn thoát khỏi ta......"

"Âm Trần......"

Âu Dương Sùng Hoa cảm nhận nơi lòng bàn tay, đó là sự ấm áp...

Âm Trần, năm đó chúng ta đều sai lầm rồi, thật sai lầm rồi.

Ta chỉ hy vọng, lần này, ngươi có thể hạnh phúc.

Mặc dù cuối cùng, ta vẫn sẽ rời đi......

*****

"Ta muốn chính là ngươi."

Mặc Âm Trần kiên định nói, sức lực trên tay chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng tăng nhanh......

Hắn đem hai má vùi thật sâu vào vai Âu Dương Sùng Hoa: "Ta chỉ muốn ngươi."

Nhiều tiếng thì thầm lướt qua bên tai, lời nói ấm áp như lửa thiêu đốt tận trong lòng......

Đau đớn vốn đã giảm bớt, nay lại tấn công một lần nữa.

Âu Dương Sùng Hoa nghĩ là mình sẽ không còn rơi lệ, nhưng không biết từ khi nào, hốc mắt khô ráo từ lâu đã ẩm ướt.

Nàng khẽ quay mặt đi......

Mặc Âm Trần lại kịp lúc bắt được mặt của Âu Dương Sùng Hoa: "Đừng lẩn tránh ta nữa, ta muốn trong mắt của ngươi, trong lòng, đều chỉ có ta."

"Từ lâu đã vậy......"

Sớm đã bị hắn lắp đầy, còn gì có thể thêm vào sao?

Âu Dương Sùng Hoa nén nước mắt, nở nụ cười.

"Thật sao? Thật sự là vậy sao.... ."

Tiếng hỏi nhạt nhẽo biết bao, vô lực mà hỏi, giống như đang chờ mong cái gì, nhưng nhiều hơn nữa chính là sợ hãi.

"Có lẽ, thật sự...... Chỉ là ta không biết, ta không biết bản thân có còn sức lực để tin ngươi hay không. Nhưng ta biết, ta nhất định không muốn ngươi rơi lệ......"

Tay Mặc Âm Trần nhè nhẹ lau đi nước mắt dính ở nơi khóe mắt Âu Dương Sùng Hoa.

"Phải, đúng là cần phải như vậy......"

Lông mi run run, thậm chí Âu Dương Sùng Hoa không biết mình rốt cuộc như thế nào lại nói lời này ra miệng.

Mặc Âm Trần ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đi ra khỏi đình, không quan tâm nước mưa đang chảy xuống, cứ như vậy ôm lấy nàng đi về phòng......

Trong phòng tối đen, bởi vì ánh nến được thắp lên mà trong nháy mắt bỗng phát sáng.

Quần áo trên người đã ướt đẫm, nhưng bọn họ bây giờ lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo.

Có thể còn có một phần lửa nóng.

Không cách nào dập tắt được.

Mặc Âm Trần kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa quanh quẩn ở dưới ánh lửa......

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa hơi chuyển động, như có chút triền miên nhìn về phía Mặc Âm Trần, nhẹ giọng nói: "Âm Trần......"

Trong lời nói, tựa như hoa Quỳnh xinh đẹp tươi cười ở dưới ánh trăng, như hoa Mai lay động vô cùng thanh nhã cũng vô cùng đẹp mắt.

Trong lòng Mặc Âm Trần không khỏi rung động, tâm di chuyển suy nghĩ, rồi lui về phía sau mấy bước: "Sùng Hoa...... Thật sự có thể sao?......"

Hai hàng lông mày Âu Dương Sùng Hoa từ từ giương lên, nụ cười của nàng càng mang theo vài phần mị hoặc, nàng cười: "Âm Trần, đang lo lắng điều gì?"

Tâm Mặc Âm Trần nhảy loạn ầm ầm, hắn đang sợ cái gì?......

Đúng là sợ hãi, thật sự rất muốn bảo bối đã từng thương yêu trở thành của bản thân, nhưng vào giờ phút này hắn rõ ràng lại có một phần khiếp đảm.

Ngẫm lại, không đồng ý hắn cảm thấy xấu hổ.

Âu Dương Sùng Hoa từ từ đi lên, nàng đưa tay vòng qua cổ Mặc Âm Trần, dịu dàng mà mê hoặc cúi đầu xuống, nói: "Lẽ nào ngươi không muốn sao?"

Âm thanh êm tai khẽ nói, thoảng qua vài phần mềm mại trong trẻo, hai mắt khép hờ hàm chứa một chút mê hoặc nhàn nhạt, đầu suy yếu tựa vào trong ngực hắn.

"Âm Trần...... Âm Trần......" Âu Dương Sùng Hoa đưa bàn tay trắng noãn, đau đớn vươn đến trước mặt của Mặc Âm Trần: "Cuộc đời thật ngắn ngủi, ta rất có lòng tham, ta muốn tất cả của ngươi. Kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa......"

Hai mắt chứa nước khát khao thật sâu nhìn chằm chằm Mặc Âm Trần, hơi thở Âu Dương Sùng Hoa nỉ non như mang theo một loại hương thơm hoa Lan thanh nhã, yếu ớt từ từ di chuyển đến tóc mai bên tai, đầu tiên là ấm áp sau đó nóng dần lên, như ngọn lửa đốt cháy khắp toàn thân......

Tay Mặc Âm Trần run run, chạm đến cổ Âu Dương Sùng Hoa, tiếp xúc được da thịt trơn mịn như tuyết, giống như bị mê muội thuận thế tìm đến cổ áo, ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường.

"......"

Thân mình Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên co rúm lại, cắn chặt môi......

Ngón tay không có chỗ dựa, lại không bắt được thứ gì, ngoại trừ không khí rét lạnh ở đây.

Gấp rút ngắn ngủi, nặng nề thở dốc......

Âm thanh phát ra nồng đậm đến mức chán ghét, còn có mái tóc thật dài như tơ phất phơ lay động trên mặt đất, giống như nước chảy róc rách......

Mặc Âm Trần hưng phấn, con ngươi đen từ từ nhiễm lên một tia đỏ đậm......

Thế nhưng hắn lại lưỡng lự như một hài tử không biết làm sao, tay không ngừng được phần run rẩy, chỉ là cẩn thận từng li từng tí, chậm rãi vén lên áo của Âu Dương Sùng Hoa......

Hiện ra trước mắt toàn bộ trắng như tuyết, khoảnh khắc này thẳng thắn chân thật đều ở tại trong mắt hắn, làm cho hô hấp của hắn ngừng lại.

Giữ hốc mắt chảy xuống một dòng chất lỏng nóng bỏng.

Là kích động, là vui sương, hay là chua sót đau khổ, từ lâu đã không còn phân biệt rõ.

Tay vừa nâng lên di chuyển dời xuống......

"Ân......"

Trên da thịt có chút lạnh lẽo bỗng nhiên bị một khối lửa nóng bao quanh, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa không đè nén được, khẽ ngâm nga......

Nhưng chỉ có nửa tiếng, liền gắt gao dừng lại, trên trán bao phủ lấm tấm một tầng mồ hôi.

"Sùng Hoa......" Mặc Âm Trần thở gấp, nhưng mắt lại mang theo ý cười, nói: "Thì ra Sùng Hoa cũng sẽ có một vẻ mặt đáng yêu như vậy......"

Âu Dương Sùng Hoa khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, quay đầu ra hướng bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng rơi trên mặt đất, giống như ẩn hiện làn nước ẩm ướt sáng bóng, đó là nước mắt bầu trời đêm, bầu trời ở trên, hồng trần ở dưới, sinh sinh tử tử cũng giống như dòng nước chảy không bao giờ hết......

Mà vết nước mắt nơi khóe mắt cũng đã khô cạn, chỉ còn lại một chút màu đỏ nhợt nhạt, tựa như khói.

"Âm Trần......" Âu Dương Sùng Hoa khẽ gọi, thanh âm giống bị thứ gì ngăn chặn lại trong cổ họng, hô hấp đứt đoạn, ho khan như sắp tắt thở, nhưng vẫn cố chấp gọi hắn: "Âm Trần, Âm Trần......"

Mặc Âm Trần từ từ ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Sùng Hoa......

*****

Mặc Âm Trần từ từ ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa......

Sợ run một hồi lâu, cổ họng bị nghẹn lại, ôm Âu Dương Sùng Hoa, ôm nàng sát vào lồng ngực của mình, như hài tử vô dụng mà khóc sụt sùi: "Sùng Hoa, từ tối nay trở đi, nàng thật sự chỉ thuộc về ta."

Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười, trong thoáng chốc vừa quyến rũ vừa dữ tợn, nói: "Đúng vậy a...... Ta thuộc về ngươi, vẫn luôn thuộc về ngươi, sẽ không thay đổi...... Sẽ không thay đổi......"

Chỉ là ngươi không biết, chỉ là ngươi không biết —— Âm Trần.

"Sùng Hoa......" Tay Mặc Âm Trần run rẩy, hắn cũng không thèm để ý lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, đừng gạt ta nữa, đừng phản bội ta nữa, đừng......"

Miệng bị che lại, không thể hô hấp, ngực đau đớn muốn nứt......

Âu Dương Sùng Hoa liều mạng thở gấp, trong không khí chỉ vang vọng lời thì thầm của Mặc Âm Trần.

Hai mắt mở to nhìn thẳng Mặc Âm Trần, ánh mắt như ngọn lửa trong đêm tối, chỉ một cái chớp mắt, vạn kiếp thành tro.

Tay Mặc Âm Trần trượt xuống, động tác của hắn nhẹ nhàng.

"Âm Trần......" Âu Dương Sùng Hoa lặng lẽ thở dài, thanh âm mềm mại giống như con chim én mê sảng trong làn mưa bụi, đầy triền miên: "Âm Trần, nếu có một ngày như vậy, ta......"

"Không ——" Mặc Âm Trần chợt giơ tay lên, che miệng Âu Dương Sùng Hoa, hắn lắc đầu, "Cái gì cũng không cần nói...... Cái gì cũng đừng nói với ta......"

Trong tròng mắt huyết sắc đậm tới mức ướt át, nắm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, xương dưới bàn tay kêu"Răng rắc", "Đừng làm cho ta hận nàng, đừng để cho ta nói hận nàng......"

Đau đớn từ lâu đã trở nên chết lặng, mắt Âu Dương Sùng Hoa ầng ậng nước, nước mắt không rơi xuống, chỉ cười dịu dàng, nàng nói: "Hận ta, có lẽ là giải thoát tốt nhất, nếu quả như có một ngày như vậy...... Vậy thì hận ta đi."

Hận ta, có thể để cho ngươi quên tất cả đau đớn, ta thà bị ngươi hận ta.

Âu Dương Sùng Hoa vùng vẫy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Mặc Âm Trần, giống như tình nhân thân mật ôn tồn, khi hắn trên mặt lưu lại vệt đỏ, giống như lệ quỷ, "Hứa với ta, không cần hành hạ bản thân nữa, hứa với ta...... Âm Trần."

Mặc Âm Trần cầm tay Âu Dương Sùng Hoa, cúi đầu, run rẩy hôn đầu ngón tay nàng, gặm cắn, dưới ánh trăng mặt thanh âm mờ mịt trong trẻo lạnh lùng từng chút từng chút vang lên: "Ta hứa với nàng, chỉ cần nàng nói, ta đều đồng ý."

Âu Dương Sùng Hoa mềm mại nằm trong khuỷu tay của Mặc Âm Trần, cười đến thân thể đều run lên: "Cái này đúng rồi, chỉ cần như vậy là tốt rồi......"

Sóng mắt tà tà chuyển qua, giống như trăng dưới nước, nhìn Mặc Âm Trần, tiếng cười như có như không quyến rũ, "Ta chỉ muốn những thứ này......"

Mặc Âm Trần cúi người, đè lên người Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, nhớ lời nói của ta... , đừng gạt ta nữa, nhớ đấy!"

Đầu Âu Dương Sùng Hoa hỗn loạn, nàng chỉ nghe được những lời này của hắn, cái gì cũng không trả lời được, thân thể cong lên.

Mặc Âm Trần ôm chặt lấy nàng, "Sùng Hoa...... Sùng Hoa......"

Nói đi nói lại, không rõ là si mê hay là......

Dùng mỗi một lời khắc đến xương tủy, "Sùng Hoa...... Âu Dương Sùng Hoa."

Hôn nàng, cắn nát môi của nàng, máu của nàng cũng lạnh như băng.

Đau lòng muốn chết......

Đau lòng muốn chết......

Ánh trăng bạc trong đêm lạnh lẽo, mưa từng hạt rơi rơi.

"Mặc Âm Trần...... Hận ta, ta chỉ muốn ngươi hận ta......" Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt nỉ non, ngực đau quá, nàng không có tim, chỉ là ngực đau quá đau quá, sắp rách ra, "Hận ta...... A......"

Không biết đó là lời nói lúc tỉnh, hay là lẩm bẩm trong mộng.

Dưới màn đêm mông lung, chỉ có người nọ nắm tay của nàng, nhẹ nhàng như vậy, dường như không thể dịu dàng hơn nữa.

Âu Dương Sùng Hoa mềm nhũn, ánh trăng nhàn nhạt, đầu lông mày thanh tú nhíu lại, mang theo một chút u buồn, một chút cô đơn.

Tay Mặc Âm Trần dường như run lên hạ xuống, phát ra tiếng rên rỉ, đó là sự đè nén nhưng không che giấu được thống khổ.

Chợt ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa, cánh tay rắn chắc vòng qua bả vai của nàng, hông của nàng, đem nàng cả người ôm vào trong ngực, như một ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả tuyết cũng muốn thiêu thành tro.

Tay Âu Dương Sùng Hoa sờ soạng......

Cái ôm ấm áp, trong đêm, chỉ nghe tiếng tim đập của hắn, từng nhịp từng nhịp, đập ở bên tai.

Mười ngón tay quấn quít, dùng sức nắm, mười đầu ngón tay đều muốn gãy.

Hô hấp dồn dập, bộ ngực tựa như ở nứt ra, đau, không đau, đau hoặc không đau, cảm giác đó thoáng qua rồi biến mất.

"Âm Trần, Âm Trần......" Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ mà kêu, "Là ngươi sao? Phải không?"

Ngón tay Mặc Âm Trần lướt qua gương mặt của nàng, phía trên còn để lại mùi vị thuộc về mình, cho dù gió đêm ở nơi này, vẫn có thể vững vàng lưu lại trên người của nàng.

"Âm Trần.... . Là ngươi sao?" Âu Dương Sùng Hoa hỏi như thế, ngơ ngẩn thở dài.

"Âm Trần......"

"Sùng Hoa......" Cuối cùng run rẩy kêu lên, Mặc Âm Trần không biết nói bao nhiêu lần, "Ta thích nàng...... Âu Dương Sùng Hoa...... Ta yêu nàng...... Âu Dương Sùng Hoa......"

Ánh trăng từ phía trên cửa sổ chiếu xuống, chiếu lên người của hai người......

Một đêm này, như có cái gì đang thay đổi, lại tựa như không có gì cả, mà lại như có ý vị sâu xa...

Một đêm này......

Có lẽ, chỉ là đêm cuối cùng mà thôi......

*****

Mưa có ngàn tiếng rơi, từng tiếng đều rơi chậm rãi......

Trời sáng, Âu Dương Sùng Hoa mở to hai mắt, bất động nhìn lên đỉnh giường nhỏ, bên cạnh sớm đã không có người......

Trời vừa sáng Mặc Âm Trần liền rời khỏi, là Tiểu Lục tử đến nói lại người trong hoàng cung tới, nói hoàng thượng truyền, cho đòi Mặc Âm Trần lập tức vào cung.

Lúc đó, Âu Dương Sùng Hoa đã tỉnh lại từ sớm, nhưng mà không có mở mắt.

Nàng rõ ràng cảm nhận được, khi Mặc Âm Trần rời đi còn nhẹ nhàng vuốt ve, quanh quẩn bốn phía còn có một chút ấm áp......

Ánh mắt từ từ chuyển qua, Âu Dương Sùng Hoa nhìn chiếc nhẫn Lưu Ly nằm yên tĩnh ở trên tủ giường......

Trên mặt sâu kín thoáng hiện lên một nét cười nhạt, tựa như ánh trăng sáng......

Suy nghĩ Âu Dương Sùng Hoa lượn lờ thoát khỏi thể xác, phảng phất bay lượn trên chín tầng mây.

Nàng đưa tay nắm chiếc nhẫn thật chặt, trong mắt không nước nhưng lại lóe ra tia sáng gợn sóng.

............................................................. .

Mặc Âm Trần thay triều phục, vội vã chạy tới hoàng cung......

Đi vào Ngự Hoa Viên, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cao ngất đứng thẳng ở phía trước.

Mặc Âm Trần lập tức nhíu mày, vẻ mặt nhàn rỗi ngày thường trên mặt một chút cũng không thay đổi, phất phất ống tay áo, người giẫm chân bước đi ra.

Dưới tàn dù vàng nhạt, Thiên Tử tôn quý chậm rãi đi đến gần, giữa lông mày mang theo vài phần lo lắng, ánh mắt vẫn giống trước sắc bén như kiếm, đang nghênh đón nhìn về phía Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần đi tới trước mặt Mặc Ngạo Đình, hành lễ, nói: "Hoàng thượng."

Mặc Ngạo Đình bước nhanh một bước, tiến lên đỡ lấy cánh tay Mặc Âm Trần, trên mặt là vẻ ân cần của một người huynh trưởng: "Trẫm nghe nói Cửu đệ mấy ngày qua thân thể ôm bệnh nhẹ, trong lòng ăn ngủ không yên, nên mới để Trường An đi qua nhìn một chút, không nghĩ tới nô tài này nhất định là không nghe rõ lời trẫm nói, ngược lại thông báo cho Cửu đệ vào cung."

Mặc Âm Trần ôm quyền, lui một bước: "Hoàng thượng, thần có tội, quả thật đã nhiều ngày nay thân thể thần có chút không thoải mái, nhưng mà bây giờ đã không việc gì. Chỉ là gần đây công vụ thần bận rộn, cho nên làm trễ nãi thời gian vào cung thỉnh an hoàng thượng, thần quả thật vô cùng có tội."

"Không sao, không sao." Thanh âm Mặc Ngạo Đình lúc này mới chuyển nguy thành an, vui mừng vỗ vỗ đầu vai Mặc Âm Trần: "Cửu đệ có thể mạnh khỏe, là phúc của trẫm, cũng là phúc của Lung Nguyệt chúng ta, tâm ý của trẫm cũng có thể buông xuống."

"Hoàng thượng." Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Ngạo Đình.

Dáng vẻ đang tươi cười, cuối cùng là duy trì cái gì, hắn cũng không muốn tìm tòi.

Mặc Ngạo Đình cho những người chung quanh lui xuống, chỉ giữ lại một mình Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần thấy thế, liền hiểu lần này Mặc Ngạo Đình gọi hắn vào cung, nhất định là có chuyện gì muốn hỏi.

Mặc Ngạo Đình liếc nhìn Mặc Âm Trần một lúc, đột nhiên thở dài một hơi, giọng nói dịu lại nói: "Cửu đệ, trẫm đã định ra chiếu thư, theo đúng thỉnh cầu của ngươi, tứ hôn ngươi cùng Ngô Hạo Đức Thanh công chúa."

Mặc Âm Trần trong nháy mắt cau mày, trong lòng hắn đã hiểu rõ ràng: "Hoàng thượng, thật ra thì người không triệu kiến thần, thần cũng có chuyện bẩm báo hoàng thượng."

Nói xong, Mặc Âm Trần vừa lui về phía sau, vừa vén vạt áo, đã quỳ gối trên đất.

Mặc Ngạo Đình nâng lên lông mày, nheo mắt nhìn nghiêng về phía Mặc Âm Trần quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi, nói: "Thần Đệ làm sao vậy, có lời gì cũng đứng lên trước rồi nói."

Mặc Âm Trần càng thêm cúi đầu, hắn thỉnh cầu nói: "Hoàng thượng, xin người thu hồi hôn sự của thần cùng Đức Thanh công chúa."

"Cái gì ——"

Thanh sắc (nét mặt + lời nói) Mặc Ngạo Đình trầm xuống, tròng mắt đen lướt nhẹ qua vẻ kinh ngạc.

"Hoàng thượng, chuyện này quả thật là do thần suy tính thiếu sót, mới có thể mang đến phiền phức cho hoàng thượng. Chỉ là đúng lúc thần cùng Âu Dương gia Tam tiểu thư có chút vấn đề riêng, trong lúc nhất thời hành động theo cảm tình, mới có thể xin hoàng thượng tứ hôn."

Mặc Âm Trần nói đến đây, ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn thẳng Mặc Ngạo Đình, lại nói: "Chỉ là, hiện tại thần đã cùng Âu Dương Sùng Hoa hòa hợp trở lại với nhau, hơn nữa trong lòng thần chỉ có một người là Sùng Hoa. Thần muốn hoàn thành tâm nguyện một năm trước chưa có hoàn thành, là cùng Sùng Hoa thành thân."

"Ngươi nói, ngươi cùng cùng Âu Dương gia Tam tiểu thư trở lại với nhau?"

Vẻ mặt Mặc Ngạo Đình tối tăm, nhưng chỉ trong giây lát ổn định xuống, hắn đi lên một bước, cúi đầu xuống nhìn Mặc Âm Trần hỏi.

"Phải, chúng thần hiện đang rất tốt, xin hoàng thượng có thể thành toàn cho thần, cuộc đời này thần chỉ nghĩ muốn lấy nàng làm vợ."

Mặc Âm Trần nói xong, hắn hạ người xuống thấp, hướng Mặc Ngạo Đình phát ra thỉnh cầu.

......

......

Thời gian đọng lại, Mặc Ngạo Đình nhìn mặc Âm Trần thật lâu......

Lâu đến giống như không cảm nhận được thời gian trôi qua cộng với không khí đang chuyển động.

Đột nhiên ——

"Hồ đồ!"

Mặc Ngạo Đình phất tay áo, quát khẽ.

"Hoàng thượng......"

Ánh mắt quái dị Mặc Âm Trần nhìn Mặc Ngạo Đình.

"Hôn sự của ngươi và Đức Thanh công chúa, từ lâu đã trở nên không thể tránh được, há có thể lấy ra làm trò đùa. Cửu đệ, bây giờ ngươi làm việc sao lại hồ đồ như vậy. Nếu như ngươi không có dâng lên xin tứ hôn, trẫm không có đặt ra chiếu thư. Một thứ đều còn có thể, nhưng hôm nay, ngươi nói những thứ này cũng đã muộn."

Mặc Ngạo Đình gằn từng chữ, hai tay giấu kín ở trong tay áo từ từ nắm chặt thành quyền.

Trong vườn không có gió, nhưng mơ hồ có thể thấy được tại tay áo Mặc ngạo đình khẽ dắt lại......

"Hoàng thượng, chuyện này thần cũng biết, là thần suy tính không chu đáo, nhưng thần thật sự không thể cưới Đức Thanh công chúa. Thần không muốn lừa gạt Đức Thanh công chúa, càng không muốn muốn lừa gạt hoàng thượng. Thần xin hoàng thượng có thể ân chuẩn cho thần cưới Âu Dương gia Tam tiểu thư Âu Dương Sùng Hoa."

Mặc Âm Trần nói rất thành khẩn, gương mặt gần như kề sát vào mặt đất......

Mặc Ngạo Đình nhìn chăm chú người nằm rạp trên mặt đất, Mặc Âm Trần thỉnh cầu hắn, con ngươi đen tóe lên gợn sóng......

"Hoàng thượng......"

Âm thanh van xin khổ sở lại truyền đến.

Mặc Ngạo Đình sâu kín thở dài một hơi: "Cửu đệ, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Để trẫm suy nghĩ thật tốt một chút. Ngươi cũng đã nhiều ngày không có vào cung, liễu Thái phi thật sự nhớ đến ngươi, ngươi hãy ở lại trong cung vài ngày cùng với nàng đi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)