← Ch.145 | Ch.147 → |
Củng Kiến Trung suy nghĩ một chút nói: "Bên dượng có người thích hợp, thế nhưng cũng phải hỏi người ta có đồng ý hay không đã."
Phương Thanh Nghiên không có cách nào tìm "diễn viên" cho nên lập tức gật đầu, xem như toàn quyền giao cho Củng Kiến Trung làm.
Về phân cảnh này nên diễn như thế nào, trong lòng cô đã sớm biết rõ.
Bởi vì ở kiếp trước cô đã gặp qua cảnh tượng tương tự, thế nhưng lúc đó tất cả đều là thật, cũng không phải đang diễn trò.
Chỉ là khi ấy cô rơi vào tình huống ngược lại, cô bảo Viên Hồng Huy mang mình đi tìm cha mẹ ruột, mà khi ấy ánh mắt không dám tin kia của cha mẹ ruột cho tới bây giờ vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cô.
Cô khi ấy còn cho rằng đó là sự kinh ngạc sau khi gặp lại con gái thất lạc nhiều năm, lại không biết đó chỉ là khởi đầu của việc không chấp nhận.
Lúc hai người rời khỏi hiệu sách Tân Hoa, sắc mặt Phương Thanh Nghiên không được tốt lắm.
Ký ức kiếp trước đủ loại dần ùa về trong lòng, mà hiện tại cô lại muốn lợi dụng những ký ức này để diễn một hồi kịch, còn muốn cho người khác lầm tưởng cha mẹ ruột của cô để ý cô đến nhường nào.
Trong lòng cô chỉ cảm thấy chán ghét đến tột cùng.
Củng Kiến Trung không chú ý tới sự khác thường của cô, ông cũng có vẻ có chút tâm sự nặng nề, bỗng nhiên hỏi một câu: "Con nói mẹ con mở một cửa hàng, làm ăn như thế nào?"
"Rất tốt!" Lời này của Phương Thanh Nghiên vẫn là khiêm tốn, đâu chỉ là rất tốt, quả thực tốt đến bay lên, nếu đem thu nhập trong tiệm nói cho dượng nghe, đối phương khẳng định không thể tin được.
Củng Kiến Trung quả nhiên là bộ dạng nửa tin nửa ngờ, còn tận tình mà khuyên nhủ: "Dượng không chỉ là dượng của con mà còn là huynh đệ tốt nhất của ba con, về tình về lý dượng đều không thể nào mặc kệ hai người mẹ con.
Vậy nên con cũng không cần khách khí với dượng, có cái gì khó khăn nhất định phải báo với dượng đầu tiên!"
Phương Thanh Nghiên mím môi, nhất thời cũng không tiện giải thích, liền cười gật gật đầu.
Nhìn cháu gái rời đi, Củng Kiến Trung nhíu mày, trong lòng vẫn có chút không yên.
Một người phụ nữ không có chồng, hơn nữa còn rời khỏi đơn vị, có thể tưởng tượng được Tần Thục Huệ đang trải qua kham khổ cuộc đời như thế nào.
Mà ông hiểu rõ nhân phẩm cùng tính cách của Tần Thục Huệ, dù có khổ hơn nữa khó khăn hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng mở miệng nhờ giúp đỡ.
Củng Kiến Trung liên tưởng đến thái độ do dự khi nấy của Phương Thanh Nghiên, nghĩ thâm đứa nhỏ này chắc chắn có điều khó nói, quyết định tìm cơ hội đến cửa hàng Tần Thục Huệ xem qua, tận lực giúp hai mẹ con nhiều hơn một chút.
Sau khi Phương Thanh Nghiên trở về, liền bắt đâu nghiêm túc sáng tác "kịch bản", đây là muốn cho "diễn viên" mà Củng Kiến Trung mời tới xem.
Đến khi "kịch bản" của cô viết xong, Củng Kiến Trung lại bớt chút thời gian tới một chuyến, ông đã liên lạc được với "diễn viên", đối phương nói muốn xem "kịch bản" trước rồi mới quyết định có đồng ý tới diễn kịch hay không.
Hôm đó là ngày làm việc, Phương Thanh Nghiên đang đi học, Củng Kiến Trung xin đơn vị nghỉ một buổi chiều mới đi lấy kịch bản từ tay Phương Thanh Nghiên, sau đó liên đi ra phía sau trường trung học thực nghiệm.
Ông nhớ rõ cửa hàng nhỏ của Tần Thục Huệ ở chỗ này.
Lúc này không phải giờ cơm, trong quán bún ốc không có khách, cho nên có chút vắng vẻ.
Bận rộn cả một buổi sáng, vẻ mặt Tần Thục Huệ khá mệt mỏi, sau khi ăn cơm trưa xong liền nằm xuống bàn ăn chợp mắt một lát, Tôn Lai Hương thì ở trong phòng bếp rửa chén.
Củng Kiến Trung bước vào trong tiệm khiến cái chuông ở cửa rung lên, Tần Thục Huệ giật mình tỉnh lại.
Củng Kiến Trung ngượng ngùng, lại nhìn Tân Thục Huệ vẻ mặt mỏi mệt, lông mày cũng nhíu lại theo, càng cảm thấy vợ mình thật không ra thể thống gì.
Tần Thục Huệ một mình gánh vác đứa nhỏ nhất định chịu không ít khó khăn, thế mà em gái ruột không chỉ không đau lòng, ngược lại đem giấu diếm tất cả mọi chuyện, sợ bị liên lụy.
Tần Thục Huệ lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, vội vàng đi ra đón, "Sao dượng lại tới đây..."
Bà theo tự nhiên muốn hỏi sao Tần Tú Lan không đến cùng, nhưng nghĩ đến mình cùng em gái cũng đã cãi nhau một trận chưa nói chuyện lại, lời định nói ra cũng nuốt ngược vào trong.
Củng Kiến Trung nhìn cửa hàng, phát hiện nơi này so với trong tưởng tượng của ông thì tốt hơn không ít, thế nhưng ông vẫn cảm thấy Tần Thục Huệ chống đỡ một nhà hàng nhỏ là chuyện vô cùng vất vả.
Tần Thục Huệ đứng dậy pha trà cho ông.
Củng Kiến Trung cười xua tay: "Chị hai, không cần phiền toái như vậy, mấy hôm trước em vô tình gặp được Thanh Nghiên, hôm nay lại thuận đường nên muốn đến thăm chị một chút!"
Tần Thục Huệ nghe con gái kể chuyện gặp Củng Kiến Trung, còn nhận không ít đồ người ta mang tới, tuy rằng chỉ là một ít thực phẩm phụ và hoa quả, nhưng từ trước đến nay bà đều không thích nợ ân tình ai.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |