Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 21

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 21
Tâm khóa (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm.

Trăng khuyết lên cao ở phía chân trời, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống.

Gió đêm thổi nhẹ, ánh trăng mờ ảo, bóng hoa sum suê

Từ Mộc Dương cười yếu ớt dịu dàng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, lời của nàng êm ái, nghe vào tai hắn vô cùng lạnh lẽo.

Thật ra hắn đã sớm biết, hắn không có cách nào ngăn cản Sùng Hoa.

Khi hắn biết Âu Dương Cẩm Nguyệt sẽ trở thành Thái Tử Phi thì hắn biết tất cả đều đã không còn cách nào ngăn cản được nữa.

Vậy mà, hắn vẫn muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc bản thân mình ở trong lòng Âu Dương Sùng Hoa có chút quan trọng nào không.

Vì thế mà có ngày hôm nay.

Xem ra, trong lòng Âu Dương Sùng Hoa thì Từ Mộc Dương – hắn từ đầu tới cuối cũng chỉ là một người qua đường.

"Ta giúp nàng."

Từ Mộc Dương bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào Âu Dương Sùng Hoa.

"Giúp ta?"

Âu Dương Sùng Hoa hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy không hề chớp mắt nhìn Từ Mộc Dương.

"Ta biết ta không cách nào thuyết phục được nàng, vậy thì để cho ta giúp nàng, giúp nàng đạt thành tâm nguyện."

Từ Mộc Dương nghiêm nghị nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy, từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn biết hắn nhất định chỉ có thể là một người bình thường trong lòng nàng.

Nhưng cho dù là một người bình thường, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.

Âu Dương Sùng Hoa cười, nàng đưa cánh tay mảnh khảnh lên, ngón tay chỉ vào cái trán trằng noãn của Từ Mộc Dương, "Mực Âm Trần vốn là không biết, nhưng ngươi đã biết, còn muốn giúp ta? Thật sự là đứa ngốc."

"Ta không quan tâm làm kẻ ngốc, ta chỉ nhớ nàng đã đáp ứng ta, sau khi báo thù, sẽ theo ta trở về."

Hắn không cam lòng, không cam lòng nguyện ý đem chính mình đặt trong tình cảnh buồn cười này.

Nụ cười trên mặt Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên tắt, nàng xoay người đứng lên, đi tới cửa.

Từ Mộc Dương bước nhanh lên phía trước chặn Âu Dương Sùng Hoa lại, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm nàng.

Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay ra đánh lên mặt hắn.

Từ Mộc Dương vẫn không nhúc nhích, mắt cũng không chớp, cứ như vậy mà đón nhận cái tát của nàng.

Nhưng không ngờ rằng, hắn đón nhận không phải là sự đau đớn mà là vuốt nhẹ đầy lạnh lẽo.

Lòng bàn tay của Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng lướt qua gò má của Từ Mộc Dương, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên nụ cười, "Ta đáp ứng ngươi." Dứt lời, nàng rút tay về, đáy mắt lóe lên sự âm lãnh.

Âu Dương Sùng Hoa lướt qua người Từ Mộc Dương, nàng đi ra khỏi cửa.

Từ Mộc Dương kinh ngạc nhìn bóng dáng ngày càng xa.

Hắn ngây ngốc giơ tay lên, sờ vào chỗ mà mới vừa rồi bị Âu Dương Sùng Hoa vuốt qua......

Còn mấy ngày nữa là đến mùng 8 tháng 7, bên trong Âu Dương phủ đã sớm giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho hai vị tiểu thư xuất giá.

Âu Dương Cẩm Nguyệt khi biết mình cùng Âu Dương Sùng Hoa cùng ngày xuất giá, tâm tình liền thay đổi, vô cùng không vui.

Nàng nghĩ mình trở thành Thái Tử Phi, hôn lễ này nhất định rất long trọng, không nghĩ rằng lại vội vàng qua loa.

Điều này làm cho nàng vốn trong lòng đang đắc ý, lập tức giống như ngã vào đáy cốc.

Càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng cảm thấy đều bởi vì Âu Dương Sùng Hoa, làm cho nàng không vui.

Bên ngoài còn bàn tán xôn xao, Âu Dương Cẩm Nguyệt tuy là Thái Tử Phi, lại không bằng muội muội ngốc của mình có phúc khí.

Ít nhất Âu Dương Sùng Hoa được Cửu vương gia tự mình tới cửa cầu hôn, mà nàng cũng chỉ nhận được một tờ thánh chỉ.

Hơn nữa hôn sự còn vì bệnh tình của hoàng hậu nương nương, nói trắng ra là, chính là xung hỉ..

Từ xa, Lạc Thanh Lưu nghe đánh chửi từ trong phòng Âu Dương Cẩm Nguyệt truyền tới, lông mày nhướng lên, nụ cười loáng thoáng hiện lên ở khóe miệng.

Cái này chính là tính tình của đại tiểu thư, thật đúng là một chút cũng không kìm chế, cứ như vậy mà vào hoàng cung, quả thực là tự mình tìm cái chết.

Đều là tỷ muội, sao lại có sự khác biệt lớn như thế.

Tựa hồ ông trời ngoại trừ cho Âu Dương Cẩm Nguyệt một khuôn mặt mĩ lệ thì không cho nàng cái gì nữa.

Ngược lại ngoại trừ sự ngu dại của Tam tiểu thư, mọi thứ đều xuất chúng.

"Này! Ngươi tới đây cho ta."

Âu Dương Cẩm Nguyệt thở phì phò đứng ở cửa phòng, thấy Lạc Thanh Lưu thì kiêu căng ra lệnh cho bà.

"Vâng"

Lạc Thanh Lưu trả lời rồi đi tới, mặt cúi xuống, nhún nhường.

"Lạc Thanh Lưu, ngươi rất thanh nhàn nha."

Âu Dương cẩm Nguyệt nhếch mày thật cao, nhìn Lạc Thanh Lưu một thân màu tím quần lụa mỏng, bộ dáng Lạc Thanh Lưu mặc dù không thanh lệ thoát tục bằng nàng, nhưng có sự thành thục quyến rũ, đặc biệt là cặp mắt phượng nhỏ dài kia, mỗi lần nhìn cũng tựa như mang theo nụ cười câu hồn người ta.

Chỉ cần một cái liếc mắt có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.

Thật không hiểu nương tại sao phải nuôi một con hồ ly tinh ở bên cạnh, kể từ khi nàng thành công được sắc phong Thái Tử Phi, nương càng thêm tin tưởng Lạc Thanh Lưu.

Thậm chí giữ ả ở trong phủ, ngay cả nàng đường đường là tiểu thư, đều đối với Lạc Thanh Lưu nhượng ba phần.

"Thanh Lưu chính là nhàn rỗi, cái gì phu nhân cũng không cho Thanh Lưu làm, Thanh Lưu hiện tại thanh nhàn."

Từ đầu tới cuối Lạc Thanh Lưu đều cúi đầu, từ tốn trả lời Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Hừ."

Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt bỗng nhiên âm trầm, đang lúc nàng muốn tiến lên, dằn mặt Lạc Thanh Lưu.

"Thì ra là Thanh Lưu ngươi ở nơi này a."

Giọng của Tô Thanh Tú đúng lúc vang lên ở trong sân, Tô Thanh Tú dường như không nhìn thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt, đi tới chỗ Lạc Thanh Lưu.

"Phu nhân."

Lạc Thanh Lưu cúi đầu, xoay người, chắp tay thi lễ với Tô Thanh Tú.

"Được rồi được rồi, ngươi còn cùng ta khách sáo cái gì." Tô Thanh Tú đỡ Lạc Thanh Lưu, tay nắm chặt tay nàng, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âu Dương Căm Nguyệt, "Cẩm Nguyệt, Thanh Lưu chọc giận con sao?"

"Nương, không phải là do nô tài này chọc tức."

Âu Dương Cẩm Nguyệt đối với Tô Thanh Tú có phần sợ hãi, tự nhiên không dám nói thật với Tô Thanh Tú, đành nói không phải là do Lạc Thanh Lưu.

Nhìn nương đối với Lạc Thanh Lưu kia rất thân thiện, so với nữ nhi là nàng tốt hơn nhiều.

Bĩu bĩu môi, Âu Dương Cẩm Nguyệt khoát cánh tay Tô Thanh Tú, làm nũng nói: "Nương, làm sao bây giờ mới đến, con sắp tức điên rồi."

*****

Âu Dương Cẩm Nguyệt khoát lên cánh tay Tô Thanh Tú, bĩu môi làm nũng nói: "Nương, làm sao bây giờ mới đến, con sắp tức điên rồi."

"Vào đi thôi."

Tô Thanh Tú mỉm cười, bàn tay vỗ vỗ lưng Âu Dương Cẩm Nguyệt, lại dùng một tay khác, kéo Lạc Thanh Lưu đi vào trong phòng.

Lạc Thanh Lưu vẫn cúi đầu xuống, thỉnh thoảng nhếch khóe mắt, liếc một cái về Âu Dương Cẩm Nguyệt, bất động thanh sắc đi theo Tô Thanh Tú vào trong phòng.

"Các ngươi cũng đi xuống đi, Ngân Nguyệt ở bên ngoài coi chừng cho tốt, ta có lời muốn nói với tiểu thư."

Tô Thanh Tú kéo hai người tiến vào trong phòng, liền căn dặn Ngân Nguyệt cùng nha hoàn đi ra ngoài.

"Dạ, phu nhân."

Ngân Nguyệt dẫn các nha hoàn hướng Tô Thanh Tú chắp tay thi lễ, liền thối lui ra khỏi gian phòng.

Âu Dương Cẩm Nguyệt cau mày hồ nghi, nương thế này, xem ra nhất định là có chuyện muốn nói với mình.

Chỉ là...

Mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt không khỏi giương lên, ánh mắt mang theo tức giận nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.

Nữ nhân này cư nhiên cũng ở đây, mẫu thân có phải hay không cũng quá mức tin tưởng nàng?

"Tốt lắm, hiện tại trong phòng chỉ còn ba người chúng ta."

Tô Thanh Tú nhìn hai người trong phòng, giữa hai lông mày nhất thời ngưng trọng.

"Nương, có phải có lời gì muốn nói với nữ nhi hay không?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt cố gắng áp chế phần lửa giận, nhìn Tô Thanh Tú hỏi.

"Còn không phải là vì con, mấy ngày gần đây, nương có nghe được chuyện con trách mắng nha hoàn ở trong phòng."

Tô Thanh Tú trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, bước chân khẽ lui về phía sau, ngồi trên ghế.

"Nương, là do những nô tài kia ăn nói lắm mồm lắm miệng, biết rõ con ghét nhất là đứa ngốc kia, còn nói không dứt, con làm sao có thể không nổi giận."

Âu Dương Cẩm Nguyệt giậm chân, khuôn mặt ủy khuất, chỉ thiếu chút nữa rơi nước mắt xuống để tỏ rõ mình vô tội, tất cả cũng không thể trách nàng.

Tô Thanh Tú nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt nặng nề thở dài, "Lời của nương nói với con, con một chút cũng không nhớ."

"Nương!!!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt sớm đã không nhịn được, mấy ngày nay đã kìm nén, nàng có khổ tâm nhưng không thể nói, hiện tại nghe Tô Thanh Tú nói, nhất thời vành mắt liền hồng.

"Được rồi, được rồi, chỉ là nói với con mấy câu, con đã khóc lên."

Tô Thanh Tú thấy bộ dáng Âu Dương Cẩm Nguyệt ủy khuất rơi lệ, trong nháy mắt giọng nói nhẹ đi, nàng kéo Âu Dương Cẩm Nguyệt rồi nhìn Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu đứng xem cảm thấy không một chút thú vị, tiết mục như vậy, mỗi ngày ít nhất nàng đều thấy được một lần, hai mẹ con này đúng thật là buồn cười.

Trình diễn đến nước này cũng coi là làm cho người ta bội phục.

"Nương.."

Âu Dương Cẩm Nguyệt nghẹn ngào một tiếng, lau nước mắt, đứng thẳng người bên cạnh Tô Thanh Tú.

Lạc Thanh Lưu thấy hai mẹ con đã diễn xong liền giấu đi thần sắc, giọng điệu ôn hòa, nói: "Phu nhân, thật ra thì tiểu thư Cẩm Nguyệt tức giận như vậy, cũng là chuyện bình thường, nếu là người khác thì cũng sẽ tức giận."

"Đúng vậy!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt không nghĩ tới Lạc Thanh Lưu lại đứng về phía mình, nhất thời sắc mặt có vẻ vui mừng.

"Thanh Lưu, chuyện này ta đây là người làm mẹ, sao lại không biết Cẩm Nguyệt ủy khuất. Ngươi giúp đỡ Cẩm Nguyệt trở thành Thái Tử Phi, trong lòng ta đã vô cùng cảm kích, không còn xem ngươi là người ngoài."

Tô Thanh Tú âm thầm để lộ ra dụng ý của mình.

Lạc Thanh Lưu cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra được ẩn ý bên trong lời nói.

Nàng nhướng mày, cười nói: "Ý nghĩ của phu nhân, Thanh Lưu hiểu, Thanh Lưu từ lâu đã xem Phu Nhân như chủ tử, phu nhân có chuyện gì muốn Thanh Lưu làm, xin cứ việc phân phó."

"Thanh Lưu, ngươi quả nhiên là đứa trẻ thông minh, ta không có nhìn lầm ngươi."

Tô Thanh Tú nghe Lạc Thanh Lưu nói, mặt mày lập tức tươi cười, vuốt tay Lạc Thanh Lưu mà khen ngợi.

"Phu nhân quá khen!"

Lạc Thanh Lưu cúi đầu, mắt nhìn ánh mặt trời chiếu xuống trên đất, nhấp nhô trong suốt, rồi lại không nói ra được gì.

Gió thổi nhẹ qua cành liễu, khí trời cuối tháng sáu đã có cảm giác được mùa hè đến, trong gió mang theo một chút hơi nóng, trên người đã cảm thấy khô nóng.

Ngân Tụ ở bên cạnh cầm tay áo phe phẩy trên mặt.

"Tiểu thư, hôm nay nóng như vậy, chúng ta nhất định đi dâng hương sao?"

"Mấy ngày nữa chính là ngày ta lấy chồng rồi, trước đó, ta muốn đi Tự Miếu cầu phúc để tạ thần linh."

Âu Dương Sùng Hoa vén rèm cửa sổ lên, nhìn cây cối um tùm phía bên ngoài.

Mấy ngày nữa là đến mùng 8 tháng 7, trước mấy ngày nàng cũng đã xin phép Bạch Tố Nương để lên Tự Miếu để tạ thần linh một chuyến.

Bạch Tố Nương muốn cùng đi, đúng lúc sư phụ Từ Cẩm Tú tới đây.

Dĩ nhiên, mục đích của sự an bài này là của Âu Dương Sùng Hoa đưa ra, nàng cũng không muốn để Bạch Tố Nương đi theo, bằng không, kế hoạch hôm nay không cách nào thực hiện được.

"A"

Ngân Tụ vẫn quạt, trong xe ngựa, mặc dù thỉnh thoảng có gió ngoài cửa sổ thổi tới, nhưng mà đối với Ngân Tụ luôn luôn sợ nóng mà nói, chút gió này thật đúng là không có tác dụng gì.

Lại nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hôm nay vẫn mặc một thân quần áo cổ thẳng đứng, gương mặt dịu dàng trắng nõn, đừng nói là mồ hôi, mà ngay cả hơi nóng cũng không có.

Thật là rất bội phục tiểu thư.

Vẻ mặt Ngân Tụ vô cùng sùng bái, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Ngân Tụ, phu nhân để cho ngươi mang thứ gì, đều có thể mang theo, ngàn vạn lần đừng để sót."

Âu Dương Sùng Hoa xoay người, ánh mắt dừng ở ánh mặt trời, dường như lấp lánh ánh sáng trong suốt, gương mặt giống như phù dung, vô cùng xinh đẹp, bởi vì thoa chút phấn trang điểm, mà có vẻ xinh đẹp tuyệt trần hơn.

Ngân Tụ vội vàng cúi đầu nhìn đồ mang theo, nào là nến, nào là hương, còn có một chút đồ cúng.

"Tiểu thư cứ yên tâm, những thứ phu nhân căn dặn đều đã mang theo rồi."

Ngân Tụ kiểm tra mọi thứ ở phía sau, rất tự tin ngẩng đầu lên, đi về phía Âu Dương Sùng Hoa.

"Vậy thì tốt."

Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, lại một lần đưa mắt quay ra ngoài cửa sổ.

*****

Đường đi quanh co, đi về phía trước chính là đường đến Vạn Phật Tự.

Đường núi hẹp, không bằng phẳng, đoạn đường này lắc lư, khiến Ngân Tụ khổ không thể tả.

Mặc dù Ngân Tụ nghe nói Bồ Tát ở Vạn Phật Tự rất linh thiêng, nhưng đoạn đường này đi thật là khó.

Hôm nay không khác ngày bình thường là mấy, vẫn với trang phục màu trắng, trên mặt trang điểm đơn giản, so với thường ngày có chút hồng hào hơn, cả người cũng có tinh thần hơn.

Đặc biệt là, hôm nay nàng có mang thêm trang sức.

"Ai da ——"

Xe ngựa đột nhiên lắc mạnh, Ngân Tụ ở trong xe ngựa cả người nhào về phía trước, thiếu chút nữa là bay ra khỏi xe.

Nàng hoảng sợ đến quên cả đau đớn, vội vàng đứng dậy, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Tiểu thư, người không sao chứ? Không biết đã xảy ra chuyện gì!"

Ngân Tụ vừa hỏi Âu Dương Sùng Hoa, vừa oán than.

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ lắc đầu, mắt nàng rũ xuống, hai đường long mày hơi nhíu lại.

Xem ra, người của Từ Mộc Dương đã xuất hiện, không biết người đó có theo kịp không, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Ngân Tụ giúp Âu Dương Sùng Hoa ngồi ngay ngắn, nàng nâng tay áo rồi vén màn xe lên.

Nàng còn chưa ra khỏi màn xe, vừa định mắng tên phu xe, nhưng không ngờ, xảy ra một chuyện khiến hồn nàng như muốn bay về Tây thiên.

Ngân Tụ cảm thấy trên cổ lạnh như băng, đồng thời còn có một hơi thở lạnh phả lên cổ nàng.

Ánh mắt nàng nhìn lên thì thấy một đôi mắt ẩn chứa ý cười đang nhìn nàng, cả người nàng run lên: "Đây là..."

"Đây là cái gì, cô nương không phải không biết chứ?"

Lời nói đùa từ người mang mặt nạ truyền đến, trong đôi mắt đen kia luôn luôn mang theo ý cười.

"Các ngươi, các ngươi thật lớn mật, lại dám...lại dám..."

Ngân Tụ không ngừng đổ mồ hôi, bởi vì vô cùng sợ hãi cây đao đang ở trên cổ mình, lời nói đáng lẽ phải khí thế mười phần, nhưng bởi vì sợ hãi mà giảm đi một nửa..

Đừng nói là khí thế, đến sự kiên quyết cũng không có, ngược lại giống như đang cầu xin vậy.

"Lại dám như thế nào?"

Ngân Tụ chỉ cảm thấy đao trên cổ như nặng thêm ba phần, cả người cũng co lại.

"Còn không mau xuống xe, đại gia ta không có kiên nhẫn."

Âm thanh của hắn trầm xuống, nụ cười trong con mắt cũng hoàn toàn biến mất, chỉ giữ lại phần sát ý.

Cả người Ngân Tụ liền run lên, trong chốc lát sức lực như bị rút hết, nhưng khi nàng xoay người lại, nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa ngồi trong xe.

"Ngươi... ngươi... ngươi thật to gan, có biết ai ngồi trong xe không?"

Ngân Tụ thấy trong mắt Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy nỗi sợ hãi mà cố lấy dũng khí.

Nàng phải bảo vệ tiểu thư, quyết không thể để cho bọn họ làm thương tổn tiểu thư.

"Biết hay không, có quan hệ gì sao? Ha ha chúng ta là sơn tặc, sơn tặc, hiểu không?"

Nam tử cầm đại đao run lên vì cười, sau lại hét một tiếng với các thuộc hạ ở phía sau: "Các huynh đệ, các ngươi sợ sao?"

"Lão Đại, chúng ta cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ người sống!"

Phía dưới đồng loạt chỉnh tề trả lời, dứt lời, truyền tới là tiếng cười châm chọc.

"Có nghe được không, muốn sống thì xuống đây cho lão gia ta."

Nam tử đem sống đao vỗ vỗ gò má của Ngân Tụ, từ bên cạnh xe lui ra.

Coi như đại đao đã rời cổ nhưng Ngân Tụ vẫn cảm thấy cái lạnh như băng vẫn còn trên cổ mình.

Hiện tại đừng nói là nóng, nếu cho nàng thêm mấy bộ y phục nữa, sợ rằng cũng cần dùng đến.

Ngân Tụ quay người lại, nhìn Âu Dương Sùng Hoa bên trong xe, "Tiểu... tiểu thư... chúng ta làm sao bây giờ?"

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, đôi tay nàng nắm chặt vạt áo, mười ngón tay cũng đã trắng bệch.

Mặc dù Ngân Tụ không nghe Âu Dương Sùng Hoa trả lời, nàng cũng nhìn ra được, tiểu thư nhất định bị dọa sợ.

"Không có chuyện gì đâu tiểu thư, bọn họ cũng chỉ là sơn tặc, sơn tặc cần chính là tiền, chúng ta cho bọn họ tiền là được rồi, bọn họ cũng không có lá gan dám động đến tiểu thư."

Ngân Tụ tiến đến ôm thân thể không ngừng run rẩy của Âu Dương Sùng Hoa.

Tay Âu Dương Sùng Hoa nắm chặt cánh tay của Ngân Tụ, nàng đem mặt trốn trong ngực của Ngân Tụ, tận lực tránh khỏi ánh mắt của Ngân Tụ.

"Tiểu thư... ai da"

Ngân Tụ chưa kịp nói hết câu, cả người đã bị người ta nâng lên, cứng rắn kéo nàng ra khỏi xe ngựa, không hề thương hương tiếc ngọc đem nàng vứt xuống xe.

Ngân Tụ chỉ cảm thấy trời đất lảo đảo, trong lúc mơ mơ hồ hồ, trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết.

Âu Dương Sùng Hoa nhào ra khỏi xe, trong miệng kêu gào: "Ngân Tụ, Ngân Tụ..."

Cặp mắt đen trong vắt lại giống như bị một tầng vẩn đục bao trùm lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Màn xe bị vung lên, một bóng dáng tiến vào trong xe, nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang nhoài người ra khỏi xe.

Hắn từ từ ngồi xổm xuống, khi bốn mắt giao nhau, tay hắn vươn ra, bỗng nhiên ngừng lại một chút, đáy mắt thoáng có một tia áy náy.

"Sùng..."

"Không nên chạm đến Ngân Tụ..... ô......ô"

Từ Mộc Dương còn chưa kịp mở miệng thì Âu Dương Sùng Hoa đã kích động, nàng giống như cực kỳ sợ hãi người trước mặt, trong miệng kêu lên "a.. a.. a..".

Đáy mắt Từ Mộc Dương đột nhiên trầm xuống, hắn che giấu sự do dự, trong miệng nói bừa: "Không hổ là Tam tiểu thư của Âu Dương gia, Cửu Vương phi tương lai, chỉ bằng dung mạo khuynh quốc này, cũng đủ làm nam nhân thèm thuồng, cho dù là một kẻ ngu thì cũng có làm sao."

Thanh âm trầm thấp, lại hờ hững lưu loát giống như đọc thuộc từ trong sách, hoàn toàn không có tình cảm.

Ánh mặt trời nghiêng vào trong xe, che khuất hắn, cả người hắn giống như được bao phủ một tầng màu đen.

*****

Ánh mặt trời nghiêng vào trong xe, ập xuống che bóng Từ Mộc Dương giống như là một luồng sáng ảm đạm không rõ hình bóng.

Hắn đưa tay túm lấy Âu Dương Sùng Hoa, không chút nào thương tiếc kéo nàng ra khỏi xe, ngoài miệng vẫn là giọng cười nói: " Đã chơi nhiều nữ nhân rồi, nhưng vẫn chưa chơi một nữ nhân ngốc như thế này."

Sắc mặt Âu Dương Sùng Hoa trắng bệch, liên tục biến đổi nhiều lần, hai vai nàng run rẩy càng mãnh liệt hơn, vô cùng sợ hãi, khiến cho nàng đã khóc không thành tiếng, nén sương mù trong mắt, chỉ là điềm đạm đáng yêu nhìn Ngân Tụ nằm trên mặt đất, "Ngân Tụ, ta sợ, Sùng Hoa sợ!"

Kéo bàn tay Ngân Tụ, trong giọng nói chứa đựng tiếng thì thầm yếu ớt, nàng buông lỏng sức lực.

Con ngươi đen kia vốn là chế giễu, loáng thoáng nổi lên một chút đau lòng.

Rồi lại cương quyết đem phần đau đớn kia áp chế trong giọng nói, Từ Mộc Dương một tay cứng cỏi ôm cái eo không đầy nắm tay của Âu Dương Sùng Hoa, một tay nâng mặt của nàng lên, đôi môi run run khẽ động một chút.

Lông mi thật dài, bởi vì có vẻ sợ hãi, mà nhẹ nhàng run động, hốc mắt ướt nước, vẻ mặt mang theo cầu xin không hề chớp mắt, chống lại ánh mắt của hắn.

Từ Mộc Dương trải qua căng thẳng, hắn thậm chí sinh ra một chút ảo giác, Âu Dương Sùng Hoa trước mắt, rốt cuộc là Âu Dương Trung Tướng, hay thật sự là đứa ngốc Sùng Hoa.

Không nên nhìn ta như vậy!

Sùng Hoa, cầu xin nàng không nên nhìn ta như vậy, điều này làm cho ta không thế nào tiếp tục diễn được nữa.

Sức lực trên tay bất giác tăng thêm ba phần, đem thân thể mềm mại của Âu Dương Sùng Hoa đặt vào trong ngực.

Âu Dương Sùng Hoa ê a một tiếng, lấy tay đẩy ngực Từ Mộc Dương một cái.

Từ Mộc Dương ngây ngô cúi đầu, đối diện là một cái hồ lạnh lùng trong trẻo, ánh sáng lạnh trong suốt, như một thùng nước đóng băng lạnh thấu xương, trong nháy mắt đem thần trí hắn kéo trở về.

"Nữ nhân này, ta muốn!"

Con ngươi đen của Từ Mộc Dương nhàn nhạt yếu ớt nổi lên một phần ảm đạm, hắn hét lớn một tiếng, đem Âu Dương Sùng Hoa đẩy vào trong xe.

Hành động này của hắn, khiến cho phía dưới trận xôn xao, tiếng cười, cùng tiếng huýt sáo, lần lượt từ ngoài xe truyền đến.

Màn cửa hạ xuống, Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt ngồi dậy nằm nghiêng trong xe.

Từ Mộc Dương xoay người lại, thấy cổ áo hơi mở, sợi tóc Âu Dương Sùng Hoa rối loạn, theo viền cổ áo lộ ra da thịt trắng nõn, làm ánh mắt hắn trầm xuống, đi tới, một phen nắm chặt cổ áo nàng, vì nàng che lại cảnh xuân để lộ.

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt, xẹt qua gương mặt của Từ Mộc Dương, bỗng chốc, tay giơ lên nắm chặt bàn tay trên cổ áo nàng, "Mộc Dương, ngươi rất lạnh sao?"

Từ Mộc Dương cả người run lên, hắn chợt ngẩng đầu, lời nói đã xông lên đến cổ, đơn giản chỉ vì Âu Dương Sùng Hoa cười mà thu hồi, hắn nặng nề thu tay lại, cả người giống như mệt lả, tựa vào trên xe, quay mặt đi.

"Tê lạp ——"

Âm thanh đột ngột vang vọng trong xe, khăn gấm rơi ra.

Từ Mộc Dương quay mặt sang, nhìn thấy áo quần đã bị rớt ra ngoài, nửa đầu vai đã lộ ra, "Có cần thiết phải làm tới như vậy sao?"

Thanh âm bi thương dồn nén rất thấp.

"Ngươi vẫn muốn mang ta trở về sao?"

Âu Dương Sùng Hoa kéo sợi tơ bên hông, lời nói mang theo một chút thăm hỏi nhu hòa, đủ để khiến nam nhân ngồi ở bên kia, trong lòng dâng lên lạnh lẽo.

Từ Mộc Dương thu lại ánh mắt, cả người hắn đột nhiên xoay ngược lại, bổ nhào về phía Âu Dương Sùng Hoa, đem cả người nàng đè dưới thân của mình.

Hắn cúi người, liều lĩnh hôn xuống cổ trắng nõn mềm mại của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa quay mặt sang, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh nắng mặt trời.

Ánh sang mơ màng, giữa con ngươi đen từ từ chìm hẳn xuống.

Nhưng khi tay Từ Mộc Dương thăm dò vào trong làn váy của Âu Dương Sùng Hoa...

"Ba... ——"

Một cái tát nặng nề đánh lên gương mặt che khăn màu đen.

Từ Mộc Dương nhất thời từ dục vong ham muốn tỉnh lại, hắn áy náy nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa!"

Âu Dương Sùng Hoa đưa tay, ý bảo hắn chớ có lên tiếng, đồng thời nàng nghiêng tai ra nghe động tĩnh ngoài xe.

Bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có, mới vừa rồi hình như có tiếng ồn ào.... hay chẳng qua chỉ là ảo giác.

Bên trong Từ Mộc Dương ra hiệu với Âu Dương Sùng Hoa, hình như hắn cũng đã cảm thấy được điều gì kỳ lạ.

Trong lúc nhất thời mình lại bị mê hoặc thiếu chút nữa quên mất chuyện đại sự.

Nếu không phải một cái tát của Âu Dương Sùng Hoa, hiện tại hắn thật không biết đối mặt với nàng như thế nào.

Bên trong xe đột nhiên im lăng, khiến cho hai người cũng theo đó yên lặng, Từ Mộc Dương nhanh chóng điểm huyệt đạo trên người của Âu Dương Sùng Hoa.

Trong nháy mắt, Âu Dương Sùng Hoa nằm xuống.

Lẳng lặng chuyển giao ánh mắt, Từ Mộc Dương từ trong xe rời đi, trước đó bọn hắn đã thoả thuận.

Bên ngoài yên tĩnh, không biết có phải người bọn họ đang đợi đã tới.

Cũng có thể, có người khác vô tình đi ngang qua.

Từ Mộc Dương từ trong xe bước xuống, đầu tiên thấy chính là thủ hạ mình mang tới nằm ngổn ngang trên đất, phần lớn đã nằm trong vũng máu.

Vài người vẫn còn sống, xem ra cũng đã bỏ hắn mà đi.

Nói bọn chúng là bọn trộm cướp cũng không sai, xẹt qua trong mắt là vẻ khinh thường.

Từ Mộc Dương ngẩng đầu lên, cách đó không xa có người đứng khiến cho hai tay hắn nắm chặt thành quyền.

Sùng Hoa, người kia tới thật.

Con mắt đen, như hai hố sâu không nhìn thấy đáy, mặc dù hắn cách mình ở hơn mấy chục thước, nhưng khí phách trời sanh, cùng lạnh lùng, khiến cho thân thể Từ Mộc Dương không khỏi run rẩy.

Không hổ là hoàng đế tương lai của vương triều Lung Nguyệt..

Mặc Ngạo Đình - Thái Tử đương triều của vương triều Lung Nguyệt - Hoàng đế tương lai, hắn thế nhưng lại xuất hiện ở nơi sơn đạo vắng vẻ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)