Tâm khóa (10)
← Ch.21 | Ch.23 → |
Mặc Ngạo Đình xuất hiện, khiến Từ Mộc Dương biết, kế hoạch lần này vô cùng thành công.
Âu Dương Sùng Hoa từ lâu để cho Lạc Thanh Lưu thả ra tin đồn, nói rằng Bồ Tát ở Vạn Phật Tự là linh nghiệm nhất, mà đại sư trụ trì - Huệ Thông – là người nắm giữ phương thuốc bí truyền của Thần Nông đã bị thất truyền trăm năm.
Đối với Lạc Thanh Lưu thần thông quảng đại, Âu Dương Sùng Hoa tuy có nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều.
Lạc Thanh Lưu làm thế nào đem điều đã thất truyền vào trong cung, khiến Mặc Ngạo Đình biết được.
Lại làm thế nào biết được ngày Mặc Ngạo Đình đi Vạn Phật Tự, mọi tin tức này đều đến từ một người – Lạc Thanh Lưu.
Mặc Ngạo Đình tuy là người có tính tình cực kì lạnh lùng ác nghiệt, có chút không hợp với đạo lí.
Tuy nhiên chỉ duy nhất một mình đối với mẫu thân là hoàng hậu đương triều, cực kỳ có hiếu, nếu cho hắn biết Vạn Phật Tự có phương thuốc bí truyền, nhất định sẽ đến mà thỉnh cầu.
Hơn nữa dựa vào tính tình của Mặc Ngạo Đình, nhất định sẽ một thân một mình đến đây.
Nói cho cùng, nếu không biết trước rõ ràng, với tính tình của Mặc Ngạo Đình sẽ không phái đại đội nhân mã đến đây.
Chính vì điều này mới có kế sách của ngày hôm nay.
Âu Dương Sùng Hoa để cho Từ Mộc Dương tìm người, giữa đường giả vờ cợt nhã mình, chờ Mặc Ngạo Đình xuất hiện.
Lại làm cho Mặc Ngạo Đình phát hiện mình.
Chỉ cần Mặc Ngạo Đình phát hiện ra Âu Dương Sùng Hoa, như vậy kế hoạch báo thù của Sùng Hoa cũng đã thành công một nửa.
Từ Mộc Dương nhìn Mặc Ngạo Đình đứng cách đó không xa, không khỏi cảm thán, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Sùng Hoa sao?
"Tiểu tử, ngươi không phải muốn chết chứ, lại dám quản việc của đại gia ta!"
Từ Mộc Dương lớn giọng, thô lỗ giơ lên đại đao, nhằm về Mặc Ngạo Đình.
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lạnh lùng, lẫm liệt xẹt qua Từ Mộc Dương, dừng lại xe ngựa sau lưng Từ Mộc Dương.
Trường An ở bên cúi người, tiến lên, nhỏ giọng nói: "Tứ gia, xe ngựa kia đúng là của phủ Âu Dương, người cũng ở trong đó."
"Hắn liền giao cho ngươi rồi."
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình lạnh lùng liếc Từ Mộc Dương cách đó không xa, thanh sắc không chút nào phập phồng, thế mà, thân mình nhảy lên, giống như một trận gió mạnh, đi đến chỗ xe ngựa của Âu Dương Sùng Hoa.
Từ Mộc Dương hiển nhiên biết võ công của Mặc Ngạo Đình không kém, lập tức vung đại đao lên, chân nhảy lên, chắn đường Mặc Ngạo Đình.
Chẳng qua, trong lúc hắn định lấy thân đao đánh xuống thì Mặc Ngạo Đình không chút né tránh.
Từ Mộc Dương cũng không thu đao, mắt thấy thân đao sẽ phải chém Mặc Ngạo Đình, đúng lúc này, Trường An xuất hiện, kịp thời chặn một đao của Từ Mộc Dương.
Mà, bóng dáng của Mặc Ngạo Đình cũng nhanh chóng lướt qua người Từ Mộc Dương.
Một đao của Từ Mộc Dương bị Trường An ngăn trở, lại muốn ngăn cản Mặc Ngạo Đình hiển nhiên đã muộn.
Hơn nữa, võ công của Trường An cũng không kém, trong lúc nhất thời cùng Từ Mộc Dương khó phân cao thấp......
Mặc Ngạo Đình vung rèm lên, tiến vào trong xe ngựa.
Bóng người vào bên trong, trong nháy mắt che lại ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, tầng tầng lớp lớp vầng sáng chiếu rọi trên người của hắn, phảng phất ngay lúc này không khí bên trong xe như đông lại.
Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nằm ở trên xe, một đôi tràn ngập nước mắt mắt, sợ hãi nhìn Mặc Ngạo Đình xuất hiện bên trong xe, trong miệng phát ra tiếng ú ớ, nhưng không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Nhờ ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, thấy rõ gương mặt thấm đẫm nước mắt.
Trong đáy mắt sâu và đen của hắn, ảo giác và chân thật thay nhau biến đổi.
Một thân nhếch nhác, cổ áo mở rộng, áo bị rách, đầu vai lộ ra ngoài.
Thoáng chốc khiến hắn tức giận mãnh liệt.
"Cái đồ chết tiệt kia!"
Mặc Ngạo Đình giận tím mặt, hiện lên trên mặt chính là sát khí.
Giờ phút này hắn giống như là La Sát từ địa ngục mà đến, chỉ muốn đem nam nhân đã cợt nhã nàng chặt làm trăm mảnh!
Mặc Ngạo Đình né người sang một bên, cũng không quay đầu lại vung màn xe lên, cứ như vậy rời đi.
Âu Dương Sùng Hoa nín thở, cho đến giờ phút này mới khẽ phập phồng một chút.
Mặc Ngạo Đình hiện tại cho nàng là..., là Sùng Hoa hay là Cẩm Nguyệt?
Mặc Ngạo Đình từ bên trong xe đi ra thì bên ngoài đánh nhau đã kết thúc, mà người nằm trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích là Trường An, thể hiện rõ hắn đã thua.
Về phần Từ Mộc Dương đã sớm biến mất không thấy.
Cho tới khi Mặc Ngạo Đình tràn đầy lửa giận, sửng sốt không tìm được chỗ phát tiết.
Cùng lúc đó, vốn là Ngân Tụ bị bất tỉnh, ngược lại tỉnh dậy.
Nàng nói quanh co che đầu, ngồi dậy, thần sắc mờ mịt, trong lúc nhất thời hẳn là quên chuyện gì.
Cho đến khi tầm mắt lạc thi thể nằm trên mặt đất, mới thét chói tai, trong nháy mắt bốn phía không còn tĩnh lặng.
"Tiểu thư... tiểu thư... không được... tiểu thư"
Thân thể có chút đau đớn, Ngân Tụ lảo đảo từ dưới đất bò dậy, muốn lên xe ngựa.
Mặc Ngạo Đình đã giải nguyệt đạo cho Trường An, nghe tiếng kêu ngào của Ngân Tụ, lần nữa đưa mắt hướng tới bên trong xe.
Ngân Tụ đang muốn kéo màn xe ra thì chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một bóng đen, cả người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, lại có một bóng đen lướt qua trước mặt, khi nàng rốt cuộc vung màn xe lên, nhìn về phía bên trong xe thì không còn thấy bóng dáng của Âu Dương Sùng Hoa nữa.
Cả người xoay một vòng, hốt hoảng tìm kiếm.
Khi Ngân Tụ nhìn bên ngoài xe, thấy một nam nhân đang ôm Sùng Hoa thì không còn lo lắng gì nữa, giống như mất đi lý trí chạy tới.
"Buông tiểu thư ra, bon phỉ thổ các ngươi thật là to gan, có biết tiểu thư nhà ta là tiểu thư của phủ Âu Dương, là Cửu Vương Phi tương lai!"
Thanh âm Ngân Tụ cực kỳ trấn định to rõ, mặc dù muốn làm cho người ta coi thường cũng khó khăn.
Con ngươi Mặc Ngạo Đình xanh đen, nghe lời nói của Ngân Tụ, ánh mắt bỗng dưng dừng ở người đang được ôm trong ngực mình.
Tiểu thư của phủ Âu Dương, Cửu Vương Phi tương lai
Chẳng lẽ, nàng không phải là Âu Dương Cẩm Nguyệt, mà là nữ tử Cửu đệ muốn kết hôn, Âu Dương Sùng Hoa?
*****
Con ngươi Mặc Ngạo Đình tối đen, nhìn chằm chằm người ở trong ngực.
Chẳng lẽ, nàng không phải là Âu Dương Cẩm Nguyệt, mà là nữ tử Cửu đệ muốn kết hôn, Âu Dương Sùng Hoa?
Nàng lúc này, sắc mặt tái nhợt, trên cổ để lộ ra bên ngoài những vết hôn chằng chịt.
Búi tóc bừa bộn, quần áo xốc xếch, da thịt trắng muốt mềm mại giờ phút này rơi vào trong mắt của Mặc Ngạo Đình.
Nàng chật vật như thế, nhưng mà thật rất mê người.
"Tặc nhân, còn không mau buông tiểu thư ra!"
Ngân Tụ từ dưới đất bò dậy, lảo đảo đi về phía Mặc Ngạo Đình.
Con ngươi Mặc Ngạo Đình sắc bén, lạnh lẽo ngẩng lên, nhìn về phía Ngân Tụ.
Ngân Tụ nhìn thấy Mặc Ngạo Đình trong một khắc kia, cả thân thể như bị điện giựt, hai chân bỗng nhiên mất đi sức lực, ngã xuống ở trên mặt đất.
Thanh sắc nàng run run, bờ vai run rẩy quỳ trên mặt đất, khàn khàn nói: "Xin lỗi, thái tử." (thanh sắc = giọng nói, nét mặt)
Ngân Tụ nằm mơ cũng không có nghĩ đến, nam tử ôm Âu Dương Sùng Hoa, cư nhiên chính là Thái Tử Gia của vương triều Lung Nguyệt, Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình thấy trong mắt Ngân Tụ xẹt qua tia hốt hoảng, hắn cúi đầu xuống, người trong ngực vẫn như cũ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó, trên gương mặt đầy nước mắt cũng thoáng hiện một nụ cười.
Có lẽ, vào lúc này, Âu Dương Sùng Hoa cười có vẻ cực kỳ khó coi, thậm chí không có cách nào đập vào mắt.
Nhưng, đối với Mặc Ngạo Đình mà nói, nụ cười này lại làm cho thân thể hắn đúng là cầm giữ không được, kinh hoảng một chút.
Con ngươi đầy lệ, nụ cười này lại trở nên sáng chói, như Hắc Trân Châu (ngọc trai đen)tinh khiết, nước mắt hiện đầy trên mặt, phong hoa (phong thái + tài hoa)nở rộ làm cho người ta không cách nào dời đi ánh mắt.
Không thể nào!
Không thể nào là nàng!
"Ngươi nói, nàng là Âu Dương Tam tiểu thư?"
Ánh mắt Mặc Ngạo Đình phút chốc mãnh liệt, như lợi khí bén nhọn ném về phía Ngân Tụ.
Ngân Tụ cúi đầu, trả lời: "Đúng vậy, nàng là Tam tiểu thư Âu Dương Phủ, Sùng Hoa tiểu thư, Thái Tử."
Lần nữa nhận được câu trả lời của Ngân Tụ, Mặc Ngạo Đình không thể không bỏ đi suy nghĩ trong lòng, xem ra là mình suy nghĩ nhiều.
Nàng là Sùng Hoa, không phải là Cẩm Nguyệt của hắn.
"Ngươi tới đây, đỡ tiểu thư nhà ngươi, mau đưa nàng lên xe ngựa đi."
Mặc Ngạo Đình kêu Ngân Tụ.
Ngân Tụ không dám chần chừ, vội vàng đứng dậy, khom lưng đi tới trước người của Mặc Ngạo Đình, đỡ Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa như con rối, đầu xiêu vẹo tựa vào trong ngực Ngân Tụ, không thốt ra tiếng.
Ngân Tụ cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào?"
Mặc Ngạo Đình vừa muốn cất bước chân bỗng nhiên dừng lại, hắn lần nữa đi tới trước người của Ngân Tụ.
"Thái Tử, tiểu thư nhà ta nàng là..."
"Không có sao, nàng hẳn là bị người ta điểm huyệt đạo."
Mặc Ngạo Đình nói xong, tay của hắn nhanh chóng hướng phía trên phần lưng của Âu Dương Sùng Hoa điểm mấy cái.
Âu Dương Sùng Hoa vốn là không thể động đậy, dưới sự giúp đỡ của Mặc Ngạo Đình, cả người run run một cái, sau đó, yết hầu phát ra một tiếng ngô, ôm lấy Ngân Tụ: "Ngân Tụ!"
"Tiểu thư không sợ, tốt lắm, không sao, có Thái Tử ở đây, chúng ta đã không sao."
Ngân Tụ thấy Âu Dương Sùng Hoa rốt cuộc có phản ứng, lúc này mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vuốt sau lưng của Âu Dương Sùng Hoa, an ủi.
Chẵng qua là, hôm nay phát sinh chuyện này, nàng phải nói với phu nhân như thế nào.
Giữa ban ngày tiểu thư lại có thể gặp phải chuyện như vậy, cả người quần áo rách rưới, còn bị Thái Tử bắt gặp.
Tiểu thư còn có thể gả cho Cửu Vương Gia sao?
Có thể!
"Tiểu thư, chúng ta trở về đi thôi."
Ngân Tụ đỡ Âu Dương Sùng Hoa đi tới xe ngựa, theo tình hình bây giờ làm sao có thể đi Tự Miếu?
"Không, Sùng Hoa muốn đi dâng hương!"
Âu Dương Sùng Hoa lại nắm Ngân Tụ, nàng mơ hồ không rõ phát ra lời nói.
"Nhưng là tiểu thư..."
Ngân Tụ khó xử nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
"Cùng đi đi, ta vừa đúng lúc cũng muốn lên Vạn Phật, sẽ đưa các ngươi một đoạn, cái bộ dáng bị dọa sợ này của nàng, đi Tự Miếu có lẽ là sự lựa chọn không sai."
Mặc Ngạo Đình lập tức quay người, đã đi lên xe ngựa của Ngân Tụ đề nghị.
Ngân Tụ chợt xoay người, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho nàng thấy chính là màu tím phiêu dật ở trong gió, giống như ánh sáng chói mắt nhất thế gian, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mặc Ngạo Đình ngồi ở trên ngựa ngẩng đầu, thần thái đúng là làm cho Ngân Tụ không cách nào liếc mắt nhìn trộm.
"Vâng"
Ngân Tụ hoảng hoảng hốt hốt đáp lời, xoay người trở về bên trong xe.
"Trường An, bọn họ liền giao cho ngươi."
"Dạ, Thái Tử."
Trường An nghe theo Mặc Ngạo Đình căn dặn, nhảy lên xe ngựa, phu xe kia sớm không biết chạy đi đâu.
Hiện tại cũng chỉ có thể do hắn điều khiển xe ngựa, đưa Âu Dương Sùng Hoa cùng Ngân Tụ lên Chùa.
Chỗ uốn khúc quanh co chặt chẽ bên trong núi lại có phong cảnh thanh tú xinh đẹp.
Vạn Phật tự nằm nghiêm trang ở giữa sườn núi của ngọn núi Thanh Hòa.
Tự Miếu không lớn, nằm bí mật trong rừng rậm, chỉ có một tảng đá trải ra thành đường nhỏ uốn khúc để đi vào.
Tới cửa Vạn Phật tự, Trường An xuống xe, sau đó đến Ngân Tụ, nàng dừng lại đỡ Âu Dương Sùng Hoa xuống xe.
Âu Dương Sùng Hoa điều chỉnh lại dáng vẻ, nhưng quần áo đã không còn là quần áo nữa, bây giờ là đầu mùa hè, có người nào lại mang theo áo choàng ra cửa.
Vết bầm tím nơi cổ, càng thêm nổi bật dưới ánh mặt trời, rơi vào trong cặp mắt đen lạnh lùng.
Mặc Ngạo Đình dẫn đầu đi lên bậc thang.
Ngân Tụ đỡ Âu Dương Sùng Hoa theo ở phía sau.
Đi vào Tự Miếu, sương khói lượn lờ, xông tới mặt, chợt có âm thanh tụng kinh từ phía trước truyền đến.
Tiểu Sa Di (là Chú Tiểu á)đang quét sân thấy có khách đi đến, vội buông cây chổi trong tay xuống, tiến lên, chắp tay nói: "A di đà Phật!"
Trường An đi tới trước Tiểu Sa Di, ôn hòa nói: "Tiểu sư phụ, ngươi xem, chúng ta đi đường mệt nhọc, có thể giúp chúng ta chuẩn bị một cái sương phòng có được hay không?" Dứt lời, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, lại nói: "Đây là tiền dầu mè, xin tiểu sư phụ nhận lấy."
*****
Trường An tiến lên đón Tiểu Sa Di, ôn hòa nói: "Tiểu sư phụ, người xem, chúng ta cả người mệt nhọc, có thể hay không trước tiên giúp chúng tôi chuẩn bị một sương phòng." Dứt lời, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, lại nói: "Đây là tiền dầu mè, xin tiểu sư phụ nhận lấy."
Tiểu Sa Di nhìn bốn người một lát, khi hắn thấy bộ dáng của Âu Dương Sùng Hoa nhếch nhác thì không đôi mày thanh tú không khỏi cau lại, "A di đà Phật, các vị thí chủ, mời theo bần tăng."
"Tạ ơn tiểu sư phụ, làm phiền dẫn đường."
Trường An nói cám ơn với Tiểu Sa Di.
"Mời."
Tiểu Sa Di đi trước dẫn đường, dọc theo đường đi hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, trong đầu nghi ngờ......
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa trầm xuống, được Ngân Tụ dìu đi trên đường mòn.
Xa xa truyền tới tiếng tụng kinh, tuy là có Phật, nhưng làm sao quản hết những ân oán thế túc của người đời.
Âu Dương Sùng Hoa không tin tưởng, nói đến thần linh, cầu Phật không bằng cầu mình, mạng của mình, chỉ có chính mình tự giữu lấy.
Mặc Ngạo Đình ở phía trước, bóng lưng của hắn thẳng tắp cao ngất, mặc dù phục sức cũng không phải cẩm phục hoa lệ, nhưng vẫn không che giấu được một thân quý khí.
Âu Dương Sùng Hoa đem tầm mắt từ trên người Mặc Ngạo Đình chuyển sang bên cạnh.
Vạn Phật tự cũng không lớn, tiền viện thờ thần Phật.
Hậu viện hợp với tiền viện chính là một con đường mòn bằng đá, sương phòng hai bên là nơi sa di tu hành nghe giảng, đan xen bên cạnh là các tịnh xá, để cho các thí chủ xin xâm tá túc.
Trong viện mới trồng vài cây tùng bách xen kẽ vài cây mai, cảnh sắc cũng xem là lịch sự tao nhã.
"Thí chủ, mời vào."
Tiểu Sa Di đẩy cửa phòng ra, xoay người lại, nói với bốn người.
"Cám ơn tiểu sư phụ."
Mặc Ngạo Đình hơi nâng khoé miệng, nở nụ cười thanh nhã.
"Sư phụ từng có giao phó, hôm nay bất kể người nào đến, cũng đều lấy lễ đón tiếp."
Tiểu Sa Di vỗ tay hướng Mặc Ngạo Đình đọc một tiếng Phật hiệu.
"Ngươi mang nàng vào nghỉ ngơi đi."
Mặc Ngạo Đình nhìn Ngân Tụ, ánh mắt xẹt qua nhìn Âu Dương Sùng Hoa một chút, rồi dời đi.
"Thái...Tứ gia, vậy Ngân Tụ đỡ tiểu thư vào trong, hôm nay cũng may mà có Tứ gia ở đây."
Ngân Tụ cảm kích cúi người cảm ơn Mặc Ngạo Đình.
"Đi đi."
Dứt lời, Mặc Ngạo Đình xoay người, đi ra ngoài hành lang.
Trường An theo sát phía sau.
Ngân Tụ nhìn bóng dáng đi xa, thở dài tức giận nói: "Không nghĩ tới thái tử lại là người tốt như vậy, ông trời thật đúng là không có mắt, cư nhiên để cho đại tiểu thư làm Thái Tử Phi."
Trong miệng lẩm bẩm, Ngân Tụ đỡ Âu Dương Sùng Hoa vào trong phòng......
"Tứ gia, tiểu sư phụ nói cho ta biết, đại sư Huệ Thông đang vãn khoá, phải chờ rất lâu."
Trường An đi tới đứng dưới tàng cây trước người Mặc Ngạo Đình, bẩm báo lời của Tiểu Sa Di nói vừa rồi..
"Không sao, cảnh sắc của Vạn Phật tự cũng không tệ, hôm nay chúng ta cũng phải ở đây cả đêm, ngươi đi nói cho Tiểu Sa Di, sáng sớm ngày mai ta sẽ tự mình gặp đại sư Huệ Thông."
"Dạ, nô tài sẽ đi ngay."
Trường An đáp lời, quay người lại, rời đi.
Nhìn ra xa xa, thấy ánh nắng chiều hồng rực, chân trời phảng phất tựa như màu máu
Mặc Ngạo Đình bất giác ngoái đầu nhìn lại, trong đầu hiện lên cảnh sắc mê ly đêm đó.
Gương mặt tựa như hoa phù dung làm người khác động lòng hiện rõ lên trong mắt, nét mặt tươi cười đó làm sao cũng không xoá đi được.
Cẩm Nguyệt!
Hoá ra Cẩm Nguyệt và Sùng Hoa giống nhau như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được.
Cũng không phải là song sinh tỷ muội, cũng không phải là một mẹ sinh ra, làm sao tướng mạo lại giống nhau như vậy.
Trong mắt Mặc Ngạo Đình nổi lên một chút chê cười, hắn cũng có ngày nhận lầm người, hay là đối với thê tử cùng cô em vợ tương lai của mình......
Ngân Tụ mắt nhìn ánh nến, hai hàng lông mày nhíu chặt trên gương mặt thanh tú, như có chuyện phiền não, đang làm nàng rối rắm.
"Ngân Tụ, giúp ta chuẩn bị cầm án."
Âu Dương Sùng Hoa thay y phục màu xanh mà Tiểu Sa Di đưa tới, vén rèm đi ra, phân phó nói.
Ngân Tụ hoảng hốt ngẩng đầu lên, mượn ánh nến, nhìn về cạnh cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt bao lấy Âu Dương Sùng Hoa, trong mắt chẳng những không có trấn tĩnh, ngược lại càng hoảng hốt.
"Tiểu thư, người thật là đẹp, giống như tiên tử hạ phàm, cái gì y phục trên người thật đẹp."
"Ba hoa, còn không mau đi chuẩn bị cầm án."
Ngân Tụ bất ngờ khen ngợi, khiến Âu Dương Sùng Hoa hơi nhíu mày.
"Em không nói sai, vốn là sụ thật. Rõ ràng khuôn mặt giống nhau như hai tờ giấy, nhưng tính tình sao lại khác nhau đến vậy, em thật sự là bất bình thay cho thái tử gia."
Ngân Tụ còn rối rắm chuyện Âu Dương Cẩm Nguyệt trở thành Thái Tử Phi.
"Được rồi, mọi người có số, em lại so đo cái gì, chuẩn bị nhanh đi."
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhàn nhạt, dưới ánh trăng càng làm nổi lên con ngươi đen trong suốt.
Mặc dù một thân y phục màu xanh đơn giản, vẫn không che giấu được phần mềm mại, khiến nàng giống như tiên tử không vướng bụi trần.
"Dạ, em sẽ đi chuẩn bị, tiểu thư, chuyện ngày hôm nay, không cần nói với phu nhân sao?"
Ngân Tụ lầu bầu, tiểu thư lúc ở trong phòng, cư nhiên nói với nàng, chuyện hôm nay bất kỳ ai cũng không được nói, ngay cả phu nhân cũng không thể.
Chuyện lớn như vậy, tiểu thư bị uất ức như thế, tại sao có thể không nói đây?
Huống chi, thái tử đều ở đây, tiểu thư không nói, không có nghĩa là thái tử cũng sẽ không nói a.
"Chuyện này chẳng những quan hệ đến danh tiết của ta, còn có danh dự của Âu Dương gia, nếu để cho người ta biết ở bên ngoài ta bị người khác cợt nhã, nhất định sẽ có ấn tượng xấu."
"Không phải thái tử biết sao? Chắc gì thái tử không nói cho người khác biết, đặc biệt nói với Cửu vương gia."
Âu Dương Sùng Hoa liếc Ngân Tụ, "Thái tử giống loại người nhiều chuyện sao?"
*****
Âu Dương Sùng Hoa liếc nhìn Ngân Tụ, "Thái Tử giống cái loại người nhiều chuyện đó sao?"
Ngân Tụ nghẹn giọng, lẩm bẩm một tiếng, đi chuẩn bị cầm án. (cái bàn dài để đàn ấy)
Âu Dương Sùng Hoa nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh trăng yên tĩnh xa xôi lọt vào trong mắt, nhàn nhạt xẹt qua một tia sáng.
"Tiểu thư, cầm án chuẩn bị để ở đâu ạ?"
Ngân Tụ ôm đàn cổ từ Âu Dương Phủ mang đến, nhìn Âu Dương Sùng Hoa đứng bên cửa sổ.
"Ta thấy trong viện này có tòa tiểu đình nghỉ mát, để tại nơi đó đi."
Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, nhìn về phía Ngân Tụ, nét mặt cười biểu lộ như hoa nở.
Ngân Tụ thấy thế si ngốc sững sờ, gật đầu, "Được, vậy em sẽ đi làm ngay."
"Ừ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, nàng thong thả bước đi về phía trước bàn, cầm lư hương, đi theo sau lưng Ngân Tụ ra khỏi phòng.
Ngân Tụ xếp đặt bàn cầm xong, nhận lấy lư hương từ trong tay Âu Dương Sùng Hoa đặt ở bên cạnh, ở giữa lư hương đốt huân hương (nhang thơm), nói: "Tiểu thư, đã chuẩn bị xong."
"Em đi chuẩn bị một chút điểm tâm cùng nước trà."
Âu Dương Sùng Hoa ngồi xuống trước bàn đá, tay để trên bàn cầm, tùy ý điều chỉnh thử vài cái.
"Dạ." Ngân Tụ đáp lời, rời đi, đi chuẩn bị nước trà, điểm tâm.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, lướt nhẹ qua dây đàn, Âu Dương Sùng Hoa thử điều chỉnh âm sắc, liền gảy lên.
Nàng đang đàn một khúc "Phượng Cầu Hoàng", tiếng đàn bay bổng truyền đi xa.
Dưới ánh trăng, một khúc nhạc hay như thế, ngay cả chim chóc đang lẩn trong cây, không nhịn được phải ló đầu ra lẳng lặng lắng nghe.
Thanh âm sầu triền miên, như than như khóc, giai điệu kia cùng ánh trăng giống như hòa vào nhau thành một, phủ lên trên người của Âu Dương Sùng Hoa.
Ngoài phòng lá rụng tung bay, gió mạnh thổi vào áo lụa màu tím chập chờn lay động.
Bóng hình lay động trong gió, hoa đào run rẩy, đưa tay đón những cánh hoa rơi, đêm xuống, phủ đầy ánh trăng.
Màn trúc nhẹ nhàng lay động, không thể che bóng hình xinh đẹp ở trong đình.
Long tiên triền miên không dứt, tinh tế ôn nhu, nhẹ nhàng tràn ngập trong không khí, như khói xanh, như sợi tơ giăng trời.
Gió nhẹ lướt qua, vũ điệu của Thất Huyền Âm thánh thót bay lượn trong không gian.
Không biết đó là gió theo thanh âm chuyển động, hay là gió theo âm thanh của tiếng nhạc, nhưng lại dây dưa triền triền miên miên tựa như tình nhân vui đùa, giống như được người thân yêu an ủi, bồi hồi đau khổ thật lâu không dứt.
Không sai, đó là thanh âm của nữ tử nhưng mắt môi lại cười yếu ớt, giữa hai lông mày có một chút khí sắc nhu hòa, giống như hàm chứa một chút ý tứ lạnh lùng, vừa lại mỉm cười làm cho lòng người thêm mê hoặc.
Tựa như thanh liên (hoa cỏ còn màu xanh) nhưng lại tươi đẹp như hồng mai, cũng không biết là thanh liên thanh nhã hay là hồng mai mê hoặc, chỉ biết nàng như là một người trong giấc mộng.
Mặc Ngạo Đình dừng lại ở bên ngoài đình nghỉ mát, chỉ vì giai điệu trong đình của người kia lay động bên tai, thật lâu không cách nào bình tĩnh trở lại.
Trên đời này, thế nhưng còn có người thứ hai có thể khảy đàn làm cho lòng hắn say như thế, còn có người thứ hai, có thể dẫn dắt trái tim của hắn.
Là nàng sao?
Gặp lại đêm đó, ba lần cười lưu luyến, Cẩm Nguyệt!!!
Mặc Ngạo Đình không kìm được bước chân của hắn, từng bước từng bước, bước chân vào trong đình.
Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, mang theo không phải là ánh chớp lóe lên, mà là một phần thanh nhã thậm chí có chút lạnh lùng.
Nhưng cũng chính sự lạnh lùng cao ngạo này, khiến cho Mặc Ngạo Đình khẳng định hơn nữa, nàng chính là nữ tử hôm đó hắn gặp gỡ ở bờ Lạc Hà.
Nữ tử đó làm hắn thần hồn điên đảo!
"Nàng là ai?" Ánh mắt chầm chậm đảo qua Thất Huyền Cầm trên bàn, con ngươi đen nhíu lại, vô cùng lãnh đạm lướt qua. Ngắm nhìn nữ tử trước người, Mặc Ngạo Đình hỏi: "Nàng là Cẩm Nguyệt hay là Sùng Hoa?"
Âu Dương Sùng Hoa đưa tay, nhẹ nhàng ôn nhu xoa nhẹ lông mày của hắn đang nhíu chặt cùng một chỗ, "Tiếng đàn của ta hay như vậy sao?"
Lời nói nhẹ nhàng, lộ ra ý cười nhè nhẹ, lại tựa như lưỡi dao sắc bén hung hăng xẹt qua ở trong lòng Mặc Ngạo Đình một đao.
Nữ tử ở trước mặt nhất định là Âu Dương Sùng Hoa của Cửu đệ Mặc Âm Trần.
Tại sao?
Rốt cuộc là ảo giác của hắn, hay là...?
Tại sao nàng là Sùng Hoa, còn Cẩm Nguyệt kia là ai?
Ngày đó nữ tử ở hội Thưởng Hoa, rốt cuộc là ai?
Một khúc Phượng Cầu Hoàng kia, có phải chính tay Âu Dương Cẩm Nguyệt gảy lên không?
"Nói cho ta biết, nàng là Cẩm Nguyệt, nàng là Cẩm Nguyệt!!!"
Mặc Ngạo Đình chặn ngang nắm cổ tay mảnh khảnh của Âu Dương Sùng Hoa, con ngươi đen mang theo bão táp điên cuồng, đánh úp tới Âu Dương Sùng Hoa.
"Đau...đau quá!"
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa rụt lại, ngẩng mặt không ngừng lui về phía sau, cặp mắt đen như ngôi sao lấp lánh, rốt cuộc nổi lên một tầng sương mù thật mỏng.
Diện mạo nàng xinh đẹp động lòng người, giống như một loại thiết lạc (sắt đc nung đỏ lên), nóng đến nổi Mặc Ngạo Đình phải buông tay ra.
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa run run, xoa xoa cổ tay của nàng, nhỏ giọng nức nở....
"Nương nói, chỉ cần Sùng Hoa ngoan ngoãn, Sùng Hoa thật biết điều, thật thật biết điều, sẽ không bị khi dễ."
Mặc Ngạo Đình nghe được tiếng nức nở kia, hai chân không khỏi lui về phía sau chợt quay ngược lại mấy bước.
Hắn phân biệt không rõ, rốt cuộc người trước mặt hắn, là ai?
"Thái Tử?"
Ngân Tụ mang trà lên, kinh ngạc nhìn Mặc Ngạo Đình đang đứng ở bên ngoài đình, trời ạ....
Thật sự là Thái Tử?
Mặc Ngạo Đình nghe được tiếng của Ngân Tụ thì xoay người lại, hắn chụp tay của Ngân Tụ, chỉ vào người trong đình, hỏi: "Nàng là ai? Ngươi nói cho ta biết, nàng là ai?"
"Thái.... Thái Tử!"
Ngân Tụ thiếu chút nữa làm rơi nước trà trong tay, thần sắc Mặc Ngạo Đình, cùng lưc đạo khi hắn bắt lấy cánh tay của nàng, gần như khiến nàng xúc động đến rơi lệ, đau quá!
"Là ai? Nàng rốt cuộc là ai???"
Mặc Ngạo Đình không đè nén được hướng về phía Ngân Tụ, gào thét.
"Là tiểu thư Sùng Hoa, nàng là tiểu thư Sùng Hoa ạ!"
Ngân Tụ bị dọa đến buộc miệng nói ra, bộ dáng Mặc Ngạo Đình, thật sự là quá mức dọa người.
Mặc Ngạo Đình mở to mắt, ánh mắt lặng im nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.
"Nàng là Sùng Hoa, vậy người ta gặp trước kia là ai???"
Nặng nề hất tay Ngân Tụ ra, Mặc Ngạo Đình một thân lảo đảo, vội vã rời đi.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |