Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 20

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 20
Tâm khóa (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Không nghĩ tới lúc mình ngủ say thì Sùng Hoa bởi vì mình mà làm nhiều như vậy.

"Vẫn chưa chịu dậy."

Âu Dương Sùng Hoa ôn hoà nói một câu, đem Mặc Âm Trần kéo về thực tế.

Hắn cười mặc quần áo vào, mà giờ khắc này Âu Dương Sùng Hoa đã xoay người sang chỗ khác, nàng thong thả bước đi về phía cửa sổ mở ra.

Xông tới mặt là làn hơi nước gió lạnh.

Âu Dương Sùng Hoa bất giác khoanh tay ôm trước ngực, cứ đứng như vậy ở nơi này dưới bầu trời đêm không trăng.

Không biết đã qua bao lâu, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Âu Dương Sùng Hoa mặc dù không có xoay người, cũng đã biết Mặc Âm Trần đi tới phía sau mình.

Mặc Âm Trần đi tới, đôi tay ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, vẫn là thanh âm hơi khàn khàn, từ trong miệng hắn, truyền ra: "Sùng Hoa, lạnh không?"

"Có ngươi ở đây, ta làm sao sẽ lạnh?"

Âu Dương Sùng Hoa tựa vào trong ngực Mặc Âm Trần, ngẩng đầu lên, giữa con ngươi đen trong suốt sáng lên.

"Thật không muốn đi, muốn vẫn như vậy ôm ngươi."

Gương mặt Mặc Âm Trần vùi sâu trong tóc đen của Âu Dương Sùng Hoa, hít thật sâu lấy mùi thơm thanh nhã đặc biệt thuộc về nàng.

"Đi thôi"

Thì thầm lời nói, theo gió rồi biến mất, lượn lờ bay giữa không trung...

Mặc Ngạo Đình nhìn bức họa trước mặt, thật lâu không có hoàn hồn trở lại.

Ngoài cửa sổ là tiếng mưa phùn, trong phòng, hắn đứng một mình với ngọn đèn dầu, chỉ là si mê, sững sờ nhìn tới thiếu nữ trong bức họa kia.

Như muốn đem lấy nàng khắc thật sâu ở trong đầu.

"Khụ.. khụ.."

Từ sau lưng truyền đến tiếng ho nhẹ, làm hắn giựt mình xoay lại, khi thấy Hoàng Hậu thì đáy mắt đen nhánh kia, thoáng qua một tia ngạc nhiên.

"Mẫu hậu."

Hoàng Hậu chân thành mà đến, nàng vẫn là không nhịn được che miệng ho nhẹ một tiếng.

"Mẫu Hậu, đêm khuya nhiều sương, bên ngoài lại đang trời mưa. Người nếu có chuyện gì, vì sao không truyền nhi tử đi qua, cần gì tự mình đến đây."

Mặc Ngạo Đình nói xong, bước nhanh đến phía trước, đỡ Hoàng Hậu, hướng phía trước giường êm đi tới.

"Ai gia đây không phải là không ngủ được, thấy Thái Tử nơi này ngọn đèn dầu vẫn sáng, cứ tới đây nhìn một chút."

Hoàng Hậu ho nhẹ một tiếng, mỉm cười vỗ vào mu bàn tay Mặc Ngạo Đình.

"Mẫu Hậu, nhi tử đỡ người đi qua." Mặc Ngạo Đình khom người, đỡ Hoàng Hậu ngồi lên giường êm, xoay người, gọi Trường An: "Trường An, còn không mau chuẩn bị trà hoa cúc Hoàng Hậu thích nhất."

"Thái Tử, đã sớm phân phó rồi."

Trường An ở phía sau đáp lời.

"Thái Tử, không vội, ai gia tới đây chính là ngồi một chút, ngồi ở bên cạnh ai gia, Thái Tử."

Hoàng Hậu di chuyển thân thể, chỉ chỗ trống bên cạnh mình, hiền lành cười, đuôi lông mày nổi lên.

Mặc Ngạo Đình hơi cúi người, đi tới, ở bên người Hoàng Hậu ngồi xuống.

Hoàng Hậu nhìn Mặc Ngạo Đình, duỗi tay ra, nhẹ nhàng phất qua hai phía nồng đậm mày kiếm, trong mắt hàm chứa từ mẫu mỉm cười, "Đình nhi, Mẹ con chúng ta đã lâu rồi không có ngồi qua như vậy trò chuyện."

"Mẫu Hậu, nếu là nghĩ đến nhi tử, cứ việc sai người truyền nhi tử đi qua, nhìn người, tay này đều lạnh."

Mặc Ngạo Đình bỏ xuống một thân lạnh lẽo, có lẽ chỉ có ở trước mặt của Dung Gia Hoàng Hậu, hắn mới có thể để xuống hết thẩy.

"Ai gia có người con trai này, đời này cũng không có gì phải oán trách, được rồi, Đình nhi, Mẫu Hậu hiện tại có tâm nguyện duy nhất, chính là nhìn ngươi lấy vợ, sinh hài tử, Mẫu Hậu ta khổ thân, còn không biết có thể chịu đựng tới khi nào."

Dung Gia Hoàng Hậu đang nhìn con trai duy nhất của mình, trên mặt có một tia chờ đợi nồng đậm.

"Mẫu Hậu"

"Ai gia biết, Đình nhi ta tâm cao khí ngạo, một cô gái tầm thường không để vào mắt, cộng thêm những năm gần đây nhất, Phụ Hoàng của ngươi thân thể càng ngày càng tệ, mọi chuyện trong triều lớn nhỏ đều là ngươi xử lý."

"Đây là nhi tử nên làm."

"Đúng vậy à, đây là ngươi phải làm, hôm nay Lung Nguyệt Vương Triều mọi sự hòa bình, Đình nhi có phải hay không cũng có thể vì chuyện mình suy tính một chút. Ngươi cũng không nhỏ, vậy vị trí Thái Tử Phi, trong lòng đúng là có chọn được người?"

Khóe mắt Dung Gia Hoàng Hậu nhẹ nhàng thoáng nhìn, thấy bức họa ở trên bình phong, người trong bức họa kia...

"Thái Tử, trà tới."

Trường An bưng trà hoa cúc vội vã tiến vào.

Mặc Ngạo Đình từ trong tay Trường An nhận lấy ly trà, đưa cho Dung Gia Hoàng Hậu.

Dung Gia Hoàng Hậu xoay người, nhìn Mặc Ngạo Đình, từ trong tay của hắn nhận lấy ly trà, hết sức nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, "Tâm ý của con, ai gia hiểu."

"Mẫu Hậu, uống trà."

Mặc Ngạo Đình đưa tách trà cho Dung Gia Hoàng Hậu, khóe mắt của hắn tiếp xúc đến chỗ bức họa kia.

Nói vậy là Mẫu Hậu thấy được bức chân dung này, thật ra thì mình cũng không có bất kỳ ý tứ tính toán giấu giếm.

Vốn là vào tuổi này của hắn cũng quả thật là thời điểm phải sắc lập Thái Tử Phi.

"Hôm nay, Mẫu Hậu cũng có thể yên tâm, Âu Dương Thế Gia này cũng coi như là danh môn vọng tộc, đứa bé Cẩm Nguyệt kia đoan trang hiền thục, trở thành Thái Tử Phi thật cũng không kém."

Dung Gia Hoàng Hậu nói xong, tỉ mỉ quan sát Mặc Ngạo Đ ình, lại giương mắt, nhìn về phía bức họa cách đó không xa.

"Mẫu Hậu, nếu trong lòng người cũng rõ ràng, nhi tử cũng không còn gì có thể nói, tất cả Phụ Hoàng, Mẫu Hậu làm chủ là được."

Mặc Ngạo Đình nghiêm nghị nét mặt, hẳn là không ngờ giãn ra hai hàng lông mày.

Dung Gia Hoàng Hậu nhìn thấy con trai của mình cả ngày chỉ biết xử lý triều chánh, lại có thể biết nói ra như vậy, sao không mừng rỡ.

Lập tức liền nói, ngày gần đây sẽ xin Hoàng Thượng hạ chỉ gả.

Mặc Ngạo Đình tiễn Hoàng Hậu đi, một thân một mình lần nữa thong thả bước đi trở về trong tẩm cung, hắn giương mắt, nhìn về phía bức họa trước bàn đọc sách.

Âu Dương Cẩm Nguyệt, cô gái đã từng lấy ba lần cười làm hắn động lòng.

Rất nhanh, chúng ta sẽ gặp lại!

*****

Cuối cùng, Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng được như mong muốn, được chọn làm Thái Tử Phi.

Thánh chỉ hạ xuống, Âu Dương Phủ từ cổng phụ đến trong sân đông như chợ, người tới trước cửa chúc mừng cuồn cuộn không dứt.

Cả Âu Dương Phủ đắm chìm trong vui mừng.

Ở nơi này đầy trời vui mừng, thế nhưng bên trong Bắc Uyển cô đơn, trước sau như một, vắng tanh lạnh lùng.

Âu Dương Sùng Hoa vẫn làm Âu Dương Tam tiểu thư ngu dại, nhốt mình trong phòng.

Giờ phút này, nàng đùa giỡn dây đàn, cặp mắt lạnh như băng nhìn ngoài cửa sổ.

"Như ngươi mong muốn, hiện tại Cẩm Nguyệt đã được chọn làm Thái Tử Phi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"

Lạc Thanh Lưu dựa vào trên song cửa sổ, nàng nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trong phòng, cả ngày chỉ khảy đàn.

"Không có!"

Tay Âu Dương Sùng Hoa để trên đàn, nhẹ nhàng nâng lên một dây cung nhỏ.

"Chưa?"

Lạc Thanh Lưu nhíu mày một cái, nàng có chút ngạc nhiên ở trong lời nói của Âu Dương Sùng Hoa.

"Không phải chứ, ngươi làm nhiều như vậy, đem Âu Dương Cẩm Nguyệt đẩy lên ghế Thái Tử Phi, bây giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi không có bất kỳ tính toán nào?"

Lạc Thanh Lưu vội vã đứng thẳng, đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, cúi đầu nói: "Sùng Hoa, đến bây giờ ngươi còn không tin ta, cho dù ta đã vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy?"

"Lạc Thanh Lưu, ta chưa bao giờ để cho ngươi vì ta làm bất cứ chuyện gì."

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.

Lạc Thanh Lưu bỗng dưng run rẩy thân thể, nàng lui về phía sau một bước, từ trước người của Âu Dương Sùng Hoa đi ra ngoài.

Âu Dương Sùng Hoa lần nữa cúi đầu, lấy tay để lên bàn cầm...

"Ha ha ha a ha ha ha ha ha"

Lạc Thanh Lưu đột nhiên ôm lấy đầu vai của mình, xoay người cười, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn Lạc Thanh Lưu cười đến không thể đè nén được, hơi nâng lên hai đạo lông mày nhỏ nhắn.

"Âu Dương Sùng Hoa, ta liền thích phần lãnh khốc này của ngươi, được, ta Lạc Thanh Lưu tuyệt sẽ không hỏi ngươi lần thứ hai nữa."

Lạc Thanh Lưu thu hồi nụ cười, con ngươi dài nhỏ, nhẹ nhàng quét qua Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa hạ ánh mắt, tay tự nhiên xoa nhẹ lên đàn.

Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, chẳng những không có chọc giận Lạc Thanh Lưu, ngược lại, làm Lạc Thanh Lưu quyết một long vì nàng mà làm việc.

Lạc Thanh Lưu nói, nàng thưởng thức Âu Dương Sùng Hoa lãnh khốc, thật ra thì nguyên nhân tại sao, ngay cả chính nàng cũng không biết....

"Tứ ca, Tứ ca..."

Mặc Âm Trần bước nhanh chạy vào Đông cung.

"Ai yêu, tiểu tổ tông của ta, Cửu Vương Gia, người bình tĩnh chút, Thái Tử đang trong thư phòng phê duyệt tấu chương, người vào lúc này kêu la, Thái Tử nếu giận, kẻ chịu phạt còn không phải là nô tài."

Trường An cả kinh sợ hãi một phen, theo sau lưng Mặc Âm Trần, sắc mặt cũng tối đen.

"Trường An, ngươi dài dòng cái gì, có ta Cửu gia ở đây, sao có thể để cho ngươi bị phạt, còn không mau cút ngay cho ta."

Mặc Âm Trần trợn mắt, đẩy ra Trường An cản trở đường đi của mình.

"Cửu Vương Gia, Thái Tử có căn dặn, không có người cho phép, hiện tại bất luận người phương nào cũng không được tiến vào. Người, đây không phải là làm khó nô tài sao?"

Mặc Âm Trần quắc mắt trừng trừng nhìn Trường An, kêu to: "Tứ ca, Tứ ca..."

"Ai yêu, Cửu Vương Gia..."

Trường An gấp đến độ cả khuôn mặt xanh đen không còn chút máu, chỉ thiếu chút nữa lăn ra bất tĩnh.

"Trường An."

Thanh âm Mặc Ngạo Đình hùng hậu trầm thấp, từ trong phòng truyền đến.

"Thái Tử!"

Trường An vội vàng tiến lên, mở cửa phòng ra.

Mặc Ngạo Đình đã đứng thẳng ở cửa, hắn giương mắt, nhìn Mặc Âm Trần ngoài cửa.

"Tứ ca, ta biết ngay ngươi sẽ không mặc kệ ta, Trường An, ngươi thấy được chưa?"

Mặc Âm Trần nhìn về phía Trường An cười một tiếng, từ bên người Trường An đi qua, đến trước người của Mặc Ngạo Đình, nói: "Tứ ca, ta tới tìm ngươi!"

"Cửu đệ, có lời gì, đi vào rồi nói."

Mặc Ngạo Đình nhìn Mặc Âm Trần đứng ở cửa mở miệng nói, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, tính tình này của Cửu đệ, một chút cũng không có cải biến.

Mặc Âm Trần cười hắc hắc, nói: "Ân, tất cả đều nghe Tứ ca."

Mặc Ngạo Đình xoay người trở về trong phòng, Mặc Âm Trần theo ở sau, lúc Trường An muốn đi vào thì chắn trước người của hắn, nói: "Ngươi đứng bên ngoài chờ, không có Cửu Vương Gia ta cho phép, không được đi vào."

"Này Thái Tử.."

Trường An do dự, bất đắc dĩ nhìn về Mặc Ngạo Đình ở phía trước.

"Trường An, ngươi ở bên ngoài coi chừng đi, ta cũng vừa đúng lúc có lời muốn nói với Cửu Vương Gia."

Lời Mặc Ngạo Đình nói, không thể nghi ngờ khiến Trường An thở phào nhẹ nhõm, hắn lên tiếng: "Dạ, nô tài ở ngoài cửa chờ đợi."

Mặc Âm Trần quay người lại, ngay tại cửa ra vào hướng Trường An làm cái mặt quỷ, lúc này mới cười đóng cửa phòng lại.

Hắn xoay người, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình đã trở lại ngồi trước bàn đọc sách, bước nhanh đi lại, nói: "Tứ ca, ngươi rất nhanh sẽ làm tân lang rồi, thế nào còn cả ngày ở chỗ này à? Hắc hắc, Tứ ca, ta thật là không có nghĩ đến, chúng ta đúng thật là có duyên à."

Mặc Ngạo Đình nhìn gương mặt cười mờ ám của Mặc Âm Trần, mặc dù không hỏi, hắn cũng biết, Mặc Âm Trần nói nhất định là chuyện hắn sắp sửa cưới Âu Dương Cẩm Nguyệt.

"Cửu đệ, ngày cưới của ngươi là khi nào?"

"Nga, mùng tám tháng sau, thế nào?"

Mặc Âm Trần ngắm nghía bút nghiên mực trên bàn sách, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình, hỏi: "Tứ ca, sẽ không phải là.. ngươi cả cái này cũng giống ta?"

"Ngày hoàng đạo sắp tới, cũng chỉ có mùng tám tháng sau, Mẫu Hậu thân thể càng ngày càng tệ, ngày hôm trước còn có dấu hiệu ho ra máu, ta nghĩ, nếu Cửu đệ không để ý, Tứ ca ngược lại muốn cùng ngươi đem hôn lễ này cùng cử hành một lượt."

Mặc Ngạo Đình nhìn về phía Mặc Âm Trần.

Mặc Âm Trần ngạc nhiên nhìn Mặc Ngạo Đình, "Tứ ca, ngươi không phải nói đùa chứ, ngươi đường đường là Thái Tử Lung Nguyệt Vương Triều, chuyện cưới Thái Tử Phi, tại sao có thể vội vàng như thế?"

"Đây không phải là chuyện tạm thời, Vương thái y hôm qua tới tìm ta, nói đúng là Mẫu Hậu bị bệnh, dự định tốt nhất là nửa năm, nếu là xấu, vậy thì...?"

