Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 37

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 37
Dây dưa (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tay Mặc Âm Trần nắm chặt ngực, bên trong rất đau rất đau, giống như đang rỉ máu......

Oản Vu Tinh nhìn bóng dáng đang từ từ khuất khỏi tầm mắt, cúi đầu thở dài, nàng biết lòng mình bây giờ là vui mừng.

Mặc dù như vậy rất ích kỷ, nhưng Mặc Âm Trần có thể lấy nàng, là điều mà nàng muốn nhất.

Ít nhất, nàng không bị Ngô Hạo kìm chế nữa, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành.

Thành công khiến Ngô Hạo và Lung Nguyệt kết thân......

Cái này đủ rồi.

Âm Trần, thật xin lỗi, xin cho phép ta ích kỷ......

Cám ơn ngươi, thành toàn ta......

Mặc Âm Trần ngã ngồi trên giường, tất cả ngụy trang vào giờ phút này toàn bộ đều biến mất, hai tay hắn ôm mặt......

Cảm giác nóng ướt giữa ngón tay......

[ Âm Trần, thật xin lỗi, ta đã không còn yêu ngươi nữa rồi, ta bây giờ đã là nữ nhân của hoàng thượng, cho nên...... Xin thành toàn ta, thành toàn sự ích kỷ của ta...... Âm Trần, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao? ]

Tại sao!

Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy!

Sùng Hoa ——

Tại sao nàng lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy!

Vì có thể nhìn thấy nàng, ta đã đánh đổi bao nhiêu, nhưng......

Ta được cái gì?

Không tin không tin không tin ——

Nàng không phải là Sùng Hoa!

Nàng không phải là Sùng Hoa của ta......

[ Cửu vương gia, thật ra thì hai tháng nay, tiểu thư cũng không biến mất, mà là một mực ở hoàng cung. Tiểu thư đã là người của hoàng thượng rồi, ngài nên quên tiểu thư, Ngân Tụ...... Ngân Tụ...... ]

Ngân Tụ, ngươi cũng gạt ta!

Sùng Hoa làm sao có thể phản bội ta?

Một năm, cũng chỉ là một năm, người và vật cũng không còn sao?

Lời đồn ở bên ngoài, hắn không nghĩ là lại là sự thật.

[ Kinh thành buồn cười nhất là Cửu Vương gia, đánh thắng trận có gì đặc biệt hơn người, ngay cả nữ nhân của mình cũng giữ không nổi. ]

[ Cửu vương gia được sủng ái sao? Hắn cũng chỉ là dựa vào nữ nhân của mình, mới được sủng ái. Ngay cả nữ nhân của đều có thể dâng tặng cho hoàng thượng, chỉ sợ là không người nào có thể thương hắn. ]

"Khốn kiếp! Đều là một đám khốn kiếp ——"

Mặc Âm Trần ngửa mặt lên trời hét.

Nhục nhã, phẫn hận, lửa giận, tất cả đều dâng lên......

Ngực sôi trào, khiến Mặc Âm Trần cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, như có thứ gì, đang từ trong miệng trào ra......

Hắn không biết là cái gì, chỉ biết đất trời quanh mình như sụp đổ.

Tất cả tất cả, đều là gạt người.

Trên đời này không có thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn.

Lời thề son sắt, quay đầu lại đổi lấy là sự nhạo báng.

Mặc Âm Trần cũng không tranh quyền đoạt lợi, chỉ muốn cùng nữ nhân mình yêu thích, bình thản vượt qua cả đời.

Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao?

Sùng Hoa ——

Sùng Hoa!!

....................................................... .

Tiểu Lục Tử mở cửa phòng ra, bước nhanh lại, nhìn Oản Vu Tinh, vội vàng hỏi: " Thanh Đức công chúa, Vương gia như thế nào? Đã chịu ăn cơm rồi hả? Nô tài có nên sai người đi chuẩn bị không?"

Vu Tinh đóng cửa phòng, giương mắt, nhìn Tiểu Lục Tử, trên mặt nở nụ cười gượng, lắc đầu, nói: "Không cần lo lắng như vậy, Vương gia đã không có việc gì, nhưng mà hiện tại hắn cần phải nghỉ ngơi. Hắn không muốn bất lỳ ai quấy rầy hắn."

Tạm thời sẽ để cho Mặc Âm Trần an tĩnh một lát.

Nhưng nàng biết, hắn sẽ suy nghĩ thông suốt.

Mặc Âm Trần cũng không phải là người dễ dàng buông xuôi, ít nhất nàng biết Mặc Âm Trần sẽ không như vậy.

"Vương gia thật không sao?"

Tiểu Lục Tử vừa nghe Vu Tinh nói, còn chưa yên tâm.

"Yên tâm đi, nếu ngươi không yên lòng, hãy đi sai người chuẩn bị chút thức ăn, phải nhớ nhạt một chút."

Oản Vu Tinh vẫn cười, nhìn mặt Tiểu Lục Tử lo lắng.

"Được, được, được, nô tài sai người đi chuẩn bị. Thanh Đức công chúa, nô tài cũng biết chỉ cần mời ngài tới, Vương gia sẽ không có chuyện gì. Nô tài thật không biết phải nói gì."

Tiểu Lục Tử không biết làm sao hai cánh tay loạn xạ cọ lên áo.

"Được rồi, ngươi đi sai người chuẩn bị đi, ta cũng cần phải trở về, có chuyện gì, sai người đi nói cho ta một tiếng là được."

Vu Tinh mỉm cười nhìn Tiểu Lục Tử gật đầu.

Tiểu Lục Tử dùng sức gật đầu, đáp lời, hắn đưa Oản Vu Tinh đi ra Đông viện......

......................

Mãn Nguyệt lâu.

Tiếng đàn trầm lắng, cả đêm mưa gió chưa tạnh, hạt mưa chảy qua mái hiên, rơi xuống đất, đọng lại thành vũng nước......

Mùi trầm phảng phất, lan toả xung quanh......

Từ Mộc Dương nhìn người ngồi trước cầm án, đang gảy đàn - Âu Dương Sùng Hoa.

Tiếng đàn có vẻ ưu thương, nghe vào trong tai, khiến trái tim của hắn run rẩy.

Một cảm giác đau lòng tư nhiên sinh ra.

"Sùng Hoa, ngươi dự định thế nào?"

Từ Mộc Dương ngồi đã lâu, chờ đợi cũng lâu, nhưng Âu Dương Sùng Hoa chỉ trầm mặc, cùng tiếng đàn làm người ta đau lòng này.

Hắn không hiểu, vì sao Âu Dương Sùng Hoa vẫn muốn đi tìm Cửu vương gia.

Nàng không phải đã nói, sẽ không đi tìm sao?

"Đau"

Dây đàn đứt trượt vào giữa ngón tay, Âu Dương Sùng Hoa nhìn dây đàn đứt còn trượt vào giữa ngón tay mình......

Hai hàng lông mày từ từ nhíu chặt lại......

"Sùng Hoa, ngươi bị thương, dây đàn này cũng quá bén, đã nói với ngươi, đừng đánh đàn rồi."

Từ Mộc Dương nghe tiếng đàn đột nhiên dừng lại liền chạy vội vào, thấy Âu Dương Sùng Hoa kinh ngạc nhìn dây đàn......

*****

Từ Mộc Dương đang nghe, thì đột nhiên âm thanh dừng lại, vội chạy đi vào, thấy Âu Dương Sùng Hoa ngơ ngẩn nhìn dây đàn......

Sau đó, trên ngón tay trắng nõn rỉ ra một chút máu.

Dây đàn lại có thể cắt đứt ngón tay Âu Dương Sùng Hoa.

"Không có việc gì, Từ giáo sư."

Âu Dương Sùng Hoa rút tay về từ trong tay Từ Mộc Dương, đứng lên bỏ đi......

Từ Mộc Dương nhìn tay mình treo lơ lững, sau một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, có phần mất mác, khiến cho hắn không tìm được nguyên nhân.

Chẳng qua là cảm thấy trong giây phút khi Âu Dương Sùng Hoa thu tay lại, tâm có một chút 'hồi hộp'.

Bản chất như là có cái gì đó thay đổi.

Từ Mộc Dương từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa......

Chỉ thấy một thân bạch y trước gió nhẹ nhàng lay động, làm nổi bật lên đầu tóc dài đen nhánh, càng thêm xinh đẹp......

Lại không biết vì sao, cảm thấy được không nên như thế này.

Người này, cũng không phải là Âu Dương Trung tướng trong trí nhớ.

Không còn là Âu Dương Sùng Hoa, mà đối với cái gì đều có cũng được không có cũng không sao......

"Sùng Hoa, ta phát hiện ngươi thay đổi."

Từ Mộc Dương đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt thu lại ánh mắt, ánh trăng xa xôi rơi vào trên mặt, khuôn mặt xinh đẹp so với tuyết còn phải trắng hơn ba phần, chói rọi trong suốt rực rỡ......

"Người lúc nào cũng sẽ thay đổi, không có ai là liên miên bất tận, người vậy.. đương nhiên ta cũng vậy."

Thay đổi, những lời này hình như đã từng được nghe đến ở đâu.

Chỉ là không nhớ rõ rốt cuộc ai đã nói qua.

Hình ảnh mông lung chỉ chợt lóe lên, làm cho nàng bắt lấy không kịp.

"Đừng đi."

Từ Mộc Dương đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, hắn thậm chí dùng ánh mắt khẩn cầu Âu Dương Sùng Hoa.

Khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa giương nhẹ, nàng ngẩng đầu lên, giữa hai lông mày từ từ giản ra, một tia cười mơ hồ ở đáy mắt, "Ta phải đi."

"Cho dù ta cầu xin ngươi, ngươi cũng nhất định muốn đi?"

Không gian yên tĩnh, ánh nến lập loè......

Lời nói hèn mọn, cùng khối run rẩy trong lòng, khiến Từ Mộc Dương nhảy ra ngoài một bước.

Hắn chẳng biết tại sao, bản thân lại không muốn Âu Dương Sùng Hoa đi gặp cái người Cửu vương gia như thế.

Chỉ là không muốn, không muốn nàng đi......

Suy nghĩ rõ ràng, khối cháy bỏng trong lòng kia vốn đã là dễ vỡ.

"Từ giáo sư, lời của ngươi ta không hiểu. Đêm đã khuya, ngươi nên trở về phòng của mình đi."

Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt đảo qua lông mày, từ trước người của Từ Mộc Dương đi qua......

"Sùng Hoa, ta......"

Từ Mộc Dương nôn nóng trong khi Âu Dương Sùng Hoa thì lạnh nhạt, hắn đưa tay bắt lại cánh tay Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhẹ nhàng lướt qua mặt của Từ Mộc Dương, "Từ giáo sư, người làm cái gì?"

Từ Mộc Dương kinh ngạc bản thân có phần này nóng nảy, hắn nhìn tay mình nắm lấy cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, tâm nhảy lên mãnh liệt.

Một cái đáp án, đang dần dần nổi lên.

"Ta ghét Cửu vương gia, ta ghét Mạc Phi Lê, chỉ cần là nam nhân xuất hiện ở bên cạnh ngươi, ta đều ghét!"

Từ Mộc Dương thốt ra lời này, ngay cả hắn cũng cảm thấy sửng sốt.

Nhưng đúng là suông miệng nói ra, mà hình như bản thân hắn cũng là nghĩ như vậy.

"Từ giáo sư?"

Chân mày Âu Dương Sùng Hoa từ từ nhăn lên.

"Ta không biết, mình rốt cuộc là thế nào, ta chỉ là không thích có nam nhân khác xuất hiện ở bên cạnh ngươi. Sùng Hoa, ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc là tại sao? Ta cũng không muốn như vậy!"

Từ Mộc Dương từng chữ từng chữ nói ra, hắn muốn tìm kiếm đáp án, nhưng mà, đáp án đã hiện lên rõ ràng ở trong đầu của hắn.

"Từ......"

Lời Âu Dương Sùng Hoa còn chưa nói xong, đã bị Từ Mộc Dương cắt ngang.

"Sùng Hoa, ta nghĩ là ta đã yêu ngươi cho nên mới phải như vậy."

Từ Mộc Dương không muốn che giấu cái gì, yêu một người cũng không có tội, huống chi Âu Dương Sùng Hoa cũng không có bạn trai.

Hắn cũng không phải là không có cơ hội.

"Từ giáo sư, ta nghĩ ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?"

Âu Dương Sùng Hoa hất ra tay của Từ Mộc Dương.

Từ Mộc Dương lại tiến lên một bước, nắm lấy tay Âu Dương Sùng Hoa không buông, "Sẽ không, ta cũng không phải là tiểu hài tử, làm sao có thể sẽ hiểu lầm cái gì đây?"

"Từ giáo sư, ta nghĩ là ngươi đã hiểu lầm ta......"

Lời nói Âu Dương Sùng Hoa, lại bị Từ Mộc Dương cắt đứt, hắn nói: "Không, ta không có hiểu lầm, cảm giác của ta chẳng lẽ bản thân ta còn không biết sao? Làm sao có thể sẽ hiểu lầm. Sùng Hoa, ngươi đối với ta có thể hay không......"

"Sẽ không."

Âu Dương Sùng Hoa không cho Từ Mộc Dương bất cứ hy vọng nào, nàng rút về tay của mình từ trong tay Từ Mộc Dương.

Bình tĩnh trên mặt, thậm chí không có một chút nào phập phồng.

Từ Mộc Dương không nghĩ tới bản thân lớn như vậy lại là lần đầu tiên tỏ tình, ngay cả thời gian cũng chưa tới một phút đồng hồ, đã bị cự tuyệt.

Hơn nữa còn là cự tuyệt dứt khoát như thế.

Hắn nên sớm biết, Âu Dương Sùng Hoa làm sao có thể nhìn tới hắn?

Bản thân lần này đã thua thất bại thảm hại......

"Có lẽ bây giờ ngươi vẫn chưa động lòng với ta, nhưng ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta, Sùng Hoa, ta sẽ không buông tay."

Từ Mộc Dương xoay người, nhìn bóng dáng kia sắp biến mất trong phòng.

Hắn tuyệt sẽ không buông tha dễ như vậy!

..............................

Tâm cũng không phải là không có một chút rung động, mà là quá mức bất ngờ ngược lại đã lấn át hỗn loạn nho nhỏ này.

Mà nguồn gốc phần hỗn loạn này cũng không phải là Từ Mộc Dương, mà là tên còn lại......

Âu Dương Sùng Hoa dạo bước ở giữa rừng, xung quanh tối đen hình như cũng không thể ngăn cản bước chân của nàng đi về phía trước.

Trong lòng có một tiếng nói đang thúc giục nàng, nhất định phải đi tới, không thể dừng lại.

Muốn thấy hắn, muốn gặp được hắn —— Mặc Âm Trần!

*****

Tiếng mưa rơi đều đều.

Trời cao như rơi lệ dường như không muốn ngừng.... .

Tiểu Lục Tử đứng ở bên đường, tiếng "tất bóc" của ngọn đuốc cứ vang lên, ánh lửa chiếu lên mặt người, gió thổi.

"Vương gia, không chừng có sự hiểu lầm, tiểu thư Sùng Hoa không giống loại người vô tình, tình cảm của Vương gia và nàng mấy năm qua, nô tài thấy không phải là giả. Có lẽ có chuyện gì khó xử chăng?"

Tiểu Lục Tử cũng đã biết chút ít, người khác có lẽ sẽ cho là tiểu thư Sùng Hoa thay lòng.

Nhưng người ngày đêm làm bạn bên cạnh vương gia là hắn, có thể thấy rõ chân chân thật thật.

Tình cảm này làm sao có thể là giả được?

Tiểu Lục Tử không phải người mù, hắn nhìn ra được, hiện tại chủ tử lạnh lùng cũng chỉ tự làm khổ bản thân.

Thanh âm Mặc Âm Trần khàn khàn mà khô khốc.

"Cho dù có bất kỳ việc khó khăn gì, nàng đều nói với ta, Sùng Hoa đã thay đổi, nàng đã không còn như lúc trước, bây giờ trong mắt của nàng trừ quyền thế ra, còn có cái gì nữa?"

"Vương gia đã suy nghĩ như vậy, vì sao ngài còn hành hạ mình như vậy?"

Bị đả kích nặng đến nỗi dường như không chợp mắt cũng không nói đi, mà bản thân không ăn cơm lại ở trong phòng u tối chờ mong một ngày một đêm.

"Ta đang suy nghĩ, tại sao nàng như thế, rốt cuộc là cái gì khiến cho nàng thay đổi. Là bởi vì ta rời đi, hay bởi vì quyền lợi cao cao tại thượng kia hấp dẫn nàng......"

Mặc Âm Trần như có điều suy nghĩ.

"...... Vương gia, con người đều có dục vọng, muốn tránh khỏi nói dễ vậy sao, nô tài không hiểu, nhưng cũng biết, quyền thế đối với con người mà nói thật không có cách nào kháng cự sự hấp dẫn."

Tiểu Lục Tử đùa đống lửa, nói lên ý nghĩ của mình.

"Vậy sao...... Quyền thế thật quan trọng như thế, quan trọng khiến người ta có thể vứt bỏ tất cả?......"

Mặc Âm Trần than thở.

"Vương gia......"

Tiểu Lục Tử nhìn Mặc Âm Trần, hắn không biết có thể nói cái gì nữa.

Vốn trời mưa có chút lạnh, Vương gia vẫn cứ khư khư cố chấp ngồi ở chỗ này.

Tiểu Lục Tử không hỏi, cũng biết vì sao......

Chính ở chỗ này, Vương gia cùng tiểu thư Sùng Hoa, tất cả tất cả đều bắt đầu từ nơi này.

Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, nhìn giọt mưa rơi xuống......

Từng cảnh từng cảnh, giống như xảy ra ngày hôm qua, cảnh sắc vẫn như cũ, chỉ có người không còn.... .

Không muốn suy nghĩ, rồi lại khống chế không được suy nghĩ của mình.

"Haizz."

Mặc Âm Trần thở dài một tiếng.

Đúng lúc phía chân trời có tia chớp, khiến Tiểu Lục Tử tinh thấy rõ mặt của chủ tử.

Chỉ thấy cặp đen loé ra tia sáng ma mị, lòng hoảng sợ, ánh mắt này hắn đã từng thấy qua, đó là ở khi nào?

Nhớ không ra, nhưng trong lòng kinh hãi là sự thật.

.....................................................................

Âu Dương Sùng Hoa không biết mình rốt cuộc đi bao lâu rồi......

Chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, đầu có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

Cảm giác vô lực, khiến nàng không thể tiếp tục gắng gượng mà ngã xuống bùn lầy.

Mặt dán sát vào vũng bùn, đôi môi bị rách hàm răng run lập cập, cuối cùng khóc thút thít, nàng cố gắng ngăn tiếng khóc......

Sẽ không có người nào để ý nàng, sẽ không ai quan tâm nàng, cho tới bây giờ cũng không biết cảm giác ấm áp như thế nào.

Những năm gần đây, vẫn luôn là như thế......

Nhưng, hiện tại tại sao nàng luôn khát vọng có người cho nàng cảm giác ấm áp?

Phải rồi, bởi vì lòng của nàng đã không thuộc về nàng, hay bởi vì người nam nhân kia?

"Tại sao là ngươi...... Tại sao ngươi phải xuất hiện trước mặt của ta...... Tại sao......"

Mưa gió rơi trong đêm, làm lòng người run rẩy.

Ông trời buồn bã mà khóc thương......

Trong bóng tối mông lung, có người nắm tay của nàng, dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức mà không thể tin được.

Âu Dương Sùng Hoa mềm nhũn, gương mặt nhợt nhạt, lông mày thanh tú nhíu lại, mang theo một chút u buồn, một chút cô đơn......

Tay người kia tay tựa hồ run lên hạ xuống, phát ra một tiếng rên rỉ, đó là một tiếng đè nén mà không đè nén được sự thống khổ.

Chợt ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa, cánh tay cứng rắn vòng qua bả vai của nàng, hông của nàng, đem cả người nàng ôm vào trong ngực, cả người nóng như lửa thiêu, đến ngay cả mưa cũng muốn thiêu thành tro.

Bàn tay Âu Dương Sùng Hoa sờ soạng......

Vòng ôm ấm áp, trong ban đêm vắng lặng, nghe âm thanh nhịp tim của người đó, từng nhịp từng nhịp đập ở bên tai.

Mười ngón tay đan vào nhau, dùng sức nắm, mười đầu ngón tay đều muốn đứt rời.

Hô hấp dồn dập, vết thương ở ngực rách ra, máu chảy đầm đìa.

"Âm Trần, Âm Trần......" Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ mà kêu, "Là ngươi sao? Đúng không?"

Người kia phát ra một tiếng như gào to, đột nhiên nảy lên, nhưng vẫn như cũ ôm Âu Dương Sùng Hoa, ôm thật chặt, chỉ sợ vừa buông tay, nàng sẽ biến mất, biến mất khỏi thế gian này.

Ngón tay lướt qua gò má của nàng, ở trong gió lạnh dần dần vang lên, "Sùng Hoa......"

"Không phải...... Không phải......"

Âu Dương Sùng Hoa chợt giằng co, cố gắng đẩy ra ngơ ngẩn thở dài như một giấc mộng.

Mưa rơi xuống, màn mưa trắng xoá che lấy tầm nhìn, không phân rõ ai là ai, chỉ thấy một mái tóc đen rủ xuống trên mặt đất, giương nhẹ......

*****

Màn mưa triền miên rơi vào trong mắt, thấm ướt hết khóm hoa......

Sấm sét từ phía chân trời bất chợt nổi lên, âm thanh ầm ầm bùng nổ, tia chớp xé rách bầu trời tối đen như mực.

Bầu trời như bị thủng một góc, mưa to tầm tã trút xuống, rả rích ồn ào nện vào bên cửa sổ......

Tay run run đưa ra phía trước vén lên tóc của Âu Dương Sùng Hoa......

Vạt áo phía trước, cảnh vật đập vào mắt khiến ắt hắn trượt ra chất lỏng nóng bỏng ẩm ướt......

Anh Hoa huyết ấn trên trán lại bắt đầu chảy máu, mà lần này chảy xuống cũng không phải là máu đỏ tươi, mà là máu đen như mực.

Tay hắn ôm thật chặt lấy người trong ngực.

"Ta đã sắp chết rồi sao......" Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa trống rỗng giãy giụa, tầm nhìn của nàng cũng mờ nhạt, thấy không rõ người đang ở trước mặt là ai......

Chỉ thấy quen thuộc, quen thuộc phần mùi vị này.

Đầu tóc rối bời che khuất tầm nhìn mong ngóng của nàng, môi khô khốc giật giật, phát ra một tiếng "Hà hà" khàn khàn, từ đầu đến cuối cũng không có kêu lên tiếng.

"Sùng Hoa......"

Giọng nói khàn khàn, âm thanh như chẻ tre, từ trong cổ họng nặn ra.

Gió lay động làm cho dây đàn run run, ngoài trời mưa vẫn rơi xuống, nhánh cây khô bị phá hoại tiêu điều nương vào trong gió.

Người nọ giẫy giụa từ trên mặt đất bò dậy, lại bị té ngã, rồi lại bò lên, lại tiếp tục bị té ngã....... .

"Là ta sai lầm rồi sao...... Là ta sai lầm rồi."

Cúi đầu xuống thật thấp, cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy lông mi thật dài thấp thoáng ẩn hiện bóng râm chiếu xuống ở trên da thịt tái nhợt.

Mí mắt nhắm chặt, lúc nghe được tiếng thì thầm, nhẹ nhàng mà phát ra run run, chậm rãi mở ra......

Lại từ từ khép lại.

Ngay lúc này, đã thấy được rõ ràng bộ dáng của đối phương.

Không quên được, cũng không thể quên.

Đầu đau như kim châm, tâm tổn thương lại một lần nữa bị xé rách, những hình ảnh mông lung, cũng không còn mông lung nữa.

"Không nên xuất hiện...... Ngươi......"

Hơi thở như treo lơ lửng trên không, Âu Dương Sùng Hoa mệt mỏi nhép nhép làn môi.

Tất cả vào một năm trước đều đã rõ ràng trở lại trong đầu......

Không, thật ra thì bản thân từ lâu cũng đã trở thành nàng ——

Là một Âu Dương Sùng Hoa mười hai tuổi đã chết đi.

Một chữ hận, khiến ọi thứ đều trở nên vặn vẹo.

Muốn đoạt lại thứ mất đi, kết quả là bản thân thứ gì cũng không có được.

Việc gì phải trở lại một lần nữa?

"Sùng Hoa, có phải ngươi nhớ lại hay không? Ngươi đã nhớ ta là......"

Thanh âm đột nhiên nâng cao, lời nói và vẻ mặt của Âu Dương Sùng Hoa, làm hắn sinh ra một phần sợ hãi cùng bất an.

"Ngươi là?...... Người nào......" Hai mắt trống rỗng, hơi hướng lên trên, rét lạnh như băng: "Vì sao không hề che giấu nữa, vì sao không hề giả bộ nữa?...... Ngươi là ai?...... Mạc Phi Lê...... Mặc Âm Trần?......"

