Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 23

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 23
Tâm khóa (11)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mực Ngạo Đình vội vã rời đi.

Ngân Tụ nhăn mặt, vẫy vẫy cổ tay đau, bưng nước trà đi vào trong đình, "Tiểu thư, thái tử làm sao vậy?"

Âu Dương Sùng Hoa gảy gảy dây đàn, khóe môi nở một cười sâu kín, "Ai biết được."

Ngân Tụ nghi ngờ trừng mắt nhìn, tò mò ngẩng đầu, nhìn hướng Mặc Ngạo Đình rời đi......

Sắp hết một ngày, tinh thần mệt mỏi, người cũng mệt mỏi, miễn cưỡng mà ngủ đi.

Mặc Ngạo Đình không biết mình khi nào thì thiếp đi, đợi đến khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng sơ sài.

Bỗng dưng, từ dưới đất ngồi dậy, cái trán cảm thấy có chút đau đớn, giống như là có gì vật đập ở bên trong, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, thật lâu sau mới nhìn rõ ràng.

Chân trời phất có một tia sáng xuyên qua đám sương mù, mưa rơi từng giọt tí tách.

Thật là, ban đêm bầu trời đầy sao, nay vừa sáng đã mưa..

Bầu trời màu xám tro, giống như tâm tình của hắn.

Đột nhiên, một tiếng sấm sét phá tan sự thanh tỉnh.

Lúc này, một bóng người nhào tới, nặng nề đụng vào trong ngực Mặc Ngạo Đình, hai người liền ngã phía sau, đè trên người Mặc Ngạo Đình, hắn đưa tay vịn đầu vai của nàng, chậm rãi ngồi dậy.

Giả vẻ kinh ngạc, cặp mắt có vẻ u buồn, khẽ nâng lên, nhìn chằm chằm nữ tử xuất hiện trước mặt.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa không ngừng dựa sát vào Mặc Ngạo Đình, nàng vừa nắm chặt hai cánh tay của Mặc Ngạp Đình, vừa phát ra tiếng nức nở kinh hoàng.

"Sợ... Sùng Hoa ...sợ .... nương... Âm Âm."

Mặc Ngạo Đình nghe câu nói đứt quãng, tim bang bang vang dội, tiếng tim đập bịch bịch, ngay cả tiếng sấm bên ngoài cũng có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập.

"Đừng bỏ Sùng Hoa... không cần.... không muốn... Sùng Hoa"

Âu Dương Sùng Hoa dựa chặt lên đầu vai của Mặc Ngạo Đình, đem thân thể mình hoàn toàn co rúc ở trong ngực của hắn.

Thân thể mềm mại, liền cùng hắn chặt chẽ dán tại một nơi, trong mũi quanh quẩn chính là mùi thơm u nhã.

Mặc Ngạo Đình có cảm giác quen thuộc mùi thơm này, không phải là lần đầu tiên ngửi được.

Là ở lúc nào?

"Sùng Hoa sao?"

Lời nói chậm rãi từ trong miệng bật ra, thanh âm như bị tiếng gió thổi mất.

Mặc Ngạo Đình nâng cằm Âu Dương Sùng Hoa lên, "Là nàng a, đêm đó ở bờ sông Lạc Hà, ta nhìn thấy một nữ tủ, là nàng sao?

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh, nước mắt chảy xuống lông mi, nàng chớp mắt, nhìn Mặc Ngạo Đình.

Rồi sau đó giống như là nhớ ra cái gì, đưa tay nắm chặt, khẽ xoa hàng lông mày nhíu lại của Mặc Ngạo Đình, nói: "Ngân Tụ không thấy, Sùng Hoa sợ"

Hơi lạnh lẽo từ đầu ngón tay khẽ vuốt qua đuôi lông mày, mang theo chút run rẩy, lông mày đang nhíu lại cỉa Mặc Ngạo Đình lại xảy ra kỳ tích, ở trong tay Sùng Hoa giãn ra một chút.

Có lẽ, hắn hiện tại có thể hiểu, vì sao Cửu đệ của mình lại đối với nữ tử ngu ngốc này cuồng dại như thế.

Nàng thật tinh khiết, giống như một đoá sen trắng không nhiễm bùn.

Một cái nhăn mày, một nụ cười cũng có thể làm lòng mình kéo căng như dây cung.

Mặc Ngạo Đình chợt nắm lấy tay nhỏ bé của Âu Dương Sùng Hoa, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.

"Đau."

Âu Dương Sùng Hoa cau mày, nước mắt rơi xuống, đầu vai khẽ run, cố gắng rút tay mình lại.

"Là nàng tự chuốc lấy, nàng không nên xuất hiện trước mặt ta, Âu Dương Sùng Hoa."

Mặc Ngạo Đình chẳng những không buông Âu Dương Sùng Hoa ra, mà còn kéo nàng đến trong ngực của mình, lần nữa nâng cằm của nàng lên.

Âu Dương Sùng Hoa mở một đôi mắt đen sáng ngời, nhìn Mặc Ngạo Đình.

Mặc Ngạo Đình chợt nhào tới trên người Âu Dương Sùng Hoa, đôi tay thật chặt nâng lấy mặt của nàng, hung hăng hôn.

Hôn nàng, thậm chí là cắn, đem đôi môi nàng gặm sưng đỏ.

Sau đó, đem đầu lưỡi của mình đưa đến trong miệng của nàng, quấn lấy nhau, hút lấy hô hấp của nàng, cuồng dã mà muốn đem nàng nuốt vào bụng.

Âu Dương Sùng Hoa khó thở, ngực sôi trào.

Thân thể Mặc Ngạo Đình run lên, bất giác buông lỏng tay ra.

Âu Dương Sùng Hoa kịch liệt "khụ", thở hổn hển, , tay nắm chặt thành quyền nho nhỏ, trốn một bên run lẩy bẩy.

Ngực giống như bị cái gì hung hăng ghim vào, cảm giác thống khổ, đau đến mức Mặc Ngạo Đình không thở nổi.

Trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ là giùng giằng đưa tay ra.

Đầu ngón tay chạm đến tóc nàng, nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt ve lướt qua lỗ tai của nàng, còn có gương mặt lạnh như băng.

Âu Dương sùng hoa nâng lên đôi mắt đẫm lệ mê ly, khóc sụt sùi, sợ hãi vươn tay, kéo lấy ống tay áo Mặc Ngạo Đình, thanh âm vừa nhỏ vừa mềm giông như tiếng đàn run rẩy trong gió thu, khiến cho trái tim mềm nhũn: "Âm Âm"

Bên trong đôi môi Âu Dương Sùng Hoa phát ra hai chữ, như sấm sét đánh giữa bầu trời, trong nháy mắt đem lòng hỗn loạn của Mặc Ngạo Đình đánh cho thanh tỉnh.

Hắn như bị sét đánh, đẩy Âu Dương Sùng Hoa ra.

Âu Dương Sùng Hoa thuận thế ngã trên mặt đất, nhìn hắn lao ra gian phòng, chạy nhanh vào trong mưa.

Cả người từ từ nằm xuống, cứ như vậy nhìn Mặc Ngạo Đình.

Bên môi Âu Dương Sùng Hoa nở nụ cười cười lạnh, bên trong đôi mắt đen chứa ý cười làm người ta phát run.

*****

Lần đó, Mặc Ngạo Đình rời đi cũng không xuất hiện lại trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa.

Sau chuyện đó, Âu Dương Sùng Hoa cùng Ngân Tụ liền ngồi xe xuống núi, trở về Âu Dương Phủ.

Một ngày một đêm trôi qua bình thường, không có chuyện gì xảy ra.

Ngân Tụ nghe theo lời của Âu Dương Sùng Hoa, cũng không đem sự tình nghiêm trọng trên núi gặp sơn tặc nói ra, thậm chí ngay cả Bạch Tố Nương cũng không nói.

Cả Âu Dương Phủ vẫn tràn đầy vui mừng, không có bất kỳ biến hóa nào....

Mặc Hiên lâu, lầu các Đông Cung phía Bắc.

Mặc dù Đông Cung không có chánh điện to lớn, đình viện hiên lâu cũng không có phong cảnh xinh đẹp, nhưng lại là một chỗ rèn luyện thân thể rất tốt.

Giờ phút này, đang có một người vội vã đi qua đường đá nhỏ, đi về Mặc Hiên lâu.

Hai thị vệ canh giữ ở cửa, nhìn thấy người đó xuất hiện, mừng rỡ giống như được cứu mạng, đi lên nói: "Lãnh đại nhân, người đã trở lại!"

"Ừ." Lãnh Tả Diêm thu lại mi mắt, cùng với vẻ mặt của thị vệ đã khiến cho hắn nghĩ tới điều gì...

"Lãnh đại nhân, người hãy tranh thủ thời gian vào đi."

Thị vệ đón Lãnh Tả Diêm, mở cửa phòng ngủ cho hắn vào.

"Ừ." Lãnh Tả Diêm đáp một tiếng, căn dặn nói: "Ngươi đem một bộ y phục sạch sẽ vào đây, sau đó đứng bên ngoài coi chừng."

"Dạ, nô tài đã biết."

Vào phòng ngủ, trong phòng bừa bộn, trên đất khắp nơi là mảnh vụn, trong trận gió lốc có thể người ở trong vô cùng hoàn hảo, đại khái cũng chỉ có Thất Huyền Cầm trên bàn kia...

Đây là bảo bối của Thái Tử điện hạ, là quà sinh nhật năm hắn mười sáu tuổi Dung Gia Hoàng Hậu tặng cho hắn.

Nhưng Lãnh Tả Diêm cũng không nhìn thấy người nên nhìn thấy. Suy nghĩ một chút, hắn xoay người đi vào bên trong lộ trì (hồ nước) của hiên các.

Phòng ngủ bên trong lộ trì, cũng rất bình thường vì sao nay lại trở thành nơi tu dưỡng thân thể tốt nhất.

Nước trong ao là dẫn từ Ôn Tuyền bên ngoài trăm dặm, theo trong sách thuốc ghi lại, Ôn Tuyền có thể trừ được mệt nhọc, linh hoạt gân cốt, có công hiệu làm đẹp cho da.

"Ào.. ào.." tiếng nước chảy từ trong ao truyền đến.

Cẩm y trắng như tuyết phân tán vào bên cạnh ao, xuyên qua bị gió nhẹ thổi lên đồng ruộng xanh tươi, sương mù mờ mịt hiện trong ao, mơ hồ có thể thấy một người.

Bóng dáng thon dài mệt mỏi ngồi dựa bên cạnh ao, tóc dài vốn buộc lên nay đã bị đánh tan, xõa ra ở đằng sau, tóc đen như mực trôi ở trên mặt nước, nhưng lại cùng thân thể người đó, trơn bóng không tỳ vết dây dưa cùng nhau.

Một chút sương mù tô điểm trên long mi hắn, như đọng lại thành nước, khi đóng khi mở, thuỷ châu khẽ run, hết sức lóa mắt. (thủy châu chắc là nước đọng trên mắt ý)

Ao nước hoàn toàn yên tĩnh, khiến Lãnh Tả Diêm có thể nhìn thấy rõ ràng tứ chi người nọ thon dài mềm dẻo, ở trong nước hồ ấm áp dần dần giãn ra.

Không thèm để ý áo bào của mình có bị nước suối thấm ướt hay không, Lãnh Tả Diêm trực tiếp vào trong ao, đi về phía Mặc Ngạo Đình.

Động tác thật nhẹ không ngờ rung chuyển làn nước, một Liên Y ở trên mặt hồ tràn ra, đồng thời cũng kinh động đến người trong ao. (liên y là cái gì hem bít luôn, em cũng ko biết)

"Tả Diêm sao?"

Thanh âm lạnh như băng cũng không bởi vì suối nước ấm áp mà giảm một chút nhiệt độ.

"Đúng vậy, điện hạ."

Lãnh Tả Diêm cung kính trả lời.

Từ bên cạnh ao cầm lên một bình Bạch Ngọc tinh xảo, bên trong đổ ra một chút chất lỏng màu trắng, Lãnh Tả Diêm thận trọng, từng chút, từng chút nhẹ nhàng đem nó vẽ loạn ở trên người Mặc Ngạo Đình, cho hắn đứng lên tắm rửa.

Nghe tiếng Lãnh Tả Diêm, Mặc Ngạo Đình chậm rãi mở mắt ra, liếc về phía Lãnh Tả Diêm: "Sự việc có tin tức?"

Lãnh Tả Diêm đáp lời: "Đúng vậy, có chút đã manh mối!"

Mặc Ngạo Đình lật người thuận theo động tác của Lãnh Tả Diêm, nằm lên ao, không tiếp tục hỏi tới.

Lãnh Tả Diêm cúi đầu, yên lặng thoa chất lỏng lên người Mặc Ngạo Đình.

Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, im lặng mà làm, Mặc Ngạo Đình nửa chừng mở mắt, trên mặt vốn là lạnh như băng cũng dần dần ôn hòa.

Tay Lãnh Tả Diêm lúc nhẹ lúc nặng xoa bóp ở trên người, sức lực không lớn không nhỏ, tê tê dại dại, thoải mái làm cho người ta muốn ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, Mặc Ngạo Đình chống nửa mí mắt, "Nói đi, ta muốn biết tất cả chân tướng!"

Lãnh Tả Diêm thu tay lại, thân thể khẽ nghiêng về phía Mặc Ngạo Đình, đem kết quả điều tra, một năm một mười nói ra.

Mặc Ngạo Đình nghe lời nói của Lãnh Tả Diêm xong, đáy mắt âm u, từ từ nổi lên một tia kinh ngạc, tiếp theo sau đó là không thể kìm nén khiếp sợ, cùng tức giận.

Lãnh Tả Diêm nói xong, liền cúi thấp đầu xuống.

Không tiếng động, trong không khí có vẻ càng thêm căng thẳng, hắn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen sâu thẳm kia.

Trầm mặc hồi lâu, hắn cuối cùng phá vỡ sự im lặng, "Điện hạ, chuyện này người tính xử lý như thế nào?"

Mặc Ngạo Đình nhíu mày, khóe môi nổi lên nụ cười yếu ớt lạnh lẽo, "Tốt ột kế trộm Long tráo Phượng a!"

Trên mặt Lãnh Tả Diêm đang căng thẳng, kết quả nét mặt đột nhiên dịu đi một chút, "Điện hạ, sự việc lần này liên quan trọng đại, ngày hôm nay Hoàng Thượng đã hạ chiếu, hôn lễ của Thái Tử cũng đã chiếu cáo thiên hạ."

Không quá giữa trưa, tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Mặc Ngạo Đình đã ra khỏi hồ nước.

Tiện tay nhặt lên khăn mỏng để bên cạnh bờ ao, vừa lau thân thể vừa đi ra ngoài.

Lãnh Tả Diêm cũng đi lên theo.

Hắn im lặng không nói, chỉ là từ trong tẩm cung đi ra phía ngoài để cho người hầu chuẩn bị xong quần áo sạch sẽ, sau đó giúp Mặc Ngạo Đình thay.

Tác phong khoác áo buộc dây lại thật trôi chảy, giống như đã thành thói quen hằng ngày.

Mặc Ngạo Đình ngồi xuống trên ghế, giương mắt nhìn hướng cách đó không xa, dường như chợt nhớ ra cái gì đó, khóe môi nhếch nhẹ ra nụ cười như có như không.

Nhẹ nhàng cười ra một tiếng, như sương mù trải ra giữa ban ngày, xua mây để thấy bầu trời, làm cho người ta kinh ngạc.

Lãnh Tả Diêm không nhớ rõ đã bao lâu, Mặc Ngạo Đình không cười tươi như vậy.

"Hết thẩy đều sẽ không có bất kỳ thay đổi nào." Lời nói nhàn nhạt quanh quẩn bên trong lầu các.

Lãnh Tả Diêm đứng thẳng ở bên cạnh im lặng, ánh mắt nhìn theo Mặc Ngạo Đình, bên tai là âm thanh của lời nói vẫn chưa tiêu tán.

Thái Tử điện hạ bị người ta tính kế như thế, có thật là cái gì cũng không thay đổi?

*****

Mặt trăng mờ ảo như lưỡi câu, tiếng gõ vang vọng trong đêm khuya, canh ba, Đông cung đèn vẫn rực rỡ, tim nến đỏ trong chén thuỷ tinh sắp chìm xuống đáy.

Trường An đứng trước án, mài mực, đêm đã khuya, người chưa ngủ.

Lãnh Tả Diêm hơi cong thân, đem sổ cầm trong tay trình lên Mặc Ngạo Đình: "Thái tử, đây là của Mẫn tướng quân từ biên quan truyền tới tình hình chiến sự khẩn cấp."

Mặc Ngạo Đình nhận lấy tấu chương vừa xem, cũng là bất động thần sắc, nhìn một chút người đứng trong thư phòng đã lâu —— Mặc Âm Trần.

Trong mắt, ánh sáng bạc nhấp nháy.

"Cửu đệ có thể xem một chút tình hình chiến sự của Mẫn Hải Thiên gửi về không?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, đem thư khẩn đưa đến trước người Mặc Âm Trần.

Sắc mặt Mặc Âm Trần có chút mệt mỏi, lời nói của Mặc Ngạo Đình khiến cho hắn tự nhiên ru lên.

"Tứ ca, huynh cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta sao?"

"Nghe Cửu đệ nói, Tứ ca ta đây thật thất lễ, công vụ bề bộn, đệ cũng thấy đấy."

Mặc Ngạo Đình để công văn xuống, cả người tựa vào trong ghế đệm.

"Tứ ca, huynh biết rõ ta căn bản không phải là người có thể mang binh đi đánh giặc, tại sao còn đề cử với phụ hoàng cho ta đi biên quan?"

Mặc Âm Trần tức giận tới trước mặt Mặc Ngạo Đình, bởi vì đột nhiên nhận được thánh chỉ.

Hắn chưa từng có chí hướng, cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, lần này cư nhiên không khỏi bị phụ hoàng phong chức Trấn Nam đại tướng quân, mang mười vạn đại quân của Lung Nguyệt tiến về phía biên quan, trợ giúp Mẫn Hải Thiên bình định nước Ngô Hạo.

Mặc Ngạo Đình đứng thẳng, nhìn Mặc Âm Trần, nói: "Cửu đệ, về chuyện này, là ý của phụ hoàng, đệ không nên tới hỏi ta."

Mặc Âm Trần nhất thời tức giận, dựa vào ghế, "Tứ ca, phụ hoàng luôn luôn nghe theo ý kiến của huynh, huynh có thể nói với phụ hoàng, chuyện này thật sự không phải là lựa chọn của ta."

"Thánh chỉ đã viế, tam quân cũng đã nhận được tin tức, đệ làm thế nào để cho phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Cửu đệ, không phải Tứ ca không muốn giúp đệ, đệ cũng không còn nhỏ, mấy huynh đệ khác, sớm đã có sự nghiệp, chẳng lẽ cho đến bây giờ đệ không muốn xông xáo vào sự nghiệp sao?"

Mặc Ngạo Đình không biến sắc, nhìn Mặc Âm Trần, từ từ nói.

"Tứ ca, huynh cũng biết con người của ta, không ôm chí lớn, có thể làm cá An Nhạc vương là được rồi. Những thứ phong cương đại lại thật không thích hợp với ta, huống chi, ta sẽ sắp cưới Tam tiểu thư của Âu Dương gia rồi, hiện tại huynh để cho ta đi đánh giặc, đây không phải là làm trễ nãi Sùng Hoa sao?"

Mặc Âm Trần đứng lên, thần sắc kích động nhìn Mặc Ngạo Dình, hắn không muốn đi biên quan đánh giặc, nguyên nhân lớn nhất ở chỗ này.

Thật vất vả mới định ra ngày cưới Sùng Hoa, nhưng...

"Cửu đệ, trở về đi thôi, chuẩn bị thật tốt, chiến sự lần này nếu mau, thì cũng là nửa năm hoặc một năm, chút thời gian này thì có lẽ tam tiểu thư Âu Dương gia vẫn là có thể chờ đệ."

Mặc Ngạo Đình phất tay một cái, cầm lên tấu chương, ý bảo Mặc Âm Trần rời đi.

"Tứ ca, tại sao huynh không giúp ta, ta không nên đi đánh giặc, nửa năm hay một năm ta cũng không chờ được, ta đi tìm mẫu phi."

Thanh âm Mặc Âm Trần hơi nâng cao, hiện tại lòng hắn như lửa đốt, không nghĩ đến người luôn yêu thương mình là Tứ ca cũng không muốn giúp mình, bây giờ có thể giúp mình cũng chỉ có mẫu phi- Liễu Phi nương nương.

"Cửu đệ, chẳng lẽ đệ không biết, Liễu Phi nương nương vì cầu phúc ẫu hậu, đã đi Tướng Quốc Tự sao?"

Một câu của Mặc Ngạo Đình, hoàn toàn đem hy vọng của Mặc Âm Trần rơi vào đáy cốc.

"Làm sao có thể, nếu mẫu phi xuất cung, nhất định sẽ sai người cho ta biết, lần này thế nào..."

Mặc Âm Trần lui về phía sau, hắn không thể tin nhìn Mặc Ngạo Đình.

"Lần này phụ hoàng quyết định không cho phép có bất kỳ thay đổi, phụ hoàng làm như vậy là dụng tâm lương khổ, đệ nên hiểu mới phải, đừng làm ẫu phi đệ lo lắng, còn đệ nếu vẫn cố tình gây sự như vậy, đến lúc đó phụ hoàng trách cứ xuống, dính líu chịu tội cũng không phải là một mình đệ, đệ cần phải hiểu rõ."

Mặc Ngạo Đình nói đến chỗ này, không khỏi thở dài: "Cửu đệ, Tứ ca không phải là không giúp đệ, thật sự là thánh chỉ đã ban, muốn giúp cũng không thể nào giúp được, nếu đệ thật muốn mau chóng cưới Âu Dương Sùng Hoa qua cửa, vậy thì mau đi biên quan, chiến sự vừa kết thúc, đệ cũng có thể sớm ngày trở lại. Bây giờ nhanh đi chuẩn bị, thánh chỉ đã nói, hai ngày sau sẽ rời kinh."

Cuối cùng Mặc Ngạo Đình cũng nhắc nhở Mặc Âm Trần, hai ngày sau đó chính là ngày hắn suất quân tiến về phía biên quan.

Mặc Âm Trần không còn hy vọng, hắn cuối cùng đã hiểu, lần này phụ hoàng thật sự là quyết tâm, muốn hắn đi biên quan đánh giặc.

Người có thể nói giúp hắn, đều không để lại cho hắn.

Chẳng lẽ hắn phải nhất định đi ra trận sao?!

Mặc Âm Trần không biết mọi chuyện vì sao lại thế này, đơn giản giống như từ đám mây mà ngã vào vực sâu khiến người ta khó mà ứng phó.

Mặc Âm Trần giương mắt, nhìn Mặc Ngạo Đình ngồi dưới đèn phê duyệt tấu chương.

Mấy lần hắn tiến lên, cũng bị vẻ lạnh lùng xa cách này mà. lui xuống.

Tứ ca đã nói rất rõ ràng, hắn trừ đi biên quan, không thể làm gì cả.

Chán nản xoay người, Mặc Âm Trần cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi Đông cung

"Thái tử, có cần sai ngừoi đi theo Cửu vương gia không, bộ dáng của hắn có chút không ổn."

Lãnh Tả Diêm hơi cúi người, hỏi Mặc Ngạo Đình ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương.

"Cũng người lớn như thế rồi, có chút việc này đảm đương không nổi, còn xứng mang quân đi đánh giặc sao."

Mặc Ngạo Đình lạnh lùng nói, hắn ghé mắt, nhìn về phía Lãnh Tả Diêm, nói: "Ngươi còn đứng ở nơi này làm gì? không phải còn có việc bận rộn?"

Lãnh Tả Diêm vội đáp lời, lui ra Đông cung......

Mặc Âm Trần chạy vội ra khỏi hoàng cung, hắn vội vã đi phủ Âu Dương.

Người hắn hiện tại muốn thấy nhất chính là Âu Dương Sùng Hoa.

Cũng chỉ có nàng, mới có thể làm cho hắn nóng ruột nóng gan.

Xuất chinh, đánh giặc, những chữ này không hề tồn tại ở trong đầu hắn lưu, hiện tại giống như dây leo quấn lấy lòng hắn.

Nửa năm...một năm.. , lời của Mặc Ngạo Đình rõ ràng vang vọng trong đầu.

Chiến tranh nổi lên, ai có thể biết, rốt cuộc kéo dài trong bao lâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)