Thẩm Đại Ngưng
← Ch.02 | Ch.04 → |
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy, là thời điểm tan trường, mấy cô gái trước mặt đều chỉ trỏ cậu nam sinh đi đằng trước, miệng không ngừng lặp lại cái tên "Chu Thừa Trạch", tôi ngẩng đầu, nhìn thấy chỉ là một bóng lưng đã xa dần.
Cậu ấy mặc bộ quần áo đơn giản, cặp sách đeo trên vai, dáng người dong dỏng, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, từ đầu đến chân không cần đến thứ gì đặc biệt, vậy mà dựa theo bóng lưng ấy dường như cũng đủ để đưa ra kết luận, đây là một nam sinh có diện mạo tuấn tú.
Khi đó, tôi cũng không biết, người này và tôi có thể có quan hệ gì, có lẽ, vốn không có quan hệ.
Tuy nhiên, đã từ rất lâu, tôi từng nghe qua cái tên "Chu Thừa Trạch", qua lời của thầy cô, từ miệng đám bạn học. Trong lòng thầy giáo Hoàng, Chu Thừa Trạch là học trò cưng của ông, bất kể điểm trung bình môn toán ở lớp chúng tôi cao cỡ nào, đều không bằng người xếp thứ nhất toàn khối ở lớp năm Chu Thừa Trạch, cũng chỉ có thể nhìn thấy thầy giáo lớp năm đề cập đến học trò cưng của thầy như thế nào. Mà trong lời nói của đám học sinh, các nam sinh thường nói "Tôi khinh, đề lần này khó như vậy, vị đó lớp năm điểm còn cao như thế, lần này chắc chắn bị cậu ta bỏ xa", mà các nữ sinh hay thích thảo luận "Hôm nay tớ nhìn thấy Chu Thừa Trạch", "Chu Thừa Trạch đã đổi cặp sách mới, tớ cũng thích nhãn hiệu đó, lần này nhất định phải bảo mẹ tớ mua cho tớ"... Vô số loại bàn tán, mà ý nghĩ của tôi dĩ nhiên là những chuyện này chẳng liên quan đến tôi. Chỉ là ở rất nhiều thời điểm, nhìn đến bảng điểm cuối năm của mình, tôi cũng sẽ âm thầm đối chiếu thành tích của bản thân với thành tích của cái tên đứng thứ nhất kia một chút xem tôi còn kém ở điểm nào, giống như cậu ấy là chiếc gương chiếu rọi những thiếu sót trong tôi.
Cái tên này, trong lòng tôi, chỉ là một mục tiêu mà thôi, cho đến ngày hôm đó, tôi nhìn thấy bóng dáng cậu. Trên đường về nhà, vậy mà tôi lại tưởng tượng về bộ dạng của cậu, rất nhiều lần nghe đám bạn học nói cậu ấy là chàng trai anh tuấn có khí chất, thậm chí còn miêu tả vô cùng khoa trương, nói cậu ấy không chỉ có thành tích xuất sắc, diện mạo hơn người, gia thế lại tốt, nói ngắn gọn, cậu ấy chính là một con người hoàn mỹ. Nhưng tôi không tưởng tượng ra được bộ dạng của cậu.
Tôi không biết bản thân mình bắt đầu chú ý tới cái tên này như thế nào, chỉ là mỗi lần nghe tới nó, tôi sẽ vô thức chăm chú lắng nghe.
Hôm nay, thầy cô nói ra cái tên kia ba lần, cô giáo tiếng Anh nói Chu Thừa Trạch đứng nhất, lấy điều này khuyến khích chúng tôi phải chăm chỉ học hành. Thầy dạy Toán bảo thi toán lần này điểm trung bình lớp tôi xếp thứ nhất, nhưng đừng kiêu ngạo, bởi vì vị trí số một bất cứ ai trong chúng tôi cũng chưa đạt được một lần nào. Thầy giáo Vật lý không chút che giấu sự tán thưởng đối với Chu Thừa Trạch, lần này cậu ấy đứng nhất.
Mà các học sinh, hôm nay cũng nhắc tới cái tên khác không biết bao nhiều lần, Hứa Văn Nhạc (người đứng đầu lớp) hôm nay được các bạn vây quanh cổ vũ, bảo cậu ta phải cố gắng hơn nữa, lần sau thành tích vượt qua Chu Thừa Trạch, cũng để thầy chủ nhiệm lớp nở mày nở mặt một lần.
Lúc họ nói, tôi vô thức cảm thấy, điều đó có thể sao?
Chu Thừa Trạch sao có thể bị người khác vượt mặt? Có lẽ là không chỉ mình tôi nghĩ vậy?
————————— Trích nhật kí của Thẩm Tây Nguyệt ———————-
Lúc Thẩm Đại Ngưng tỉnh lại, nghĩ trời còn tối, cô sờ di động, đã hơn mười giờ sáng, cô cau mày, vẫn không muốn rời giường, mỗi lúc thế này mẹ sẽ ca cẩm cô mắc bệnh lười. Cô ngồi dậy, bắt đầu lười biếng thay quần áo, chỉ cần lúc cô không có công việc, cô luôn luôn ngủ nướng đến lúc tự mình tỉnh dậy, bởi vì cảm giác ấy vô cùng tuyệt vời. Mà hôm nay là một ngày đặc biệt, được rồi, có thể gọi là hơi đặc biệt một chút, hôm nay là thứ bảy, là ngày cô đến Chu gia thăm con gái. Cách đây không lâu, cô và Chu Thừa Trạch thỏa thuận ly hôn, con gái Chu Tiểu Ngữ ba tuổi của cô ở với Chu Thừa Trạch, mà vào cuối tuần cô có thể đến thăm con gái của mình.
Chu Tiểu Ngữ, biệt danh là Mưa Nhỏ, bởi vì ngày cô sinh tiểu nha đầu đó trời mưa nhỏ rả rích, vì thế lấy biệt danh này, mà cô lười nghĩ, tên khai sinh cũng liền lấy từ đồng âm với Mưa Nhỏ để đặt, cái tên Chu Tiểu Ngữ xuất phát từ đó (*). Cái tên cô đặt làm Chu gia tự nhiên vô cùng bất mãn, mà cô luôn đưa ra lý luận, cô cực nhọc vất vả sinh ra đứa con gái này, đời này nó lại chỉ có thể theo họ Chu, cô đặt cho nó cái tên như vậy thì có làm sao?
(*) Tiểu Ngữ và Mưa Nhỏ đều phát âm giống nhau là Xiao Yu
Cô còn nhớ rõ lúc cô nói lời đó, Chu Thừa Trạch ngồi ở cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi lại giống như chưa từng cong lên cười.
Cô sửa sang đơn giản, ngồi trước bàn trang điểm, mấy năm nay cô hình thành thói quen hễ ra ngoài là phải trang điểm, mặc dù chỉ là đồ trang sức trang nhã, lại có thể làm cho tâm trạng của cô tốt lên, cô thích nhìn bộ dạng thanh xuân dào dạt của mình, được rồi, tuy rằng cô đã là mẹ của một đứa bé ba tuổi, nhưng điểm này cũng không cản trở cô cảm nhận được tuổi thanh xuân của bản thân mình, dù sao cô cũng mới hai mươi tư tuổi mà thôi.
Cô ngắm lại bộ dạng của mình, lúc này mới bắt đầu rời nhà.
Khung cảnh biệt thự Chu gia khá tốt, nhất là có mấy cái cây nghe nói đã được trăm tuổi, cái cây đó trước đây cô thường xuyên nhìn, thân cây rất to và chắc khỏe, thậm chí cô còn tò mò không biết bao nhiêu người nắm tay nhau mới ôm trọn được nó, vẫn muốn tìm một cơ hội thử nghiệm, đáng tiếc, còn chưa kịp làm, cô đã rời khỏi biệt thự Chu gia. Biệt thự này, cô thật sự còn chưa nhìn kĩ, có phong cách cổ điển, hình như được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, do đó các gian phòng đều lộ ra dấu vết của lịch sử, vì thế cũng không phù hợp với cô.
Tài xế đưa cô đến biệt thự Chu gia, cô xuống xe, nhìn đến cánh cửa sắt hơi cũ mà to lớn kia, đột nhiên có chút luống cuống. Từ khi ly hôn với Chu Thừa Trạch, trở lại Chu gia, cô có thứ cảm giác này, cô thật sự có thể tự lý giải mình, đã từng có thể nghênh ngang ra ra vào vào nơi này, hiện giờ lại phải đứng ở cửa bấm chuông, sự khác biệt lớn như vậy, cô không có cảm giác gì, đó mới thực sự là không bình thường.
Cô ấn chuông cửa, chỉ một lát sau, lão quản gia bước đến.
Lão quản gia là một người hòa nhã điềm đạm, trước đây vẫn luôn gọi cô là thiếu phu nhân. Dường như lão quản gia thoáng nhìn vào trong nhà, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía Thẩm Đại Ngưng, "Thiếu phu nhân, tiểu thư không có ở nhà."
Thẩm Đại Ngưng hạ khóe miệng, cũng không hỏi nhiều, xoay người định rời đi. Lão quản gia muốn nói gì đó, nhìn thấy bóng dáng của cô, chỉ thở dài, lắc đầu. Lão gia nhà này không thích thiếu phu nhân, trước đây không thích, hiện tại thiếu phu nhân ly hôn với thiếu gia, lão gia lại càng không muốn tiếp xúc với thiếu phu nhân, lão gia còn bảo ông nói với thiếu phu nhân rằng thiếu gia đã đưa tiểu thư đi chơi công viên, phải nói như vậy, thiếu phu nhân nhất định sẽ có ý kiến với thiếu gia.
Lão quản gia trở về báo cáo kết quả, Dương Khả Lam nghe được nhíu mày đứng lên, ngày còn trẻ bà cũng là một đại mỹ nhân, hiện tại tuy đã hơn sáu mươi, nhưng vẫn giữ được phong thái thướt tha, khí chất tao nhã, tự nhiên làm người ta mường tượng ra được nhan sắc thời trẻ của bà, giờ phút này bà nhìn chồng lắc đầu, "Hà cớ gì ông phải nhằm vào một tiểu nha đầu như vậy."
Con trai bà lúc gần bốn mươi tuổi mới kết hôn cùng với cô gái hai mươi tuổi Thẩm Đại Ngưng, thiếu chút nữa là gấp đôi tuổi người ta, khoảng cách lớn như vậy, Thẩm Đại Ngưng không phải tiểu nha đầu thì là gì.
Chu Ôn Hòa hừ một tiếng không nói gì, quả thực ông không hài lòng về cô con dâu Thẩm Đại Ngưng này, cũng không phải do gia thế của cô có vấn đề, mà là thân phận ngôi sao nổi tiếng của cô khiến ông không thích, hơn nữa với sự giáo dục của Thẩm gia, thật sự không dám khen tặng, ông chưa từng gặp nhà nào dạy con gái giống như Thẩm gia, quả thực không thể nhìn thêm, người con dâu lí tưởng trong lòng ông nếu xuất thân từ gia đình quyền thế thì cũng phải có gia giáo, đứa con dâu này của ông không có chút gì đạt yêu cầu, nhất là cách trang điểm, ăn mặc bình thường của cô, càng làm cho ông không hài lòng, một chút tư thái đoan trang cũng không có. Nếu không phải con trai ông đến tuổi này vẫn không chịu lập gia đình, ông tuyệt đối không đồng ý cho nó kết hôn với Thẩm Đại Ngưng. Ông hoàn toàn quên, con trai ông cũng là người trong giới giải trí, vả lại còn có danh tiếng lớn như vậy, được công nhận là nghệ sĩ nam nổi tiếng nhất.
Chu Ôn Hòa không thích Thẩm Đại Ngưng, trái lại, Dương Khả Lam rất quý cô con dâu này, con trai bà là người chững chạc, cẩn trọng, lại kiệm lời, ngoài mặt thì hiền lành, nội tâm lại cố chấp, kết duyên với một cô gái làm việc không có khuôn mẫu, cuộc sống cũng coi như hài hòa, đáng tiếc, suy nghĩ của bà và chồng bà hoàn toàn bất đồng.
Thẩm Đại Ngưng xoay người bước đi, tư thái tự nhiên vô cùng phóng khoáng, chỉ là sắc mặt của cô không thể nào tốt. Chu gia như thế là có ý gì? Biết rõ cuối tuần cô đến thăm con gái, vậy mà còn đưa Mưa Nhỏ ra ngoài, đây rõ ràng là đối đầu với cô mà. Cô làm việc tuy rằng tùy hứng, nhưng cũng không phải đồ ngốc, lão quản gia còn nhìn vào trong nhà một cái, tất nhiên có ngầm ý, Dương Khả Lam luôn đối xử tốt với cô, như vậy người nhằm vào cô chính là Chu Ôn Hòa. Chu Ôn Hòa, thật uổng phí cho hai chữ Ôn Hòa, xí...
Đối với việc không gặp được con gái, thật ra Thẩm Đại Ngưng cũng không quá tức giận, điều làm cô tức giận chính là thái độ của Chu Thừa Trạch, tuy rằng không nhìn thấy Mưa Nhỏ kể ra cũng có chút tiếc nuối, cũng phải nói là con gái cô ai gặp cũng đều khen đáng yêu, đó không phải là di truyền từ cô sao, rất dễ thương nhé. Lúc tâm trạng không tốt, cô liền thích đi shopping, mua một đống đồ vừa đắt vừa vô dụng về nhà. Cô ngồi trên xe, bảo tài xế đưa mình đến trung tâm mua sắm, tài xế không nói hai lời, lập tức làm theo lời cô.
Kết quả là đến trung tâm mua sắm, cô còn chưa bước vào, phía sau đã truyền đến rất nhiều giọng nói: "Đó là Thẩm Đại Ngưng?" "Đúng là Thẩm Đại Ngưng à?" "Tôi rất thích cô ấy..." Liên tiếp là những màn đối thoại như thế xuất hiện, cô nhận thấy tình hình không tốt, mau chóng lùi về. Tại mấy trung tâm mua sắm thế này, bình thường có rất nhiều phóng viên, chung quy bởi vì có vài tên tuổi lớn cũng thường đi mua sắm, nhưng dù sao cũng là đại minh tinh, đi mua sắm ven đường thế này, nếu bị phóng viên chụp được, khẳng định không phải tin tức tốt. Thẩm Đại Ngưng rời khỏi đó, nhanh chóng lên xe, mà cô cũng lờ mờ cảm nhận được mình chắc chắn bị người khác chú ý, cô than thở một hơi, đầu năm nay, ngay cả đi dạo phố cũng không thể dạo cho thỏa thích nữa rồi.
Thẩm Đại Ngưng là ai? Mười mấy tuổi được một tạp chí chọn làm người mẫu, liên tiếp làm gương mặt trang bìa, lại được một vài nhà văn chọn làm hình ảnh nữ chính trong tiểu thuyết của họ, lúc còn chưa ra mắt, ngay lúc còn là một cô bé tuổi teen đã nổi tiếng, sau đó cô được chọn đóng một bộ phim, bộ phim đó rất hot, vì thế cô nhanh chóng trở thành một ngôi sao mới, hiện nay cô dùng việc mỗi năm đóng một bộ phim để giữ vững vị trí trong làng điện ảnh, dù tuổi vẫn còn trẻ, nhưng tên tuổi của cô sớm đã tạo được áp lực đối với các tiền bối trong nghề. Mọi người thường khen ánh mắt cô tốt, chọn kịch bản vô cùng thận trọng, xem phim điện ảnh của cô xong người ta thường ngồi tại chỗ trầm trồ khen ngợi, đến nay trong làng điện ảnh cô cũng không có scandal nào, ngay cả những người chê cô diễn không tốt cũng chuyển thành tuy rằng diễn không tốt lắm, nhưng rất đẹp, đẹp được như vậy, diễn xuất coi như thứ yếu, mà cô ngoại trừ đóng phim, cũng nhận được nhiều sự quan tâm ở nước ngoài, địa vị cũng rất cao, cô vừa xuất hiện, bất kể trên tờ báo nào, đều là đầu đề.
Các phóng viên bắt gặp cô, hiển nhiên không chịu thả tay, huống chi còn có thể lôi chuyện ly hôn của cô ra để tiếp tục đào bới...
Thẩm Đại Ngưng vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì những người đi theo vẫn chưa từ bỏ, cô thấy ven đường có một chiếc taxi, cô ra hiệu cho tài xế dừng lại, rồi lập tức ngồi vào trong xe, tài xế còn bị dọa một trận.
"Lái xe đi." Cô cũng chưa nói địa điểm, lái xe bị cô dọa, không mở miệng hỏi gì.
Xe đi qua nhiều nơi, dần dần đến đoạn đường ít xe cộ qua lại, "Đây là đi đâu vậy?"
"Tôi đi đón khách." Lái xe có chút buồn bực, cô cũng chưa nói phải đi đâu, có một khách hàng gọi điện bảo ông đến đón, ông liền dứt khoát lái xe đi, đến lúc đó sẽ không thu phí cô là được.
Thẩm Đại Ngưng nâng mày, ngay cả chuyến này cũng có khách cũ?
Tới địa điểm, cô xuống xe, nhưng mà vẫn trả tiền, làm tài xế có chút tò mò, chẳng lẽ cô cũng đang muốn tới nơi này?
Thẩm Đại Ngưng cũng không biết đây là đâu, xem ra là một tiểu khu, bên ngoài tiểu khu còn có một công trường đang thi công, nhưng tổng thể mà nói thì cũng không tệ lắm, cô đánh giá một chút, lại cảm thấy mình không nên xuống xe, nơi này chỉ sợ khó mà bắt xe được.
Cô đang do dự đi đến đoạn đường phía trước gọi xe, bên kia hình như cũng có chiếc xe taxi chạy đến, chỉ là không đến từ hướng này. Cô vừa mới đi vài bước, liền nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái cầm túi xách đang đi đường tắt vào tiểu khu.
Cô gái cầm chiếc túi màu xanh, tóc dài, trên người mặc một bộ váy liền cũng màu xanh, nhìn qua rõ ràng mang theo khí chất tao nhã, cũng lộ ra vài phần nhu nhược yếu đuối, chỉ là dịu dàng yếu ớt vừa đủ.
Nét mặt Thẩm Đại Ngưng đông lại, cô liền đuổi theo, cô không dám chắc người này có phải cô ấy hay không, bởi vì phong cách khác nhau như vậy, ngay cả trang phục cũng không giống, nhưng cô vẫn đi theo.
Lúc này chuông di động vang lên.
Thẩm Đại Ngưng vừa thấy, là Chu Thừa Trạch gọi đến, hiện tại cô chẳng có thời gian mà để ý đến anh, huống chi không phải anh đưa con gái đi để cô không gặp được nó sao, lúc này còn gọi điện thoại tới làm cái gì.
Cô ngắt máy, không chút do dự.
Cô tiếp tục đuổi theo, lúc nhìn thấy cô gái kia đi vào thang máy, rốt cuộc gọi to cái tên đó: "Nhâm Y Lâm?"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |