← Ch.114 | Ch.116 → |
Trần Thiên Bắc cố gắng giúp Tô Trầm Hương tạo ấn tượng tốt.
Tinh thần hy sinh, dâng hiến tuổi trẻ như vậy đúng là làm người ta cảm động.
Mặc dù, Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc vừa nói không có việc gì, sẵn sàng hy sinh tất cả vì mọi người nhưng là sư huynh, làm sao có thể để Tô Trầm Hương bị tổn thương được?
Chuyện này vĩnh viễn không có cách giải quyết nào khiến bọn họ cảm thấy yên tâm.
Tưởng sư huynh lập tức kể cho quan chủ nghe sự kiện bất ngờ ngày hôm nay.
Anh ấy lo lắng, hy vọng quan chủ có thể khuyên nhủ được Tô Trầm Hương.
Ít nhất cũng phải suy nghĩ đến sức khỏe và tính mạng của mình chứ.
Anh ấy cũng hy vọng quan chủ có biện pháp hóa giải lời nguyền.
Nhưng kết quả không giống dự tính, quan chủ chỉ kiên nhẫn lắng nghe Tưởng sư huynh nói, sau đó ông ấy trầm ngâm một lát, sắc mặt có chút phức tạp, hỏi lại: "Tiểu Hương nói không sao à? Con bé nói muốn giữ lại dấu ấn sao?"
"Ngài cũng biết tính cách của Tiểu Hương rồi đó, dù thế nào thì em ấy cũng không muốn chúng ta lo lắng. Quan chủ, lời nguyền của bà lão ở Quỷ Môn kia..." Tưởng sư huynh rất lo lắng cho Tô Trầm Hương.
Nhưng quan chủ chỉ dụi đôi mắt mệt mỏi, đáy mắt thoáng qua chút cảm xúc phức tạp. Ông ấy chậm rãi nói: "Nếu Tiểu Hương nói không sao thì không sao đâu. Cứ nghe theo Tiểu Hương đi."
"Quan chủ!"
"Phái Mao Sơn cảm ơn chúng ta lần này đã nhắc nhở họ, giúp họ tránh khỏi tổn thất nên đã cho chúng ta một ít pháp khí hộ thân. Con đưa cho Tiểu Hương... với mang cho Tiểu Hương mấy con lệ quỷ đang bị giam trước cửa. Con bé phải nuôi quỷ, không ăn là không được. Cần phải bồi bổ thêm."
Quan chủ giống như được thả lỏng sau những ngày bận rộn, ông ấy mệt mỏi nói: "Chỉ cần tin tưởng Tiểu Hương có thể ứng phó với chuyện này là được. Con đừng khiến Tiểu Hương phiền muộn thêm, cũng đừng truy hỏi chuyện này nữa. Nếu không thì con bé lại tốn công lừa gạt... tìm lý do an ủi con."
Không hiểu sao, ông ấy lại có sự tín nhiệm tuyệt đối với Tô Trầm Hương.
Mặc dù trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng quan chủ bảo anh ấy đưa pháp khí hộ thân cho Tô Trầm Hương, việc này Tưởng sư huynh sẽ không khách khí.
Anh ấy lấy tất cả lệ quỷ đã bị Đại trưởng lão dẫn tới Bạch Vân Quan bỏ vào túi, tranh thủ nuôi một lệ quỷ mạnh mẽ, có thể bảo vệ sư muội nhà mình.
Anh ấy lại cầm mấy pháp khí hộ thân của phái Mao Sơn và các pháp khí trấn trạch khác đến cho Tô Trầm Hương.
Nhìn Tô Trầm Hương bị dính lời nguyền mà vẫn còn hoạt bát nhảy nhót vui vẻ, Tưởng sư huynh lại càng lo lắng hơn. Anh ấy dặn dò Tô Trầm Hương: "Lời nguyền này không biết sẽ gây ảnh hưởng gì. Nếu như có chuyện gì không ổn, em nhất định phải báo cho anh và quan chủ biết."
Việc Tô Trầm Hương bằng lòng đối mặt với lệ quỷ và trở thành ấn ký của lệ quỷ, Tưởng sư huynh cảm thấy rất hổ thẹn. Đây vốn là việc mà sư huynh phải làm.
Nhưng mọi chuyện đều giao cho đứa trẻ còn nhỏ như Tô Trầm Hương làm.
"Vâng ạ." Tô Trầm Hương ngoan ngoãn trả lời.
Cô cực kỳ vui vẻ khi cảm nhận được ấn ký kỳ lạ của Quỷ Môn.
Quỷ Vương... Chắc chắn ăn rất ngon.
Có thể để Quỷ Vương tự tìm đến cửa, trực tiếp dâng đến miệng... Bà lão ở Quỷ Môn kia đúng là đã giúp cô một chuyện lớn!
Cô cực kỳ vui mừng, hơn nữa khi thấy Bạch Vân Quan đã đồng ý với ý tưởng của cô nên bản thân cũng không cần nghĩ lý do nữa, điều này càng khiến tinh thần cô thêm phấn chấn.
Trong trạng thái tinh thần tốt như vậy, nếu Quỷ Vương không xuất hiện thì dĩ nhiên thiên hạ sẽ được thái bình, còn nếu quỷ vương xuất hiện thì cô được một bữa cơm ngon. Dù thế nào thì Tô Trầm Hương cũng không thua thiệt gì. -
Cái đầu nhỏ của cô thật là thông minh. Sau khi nhận quà Tưởng sư huynh mang đến cho mình, cô lại vui vẻ tiễn Tưởng sư huynh vẫn đang lo lắng về Bạch Vân Quan và tiễn các đồng môn phải trở về địa phương tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Nhân tiện, cô còn trao đổi phương thức liên lạc với thiên sư có khuôn mặt non nớt của phái Mao Sơn.
Cùng là đồng nghiệp, tuổi tác xấp xỉ nhau, biết đâu sau này có mối làm ăn sẽ liên lạc với nhau.
Sau khi cô bảo đảm với Tô Cường rằng lời nguyền rủa kia sẽ không gây tổn thương cho mình thì Tô Cường với yên tâm.
Cuộc sống lại trở lại bình thường.
Chớp mắt đã một năm trôi qua.
Trong dịp Tết, Tô Trầm Hương cũng không về quê.
Mặc dù trường học cho học sinh nghỉ tết nhưng bởi vì sắp tới kỳ thi cuối kì nên cô ở lại nhà.
Còn Tô Minh thì về quê đón tết cùng gia đình, anh ấy còn nhân tiện giúp Tô Trầm Hương và Tô Cường dọn dẹp căn nhà trước đây. Khi trở lại còn mang một ít đồ ăn và quần áo được một số người thân ở quê tặng cho.
Tô Trầm Hương cầm một chiếc áo lông màu hồng rất đẹp được bà nội cô tự tay đan cho, cô không hề cảm thấy cái áo lông này lỗi mốt hay chỉ là đồ thủ công không hợp thời trang. Sau khi cầm lên, cô đã phi thẳng vào phòng mặc thử.
Khi mặc chiếc áo lông màu sắc tươi tắn đi ra, cô đứng trước gương tạo dáng... nhờ phúc của mẹ Trần Thiên Bắc và Minh tổng, lệ quỷ đã học được cách tạo dáng của người mẫu.
Lệ quỷ liên tục thay đổi cách tạo dáng.
"Thật là đẹp. Còn ấm áp nữa." Đúng là một chiếc áo lông dày.
Mặc dù không đẹp và đa dạng mẫu mã như mấy chiếc áo bán ngoài tiệm nhưng lại cực kỳ ấm áp.
Đây chính là tình yêu thương của người lớn đối với mình.
Tô Trầm Hương cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô mặc áo lông đi quanh phòng, đột nhiên cô dừng lại bên cạnh Tô Minh, hít một hơi.
"... Anh ném tóc của em đi rồi à?" Trước đây, Tô Minh từng lấy một sợi tóc của Tô Hương.
Cô đột nhiên phát hiện, trên người anh ấy không có âm khí từ tóc của mình.
"Ném á? Sao có thể?" Tô Minh theo bản năng lấy ra một cái túi nhỏ tinh xảo, anh ấy mở túi ra để lộ một tấm bùa hộ thân cực kỳ mạnh mà Tô Trầm Hương đã dày công thức suốt đêm vẽ cho mình.
Nhưng trong cái túi nhỏ, ngoài bùa hộ thân ra thì không còn thứ gì khác, Tô Minh nhíu mày, cẩn thận tìm kiếm lại một lúc.
Bên trong cái túi nhỏ đựng tất cả đồ hộ thân mà Tô Trầm Hương đưa cho anh ấy.
Tóc, bùa hộ thân.
Nhưng giờ thì tóc đột nhiên biến mất.
"Có lẽ nó không thể đặt chung một chỗ với bùa hộ thân." Tô Trầm Hương trầm ngâm nói.
Tóc của cô thuộc về âm khí, là của lệ quỷ.
Bùa hộ thân này mạnh như vậy, có lẽ nó có thể từ từ hóa giải tóc của cô.
Nhưng điều này không quan trọng.
Tô Trầm Hương không coi trọng chuyện này, cô quan tâm hỏi một câu: "Năm nay anh có đưa Tần Mỹ về nhà không?" Tô Minh và Tần Mỹ đã chính thức ở bên nhau được một thời gian, tình cảm cũng không tệ.
Mỹ nhân Tần đã có sự nghiệp của riêng mình, công ty riêng cũng phát triển rất tốt, là người phụ nữ một lòng hướng về công việc.
Cho nên, mỹ nhân Tần cũng rất bận rộn lo cho công việc, thường xuyên tăng ca với thư ký Tô, hai người họ đúng là một cặp trời sinh... vì cả hai sẽ không bao giờ than phiền: "Trong lòng anh/ em chỉ có công việc thôi sao?"
Lúc rảnh rỗi, hai vị này sẽ đi xem phim hoặc cùng nhau ở nhà Tô Minh trải qua thế giới riêng của hai người. Hình như bọn họ rất hài lòng với tình hình hiện tại.
Tô Minh ho khan một tiếng.
"Đợi quan hệ của bọn anh ổn định hơn thì anh sẽ đưa cô ấy về nhà." Anh ấy xụ mặt nhìn khuôn mặt hóng hớt của em họ.
Tô Trầm Hương gật đầu, cảm thấy như vậy cũng tốt.
"Vậy chuyện anh đã có đối tượng, anh đã nói cho hai bác biết chưa?"
"Sao cơ?"
"Nếu hai bác biết chuyện này thì thể nào cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần tìm người xem mắt cho anh nữa." Tô Trầm Hương hừ hừ mấy tiếng, cô cảm thấy anh trai của cô cực kỳ may mắn, đã có bạn gái trước Tết nguyên đán.
Vì vậy, khi anh ấy về nhà ăn Tết, người lớn trong nhà sẽ không thúc giục anh ấy kết hôn nữa.
Sau khi quan tâm đến chuyện tình yêu tình báo của anh họ, Tô Trầm Hương lập tức trở về phòng, tiếp tục ôn bài.
Đã sắp hết học kỳ, kiến thức trong sách giáo khoa đã được dạy xong, thời gian còn lại, giáo viên chỉ cho học sinh ôn tập, giải thích các dạng câu hỏi và đôn đốc các em học tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ căng thẳng.
Bây giờ Tô Trầm Hương đã ăn đủ no, mặc đủ ấm, đây chính là môi trường hoàn hảo để học tập, dĩ nhiên là cô không thể lãng phí cơ hội học tập tốt như vậy.
Sang năm mới, cô trở lại trường học, lại bắt đầu chuỗi ngày cặm cụi làm bài tập cho đến khi Lý Yên đến bên cạnh, ngập ngừng có lời muốn nói. Lúc này, cô mới ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Sao thế?"
"Không có gì. Chỉ là tôi sợ cậu mệt mỏi thôi." Nghĩ đến tin đồn đang lan truyền trong khối mười gần đây, Lý Yên lại cảm thấy tức chết nhưng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và tinh thần học tập của Tô Trầm Hương nên cô ấy mới nhịn không nói... Dù muốn nói thì cũng phải chờ thi cuối kỳ xong mới nói được.
Bởi vì Tô Trầm Hương đã nghiêm túc học tập trong khoảng thời gian dài như vậy, nếu trước kỳ thi mà tinh thần bị ảnh hưởng thì thật là đáng tiếc.
Lý Yên cố gắng chịu đựng không nói, cô ấy mím môi rồi liếc mắt nhìn Lâm Nhã đưa cho Tô Trầm Hương một hộp đồ ăn lớn.
"Đây là Tiểu Bạch làm à?"
Nhà họ Lâm thật biết giả vờ đáng thương.
Trước đó, Lâm Nhã bị cảm.
Chỉ là cảm nhẹ, cái loại mà có thể khỏi sau ba ngày.
Nhưng Lâm đại tiểu thư luôn thấy mình là cành vàng lá ngọc, không biết xấu hổ yếu ớt nằm trên giường khóc thầm, không biết cô ta học ai cách giả bộ đáng thương nữa.
Cô ta luôn kiêu ngạo, ngạo mạn, chưa bao giờ bộc lộ điểm yếu của mình cho người khác xem nhưng cô ta lại đột nhiên mềm yếu không có ai giúp đỡ, mà người nhà của cô ta cũng không ai lo lắng cho tình trạng ốm yếu, mê man của cô ta. Điều này đã đánh vào lệ quỷ có tấm lòng nhân hậu - Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đã quyết định, ít nhất phải qua rằm tháng giêng mới cùng chồng đi trăng mật.
Dù sao thì trước Tết nguyên đán, Tiểu Bạch cũng sẽ ở lại nhà họ Lâm chăm sóc con gái nhà họ Lâm.
Nhìn Lâm Nhã, Tô Trầm Hương hừ hừ hai tiếng nhưng cô cũng không để ý.
Lòng dạ đen tối thế nào cũng không liên quan đến cô.
Tiểu Bạch muốn chăm sóc Lâm Nhã, vậy thì cứ để cô ấy chăm sóc.
Dù sao thì nhà họ Lâm cũng không phải không có tiền.
Chỉ cần đừng quên thưởng tết gấp ba lần là được.
Nếu không, cô không biết Cục lao động có giải quyết tranh chấp lao động nghiêm trọng của lệ quỷ, giữa người lao động và người sử dụng lao động không nữa.
Tô Trầm Hương cầm lấy món tráng miệng mà Tiểu Bạch làm cho mình ăn mấy miếng, mặc dù cảm giác Lâm Nhã và Lý Yên có chuyện gì đó giấu mình nhưng cũng không sao cả.
Mặc dù hai người bạn nhỏ không nói gì với cô nhưng khi cô vào nhà vệ sinh nữ - trung tâm hóng hớt của trường học đã nghe được hai bạn nữ ở lớp khác đang bàn tán về một số tin đồn trong trường.
Đúng lúc nhân vật chính trong câu chuyện này chính là cô, Tô Trầm Hương tò mò nấp sau cánh cửa gian phòng nhỏ nghe trộm một lúc.
Sau khi nghe xong, chờ hai nữ sinh buôn dưa kia đã rời đi, Tô Trầm Hương bình tĩnh đi ra khỏi phòng, rửa tay, đi về lớp học.
Cái gì mà Tô Trầm Hương lớp 10. 2 ỷ vào mình xinh đẹp rồi quyến rũ Trần Thiên Bắc lớp 10. 2 và Hứa Phi lớp 10. 6 chứ? Mối quan hệ mập mờ như vậy có thể xảy ra với một lệ quỷ như cô ư?
Hoàn toàn không có, được chưa?
Tô Trầm Hương thờ ơ, không hề cảm thấy ngượng ngùng hay khó chịu đối với những lời đàm tiếu kia, cũng không cảm thấy mặt đỏ bừng hay tim đập nhanh. Khi trở lại phòng học, cô cũng không đề cập đến chuyện này, coi như chưa từng nghe thấy.
Mãi cho đến khi môn thi cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ kết thúc, việc còn lại chính là thầy cô chấm điểm. Lúc này, Lý Yên mới tức giận kể cho Tô Trầm Hương mấy câu chuyện được bàn tán trong trường.
"Ồ." Tô Trầm Hương gật đầu.
"Hả... Cậu biết rồi á?" Thấy Tô Trầm Hương phản ứng thờ ơ như vậy, Lý Yên đang tức giận cũng phải ngạc nhiên, cô ấy không nhịn được hỏi.
"Tôi biết rồi. Vậy thì sao chứ?" Con gái ở độ tuổi này sẽ chú ý đến sự tương tác giữa những bạn trai xinh gái đẹp, đây cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt, Tô Trầm Hương không cảm thấy đây là vấn đề lớn.
Tin đồn sao?
Chỉ cần không đáp lại, qua một thời gian sẽ được một tin đồn mới thay thế.
Cô siết chặt chiếc áo lông màu hồng trên người, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tại sao phải tức giận chứ? Hay tôi phải vạch rõ giới hạn với Trần Thiên Bắc và Hứa Phi, sau này không nói chuyện cùng bọn họ nữa mới có thể chứng minh bọn tôi không yêu đương? Vì sao phải quan tâm đến ánh mắt và lời nói của người khác mà xa lánh bạn bè mình? Tôi cảm thấy như vậy không hay đâu."
Trần Thiên Bắc ngồi bên cạnh khẽ cong khóe miệng.
"Với lại, tôi cũng không muốn vạch rõ giới hạn."
Tô Trầm Hương nhìn Trần Thiên Bắc, sờ vào cổ tay có lời nguyền, khẽ mỉm cười ngọt ngào.
"Tôi làm sao có thể rời xa anh Bắc chứ?"
Trước khi đến tòa thành Quỷ, cậu chính là người quan trọng nhất của cô.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |