Tâm khóa (7)
← Ch.18 | Ch.20 → |
Thanh âm liên tiếp đột ngột nổi lên, thất âm chấn động, giống như ngàn trượng nước chảy xiếc đỏ xuống, boong boong.. leng keng!
Khúc nhạc cao có thấp có, cuối cùng đột nhiên ngừng lại, để lại một chút dư âm, thật lâu không tiêu tan biến mất.
Một khúc nhạc hay, làm ọi người ở đây nghe được nh si nh say.
Nhng m, cặp con ngơi đen kia ging nh pht sng, gt gao dừng lại ở trn ngời của mọi ngời trong đnh.
Đn hơng lợn lờ, rèm ảnh Tự Huyễn, khi mịt mờ nặng n khng ging trần gian.
Một khúc cui cùng, ton bộ trong đnh hiện ra chính l một bức hoa lệ, bức tranh Phợng Hong mun bay, tm ngời vũ cơ vy xung quanh bn cạnh Âu Dơng Cẩm Nguyệt.
Rèm kia vn l cuồn cuộn nổi ln, lại chậm rãi hạ xung, đem tt cả đu ngăn lại ở phía sau rèm.
Cũng cho đến lúc ny, mọi ngời nh si nh say, mi chậm rãi tỉnh to lại.
Thi Tử Mặc Ngạo Đnh l ngời đầu tin đa tay ln vỗ.
Hong Hậu hnh nh ngoi ý mun, nhn Mặc Ngạo Đnh liếc mt một ci, lập tức lin cời mở miệng ni: "Hảo cầm kỹ, hảo khúc mục, hảo một ci Âu Dơng Cẩm Nguyệt."
"Đúng vậy, thật khng nghĩ ti Âu Dơng Cẩm Nguyệt ny, đúng l c một tay đn rt hay." Liễu Phi Nơng Nơng ở bn phụ họa.
Cặp mt Mặc Âm Trần nhn chm chm Âu Dơng Cẩm Nguyệt đang từ trong lơng đnh đi ra, đi my kiếm của hn c hơi nhíu lại.
Trong nhy mt vừa rồi, hắn nhìn thấy ngồi ở chỗ kia trong lương đình là Âu Dương Sùng Hoa, không phải là Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Chẳng qua tiếng đàn của Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng tiếng đàn của Âu Dương Sùng Hoa thật sự là quá mức giống nhau đi...
Nước trong xanh biếc, nhợt nhạt chiếu lên bóng dáng đang ngồi trong đình.
Giữa ban ngày, gió mát, có thể ngửi được hương vị ngọt ngào của hoa.
Âu Dương Sùng Hoa ngồi trong tiểu đình, nàng ngửa đầu lên, nhìn thấy chính là bầu trời xanh thẳm, mây trôi lơ lửng vượt qua ở trước mắt.
Lạc Thanh Lưu theo con sông mà đến, đi vào trong đình, thấy Âu Dương Sùng Hoa đang nhìn lên bầu trời.
Trên người nàng vẫn là, nhàn nhạt mùi hoa tự nhiên, chẳng qua trên mặt mở ra thì vô cùng trong trẻo lạnh lùng, luôn mang theo cảm giác người không phận sự chớ tới gần.
"Cảm giác như thế nào?"
Lạc Thanh Lưu không chút nào để ý một thân hờ hững của Âu Dương Sùng Hoa, ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
Âu Dương Sùng Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, nhàn nhạt đảo qua lông mày, "Tất cả cũng chỉ là mới bắt đầu, nói vậy rất nhanh, thánh chỉ sẽ xuống, đến lúc đó mới là kịch hay mở màn."
"Sùng Hoa, ngươi thật sự là khiến cho ta cảm thấy rất đáng sợ, ngươi trăm phương ngàn kế như vậy, cũng chỉ là muốn đem Âu Dương Cẩm Nguyệt đẩy lên cái danh hiệu Thái Tử Phi này, ngươi làm như vậy rốt cuộc là tại sao? Nàng trở thành Thái Tử Phi, đối với ngươi càng thêm bất lợi mới đúng."
Lạc Thanh Lưu nghĩ mình cũng không phải người ngu ngốc, nhưng là đối với những việc làm này của Âu Dương Sùng Hoa, trăm lần không cách nào hiểu được.
"Đúng vậy à, tại sao vậy chứ?" Âu Dương Sùng Hoa chợt nhíu mày sững sờ, nàng vén lên sợi tóc rủ xuống trên trán, chợt cười, "Có lẽ đáp án rất nhanh sẽ biết!"
Nắng tháng Giêng ấm áp, bầu trời màu xanh như nước xanh biếc, từng đàn nhạn bay đi, Cỏ Lau theo chiều gió lay động.
"Cũng là thời điểm gặp hắn một chút rồi."
"Hắn là ai?"
Lạc Thanh Lưu ngoái đầu lại nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa lành lạnh, xẹt qua mặt của Lạc Thanh Lưu, nàng từ trong đình đứng lên, rời đi.
Tầm mắt của Lạc Thanh Lưu nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa, sự dịu dàng trên mặt dần dần thấy lạnh lẽo...
"Sùng Hoa?"
Mặc Âm Trần không dám tin, nhìn Âu Dương Sùng Hoa xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Âu Dương Sùng Hoa đứng ở cửa tiểu viện, chăm chú nhìn về phía Mặc Âm Trần đang đi tới, nói: "Ta đến hình như ngươi không vui?"
"Làm sao có thể, ta chỉ là quá ngạc nhiên."
Mặc Âm Trần đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, phì cười, nhịn không được vịn đầu vai của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt có chút tái nhợt.
"Cho là ta vẫn còn hôn mê?"
Âu Dương Sùng Hoa nhoẻn miệng cười, đẩy Mặc Âm Trần ra, từ trước người của hắn rời đi.
Mặc Âm Trần tiến lên một bước, giữ lại cánh tay của nàng, "Ta không hiểu, ngươi nếu đã tỉnh, tại sao không đến tham gia hội Thưởng Hoa."
"Ta ghét loại trường hợp náo nhiệt này, huống chi, ta cũng đã nói qua, ta chỉ muốn bình an xuất gía, không muốn gây ra phiền toái không cần thiết."
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, đưa tay vuốt ve chân mày Mặc Âm Trần, "Đại nương bọn họ, còn không biết ta đã khôi phục lại bình thường."
"Điểm này ngươi có nói qua với ta, chỉ có điều là ngay cả ta ngươi cũng gạt?" Mặc Âm Trần nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, "Ngươi biết không, ta rất nhớ ngươi, thật rất nhớ ngươi, Sùng Hoa."
"Cho nên, ta tới gặp ngươi." Âu Dương Sùng Hoa đem gương mặt vùi vào trong ngực Mặc Âm Trần.
"Mà ta bây giờ còn có chuyện phải làm, nếu không, ngươi trước vào bên trong ngồi một chút, ta làm xong sẽ tới cùng ngươi?"
Mặc Âm Trần vịn đầu vai Âu Dương Sùng Hoa.
"Ta lập tức đi trở về, ta chỉ là tới gặp ngươi một chút"
Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu một cái, chẳng qua nàng tới chỉ là muốn gặp hắn một chút, chỉ là muốn nhìn thấy hắn mà thôi.
"Ta không muốn ngươi đi."
Mặc Âm Trần không tha đem Âu Dương Sùng Hoa ôm vào trong ngực.
"Chúng ta rất nhanh có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ngươi cần gì gấp ở nhất thời."
Âu Dương Sùng Hoa nâng gương mặt của Mặc Âm Trần, lại cười nói: "Âm Trần, ta vẫn luôn nhớ lời của ngươi, một khắc kia ngươi vì ta tiến đánh, để lại ấn tượng thật sâu, số mạng của ta với ngươi cũng đã dính liền ở cùng một chỗ"
"Sùng Hoa". Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa, trong mắt hắn tràn đầy quyến luyến, "Ngươi là của ta, đời này chỉ có thể là của ta."
Âu Dương Sùng Hoa tựa vào trong ngực Mặc Âm Trần, lắng nghe lưc đập thật mạnh của trái tim hắn.
*****
Tay của nàng siết chặc ống tay áo Mặc Âm Trần.
"Sùng Hoa?"
Mặc Âm Trần cúi đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa ở trong ngực.
Âu Dương Sùng Hoa ngước mắt, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn vào tầm mắt Mặc Âm Trần, "Âm Trần, ngươi đi làm đi."
"Vậy tối nay đi tìm ngươi, đợc khng?"
Mặc Âm Trần lun cẩn thận từng li từng tí, ly lòng Âu Dơng Sùng Hoa, hn thậm chí khng biết, mnh v sao phải quan tm nữ nhn ny nh thế.
Sợ l kiếp trc, mnh thiếu nợ nữ nhn ny, cho nn kiếp ny tự mnh ở lại đ hon trả những tội nghiệt kia.
Cho nn, mi c th vừa thy nng, sẽ c loại cảm gic đau lòng, còn mun v nng lm chút g, mun bt nng tri chặt lại.
"Ân."
Âu Dơng Sùng Hoa khẽ ln tiếng.
Mặc Âm Trần đợc Âu Dơng Sùng Hoa đp lại, suýt nữa khng nén đợc phần vui mừng nh đin, vui vẻ ni: "Ngơi biết khng, đy chính l lần đầu tin ngơi cho phép ta đi tm ngơi."
"..."
Âu Dơng Sùng Hoa lẳng lặng nhn Mặc Âm Trần vui vẻ khng thi, cũng khng ni nữa lời.
"Vậy ta đi lm chút chuyện, lm xong, ta lin đi tm ngơi."
Mặc Âm Trần khng yn lòng, nhc lại hết lần ny đến lần khc.
Âu Dơng Sùng Hoa nhẹ nhng gật đầu một ci.
Mặc Âm Trần lúc ny mi khng mun, ra khỏi cửa viện.
Âu Dơng Sùng Hoa nhn bng lng đã đi xa, bn trong con ngơi chm xung, phát ra nồng đậm hận ý, không cách gì thay đổi được.
Mặc Âm Trần, tại sao ngươi phải làm trái với lời thề, tại sao ngươi độc ác như thế, đem con của chúng ta giết chết!
Mặc Âm Trần, ngươi khiến cho ta làm sao không hận ngươi!
Trong đầu xa xôi hiện lên một màn kia, vốn tưởng rằng đã bị mình chôn thật sâu trong trí nhớ.
Đêm đã khuya, Âu Dương Sùng Hoa vừa mới ngủ, bởi vì một đạo tiếng sấm mà thức tỉnh.
Tròng mắt đen trong đêm tối lóe sáng, nhìn chằm chằm nóc giường không một cái nháy mắt, tia chớp từ bầu trời chiếu xuống dưới, càng thêm làm cho nàng đặc biệt đáng sợ.
Bên ngoài mưa lớn tầm tã, Âu Dương Sùng Hoa trong phòng chỉ cảm thấy tháng sáu năm nay, trời hình như đặc biệt lạnh.
Mặc dù mình đã quấn chăn thật kín, vẫn không cách nào xua đi phần lạnh lẽo.
Là bởi vì giấc mộng kia?
Giấc mộng đó như thật.
Tay của nàng bất giác vuốt ve lên bụng bằng phẳng, trong bụng của nàng từng có một sinh mệnh nhỏ bé, vậy mà, hiện tại tất cả, chỉ là trở thành một giấc mộng.
Mặc Âm Trần, Âu Dương Cẩm Nguyệt..
Ta mất đi tất cả, cũng sẽ lấy lại từ trên người của các ngươi. !
Ta sẽ cho các ngươi nếm thử, toàn bộ đau khổ mà ta ở nơi này đã trải qua.
Ta sẽ vì hài tử báo thù!
Tiếng mưa rơi dần dần lấn át tiếng sấm, Âu Dương Sùng Hoa cầm áo khoác ở bên giường, đứng dậy choàng lên.
Đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa, ban đêm bởi vì cơn mưa xối xả mà trở nên mông lung, đêm yên tĩnh cũng chỉ có mưa rơi làm bạn.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua, bỗng thấy một bóng người, giữa mưa to đi về phía bên này.
Con ngươi đen thâm thúy, trên môi yếu ớt nở ra nụ cười, Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt qua.
Nhưng mà, ở lúc nàng xoay người lại thì một tia chớp xẹt qua, trong thoáng chốc hình như vùa thấy được giấc mộng kia.
Đứng lặng một hồi lâu, nàng trở lai bình thường, tay vịn một đầu áo khoác, thong thả bước đi về phía cửa phòng.
Mặc Âm Trần lau nước mưa trên mặt, hắn cảnh giác nhìn bốn phía một chút, vừa rồi hắn hao phí rất nhiều nội lực, mới có thể vượt qua tường, tiến vào trong viện.
Không gõ cửa cũng chỉ là sợ sẽ ồn ào đến Âu Dương Sùng Hoa nghỉ ngơi, thật ra thì hắn có thể nghĩ cách khiến Âu Dương Sùng Hoa ra ngoài.
Chẳng qua, hắn cũng không có làm như vậy.
Tự nhiên sờ sờ cái mũi, Mặc Âm Trần đang định đi về phía cửa sổ phòng Âu Dương Sùng Hoa, không ngờ...
Cửa phòng vốn là đóng chặt, lại ở trước mặt của hắn mở ra, mà hiện tại ngay cửa ra xuất hiện một người, hắn càng thêm kinh ngạc, giật mình.
"Mau vào, còn sững sờ ở bên ngoài làm cái gì?"
Âu Dương Sùng Hoa mở cửa ra, kêu Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần sửng sốt nửa ngày, thật vất vả mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng vui vẻ nhảy vào trong phòng, đồng thời trở tay đóng cửa phòng lại.
Âu Dương Sùng Hoa đi về phía trong phòng, đốt đèn, đi tới trước tủ treo quần áo, lục lọi cái gì.
Mặc Âm Trần đứng ở cửa, toàn thân hắn ướt đẫm, bởi vì bên ngoài cửa sổ gió lạnh thổi tới, không nhịn được liên tục run cầm cập.
Âu Dương Sùng Hoa cầm cái chăn đi tới trước mặt của Mặc Âm Trần, đưa cho hắn, "Mau mau lau khô người nha."
Mặc Âm Trần vội vàng nhận lấy, khoác ở trên người, "Sùng Hoa, làm sao đã trễ thế này ngươi còn chưa ngủ?"
"Nếu ta ngủ, có phải hay không ngay cả phòng của ta, ngươi cũng muốn nhảy cửa sổ đi vào?"
Âu Dương Sùng Hoa liếc nhìn, mở ra cánh cửa sổ.
"Hắc hắc, chỉ có Sùng Hoa là hiểu rõ ta nhất, biết ta hôm nay nhất định sẽ tới đây, còn muốn ở tại cửa sổ chờ ta."
Mặc Âm Trần run run thân thể, cười khúc khích nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
"Hôm nay mưa lớn như thế, ngươi còn tới đây làm cái gì?"
Âu Dương Sùng Hoa rung động không thôi nhìn Mặc Âm Trần.
"Ta nếu nói cho ngươi, hôm nay sẽ tìm đến ngươi, thì nhất định sẽ tới, cho dù đao thương hạ xuống, ta cũng sẽ đến."
Thân thể Mặc Âm Trần run rẩy, quấn lấy cái chăn.
"Nếu là ngã bệnh, làm sao bây giờ?"
"Sùng Hoa là lo lắng cho ta sao?"
Mặc Âm Trần thò người ra, để sát vào bên cạnh gò má Âu Dương Sùng Hoa, mong đợi hỏi.
"Đừng dựa gần vào người ta, ngươi cả người đều ướt đẫm."
Âu Dương Sùng Hoa đẩy Mặc Âm Trần ra, đi về phía bên cạnh bàn.
Mặc Âm Trần cười ha hả đi theo sau lưng Âu Dương Sùng Hoa, một hồi gió mát thổi tới, làm hắn rùng mình một cái, càng thêm nhịn không được, hắt hơi một cái.
Nhưng khi hắn thấy Âu Dương Sùng Hoa đóng cửa sổ lại, liền cười, cười đến thật đắc ý.
"Sùng Hoa, ta đã nói, phải chờ ta."
Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
*****
Măc Âm Trần run run thân thể, đi tới trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn nàng.
"Làm gì nhìn ta như vậy?"
Âu Dương Sùng Hoa dời đi ánh mắt, tầm mắt Mặc Âm Trần nhìn vô cùng chăm chú, làm cả người nàng không được tự nhiên.
Giống như sẽ bị nhìn thấu, khiến cho lòng nàng có chút hốt hoảng.
"Ta chính là muốn nhìn ngươi như vậy. Tốt nhất cả đời ngươi đều ở trong tầm mắt của ta."
Mặc Âm Trần kéo tay Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa quay người lại, khi nàng lần thứ hai ngước mắt, nhìn thấy sắc mặt Mặc Âm Trần có chút ửng hồng, "Ngươi có phải bị bệnh hay không?"
"Có sao?" Mặc Âm Trần sờ sờ gò má của mình, ha hả cười một tiếng, đường đường nam nhi bảy thước, không lẽ ở trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, thân thể lại yếu đuối như vậy.
"Âm Trần?"
Âu Dương Sùng Hoa vội vàng đỡ Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần mềm nhũn tựa vào đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, không còn hơi sức nói: " Sùng Hoa, thật xin lỗi, xem ra, ta đúng là bị bệnh."
"Ngu ngốc." Âu Dương Sùng Hoa tự lấy bả vai nhỏ nhắn của mình, đỡ Mặc Âm Trần, từ từ đi tới bên giường.
"Ta rất nặng đi, Sùng Hoa."
Mặc Âm Trần nghiên đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.
"Đừng nói chuyện." Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng khẽ quát một tiếng.
"Thật tốt, thì ra là ngã bệnh có thể khiến Sùng Hoa lo lắng cho ta như vậy."
Mặc Âm Trần lại cảm thấy bệnh này tới thật đúng lúc, bởi vì hắn vẫn là lần đầu tiên, thấy được vẻ mặt ân cần, cùng lo lắng như thế của Âu Dương Sùng Hoa. Âu Dương Sùng Hoa luôn đối với tất cả đều biểu hiện lạnh lùng, nàng là thật đang lo lắng ình.
Như vậy mình đội mưa tới đây, cho dù bị bệnh, cũng là đáng giá.
Âu Dương Sùng Hoa liếc nhìn Mặc Âm Trần, đem hắn đỡ lên giường, ngồi ở bên mép giường, đưa tay cởi nút áo cho hắn.
Mặc Âm Trần bỗng dưng bắt được bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Sùng Hoa, giương lên cười nói: "Sùng Hoa, cho tới bây ta cũng không biết thì ra mình lại hạnh phúc như vậy."
"Chớ lộn xộn."
Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, vì Mặc Âm Trần cởi áo ra, cho hắn bớt đi một thân áo ướt.
Mặc Âm Trần từ đầu tới cuối cũng không có dời đi tầm mắt, đầu rất choáng, thân thể rất nóng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thích thú nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
Thích bộ dáng nàng vì mình lo lắng, thích dáng vẻ nàng vì mình bận rộn, thích nàng...
"Ngươi tốt nhất ngủ một giấc."
Âu Dương Sùng Hoa kéo chăn lên đắp cho Mặc Âm Trần xong, liền muốn đứng lên.
Nhưng mà, tay của nàng bị Mặc Âm Trần kéo lại, hắn lộ ra dáng vẻ đáng thương, thỉnh cầu nói: "Theo giúp ta, chớ đi Sùng Hoa"
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Mặc Âm Trần, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, yếu ớt hạ mi xuống, lần nữa ngồi trở lại.
Mặc Âm Trần vững vàng bắt được tay Âu Dương Sùng Hoa, nhìn nàng không có tính rời đi, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.
"Sùng Hoa, ta thật sự rất thích ngươi, vô cùng thích ngươi"
Mơ hồ, lóng ngóng vụng về, lời nói chân thành tha thiết từ trong miệng của Mặc Âm Trần thốt ra.
Bên ngoài, chẳng biết mưa đã tạnh lúc nào, nhưng mà, bóng đêm lại càng thêm dày đặc.
Đúng là trăng mờ sau cơn mưa, có thể dẫn dắt ảo tưởng.
Âu Dương Sùng Hoa tựa như nghe được âm thanh xa xa kia, đích thực kêu to: "Sùng Hoa."
Tim đột nhiên căng thẳng, Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần nằm ở trên giường.
Trên môi của hắn tùy tiện hiện ra nụ cười.
Mộng, quả nhiên sẽ không trở thành sự thật.
Năm tháng trôi qua không có được, tình cảm tan biến không trở về.
Vì sao, muốn đem nàng kêu tỉnh.
Tất cả sớm đã không còn tồn tại
Kia từng là tiếng yêu say đắm, giống như một vũ khí sắc bén, một đao chia cắt nọ, lòng sớm đã vỡ nát.
Mặc Âm Trần, nếu ngươi đã phản bội ta, vì sao còn phải gọi ta.
Ngươi biết rõ ta hận ngươi, vì sao còn muốn cho ta trở lại.
Cũng bởi như thế, càng thêm đáng hận.
Bỗng nhiên quay đầu, Âu Dương Sùng Hoa phát hiện chẳng biết tóc bạc lúc nào, trên mặt nhỏ từng giọt, trở nên ẩm ướt.
Ngọn đèn dầu đã sớm bị gió lạnh làm tắt, hơi lạnh trôi nổi ở trong phòng, so với mưa đêm bên ngoài còn giá lạnh hơn, mặt đất ẩm ướt ở dưới ánh trăng chiếu xuống nổi lên màu xanh.
Tuy là không có ánh lửa, nhưng Âu Dương Sùng Hoa vẫn có thể phân biệt rõ ràng tất cả Mặc Âm Trần.
Không biết là sương làm mờ cặp mắt không nhận ra, hay bởi vì bốn phía đen như mực, nhuộm đẫm dưới ánh trăng phủ lên một tầng sa.
Lông mi thật dài thỉnh thoảng khẽ run, gương mặt ngày thường trắng nõn, vào thời khắc này lại cực kỳ diễm lệ, khuôn mặt anh tuấn của hắn ửng Hồng, làm tăng thêm mấy phần quỷ dị mê hoặc.
Hai mí mắt được bao phủ không cách nào nhìn thấy, lại vẫn là có thể khiến cho nàng nhớ lại rõ ràng bên trong.
Không biết đứng yên như vậy bao lâu, sau đó chỉ là tiếng thở dài yếu ớt, cuối cùng bước chân Âu Dương Sùng Hoa, đi về phía trước giường.
Từng bước từng bước không vội vàng, chậm chạp như vậy, thời gian dường như rất lâu, nàng mới đi tới trước giường. Tròng mắt đen trên cao nhìn xuống người trên giường.
Âm Trần cảm thấy thân thể mình cháy nóng bỏng, mí mắt hơi nhấp nháy, nhưng không có mở ra.
Nhưng mà, ngắn ngủi trong nháy mắt, hắn tựa như thấy được một bóng dáng lẳng lặng đứng thẳng ở trước người.
Ngón tay ở dưới khẽ động, nâng lên, thử nắm lấy nàng.
"Sùng Hoa, Sùng hoa.."
Trong miệng không ngừng gọi tên của người đó.
Chỉ tiếc, Âu Dương Sùng Hoa thủy chung chỉ đứng ở trước bên giường, không có đưa tay, càng không có tiến lên.
Tay Mặc Âm Trần mấy lần giơ lên, vung vẫy giữa không trung, đưa lên rồi hạ xuống.
Mệt mỏi, tay cuối cùng không hề giơ lên nữa, mà yên lặng đặt ở trên giường.
Đôi môi thâm thúy khép lại giống như đang nói cái gì, chỉ là mơ mơ hồ hồ, làm cho người ta nghe không rõ.
*****
Mệt mỏi, tay của Mặc Âm Trần cuối cùng không hề giơ lên nữa, mà là an tĩnh đặt ở trên giường. Đôi môi mấp máy giống như là đang nói cái gì, chỉ là mơ mơ hồ hồ, làm cho người ta nghe không rõ.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Âu Dương Sùng Hoa thấy Mặc Âm Trần nhíu hai hàng lông mày, sắc mặt hồng rực.
Tất cả biểu tình của hắn nàng đều thu vào đáy mắt, không phát hiện hai con ngươi trong mắt hắn trầm xuống càng thêm sâu.
Cư nhiên hắn không ngờ nàng lại ngồi xuống mép giường, lại càng không ngờ tay nàng giơ ra muốn chạm vào khuôn mặt của hắn.
Mắt nhìn đầu ngón tay sắp chạm đến mặt, thì đúng lúc này người ở trên giường nôn ra khiến Âu Dương Sùng Hoa vội vàng rút tay lại, cả người nàng nhanh chóng đứng lên, cũng không quay đầu lại bước nhanh ra cửa.
Nhưng lúc đi tới cửa phòng thì bị âm thanh từ phía sau vang lên làm nàng dừng bước. Chỉ vì nàng nghe một âm thanh, mơ hồ không rõ lời. Thời gian trôi qua rất lâu, tiếng nói của hắn mới chậm rãi vang lên:
"Nghìn năm một giấc mộng, nghìn năm chỉ một giấc mộng, vì sao nàng muốn đánh thức ta?
Chậm rãi xoay người, Âu Dương Sùng Hoa lại đi đến cạnh giường hắn. Đôi mắt của Mặc Âm Trần nhẹ khép, hắn chưa tỉnh, nhưng mà mơ hồ một câu nói nhẹ nhàng từ đôi môi hắn phát ra:
"Nghìn năm một giấc mộng chỉ vì một mình nàng mà tỉnh"
Giọng nói đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, ánh mắt chạm đến bàn tay trắng trẻo đặt trên mép giường thì thất thần trong chốc lát, ngón tay trên mép giường khẽ nhúc nhích một chút thì không biết sao, lại dời bàn tay đi.
Nhẹ nhàng nắm bàn tay nàng, cảm nhận đầu ngón tay nàng lạnh như băng, ngón tay nàng vừa trắng vừa lạnh như tuyết, bản thân hắn cảm thấy bàn tay mình có vẻ đặc biệt lớn.
Thế nhưng, trong lòng bàn tay của hắn, đầu ngón tay của nàng đã giảm đi cảm giác lạnh lẽo nhường chỗ cho sự ấm áp ngày càng tăng, đến cuối cùng, mười ngón tay đan xen, dây dưa không nghỉ.
Một trận mát mẻ từ chỗ đầu ngón tay truyền vào, dường như tiêu diệt một ngọn lửa bốc cháy, cảm giác dễ chịu khiến Mặc Âm Trần cho dù thần trí mơ hồ, nhưng vẫn cảm giác được sự mát mẻ từ nàng mang đến, nhẹ nhàng cử động thân thể tiến gần đến nàng.
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa phức tạp nhìn hắn một chút, sau đó cũng là quỷ thần xui khiến vươn tay, ôm lấy hắn.
Vài giây ngắn ngủi vừa chạm vào, nàng cảm giác Mặc Âm Trần lại nóng như lửa, nhiệt độ này, khiến Âu Dương Sùng Hoa chấn động trong lòng.
Nhiệt độ như lửa thế này, hẳn là muốn đem người ta tan chảy ra.
Ánh mắt lần nữa nhìn đến mặt của Mặc Âm Trần, thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là theo bản năng tìm đến nơi mát mẻ, nhẹ nhàng cử động dựa vào trong ngực nàng.
Âu Dương Sùng Hoa hạ mắt, ánh mắt nhìn kĩ Mặc Âm Trần, bất tri bất giác trong môi bật ra hai chữ không rõ ràng: "Âm Trần"
Chỉ nói ra hai tiếng, Âu Dương SùngHoa đã vô cùng chấn động.
Sau đó đẩy người trong ngực ra, mặc hắn ngã xuống giường.
Âu Dương Sùng Hoa mạnh mẽ đứng dậy, giống như chạy trốn mà đẩy cửa phòng ra, chạy vào trong viện.
Mặc kệ trời mưa, không biết khi nào toàn thân đều thấm đẫm nước mưa.
Không thể!
Mặc Âm Trần, ta- Âu Dương Sùng Hoa tuyệt sẽ không yêu ngươi nữa!......
Đêm khuya, đã qua canh ba.
Mặc Âm Trần mơ hồ tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn uống nước, hành hạ hắn không thể không mở mắt.
Nhưng mà, đập vào mắt chính là một đầu tóc dài đen nhánh, đèn trên bàn vẫn thắp sáng một khoảng tối mờ. Mặc Âm Trần khẽ nâng mặt đã thấy gương mặt ngủ say của Âu Dương Sùng Hoa.
Nàng cứ như vậy tựa vào trên mép giường, ngủ thiếp đi.
Một chút ấm áp tiến vào trong lòng hắn.
Mặc Âm Trần không dám động thân, chỉ sợ sẽ làm Âu Dương Sùng Hoa tỉnh.
Nàng bây giờ nhìn một chút cũng không lạnh, gương mặt điềm tĩnh như nước, thậm chí nảy sinh ra một phần làm cho người ta thương tiếc
"Sùng Hoa, gặp gỡ nàng, cho dù cướp đi sinh màng của Mặc Âm Trần ta, ta cũng chấp nhận."
Cẩn thận đưa tay, khẽ xoa hai hàng lông mày, Mặc Âm Trần đã cảm thấy trong lòng thỏa mãn.
Chỉ là nhìn nàng như vậy, bản thân đã cảm thấy đủ rồi.
Hai mắt đang nhắm chặt kia, chậm rãi mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, cũng không có ai lên tiếng, dường như không muốn phá vỡ yên tĩnh khó có được này.
Chỉ là, trong cổ họng truyền tới lửa nóng, khiến Mặc Âm Trần không nhịn được bỗng động cổ họng, thanh âm khàn khàn truyền ra: "Ta đánh thức nàng?"
"Không có." Âu Dương Sùng Hoa từ từ ngồi dậy, nàng lại bất giác đã ngủ.
Là bởi vì liên quan đến Mặc Âm Trần bị bệnh sao?
Không muốn suy nghĩ nữa.
"Ta có chút khát."
Mặc Âm Trần có chút ngượng ngùng ngồi dậy, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.
"Đợi chút."
Âu Dương Sùng Hoa từ bên giường đi tới trước bàn, rót nước, rồi lại đi tới bên giường, đem cái ly đưa cho Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần nhận lấy nước, nhìn Âu Dương Sùng Hoa cảm kích cười một tiếng, rồi uống.
Âu Dương Sùng Hoa thừa dịp Mặc Âm Trần uống nước, tỉ mỉ quan sát mặt của hắn, nhiệt độ xem ra đã giảm.
Sắc mặt của hắn đã khôi phục bình thường, đã không còn đỏ như lúc trước.
"Ngươi nên đi, thân thể ngươi đã không sao."
Nhận lấy cái ly rỗng từ Mặc Âm Trần, Âu Dương Sùng Hoa vừa nói.
Mặc Âm Trần nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, mới ý thức tới thân thể của mình tựa hồ đã không sao.
Mới vừa rồi cảm thấy mơ hồ, còn nóng ran, đều đã hết.
Mặc Âm Trần còn chưa kịp nói gì, Âu Dương Sùng Hoa đã đem y phục được hong khô ném cho hắn, nói: "Y phục cũng đã khô, trời sáng mau đi."
Mặc Âm Trần nhìn quần áo khô ráo trước người, cặp mắt tràn ngập xúc động nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
Không nghĩ tới mình ở đây ngủ say thì Sùng Hoa vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |