Giang Thanh Dịch
← Ch.01 | Ch.03 → |
Giang Thanh Dịch vừa trở về, đã bị bà Giang gọi. Thấy sắc mặt mẹ mình tựa hồ không tốt lắm, anh thật sự có chút tò mò muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì lại khiến mẹ có vẻ mặt như vậy. Hơn nữa ngay cả sắc mặt bố anh cũng không tốt, xem ra thật sự là chuyện khó giải quyết?
Trên bàn cạnh ghế sofa đặt ba chiếc chén, anh liếc mắt qua một cái, liền hiểu được, có người đã tới.
Anh chậm rãi ngồi xuống, "Xảy ra chuyện gì ạ?"
"Bác cả con tới." Bà Giang nhìn thoáng qua chồng, lúc này mới mở miệng: "Ý của bác cả con là hy vọng con đi khuyên giải anh họ con."
Hôm nay Giang Duy Hòa tới đây, thật sự không phải đặc biệt đến bảo Giang Thanh Dịch đi khuyên đứa con khó dạy của mình, mà là mấy ngày nay bị đứa con đốn mạt kia làm loạn đến đau đầu, muốn có người nói chuyện cùng mà thôi, dù sao cũng là người một nhà, cũng không sợ nói ra sẽ bẽ mặt, huống chi quan hệ anh em giữa Giang Duy Hòa và Giang Khánh Hòa vẫn luôn tốt đẹp, vì thế đến tìm người để trút hết ra, bảo Giang Thanh Dịch đi khuyên nhủ Giang Thanh Viễn cũng chỉ là nói như vậy mà thôi.
Giang Thanh Dịch nghe mẹ kể đơn giản qua mọi chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên, "Không phải anh ấy đã đính hôn rồi sao?"
"Chính là như vậy mới phiền toái." Giang Khánh Hòa cau mày, "Nếu hôn sự cùng Lý gia thất bại, bác cả anh thật không biết nên nói thế nào với Lý gia, bác anh và chủ tịch Lý là bạn học, việc này nếu xử lí không tốt, sợ rằng ngay cả tình bạn cũng chẳng còn."
Giang Thanh Dịch muốn nói chính là hiếm khi thấy anh họ giác ngộ như vậy, anh có chút tò mò, cô gái thế nào có thể khiến người "thanh tâm quả dục" như anh họ động lòng, hơn nữa còn không buồn để ý đến hôn ước mà bố mẹ đã định. Tuy rằng Giang Thanh Dịch không lớn lên cùng Giang Thanh Viễn, nhưng ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình anh họ, chính là đứa con ngoan điển hình, từ nhỏ đến lớn, Giang Thanh Dịch nghe nhiều nhất chính là sao không nhìn Giang Thanh Viễn mà học tập, Giang Thanh Viễn chính là một hình mẫu "con nhà người ta" tiêu biểu, mà Giang Thanh Dịch tự nhiên sẽ sắm vai đứa con nghịch ngợm hay bị trách móc.
Khi Giang Thanh Dịch trèo cây bị ngã gãy chân, Giang Thanh Viễn đang học đàn dương cầm, khi Giang Thanh Dịch đánh nhau với người khác rồi bị bắt vào đồn công an, Giang Thanh Viễn giành giải nhất trong một cuộc thi... Rất nhiều sự đối lập, Giang Thanh Dịch đương nhiên biết mình và anh họ không phải cùng một loại người.
Theo Giang Thanh Dịch thấy, con đường Giang Thanh Viễn nên đi vẫn là tiếp quản công việc của bác cả, sau đó lấy một cô gái cả hai bác đều vừa lòng về làm vợ, tiếp tục làm một người con ngoan một người chồng tốt, đáng tiếc, vào giờ phút quan trọng, Giang Thanh Viễn lại rẽ sang lối đi khác.
"Vâng, có thời gian con sẽ nói chuyện với anh ấy." Anh nói rõ thái độ của mình, quan hệ giữa anh và Giang Thanh Viễn không tính là quá tốt, nhưng cũng không gọi là xấu, vài năm gần đây trên thương trường thật ra cũng có hợp tác, vì thế cũng thân thiết hơn một chút, chỉ là mối liên hệ giữa hai người phần lớn đều nhờ vào quan hệ huyết thống.
"Ngày mai đi luôn đi." Giang Khánh Hòa gõ gõ xuống bàn, mở miệng yêu cầu.
Hiện tại Giang Thanh Viễn bị nhốt trong nhà, đây là lần đầu tiên Giang Khánh Hòa thấy anh trai mình tức giận như vậy, Thanh Viễn vẫn tiếp tục bị giam, có lẽ là xảy ra vấn đề.
Giang Thanh Dịch gật đầu, trở về phòng.
Giang Thanh Dịch vừa rời đi, Bành Tuệ liền nhìn về phía chồng, lại thở dài nhưng cũng cảm thấy may mắn, "Tôi nói này, anh trai ông ngày trước thường nói Thanh Viễn lúc nhỏ nghe lời như thế nào, rõ ràng ý ngầm là chê Thanh Dịch nhà chúng ta. Thanh Dịch trước đây quả thực có chút bướng bỉnh, đó không phải là còn bé không hiểu chuyện sao, hiện giờ nó cũng ngoan ngoãn vâng lời rồi. Hơn nữa cho dù không ngoan, nó cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy giống Thanh Viễn."
Chỉ là có chút bướng bỉnh? Giang Khánh Hòa liếc mắt nhìn vợ một cái, nói hay gớm, "Được rồi được rồi, bà bớt nói vài câu đi, phụ nữ suy nghĩ thật hạn hẹp."
Bành Tuệ hừ một tiếng, hiện tại bà chính là rất vừa lòng với đứa con trai nhà mình, một người trong quá khứ không nghe lời không hiểu chuyện như thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là hiện tại người đó như thế nào, hiện tại lấy Thanh Dịch so sánh với Thanh Viễn, bà thực sự cảm thấy con trai mình rất tốt.
Ngày hôm sau Giang Thanh Dịch vẫn bớt chút thời gian đến nhà bác cả, lúc anh tới nơi, sắc mặt bác gái vẫn có chút không ổn. Thấy Giang Thanh Dịch đến, bà tiếp chuyện, thật không thể hiểu nổi, Thanh Viễn trước giờ đều ngoan như vậy, sao lại làm ra chuyện khiến họ đau lòng đến thế, nhất định là bị con hồ ly tinh bên ngoài của Thanh Viễn làm hư.
Giang Thanh Dịch cau mày, nghe bác gái kể chuyện, rốt cuộc anh cũng hiểu đại khái sự tình. Không biết Giang Thanh Viễn quen cô gái đó từ bao giờ, thậm chí còn muốn đưa mẹ đến gặp cô ấy, bởi vì đó là người anh thực sự thích, đến nỗi trong lòng còn chọn cô ấy làm vợ, sau khi bác gái biết chuyện thì thấy đây không phải là chuyện nhỏ, trước hết không nói cho bác trai, muốn tự mình giải quyết sự việc. Vì thế bác gái cùng Giang Thanh Viễn đi gặp cô gái kia, ai ngờ, bác gái vừa mới gặp cô gái đó liền trực tiếp trở mặt, tuyên bố đối phương không hợp với con trai bà, mà con trai bà từ lâu đã có hôn ước với người khác, gia đình họ cũng sẽ không chấp nhận cô gái này. Giang Thanh Viễn rất phẫn nộ với hành động của mẹ, cho rằng mẹ lừa gạt mình, vì thế chuyện này càng ngày càng ầm ĩ, sau khi bác cả biết chuyện, Giang Thanh Viễn vẫn tuyên bố anh nhất định sẽ lấy cô gái đó, bác cả quá tức giận, lúc này mới nhốt Giang Thanh Viễn lại...
"Thanh Dịch, cháu đi khuyên anh cháu đi, bây giờ không biết nó trúng phải tà gì nữa."
"Bác gái, bác cũng đừng tức giận quá, không tốt cho sức khỏe. Cháu thấy hiện tại anh ấy chính là nhất thời không nghĩ thông suốt, chờ sau khi anh ấy nghĩ thông, sẽ không đối nghịch với các bác nữa."
"Thằng nhóc đó..." Bà cũng chỉ có thể thở dài.
Giang Thanh Dịch cười cười, cũng không phải anh mượn cớ gì, mà là nói lời thật lòng. Chuyện như thế này, cũng không phải anh chưa từng thấy, cái vòng luẩn quẩn này không có gì là bí mật, không ít người cuối cùng vứt bỏ tình yêu rồi ảo não trở về nhà, trước đó đều là công tử nhà giàu quen được nuông chiều, đối với việc rời nhà trải qua cuộc sống mới mẻ, ngoại trừ oán giận cuộc sống thì chẳng có gì, bọn họ có thể không có tình yêu, nhưng không thể không có tiền tài, đó mới là gốc rễ cuộc sống của họ.
"Cháu đi xem anh ấy." Anh xoay người đi đến phòng anh họ.
Anh lịch sự gõ vài lần lên cánh cửa, sau đó mới lấy chìa khóa bác gái đưa, mở cửa ra. Trong phòng hơi tối, anh nhíu mày, lúc này mới phát hiện tất cả rèm cửa đều buông xuống che lấp ánh sáng, theo bản năng anh bật đèn lên, chỉ thấy Giang Thanh Viễn đang nằm trên giường. Giang Thanh Dịch đứng ở cạnh cửa, nhất thời có chút bất ngờ, xem ra lần này Giang Thanh Viễn cùng bác cả trình diễn một hồi đại chiến, nếu không bác cả luôn coi Giang Thanh Viễn là niềm tự hào như thế nào lại còn động thủ.
"Anh." Anh gọi, lúc này mới đến gần giường.
Giang Thanh Viễn cau mày, chậm rãi ngồi dậy, có lẽ là nằm quá lâu, trên mặt anh không có chút tinh thần, "Bố anh đi tìm cậu? Cậu cũng không cần lãng phí sức lực, đừng khuyên anh."
Giang Thanh Dịch cười cười, lời này của Giang Thanh Viễn giống như đang nói – đừng lãng phí sức lực, anh không còn thuốc chữa nữa rồi.
Anh đi một vòng quanh phòng, mới tìm ghế ngồi xuống, người anh họ này tính khí vẫn không thay đổi, cho dù là gặp chuyện như vậy. Nếu thật sự lấy đá chọi với đá, Giang Thanh Viễn sẽ không bị nhốt ở đây, nguyên nhân chỉ có một, anh hi vọng bác trai bác gái có thể thay đổi thái độ, có thể chấp nhận người con gái anh yêu, như vậy cả tình thân và tình yêu đều giữ được.
Giang Thanh Dịch hạ mắt, khóe miệng lại cong lên mang theo một tia châm chọc, thế gian này làm sao có chuyện tốt như vậy, mọi việc đều thuận theo suy nghĩ của mình mà phát triển, nếu thật sự hạ quyết tâm, vậy thì trực tiếp đưa cô gái kia cao chạy xa bay, làm cô gái đó mang thai, bác trai bác gái chỉ có một đứa con này, đến lúc đó sốt ruột sẽ chỉ là hai người họ. Hiện giờ Giang Thanh Viễn lại lựa chọn dùng phương thức như vậy, cho dù bác trai bác gái thỏa hiệp, cuộc sống của cô gái đó cũng sẽ không dễ dàng, tai họa ngầm vô số.
"Chỉ là đến xem mà thôi." Giang Thanh Dịch cười cười, "Nếu không thì cũng không có gì khác biệt."
Giang Thanh Viễn cũng cười, người em này của anh vẫn thành thực như thế... Làm người ta không nói nên lời.
"Có phải cậu cảm thấy hành động của anh có phần hài hước hay không?" Giang Thanh Viễn tự mình lắc đầu, nhưng anh lại cảm thấy chuyện ngây thơ buồn cười này khiến anh thỏa mãn, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người có thể cho anh quyết tâm không thể chùn bước, có gan đối nghịch với bố mẹ, đồng thời bản thân còn cảm thấy vui vẻ.
Giang Thanh Dịch lắc đầu, "Không phải, là cảm thấy rốt cuộc anh cũng không chịu thỏa hiệp một lần."
Giang Thanh Viễn vươn ra, cùng Giang Thanh Dịch bắt tay, hành động những người đàn ông hiểu rõ.
"Được rồi, nhiệm vụ của em đã hoàn thành, em đi trước đây." Giang Thanh Dịch đứng lên.
Giang Thanh Viễn cười, gật đầu, "Cảm ơn cậu." Cảm ơn đã thấu hiểu, mà không phải giống như bố mẹ anh, nghĩ anh đầu óc u mê, "Nói với họ, anh sẽ không thỏa hiệp, anh yêu Y Lâm, anh đã hứa cho cô ấy một gia đình, anh sẽ làm được."
Giang Thanh Dịch đang đi tới cửa liền dừng lại.
Y Lâm?
Anh xoay người, nhìn về phía anh họ, "Cô ấy tên là gì?" Tựa hồ anh cũng nhận ra mình có chút không thích hợp, bèn giải thích: "Có thể làm cho anh thích thì nhất định là một cô gái không tầm thường, nói vậy cái tên hẳn là cũng không bình thường."
Một cái tên thôi mà, có gì mà không bình thường, "Tô Y Lâm."
Tô Y Lâm?
Trong lòng Giang Thanh Dịch như vừa mới có vật gì đó bay lên liền lập tức rơi xuống thật mạnh, là Tô Y Lâm, không phải Nhâm Y Lâm, trên thế giới này người trùng tên trùng họ nhiều như vậy, huống chi là người cùng tên nhưng khác họ.
Nhưng dường như bị ma xui quỷ khiến, anh vẫn không xoay người rời đi, mà là nhớ tới vừa rồi bác gái có dặn – Thanh Viễn không chịu nói cho hai bác tin tức về cô gái kia, cháu nghĩ biện pháp làm nó nói ra, rồi từ bên kia ra tay, chung quy có thể làm Thanh Viễn lạc đường biết quay đầu lại, biết hồ ly tinh tâm địa xấu xa, cắt đứt quan hệ, Thanh Viễn cũng thu hồi tình cảm.
Ban đầu anh cũng không có ý định gộp mấy chuyện này với nhau, lúc này lại như là nhớ tới điều gì đó, "Anh, anh bị nhốt vài ngày, cũng chưa từng liên hệ với cô ấy? Anh vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, cô ấy khó tránh khỏi nghĩ nhiều..."
Giang Thanh Viễn nghĩ nghĩ, quả thực như thế, ngày đó anh kéo mẹ đi luôn, không kịp giải thích gì với cô, cô sẽ không hiểu lầm gì chứ!
"Thanh Dịch, chắc phải phiền cậu một việc..."
"Chúng ta là anh em, nói chuyện này để làm gì."
Giang Thanh Dịch cầm thứ gọi là địa chỉ của Tô Y Lâm xuống tầng dưới.
Mẹ của Giang Thanh Viễn lập tức đi đến, "Thế nào rồi?"
"Thật có lỗi với hai bác, anh họ không nói gì cả."
Tả Hiểu Ninh thở dài, "Thằng nhóc đó ngang bướng như vậy làm cái gì! Ầy..."
"Bác gái đừng quá lo lắng, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của bác."
Tả Hiểu Ninh gật đầu.
Giang Thanh Dịch trấn an vài câu, lúc chuẩn bị rời đi, mới lại mở miệng: "Bác gái, hôm đó cô gái bác nhìn thấy trông như thế nào vậy? Cháu chỉ là tò mò mà thôi, cô gái khiến anh họ thích như vậy, nhất định có chút khác biệt."
"Có thể có cái gì khác biệt, vẫn một bộ dạng hồ ly tinh." Nói đến đây, bà tức giận, "Tóc dài, cằm nhọn, mắt to... Cũng không biết có phải đi phẫu thuật hay không... Chẳng hiểu Thanh Viễn trúng tà gì nữa."
Giang Thanh Dịch không hỏi thêm điều gì.
Anh ngồi vào xe của mình, tựa lưng vào ghế.
"Giang Thanh Dịch, tớ muốn ở bên cạnh cậu, cùng cậu chơi đùa."
"Như thế không được, anh không chơi với con gái."
Ngày hôm sau, cô liền cắt bộ tóc của mình, "Hiện tại tớ và cậu có thể chơi cùng nhau được chưa? Cứ coi như tớ là con trai đi."
"Cái tên Nhâm Y Lâm nữ tính như vậy sao có thể là tên của con trai được?"
"Có người đàn ông còn tên là Thúy Hoa nữa đấy!"
"Sao anh không biết?"
"Cậu không biết, là do kiến thức cậu nông cạn."
Kể từ hôm đó, mọi người đều biết, bên người anh vẫn có một cô nàng tomboy đi theo, thậm chí dần dà, ngay cả chính anh cũng quên, kỳ thực cô là một cô gái.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |