← Ch.115 | Ch.117 → |
Trước lời thổ lộ chân thành như vậy, Lý Yên tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Nụ cười trên môi Trần Thiên Bắc lại trở nên cứng đờ và lạnh lùng.
Đúng vậy.
Làm sao Tô Trầm Hương có thể rời xa cậu được chứ?
Trước khi tìm được căng tin tiếp theo, cô hoàn toàn một lòng một dạ với cậu!
Cậu đã nhìn thấu cô rồi!
Nhìn thấu bản chất thật sự của Tô Trầm Hương, Trần Thiên Bắc không muốn nói một lời nào.
Việc tâm đầu ý hợp trong vấn đề ăn uống chỉ có thể khiến người ta tức chết.
Lâm Nhã cau mày nhìn Tô Trầm Hương, hỏi: "Chẳng lẽ cậu tin lời người ta nói lung tung về cậu như vậy sao?"
"Con gái xinh đẹp ai cũng có những phiền não như vậy thôi." Tô Trầm Hương lấy ra một chiếc gương nhỏ, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ửng hồng của mình trong gương với vẻ hài lòng.
Cô tự luyến.
"Tôi xinh đẹp, học giỏi, trời sinh đã khiến người ta ghen tị rồi. Huống hồ tôi còn có thể làm bạn với Trần Thiên Bắc, càng khiến người ta ngưỡng mộ hơn chứ." Bỏ qua những chuyện lùm xùm nhà họ Trần che giấu, trong mắt người ngoài, Trần Thiên Bắc xuất thân danh giá, đẹp trai, là một chàng trai cool ngầu và rất có sức hút với các cô gái.
Cậu không thích nói chuyện với con gái, nếu đã đối xử bình đẳng với mọi người thì cũng coi như là một bông hoa lạnh lùng vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu chỉ thích nói chuyện cùng Tô Trầm Hương. Sao Tô Trầm Hương có thể không bị người ta ghen tị, nói vài câu xì xào bàn tán chứ?
Tô Trầm Hương không hề cảm thấy đây là chuyện gì đáng xấu hổ.
Mặc dù ở trường có một số tin đồn ghen tị với cô nhưng cô nghĩ rằng các cô gái trong trường vẫn có giới hạn.
Không hẳn là người xấu.
Ít nhất, họ cũng chỉ nói rằng có thể cô đang hẹn hò với con trai.
Nhưng họ lại không lan truyền những tin đồn hèn hạ, những lời vu khống bẩn thỉu hơn có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Theo quan điểm của Tô Trầm Hương, đây đều là những người có phẩm chất tốt.
Ngay cả khi lén lút đi mách thầy cô, Tô Trầm Hương cũng cảm thấy chuyện này tuy có hơi phiền phức nhưng ít nhất vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận được.
Không ác ý đến mức khiến Tô Trầm Hương cảm thấy quá đáng, cô vốn không quan tâm lắm... Muốn đối xử quá đáng với cô thì phải chịu chung kết cục với An Gia Gia.
Còn những chuyện khác, khi không ảnh hưởng đến cô, cô chỉ coi như trải nghiệm thêm về cuộc sống học sinh trung học.
Dù sao cũng đã vất vả thi cử xong, mọi người đều thả lỏng, cũng hiếm khi không phải tập trung học hành, Tô Trầm Hương ném tin đồn ra khỏi đầu, không còn suy nghĩ gì nữa, đi chơi cùng mọi người.
Mặc dù là mùa đông giá rét, tuyết rơi đầy trời nhưng sau khi bàn bạc với Lý Yên và Lâm Nhã, họ cùng nhau đến công viên giải trí.
Công viên giải trí mùa này được bao phủ bởi tuyết trắng, gió lạnh buốt, một số trò chơi lớn như tàu lượn siêu tốc đều không hoạt động nhưng vẫn có một số khu vực mở cửa. -
Tô Trầm Hương hào hứng quấn mình thành một chú gấu nhỏ, theo thói quen tìm kiếm thức ăn trong công viên giải trí.
Không tìm thấy âm khí hay lệ quỷ, cô cũng tập trung vui chơi.
Cô ngồi trên con ngựa gỗ, vui vẻ làm dáng để Trần Thiên Bắc chụp ảnh cho mình, Trần Thiên Bắc đứng ngoài lan can, nhìn cô bé vui vẻ nhảy xuống vòng quay ngựa gỗ rồi chạy về phía cậu với vẻ hứng khởi.
Nhìn thấy đôi mắt long lanh mà cô nhìn cậu dưới mũ, gương mặt nhỏ nhắn của cô có chút ửng hồng, cậu lưỡng lự một chút, bất ngờ hỏi Tô Trầm Hương: "Những lời đồn đại trong trường, cậu có thực sự không để ý đến không?"
"Sao vậy?" Tô Trầm Hương nhìn vòng quay ngựa gỗ, háo hức muốn chơi thêm lần nữa.
Trời ạ, người sống đúng là ham chơi.
Không ra khỏi nhà cổ thì không biết.
Ra khỏi nhà cổ, lệ quỷ mới hiểu thế giới bên ngoài tuyệt vời đến mức nào.
Thế giới của người sống vui vẻ đến vậy, trò chơi đa dạng đến vậy, sao có thể hủy diệt được chứ?
Nghĩ đến việc hủy diệt tất cả những điều này, lại phải sống một cuộc sống nhàm chán như trước đây trong nhà cổ, Tô Trầm Hương rùng mình một cái.
Không có trò chơi, không có mạng internet, thật là một sự tra tấn.
Có vẻ như ngay cả khi muốn trở thành ma quỷ, tốt nhất cũng nên cho ngôi nhà ma của mình kết nối mạng.
Làm hại mạng sống của người sống có ý nghĩa gì?
Lướt web không phải là điều tuyệt vời hơn nhiều sao?
"Không có gì." Trần Thiên Bắc quay đầu đi, nhìn Tô Trầm Hương lại đứng xếp hàng, cậu đi bên cạnh cô và nói: "Cũng có tin đồn về cậu và Hứa Phi, tôi cảm thấy hơi quá đáng."
Tin đồn về cậu thì cũng thôi đi nhưng đồn về Tô Trầm Hương và Hứa Phi là cái gì?
Rõ ràng là cậu đến trước... Rõ ràng Tô Trầm Hương và Hứa Phi không tiếp xúc nhiều với nhau và họ học khác lớp, thậm chí còn chẳng nói chuyện được mấy câu.
Trần Thiên Bắc nói với Tô Trầm Hương: "Dù sao thì Hứa Phi cũng là một nghệ sĩ, nếu tin đồn hẹn hò của cậu ta lan truyền ra ngoài sẽ không tốt cho hình ảnh của cậu ta."
"Cậu nói đúng. Vậy lát nữa bảo Hứa Phi lên tiếng làm rõ một chút." Tô Trầm Hương gật đầu mạnh mẽ, cảm thấy anh Bắc của cô suy nghĩ rất chu đáo.
Hứa Phi là người nổi tiếng.
Nếu như ở trường học mà xảy ra scandal tình ái, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh của cậu ta.
Trần Thiên Bắc khẽ nhếch môi cười.
Cuối cùng Vương Lập Hằng cũng có một ngày không phải ở nhà học thêm, theo mọi người đi chơi cho vui. Nghe đến đây, cậu ta bỗng nhận ra âm mưu của đại ca nhà mình.
Cậu ta không nói gì, giả vờ như không nghe thấy, vẫy tay gọi Lý Yên cùng đi chơi ở sân khác. Lý Yên và Lâm Nhã túm lấy Tô Trầm Hương đi luôn, chẳng thèm nhìn đến sắc mặt méo mó của Vương Lập Hằng... Vốn dĩ chẳng cần nhìn đến sắc mặt của học sinh dốt.
Đối mặt với chuỗi khinh miệt dành cho học sinh dốt, thiếu niên cắt đầu nấm ngày nào cũng vuốt ve mái tóc ngắn và đen bóng của mình, lòng đau đớn tột cùng.
"Nếu lần này em thi tốt, em sẽ dọa cho bọn họ sợ chết khiếp! Đến lúc đó, em sẽ khinh bỉ liếc nhìn bọn họ mỗi ngày." Dựa vào việc các bạn nữ đứng xa không nghe thấy, Vương Lập Hằng lấy hết can đảm thì thầm nói với Trần Thiên Bắc.
Trần Thiên Bắc cúi đầu, sắp xếp những tấm ảnh chụp Tô Trầm Hương hôm nay, không nói gì.
Trên điện thoại là những nụ cười rạng rỡ đầy sức sống của cô gái với màu sắc tươi sáng.
Ngay cả khi mùa đông, mặc đồ dày cộp, mũ che gần hết khuôn mặt nhưng vẫn có thể qua đó nhìn thấy niềm vui và sự phấn khích của cô gái nhỏ này.
Trần Thiên Bắc lướt từng tấm ảnh, không xóa một tấm nào, lại chuyển tiếp tất cả cho một số người liên lạc của mình.
Ngày hôm đó, không chỉ Tô Cường và Tô Minh, mà cả Bạch Vân Quan cũng nhận được gần một trăm bức ảnh chụp tại công viên giải trí như vậy.
Không ai khác, tất cả đều là Tô Trầm Hương.
Tô Cường vui vẻ, hào hứng tiếp tục chuyển tiếp cho người nhà họ Tô.
Quan chủ của Bạch Vân Quan nhìn vào những bức ảnh hạnh phúc này, lại thở dài một hơi không nói gì thêm, đồng thời cũng nhấn like cho bài đăng về Tô Trầm Hương của Trần Thiên Bắc trên mạng xã hội hôm nay.
Ông ấy nhấn like, Trần Thiên Bắc liên tục nhìn chăm chú.
Cậu nhìn thấy, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
"Trần Thiên Bắc!" Thấy Trần Thiên Bắc đứng im tại chỗ một lúc, Tô Trầm Hương chạy đến với tâm trạng phấn khích, kéo cậu đi chơi. Cậu không nói gì mà gọn gàng gấp điện thoại và đi theo Tô Trầm Hương đến ngồi trên đu quay cùng cô.
Dù đối với tính cách của Trần Thiên Bắc, những trò chơi này cô cùng nhàm chán.
Nhưng khi bên cạnh là Tô Trầm Hương vui vẻ rạng rỡ, dường như những trò chơi này lại trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Cả hai chơi suốt cả ngày, còn ra ngoài ăn tối, sau đó Tô Trầm Hương mới về nhà, bắt đầu dọn dẹp hành lý cùng Tô Cường để chuẩn bị về quê. Kết quả thi được công bố rất nhanh.
Tô Trầm Hương đứng thứ hai ở lớp, thứ sáu toàn khối.
Đây là một kết quả rất tốt, trên khuôn mặt cô Hứa hiện ra nụ cười hài lòng.
Lớp có mười ba học sinh nằm trong top 10 toàn khối, đây đều là thành quả giảng dạy của cô Hứa.
Vì kết quả thi cuối kì của lớp 10-2 rất tốt, điểm trung bình của lớp cũng nằm trong top đầu khối. Cho dù Vương Lập Hằng lại xếp hạng bét trong lớp một lần nữa thì thứ hạng trong bảng xếp hạng toàn khối của cậu ta đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây.
Vì vậy, trong buổi họp phụ huynh, cô Hứa đã dành lời khen ngợi cho sự tiến bộ của Vương Lập Hằng.
Lúc đó, cha của Vương Lập Hằng, dù là một người thành đạt, vốn dĩ đã quen với những sự kiên lớn nhưng lại cảm thấy khuôn mặt mình bỗng chốc bừng sáng!
Vương Lập Hằng sờ mái tóc ngắn của mình mà muốn khóc không ra nước mắt.
Lại là hạng chót... Ba năm cấp ba, cậu ta không thể quay lại với phong cách HKT rồi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt dịu dàng và hài lòng của cô Hứa, cậu ta lại không nhịn được mà sờ tóc mình, ngốc nghếch cười lên.
"Học kỳ sau lại tiếp tục cố gắng nhé." Tô Trầm Hương nhìn cha mình một lần nữa được nhiều phụ huynh vây quanh hỏi han cách dạy con, nhìn Tô Cường ngây ngô chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con như "phải cho ăn no", "bổ sung dinh dưỡng", cô cũng thấy như vậy rất tốt.
Sau khi họp phụ huynh, các thầy cô giáo đã giao bài tập xong và kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.
Trước kỳ nghỉ đông, Lý Yên đã hỏi riêng Tô Trầm Hương, biết rằng cô sẽ về quê nên đã đặc biệt đưa Tô Trầm Hương về nhà cùng ăn cơm với dì Lý.
Dì Lý đã chuẩn bị cho Tô Trầm Hương nửa xe quà Tết để mang về quê.
Tô Trầm Hương đương nhiên không từ chối, tiện thể giúp dì Lý và Lý Yên dọn dẹp nhà cửa, thấy nhà cửa khá sạch sẽ, cô mới vui vẻ cảm ơn và rời đi.
Nhưng đây chỉ như một màn mở đầu.
Vài ngày trước khi nghỉ đông về quê, Tô Trầm Hương vô cùng bận rộn với việc được các nhà mời ăn cơm và nhận quà Tết.
Đến khi cô đi ăn tối cùng Trương sư huynh và Vương Tiêu Tiêu, Tô Trầm Hương đột nhiên cảm thấy... Mặc dù đồ ăn ngon nhưng người sống thực sự quá nhiệt tình.
Đối mặt với tình cảm của người sống dành cho mình.. thật không thể không đi được.
Cuối năm... thật khó khăn.
Khi cô leo lên chiếc xe thương vụ do Trần tổng cử đến để chuẩn bị trở về thị trấn nhỏ, cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Tô Cường vui vẻ bê tất cả quà Tết mà nhà mình đã nhận được lên xe.
Vì đây đều là quà Tết dành cho Tô Trầm Hương nên những món quà đều có màu đỏ rất sặc sỡ. Tô Cường cũng không nhờ ai, tự mình bê thịt lợn, giò, coca-cola đỏ như máu, bánh sầu riêng ngàn lớp, bánh nhung đỏ và các loại bánh ngọt khác vào cốp xe.
Trần Thiên Bắc dụi mắt, mệt mỏi ngồi sang một bên. Vì Tô Trầm Hương về quê ăn Tết, phải sau rằm tháng Giêng mới quay lại. Trong thời gian dài như vậy, việc cậu chuẩn bị lương thực dự trữ cho cô để tránh cô đói đến mức bật khóc thực sự vô cùng vất vả.
Chân run, lưng mỏi... Cuối năm thật khó khăn.
Ánh mắt cậu lướt qua bánh ngàn lớp sầu riêng và bánh quy sầu riêng trên ghế sau của Tô Trầm Hương... Cuối cùng cũng không may mắn rút được hộp cá trích đóng hộp, để Tô Trầm Hương có thể ăn một cái Tết ngon lành.
Thôi bỏ đi.
Cậu nghĩ đến mấy con lệ quỷ mà Bạch Vân Quan mới đưa đến, trong lòng hừ một tiếng.
"Về quê cũng đừng quên làm bài tập đấy." Trần Thiên Bắc dặn dò Tô Trầm Hương.
"Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không lơ là chuyện học hành đâu." Tô Trầm Hương ngoan ngoãn đáp lời.
Cô khựng lại, nói với Trần Thiên Bắc: "Mặc dù tôi đã để lại cho cậu bùa Cửu Trọng An Thái nhưng nếu cậu cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói với tôi nhé, tôi sẽ quay lại giúp cậu."
Cô lo rằng Trần Thiên Bắc sẽ không thể chịu được âm khí trong người khi cô xa cậu lâu như vậy.
Đột nhiên, nhìn vào đôi mắt của Trần Thiên Bắc, Tô Trầm Hương bất ngờ nhận ra đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác xa cách với Trần Thiên Bắc.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Một sự lo lắng vô cớ.
Có lẽ đây chính là cảm giác lưu luyến căng tin.
Lệ quