← Ch.144 | Ch.146 → |
Vòng ngọc quan trọng như vậy, Phương Chí Cường không dám tự mình bảo quản, nhưng quan hệ đến thân thế chân chính của bé gái lại càng không dám tùy ý xử trí, vì thế liền đem vòng ngọc này giao cho ông ta để bảo quản.
Khi đó ông ta đồng ý với Phương Chí Cường, nếu có một ngày không thể giấu thân thế của bé gái này nữa sẽ đem vòng ngọc này lấy ra làm chứng.
Vì muốn phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, đối phương giao cho ông ta giữ chiếc vòng ngọc này cũng coi như nhiều hơn một tâng bảo vệ, dù sao chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết.
Nào biết chuyện ngoài ý muốn thật sự xảy ra, Phương Chí Cường đã chết, chết không hề báo trước, hơn nữa thân thế của Phương Thanh Nghiên cũng bị vạch trần.
Thời điểm từ quê nhà biết được tin tức này, Viên Hồng Huy cũng nghĩ tới có nên trở về nói rõ chân tướng năm đó hay không, nhưng ông ta làm sao cũng không nghĩ tới vòng ngọc quan trọng như vậy thế mà đã sớm bị vợ lén lút bán đi.
Ông ta chỉ có thể giả vờ không biết.
La Hồng Hà nghe chồng nhắc lại chuyện cũ liên lạnh mặt: "Sao anh lại hỏi vòng tay đó, bán cũng bán rồi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ai nhớ nổi bán cho ai?"
Trước khi bán vòng ngọc, cô kỳ thật cũng không biết đằng sau vòng ngọc này còn có một câu chuyện như vậy, chỉ là cảm thấy vòng ngọc kia chất lượng rất tốt, hồi đó trong nhà lại thiếu tiền.
Sau đó chồng cô nghe nói cô đã bán vòng tay đi, tức giận cãi nhau với cô một trận, cho đến tận lúc này mới đem chân tướng của vòng ngọc nói cho cô nghe.
Nhưng mà, sau khi rõ đầu đuôi câu chuyện, La Hồng Hà càng cảm thấy quyết định bán vòng ngọc là đúng đắn.
Bí mật lớn như vậy, Phương Chí Cường lại chỉ cho chông cô một trăm đồng phí bịt miệng, quả thực là đang đuổi ăn mày!
Một mình giữ lại bé gái trong tay bọn buôn người, nếu bị phát hiện thì có thể thoát cảnh ngồi tù sao?
La Hồng Hà cảm thấy chồng cô là một kẻ ngốc, lại có thể cứ thế đồng ý giữ bí mật như vậy.
Viên Hồng Huy hết cách, đành phải đem lời Củng Kiến Trung vừa rồi nói cho vợ mình nghe.
Sắc mặt La Hồng Hà không ngừng biến hóa, tiếp theo vỗ đùi: "Còn có chuyện tốt này sao!"
"Vòng tay đã bán rồi, có chuyện tốt cũng không tới phiên chúng ta!"
Viên Hồng Huy tức giận nói, năm đó ông ta đã cảm thấy vòng ngọc kia rất có khí chất, sở dĩ cất kỹ vòng ngọc kia cũng là cảm thấy về sau nói không chừng còn có thể mang lại lợi ích cho mình, nào biết mắt nhìn của vợ thiển cận đến vậy, đã lén đem bán đi còn trâm trồ tự khen bản thân thông minh.
Bán cũng đã bán, ông ta cũng không nói gì, giờ nhắc lại chuyện này, trong lòng tự nhiên cảm thấy không thoải mái.
"Anh có phải bị ngốc hay không, cái người ta muốn là tìm được tin tức của chiếc vòng, anh không nói đến việc cái vòng đã bị bán đi thì ai mà biết được?" Viên Hồng Huy sửng sốt, cẩn thận cân nhắc những lời này của vợ mình, phát hiện thế mà cũng có chút đạo lý.
Ông ta không đề cập tới chuyện vòng ngọc bị bán đi, chỉ nói là đã gặp qua vòng ngọc này, còn cứu con gái người ta từ trong tay bọn buôn người, vậy đương nhiên người ta chỉ có thể cảm kích mình!
Vì thế, hai vợ chồng bàn bạc, quyết định cuối tuần sẽ quay về huyện Nam Hương xem xeml
Ngày hôm sau, Phương Thanh Nghiên liên biết được tin tức vợ chồng Viên Hồng Huy chuẩn bị về huyện Nam Hương.
Cô biết, cá sắp mắc câu rồi.
Vì thế, cô bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch sau này.
Củng Kiến Trung lại hẹn Phương Thanh Nghiên gặp mặt tại hiệu sách Tân Hoa.
Sau khi biết được vợ chồng Viên Hồng Huy dự định quay vê huyện Nam Hương, Củng Kiến Trung cũng ý thức được Viên Hồng Huy có hiểu biết về chuyện năm đó, chỉ là có nguyên nhân nào đó không nói ra.
Chuyện giấu diếm không chịu nói ra còn chưa tính, mới nghe nói có lợi ích lớn liền muốn ra mặt, qua chuyện này có thể thấy được nhân phẩm đối phương.
Củng Kiến Trung xem như đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng đối với người bạn nối khố này, đồng thời cũng tích cực giúp Phương Thanh Nghiên bày mưu tính kế.
Bọn họ thương lượng một ít chi tiết khi gặp mặt Viên Hồng Huy, cảnh này nên diễn như thế nào mới có thể khiến Viên Hồng Huy tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, nguyện ý ở trên công đường làm chứng cho thân thế của Phương Thanh Nghiên.
Đầu tiên, đương nhiên là phải tìm một đôi vợ chồng có giọng thành phố.
Đây thật đúng là một chuyện không dễ dàng.
Huyện Nam Hương và thủ đô, nơi phương Bắc nơi phương Nam, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, muốn tìm ra một người khẩu âm thủ đô ở một địa phương nhỏ như huyện Nam Hương gần như là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, còn phải có khí chất vợ chồng hào môn.
Điểm này thì tương đối dễ dàng, chỉ cần không phải da ngăm đen mang vẻ mặt giản dị, liếc một cái có thể nhận ra là người nhà quê là được.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |