Dây dưa (5)
← Ch.39 | Ch.41 → |
Mặc Ngạo Đình lặng lẽ thở dài một hơi, "Cửu đệ, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Để cho trẫm suy nghĩ kĩ một chút. Đệ cũng đã nhiều ngày không vào cung, Liễu Thái phi rất nhớ đệ, đệ hãy ở trong cung mấy ngày đi, chiếu cố Liễu thái phi nhiều một chút."
"Hoàng thượng...... Thần......"
Mặc Âm Trần ngạc nhiên nhìn người đứng ở phía trước, hắn không ngờ Mặc Ngạo Đình sẽ giữ hắn lại ở hoàng cung.
"Được rồi, trẫm còn bận rộn nhiều việc, trước hết đệ đi thăm Liễu Thái phi đi."
Mặc Ngạo Đình phất tay áo, ngăn cản Mặc Âm Trần đang muốn nói.
"Hoàng thượng, hoàng thượng......"
Mặc Âm Trần đứng dậy, muốn đuổi theo, nhưng không ngờ bị Trường An và mấy tên hộ vệ cản trở.
Mà Mặc Ngạo Đình giờ phút này đã ra khỏi Ngự Hoa Viên......
"Cửu vương gia, bây giờ nô tài mang ngài đi gặp Liễu Thái phi được không?"
Trường An cung kính hướng Mặc Âm Trần hỏi.
Mặc Âm Trần thu hồi ánh mắt, vẻ kinh ngạc, hắn nói: "Trường An, ta muốn gặp hoàng thượng. Ta không thể ở lại, ta muốn trở về, ta......"
"Cửu vương gia, ngài ngàn vạn lần đừng phụ lòng ý tốt của hoàng thượng, hay là đi thăm Liễu Thái phi đi. Thái phi rất muốn gặp ngài."
Trường An nói xong, nháy mắt ra dấu với hộ vệ.
Mặc Âm Trần nhìn hộ vệ tiến lên, bao vây hộ vệ của hắn, hắn làm sao mà không hiểu rõ.
Hoàng thượng muốn đem hắn giam ở trong cung.
"Cửu vương gia?"
Thanh âm của Trường An khiến Mặc Âm Trần ngừng suy nghĩ.
Mặc Âm Trần thu ánh mắt lại, phục hồi thần sắc, "Đi thôi."
"Vâng"
Trường An đáp lời, vội dẫn đường phía trước.
Ánh mắt Mặc Âm Trần nhìn bốn phía......
Từ nhỏ hắn đã ở nơi này, nay sao cảm thấy xa lạ.
Vì sao hiện tại hắn cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo.
Lạnh đến nỗi hai tay hai chân của hắn đều phát run.
Từng bước từng bước, sao lại cảm thấy vô lực, vô lực, vô lực ——
.......................................................... .
Ánh nắng ấm áp, nhẹ nhàng chiếu xuống, khiến bóng người ấy trở nên mơ hồ......
Nàng cứ đứng như vậy ở trong đình, hơi nhíu chân mày nở nụ cười.
Oản Vu Tinh không thể không thừa nhận, nữ nhân trong đình kia thật động lòng người......
Bản thân mình cũng là nữ nhân, mà cũng bị nàng hấp dẫn.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ xoay người lại, ánh mắt từ từ rơi trên người công chúa Thanh Đức đang đứng ở ngoài đình......
Oản Vu Tinh thấy Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, không khỏi nở nụ cười, tiến lên, đi vào trong đình.
Âu Dương Sùng Hoa ngắm nhìn Oản Vu Tinh đi vào trong đình, nhẹ nhàng khom người, nói: "Danh nữ Âu Dương Sùng Hoa, thỉnh an công chúa Thanh Đức."
Oản Vu Tinh kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Ngươi biết ta là ai?"
"Công chúa Thanh Đức hỏi mọi người trong kinhh thành xem có ai không biết?"
Âu Dương Sùng Hoa nhướng chân mày, trên mặt mang ý cười.
"Ha ha, vậy sao......" Oản Vu Tinh che miệng nhẹ nhàng cười, nàng đi về phía Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Sùng Hoa, ta có thể gọi như vậy ngươi không?"
"Tên là để gọi, công chúa muốn gọi như thế nào cũng được."
Âu Dương Sùng Hoa quay lại, tầm mắt của nàng vẫn luôn không rời khỏi công chúa Thanh Đức.
Hôm nay công chúa Thanh Đức mặc phục sức Lung Nguyệt, so với trang phục màu đỏ khi nàng đến kinh thành, có vẻ thanh lệ hơn.
"Sùng Hoa, chúng ta ngồi xuống hàn huyên một chút đi."
Oản Vu Tinh thân thiện mời Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa gật nhẹ đầu, cùng với Oản Vu Tinh ngồi ở trong đình.
Oản Vu Tinh nhìn Âu Dương Sùng Hoa đối diện, nàng khẽ nheo mắt, mấy lần muốn nói, lại chậm chạp không lên tiếng, dường như có điều do dự, không biết như thế nào mở miệng.
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, sóng mắt nhẹ nhàng liếc qua Oản Vu Tinh, hỏi: "Công chúa là tới tìm Cửu vương gia sao?"
Oản Vu Tinh bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, đúng lúc ánh mặt trời bướng bỉnh rơi vào giữa hai lông mày của Âu Dương Sùng Hoa, chiếu huyết ấn kiều diễm nơi mi tâm của nàng.
Trong thoáng chốc, Oản Vu Tinh dường như nhìn thấy gì, cả người giật mình.
"Công chúa?"
Âu Dương Sùng Hoa nghi ngờ nhìn trên người mình, gọi Oản Vu Tinh ngây ngốc hồi lâu.
Oản Vu Tinh ngỡ ngàng phục hồi lại tinh thần, nói: "Sùng Hoa, trên trán của ngươi......"
Âu Dương Sùng Hoa vừa nói tay vừa vuốt nhẹ huyết ấn anh hoa trên trán, cười nói: "Đây là Cửu vương gia vì ta tạo nên."
"Vậy sao? Thì ra Mặc Âm Trần tạo cho ngươi, chỉ là Anh Hoa này giống như..., thật ra khiến ta trong lúc nhất thời không thể phục hồi tinh thần được."
Oản Vu Tinh nói xong, cúi đầu, che đi sự lơ đãng và kinh ngạc.
"Cũng rất nhiều người nói như vậy, chỉ là, đây là việc rất lâu rồi."
Âu Dương Sùng Hoa nâng chung trà lên, khẽ nhấp một hớp.
"Sùng Hoa, thật ra thì lần này ta......"
Oản Vu Tinh nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định, đem chuyện nói ra.
"Công chúa, đợi thêm một ngày thôi."
Âu Dương Sùng Hoa từ từ đem ly trà đặt lên bàn đá, mắt nàng nhìn về phía bên ngoài đình.
Sau cơn mưa đêm qua, bầu trời sáng rỡ.
Giống như là ý của ông trời.
Đúng vậy.
Trời cao cũng cảm thấy như thế.
Oản Vu Tinh kinh ngạc với lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, không biết Âu Dương Sùng Hoa rốt cuộc muốn nói gì.
"Ta không hiểu ý của Sùng Hoa, đợi thêm một ngày?"
Âu Dương Sùng Hoa khẽ lên tiếng, mở miệng lần nữa, nói: "Dụng ý khi công chúa tới đây, Sùng Hoa hiểu. Sùng Hoa ở chỗ này, cũng không phải là vì cùng công chúa tranh giành danh hiệu Cửu Vương phi."
*****
Ánh mắt tinh tế của Oản Vu Tinh từng chút căng lớn theo lời Âu Dương Sùng Hoa nói, nàng nhíu thật chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Vậy lần này ngươi trở lại bên cạnh Mặc Âm Trần, là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn tổn thương hắn lần nữa sao?"
"Nếu ta nói ta trở lại, chính là vì để cho Âm Trần hận ta, đáp án này, công chúa có thể thoả mãn?"
Mỗi một lời đều để lộ ra vô cùng rét lạnh, từ giữa đôi môi hồng nhạt xinh đẹp mở miệng nói ra, đúng là như cát nhuyễn mềm mại.
Nhưng mà, Oản Vu Tinh cũng không tin, đúng vậy, cho dù quả thật là trong nháy mắt nàng có chút tin tưởng, chỉ là......
"Ngươi gạt người, Âu Dương Sùng Hoa, lời của ngươi căn bản không có một chút mức độ để tin cậy."
"Ha ha......"
Âu Dương Sùng Hoa cười đến đầu vai run rẩy, nàng không đè nén được phần ý cười này.
Nơi khóe mắt, thậm chí bởi vì cười Oản Vu Tinh mà trên mặt chảy đầy nước mắt.
"Âu Dương Sùng Hoa!!"
Vẻ mặt Oản Vu Tinh ẩn ẩn hiện lên đỏ bừng, nàng chỉ cảm thấy Âu Dương Sùng Hoa cười thật sự đả kích nàng.
Khiến cho nàng cảm thấy mình giống như là tên hề đang bị nhạo báng.
"Công chúa, xin bớt giận, chẳng qua ta chỉ là nói ra đáp án công chúa muốn."
Âu Dương Sùng Hoa thu hồi nụ cười, nàng từ từ đứng lên, khi đi ra khỏi ngoài đình thì dừng bước, xoay người lại nhìn Oản Vu Tinh ở trong đình, nói: "Công chúa, Cửu vương gia sẽ giao cho người, hi vọng người có thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn, trở thành sức mạnh của hắn."
"Hắn cần cũng không phải là ta, thật ra thì hôn sự của ta với hắn, chỉ là......"
Oản Vu Tinh từ trên băng đá đứng vọt lên, chạy ra khỏi trong đình.
Nàng đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối căn bản không dung nạp được người khác. Điểm này, so với bất kỳ kẻ nào ngươi phải rõ ràng, tại sao lại muốn đi tổn thương người yêu ngươi sâu nặng như vậy? Âu Dương Sùng Hoa, ngươi có biết, được yêu là một loại hạnh phúc biết bao. Có bao nhiêu người khao khát được yêu như thế. Nhưng ngươi vẫn cố muốn đem phần tình yêu này đẩy ra ngoài, thậm chí còn muốn đem nó hoàn toàn bóp chết đi."
"Thế gian có rất nhiều chuyện không thể nào nói rõ ràng. Điều Âm Trần muốn, đời này ta sợ rằng cũng không thể cho hắn, cho nên công chúa, xin ngươi nhất định phải làm cho Âm Trần hạnh phúc. Người nói ta ích kỷ cũng được, hay cái gì cũng được. Chỉ xin người vào lúc Âm Trần yếu ớt nhất, có thể cùng ở bên cạnh hắn."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn nhìn Oản Vu Tinh, nàng thỉnh cầu nhưng trong đó lại có một cỗ kiên định chân thật đáng tin.
Oản Vu Tinh nghe Âu Dương Sùng Hoa nói lời này, trong lòng mơ hồ có chút nghi ngờ, nàng hỏi: "Ta nghe ra được, ngươi vẫn còn quan tâm Âm Trần, vậy tại sao nhất định phải làm như vậy đây? Ta xác thực rất cần cái danh hiệu Cửu Vương Phi này, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể rời khỏi, bởi vì ta cùng Âm Trần, đều không phải như ngươi nghĩ."
"Ta biết."
Lời Âu Dương Sùng Hoa nói lại làm cho Oản Vu Tinh kinh hãi.
"Ngươi biết?"
"Ân, ta biết. Ngươi phải gả cho Âm Trần, hoàn toàn là vì Ngô Hạo."
Âu Dương Sùng Hoa cũng không muốn giấu giếm cái gì, thậm chí so với bất cứ người nào thật ra nàng đều hiểu rõ, kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì.
Vì vậy, nàng không thể ở lại bên người Mặc Âm Trần, như thế chỉ có thể hại hắn......
"Ta càng ngày càng hồ đồ, căn bản ta cũng không hiểu. Ngươi đã làm thương tổn Âm Trần, tại sao còn muốn xuất hiện. Nếu như xuất hiện, tại sao còn phải đi? Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, Âm Trần thật sự quá đáng thương, bị người mình yêu nhất làm tổn thương như thế. Âu Dương Sùng Hoa, rốt cuộc có cái gì để cho ngươi nhất định phải đối xử với Âm Trần như vậy!"
Oản Vu Tinh mê mang không hiểu, hoàn toàn bị lời nói Âu Dương Sùng Hoa khiến cho không biết rốt cuộc phải làm sao tiếp nhận, nên cứ gạt bỏ.
"Đáp án thật ra thì rất đơn giản, ta xuất hiện trở lại, chẳng qua chỉ là muốn lấy lại thứ vốn nên thuộc về ta. Ta rời khỏi, là bởi vì ta không còn cần Âm Trần."
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng bật ra, trong mắt Âu Dương Sùng Hoa có thứ gì đó không dừng lại được, như có một cây gai đang cắm thật sâu vào trong lòng.
Chỉ là, mỗi khi cây gai này đâm vào đều khiến cho nàng cảm nhận được trong lòng có phần đau đớn triệt để......
"Bốp ——"
Tiếng vỗ tay to rõ mà thanh thúy, trong khoảnh khắc vang lên ở trong viện yên tĩnh.
Hai mắt đen nhánh của Âu Dương Sùng Hoa, lẳng lặng nhìn vẻ mặt tức giận của Oản Vu Tinh, đau đớn truyền đến trên mặt, cũng không làm nàng cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả một chút tức giận cũng không có.
"Cái tát này là ta thay Âm Trần mà đánh, Âu Dương Sùng Hoa, trước kia ta vẫn cho rằng, ngươi nhất định là một nữ tử đáng giá để Mặc Âm Trần yêu thương, thậm chí bản thân ta vì cái suy nghĩ ích kỷ, mà suốt ngày hoảng sợ, cảm thấy thực có lỗi với ngươi. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ngươi căn bản là không xứng với Âm Trần, ta sẽ không đem Âm Trần giao vào trong tay một nữ nhân như ngươi. Ta sẽ ở bên cạnh Âm Trần, sẽ trở thành Cửu Vương Phi!"
Lửa giận thiêu đốt hai mắt của Oản Vu Tinh, nàng lớn tiếng nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa gào to quát lên.
"......"
Khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa hơi nhếch lên, nàng nhìn Oản Vu Tinh thật lâu, cũng không có mở miệng nói một câu, xoay người rời đi......
Lồng ngực Oản Vu Tinh phập phồng, nàng kiềm chế bản thân đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng của Âu Dương Sùng Hoa từ từ biến mất ở đáy mắt......
Nàng mơ hồ cảm thấy lòng bàn tay đang rất đau, một cái tát vừa rồi nàng dường như đã dùng hết toàn thân sức lực......
Âu Dương Sùng Hoa rất đau sao?
Vì sao, hiện tại nàng lại có chút lo lắng cho Âu Dương Sùng Hoa, nữ nhân như vậy làm sao còn có thể khiến nàng phải lo lắng?
Là bởi vì nụ cười sau cùng Âu Dương Sùng Hoa lưu lại sao?......
Vẻ mặt khi tươi cười giống như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cũng không phải như thế.
Rốt cuộc là cái gì......
*****
Tia nắng ban mai chiếu xuống trong yên lặng......
Bên trong phòng, Âu Dương Sùng Hoa cuộn mình lại, thỉnh thoảng sẽ phát ra âm thanh gào khóc bi thương thảm thiết.
Thật giống tiếng quỷ khóc, chim hoảng sợ mà bay đi, hoa thì héo rũ.
Lòng giống như bị rơi xuống một cái hố, giống như đồ vật bị bể tan nát ...
Âu Dương Sùng Hoa trằn trọc trở mình trên giường......
Tay của nàng quơ lung tung trên không trung, dường như muốn bắt thứ gì.
Nhưng, cuối cùng chỉ quơ tay trên không trung vài cái, lại buông thõng xuống.
Trong miệng của nàng trừ âm thanh tê tâm liệt phế gào lên hay mơ hồ thì thầm, "Âm Trần...... Âm Trần...... Là ngươi sao?"
Mạc Phi Lê ngồi ở mép giường, gương mặt tuấn tú như hoa dường như có cái gì từ từ biến đổi.
Đôi mắt lạnh như băng, dần dần có màu ấm......
Hắn đưa tay qua, nắm thật chặt bàn tay đang quơ lung tung.
Mười ngón tay quấn quít, dùng sức nắm, "Sùng Hoa, ta ở chỗ này...... Ta ở chỗ này......"
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên nảy lên, lại mạnh mẽ rơi xuống.
Âu Dương Sùng Hoa biết mình đang bị cái gì giữ lại......
Ngực rất đau rất đau, bên trong có những mảnh vụn đâm vào......
Nàng nức nở khóc thút thít, "Thật sự là ngươi...... Thật sự là ngươi......"
Đầu ngón tay phất qua gương mặt tái nhợt, sờ làn môi trắng nhợt của nàng, Mạc Phi Lê đưa gò má của mình lại gần.
Lại gần đến môi của nàng, nhẹ nhàng chạm vào, hơi lạnh, vẫn còn có nhiệt độ, thậm chí có một cỗ hấp dẫn.
Lông mi thật dài vì phần đau đớn mà khẽ run, Sùng Hoa của hắn, sao mà đáng thương, sao mà làm cho người ta đau lòng.
"A...... Đau quá...... Ta không muốn...... Đau quá......"
Âu Dương Sùng Hoa kêu, tay ôm lấy ngực, sau đó sờ trán của mình, dùng sức ấn vào, giống như muốn đem huyết ấn anh hoa trên trán của mình cào sạch.
"Ta biết rõ, ta biết rất đau...... Nhịn thêm chút nữa, rất nhanh...... Rất nhanh, sẽ qua...... Sùng Hoa......"
Lời nói phả vào bờ môi nàng, vừa nhẹ nhàng vừa chạm vào......
Mạc Phi Lê liu người lại, tay không khỏi sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay, một lúc sau trên mặt ngọc lưu ly tản mát ra từng tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Vuốt ve chiếc nhẫn, trong lúc Mạc Phi Lê hoảng hốt, một bàn tay nắn tay của hắn run rẩy, hắn mới thu hồi tâm thần.
"Sùng Hoa, ngươi thật không hối hận sao?"
Mạc Phi Lê lẩm bẩm, nhưng âm thanh này lại mang vẻ tự hỏi bản thân.
Mang ngươi trở lại rốt cuộc là đúng hay sai?
Sùng Hoa, hiện tại khiến ngươi chịu khổ nhiều như vậy, là đúng hay sai?
Mạc Phi Lê tự vấn lòng, hắn dùng tay gắt gao cầm tay Âu Dương Sùng Hoa, đặt ở bên môi......
Để ý cẩn thận như vậy, mà êm ái.
Âu Dương Sùng Hoa hiện tại thống khổ, đều bởi vì hắn......
Có nên tiếp tục hay không?
Mặc Âm Trần rốt cuộc thế nào?
Ngươi chính là Mặc Âm Trần sao?
Không, ngươi không phải ——
Ha ha......
Mặc Âm Trần, xem ra ngươi là người âm hiểm nhất giảo hoạt nhất trên đời này.
Mạc Phi Lê nhuyễn động môi, vừa nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa mơ mơ màng màng trên giường, có nên bỏ qua hay không?
Không ——
Như vậy sự cố gằng một ngàn năm qua, đều chảy về biển đông.
[ Âm Trần, không thể làm như vậy, làm như vậy, là trái ý trời, tuyệt đối không thể làm như vậy. ]
[ Ta không có biện pháp, vì để cho Sùng Hoa sống lại lần nữa, vì để cho nàng có thể trở lại bên cạnh ta một lần nữa, ta không tiếc bất cứ giá nào. ]
[ Xem như là như vậy, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm dịu đi mọi đau đớn nàng phải chịu do ngươi gây ra? Ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm nàng hận ngươi hơn, làm sao có thể sẽ về bên cạnh của ngươi? ]
[ Ta không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần Sùng Hoa có thể sống lại, ta không quan tâm nhiều như vậy. ]
[ Âm Trần...... Âm Trần...... ]
Đối thoại trong đầu, không ngừng giày vò Mạc Phi Lê.
Trên mặt của hắn lúc sáng lúc tối, con ngươi màu tím càng thêm tản mát ra hồng kim sắc quang mang......
Lúc này......
Người trên giường lại bắt đầu mơ hồ kêu, "Âm Trần...... Âm Trần......"
Hô hấp dồn dập, huyết ấn anh hoa trên trán lại bắt đầu tản mát ra hồng quang chói mắt, máu càng chảy đầm đìa, "Đau...... Đau quá...... Thật sự rất đau......"
Mạc Phi Lê rung động, chợt buông tay Âu Dương Sùng Hoa tay, từ trên giường đứng lên......
Hắn vội vàng từ bên giường tránh ra, hiện tại trong đầu hắn rất hỗn loạn.
Rất hỗn loạn......
"Âm Trần......"
"Sùng Hoa, ta thật sự có lỗi sao...... Thật sai lầm rồi......"
Con mắt Mạc Phi Lê chăm chú nhìn Âu Dương Sùng Hoa trước mặt, hắn không ngừng lặp lại một câu hỏi.
Trong ánh trăng mờ, Âu Dương Sùng Hoa dường như mở mắt ra, lộ ra ánh mắt mê mang nhìn Mạc Phi Lê, si ngốc cười, trong tươi cười có vẻ tuyệt vọng.
Mạc Phi Lê chậm rãi dạo bước trở lại giường, chần chờ vươn tay, vuốt ve mái tóc rối của Âu Dương Sùng Hoa.
Sợi tóc vướng giữa ngón tay, như áng mây, rồi lại rất nhanh quấn lấy, sao cũng không gỡ ra được......
"Sùng Hoa......"
Thở dài một tiếng, Mạc Phi Lê ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, không biết bao nhiêu lần nói, "Ta không bỏ nàng được...... Không bỏ nàng được a Sùng Hoa......"
*****
Cửa phòng.
Lạc Thanh Lưu và Liễu Trần Yên vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng, lúc này, từ bên ngoài lâu truyền tới xôn xao.
Thật xa liền nghe đến thanh âm tỳ nữ, chỉ thấy một tỳ nữ sắc mặt càng thêm tái nhợt chạy tới......
Lạc Thanh Lưu cùng Liễu Trần Yên liếc mắt lẫn nhau, nói: "Trần Yên, ngươi đi xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Vâng."
Liễu Trần Yên đáp lời, xoay người rời đi.
Lạc Thanh Lưu đưa mắt, nhìn bóng dáng Liễu Trần Yên rời đi, cặp mắt không khỏi híp một cái......
Qua không lâu, Liễu Trần Yên trở về, nàng đến gần trước người của Lạc Thanh Lưu, kê vào lỗ tai nhỏ giọng nói: "Là Âu Dương Cẩm Nguyêt."
Lạc Thanh Lưu cau mày, nhìn nghiêng dò xét Liễu Trần Yên, nàng nói: "Ngươi trước dẫn nàng đi đến thiên sảnh, ta sẽ đi vào nói cho Phi lê."
"Vâng."
Liễu Trần Yên theo lời nói Lạc Thanh Lưu, lần nữa rời đi.
Lạc Thanh Lưu xoay người lại, đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt......
Âu Dương Cẩm Nguyệt lại có thể biết tới Mãn Nguyệt lâu, xem ra Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng là bỏ ra không ít thời gian.
Nếu không, làm sao có thể sẽ tra được Mãn Nguyệt lâu.
Nhưng người đến lần này là không có ý tốt a.
Nghĩ tới, Lạc Thanh Lưu đẩy cửa, đi vào trong phòng.
Trong phòng, Mạc Phi Lê đang đứng ở trước chậu đồng rửa tay, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu đang từ bên ngoài đi vào......
Mắt tím lướt nhẹ qua một tia kinh ngạc, hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Quả thật, hoàng hậu đã tới đây."
Lạc Thanh Lưu dựa ở bên cửa, nhìn nghiêng nghiêng Mạc Phi Lê ở trong phòng, nói.
"Âu Dương Cẩm Nguyệt?"
Hàng lông mày Mạc Phi Lê nhíu lại.
"Rất có bản lãnh không phải sao?"
Lạc Thanh Lưu giật giật khóe miệng, nàng đứng thẳng người lên, từng bước từng bước, hướng đến gần Mạc Phi Lê.
Theo ánh mắt từ trên người của Mạc Phi Lê, tìm đến nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường......
"Âu Dương Cẩm Nguyệt xem ra rất gấp."
Mạc Phi Lê lau sạch sẽ đôi tay, từ chậu đồng đi về phía trước giường, hắn ngồi vào chỗ trên mép giường của mình, dường như cũng không có ý đinh rời đi.
Lạc Thanh Lưu đi đến bên giường, cúi đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngủ say trên giường......
"Ngươi định làm gì, không đi tiếp kiến vị hoàng hậu kia, thật sự có thể?"
Mạc Phi Lê nhúc nhích hai hàng lông mày một chút, nụ cười hời hợt cân nhắc sâu kín hiện lên ở trên mặt, nói: "Đi đương nhiên sẽ đi, bất quá nếu như nàng đã tới đây, cũng không kém chờ lâu một hồi."
Lạc Thanh Lưu nghe lời nói của Mạc Phi Lê lãnh đạm, bỗng nhiên che miệng khẽ cười một cái, "Phi Lê, không phải là ngươi cố tình làm cho hoàng hậu khó chịu sao? Nói như thế nào, nàng cũng là hoàng hậu vương triều Lung Nguyệt a."
"Âu Dương Cẩm Nguyệt nếu có thể điều tra đến Mãn Nguyệt lâu, xem ra nhất định nàng đã biết không ít"
Mạc Phi Lê đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang ngủ say của Âu Dương Sùng Hoa......
"Vậy không phải là ngươi nên lập tức đi gặp nàng?"
Ánh mắt Lạc Thanh Lưu nhìn chằm chằm Mạc Phi Lê, nhìn động tác dịu dàng của hắn, mí mắt hơi nhảy lên xuống.
"Tình huống Sùng Hoa bây giờ, vẫn chưa ổn định."
Ngón tay trắng noãn, Mạc Phi Lê nhẹ nhàng đặt ở Anh Hoa huyết ấn trên trán Âu Dương Sùng Hoa......
Lạc Thanh Lưu cúi đầu xuống, chỉ thấy từ chỗ đầu ngón tay Mạc Phi Lê đang toát ra một luồng ánh sáng mỏng, từng chút từng chút xuôi theo thẩm thấu vào Anh Hoa huyết ấn của Âu Dương Sùng Hoa......
Anh Hoa huyết ấn vốn là đẹp đẻ do ánh sáng tẩy rửa xuống, từ từ phai màu......
Cùng lúc đó, Lạc Thanh Lưu cũng nhìn thấy rõ ràng, màu sắc khuôn mặt Mạc Phi Lê từ đầu vốn là trắng nõn đến bây giờ quanh quẩn màu xanh......
"Phi Lê, ngươi không sao chứ?"
Lạc Thanh Lưu đi lên, khẽ vịn lên chớp đầu vai Mạc Phi Lê.
"Không có việc gì......"
Mạc Phi Lê ngồi thẳng người, từ mép giường đi về khoảng cách phía trước......
Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa trên giường cũng không có bất kỳ khởi sắc, hỏi: "Sùng Hoa như thế nào, huyết ấn vẫn không có biện pháp cởi ra sao?"
"Tạm thời vẫn chưa có."
Mạc Phi Lê đi tới trước bàn, tự rót ình một chén nước trà, từ từ ngồi xuống......
Sắc mặt tiều tụy vẫn không che giấu được hai mắt tím tinh nhuệ của hắn, từ trong chảy xuôi mà qua chính là một tia rung chuyển không dễ dàng phát giác.
"Sùng Hoa còn phải kéo dài như vậy bao lâu? Thời gian của ngươi còn đủ sao?"
Lạc Thanh Lưu đưa mắt, nhìn về phía Mạc Phi Lê ngồi trên băng ghế uống nước trà.
Mạc Phi Lê chỉ là chậm rãi từ từ uống nước trà, tựa như đối với cái vấn đề này của Lạc Thanh Lưu, hắn cũng không muốn trả lời.
Lạc Thanh Lưu thấy Mạc Phi Lê không có ý định trả lời, thở dài, nhún đầu vai một cái, nói: "Được rồi, coi như là ta hỏi nhiều, ngươi cũng để cho Âu Dương Cẩm Nguyệt chờ đã đủ lâu, có phải nên đi xem nàng một chút hay không? Dù sao ngươi vẫn còn có chút chuyện, cần nàng đi?"
"Quả thật."
Mạc Phi Lê để ly trà trong tay xuống, từ trên ghế đứng lên......
"Ngươi sẽ đi gặp Âu Dương Cẩm Nguyệt thế nào?"
Lạc Thanh Lưu nhìn toàn thân Mạc Phi Lê nhăn nhúm, thêm khuôn mặt tiều tụy của hắn.
Mạc Phi Lê được Lạc Thanh Lưu nhắc nhở, không khỏi nhướng mày cười một tiếng, nói: "Vẫn là Thanh Lưu suy nghĩ chu đáo, vậy ta về phòng trước một chút, Sùng Hoa trước hết giao cho ngươi."
"Ân, mau đi đi."
Lạc Thanh Lưu khoát khoát tay, xoay người đi qua......
Ánh mắt Mạc Phi Lê ngắm nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm ngủ ở trên giường lần nữa.
Từ đáy mắt nổi lên một tia không đành lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể quay người lại, bước nhanh mà rời đi.
Lạc Thanh Lưu đứng ở trước giường, lẳng lặng nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường......
Cho đến khi truyền đến âm thanh đóng cửa, hơi thở nàng ngừng lại, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng từ từ ngồi ở trên mép giường, ánh mắt ổn định dừng lại ở trên mặt Âu Dương Sùng Hoa đang nhắm chặt hai mắt......
← Ch. 39 | Ch. 41 → |