Giang Thanh Dịch
Ch.02 → |
"Thật là nhàm chán mà!" Ngô Minh Trạc khoác vai Giang Thanh Dịch, nhưng tầm mắt lại đặt vào tờ báo Giang Thanh Dịch đang cầm trên tay, "Lúc nào cũng là chuyện này?"
Trên tờ báo là mấy chữ to đùng, từ xa đều có thể thấy rõ, lại là bài phân tích nguyên nhân Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng ly hôn, dạo gần đây truyền thông ngày nào cũng phân tích phỏng đoán, nóng lòng muốn đào bới ẩn tình trong đó ra xem ai là nhân tố khiến hai người đột nhiên đường ai nấy đi như vậy, không một chút dấu hiệu, người khác ly hôn đều cùng với tiểu tam tranh cãi ầm ĩ một trận, nhưng hai người họ quả thực chính là ngày hôm trước còn là vợ chồng, ngay hôm sau đã mỗi người một ngả, khó trách giới truyền thông không thể buông tha. Nghe nói sau khi tin tức hai người ly hôn được tung ra, số lượng tiêu thụ báo chí tăng gấp mấy lần. Có điều Ngô Minh Trạc cũng phải thừa nhận rằng hai người này thật sự hot, hot đến mức mấy bác gái ngoài chợ cũng biết họ là ai.
Quả thực là nhàm chán, Giang Thanh Dịch đi ngang qua cái bàn, lại tiện tay đặt tờ báo lên đó. Mấy tờ báo này hiển nhiên không phải thứ anh mua, có lẽ là của phục vụ, tùy ý đặt ở hành lang và trên ban công, lúc anh đi qua thuận tay cầm xem mà thôi.
Anh mới rời khỏi căn phòng đó, trong khoảng thời gian này, không đúng, chính xác mà nói là từ lúc tiếp nhận công ty, sau khi đưa công ty vào quỹ đạo, anh liền nhàn hạ như vậy, không phải không bận, mà những ngày này rất nhạt nhẽo, làm anh có chút tin tưởng lời nói của người khác bảo rằng anh như vậy là thiếu sự kích thích, cần đi tìm thứ gọi là kích động, bằng không anh sẽ không xuất hiện ở buổi tụ họp ngày hôm nay.
Tụ họp là đề xuất của Phòng Thiếu, còn chỉ đích danh Giang Thanh Dịch nhất định phải tham dự, tên Phòng Thiếu này luôn bất hòa với Giang Thanh Dịch anh, bảo anh xuất hiện, chắc là tìm ra điểm mấu chốt khiến anh không thoải mái. Giang Thanh Dịch phải thừa nhận, đối với Phòng Thiếu anh thực sự chờ mong, thật muốn nếm trải cảm giác giậm chân tức giận, dù sao thời gian vô vị gần đây cũng cần có thêm chút gia vị khác, vì vậy vừa rồi mới có một màn như vậy.
Ngô Minh Trạc trước giờ luôn qua lại thân thiết với Giang Thanh Dịch, cho rằng Giang Thanh Dịch thật sự bị kích động, lúc này mới đuổi theo đến đây, kết quả người ta còn nhàn nhã thoải mái đứng đọc báo, chỗ nào có cảm giác như bị kích động?
Giang Thanh Dịch liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, không nói gì, anh cũng không quan tâm chuyện của giới giải trí, dù sao cái vòng luẩn quẩn kia rối loạn bao nhiêu thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, chẳng qua là anh thuận tay mà thôi.
Ngô Minh Trạc nở nụ cười, "Thực không để ý?"
Giang Thanh Dịch bắt lấy cánh tay Ngô Minh Trạc đặt trên vai mình, "Để ý cái gì?"
Tôi thèm vào mà tin, Ngô Minh Trạc thầm mắng một tiếng, "Vậy cậu trốn nhanh như vậy làm gì?"
Giang Thanh Dịch nhún nhún vai, "Tụ họp nhàm chán như vậy, có được cơ hội trốn thoát trước tiên, sao có thể bỏ lỡ?" Anh hơi nhếch miệng, huống chi vài ngày nữa Phòng Thiếu sẽ gặp rắc rối lớn, cũng không biết thấy công ty nhà mình trở thành như vậy, đời này Phòng Thiếu còn có thể cười giống hôm nay được hay không, nếu là lần cuối cùng, đương nhiên anh phải tốt bụng cho người khác cười thỏa thích, nếu không thì thật không có ý nghĩa.
Ngô Minh Trạc cười giễu một tiếng, "Cậu đối với La Tâm Du rốt cuộc có ý gì, ngay cả việc như vậy cũng không để ý." Anh chàng lắc đầu, híp mắt, rõ ràng tính tò mò trong cơ thể lại nổi lên, "Này, cậu và La Tâm Du cuối cùng vì sao lại chia tay? Không phải năm đó cậu theo đuổi cô ấy sao, sao lại chia tay ầm ĩ như vậy?"
La Tâm Du chính là cô gái duy nhất đời này Giang Thanh Dịch theo đuổi oanh oanh liệt liệt như vậy, năm đó ở Đại học Minh Giang mọi người đều biết Giang Thanh Dịch theo đuổi La Tâm Du, rất nhiều người còn đặt tiền cược xem tới khi nào thì Giang Thanh Dịch theo đuổi được La Tâm Du, mà phần lớn mọi người đều rõ La Tâm Du sớm hay muộn cũng sẽ trở thành bạn gái Giang Thanh Dịch, ai bảo với gia thế của Giang Thanh Dịch, chỉ cần không phải người mù, có thể cự tuyệt anh cũng không biết phải cần bao nhiêu dũng khí.
Giang Thanh Dịch cau mày, tựa hồ cũng không muốn nhắc tới đề tài này, "Cậu cứ việc tiếp tục tò mò." Anh không có nhu cầu giải thích nghi hoặc.
Ngô Minh Trạc bĩu môi, cũng không hỏi nhiều nữa, bởi vì nhìn ra Giang Thanh Dịch không muốn nói đến chuyện này, trong lòng thầm đoán cậu ta ngoài miệng nói không chú ý, trong lòng chắc vẫn để tâm. Dù sao La Tâm Du là cô gái duy nhất cậu ta chủ động theo đuổi, còn theo đuổi vất vả như vậy, hiện giờ từ chối không muốn nói đến cuộc sống hiện giờ của mình cho người đàn ông này, dường như cuộc sống của cô thực sự cũng không tốt lắm.
Tất cả mọi người đều tinh ý, sao có thể không rõ ràng ý tứ của Phòng Thiếu, muốn làm Giang Thanh Dịch khó chịu, La Tâm Du tình nguyện làm tiểu tam của người đàn ông khác cũng không chịu ở bên Giang Thanh Dịch, thế này không phải như vả vào mặt Giang Thanh Dịch sao?
Tên Phòng Thiếu này cũng thật là không có đầu óc, ngang nhiên đắc tội với Giang Thanh Dịch như vậy, cũng không sợ Giang Thanh Dịch ở sau lưng trực tiếp làm tên đó muốn khóc cũng không biết tìm ai. Nói đến chuyện vừa nãy, lúc đó trong nháy mắt, Ngô Minh Trạc thật sự sợ Giang Thanh Dịch cầm lấy chiếc ghế rồi trực tiếp đánh người, lấy tính cách trước kia của Giang Thanh Dịch mà nói thì quả thực sẽ làm chuyện như vậy, chính là mấy năm gần đây mới thích sau lưng làm chuyện khiến người ta kêu khổ không ngừng.
Giang Thanh Dịch cũng không giải thích, nghe được tin tức hiện giờ của La Tâm Du, anh còn thấy bất ngờ, cô không chỉ làm tiểu tam, còn bị đánh một trận, khó trách tên họ Phòng kia vui vẻ như vậy.
Họp mặt là ở vùng ngoại thành, không gian rộng lớn, môi trường cũng tốt, bên ngoài nơi tụ họp là một dãy xe xa hoa xếp dài, dường như hơi giống một triển lãm xe. Nhiệt độ bên ngoài hiển nhiên thấp hơn bên trong rất nhiều, Giang Thanh Dịch rất không thích loại thời tiết này, cũng như anh ghét nhất người thiếu quyết đoán, không rõ ràng, không mưa cũng chẳng nắng, làm người ta chán ghét đến cực hạn.
"Cùng nhau ăn cơm?" Ngô Minh Trạc đề nghị.
"Tôi cũng không ăn cơm một mình với đàn ông."
Ngô Minh Trạc tặc tặc hai tiếng, cũng không nói gì thêm, tự đi tới nơi mình muốn đến ăn.
Giang Thanh Dịch mở khóa xe, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào, đầu tiên là châm một điếu thuốc trước khi lái xe, vài năm gần đây, anh càng ngày càng nghiện thuốc lá, cũng không biết có phải do quá nhàn rỗi hay không. Hôm nay họ Phòng kia làm anh mất mặt như vậy, theo tính cách trước kia của anh, bên cạnh có thứ gì thì sẽ trực tiếp cầm lấy để đánh, cũng không để ý hậu quả, từ bao giờ anh bắt đầu thay đổi tác phong đó? Anh càng ngày càng trở thành niềm tự hào của bố mẹ, trở thành đứa con không bao giờ khiến họ phải đau đầu, mà chính anh lại chán ngấy cuộc sống như thế này.
Từ bao giờ thì thay đổi, anh nhắm mắt lại, điếu thuốc dưới đầu ngón tay tỏa ra hết làn khói này đến làn khói khác.
"Giang Thanh Dịch, bất kể lúc nào, bất kể cậu muốn đánh ai, tớ đều đưa cho cậu một con dao nhỏ." Năm đó cảm thấy được sự ngốc nghếch trong lời nói ấy, hiện giờ không còn người nào nói với anh như vậy nữa.
Có lẽ là thật sự nhàm chán, mới có thể lại nhớ đến người đó, sau khi cô ra đi, không phải anh không đi tìm cô, chỉ là dường như cũng không đặc biệt để tâm, chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời anh mà thôi.
Anh vứt điếu thuốc, nhanh chóng quay vô-lăng lái xe rời đi.
Ch. 02 → |