Dây dưa (8)
← Ch.42 | Ch.44 → |
Tình cảm của nữ nhân này lạnh lùng hơn so với bất kỳ người nào, có ai từng tồn tại trong mắt nàng?
Hắn rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, biết rõ bản thân mình bị lừa.
Biết rõ nàng chỉ vì đạt mục đích của mình, mà lợi dụng hắn.
Để cho trong lòng hắn tràn đầy hận ý.
Hận nàng vô tình vô tâm......
"Âm Trần......"
Một câu nỉ non từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa thốt ra......
Tay Mặc Ngạo Đình giằng co giữa không trung, ánh mắt hắn trừng lớn, không dám tin nhìn người phía dưới.
Đột nhiên hắn mạnh mẽ nắm vạt áo trước của Âu Dương Sùng Hoa, muốn xé ra, xem bên trong rốt cuộc giấu cái gì.
"Ta hận nàng...... Ta hận nàng...... Âu Dương Sùng Hoa!!"
Hắn gào thét, hắn rất muốn đánh một cái lên người Âu Dương Sùng Hoa, hắn lại gào thét......
Cuối cùng, cũng không xuống tay, người càng thêm mềm nhũn nằm lên ngực của nàng, tay nửa muốn nửa không muốn đánh một cái lên người nàng......
Mặc Ngạo Đình muốn kêu lại kêu không ra được, vô cùng tức giận, đem mặt lại gần mặt Âu Dương Sùng Hoa.
Ánh lửa từ phía sau chập chờn chiếu lên bả vai run rẩy của hắn.
"Âm Trần......"
Con mắt Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, tâm càng lạnh hơn, nàng chỉ nằm an tĩnh, mặc cho nam nhân kia gào thét, mặc cho nam nhân kia ở trên người của nàng phát tiết tràn đầy hận ý, nàng đã sớm không nhìn thấy Mặc Ngạo Đình ở trước mắt.
Mặc Ngạo Đình từ từ ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, sợ run một hồi lâu, cổ họng bị nghẹn lại......
Run rẩy nhào qua ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, đem nàng ôm vào trong ngực, giống như đứa bé vô dụng khóc sụt sùi: "Ta đều là vì nàng, đều là vì nàng...... Sùng Hoa, nàng nhìn ta a, nhìn ta......"
Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười, trong thoáng chốc vừa quyến rũ lại vừa dữ tợn, lạnh lùng nói: "Ta chưa bao giờ nhìn ngươi......"
"Sùng Hoa......" tay Mặc Ngạo Đình run rẩy, kinh hoảng che miệng của nàng, "Ta biết rõ...... Ta biết rõ...... Đừng nói nữa."
"Thật đáng thương, thật đáng thương......" Âu Dương Sùng Hoa lặng lẽ thở dài, thanh âm mềm mại giống chim én mê sảng trong mưa bụi, mà triền miên: "Mặc Ngạo Đình, ngươi thật rất đáng thương."
"Đây đều là nàng cho ta, Âu Dương Sùng Hoa." Ánh sáng yếu ớt như lưỡi dao xuyên qua không khí đầy áp lực giữa hai người giống như sóng mắt dịu dàng của tình nhân trong bóng đêm, khiến lòng người giá lạnh.
Ngón tay thon dài, giữ chặt cổ Âu Dương Sùng Hoa......
"Chỉ cần ta dùng sức một chút, cái cổ sẽ gãy...... Chỉ cần nàng chết, ta sẽ không đau khổ như vậy...... Chỉ cần nàng chết."
Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng mỉm cười, đẩy tay hắn ra: "Ngươi không nỡ."
Tay Mặc Ngạo Đình run lên, lại bỗng chốc tăng thêm sức lực, trên da thịt trắng nõn xuất hiện một dấu tay, đập vào hai mắt, trong không khí là một tiếng hít thở không thông, một tiếng hô hấp dồn dập.
Tròng mắt Âu Dương Sùng Hoa nhìn lên trên cổ tay, sắc mặt lại nhẹ nhàng như mây: "Ngươi sẽ không nỡ." Hơi thở dài một cái, "Ngươi là vua một nước, cần gì phải làm khổ mình như thế?"
Vẻ mặt Mặc Ngạo Đình ba phần oán, bảy phần hận: "Mặc Ngạo Đình ta đời này trừ nàng ra, không có bất kỳ nữ nhân nào vừa mắt ta......"
"Tiếc là ngươi sai lầm rồi." Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, dịu dàng nàng nói, "Ngươi không phải là đã tìm được......"
Tay Mặc Ngạo Đình vẫn giữ chặt cổ Âu Dương Sùng Hoa, lực cũng đã giảm, lại tiến tới thân mật vùi ở cổ của nàng, từ từ nói: "Nàng khác với nàng ta, nàng ta cũng chỉ là thế thân của nàng, là thế thân của nàng. Cần gì chứ? Cần gì biết rõ là một vực sâu, còn phải nhảy vào, u mê một lần, thì đã sai rồi, chẳng lẽ, nàng còn muốn ta vẫn tiếp tục giả ngốc không biết gì.... . Nàng không phải người, không phải là người......"
"Không phải, ta không phải."
Âu Dương Sùng Hoa nói tay vuốt ve sau lưng của Mặc Ngạo Đình, trong mắt dần dần nổi lên nhàn nhạt huyết sắc, nàng lên tiếng, mang theo một chút giễu cợt: "chỗ nào của ta còn là người?"
"Rít" một tiếng, tay Mặc Ngạo Đình bỗng chốc buông ra, nỗi đau trong lòng từ lâu đã khiến nỗi hận chuyển thành nỗi đau, lòng rất đau......
Hắn có thể đổi tất cả để có được nữ nhân này......
Đáng tiếc, ở trong mắt nàng không có hắn, chưa bao giờ!
Đố kỵ với người có được nàng, rất đố kỵ.
"Ta không quan tâm, không quan tâm, nàng nếu không phải là người rồi, vậy ta cùng với nàng, cùng với nàng thành ma, thành quỷ......" Mặc Ngạo Đình giống nước lũ dâng cao: "Ta chỉ muốn nàng, chỉ cần nàng......"
Thanh âm của hắn như ảo như mộng.
Ánh nến theo tiếng thở dốc lung lay, bóng dáng run rẩy in trên màng gấm, thoáng như gợn sóng.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngồi dậy, vén vài sợi tóc bị làm loạn lên......
Ánh nến vờn quanh bóng đêm, chiếu lên bóng dáng tái nhợt.
Ngón tay Mặc Ngạo Đình cắm sâu vào tóc mai, mặt nhăn lại, đã sớm mất đi thần thái.
Trong lúc suy sụp, thì ánh mắt đen vẫn ánh lên sự lạnh lẽo......
Khớp xương ngón tay hắn trắng bệch, không cần nói cũng biết là do hắn dùng sức.
Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, nữ nhân trắng mịn thơm ngát, cánh tay mềm mại vòng lên, yêu mị giống như bạch xà, ôm lấy cổ Mặc Ngạo Đình.
Đôi môi đỏ mọng quyến rũ dán sát vào tai hắn, giọng nói nỉ non không nghe rõ lời.
"Sùng Hoa...... Sùng Hoa......"
Mặc Ngạo Đình run lên, vuốt ve gò má của nàng......
Chính là gương mặt này, khiến hắn hoảng hốt trong phút chốc, khó có thể tự kềm chế.
Biết rõ là độc dược, vẫn vui vẻ chịu đựng, không muốn buông tay!
*****
Nắng sớm lấp lánh, trong phòng lạnh lẽo thanh tĩnh.
Ngân Tụ bưng chén thuốc đã sắc xong bước vào trong phòng, cúi đầu đi về phía giường của Âu Dương Sùng Hoa......
Âu Dương Sùng Hoa mở mắt thật to, lại giống như vô thần mà nhìn chằm chằm vào màn lụa không gió mà bay.
Bên ngoài, mưa gió tựa hồ cũng bị hai tròng mắt đen vứt bỏ đi......
"Tiểu thư uống thuốc."
Ngân Tụ để chén thuốc xuống, tiến lên, đỡ Âu Dương Sùng Hoa dậy.
Âu Dương Sùng Hoa giống như một pho tượng gỗ mất đi linh hồn, chỉ tùy ý Ngân Tụ cho nàng uống thuốc.
Nàng không biết khổ, không biết ngọt, không biết tỉnh, không biết ngủ.
Chỉ là mở to hai mắt, mê mang nhìn bốn phía......
"Tiểu thư, đều là Ngân Tụ không tốt, Ngân Tụ không có bảo vệ ngươi tốt, hại tiểu thư hiện tại......"
Ngân Tụ rơi nước mắt, vừa cho Âu Dương Sùng Hoa uống thuốc, vừa khóc lóc kể lể.
Âu Dương phủ đã không còn, kể từ khi hoàng thượng tới, tiểu thư liền trở nên si ngốc ngơ ngác.
Ngân Tụ không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tiểu thư trừ những thang thuốc này, căn bản cũng không ăn cơm, cơ thể mỗi ngày càng gầy yếu đi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nàng thật sợ tiểu thư sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Đêm đó, cuối cùng khi hoàng thượng rời đi nàng còn nhớ rõ rất rõ ràng.
Giống như là bị một loại đả kích, khi nàng chạy vào trong phòng thì tiểu thư quần áo xốc xếch nằm ở trên giường......
Cái gì khác cũng không biết.
Chẳng lẽ là......
"Tiểu thư, nói cho Ngân Tụ, rốt cuộc hoàng thượng làm cái gì với ngươi?......"
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên chớp động một chút, tựa hồ có phản ứng với lời nói của Ngân Tụ.
Ngân Tụ thu vào trong mắt, càng thêm tin tưởng, nhất định là đêm đó hoàng thượng đối với Âu Dương Sùng Hoa làm cái gì.
Cho nên, Âu Dương Sùng Hoa mới có thể trở thành như vậy.
"Tiểu thư, Ngân Tụ biết tiểu thư đang suy nghĩ, cho dù Ngân Tụ không còn cái mạng này, cũng nhất định sẽ đi tìm Cửu vương gia, nếu Cửu vương gia biết......"
Ngân Tụ nói xong, đáng tiếc nàng còn chưa kịp rời đi, liền bị Âu Dương Sùng Hoa bắt được tay.
Vốn là trong ánh mắt ảm đạm, từ từ nổi lên một tầng sáng lấp lánh, Âu Dương Sùng Hoa vững vàng bắt được cổ tay Ngân Tụ, không lưu loát mà khàn khàn, nói: "Không được đi...... Không được đi......"
"Tiểu thư, rốt cuộc ngươi chịu nói chuyện với Ngân Tụ sao?"
Ngân Tụ kinh ngạc nghe lời của Âu Dương Sùng Hoa, nước mắt nàng rơi xuống nhanh hơn nhiều hơn.
Âu Dương Sùng Hoa gằn từng tiếng, nàng nghe vào trong tai rõ ràng, đồng thời trong lòng cũng nổi lên đau đớn.
"Tiểu thư, tại sao ngươi phải hành hạ mình như vậy? Ngươi rõ ràng là thích Cửu vương gia, tại sao không chịu nói rõ ràng đây? Trong lòng Cửu vương gia nhất định cũng nhớ tới tiểu thư, chỉ cần Ngân Tụ tìm được Cửu vương gia, lúc này hắn nhất định có thể mang tiểu thư rời đi a."
Ngân Tụ cầm ngược tay Âu Dương Sùng Hoa, nàng thật sự không hiểu, vì sao tiểu thư phải hành hạ mình như thế.
Tiểu thư căn bản cũng không thích hoàng thượng, là hoàng thượng giam lỏng tiểu thư.
Ngân Tụ so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ!
"Không cần đi, Ngân Tụ, đừng đi, biết không......"
Âu Dương Sùng Hoa nắm chặt tay Ngân Tụ, nàng làm nhiều như vậy, cũng không phải là muốn để cho Mặc Âm Trần thấy tình hình nàng như bây giờ.
Không phải! ——
Ngân Tụ nhìn Âu Dương Sùng Hoa, thấy thần sắc kiên định trên mặt nàng, hiểu biết nói: "Dạ, Ngân Tụ không đi, vậy tiểu thư phải yêu quý thân thể của mình thật tốt mới được, ngươi còn như vậy nữa, Ngân Tụ sợ ngươi......"
Âu Dương Sùng Hoa nghe lời nói của Ngân Tụ, cười, cười đến thanh nhã, lại mang theo một phần thỏa mãn, nàng nói: "Không có chuyện gì Ngân Tụ, ta sẽ không chết...... Ta sẽ để bản thân sống thật khỏe."
Còn sống, chờ đợi hài tử ra đời, còn sống, làm ột trận bi kịch đã kéo dài ngàn năm, vẽ lên một nét chấm phá.
Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không chết ——
"Phải, phải......"
Ngân Tụ run môi, nước mắt xoay quanh tràn đầy trong hốc mắt......
Nàng ôm thật chặt lấy Âu Dương Sùng Hoa, không biết còn có thể nói cái gì......
Nhưng mà, ý niệm suy nghĩ trong lòng, cũng không có chút nào dao động.
Nàng muốn đi tìm Cửu vương gia ——
Hiện tại trừ Cửu vương gia, không còn ai khác có thể cứu tiểu thư.
Vì phu nhân, nàng nhất định phải giữ được mệnh tiểu thư.
.......................................................... .
Màn đêm tiêu điều, liễu rủ quanh quẩn bờ hồ......
Ánh sáng quanh quẩn ánh trăng, bóng dáng từ từ mà đứng......
Âu Dương Sùng Hoa như một luồng u hồn đi ở ven bờ hồ, nàng không biết bản thân ra cửa phòng như thế nào.
Chỉ biết là, con đường này bản thân nhất định phải kiên trì tự mình mà đi.
Gió hơi lớn, thổi vào thân thể di chuyển run lẩy bẩy của nàng.
Bước chân rất nặng rất dài, cũng không nguyện ý dừng lại.
Không thể cứ tiếp tục ở lại chỗ này, nhất định phải rời đi, nha đầu Ngân Tụ kia, thật sự đi tìm Mặc Âm Trần rồi.
Nàng không thể để cho Mặc Âm Trần tìm được nàng ở chỗ này.... .
"Mạc Phi Lê, ta biết rõ ngươi ở đây, đi ra, mau đi ra......"
Âu Dương Sùng Hoa nhìn ánh trăng mênh mông, bầu trời trên cao chiếu xuống bốn phía tĩnh lặng, nhỏ giọng kêu lên.
Bây giờ người có thể mang nàng đi, ngoại trừ Mạc Phi Lê, không có người thứ hai.
Quả nhiên, ngay tại dưới màn đêm một bóng dáng từ giữa ánh trăng chậm rãi đi đến, thân mình thon dài mê hoặc, xuất hiện ở trước mắt Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mạc Phi Lê đứng thẳng ở phía trước, trên mặt tái nhợt, sâu kín nổi lên nụ cười, "Dẫn ta rời đi."
"Nhất định phải làm đến mức này sao? Tại sao không để cho ta......"
Ánh mắt Mạc Phi Lê ngắm nhìn Âu Dương Sùng Hoa lung lay thoáng động, ngay cả đứng cũng khó khăn......
Một tia đau đớn xẹt qua đáy mắt.
"Đáp án, ngươi hẳn là rất rõ ràng, ta quyết không thể để cho hắn tìm được."
Âu Dương Sùng Hoa kiên cường chống đỡ thân thể, ánh mắt nàng không tránh không né, trực tiếp mà đối diện với đôi mắt tím lóng lánh dị thường.
"Đây chính là nguyên nhân ta trở về, đây chính là nguyên nhân ta kéo ngươi trở về."
*****
Âu Dương Sùng Hoa cố gắng đứng thẳng, ánh mắt nàng không tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím lóng lánh dị thường......
"Đây chính là nguyên nhân ta trở về, đây chính là nguyên nhân ngươi mang ta trở về."
Mạc Phi Lê tiến lên, đỡ thân thể Âu Dương Sùng Hoa......
Tay Âu Dương Sùng Hoa vịn cánh tay Mạc Phi Lê, nàng mỉm cười, "Như thế nào, chớ cử động mạnh, ta dẫn nàng trở về Mãn Nguyệt lâu."
"Mạc Phi Lê, cám ơn ngươi."
Âu Dương Sùng Hoa cố gắng đứng thẳng, đẩy tay Mạc Phi Lê ra.
"Cần gì khách khí với ta như vậy."
Khoé miệng Mạc Phi Lê nhếch lên, tay vẫn đỡ Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa rất mệt mỏi, cũng không đẩy Mạc Phi Lê ra nữa.
Mạc Phi Lê dìu Âu Dương Sùng Hoa, từ từ rời đi......
.................................
Trăng lên cao, nơi nơi thắp đèn.
Từ Mộc Dương bưng bữa tối tiến vào, vừa vào viện đã thấy bóng dáng đứng nghiêm dưới ánh trăng, mắt hơi híp lại, hít một hơi thật sâu tiến vào, lại cười nói: "Sùng Hoa, ngươi mau tới đây xem, tối nay nhà bếp chuẩn bị không ít đồ ngon."
Âu Dương Sùng Hoa miễn cưỡng quay mặt sang, nhìn Từ Mộc Dương, nói: "Ta không đói bụng, ngươi để đó đi."
Từ Mộc Dương nhíu lông mày, "Sùng hoa, ngươi như vậy không được, mấy ngày nay ngươi đều như vậy, luôn là nói mình không có khẩu vị, ta không muốn nghe nữa, ngoan nha, ăn một chút."
Từ Mộc Dương cầu khẩn khiến Âu Dương Sùng Hoa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đi tới, cũng không đi vài bước, ngực căng thẳng, người liền cúi xuống, nôn ra một trận.
Bụng trống rỗng, trong bụng cũng không có gì, nhưng cảm giác khó chịu cứ muốn nôn.
Từ Mộc Dương nhìn nóng nảy, vội vàng tiến lên, đỡ Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Sùng Hoa không sao chứ. Không được, ta đi bảo Trần Yên tìm Mạc Phi Lê tới đây."
"Không cần......"
Âu Dương Sùng Hoa la lên.
Chân Từ Mộc Dương còn chưa rời đi, liền bị Âu Dương Sùng Hoa ngăn cản, hắn lo lắng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Tại sao? Sùng Hoa, ngươi như vậy thân thể sẽ không chịu nổi."
Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, loại cảm giác này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nàng yếu đuối nở nụ cười, nói: "Không có chuyện gì, một hồi là tốt rồi, cần gì đi kinh động người khác."
"Sùng Hoa!"
Từ Mộc Dương lo lắng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng từ sau khi trở lại, thân thể vốn gầy yếu, nay mấy ngày liên tiếp lại ăn ít như vậy, thỉnh thoảng còn có thể nôn mửa, này......
"Được rồi Từ giáo sư, không phải nói bữa tối rất hợp khẩu vị của ta sao? Vào lúc này thật sự là vô ích, ngược lại có chút đói đói rồi."
Âu Dương Sùng Hoa gượng ép mà cười cười, an ủi Từ Mộc Dương.
Từ Mộc Dương vừa nghe Âu Dương Sùng Hoa muốn ăn cơm, lúc này mới nhẹ giọng, vội vàng tiến lên, đỡ nàng ngồi trước bàn đá ở trong đình, chỉ vào đồ ăn, nói: "Đúng vậy a, Sùng Hoa ngươi mau thử một chút trứng muối cá, con cá này nghe nói là hôm nay mới vừa đưa tới, rất tươi."
Âu Dương Sùng Hoa ngửi mùi trứng muối cá, đột nhiên, cảm giác muốn nôn lại dâng lên......
Cảm thấy sắp trào ra khỏi cổ họng, chợt nuốt xuống, cố kiềm nén lại, vuốt ngực.
Sắc mặt lại tái nhợt, vì không để cho Từ Mộc Dương phát hiện, nàng lấy lụa gấm che miệng, che nửa gương mặt tái nhợt......
............................................................
Thu, đã đến thu rồi, lá rụng nhẹ nhàng, gió mát mẻ.
Vẫn chỉ là thu, ngày lại lạnh thấu xương, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều trở nên vàng úa.
Một góc trong phòng trúc, kê một lò thuốc, bên trong nhà bài biện rất đơn giản, một bàn một cái ghế dựa, hai giường một tủ.
Giờ phút này gần cửa sổ có một người đang ngồi, ngón tay nhỏ nhắn chống cằm, trên vai khoác lụa trắng mỏng manh, cả người màu trắng, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt, cả người cơ hồ muốn hoà vào trong tuyết trắng mịt mùng.
Giờ phút này ánh mắt của nàng mang theo vẻ u sầu, đôi mắt cô đơn chỉ lẳng lặng nhìn về hư vô......
Nàng liếm cánh môi, nghĩ những gì đã trải qua......
"Khụ khụ......"
Một trận gió mát thổi đến, nàng không ngừng ho, cũng làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.
Đột nhiên, một chiếc áo choàng phủ lên người nàng, "Trời đã bắt đầu lạnh, ngươi không nên ngồi ở cửa sổ mà hứng gió."
Gương mặt tuấn lãng của Từ Mộc Dương hiện lên vẻ lo lắng.
"Ừhm, Từ giáo sư."
Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười nhìn Từ Mộc Dương.
Trong khoảng thời gian này, đều nhờ Từ Mộc Dương chăm sóc.
"Ngươi a, luôn là đáp ứng, nhưng chỉ cần không chú ý, sẽ quên, ngươi bây giờ coi như không để ý đến thân thể của mình, thì cũng phải nghĩ đến hài tử trong bụng chứ."
Từ Mộc Dương đưa nước canh tới, nói: "Mau thừa dịp còn nóng mà uống, ngươi xem ngươi bây giờ đã gầy thành cái dạng gì rồi."
Âu Dương Sùng Hoa thở dài, xoay người lại, "Ta biết rõ rồi, Từ giáo sư, mấy ngày này thật rất cám ơn ngươi, nếu không phải là ngươi......"
Nói xong, đưa tay muốn nhận bát canh trong tay của Từ Mộc Dương.
Hiện tại nàng cũng không phải chỉ có một người, trong bụng nàng đang chứa một tiểu sinh mệnh.
Bảo bối quý giá nhất của nàng, hài tử trong bụng, nàng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.
Hắn khoẻ không......
Thời gian nửa năm, mọi chuyện đã thay đổi.
Từ nửa năm trước trở lại Mãn Nguyệt lâu, sau khi xác nhận nàng mang thai, liền rời khỏi Mãn Nguyệt lâu, tới nơi này - một biệt viện yên tĩnh.
Lạc Thanh Lưu từ bên ngoài đi vào, thở dài nói: "Xem đi, uống xong canh cũng có thể ngẩn người nửa ngày."
Âu Dương Sùng Hoa đang cầm chén canh, không nhúc nhích chỉ im lặng ngời ở đó.
Cho đến khi thanh âm của Lạc Thanh Lưu vang lên, nàng mới không thể không thu hồi suy nghĩ.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |