Dây dưa (7)
← Ch.41 | Ch.43 → |
Mặc Ngạo Đình cười nhướng hai mày kiếm......
Âu Dương Sùng Hoa từ từ lắc đầu, "Ta chưa bao giờ gạt ngươi, người thực sự lừa ngươi, là bản thân của ngươi, hoàng thượng."
Nụ cười của Mặc Ngạo Đình trong phút chốc biến mất khi nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, mặt của hắn trở nên lạnh lùng.
Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác, nàng im lặng, rời khỏi trước mặt Mặc Ngạo Đình......
Mặc Ngạo Đình đưa tay, nắm lấy cánh tau của Âu Dương Sùng Hoa, không tốn nhiều sức lập tức kéo Âu Dương Sùng Hoa đến trước mặt của hắn......
Âu Dương Sùng Hoa cũng không giãy giụa, cũng không tránh né, mà là ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với ánh mắt của Mặc Ngạo Đình......
Ánh mắt giao nhau, không có bất kỳ sự cản trở nào, chỉ có ánh mắt của hai người, đối diện nhau......
Vậy mà, ánh mắt không hề gợn sóng.
Mà lại vô cùng bình tĩnh......
"Một năm trước, trẫm nhìn nàng như vậy, mà nàng, cũng nhìn trẫm, sau đó mỉm cười."
Mặc Ngạo Đình không thể ngờ, thanh âm của hắn không chút phập phồng, chỉ là sâu kín bày tỏ.
Một chuyện cũ......
Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nghe, nàng từ từ mỉm cười, vô cùng thanh nhã và tinh khiết.
Ánh mắt đen láy, giống như không mang theo một bụi trần.
Khiến người ta say lòng.
Mặc Ngạo Đình nhìn có chút ngây dại, chính nụ cười này, chính đôi mắt này......
Khiến hắn không thể nào quên được.
Chuyện quá khứ đã qua một năm, nhưng, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Ở bờ kinh Lạc Hà chỉ thoáng nhìn thấy một nụ cười không nhiễm bui trần.
"Sùng Hoa, chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm có thể cho nàng tất cả."
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa từ từ tối lại, nàng từng chút từng chút gỡ bàn tay đang nắm cánh tay nàng, nói: "Hoàng thượng, Sùng Hoa đã có được sự mong muốn của mình."
"Nàng đã có rồi sao?"
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình đột nhiên đen lại, hắn dường như không rõ ý của Âu Dương Sùng Hoa.
Tay chẳng những không buông ra, mà còn tăng thêm sức lực.
Một lần nữa kéo Âu Dương Sùng Hoa đến trước người mình, "Nàng muốn cái gì?"
"Cái ta muốn, hoàng thượng không thể cho Sùng Hoa, mà điều Sùng Hoa muốn hoàng thượng cũng không phải là người có thể cho, hiện tại, Sùng Hoa đã có được, cho nên, hoàng thượng nếu là còn nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, nên cho Cửu vương gia trở về đi."
Âu Dương Sùng Hoa cuối đầu, che tia sáng ngời ở trong mắt.
"Trẫm không tin, trên đời này không có gì trẫm không cho được, không thể tin. Sùng Hoa, tại sao nàng không nói? Nàng không nói, trẫm sẽ không biết."
Mặc Ngạo Đình không tin giữ chặt Âu Dương Sùng Hoa, không cho nàng rời đi.
Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng than một tiếng, gương mặt vốn trắng noãn từ từ đỏ ửng lên......
Sự âm trầm trong mắt đang bị một tầng vầng sáng thay thế, nàng hiện tại đã rất hài lòng.
"Hoàng thượng, không phải mọi thứ trên đời này, cũng có thể y theo ý của người mà phát triển. Một năm trước, là Sùng Hoa có lỗi, nên mới có cục diện ngày hôm nay. Sùng Hoa không cầu người có thể tha thứ."
Một năm trước, nếu một năm trước nàng không bị thù hận che mắt, chuyện cũng sẽ không phát triển thành như vậy.
Hiện tại, nàng cũng muốn đi con đường mình đã bỏ lỡ.
Đáng tiếc......
Chuyện đã xảy ra, thì không cách nào thay đổi, ngay cả làm lại từ đầu, nhưng kết quả, vẫn sẽ......
"Sùng Hoa, trẫm càng nghe càng hồ đồ, nàng rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì lỗi của một năm trước, nàng rốt cuộc muốn nói với trẫm những gì?"
Trong lòng Mặc Ngạo Đình mơ hồ giãy giụa, dường như kháng cự cái gì.
Vậy mà, lại rất muốn hiểu tới cùng.
"Hoàng thượng, một năm trước ở Lạc Hà, cũng không phải là vô tình gặp gỡ, mà là do Sùng Hoa sắp đặt, có thể gặp được thượng hoàng, cũng không là do ông trời an bài. Sùng Hoa muốn hoàng thượng nhớ ta, cũng chỉ là như vậy......"
Âu Dương Sùng Hoa từ từ nói ra tất cả, những chuyện đó đều là kế hoạch của nàng.
Nàng xuất hiện ở Lạc Hà, sắp đặt vở kịch tình ba lần nở nụ cười cho Mặc Ngạo Đình.
Khiến hắn động lòng với mình.
Khiến hắn cho nghĩ nàng là Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Từ đó làm Âu Dương Cẩm Nguyệt trở thành Thái Tử Phi.
Trước ngày thành hôn không lâu, làm cho Mặc Ngạo Đình biết, thì ra Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng không phải là cô nương đã gặp ở bờ Lạc Hà.
Mà là Tam tiểu thư Âu Dương gia —— Âu Dương Sùng Hoa.
Cô nương ngốc trở thành thê tử của Cửu đệ......
Tất cả đều như Âu Dương Sùng Hoa nghĩ, Mặc Ngạo Đình sau khi biết, lập tức phản ứng.
Hắn khiến Mặc Âm Trần ra biên quan trấn thủ, hắn cưới Âu Dương Cẩm Nguyệt, rồi lại không để cho Âu Dương Sùng Hoa trở thành thê tử Mặc Âm Trần.
Đây là tất cả, nhìn như đều là ý của Mặc Ngạo Đình, kì thực tất cả từ lúc bắt đầu, đều là Âu Dương Sùng Hoa đạo diễn.
Mặc Ngạo Đình nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, hắn từ từ lui về sau.
Con ngươi càng ngày càng mê mang, càng ngày càng âm trầm......
Đến cuối cùng, trên gương mặt tuấn mĩ không còn chút huyết sắc......
Trên gương mặt không che được sự giẫn dữ......
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Ngạo Đình trước mặt mình, từng chút từng chút biến chuyển......
Nàng biết sau khi mình nói ra những lời này, sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng, đây chính là chuyện thực.
"Âu Dương Sùng Hoa, nàng muốn nói cho trẫm, từ lúc vừa bắt đầu, nàng đã lợi dụng trẫm, khiến trẫm vì nàng hoàn thành tâm nguyện của nàng?"
Hàm răng Mặc Ngạo Đình "Khanh khách" vang dội, tay của hắn nắm chặt trong tay áo.
Vẻ mặt hắn âm lãnh nhìn Âu Dương Sùng Hoa, từng chữ từng chữ từ trong hàm răng phát ra.
*****
Không biết gió từ đâu thổi vào, càng lúc càng lớn......
Gió dữ dội thổi tới hai người đang đứng ở trong điện......
Sợi tóc bay lượn hỗn loạn trong gió, bầu không khí ngưng kết tựa như băng, như sương, khí lạnh không ngừng xông lên.
Tay áo Mặc Ngạo Đình vẫn đang lay động, nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng trấn định.
Phần khí chất đế vương bao phủ chặt chẽ quanh thân, hắn là hoàng đế vương triều Lung Nguyệt, là một Quốc Gia được tôn sùng.
Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân có bất kỳ dao động, lại càng không cho phép mình bị người lợi dụng.
Thân thể đạm bạc của Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng đong đưa trong gió, nàng không có lùi bước, cũng không cho phép bản thân lùi bước vào lúc này.
"Hoàng thượng, lời Sùng Hoa muốn nói đã nói xong, về phần kế tiếp sẽ làm như thế nào... Tất cả đều xem hoàng thượng, người nghĩ ra sao."
"Âu Dương Sùng Hoa, ngươi thật sự là một nữ nhân đáng sợ. Thì ra từ lâu trẫm đã là con cờ trong tay ngươi. Trẫm hỏi ngươi, lần đó chuyện ở trong núi, cũng là một tay ngươi an bài?"
Mặc Ngạo Đình quýnh quáng lên giọng, con ngươi đen chăm chú dừng lại ở trên người của Âu Dương Sùng Hoa.
Một màn hình ảnh kia, thật rõ ràng hiên lên trong đáy mắt hắn......
"Phải, là ta tìm người, làm bộ bị cợt nhã, bởi vì ta biết, hôm đó hoàng thượng sẽ lên núi, sẽ vì Thái hậu đi Tự Miếu tìm kiếm bài thuốc gia truyền để chữa bệnh. Tất cả đều là kế hoạch của Sùng Hoa bày ra."
"Bốp ——"
Môt cái tát thanh thúy vang dội lên, quanh quẩn trong đại điện.
Hai mắt Mặc Ngạo Đình đỏ ngầu, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa.
"Trẫm chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng ngươi......"
Máu từ khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi chảy xuống, nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mặc Ngạo Đình, trên bờ môi tràn đầy ý cười: "Sùng Hoa biết."
"Âu Dương Sùng Hoa, trẫm sao có thể mặc cho ngươi tùy ý lừa gạt!"
Mặc Ngạo Đình vung ống tay áo, sải bước đi về phía ngai vàng.
Âu Dương Sùng Hoa thong dong bình tĩnh nhìn nam tử một thân long bào, từ trước mắt nàng đi qua hướng tới trên long ỷ đại biểu cho quyền lợi.
Thật ra trong nháy mắt khi nói ra tất cả, nàng từng có do dự, từng có bồi hồi......
Nhưng khi thấy bóng lưng của Mặc Ngạo Đình thì nàng chợt như được giải thoát, bản thân làm như vậy cũng không có gì mà hối hận.
Thậm chí có phần may mắn, vì bản thân có thể đem tất cả đều nói rõ ràng ở chỗ này.
Thời gian, thật đã không còn nhiều lắm rồi......
Đã không còn thời gian để cho nàng đi do dự, đi bồi hồi.
"Âu Dương Sùng Hoa, ngươi có khả năng làm ra mọi thứ, bây giờ còn thể đến đây nói ra tất cả với trẫm, xem ra ngươi cũng có đầy đủ giác ngộ, phải chấp nhận hậu quả xảy ra kế tiếp đi."
Mặc Ngạo Đình từ từ ngồi vào long ỷ, trên cao nhìn xuống nữ tử đứng ở trong điện.
"Phải."
Âu Dương Sùng Hoa vẫn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình.
"Tốt lắm, trẫm sẽ như ngươi mong muốn."
Mặc Ngạo Đình lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cầm lấy bút chu sa trên nghiên mực, ở trên thánh chỉ múa bút......
........................................
Đêm đó, kinh thành xảy ra một chuyện lớn.
Âu Dương Thế gia vốn là hoàng thân quốc thích, mà lại bị tra ra tư thông với địch bán nước, giết cả nhà kẻ phạm tội tịch thu tài sản.
Đêm hôm đó, trong kinh thành thẳng nghe được một tiếng kêu oan, chỉ thấy Âu Dương Thế gia giữa trời xảy ra hỏa hoạn thật lớn.
Cũng ngay đêm hôm đó, Âu Dương Thế gia ở kinh thành hoàn toàn biến mất.
Chỉ là, vị hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt lại không hiểu bị biến mất ở hoàng cung, ngay cả Âu Dương Tam tiểu thư ngu ngốc, cũng không thấy bóng dáng.
Đối với biến đổi lớn này, bất luận kẻ nào cũng không cũng kịp thừa nhận cùng tiêu hóa.
Mặc Âm Trần hoảng hốt nhìn Âu Dương phủ trước mặt đã trở thành mảnh đất khô cằn, hắn hiện tại chỉ có cảm giác bản thân vẫn còn trong mộng chưa có tỉnh lại.
Hắn rời khỏi hoàng cung, vậy mà nhận lấy chính là, hoàng thượng hạ chỉ muốn giết kẻ phạm tội tịch thu tài sản Âu Dương Thế gia.
Vội vã chạy tới, nhìn thấy chỉ là một mảnh đất khô cằn sau trận hỏa hoạn lưu lại.
"Vương gia, nhanh trở về đi thôi."
Tiểu Lục tử theo sát ở sau lưng Mặc Âm Trần, hắn cũng thấy được một mảnh hỗn độn kia.
Không nghĩ tới, Âu Dương Thế gia vinh quang như vậy, đến cuối cùng lại có thể nhận lấy kết cục này.
"Lục tử, ngươi tin sao? Đây chính là Âu Dương phủ trước kia chúng ta đã tới, đây là nơi ở của Sùng Hoa, ngươi tin sao?"
Mặc Âm Trần quay đầu lại, nhìn về phía Tiểu Lục tử, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Vương gia, sự việc đã xảy ra, Tiểu Lục tử cũng không muốn tin tưởng, nhưng đây đều là sự thật."
Tiểu Lục tử môi run run nói ra.
"Đúng vậy a, đây đều là sự thật, trên đời này đã không có Âu Dương phủ rồi."
Mặc Âm Trần nhìn tấm biển bị thiêu hủy hơn phân nửa nằm ngã nghiêng trên mặt đất......
Tấm biển bị cháy đen, ẩn trong đó vẫn còn có thể thấy đươc một chữ Âu......
Âu Dương phủ ngày xưa phồn hoa hiện tại cũng chỉ là một quân bán nước, thật đáng buồn......
Tinh thần trong mắt đen của Mặc Âm Trần dần dần có trở lại, hắn chợt xoay người, nhìn Tiểu Lục tử, nói: "Ta muốn biết nàng ở nơi nào, ta muốn biết."
"Vương gia, này......"
Tiểu Lục tử sợ hãi nhìn Mặc Âm Trần.
Vương gia vẻ mặt kiên định, nhưng trong phần kiên định đó có một tầng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi......
Tiểu Lục tử cho rằng hắn đã nhìn lầm rồi, vì sao hắn lại thấy tóc Vương gia đang biến sắc?
Màu sắc của ánh mắt Vương gia cũng đang trở nên quái dị?
Là bởi vì ánh mặt trời chiếu ngược, hay là......
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cửa chính đỏ thắm bị thiêu cháy......
Trong mắt lúc sáng lúc tối, bóng đen tầng tầng lớp lớp bao phủ trở lại.
Hắn từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người sang chỗ khác từng bước từng bước rời đi.
Tiểu Lục tử theo sát ở sau, rời khỏi Âu Dương phủ......
*****
Trời mưa gió bên ngoài dường như hoàn toàn không thể nào xâm nhập tới chỗ này......
Ở chỗ này, chỉ có gió mát ấm áp, có nước biếc mênh mông bát ngát.
Âu Dương Sùng Hoa dựa vào cây Lục Liễu, ngồi trên bờ cúi đầu trầm tư......
Đúng lúc, một đuôi cá chép nho nhỏ chợt từ trong nước nhô người ra vung vẩy cái đuôi với nàng rồi lẻn về trong nước.
Mùa hè rất nhanh sẽ qua đi, màu thu sẽ lại đến.
Tất cả tất cả cũng sẽ kết thúc.
Âu Dương Thế gia bị diệt môn rồi, đây chính là sự kết thúc.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn xung quanh, mùa thu, lại sắp tới.
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh như có cái gì đuổi theo.
Từ trong hồ nước từ từ phản chiếu hình dạng của nàng, vẫn không chút nào thay đổi......
Không, cũng không phải là hoàn toàn không thay đổi, ít nhất kia lạc ấn anh hoa huyết ấn trên trán đã từng chút từng chút phai màu......
Tất cả đều sẽ kết thúc khi mùa thu tới thôi......
Tay ôm ngực, nhịp tim đập rõ ràng truyền vào lòng bàn tay, tựa như thò tay có thể kịp chạm đến.
Mặc Ngạo Đình thả tin tức nàng biến mất ra bên ngoài, thật ra thì, nàng cũng không biến mất.
Mà là bị giam lỏng ở chỗ này, nhìn toà đình viện hoa mỹ, nơi nơi cũng lộ ra vẻ xa hoa.
Nhưng, đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, nơi này cũng chỉ là ái lồng giam xinh đẹp.
Một lồng giam không cho nàng sự tự do.
Khẽ cử động hai chân, đổi lấy là tiếng vang chói tay của xích sắt.
Đúng vậy a......
Hiện tại, nàng càng sớm thoát ra.
Tay từ ngực từ từ dời xuống, đi tới bụng bằng phẳng......
Trên gương mặt trắng noãn của Âu Dương Sùng Hoa xuất hiện một nụ cười thản nhiên......
Bước chân vang lên, Âu Dương Sùng Hoa từ từ giãn hai hàng lông mày ra, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn......
Coi như không quay đầu lại nàng cũng biết người đến là ai.
Trừ hắn ra, còn ai vào lồng giam vào lúc này?
Xa xa Mặc Ngạo Đình cũng đã thấy Âu Dương Sùng Hoa ngồi bên bờ hồ......
Bước chân của hắn cũng không chậm lại, mà là cố ý nhanh hơn.
Giống như nói cho người ngồi ở đó biết, hắn tới.
Âu Dương Sùng Hoa quả nhiên không làm hắn thất vọng, khi hắn còn chưa đi tới thì nàng đã ngẩng đầu lên, nhìn hắn......
Mặc Ngạo Đình ngồi xuống bên cạnh nàng, theo thói quen ôm nàng vào lòng, bàn tay vuốt ve tóc của nàng, hỏi: "Sùng Hoa, đang nghĩ gì?"
Âu Dương Sùng Hoa hé mắt, thuận theo tựa vào ngực Mặc Ngạo Đình, trả lời: "Nghĩ hoàng thượng khi nào mới có thể cho Sùng Hoa rời đi."
Mặc Ngạo Đình nhíu mày, ngang ngược nói: "Đến bây giờ nàng vẫn muốn đi?"
Cầm tay của nàng tăng thêm mấy phần sức lực.
Âu Dương Sùng Hoa nhếch môi, buồn cười tà tà liếc nhìn Mặc Ngạo Đình giận dữ, nói: "Vì sao lại không đi, ta chưa bao giờ muốn ở lại."
Lời nói vô tình mang theo sự phiền muộn và bất đắc dĩ.
"Ngươi......"
Mặc Ngạo Đình nhục chí, hắn tựa hồ càng lúc càng không cách nào giữ nàng lại, cho dù đã cầm xích sắt khóa khoá hai chân nàng lại, đã hủy diệt con đường để nàng rời khỏi.
"Hoàng thượng, ngươi cảm thấy những con cá này, chúng vui vẻ sao?"
Âu Dương Sùng Hoa xoay người, chỉ vào con cá trong ao, hỏi.
"Ở chỗ này, chúng đương nhiên là vui vẻ."
Mặc Ngạo Đình không có bất kỳ chần chờ, cố chấp nói.
Khoé miệng Âu Dương Sùng Hoa giật giật, không nói thêm gì nữa, mà là liếm đôi môi......
Ánh mắt xẹt qua mấy cái đuôi của con cá trong ao lượn lượn có ít gợn sóng. Sóng nước trong hồ, rồi nhìn về phía xa......
Mặc Ngạo Đình nhìn Âu Dương Sùng Hoa lại bắt đầu trầm mặc, trong lòng hắn lại bắt đầu nóng như thiêu đốt, cơ hồ cháy rụi trái tim của hắn.
"Hắn cũng sớm đã đi biên quan rồi."
Tròng mắt đen của Mặc Ngạo Đình nhìn chăm chú trên người Âu Dương Sùng Hoa, nhìn đầu vai nhỏ yếu, khi nghe hắn nói, hơi run một cái......
Một động tác thật nhỏ này, giống như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng hắn.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn nơi xa xa, nở nụ cười thanh nhã, "Cuối cùng phải đi, sớm hay muộn vẫn phải đi."
Hai hàng lông mày của Mặc Ngạo Đình nhíu lại, chợt giống như là dây cung bị kéo căng, trong nháy mắt lạnh lẽo.
Hắn bỗng dưng tiến lên, đôi tay nắm đầu vai thật chặt, trầm giọng hỏi: "Nàng chấp nhận sao? Nàng thật đã buông xuống sao?"
"Không bỏ được thì có thể thế nào, chung quy là muốn để xuống, hoàng thượng không tha cho hắn, mà lòng của ta cũng đã sớm mất."
Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh giương mắt, nhìn cặp kia đen lúc sáng lúc tối biến chuyển.
Quá nhiều giãy giụa, quá nhiều nghi ngờ, hơn nữa là là sự phẫn hận......
"Coi như lòng của nàng chết rồi, nhưng chỉ cần nàng còn sống, trẫm cũng sẽ không cho nàng tự do, đây đều là bản thân nàng tự tìm, Âu Dương Sùng Hoa."
Mặc Ngạo Đình bỏ tay xuống, đứng lên, mắt nhìn xuống Âu Dương Sùng Hoa ngồi trên ghế đá.
Âu Dương Sùng Hoa vén sợi tóc trên trán lên, trên mặt nàng vẫn là nụ cười thanh nhã, nàng không sợ hãi......
Bởi vì, nàng đã tìm thấy vật cần tìm.
Hiện tại, cũng chỉ đang đợi, thời khắc cuối cùng......
Xa xa, một thị vệ đi tới.
Thị vệ tiến lên quỳ xuống trước mặt Mặc Ngạo Đình......
Âu Dương Sùng Hoa chỉ có thể tiếp tục nhìn xuống hồ nước......
Thị vệ tựa hồ nhích tới gần, hơn nữa nhỏ giọng nói cái gì bên tai Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình sau khi nghe xong, phất phất tay, thị vệ kia liền lui xuống.
Mặc Ngạo Đình đỡ Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, nói: "Gió lớn, vào nhà thôi."
Âu Dương Sùng Hoa gật đầu, lại nhìn một chút con cá vẫn chơi đùa ở trong ao chơi, xoay người, theo Mặc Ngạo Đình đi về phía trước......
*****
Mỗi một ngày trôi qua, Cuộc sống Âu Dương Sùng Hoa hoàn toàn bình thường như trước đây.
Nàng vẫn luôn ngây ngô trong phòng, không có bước ra ngoài một bước.
Mỗi khi đêm khuya thì nàng sẽ ngồi gần cửa sổ, nhìn phòng ngủ cách đó không xa, khoảng không gian đen kịt, không biết đã bao lâu không có nhìn thấy nơi đó xuất hiện đèn đóm.
Biến ảo khôn lường trong ánh mắt, tựa như đang tìm cái gì, nhưng lúc nào cũng lại vắng vẻ trống không.
Tối nay, Âu Dương Sùng Hoa sớm để cho Ngân Tụ thay nàng rửa mặt, hơn nữa đổi lại một thân màu trắng la quần, tóc búi một kiểu tóc đơn giản, trên người còn có mùi hương nhàn nhạt. Từ khi ánh trăng treo giữa bầu trời đêm thì liền đứng ở cửa sổ, ngóng trông xa xa......
Trăng, treo lơ lửng thật cao, gió, nhẹ nhàng mà lướt qua.
Mặc Ngạo Đình dạo bước ở dưới ánh trăng, gió bất ngờ thổi lên, không kềm chế được cuốn những sợi tóc của hắn bay lượn hỗn độn.
Mày kiếm khóa chặt, trong ánh mắt thâm thúy kèm theo một tầng âm lãnh tan không được......
Hắn đưa mắt nhìn Đông viện ở xa xa trước mắt, mà bước chân của hắn tựa như nặng trĩu ngàn cân.
Ngay tại mới vừa rồi, hắn đã hạ thánh chỉ, lệnh Cửu vương gia Mặc Âm Trần mang theo thư hòa thân, đưa Đức Thanh công chúa Ngô Hạo Quốc trở về Ngô Hạo, hơn nữa lệnh Mặc Âm Trần trấn thủ biên quan dài hạn.
Cùng hôn sự Đức Thanh công chúa, cũng không cần hồi kinh, cứ ở Ngô Hạo cử hành là được.
Tất cả đang phát triển giống như ý hắn muốn......
Nhưng, vì sao, hắn lại không có chút nào cảm giác thỏa mãn, thậm chí ngay cả một chút xíu vui sướng cũng không có.
Chỉ là vô tận hư không, gắt gao đang buộc chặt hắn.
Người đã đứng ở cửa Đông viện, nhưng giờ khắc này Mặc Ngạo Đình lại dừng bước, chần chừ không tiến vào......
Bên trong phòng, Âu Dương Sùng Hoa chính là tựa vào cửa sổ mà đứng, ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm giăng đầy sao sáng, rất lâu không có nhìn được bóng đêm đẹp như vậy.
Đêm canh ba bầu trời trơ trụi, trăng tựa như vẽ, cắt phá bầu trời mênh mông đánh rơi một chút bóng đen dày đặc.
Mặc Ngạo Đình vẫn luôn ở trong phòng ngủ tối đen, bỗng nhiên chuyển tới ánh đèn sáng loáng, ở dưới ngọn đèn dầu vàng nhạt, đó là bóng dáng lay động tựa vào cửa sổ, người dưới đèn chưa ngủ......
.....................................................................
Tựa như lại muốn đổ mưa, không khí trầm muộn đến khiến người sắp sửa hít thở không thông.
Âu Dương Sùng Hoa vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, khúc điệu lưu loát từ giữa ngón tay bật ra.
Trong phòng, có một người khác, vẻ mặt âm trầm khiến cho hắn mất đi tôn quý như trước, mang đi thần thái dữ tợn của hắn, liến nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trước cầm án, trầm mặc một hồi lâu, lạnh lùng ném qua một câu nói: "Ngươi thật sự có thể làm được một người vô tâm không ham muốn."
Vẻ mặt Âu Dương Sùng Hoa một mảnh thẩn thờ, dùng giọng điệu không sinh động chậm rãi nói: "Như vậy sẽ không biết đau, không biết khổ, có gì không tốt."
Trong con ngươi Mặc Ngạo Đình xẹt qua một ít đám hoa lửa, quả nhiên không biết ôm trong lòng tâm tư gì, lạnh lùng nói: "Ngươi chưa bao giờ nói qua một câu lời thật."
Âu Dương Sùng Hoa tao nhã đưa mắt, tựa như cảm thấy lời nói Mặc Ngạo Đình rất buồn cười, che miệng cười khẽ một tiếng, lại phát hiện cổ họng rất khô, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô nức, mệt mỏi mà nói: "Ta vốn vô tâm, tại sao nói thật?"
"Ngươi......" Sắc mặt Mặc Ngạo Đình vừa trầm xuống, tiếp theo lại xoay chuyển vẻ mặt nở nụ cười, "Hôm nay, ngươi cũng đừng mơ tưởng trở về."
"Vậy thì không trở về thôi."
Âu Dương Sùng Hoa vẫn là việc không liên quan đến mình, cái gì cũng không có sao cả.
"Âu Dương Sùng Hoa, ta thật sự muốn đem tâm can ngươi moi ra xem một chút, rốt cuộc là nóng hay là lạnh." Mặc Ngạo Đình bước nhanh tiến lên, đến tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, vươn tay ra, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm đến da thịt lạnh như băng thì vội vàng rụt trở về, hắn không đè nén được phần run rẩy: "Tại sao...... Tại sao trẫm làm nhiều như vậy, vẫn không cách nào lấy được lòng của ngươi?......"
Tay gắt gao siết chặt Âu Dương Sùng Hoa, trong miệng là từng tiếng chất vấn.
Âu Dương Sùng Hoa chỉ là mặc cho người nọ cứ hỏi, phát tiết, nàng thủy chung vẫn không có cho bất kỳ đáp án.
Tự ái của người nam nhân vào thời khắc này, đã sớm không còn sót lại chút gì.
Hắn là nhất quốc chi quân, há lại cho người khác nắm bắt hắn làm một con cờ.
Hơn nữa, còn là một con cờ đồ bỏ.
Không lợi dụng nữa, liền vứt đi.
Mặc Ngạo Đình tựa như mệt mỏi, mệt mỏi, hắn chầm chậm ngồi dậy, hiện ra chính là gương mặt của Âu Dương Sùng Hoa, trong con ngươi lạnh như băng, nàng là một khối băng, chỉ là một khối băng, trên mặt ngoại trừ lạnh cũng vẫn là lạnh.
Vậy mà, khi người vừa chạm tới, thì sẽ bị liên tiếp hòa tan ở trong khối băng lạnh lẽo kia.
"Cho dù trẫm không chiếm được lòng của ngươi, nhưng ít nhất, trẫm có thể chiếm được người của ngươi!"
Mặc Ngạo Đình bi thương cười, hắn dùng quyền thế bản thân để đoạt được tất cả.
Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, ngón tay thon dài, xẹt qua gảy lên dây đàn, sâu kín thở dài một cái, nhưng vẫn không có nói ra một chữ.
Mặc Ngạo Đình nhìn vào mắt của Âu Dương Sùng Hoa, lướt nhẹ qua một tia âm lãnh......
Ngoài trời gió nổi lên, mây đen cuồn cuộn cuốn trên mái hiên, bên ngoài tiếng gió nức nở nghẹn ngào xẹt qua cây Dương Liễu ở cửa phía tây, lá cây đong đưa rơi rụng trên đất.
Đêm khuya càng dày đặc.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ giãn ra chân mày đang cau lại, nến đỏ nhỏ bé lượn lờ, bóng dáng trên mặt thoáng hiện một chút trắng xám, người khi đó cũng giống như vô vị tẻ nhạt.
Hai ngọn nến u ám lẫn trong bóng đêm, gió nhẹ, mây nặng, Dương Liễu tung bay theo gió.
"Ngươi muốn thế nào thì như thế đó thôi......"
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa quay dời đi chỗ khác đi, nàng vô tâm, cho nên không cần.
Một khối thân xác, sớm hay muộn cũng sẽ thối nát, hóa thành một vũng máu......
Đến lúc đó sẽ còn ai vào đây quan tâm?
Còn có ai đến nhìn liếc mắt một cái?
Sẽ là người kia sao?......
Cái người đã từng đứng dưới ánh trăng, nam tử duy nhất đặt nàng ở trong mắt, nam tử trong miệng chỉ lẩm bẩm muốn cưới nàng làm vợ.
Suy nghĩ đến sững sờ, nhưng tiếng cười không có liên quan lại được bật thốt lên......
Toàn thân Mặc Ngạo Đình chấn động, nàng cười đây là vì ai?
Tình cảm nữ nhân này so với bất luận kẻ nào còn lạnh hơn, ở trong mắt của nàng có thể đã từng có người lưu lại?
← Ch. 41 | Ch. 43 → |