Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 41

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 41
Dây dưa (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Âu Dương Cẩm Nguyệt ở trong sảnh chờ đã lâu, lại không thấy Mạc Phi Lê tiến vào, gương mặt vốn bình tĩnh đã xuất hiện một tia lửa giận......

Tỳ nữ tiến lên dâng trà, vì nước trà của Âu Dương Cẩm Nguyệt đã lạnh dần

"Đã xảy ra chuyện gì, Mạc Phi Lê tại sao còn chưa đến? Muốn bản...... Ta chờ lâu như vậy."

Đôi mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt lộ ra lửa giận ngút trời nhìn tỳ nữ, hỏi.

"Trần Yên cô nương đã đi thông báo cho Mạc hữu sứ rồi, rất nhanh sẽ đến đây."

Tỳ nữ đứng ở một bên, cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

"Hừ, Mạc Phi Lê thật là càng lúc càng lớn mật rồi."

Tay Âu Dương Cẩm Nguyệt nhè nhẹ nắm cánh cửa, xoay người, đi vào trong sảnh......

"Đây là trà gì!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt đặt mạnh chén trà lên bàn, nàng giận đùng đùng hướng cửa đi tới.

"Đợi một chút?Rốt cuộc muốn bọn ta đợi bao lâu, được rồi, ta tự mình đi tìm hắn."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nói xong, chuẩn bị bước ra cửa chính......

"Không được, ngươi không thể......"

Tỳ nữ cả kinh vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng......

Cùng lúc đó, Mạc Phi Lê chậm chạp không xuất hiện, đang lười biếng tựa vào cửa, hai mắt nửa nhắm, cúi đầu nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt......

Âu Dương Cẩm Nguyệt đi tới cửa thì Mạc Phi Lê đột nhiên xuất hiện, nàng kinh ngạc, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần......

Giờ phút này, mái tóc trắng của Mạc Phi Lê che ở trước người, trường bào lại rộng lùng thùng khoác lên trên người, đầu vai trắng như tuyết lộ bên ngoài, da thịt trắng trẻo, đôi mắt mê hoặc, giống như chỉ cần một cái liếc mắt là có thể đem ba hồn bảy vía của người ta câu đi.

Gương mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt nhiệt độ tăng cao, hai gò má trong nháy mắt đỏ bừng...

Đây không phải là lần đầu tiên thấy Mạc Phi Lê, nhưng vẫn vì ve ngoài phong nhã của Mạc Phi Lê mà rung động.

Tất cả lửa giận trong nháy mắt đã biến thành hư không.

Âu Dương Cẩm Nguyệt thu ánh mắt lại, nhíu mày nhìn về phía Mạc Phi Lê......

"Hữu sứ, nô tài đã......"

Tỳ nữ thấy Mạc Phi Lê đồng thời vội vàng đi tới trước người của hắn, quỳ xuống đất nói.

"Đi ra ngoài đi."

Mạc Phi Lê dịu dàng mỉm cười, kéo lại áo, vén lại tóc, liền đứng thẳng người, hướng tỳ nữ phất phất tay, đi tới gần Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Âu Dương Cẩm Nguyệt mặc dù vẫn có chút tức giận Mạc Phi Lê đến chậm, nhưng bây giờ cũng không thể nào chất vấn.

Chỉ chờ tỳ nữ kia rời đi......

Ánh mắt từ từ thu hồi, dừng trú trên người của Mạc Phi Lê.

"Ngươi còn biết tới gặp Bổn cung sao?"

Mạc Phi Lê nhếch môi, hành lễ với Âu Dương Cẩm Nguyệt nói: "Mạc Phi Lê thỉnh an hoàng hậu, không biết hoàng hậu đại giá quang lâm, Mạc Phi Lê chậm trễ tiếp đón."

"Hừ, ngươi cũng biết sợ sao?"

Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt thoáng có chuyển biến tốt, nàng nhíu mày dò xét Mạc Phi Lê.

"Mạc Phi Lê không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ hoàng hậu cô đơn a."

Mạc Phi Lê cười như không cười đáp trả Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Được, như ngươi nói, còn không mau ngồi xuống."

Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe Mạc Phi Lê nói liền khôi phục như trước.

"Hoàng hậu, Mạc Phi Lê rất bất ngờ, hoàng hậu làm sao biết Mạc Phi Lê ở Mãn Nguyệt lâu?"

Mạc Phi Lê theo ý của Âu Dương Cẩm Nguyệt, ngồi bên cạnh nàng.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nâng chén kia trà vừa rồi, khẽ nhấp một hớp.

Nàng nhướng hàng lông mày, ánh mắt từ từ lướt qua Mạc Phi Lê, nói: "Bổn cung tự nhiên có biện pháp biết, Mạc Phi Lê cho rằng Bổn cung chỉ có một mình người bên người ta sao?"

Mạc Phi Lê che miệng cười nhẹ: "Mạc Phi Lê đối với hoàng hậu mà nói, cũng chỉ nô tài có thể lợi dụng thôi. Hoàng hậu là thân phận cao quý, bên cạnh sao lại chỉ có một nô tài là Mạc Phi Lê."

"Ngươi biết là tốt rồi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nở nụ cười mỉm, tròng mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào Mạc Phi Lê.

"Xem ra hoàng hậu không để ý ước định với Mạc Phi Lê."

Thanh âm Mạc Phi Lê không mang theo chút tình cảm, đôi mắt lạnh lùng, thẳng tắp nhìn ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Mạc Phi Lê, trong phút chốc tâm tình đã dần dần ổn định lại.

Nàng ung dung tao nhã mà thoát tục, cùng với nàng lửa giận ngập trời vừa rồi, hoàn toàn là hai người khác nhau.

"Bổn cung và ngươi đã ước định, Bổn cung vẫn nhớ. Nhưng một năm qua, mọi chuyện Bổn cung đều nhân nhượng ngươi, nhưng ngươi thì sao? Những lời ngươi nói với Bổn cung có câu nào là thật. Ngươi quá mức thần bí, Bổn cung thật sự là không thế kiên nhẫn."

"Thì ra là hoàng hậu hoài nghi Mạc Phi Lê rồi."

Mạc Phi Lê nhẹ nhàng thở dài.

"Chẳng lẽ Bổn cung không nên hoài nghi ngươi sao? Một năm qua, ngươi cũng không chịu nói thân phận thật của ngươi cho Bổn cung. Bổn cung mỗi ngày sợ hãi bất an, lại phải suy đoán, như vậy quá mệt mỏi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt dường như hoàn toàn không có một chút sợ hãi, hiện tại nàng trấn định đủ để cho nàng ung dung ứng phó mỗi một câu với Mạc Phi Lê.

Tử nhãn của Mạc Phi Lê khẽ động, cười nói: "Về điểm này Mạc Phi Lê cũng đã nói qua với hoàng hậu, khi thời cơ chưa chín muồi, sẽ không nói ra thân phận của mình cho hoàng hậu biết. Mà hoàng hậu cũng đáp ứng với Mạc Phi Lê, tuyệt không cho người dò xét thân phận của Mạc Phi Lê."

"Ta chỉ là muốn an lòng, muốn biết rốt cuộc vì lí do gì mà ngươi vì Bổn cung dốc sức, chẳng lẽ điều này cũng sai sao?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt cắn môi, nàng không cảm giác mình làm sai chỗ nào.

Nếu là có, cũng hoàn toàn là miễn cưỡng.

Đuôi lông mày của Mạc Phi Lê như ẩn nụ cười, tay của hắn nhẹ nhàng hất mái tóc trắng đang rũ xuống bờ vai......

*****

Ở giữa hai hàng lông mày Mạc Phi Lê ẩn giấu ý cười, tay hắn nhẹ nhàng vén lên tóc trắng rủ xuống trên bả vai của mình......

Mắt tím lúc sáng lúc tối, khóe miệng cong lên nhàn nhạt mà mỉm cười, chứa ở trên môi, nói: "Đã như vậy, hoàng hậu cũng không nên tới đây, không nên trở lại tìm Phi Lê."

"Mạc Phi Lê, Bổn cung tới đây tìm ngươi, cũng là bởi vì muốn để bản thân tin tưởng ngươi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng thẳng lưng một cái, trong ánh mắt nàng biến mất vài phần sắc bén, sắc mặt cũng từ từ nhu hòa trở lại.

"Phi Lê, Bổn cung thật sự rất muốn tin tưởng ngươi, mà cũng một mực vẫn đang nỗ lực tin tưởng ngươi. Nếu không phải như vậy, ngươi cảm thấy Bổn cung ở trong một năm này, chống đỡ ngươi như thế sao?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt nói xong, từ trên ghế đứng lên, đi tới trước người của Mạc Phi Lê, nàng cúi đầu: "Phi lê a, bên cạnh Bổn cung quả thật có không ít nô tài, nhưng mà thật sự khiến cho Bổn cung tin tưởng, thật đúng là ít ỏi có thể đếm được.

Trong đó, Bổn cung rất muốn tin tưởng nhất một người, cũng chính là ngươi, nhưng ngươi cũng không thể khiến Bổn cung luôn là chờ đợi không có mục đích như vậy.

Ngươi cũng đã biết, hoàng thượng đã đem Cửu vương gia giam giữ ở trong hoàng cung. nguyên nhân bên trong, cho dù Bổn cung không nói, ngươi cũng có thể hiểu chứ?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt nói một hơi, lời nói nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn mơ hồ mang theo một phần lo lắng, cùng bất đắc dĩ.

"Hoàng hậu không phải chỉ là hướng đến Phi lê kể khổ đi?"

Mạc Phi Lê cười nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Nếu Phi lê cảm thấy Bổn cung là tới kể khổ với ngươi, Bổn cung cũng không phản bác. Bổn cung thật đã không cách nào chịu đựng đươc nữa. Bổn cung cũng là người, không thể nào vĩnh viễn chiều theo ý người khác. Đừng nói là đối với ngươi, cho dù là đối với hoàng thượng, Bổn cung cũng sẽ như thế."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đúng là không chút nào tránh hiềm nghi nói ra miệng.

"Hoàng hậu, hoàng thượng thật sự giam giữ Cửu vương gia ở hoàng cung?"

Tay Mạc Phi Lê vuốt ve ống tay áo, giương mắt, nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt......

"Chuyện này chẳng lẽ ngươi thật một chút cũng không biết?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt cau mày, nghi ngờ nhìn Mạc Phi Lê.

Nàng không tin Mạc Phi Lê sẽ hoàn toàn không có được tin tức, chuyện Cửu vương gia Mặc Âm Trần bị Mặc Ngạo Đình giữ lại hoàng cung.

"Biết thì có thể thế nào, không biết thì lại có thể thế nào. Phi lê bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử."

Mạc Phi Lê trả lời lập lờ nước đôi, hoàn toàn không có cho Âu Dương Cẩm Nguyệt một câu trả lời chính đáng.

Ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt sa sầm xuống, nàng nhìn về phía ánh mắt của Mạc Phi Lê, trào lên mãnh liệt......

"Phi lê, Bổn cung đã đến đây, sẽ tuyệt đối không cho phép mình tay không mà về."

Từng chữ cưỡng ép, không để cho Mạc Phi lê xem nhẹ uy nghiêm ở bên trong.

Mắt tím Mạc Phi Lê chuyển một cái động, ý cười nơi khóe miệng càng sâu: "Hoàng hậu tới, Phi lê cũng tuyệt không dám để cho hoàng hậu tay không mà về."

"Vậy ngươi có phải đã có chủ ý gì hay không?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe lời này của Mạc Phi Lê, sắc mặt vui mừng.

"Muốn nói cách cũng không phải là không có, hơn nữa cho dù lần này hoàng hậu không đến tìm Phi lê, Phi lê cũng rất nhanh sẽ đi tìm hoàng hậu."

Mạc Phi lê không nhanh không chậm nói xong, liền dời ánh mắt đi chỗ khác......

Âu Dương Cẩm Nguyệt nheo lại hai mắt, từ từ giương lên: "Chẳng lẽ ý muốn nói, thời cơ đã thích hợp?"

"Thời cơ có phải thích hợp hay không, rất nhanh hoàng hậu sẽ biết. Chuyện trước mắt hoàng hậu cần làm, chính là vui vẻ ngồi tốt ngôi vị hoàng hậu của ngươi."

"Có ý tứ gì?"

Lời nói Mạc Phi Lê mang đến hi vọng cho Âu Dương Cẩm Nguyệt, nhưng lời nói mơ hồ không rõ như vậy, khiến Âu Dương Cẩm Nguyệt không hiểu.

"Ý tứ chính là hoàng hậu thật sự không nên rời khỏi hoàng cung, tìm đến Phi lê."

Mạc Phi Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng thanh tĩnh nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Ngươi chính là đang trách Bổn cung tìm người điều tra chuyện của ngươi?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút không nhịn được mà hỏi.

"Hoàng hậu vốn là không nên điều tra Phi lê, nhưng mà Phi lê lưu tâm cũng không hoàn toàn là điểm này. Phải nói, điều khiến Phi lê lưu tâm chính là, hoàng hậu biết rõ bây giờ là thời kỳ đặc biệt, vì sao còn phải mạo hiểm ra ngoài tìm Phi lê?"

Mạc Phi Lê vẫn là không nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt đang từ từ bốc cháy lên vài phần tức giận......

"Bổn cung đã nói rồi, Bổn cung thật sự không có cách nào chờ đợi thêm nữa. Hoàng thượng cũng đã càng lúc càng không cách nào trở lại rồi. Lần này đem Cửu vương gia giam giữ ở hoàng cung, hoàng thượng hẳn là sẽ rất nhanh chính thức mang Âu Dương Sùng Hoa dẫn vào hoàng cung."

Âu Dương Cẩm Nguyệt sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Mặc Ngạo Đình, mỗi việc trong một năm qua này, so với bất luận kẻ nào nàng thật sự đều hiểu rõ, phần si mê Mặc Ngạo Đình đối với Âu Dương Sùng Hoa, quả thật đã đạt tới tình cảnh tẩu hỏa nhập ma.

"Hoàng hậu cảm thấy, ngươi bây giờ rời khỏi hoàng cung, thật sự là hành động sáng suốt?"

Mạc Phi Lê không nhịn được lại than nhẹ một tiếng.

"Hoàng thượng có lẽ đang chờ đợi một cơ hội có thể khiến cho hoàng hậu rời đi hoàng cung......"

Ngón tay Mạc Phi lê gõ nhẹ dưới cằm, hai mắt ngắm nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía trước......

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe lời Mạc Phi Lê nói, thẩn thể không khỏi run rẩy, nàng bước nhanh đi tới trước người của Mạc Phi Lê, hỏi: "Hoàng thượng thật sự có thể đối với ta như vậy?"

"Hoàng thượng vốn là đối với hoàng hậu không có chút nào tình cảm, tạm thời giữ lại được ngôi vị hoàng hậu này cũng chỉ là vì một nữ nhân khác......"

"Đồ khốn kiếp, ngươi nô tài to gan!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt lớn tiếng quát bảo Mạc Phi Lê ngưng lại lời nói.

"Phải, Phi lê là một nô tài, chính bởi vì Phi lê là một nô tài, mới có thể đối với hoàng hậu nói thật ra một lần."

Mạc Phi Lê lại hoàn toàn không để ý tới gương mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt đang vặn vẹo.

"Mạc Phi Lê!!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt mất khống chế cất cao giọng nói, nàng trợn mắt nhìn chằm chằm Mạc Phi Lê.

"Hoàng hậu, ngươi quá mức tự kiêu, cũng quá mức ích kỷ, thế giới của ngươi cũng chỉ có bản thân ngươi. Ngươi căn bản là không nên tới, Phi lê nói đến thế thôi, nếu ngươi không muốn mất đi ngôi vị hoàng hậu này, thì tốt nhất lập tức trở về cung, có lẽ còn kịp."

Mạc Phi Lê nói xong, Âu Dương Cẩm Nguyệt căm tức nhìn lại, từ từ đứng lên, dự định rời đi......

*****

Mạc Phi Lê nói xong, nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt căm tức, từ từ đứng lên, chuẩn bị rời đi......

Âu Dương Cẩm Nguyệt lập tức đứng lên, đuổi theo Mạc Phi Lê, vươn tay, lập tức đánh Mạc Phi Lê......

Mạc Phi Lê không để cho Âu Dương Cẩm Nguyệt được như ý, hắn vững vàng bắt được tay Âu Dương Cẩm Nguyệt, "Hoàng hậu, đừng làm mất thân phận của người, Mạc Phi Lê cũng chỉ là một nô tài."

"Mạc Phi Lê, buông ta ra!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt hung hăng giãy giụa, quát chói tai Mạc Phi Lê.

Mạc Phi Lê cười lời nói của Âu Dương Cẩm Nguyệt, từ từ thu lại, đến cuối cùng mất hết......

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì bổn cung!"

Không khí lạnh lẽo khiến trong lòng Âu Dương Cẩm Nguyệt không khỏi run rẩy.

Nụ cười trên mặt Mạc Phi Lê biến mất, gương mặt chỉ còn lại sự âm lạnh đáng sợ......

Nàng chưa từng thấy Mạc Phi Lê như vậy, giống như là đột nhiên thay đổi thành một người khác.

Ánh mắt Mạc Phi Lê nhìn chằm chằm Âu Dương Cẩm Nguyệt, tay của hắn từng chút từng chút siết chặt......

Nhưng rất nhanh lại lui về phía sau môt bước, thả tay ra.

Âu Dương Cẩm Nguyệt lấy lại tự do, cả người lui về phía sau mấy bước.

Tâm tư lúc này mới ổn định, hô hấp cũng chầm chậm phục hồi lại bình thường.

"Mạc Phi Lê, ngươi đừng đi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt thấy Mạc Phi Lê lại chuẩn bị rời đi, vội đuổi theo......

"Hoàng hậu, người còn muốn nói gì?"

Bươc chân Mạc Phi Lê dừng ở cửa, ngoái đầu nhìn lại Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Mạc Phi Lê, Bổn cung có thể không so đo chuyện trước kia, nhưng Bổn cung nhất định phải biết, lời ngươi nói một năm, rốt cuộc là thật hay giả!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng trước mặt Mạc Phi Lê, nàng cảm thấy khí âm hàn trên người Mạc Phi Lê không ngừng bao phủ lấy nàng.

Nhưng, nàng nhất định phải biết rõ.

Lời Mạc Phi Lê một năm trước nói với nàng, rốt cuộc là thật hay giả.

Mạc Phi Lê dò xét nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, khóe miệng từ từ phác hoạ lên một nụ cười giảo hoạt, lại làm người ta không thể nào bắt lấy.

Hắn nói: "Ta chưa bao giờ có nửa câu lừa gạt hoàng hậu, lời nói một năm trước, đều là thật."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn Mạc Phi Lê hồi lâu......

Tầm mắt của nàng không rời khỏi Mạc Phi Lê, cho đến khi......

Đột nhiên, Âu Dương Cẩm Nguyệt giống như được trút gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, lửa giận và sự bất bình trên mặt nàng, cũng dần biến mất.

"Nếu như vậy, Bổn cung vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ ngươi xây dựng Thông Thiên Tháp, hơn nữa Bổn cung còn có thể tin tưởng ngươi như trước đây."

Mạc Phi Lê khẽ cười nói: "Hoàng hậu sớm có thể nghĩ như vậy, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Đương nhiên Mạc Phi Lê sẽ trước sau như một thần phục hoàng hậu, cho đến khi hoàn thành tâm nguyện của hoàng hậu."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe Mạc Phi Lê nói, dường như cực kỳ vui vẻ, gật đầu nói: "Được, có câu này của ngươi, Bổn cung tới đây một chuyến, xem ra cũng không uổng công."

"Hoàng hậu nên tranh thủ thời gian trở về đi thôi, nếu không sẽ hư đại kế cuả hoàng hậu. Nếu Mạc Phi Lê không đoán sai, hiện tại muội muội của người, Tam tiểu thư Âu Dương gia, đã đi hoàng cung."

Mạc Phi Lê chậm rãi nói......

Ánh sáng quanh quẩn trong đôi mắt mày tím và vẻ mặt cười như không cười, khiến người ta không hiểu được hắn đang suy nghĩ gì.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe Mạc Phi Lê nói, giống như sấm sét đánh trên đỉnh đầu, run rẩy.

"Điều này sao có thể, tiểu tiện nhân không phải mất tích sao? Hơn nữa, tiểu tiện nhân làm sao đến hoàng cung gặp hoàng thượng, nàng rất vất vả mới trốn ra khỏi hoàng cung."

Căn bản Âu Dương Cẩm Nguyệt không thể nào tin Âu Dương Sùng Hoa trở về hoàng cung.

Mạc Phi Lê nhếch khóe miệng, cười nói: "Hiện tại và trước kia sao có thể giống nhau, tình huống hiện tại như thế nào, hoàng hậu so với bất kì ai cũng rõ ràng hơn cả."

Cả người Âu Dương Cẩm Nguyệt giống như là bị cái gì đánh trúng, nàng vội vã đi tới trước mặt Mạc Phi Lê, hỏi: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Cửu vương gia?"

"Hoàng hậu quả nhiên thông minh."

Mạc Phi Lê nhẹ gật đầu.

Trong đôi mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt hiện lên sự ghen ghét......

"Sùng Hoa chẳng lẽ thích Cửu vương gia?"

"Không thích cần gì phải đi tìm hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng thả Cửu vương gia."

Mạc Phi Lê thong thả nói.

"Có thể coi là như vậy, hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ.... ."

Tay Âu Dương Cẩm Nguyệt siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch phát ra tiếng "răng rắc"......

Dường như bản thân nàng cũng không biết......

"Hoàng hậu, dựa vào điểm này, không khó nhìn ra Âu Dương Sùng Hoa có tình cảm với Cửu Vương gia."

Mắt Mạc Phi Lê khẽ nheo lại.

Âu Dương Cẩm Nguyệt càng nghe càng kinh hãi, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Tại sao vừa bắt đầu Mạc Phi Lê luôn miệng nói nàng không nên tới.

Bây giờ suy nghĩ lại, thì ra là Mạc Phi Lê vẫn luôn nhắc nhở mình.

"Mạc Phi Lê, xem ra Bổn cung thật sự là sai rồi, lời của ngươi một chút cũng không sai, vậy bây giờ Bổn cung phải làm như thế nào?"

Từ Mãn Nguyệt lâu trở về hoàng cung cũng không phải là hai ba bước là có thể đến.

Ít nhất cũng phải tốn một khắc, mới có thể về tới hoàng cung.

Coi như về kịp thì vào cung cũng cần tốn một khoảng thời gian.

Tính toán như vậy, nếu mình trở về, sợ rằng hoàng thượng đã cùng Âu Dương Sùng Hoa gặp mặt.

Đến lúc đó, hoàng thượng còn có thể để cho Âu Dương Sùng Hoa rời khỏi sao?

Huống chi, lần này Âu Dương Sùng Hoa vốn định lấy bản thân đổi lấy tự do cho Cửu vương gia......

"Hoàng hậu, hiện tại người trở về may ra còn kịp, nếu chậm trễ hơn nữa, Mạc Phi Lê cũng khó bảo vệ địa vị hoàng hậu cao cao tại thượng của người."

Lời nói bén nhọn, như chê cười Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Dường như Âu Dương Cẩm Nguyệt không nghe được sự châm chọc trong lời nói của Mạc Phi Lê, vẫn không ngừng hỏi hắn, nên làm thế nào để giải quyết cuộc gặp gỡ của Âu Dương Sùng Hoa và hoàng thượng......

*****

Âu Dương Cẩm Nguyệt dường như không có nghe được lời nói châm chọc của Mạc Phi Lê, chỉ là không ngừng hỏi hắn tới cùng, giải quyết như thế nào Âu Dương Sùng Hoa và Mặc Ngạo Đình đi gặp mặt......

Tiếp tục như vậy, nàng thật sự sẽ mất đi ngôi vị hoàng hậu.

Nàng nhận lấy đau khổ, chịu đựng đã một năm qua, đem nước chảy về biển đông.

Kết quả là, nàng cũng chỉ là bàn đạp cho Âu Dương Sùng Hoa......

Nàng không thể để ình trầm luân như thế, không thể......

Tuyệt đối phải ngăn cản bọn họ gặp mặt.

"Phi Lê, bây giờ ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta, nhất định phải giúp ta!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt hoàn toàn bị rối loạn, nàng nắm lấy cánh tay mạc Phi Lê thật chặt, thỉnh cầu.

Hiện tại nàng đã không còn tư thái gì của hoàng hậu, chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương.

"Ta không thể mất đi tất cả, những thứ này vốn nên chính là của ta, đúng là ta phải nhận được."

Âu Dương Cẩm Nguyệt không kiềm được khóc lóc nước mắt chảy đầy mặt.

Mạc Phi Lê nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt đã hoàn toàn mất đi lý trí, giữa mắt tím lướt nhẹ qua một tia thương hại......

Nữ tử này vẫn luôn đem mình giả dạng cao quý, hiện tại bất quá cũng chỉ là người đáng thương hại.

Thật ra thì Âu Dương Cẩm Nguyệt sai lại càng sai ở chỗ, nàng quá mức tự phụ.

Chưa bao giờ nghĩ đến người nào ngoài bản thân, nếu như nàng có thể độ lượng hơn một chút, có lẽ kết quả của nàng cũng sẽ không thê thảm như thế.

"Hoàng hậu, hiện tại ngươi nên lập tức trở về cung, Phi Lê dĩ nhiên sẽ vì ngươi giải quyết chuyện này."

Mạc Phi Lê nhẹ nhàng vỗ vào lưng bàn tay đang bị Âu Dương Cẩm Nguyệt nắm lấy......

"Có thật không? Chỉ cần ta bây giờ đi về, là có thể ngăn cản tất cả xảy ra sao?"

Nước mắt ăn mòn kiêu ngạo Âu Dương Cẩm Nguyệt, nàng khẩn cầu và chờ đợi nhìn Mạc Phi Lê, mong chờ đáp án.

Phi Lê gật đầu, lên tiếng: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi bây giờ lập tức trở về, ngươi sẽ không mất đi tất cả."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe lời nói Mạc Phi Lê, từ từ nở nụ cười, nàng vô cùng kích động cầm tay Mạc Phi Lê, nói: "Được, được, ta bây giờ lập tức trở về, lập tức đi trở về......"

Nói xong, Âu Dương Cẩm Nguyệt buông ra tay Mạc Phi Lê, nàng bước nhanh chạy như bay ra khỏi thiên sảnh......

Mạc Phi Lê nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa, trong mắt thoáng hiện một tia cười lạnh......

"Âu Dương Cẩm Nguyệt thật sự đúng là rất đáng thương."

Từ sau lưng Mạc Phi Lê, sâu xa chuyển đến một thanh âm lộ ra ý cười.

Mạc Phi Lê chậm rãi xoay người, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, khi thấy Lạc Thanh Lưu thì hắn cười nói: "Đây là kết quả tốt nhất của nàng, cũng là nhất định phải bị trừng phạt. Trên đời này không có người nào là đáng thương, tất cả đều chỉ có thể trách mình."

"Lời của ngươi thật đúng là tàn nhẫn." Lạc Thanh Lưu từ từ đi tới trước người của Mạc Phi Lê, tay của nàng từng điểm từng điểm lướt qua tóc trắng Mạc Phi Lê: "Cho dù là ta, có đôi khi cũng rất khó phân biệt được, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ."

"Là người hay quỷ, cũng không quan trọng, không phải bảo ngươi trông coi Sùng Hoa sao? Thế nào ngươi lại ở chỗ này?"

Mạc Phi Lê từ trước người của Lạc Thanh Lưu rời đi, hắn từng bước một đi tới hướng cửa.

"Không phải ngươi đã tính toán rồi sao, coi như hiện tại Âu Dương Cẩm Nguyệt quay trở về, nhưng mà kết quả nhận được cũng chỉ có một."

Ánh mắt Lạc Thanh Lưu nhìn chằm chằm bóng dáng bất động đứng ở cửa ra vào......

Thật ra so với bất luận kẻ nào thì Mạc Phi Lê hiểu rõ hơn hết, Âu Dương Cẩm Nguyệt đến, chính là để kéo lên tất cả màn che.

Thật ra thì ngày mà hắn vẫn luôn mong đợi đã đến......

..................................................................

Minh Châu làm đèn, giường bằng bạch ngọc, một phòng xanh vàng rực rỡ.

Toàn bộ trong đại điện, chỉ có một mình Mặc Ngạo Đình tự mình treo đèn, phê duyệt một chồng tấu chương gấp xếp cao ngất như đồi núi.

Bóng dáng mê hoặc, kéo thật dài dưới ánh trăng sáng, chậm rãi đi về phía trước.

Đoạn đường đi tới này, thật ngoài ý muốn lại không có ai ngăn cản nàng.

Mà cửa chính đã mở sẵn cho nàng, giống như từ lâu đã dự đoán được sự xuất hiện của nàng.

Tròng mắt đen Âu Dương Sùng Hoa như ngập đầy nước, long lanh trong suốt, mỗi bước đi của nàng đều mang theo tầng tầng vầng sáng, nàng giống như là tiên tử lầm lỡ nhập vào người trần thế, xinh đẹp thướt tha ở trong đại điện.

Từ phía trước xuất hiện bóng dáng, khiến cho Mặc Ngạo Đình đang vùi đầu trong đóng tấu chương, từ từ ngẩng đầu lên......

Tròng mắt đen sâu kín rơi vào trên người đang đứng thẳng ở giữa đại điện, trong ánh mắt của hắn có một phần vui sướng đã lâu không thấy.

Nhưng mà hắn cũng không có rời khỏi chỗ ngồi, chỉ là dùng một loại âu yếm thưởng thức, nhìn nàng từ trên xuống dưới......

"Ngươi biết ta sẽ đến."

Lời nói không có dao động, chậm rãi từ trong đại điện truyền ra.

"Trẫm biết ngươi sẽ đến."

Mặc Ngạo Đình buông ra tấu chương trong tay, ngồi thẳng người dậy, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Ta đã đến như ngươi mong muốn."

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, hai đường lông mày dưới ánh đèn từ từ khép lại, từng chút nhíu thành một đường.

Nàng thu lại đôi môi, thần thái tự nhiên, nhìn không ra chút cảm tình.

"Ngươi vẫn là không có chút nào thay đổi, trẫm vẫn luôn đang suy nghĩ, nếu như ngươi thật sự là người đần độn. Ngươi tuyệt đối sẽ không tươi cười như vậy, Sùng Hoa, ngươi nói đúng không?"

Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng chậm chạp nói xong, nhưng nói năng lại rất có khí phách.

"Cái gì cũng không lừa được ngươi."

Nhàn nhạt mỉm cười, từng điểm từng điểm ở trên mặt Âu Dương Sùng Hoa tràn ra......

Nàng giống như một đóa hoa Quỳnh, chẳng biết lúc nào sẽ nở rộ, chẳng biết lúc nào sẽ héo tàn.

Chính là làm cho người ta đi chờ đợi, suy đoán......

Mặc Ngạo Đình cười nâng lên hai đường mày kiếm nồng đậm, nói: "Nhưng mà vẫn là bị ngươi lừa."

Âu Dương Sùng Hoa lại chậm rãi lắc đầu: "Ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi, người chân chính lừa gạt ngươi, là bản thân của ngươi, hoàng thượng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)