"Ta......"

Tim Mạc Phi Lê như bị hung hăng đâm mạnh một cái, rốt cuộc nhịn không được nữa, giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực mình.

Âu Dương Sùng Hoa tựa vào trong ngực của hắn, không nói một lời, tóc dài từ trên vai trượt xuống, phủ nhẹ trên mặt đất......

"Sùng Hoa......" Tiếng gọi của Mạc Phi Lê thật rất thấp, hình như ngay cả hắn cũng không nghe được: "Sùng Hoa......"

Tay giơ lên, có chút cứng đờ đưa về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Thân mình Âu Dương Sùng Hoa chuyển động, như muốn xê dịch ra phía trước.

Mạc Phi Lê cũng không cho nàng rời đi, ôm thật chặt lấy nàng: "Sùng Hoa, ngươi hận ta sao? Ngươi nên phải hận ta......"

Âu Dương Sùng Hoa nắm tay Mạc Phi Lê rất chặt, dùng hết sức lực mà nắm, đứt quãng nói, từ mềm mại đến lộ ra châm chọc: "Hận ngươi hận ngươi...... Không được a......... Ta không thể hận ngươi, không hận mới có thể lãng quên......"

"Ha ha...... Vậy thì hãy tiếp tục hận ta......" Lẩm bẩm lên tiếng, khóe môi chạm đến cổ Âu Dương Sùng Hoa, nhẹ nhàng mà hôn, đúng là như một đóa hoa sen, trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ.

Mạc Phi Lê cảm thấy cổ họng khô hốc, nói được ra lời nhưng cũng là khàn giọng: "Ta chỉ muốn ngươi hận ta...... Như vậy ngươi mới có thể nhớ kỹ ta......"

Rủ mắt xuống, một tia sáng lạnh lẽo rất nhỏ xẹt qua đáy mắt của Âu Dương Sùng Hoa, bao phủ gợn sóng sâu xa ở phía dưới: "Tội gì phải vậy...... Vì sao phải để ta nhìn thấy ngươi...... Ngươi cứ tiếp tục làm chuyện ngươi nên làm, và ta cũng sẽ tiếp tục làm chuyện mà ta phải làm, ngươi cùng ta, không nên gặp mặt như vậy."

Hô hấp đột nhiên dồn dập, cũng có vài phần vỡ nát: "Thật ra thì, ta lại hy vọng ngươi có thể là Mạc Phi Lê, như vậy ta mới cảm thấy được bản thân còn sống."

Mạc Phi Lê ngơ ngẩn, tự suy xét xong từ từ biến sắc, có chút oán hận, chát chát mà nói: "Mặc kệ là đúng hay sai, là hận hay oán, ta đều cam tâm tình nguyện, chỉ cần ngươi nhớ được ta......"

Ánh mắt xinh đẹp liếc qua, bị hai mắt nhìn chăm chú như vậy, khiến cho lòng người đều phải run rẩy đau: "Tất cả đều muộn......"

Làn môi Mạc Phi Lê lật lên, vội đóng lại lời muốn nói xuống, hung hăng mà cắn, cắn đến rướm máu.

"Ta chỉ muốn ngươi...... Vì ngươi, ta có thể vứt bỏ tất cả...... Thật......"

Dây dưa ở cùng nhau, ôm ấp hôn nàng, thân thể nóng đến có thể thiêu đốt thành tro bụi.

Lá cây xào xạc, tiếng mưa rơi chạng vạng tối......

Xa xa có một người, tay gắt gao nắm chặt......

Sắc mặt tái nhợt ngắm nhìn thiên hạ ôm nhau trong mưa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sao có thể tin tưởng.

Lòng còn sót lại một chút hi vọng cũng trở thành hạt bụi rơi vào trong mưa......

"Vương gia, mưa lớn rồi, nên trở về thôi.... . Đó là......"

Tiểu Lục tử cầm dù che mưa, từ trong rừng tìm đến, Vương gia nói là đi một chút giải sầu khuây khỏa.

Cũng nửa canh giờ trôi qua, hắn có chút lo lắng, liền tìm đến đây.

Nhưng không nghĩ đến lại tìm thấy Vương gia, đồng thời cũng để cho hắn thấy được một màn khác......

Hai người cách đó không xa——

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)