Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 24

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 24
Tâm khóa (12)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm đã khuya, một mình đơn độc, hai vì sao thưa lúc này lại càng cô đơn lạnh lẽo, bầu trời cũng thêm vắng lặng.

Âu Dương Sùng Hoa đứng bên cửa sổ.

Ánh trăng chập chờn từ trên cao chiếu xuống.

Băng tuyết như đang bị hòa tan, khi dầy khi mỏng, ở trên mặt của nàng chiếu ra loang lổ bóng râm.

Ngay lúc ngước mắt, ánh trăng màu bạc, nhàn nhạt che lại đồng tử (con ngươi) của nàng, óng ánh trong suốt.

Mặc Âm Trần nhảy xuống ngựa, nhanh nhẹn bay qua tường viện, ánh mắt nhíu lai, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Hiện tại hắn chỉ muốn gặp Âu Dương Sùng Hoa, để giải trừ buồn bực trong lòng.

Mặc Âm Trần không biết, hắn rốt cuộc tiến vào Bắc Uyển, chỗ ở của Âu Dương Sùng Hoa như vậy bao nhiêu lần.

Chẳng qua là mỗi lần bước vào, gây cho hắn một phần thỏa mãn, cảm giác tim đập rộn lên.

Đi vào Bắc Uyển, bước chân dần chậm lại.

Xa xa, đã có thể nhìn thấy một bóng dáng đứng bên cửa sổ.

Sương mù như khói lung lay, trôi lơ lửng trắng muốt như tuyết.

Sùng Hoa thực sự rất thích mặc xiêm y màu trắng, mỗi lần găp nàng đều là một đầu tóc đen bóng làm tăng thêm phần nổi bật.

Mặc dù cách một tầng cửa sổ, nhưng Mặc Âm Trần vẫn có thể nhớ được dung mạo người đứng sau màn cửa, một cái nhăn mày, một nụ cười, cũng hiện lên trong đầu rõ ràng.

Mặc Âm Trần bây giờ có chút lo lắng, không biết nên tiến hay lùi, đứng ở đó được một lúc rồi trở nên luống cuống.

Gió thổi lên, không biết nước mưa từ đâu bay tới, che mờ tầm mắt, bóng dáng kia giống như tuyết, đang từng điểm từng điểm hòa tan.

Vào lúc quay đầu lại, thì thấy người nọ đã đến gần bên cạnh.

Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên xuất hiện, làm Mặc Âm Trần toàn thân chợt run rẩy.

"Sùng Hoa!"

Thanh âm hơi khàn khàn, mưa kèm theo gió làm cho trong không khí có chút âm ướt.

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt mênh mông, con ngươi lẳng lặng dừng lại trên khuôn mặt của Măc Âm Trần.

"Làm sao lại tới lúc này?"

Lời nói mềm mại, thốt ra từ đôi môi đẹp, ánh sáng mặt trời rọi lại trên khuôn mặt trắng nõn, xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Mặc Âm Trần một phen đem Âu Dương Sùng Hoa ôm vào trong ngực, lồng ngực phập phồng lên xuống, như đang mang tảng đá ngàn cân, hít thở một cái cũng có thể dẫn đến từng trận đau đớn.

Âu Dương Sùng Hoa dựa vào trong ngực của Mặc Âm Trần, sóng mắt lưu chuyển như là đã đoán ra được cái gì.

Bất quá hằng ngày tính tính toán toán, cũng không xê xích gì nhiều.

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đôi tay xoa nhẹ hai đường lông mày đang nhíu chặt, "Thế nào, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Ánh mắt Mặc Âm Trần tối đen lẳng lặng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, sau đó, con ngươi đột nhiên chìm xuống.

"Nếu không có chuyện gì, vậy ngươi đi đi, ta cũng nên trở về phòng."

Âu Dương Sùng Hoa đẩy Mặc Âm Trần một cái, làm bộ chuẩn bị đi.

"Đừng đi, Sùng Hoa."

Mặc Âm Trần hốt hoảng kéo tay Âu Dương Sùng Hoa, giọng nói trầm thấp, tựa như xen lẫn một chút khàn khàn.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lại, nhưng chỉ lạnh nhạt nhìn, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Mặc Âm Trần cố gắng trấn định, hắn tiến lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Âu Dương Sùng Hoa, giơ tay lên chạm đến sợi tóc lạnh như băng, nhưng lại làm cho đầu ngón tay Mặc Âm Trần nóng lên.

"Nàng nghe được tin tức gì sao?" Mặc Âm Trần chần chờ hỏi.

Âu Dương Sùng Hoa khẽ nhíu mày một cái, "Tin tức?"

"Biên quan báo cáo, Phụ Hoàng đã hạ chỉ, lệnh ta Thống soái tam quân, tiến về phía biên quan."

Mặc Âm Trần không biết hắn như thế nào lại đem chuyện này nói ra, hắn cúi đầu, luống cuống đứng im tại chỗ, chờ Âu Dương Sùng Hoa trả lời.

Yên tĩnh cũng khá lâu, hắn trừ nghe được tiếng hô hấp của mình cùng tiếng tim đập, ngoài ra không có gì cả.

Âu Dương Sùng Hoa rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài khẽ run một cái, nơi đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm mờ ám, rung động qua đi, vẫn như cũ một chút dấu vết cũng không có.

"Sùng Hoa"

Hai chữ quấn quanh ở đầu lưỡi một lúc lâu, Mặc Âm Trần cẩn thận dè dặt giương mắt, khi hắn kịp chạm đến chân mày Âu Dương Sùng Hoa liền khóa chặt, trong mắt hiện lên vẻ không tin.

Ngực nóng lên, Mặc Âm Trần một bước dài đi tới phía trước, cầm tay Âu Dương Sùng Hoa, bật thốt lên: "Sùng Hoa, chỉ cần nàng nguyện ý đi theo ta!"

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi, trên môi có hơi chút trắng bệch giờ hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, như là đang được trang điểm.

"Ngươi đi đánh giặc, ta đi theo làm gì, Hoàng Thượng coi trọng ngươi như vậy, đây thật sự là chuyện tốt."

Ánh mắt Mặc Âm Trần tức thì hiên lên tia phẫn nộ, hắn run môi, nói: "Nàng thật sự muốn như vậy à, nàng cảm thấy đó là chuyện tốt?"

Giọng nói tựa như khẩn trương, tựa như kích động, hơn nữa hơi thở có chút tức giận không bình thường.

"Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Âu Dương Sùng Hoa hạ ánh mắt, yếu ớt thở dài một tiếng.

Mặc Âm Trần trợn to hai mắt: "Đây là chuyện tốt sao?"

"Có phải hay không thì có gì quan trọng, Hoàng Thượng cũng đã hạ thánh chỉ xuống." Âu Dương Sùng Hoa ôn tồn tiến lên, nắm tay Mặc Âm Trần, từng chút từng chút siết chặt, "Đau không?"

Mặc Âm Trần hạ mắt, cho đến khi nghe Âu Dương Sùng Hoa hỏi, mới phát hiện ra lưng bàn tay của hắn chẳng biết lúc nào, bị xước đi một lớp da, hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không cảm giác đau đớn.

Cho tới bây giờ, lúc Âu Dương Sùng Hoa hỏi, hắn mới cảm giác được một phần đau đớn.

Nhưng, tâm cũng đang cười, giống như còn kèm theo một chút thỏa mãn, "Không đau, chỉ cần nhớ tới nàng, ta liền không cảm thấy đau!"

"Người khác nói Âu Dương Sùng Hoa ta là một đứa ngốc, nhưng không ngờ, thật ra thì Cửu Vương Gia so với ta còn ngốc, còn khờ hơn."

Dùng thanh âm yếu ớt lầm bầm nói xong, như nước trong hồ thỉnh thoảng thổi qua gió nhẹ.

Âu Dương Sùng Hoa nâng mu bàn tay Mặc Âm Trần lên, đặt lên môi, nhẹ nhàng liếm liếm lên miệng vết thương.

Đầu lưỡi lướt qua, như được tiếp xúc cùng cánh hoa Đinh Hương, mang theo cảm giác yếu ớt, giống như sợ trong chốc lát sẽ làm vỡ đôi môi xinh đẹp.

Được dụ dỗ, mê hoặc rồi an ủi, vết thương gần như sắp được bình phục.

Mặc Âm Trần một phen ôm bờ vai của Âu Dương Sùng Hoa, nâng cằm nàng lên, làm cho gương mặt ngẩng cao, con ngươi đen bóng như thủy tinh trong suốt, trực tiếp lọt vào trong tầm mắt của hắn.

*****

Mặc Âm Trần nắm đầu vai của Âu Dương Sùng Hoa, nâng cằm nàng lên, khiến nàng nâng mặt lên, đôi mắt đen trong nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa hơi lảo đảo, như muốn lui về phía sau, lại bị Mặc Âm Trần giữ lại vững vàng/

Mặc Âm Trần bất chấp tất cả cúi đầu, hôn lên cánh môi đỏ như máu.

Cường hãn đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng nàng, hôn càng lúc càng sâu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

Trong khoang miệng tràn đầy mùi vị của đối phương, hắn vuốt ve gương mặt non nớt của nàng.

Mặc Âm Trần hơi thô lỗ dùng sức khiến Âu Dương Sùng Hoa đau đớn, từ trong cổ phát ra tiếng rên rỉ, rất nhỏ rất mềm.

Đôi mắt xinh đẹp mở to, mang theo một tia khổ sở, nhìn Mặc Âm Trần.

Tim Mặc Âm Trần cảm thấy như tan ra nhìn vào đôi mắt của nàng.

Từ từ rời khỏi đôi môi, ngay lúc Âu Dương Sùng Hoa muốn né tránh, hắn đột nhiên ôm lấy nàng.

"Sùng Hoa, ta thích nàng." Khẽ vuốt qua đôi môi có chút sưng đỏ, sờ qua gương mặt của nàng, cổ của nàng, thật là muốn đem nàng thu nhỏ trong lòng bàn tay. Có chút ngây thơ, lại có chút bá đạo nói: "Ta chỉ muốn ở cùng với nàng, tất cả mọi thứ ta không quan tâm. Ta chỉ muốn nàng, chỉ cần một mình nàng."

Nghiêng tai lắng nghe, chẳng biết từ lúc nào đã không còn mưa bụi, chỉ có tiếng côn trùng kêu to.

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, môi hơi mím lại, dung nhan như vậy, vừa lạnh như băng vừa quyến rũ: "Không quan tâm thật sao? Tuy ngươi có thể không quan tâm, nhưng sẽ có người quan tâm. Ngươi bỏ không được, cũng né tránh không được, chuyện đó ngươi nhất định phải làm."

"Sùng Hoa, nàng không tin ta sao?"

Mặc Âm Trần có chút nóng nảy kéo cánh tay của Âu Dương Sùng Hoa..

"Âm Trần, ta với ngươi đã định hôn ước, coi như ngươi đi biên quan, ta cũng sẽ chờvngươi trở về."

Ánh mắt sâu kín nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mặc Âm Trần..

"Sùng Hoa, chẳng lẽ nàng cũng cảm thấy ta nên đi biên quan? Nàng chưa từng nghĩ sẽ đi theo ta sao?"

Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hắn không nghĩ Âu Dương Sùng Hoa trả lời, nàng luôn lãnh đạm như thế.

Âu Dương Sùng Hoa nở nụ cười nhàn nhạt: "Thiên Trường Địa Cửu có lúc tận, tương tư từ từ không tuyệt kỳ"

Lời nói nhẹ nhàng giống như từ trên trời giáng xuống, ánh trăng phiêu đãng trên bầu trời.

"Ta không muốn tương tư, ta muốn ngày ngày ở cùng nàng."

Câu nói của Mặc Âm Trần làm Âu Dương Sùng Hoa xúc động, nhưng mà, hắn đã tương tư nhiều năm như vậy, rất nhanh thôi là hắn có thể cưới Âu Dương Sùng Hoa vào cửa rồi, vậy mà ngây giây phút này, ông trời tựa hồ đang đùa với hắn.

"Ta sẽ chờ ngươi"

"Sùng Hoa"

Âu Dương Sùng Hoa che miệng của Mặc Âm Trần lại, nàng nhẹ lắc đầu, "Không cần phải nói gì nữa, ta chỉ muốn ngươi yêu ta, yêu ta là đủ rồi, bất kể bao lâu, ta đều sẽ chờ ngươi, Âm Trần, nếu ngươi thật vì muốn tốt cho ta, vậy thì đi biên quan đi."

Trong mắt có ba phần tình cảm, bảy phần lạnh lẽo giấu ở đáy mắt, Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng nức nở, âm thanh nhẹ như làn khói mỏng.

"Sùng Hoa."

Mặc Âm Trần nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, hắn không biết mình nên nói câu gì.

Bởi vì theo lời Âu Dương Sùng Hoa, nếu thật vì muốn tốt cho nàng, mình nhất định phải đi biên quan.

Thánh mệnh khó cãi, hắn không thể làm trái ý phụ hoàng.

Hơn nữa, hắn còn có mẫu phi ở đây, nếu hắn xảy ra chuyện gì, mẫu phi nhất định sẽ bị liên lụy......

Mặc Âm Trần cuối cùng cũng phải tiếp nhận sự an bài, ngay cả khi trong lòng vạn lần không muốn.

Hai ngày sau đó, ngoài cửa kinh thành, binh mã xếp hàng thẳng tắp, tiếng trống vang dội.

Tay cầm kích dài (kích: loại binh khí thời xưa), khí thế hiên ngang, mạnh mẽ uy vũ rời khỏi thành Trần Yên, ngựa giương vó trước, chạy trăm bước.

Đi đầu, chủ soái một mình cưỡi hắc mã, mặc áo giáp, giục ngựa, quay đầu nhìn lại.

Âu Dương Sùng Hoa ở xa xa, nhìn không rõ mặt, bóng dáng dưới ánh mặt trời rơi vào mắt nàng, hình ảnh vô cùng nhức nhói đầy cuồng liệt cùng kiêu ngạo.

Thời tiết mặc dù đã vào mùa hè, cảnh sắc lúc này lại rực rỡ như mùa xuân.

Âu Dương Sùng Hoa đứng ở lầu cao, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vì làn môi trắng muốt lại khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương, "Cuối cùng người cũng phải đi, làm sao mà giữ lại được."

Đuôi lông mày của Lạc Thanh Lưu khẽ nhướng, mắt nàng nhìn một bên mặt của Âu Dương Sùng Hoa, "Hoàng thượng thật là một gậy đánh uyên ương, cũng sắp thành thân rồi, lại có thể khiến cho tân lang đi biên quan đánh giặc, chuyện của hoàng gia thật là thú vị. Sùng Hoa, trong lòng ngươi không nghĩ phải từ bỏ sao?"

Nở nụ cười lạnh, "Vì sao phải từ bỏ, hắn không đi là phạm vào tội chết, nếu hắn đi thì giống như một bước lên mây, hiện tại là Cửu vương gia thì cũng chỉ là người có địa vị nhưng không có quyền, nếu đi rồi, trở về chính là quyền cao chức trọng, ta vì sao phải từ bỏ?"

Lạc Thanh Lưu cười, cười đến không thể kìm chế, "Ngươi, nữ nhân này, thì ra là đã tính toán như vậy, không biết hắn ta có thể hiểu rõ hay không."

"Hiểu hay không, vậy cũng chỉ có thể trải qua mới biết được."

"Vậy kế tiếp ngươi có tính toán gì không, tiếp tục trở về làm Tam tiểu thư ngu ngốc, hay là đồng ý với đề nghị của ta, cùng ta tạo dựng Mãn Nguyệt lâu?"

Giữa hai lông mày của Lạc Thanh Lưu, giãn ra đầy vẻ mong đợi, nàng tựa như rất nóng lòng muốn Âu Dương Sùng Hoa có thể tiếp nhận đề nghị của nàng, cùng với nàng tạo dựng Mãn Nguyệt lâu.

Lần đầu tiên nàng đề nghị, nhưng vẫn không nhận câu trả lời của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên quay đầu, gió thổi mái tóc đen cuồng loạn mà thanh cao: "Lạc Thanh Lưu, ngươi cảm thấy một Mãn Nguyệt lâu nho nhỏ, là có thể thỏa mãn ta?"

Ánh mắt Lạc Thanh Lưu thâm trầm, nhìn không ra hỉ nộ, "Dĩ nhiên là không thỏa mãn được ngươi, ngươi muốn nào phải chỉ là một Mãn Nguyệt lâu, nhưng nếu không có Mãn Nguyệt lâu, ngươi như thế nào đạt được thứ tốt hơn?"

Tiếng kèn to rõ, tiếng bước chân của quân sĩ gây chấn động kinh đô.

Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa: "Mãn Nguyệt lâu nhất định trở thành thiên hạ đệ nhất tổ chức tình báo."

*****

Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa: "Mãn Nguyệt lâu nhất định trở thành tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ."

Âu Dương Sùng Hoa hé nửa con mắt, dưới ánh mặt trời gay gắt, từng chút từng chút tạo ra trên môi nàng, nụ cười càng thêm rực rỡ.

Nhàn nhạt lướt qua gương mặt của Lạc Thanh Lưu, nàng không có bất kỳ câu trả lời nào, chỉ là đem tầm mắt của mình hướng tới trên người nam tử ở nơi xa xa.

Nam tử trên hắc mã đúng lúc này cũng đưa mắt nhìn về phía lầu cao.

Hai hàng lông mày đang nhíu chặt, Hứa Thư Triển cho đến giờ phút này, hình như mới có một chút mỉm cười.

Nụ cười phấn khởi từ từ bao phủ ở trong cát vàng.

Hắn vung cánh tay lên một cái, bóng lưng uy nghiêm mà lạnh lùng khắc vào mặt trời rực rỡ.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của người nọ, Âu Dương Sùng Hoa mới xoay mặt trở lại, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, nói: "Ta muốn trong vòng một năm Mãn Nguyệt lâu phải trải rộng cả Vương Triều Lung Nguyệt."

Lạc Thanh Lưu bỗng dưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bóng dáng đang chậm rãi đi tới phía dưới lầu.

Đôi môi mím chặt từ từ mở ra, nàng ở phía sau bước nhanh lên, nói: "Cái này thì có là vấn đề gì."

Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai hình dáng kia, bóng dài nghiêng nghiêng.....

Đại quân Mặc Âm Trần vừa rời đi, hai ngày sau đó, trong kinh thành liền chuẩn bị cho việc Thái Tử đón dâu.

Âu Dương Phủ cũng không vì chuyện Cửu Vương Gia rời đi, mà có chút sa sút gì.

Dù sao hôn sự Cửu Vương Gia cùng Âu Dương Sùng Hoa cũng không có hủy bỏ, chỉ là hoãn lại đợi đến lúc Cửu Vương Gia trở lại.

Nếu như Cửu Vương Gia đánh thắng trận này, thì giá trị của hắn cũng sẽ khác đi với lúc trước rất nhiều.

Những người muốn nịnh bợ người của Âu Dương Phủ, sẽ nhiều hơn lúc trước.

Cộng thêm, sắp đến ngày hôn sự của Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Thái Tử Mặc Ngạo Đình, hiện tại được sủng ái nhất Vương Triều Lung Nguyệt, nhất định chính là Âu Dương Phủ.

Nhưng mà cho dù có như vậy, thì Bắc Uyển vẫn vắng lạnh, nơi này trừ Ngân Tụ hầu hạ Âu Dương Sùng Hoa, cùng Bạch Tố Nương ở bên ngoài, cũng không có người nào khác.

Cả Bắc Uyển tràn đầy tiếng đàn duyên dáng, bình tĩnh trầm ổn, như dòng suối nhỏ chảy qua.

Tài đánh đàn của Âu Dương Sùng Hoa, ngày càng tinh xảo, mỗi lần Ngân Tụ nghe như si như say, những chuyện không vui cũng liền quên hết.

Một khúc dừng lại, Âu Dương Sùng Hoa thu tay trở về.

"Tiểu thư, tiếng đàn của người càng ngày càng tốt nha, Ngân Tụ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua tiếng đàn nào dễ nghe như vậy đó."

Ngân Tụ chợt tĩnh lại, đối với tiếng đàn của Âu Dương Sùng Hoa khen không dứt miệng.

"Ngân Tụ, mấy ngày nay em cũng mệt mỏi rồi, hôm nay em không cần phải phụng bồi ta, đi nghỉ ngơi đi."

Âu Dương Sùng Hoa từ trước bàn cầm đứng dậy, giương mắt, nhìn mặt trời buổi chiều ngoài cửa sổ dần dần chìm xuống phía tây.

Một ngày lại trôi qua.....

Ngày mai, chính là ngày Âu Dương Cẩm Nguyệt gả vào Đông Cung, trở thành Thái Tử Phi.

Tối nay, nhất định không phải là một đêm an tĩnh.

Xa xa vẫn có thể nghe thấy được, từ trước viện truyền tới trận trận tiếng nói tiếng cười.

Bạch Tố Nương cũng bởi vì phải bận rộn giúp đỡ, mà không có thời gian tới đây.

Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không có người khác đến quấy rầy.

"Tiểu thư"

Ngân Tụ nhíu mày, bây giờ là thời điểm nào, làm sao nàng lại có thể vào lúc này rời đi tiểu thư, nếu không tiểu thư đúng thật là quá đáng thương.

Chỉ là....

"Ngân Tụ, Đại Phu Nhân bảo ngươi đi Tiền viện giúp một tay."

Từ ngoài viện truyền đến một tiếng quát tháo lanh lảnh.

Ngân Tụ vừa nghe, vội vàng nhấc lên làn váy chạy tới cửa viện, khi nàng thấy Ngân Nguyệt đứng ở cửa viện, thì vội nói: "Ngân Nguyệt tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì, ta đây còn phải chăm sóc Sùng Hoa tiểu thư, như thế nào đi được."

"Người làm không đủ, ta có biện pháp gì, lời của Đại Phu Nhân nói, ta không dám không vâng lời, ngươi tự suy nghĩ mà làm đi." Ngân Nguyệt hừ một tiếng, ánh mắt châm biếm, thăm dò chút trong viện Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Đáng tiếc, Sùng Hoa tiểu thư, hôn sự êm đẹp lại gặp phải như vậy, nếu Cửu Vương Gia có ở đây, Bắc Uyển hôm nay cũng sẽ không vắng lạnh như thế, quả nhiên vận mệnh nửa điểm cũng không có phần của người."

"Ngân Nguyệt!" thanh âm Ngân Tụ trầm xuống, cả khuôn mặt bởi vì lời nói Ngân Nguyệt mà giận đến tái đi.

"Được rồi, được rồi, ta cũng không muốn nói nhiếu với ngươi, có đi hay không tùy ngươi, nếu Đại Phu Nhân có quở trách xuống, ngươi đừng nói ta không có tới bảo ngươi đi."

Ngân Nguyệt hiển nhiên một khắc cũng không muốn lưu lại ở chỗ này, nói xong, liền vội vã rời đi.

Ngân Tụ ở sau lưng của Ngân Nguyệt, phi.. phi hai tiếng, trong miệng liên tục chửi bới.

Nàng dùng sức thật mạnh đóng sập cửa viện lại, tức giận đi trở vào trong sân, "Thật là quá đáng, Phu Nhân đã bị đưa đi hỗ trợ rồi, cư nhiên bây giờ ngay cả ta cũng muốn đuổi đi, tiểu thư, bọn họ đây không phải là khi dễ người sao?"

Chân mày Âu Dương Sùng Hoa nhẹ giương, trên môi mang theo ý cười thản nhiên, nói: "Ngân Tụ, em hãy đi đi!"

"Tiểu thư, sao em có thể rời người đi được!" Ngân Tụ giẫm chân.

"Nếu em không đi, Đại Phu Nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho em, đến lúc đó có thể em cũng không cách nào tiếp tục được ở lại Âu Dương Phủ, nhẫn nại một chút thì trời cao biển rộng."

Âu Dương Sùng Hoa một chút cũng không để ý, ngược lại còn phải trấn an Ngân Tụ.

Ngân Tụ cắn răng một cái, nói: "Vậy được, nhưng tiểu thư, đêm nay người phải làm sao bây giờ? Để lại người một người ở chỗ này, em thật sự không yên lòng."

"Ta đây bao lớn, cũng chỉ là một đêm, không có chuyện gì, em mau đi đi, nếu chậm trễ, Đại Phu Nhân thật có thể sẽ rất tức giận."

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ lắc đầu, nhắc nhở Ngân Tụ.

Ngân Tụ cắn cắn cánh môi, cho dù có muôn vàn không muốn, cũng chỉ có thể đi Tiền viện giúp một tay.

Ai bảo lời nói của Ngân Nguyệt một chút cũng không sai, đều là bởi vì Cửu Vương Gia rời đi, tiểu thư mới có thể gặp đãi ngộ như vậy.

Thật không biết Hoàng Thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào, tại sao ngay trước lúc thành thân, lại phái Cửu Vương Gia đi đánh trận chiến gì chứ.

Chuyện này làm xong cũng chỉ có hai ngày mà thôi à.

"Tiểu thư, ta đi Tiền viện giúp một tay, một mình người phải nghỉ ngơi sớm một chút, ta sẽ cố gắng tìm cơ hội quay trở lại nhanh."

Ngân Tụ không yên lòng dặn dò một cái, Âu Dương Sùng Hoa đáp nhẹ lại, nàng bất đắc dĩ rời Bắc Uyển.

Sau khi Ngân Tụ rời đi không lâu lắm, Âu Dương Sùng Hoa đóng cửa viện Bắc Uyển, đang lúc nàng thong thả bước đi trở về phòng.....

Ở giũa Bắc Uyển đường đột xuất hiện một người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)