*****

"Đây không phải là chuyện tạm thời thích nghi, ngày hôm qua Vương thái y tới tìm ta, nói bệnh tình của mẫu hậu, cầm cự giỏi nhất là nửa năm, nếu như chuyển biến xấu, vậy thì..."

Mặc Âm Trần vừa nghe, vẻ mặt cười đùa trên mặt hết sức khó coi, "Tứ ca, bệnh của hoàng hậu thật sự không có cách chữa khỏi sao?"

Mặc Ngạo Đình lắc đầu, ánh mắt trầm xuống: "Phương pháp có thể sử dụng đều đã dùng rồi, bất quá hiện nay chỉ là kéo dài cuộc sống mà thôi."

Mặc Âm Trần để bút xuống nghiên mực, nhìn Mặc Ngạo Đình, trấn an nói: "Tứ ca, nương nương nhất định sẽ không có chuyện gì, đệ nghĩ nương nương nhìn thấy Tứ ca thành thân rồi, không chừng vui vẻ mà bệnh cũng tốt hơn."

"Thật không, hy vọng có thể như lời Cửu đệ nói, có kỳ tích xảy ra."

Sắc mặt của Mặc Ngạo Đình cuối cùng cũng tốt hơn, hắn giương mắt, nhìn Mặc Âm Trần, lại nói: "Cửu đệ, chuyện này, cứ quyết định như vậy đi."

"Ừ, thật không nghĩ tới, đệ và Tứ ca có thể thành hôn cùng một ngày, hơn nữa còn là tỷ muội cùng nhà, chuyện trên đời thật khó mà đoán được."

Mặc Ngạo Đình giương mắt, nhìn Mặc Âm Trần, vẻ mặt nhàn nhạt cười......

Không ai ngờ rằng, hôn sự của thái tử vội vàng như thế lại cùng Cửu vương gia đón dâu cùng một ngày.

Hôn sự của hai thiên kim của Âu Dương gia lập tức trở thành giai thoại của kinh thành và của triều đại Lung Nguyệt.

Chẳng qua, làm người ta nhắc đến nhiều nhất không phải là hôn sự của nhị tiểu thư Âu Dương cùng thái tử, mà lại tam tiểu thư của Âu Dương ở tại Bắc Uyển.

Người nào cũng không nghĩ tới, vị tam tiểu thư ngu ngốc kia, thật sự trở thành Cửu vương phi.

Bắc Uyển vốn là lạnh lẽo buồn tẻ, càng gần đến ngày hôn lễ cũng náo nhiệt hẳn.

"Sùng Hoa, mau đến nhìn xem, đây là hỉ phục mới vừa được đưa đến."

Bạch Tố Nương mặt vui vẻ ôm hỉ phục màu đỏ thắm đi vào viện.

Ngân Tập đi theo tới cửa, liền dừng lại bước, canh giữ đứng chờ ở bên ngoài.

Bạch Tố Nương tiến vào trong phòng

Ngân Tụ dìu Âu Dương Sùng Hoa, có chút hoảng hốt đi ra khỏi phòng.

"Sùng Hoa đến đây, con mặc thử cho nương xem, có vừa hay không, nếu không vừa, nhanh chóng đem cho bọn họ sửa lại."

Bạch Tố Nương đem hỉ phục ướm thử trên người Sùng Hoa, đôi mắt mỉm cười nhìn nữ nhi bảo bối.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, nhìn cả người đỏ tươi, trong đầu thoáng nghĩ đến cảnh tượng khác.

Cũng là một màu đỏ như thế này, cũng chuyện đáng vui mừng như thế này, vậy mà, tâm trạng trong lòng không hề giống nhau.

Một người vui một người hận!

Một người mừng một người oán!

"Ngân Tụ, đỡ Sùng Hoa, ta muốn nhìn thật rõ."

Bạch Tố Nương phân phó Ngân Tụ, nàng tỉ mỉ nhìn Âu Dương Sùng Hoa từ đầu tới cuối.

"Thật không sai, thật là vừa vặn, mọi người đều nói y phục của hàng thêu Từ Cẩm may ra thì không cần phải thử, thật là đúng, đường thêu thật tinh tế khiến cho người ta ưa thích."

Bạch Tố Nương càng nhìn càng vui, trong miệng không ngừng khen ngợi.

Mấy chữ hàng thêuTừ Cẩm, khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đang yên lặng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Nương, chỉ là khóe mắt vẫn không khỏi liếc về Ngân Tập ở cửa.

Chỉ thấy Ngân Tập cũng không như thường ngày yên lặng đứng chờ, mà là khẽ chuyển động thân thể giống như đang nhìn trộm vào phòng.

Âu Dương Sùng Hoa nắm tay Bạch Tố Nương.

Bạch Tố Nương hiểu ý, nhìn về phía Ngân Tụ, nói: "Nhìn y phục như vậy còn chưa rõ ràng, Ngân Tụ, ngươi đi đóng cửa lại, ta mang Sùng Hoa đi vào phòng để nàng mặc vào cho ta xem."

"Dạ, phu nhân." Ngân Tụ nói xong, đi ra cửa.

Ngân Tập lúc này đã đứng trở về chỗ cũ, nàng nhìn Ngân Tụ từ trong phòng đi ra, nói: "Ngân Tụ, sao ngươi lại đi ra?"

"Ngân Tập tỷ tỷ, ngươi không nghe thấy phu nhân nói a, phu nhân muốn một mình đợi tiểu thư thử quần áo."

Ngân Tụ mỉm cười nhìn Ngân Tập, lại nói: "Ngân Tập tỷ tỷ hình như rất muốn đi vào?"

"Không phải như vậy, chẳng qua cảm thấy phu nhân gần đây có chút kỳ lạ thôi."

"A?" Ngân Tụ có chút không hiểu nhìn Ngân Tập.

"Không có gì."

Ngân Tập phất tay một cái, giống như không muốn cùng Ngân Tụ tán ngẫu.

Ngân Tụ cũng không muốn nói nhiều, đi tới bên cạnh, kéo ghế ra, ngồi xuống, trước đây bản thân chưa từng được nhàn rỗi như vậy.

Trong phòng, Bạch Tố Nương lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa vào trong phòng.

Âu Dương Sùng Hoa ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Ngân Tụ cùng Ngân Tập ngồi cạnh nhau, chỉ là hai người đều không nói chuyện.

"Sùng hoa, con cảm thấy như thế nào? Thích không?"

Bạch Tố Nương chỉ vào bộ hỉ phục, hỏi Âu Dương Sùng Hoa.

"Nương, y phục này là của hàng thêu Từ Cẩm may sao?"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn hỉ phục trong tay Bạch Tố Nương, hỏi.

Bạch Tố Nương gật đầu: "Đúng vậy a, nghe nói y phục là do thiếu gia ngốc của bọn họ may."

"Nương, nếu như con không nhớ lầm, tên vị thiếu gia ngu ngốc của hàng thêu Từ Cẩm, gọi là Từ Mộc Dương."

"Sùng Hoa, làm sao con biết? Chẳng lẽ con còn chưa từ bỏ sao Sùng Hoa, con không cần dọa nương, hiện tại Cẩm Nguyệt đã là thái tử phi rồi."

Bạch Tố Nương khẩn trương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nghĩ đến Âu Dương Sùng Hoa mới vừa khôi phục lại bình thường cho nên mới khẩn cầu nàng.

"Nương, nương cũng nói, hiện tại Cẩm Nguyệt đã là thái tử phi rồi, làm sao còn có thể nghĩ đến Cửu vương gia, hiển nhiên cũng sẽ không muốn thay thế con gả cho Cửu vương gia, con cũng không cần gả cho Từ Mộc Dương."

"Vậy con hỏi chuyện này làm cái gì?"

Bạch Tố Nương vẫn không yên lòng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng bây giờ một chút cũng không hiểu Sùng Hoa đang nghĩ gì.

"Nương, con chỉ hỏi vậy thôi, nếu nương không yên lòng, con cũng không hỏi nữa."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn bộ hỉ phục, nếu như nàng không nhìn lầm, tại áo ngoài cộc tay của hỉ phục, bên trong chỗ thêu hoa văn, có hai chữ, không phải là chữ phúc, mà là hai chữ Mộc Dương.

Hàng thêu Từ Cẩm, Từ Mộc Dương

Sẽ là hắn sao?

Người đó là Từ Mộc Dương sao?

Từ Mộc Dương, ngươi rốt cuộc là thiếu gia của hàng thêu Từ Cẩm hay là giáo sư Từ?

*****

Trăng khuyết nhô cao, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Trời tháng sáu, gió đêm mang phần lạnh lẽo.

Phố xá ban ngày náo nhiệt, hiện tại cũng chỉ có tiếng gõ canh xa xa vang vọng trong đêm.

Dưới ánh trăng, một bóng dáng như gió mạnh xuyên qua giữa phố, làm cho bóng đêm tĩnh lặng thêm phần quỷ dị.

Âu Dương Sùng Hoa một thân trang phục màu đen, trên mặt cũng mang vải đen mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sáng như sao, nàng cẩn thận quan sát bốn phía, tốc độ dưới chân cũng không chậm lại, hướng khuê phòng nổi danh nhất kinh thành – cửa hàng thêu Từ Cẩm mà đi.

Cửa chính của hàng thêu Từ Cẩm khóa chặt, trong sân đen kịt, hiển nhiên chủ nhân đã sớm đi ngủ..

Âu Dương Sùng Hoa ở trên mái hiên quan sát hồi lâu, lật người nhẹ nhàng, dưới chân không tiếng động dừng lại ở trong sân.

Nàng dựa theo trí nhớ, đi theo hướng Tây viện, nếu không sai, Tây viện chính là chỗ ở của Từ Mộc Dương..

Chẳng biết vì sao, từ khi tiến vào Tây viện, trong lòng Âu Dương Sùng Hoa cũng không hiểu vì sao xiết chặt lại, có một cỗ áp lực vô hình ập đến giống như cản trở nàng tiến vào.

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa trầm xuống, đón lấy luồng cảm giác bị áp bức, kiên quyết đi tới cửa phòng Từ Mộc Dương.

Âu Dương Sùng Hoa mới đến gần cửa phòng, tay thậm chí còn chưa kịp chạm đến cửa phòng, vốn là cửa phòng kia đóng chặt, lại chậm rãi mở ra trước mắt nàng.

Nhất thời, Âu Dương Sùng Hoa trong lòng sáng tỏ, xem ra, không phải chỉ có nàng nghi ngờ, người trong phòng kia, cũng có nghi ngờ giống nàng.

Mà bây giờ ngẫm lại, chữ hỷ thêu trên trang phục kia, chẳng qua là muốn dẫn nàng đến.

Nghĩ đến nguyên nhân này, suy đoán trong lòng của nàng chính là sự thật.

Biết được lí do, ngược lại Âu Dương Sùng Hoa không cần phải thận trọng nữa mà bình tĩnh bước vào cửa phòng.

Âu Dương Sùng Hoa vừa bước vào trong phòng, gian phòng đen như mực trong nháy mắt sáng lên.

Ánh nến chiếu sáng ở bên trong, trước mắt của Âu Dương Sùng Hoa hiện ra một hình dáng.

Từ Mộc Dương ngồi ngay ngắn ở trước bàn trong phòng ngủ, trên bàn để một ấm trà xanh, hai cái ly, hắn đang rót trà vào hai ly.

Âu Dương Sùng Hoa thong thả bước đi đến trước bàn.

Từ Mộc Dương đưa mắt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa đã ngồi đối diện với hắn, gương mặt anh tuấn, nở nụ cười nhàn nhạt không thô tục, tựa như gió xuân, nhẹ nhàng nói với Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, ta biết ngay nàng sẽ đến tìm ta."

Từ Mộc Dương có phần tự tin, hắn chắc chắn là như thế, chỉ cần Âu Dương Sùng Hoa nhìn thấy trang phục hỷ đó, nhất định sẽ đến tìm hắn.

"Đến đây, nếm thử một chút trà Bích Loa Xuân, ta đặc biệt vì nàng mà chuẩn bị, nếu tay nghề của ta không thay đổi, sẽ hợp khẩu vị của nàng."

Nở nụ cười nhàn nhạt, giống như là mang theo sự quyến luyến, Từ Mộc Dương chỉ vào ly trà đặt trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, nói.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn chén nước trà nhẹ nhàng xanh biếc kia, thật ra thì không cần nếm, nàng cũng đã biết, chén nước trà này, nhất định hợp khẩu vị của nàng.

Hôm nay, nàng càng khẳng định, Từ Mộc Dương và nàng giống nhau, mang theo trí nhớ của kiếp trước.

"Khó trách lần đầu tiên ta gặp nàng, đã cảm thấy nàng nhìn rất quen."

Ngón tay thon dài khéo léo mở nắp ly trà, Từ Mộc Dương không nhanh không chậm mở miệng.

Từ lúc Âu Dương Sùng Hoa bước vào gian phòng này, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng.

Lần đó Âu Dương Sùng Hoa bị nam tử tóc trắng mang đi, bởi vì hắn có phần nóng nảy, bất chấp tất cả mà nhảy vào, đột ngột biến mất trong vầng sáng.

Không nghĩ tới, cứ thế mà bị đưa đến vương triều Lung Nguyệt của ngàn năm trước, trở thành đại thiếu gia của hàng thêu Từ Cẩm - Từ Mộc Dương.

Trí nhớ đã bị mất hết, ngay giây phút vừa tỉnh lại thì trí nhớ cũng được giải khai phong ấn.

Những chuyện trước đây đều nhớ lại tất cả.

"Ngươi dự định như thế nào? Là ngăn cản ta, tố giác ta, hay là..."

Âu Dương Sùng Hoa thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Từ Mộc Dương, trên mặt vốn có vẻ hơi tái nhợt, giờ phút này biến thành âm u lạnh lẽo, thanh sắc (tiếng nói + sắc mặt) không hề thay đổi, lại làm cho người nghe trong lòng tự động phát run.

"Sùng Hoa, cần gì phải so đo đến chuyện quá khứ, đã mất đi thì không có cách nào trở về được nữa, nàng từ trước đã không phải người nơi này, cần gì phải chấp nhất như thế?"

Từ Mộc Dương bỗng nhiên thông suốt, làm rõ, nhìn Âu Dương Sùng Hoa ngồi đối diện, trong trí nhớ của hắn thì nàng là một thiếu nữ dịu dàng ôn hòa, nay đã không còn nữa rồi.

Hôm nay, ngoại trừ khuôn mặt thì tất cả đều đã thay đổi.

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, đầu ngón tay gạt gạt cuống lá trà nổi lên trong nước, một tia lạnh lẽo xẹt qua trong mắt, khóe miệng khẽ nâng lên hình cung, "Lời nói này, hình như ngươi đã nói sai đối tượng, người không bỏ được chính là ngươi, cũng không phải là ta."

"Ta biết, tất cả đều do Âm Trần, nhưng bây giờ nơi này là vương triều Lung Nguyệt, nàng cũng không phải là Âu Dương Sùng Hoa của triều đại này, mà là Âu Dương Sùng Hoa của ngàn năm sau, chẳng qua nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước tới nơi này. Sùng Hoa, đối với bọn họ không công bằng."

"Công bằng?"

Lời của Từ Mộc Dương mạnh mẽ, chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh của Âu Dương Sùng Hoa.

"Sùng Hoa, bây giờ không có bất kỳ người nào thương tổn đến nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ nghĩ cách đưa nàng trở về."

Từ Mộc Dương đứng lên, sải bước đi tới trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, ngồi xổm người xuống, cầm tay của nàng, mặt thành khẩn yêu cầu nàng, "Sùng Hoa, tiếc nuối của đời trước, vì sao còn phải kéo dài đến đời này? Lòng của ta đối với nàng, nàng rất rõ ràng."

"Ngươi nói cho ta biết, hiện tại ta còn có thể thu tay lại sao?"

Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng rút tay về, nàng vén lên sợi tóc trên trán, đem cánh hoa anh đào hiện ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, nhìn Từ Mộc Dương, "Từ lúc hắn xuất hiện ở trước mặt của ta, ta đã không còn thu tay được."

"Đây là..."

Từ Mộc Dương xoay người lui một bước ngã về phía sau, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc, sắc mặt vô cùng kém.

Hắn không dám tin, cứng đờ nhìn chằm chằm cái trán của Âu Dương Sùng Hoa, giống như đã thành hình ấn ký hoa anh đào (đóng dấu á).

"Bởi vì ta mà Mặc Âm Trần đã in dấu, rất đẹp phải không, Mộc Dương?"

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, lông mày nhỏ cong, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, lạnh lùng nói ra. Trong nháy mắt tay chân của Từ Mộc Dương lạnh như băng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)