Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 44

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 44
Dây dưa (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ nâng chén canh, nhưng vẫn không nhúc nhích ngồi ngay ngắn tại chỗ đó.

Cho đến khi thanh âm Lạc Thanh Lưu vang lên, nàng mới không thể không thu hồi suy nghĩ.

"Thanh Lưu, ngươi đã đến rồi."

Từ Mộc Dương nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, lại cười nói.

"Đúng vậy a. Tới nhìn xem Sùng Hoa như thế nào."

Lạc Thanh Lưu tươi cười nhìn về phía Từ Mộc Dương, cuối cùng dừng lại ở trên người của Âu Dương Sùng Hoa.

Từ Mộc Dương thu hồi tầm mắt, tay giữ lấy bả vai Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, uống nhanh đi, nguội sẽ không tốt. Hơn nữa uống vào, ngươi mới có thể có hơi sức, không phải sao?"

"Đúng vậy......"

Âu Dương Sùng Hoa một mặt mỉm cười gật đầu.

"Nếu như ngươi muốn ngồi lại một chút, thì ngồi xuống ở đây một lát đi."

Từ Mộc Dương ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa.

"Thật sự có thể chứ?"

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, hỏi.

"Có thể, bất quá bây giờ ngươi uống hết nước canh trước đã."

Nhìn thấy ý cười trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn nà như hoa của nàng, tâm tình Từ Mộc Dương cũng tung bay theo.

Hắn biết bản thân bị Âu Dương Sùng Hoa hấp dẫn rất sâu nặng, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động của nàng cũng đều ảnh hưởng tới cõi lòng của hắn.

Đáng tiếc, Âu Dương Sùng Hoa chỉ xem hắn như bằng hữu, có lẽ ngay cả bằng hữu cũng không phải.

Nếu không phải như thế, vì sao cho tới bây giờ nàng còn gọi hắn là Từ giáo sư đây?

Từ Mộc Dương mặc dù cảm giác đành chịu, nhưng cũng biết được cho dù là bản thân cố gắng như thế nào, cũng vô lực để có được lòng của Âu Dương Sùng Hoa.

Nửa năm trước, Âu Dương Sùng Hoa trở lại Mãn Nguyệt lâu, người đã bắt đầu càng ngày càng tệ.

Luôn là ăn vào cái gì ói ra cái đó, thậm chí đến về sau còn không thể an uống.

Cuối cùng, được Mạc Phi Lê chẩn đoán bệnh, quả thật Âu Dương Sùng Hoa đã hoài thai.

Đối với thân thể Âu Dương Sùng Hoa khi đó mà nói, Mãn Nguyệt lâu cũng không phải là một nơi để tĩnh dưỡng.

Vì vậy, dưới sự an bài của Mạc Phi Lê và Lạc Thanh Lưu, đem Âu Dương Sùng Hoa đưa tới chỗ này.

Rừng Trúc này rất rất yên tĩnh, không nghe được mọi thứ ở bên ngoài, chỉ có chim tước ở trong rừng, sẽ thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu vui mừng.

Khoảng thời gian đó, cả người Âu Dương Sùng Hoa đều ở trong mơ mơ màng màng, là hai người Liễu Trần Yên và Từ Mộc Dương, cực nhọc cả ngày lẫn đêm bị hao tổn thân thể mà điều dưỡng cho nàng, chỉ là hiệu quả không như mong muốn, nguyên nhân dĩ nhiên cũng có một phần là Âu Dương Sùng Hoa không chịu phối hợp.

Dùng thuốc, ăn uống, ngủ nghỉ luôn luôn không noi theo quy củ, uống thuốc phải có người nhìn chằm chằm, mỗi bữa ăn chỉ ăn nửa chén cơm, giấc ngủ càng thêm rối tinh rối mù, mỗi lần sáng sớm Thanh nhi đến xem xét, thì sẽ phát hiện đệm chăn gấp lại trên giường nàng, căn bản là không có người nằm qua.

Mặc dù như thế, bọn họ vẫn dốc lòng chăm sóc nàng, chưa bao giờ bỏ mặc nàng.

Rốt cuộc vào hai tháng trước, Âu Dương Sùng Hoa có khởi sắc.

Giờ phút này nhìn nàng, Từ Mộc Dương có thể nhận thấy được buồn phiền của nàng, nàng cũng không vui vẻ, thậm chí còn bi thương, hắn thật xúc động muốn đưa tay vuốt lên ưu phiền giữa lông mày của nàng, thay nàng chặn lại vẻ u sầu ở trong lòng.

Nhưng hiểu rõ, bản thân hiện nay là làm không được, nàng sẽ không bởi vì hắn mà khôi phục sức sống, bởi vì hắn không phải người kia.

"Cám ơn ngươi, Mộc Dương. Cám ơn ngươi, Thanh Lưu. Cám ơn các ngươi, để cho ta còn sống."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn nước canh trong tay, chân thành nói với hai người phòng trong.

Từ Mộc Dương hết sức ân cần, hắn vì nàng mà làm tất cả, Âu Dương Sùng Hoa cũng không phải là không biết, hắn là người tốt, còn là một nam nhân hòa nhã.

Cũng bởi vì là một người tốt, là một nam nhân hòa nhã, Âu Dương Sùng Hoa mới không thể làm tổn thương hắn, luôn luôn đối xử lạnh lùng, luôn luôn xem hắn làm như không thấy, có tai như điếc.

Từ giáo sư, chân tình của ngươi, Sùng Hoa chỉ có thể ghi ở trong lòng, nhưng không cách nào đáp lại......

Từ Mộc Dương và Lạc Thanh Lưu nhìn nhau cười một tiếng, Từ Mộc Dương tìm một vị trí ở bên cạnh của nàng ngồi xuống, "Đức Thanh công chúa đã trở về Ngô Hạo rồi."

Hắn giống như lơ đãng mở miệng.

Con ngươi Âu Dương Sùng Hoa co rút lại căng thẳng, "Vậy sao......"

"Thật, nghe nói là có thánh chỉ, lần này Đức Thanh công chúa trở về Ngô Hạo, chính là vì đem thư hòa thân giao về cho Ngô Hạo, còn có chuẩn bị......"

"Vậy sao, vậy là tốt rồi...... Rất tốt, Đức Thanh công chúa là một người tốt, người tốt thì nên nhận được đền đáp xứng đáng......"

Âu Dương Sùng Hoa không ngừng lẩm nhẩm nói một mình, hai tay không tự chủ lồng vào nhau nắm chặt.

Từ Mộc Dương nhìn nàng, trong lòng không nói ra được tư vị, hắn từ đầu đến cuối không có cách nào thay thế người kia, có lẽ trên đời này trừ người kia cũng không người nào khác có thể ảnh hưởng tâm tình của nàng.

"Nghe nói, Cửu vương gia sẽ đi cùng Đức Thanh công chúa, trở về Ngô Hạo, có lẽ, sẽ không trở lại nữa."

"Rốt cuộc phải đi...... Đây không phải là rất tốt sao."

Âu Dương Sùng Hoa u ám cười một tiếng, nàng quay mặt đi chỗ khác đi, tiếp tục yên lặng.

Từ Mộc Dương và Lạc Thanh Lưu đưa mắt nhìn lẫn nhau, Từ Mộc Dương cẩn thận từng li từng tí mà liếc nhìn nàng, cố gắng đem tất cả biến hóa trên mặt Âu Dương Sùng Hoa đều thấy rõ ở trong mắt.

Lạc Thanh Lưu đi lên, nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, ngươi thật sự có thể buông xuống sao?"

Âu Dương Sùng Hoa quay mặt sang, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, có chút ngoài ý muốn, "Lời này ta không nghĩ tới là sẽ từ trong miệng của Thanh Lưu nói ra."

"Thật bất ngờ sao, với ta mà nói có lẽ thật sự không thích hợp." Lạc Thanh Lưu cười, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Âu Dương Sùng Hoa, "Có một số việc, thật sự rất khó nói, con người cũng phải thay đổi chứ sao."

"Thật sự có thể cứ quên như vậy sao? Lần này hắn đi, có lẽ đời này cũng sẽ không trở lại."

Âu Dương Sùng Hoa chuyển qua ánh mắt, nhìn về phía Từ Mộc Dương, nàng vẫn luôn dốc sức nhẫn nại, chờ đợi chính là cái kết quả này.

Hôm nay, đã nhìn thấy thành công.

Sao có thể buông tha!

"Người nọ với ta quan hệ thế nào cũng không có, năm đó hắn vì quyền lợi rời bỏ ta. Ngày nay hắn trở thành Phò mã Ngô Hạo, hết thảy đều đã trở thành kết cục đã định. Không cần thiết dính dáng đến ta nữa."

"Thật sự?"

Lòng Âu Dương Sùng Hoa như bị đâm một nhát, hai đường lông mày thanh tú gắt gao nhíu chặt, "Từ Mộc Dương, nếu ngươi còn nói những lời này nữa, về sau ngươi cũng không cần tới."

Dứt lời, nàng xoay mặt nhìn sang chỗ khác......

*****

Lạc Thanh Lưu thấy Âu Dương Sùng Hoa tức giận, vội xoa dịu không khí, nói: "Sùng Hoa, thân thể ngươi bây giờ vốn đã không tốt, dù sao cũng phải có người chăm sóc. Ngươi không muốn Mộc Dương ở đây, chẳng lẽ là muốn để cho ta đi mời người kia đến?"

Âu Dương Sùng Hoa không nói, chỉ là quay mặt đi......

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, lại nhìn sang Lạc Thanh Lưu.

Hắn đương nhiên hiểu rõ, người nọ trong miệng Lạc Thanh Lưu là ai.

Người này, Âu Dương Sùng Hoa dường như cực kỳ kiêng kỵ.

Từ Mộc Dương đứng lên, nói: "Không cần Thanh Lưu, ta sẽ quay lại, cho dù Sùng Hoa đuổi ta đi ra ngoài, ta vẫn sẽ trở lại."

Dứt lời, Từ Mộc Dương sải bước đi tới hướng cửa......

Lạc Thanh Lưu đứng lên, đuổi theo mấy bước, "Mộc Dương, Mộc Dương đừng đi a......"

Từ Mộc Dương lại tựa như không có nghe lọt vào trong tai, thẳng một mạch đi ra khỏi cửa phòng.

Lạc Thanh Lưu cúi đầu xuống, nhìn Âu Dương Sùng Hoa vẫn đang quay xoay mặt đi......

Hai người này thật đúng là một đầu đá, một đầu gỗ, ai cũng không đem lời nói trong lòng, nói ra khỏi miệng.

Chỉ là suy đoán, gặp mặt lại không ai nhường ai.

"Khụ khụ......"

Âu Dương Sùng Hoa vừa đứng dậy, vừa ho khan.

Lạc Thanh Lưu vội vàng xoay người, đi đến trước người của Âu Dương Sùng Hoa, đỡ lấy tay nàng, nói: "Sùng Hoa, ngươi cũng thiệt là, Mộc Dương lại không làm gì sai, ngươi cần gì đuổi hắn đi như vậy."

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, ngắm nhìn Lạc Thanh Lưu, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nói: "Cũng là bởi vì hắn không có làm gì sai, cho nên ta mới càng không muốn để cho hắn đem tâm tư đặt trên người của ta. Hắn không biết, nhưng ngươi còn không rõ ràng sao? Thanh Lưu, ta đã làm gì, so bất luận kẻ nào ngươi là hiểu nhất."

Lạc Thanh Lưu nghe lời nói Âu Dương Sùng Hoa, cũng không biết còn có thể nói cái gì.

Nàng chậm rãi ngồi ở trên mép giường, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Vậy ngươi định làm như thế nào, cứ tiếp tục như vậy sao."

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu thấp xuống, "Ta muốn lúc này rời khỏi đây."

"Lúc này rời khỏi đây?"

Lạc Thanh Lưu bỗng chốc căng lớn mắt, không dám tin nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Phải, ta cần phải rời đi, Thanh Lưu, ta nhờ ngươi giúp ta mang Ngân Tụ đi ra."

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, ánh mắt của nàng quanh quẩn nhàn nhạt một lớp sương mỏng.

"Biết ngươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe ngươi nhờ vả người khác."

Lạc Thanh Lưu giật giật khóe miệng, như có chút ngoài ý muốn, vừa tựa như có chút mừng rỡ.

"Ta chỉ là hy vọng, lúc đi, không còn gì tiếc nuối."

Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt nở nụ cười.

"Nếu ngươi thật sự quyết định như vậy, vậy được rồi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi, thật không cần nói với Mộc Dương sao?"

Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng mơ hồ vẫn là không bỏ được cái nữ nhân quật cường này.

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không cần nói cho bất luận kẻ nào......" Nói đến đây, nàng giống như là nghĩ tới điều gì, "Chỉ là, người nọ nhất định vẫn sẽ biết. Nhưng mà cũng tốt, ít nhất cũng có thể rời khỏi cái nơi thị phi này."

"Ta cũng quản không được nhiều như vậy, vậy Mãn Nguyệt lâu, ngươi rốt cuộc là có tính toán gì?"

Hai mắt Lạc Thanh Lưu nhẹ chớp một cái, thật ra thì nàng cũng coi như là cùng phạm tội đi.

Âu Dương Sùng Hoa làm tất cả, nàng đều đứng một bên nhìn, giúp đỡ tới cùng.

Nếu như Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy tất cả những thứ này nàng đều phải một mình gánh vác, thì nàng cũng là đồng lõa, có phải cũng có thể có điều bày tỏ hay không?

"Mãn Nguyệt lâu là tâm huyết của ngươi, không cần thiết vì ta mà làm bất kỳ thay đổi nào, cái thân phận lâu chủ này, vẫn là không thích hợp với ta."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Lạc Thanh Lưu, thật ra thì đến nay đối với Lạc Thanh nàng đúng là có chút tò mò.

Nàng rốt cuộc là người như thế nào.

Vì sao, thật giống như chuyện gì cũng không gạt được nàng, mà nàng luôn sẽ làm bạn ở bên cạnh mình.

Trước kia, đã từng cho rằng Lạc Thanh Lưu giúp đỡ bản thân, bất quá cũng chỉ là ham danh lợi quyền thế.

Nhưng, trải qua trong khoảng thời gian tiếp xúc này, cái suy nghĩ đó càng ngày càng dao động.

Lạc Thanh Lưu không phải là hạng người đó.

Vậy là cái gì đây......

"Thanh Lưu......"

"Cái gì cũng đừng hỏi, cũng cái gì cũng không cần nói, ta là người như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là, ngươi biết mình đang làm cái gì, muốn bảo vệ cái gì. Sùng Hoa, đừng làm cho bản thân phải hối hận. Con người lúc còn sống, chẳng qua ngắn ngủn chỉ mấy chục năm, căn bản cũng không có thời gian dư thừa, cho ngươi đi tiêu xài."

Lạc Thanh Lưu nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, lần đầu tiên trong mắt của nàng, gương sáng như nước, không nhiễm hạt bụi.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Lạc Thanh Lưu, lời nói này khiến cho nàng rốt cuộc hiện ra một chút tuệ tâm (cách gọi của Đạo Phật, chỉ lòng lĩnh ngộ được chân lý), cười, "Ta hiểu, ta sẽ không suy nghĩ tiếp, cũng sẽ không đi chấp nhất mọi thứ nữa. Hiện tại ta cũng đã có được một bảo bối như mong muốn, sẽ không để cho bản thân ở trong thù hận đần độn sống qua ngày. Thanh Lưu, thật cám ơn ngươi, cám ơn ngươi......"

"Ngươi trước nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ đưa Ngân Tụ tới."

Lạc Thanh Lưu nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Âu Dương Sùng Hoa, cần nói đã nói xong, nàng bây giờ nên phải buông tay.

Âu Dương Sùng Hoa nhất định có đường cần phải đi của mình, mà nàng cũng không cách nào làm bạn ở bên cạnh nàng nữa rồi.

Mãn Nguyệt lâu là tâm huyết của nàng, nàng không thể nào dứt bỏ.

"Ân."

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu, chuyện Lạc Thanh Lưu đáp ứng, chưa bao giờ để cho nàng thất vọng.

Cho nên, Ngân Tụ nhất định có thể bình an đến trước mặt của nàng.

Nàng nhìn gian phòng trúc thanh tịnh đẹp đẽ này, nàng thật sự rất yêu thích nó, nhưng bây giờ nàng lại không thể không rời đi.

*****

Tiếng gà gáy rạng đông, ánh mặt trời bắt đầu nhô lên bị sương mù bao phủ, tuy có chút nắng, nhưng vẫn lộ ra nhè nhẹ ý lạnh.

Hai bóng dáng gấp gáp lần lượt rời khỏi mảnh rừng trúc vẫn đứng ngạo nghễ ở thế gian, mượn sương mù sáng sớm biến mất không thấy.

Cách đó không xa, có một nam tử thân hình thon gầy, khuôn mặt cứng ngắc như đá, bàn tay ở trong tay áo hồi hộp nắm chặt lại.

Ở bên cạnh nam tử còn có một vị thiếu niên đứng, ghé mắt nhìn nam tử, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Nàng còn sống, còn sống......

Mặt không còn chút máu, khuôn mặt sau khi khiếp sợ quá mức từ từ khôi phục nhân khí......

Khóe miệng và giữa lông mày nổi lên ý cười, dáng vẻ tươi cười dường như đã cách mấy đời, cho thấy hắn đối với nữ tử đột nhiên xuất hiện này có bao nhiêu vui mừng và nóng vội.

Màu sắc hai mắt có hồn khác hẳn, nhưng thân thể lại quá mức suy yếu khiến cho hắn khụy xuống phân nửa, hắn thở hổn hển, máu toàn thân nhanh chóng bắt đầu lưu động.

Nàng còn sống, Sùng Hoa của hắn còn sống, sống ở nơi mà hắn có thể chạm tay đến!

Hắn nhìn người phía trước sắp biến mất, hay tay nắm thật chặt thành quyền, hốc mắt ửng hồng, thật lâu mới để cho hô hấp thông thuận trở lại.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ mãi không xuất hiện ở trước mặt của hắn......

Vốn tưởng rằng lòng của hắn đối với nàng sớm đã hết hy vọng......

Vốn tưởng rằng hắn......

Nhưng, sau khi biết được tin tức nàng còn sống, vẫn là không cách nào khống chế bước chân của bản thân.

Khi nhìn thấy nàng lần nữa thì máu toàn thân vẫn là không cách nào khắc chế sôi trào.

Sùng Hoa, ta biết, đời này cũng không thể buông tay ra.

Cho dù trong lòng nàng không có ta, cũng không ngại.

Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta!

"Vương gia."

"Lần này ngươi làm rất tốt, Lục tử."

Mặc Âm Trần đứng lên, tay khoác lên vai Tiểu Lục tử, thần khí hai mắt đã sớm khôi phục đen đậm, trong mắt hiếm thấy được vui sướng.

"Vương gia, nô tài chỉ là làm việc theo phân phó của người, nửa năm trôi qua này, nô tài không dám có nửa phần buông lỏng."

Tiểu Lục tử cúi đầu, hắn biết chủ tử vẫn luôn không bỏ được Âu Dương Sùng Hoa.

Nửa năm qua tuy rằng chủ tử không có làm ra bất kỳ biểu hiện gì, nhưng mà hắn bầu bạn ở bên cạnh chủ tử lâu như vậy, ít nhiều cũng suy đoán ra được cái gì đó.

Âu Dương Sùng Hoa quan trọng đối với chủ tử, sợ rằng đã sớm vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Nửa năm qua, chủ tử không có một ngày ngủ được yên ổn, ăn được vui vẻ.

Chuyện đáng được vui mừng, cũng không thể khiến cho nở ra nụ cười.

Đây tất cả, cũng chỉ là bởi vì người nọ biến mất......

Tin đồn người nọ đã chết, nhưng mà không có ai nhìn thấy qua thi thể của người nọ.

Cho nên, còn có hi vọng.

Trải qua nửa năm vẫn không ngừng nỗ lực, rốt cuộc tìm được nàng.

"Ta không muốn để bất luận kẻ nào biết, nàng còn sống."

Mặc Âm Trần nhìn bóng dáng của nàng dần dần biến mắt hẳn ở trong rừng......

"Vậy ý của vương gia là?"

Tiểu Lục tử cau mày, hắn có chút không hiểu.

"Ta muốn ngươi đưa nàng an toàn mang tới trước mặt của ta, nhưng mà không được để bất luận kẻ nào biết nàng còn sống, có hiểu không?"

Mặc Âm Trần liếc mắt, ngóng nhìn Tiểu Lục tử.

Tiểu Lục tử nghe được mơ mơ màng màng, nhưng ở trong con ngươi đen bóng mà sắc bén, giống như là đã thấy được cái gì gợi ý, nói: "Dạ, nô tài hiểu rõ, nô tài nhất định sẽ y theo Vương gia căn dặn mà làm."

Sùng Hoa, lúc gặp nhau, trên mặt nàng không biết sẽ có loại vẻ mặt gì đây?

Đang mong đợi, đang mong đợi cái giây phút được gặp lại nhau......

Nửa năm, nàng biến mất nửa năm, cuối cùng lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Như vậy đã đủ!

Điều gì khác cũng không còn quan trọng.

"Vương gia, nô tài còn có một chuyện muốn báo cáo với người."

Tiểu Lục tử có chút do dự, ánh mắt lóe lên.

"Chuyện gì?"

Ánh mắt Mặc Âm Trần xoay chuyển nhìn về phía Tiểu Lục tử.

"Cái đó...... Cái đó Sùng Hoa cô nương...... Có thể đã mang thai."

Tiểu Lục tử chần chừ, cuối cùng vẫn là nói ra suy đoán của hắn.

"Cái gì?" Mặc Âm Trần kinh ngạc nhìn Tiểu Lục tử."Ngươi nói, Sùng Hoa mang thai?"

"Nô tài cũng chỉ là suy đoán, về phần có phải hay không, còn chưa có chứng thật."

Tiểu Lục tử nói xong cúi đầu.

"Vậy......"

Đứa nhỏ kia sẽ là của hắn sao?

Mặc Âm Trần bỗng nhiên trở nên mờ mịt đứng lên, là đêm đó sao?

Nhưng chỉ có một đêm......

Hay là......

Tiểu Lục tử đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt nghiêng của Mặc Âm Trần, trên mặt đúng là thoáng hiện qua vô số thần tình phức tạp......

Chủ tử khi nào đã có nhiều vẻ mặt như vậy?

.............................................................

Âu Dương Sùng Hoa không làm kinh động bất luận kẻ nào, dẫn theo Ngân Tụ rời khỏi rừng trúc......

Lạc Thanh Lưu quả nhiên không khiến cho nàng thất vọng, chỉ ngắn ngủi hai ngày Ngân Tụ liền xuất hiện ở trước mặt nàng.

Ngân Tụ mặc dù cảm giác nghi ngờ, nhưng giây phút khi nàng nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa, thì cái gì cũng cũng không còn quan tâm.

Chỉ là ưu thương xa cách và vui sướng, tất cả đều tuôn trào ra.

Đêm hôm đó, nàng khóc đến trời đất đảo lộn, thậm chí quên cả bản thân lúc nào thì đi ngủ.

Chỉ là khi tỉnh lại đã thấy tiểu thư đang ở bên cạnh......

Âu Dương phủ đã không còn, nói là lão gia phu nhân đều chết hết, vậy nàng ngoài tiểu thư ra, không còn chỗ nào có thể đi......

Nàng muốn đi theo tiểu thư, chăm sóc tiểu thư, hơn nữa tiểu thư bây giờ đang mang thai.

Nàng lại càng phải thay thế phu nhân chăm sóc tiểu thư.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn rừng trúc càng ngày càng xa, lần này rời đi, có lẽ nàng cũng không có cơ hội trở lại nữa.

Nhưng mà, như vậy cũng tốt, cứ để cho cái rừng trúc này trở thành nấm mồ của Âu Dương Sùng Hoa nàng, từ nay về sau, nàng cũng có thể chết được cái tâm kia.

Người nọ cũng sắp đi Ngô Hạo rồi......

Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Ngân Tụ bên cạnh.

Nàng sẽ sinh sống thật tốt, nàng nhất định phải sinh sống thật tốt......

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)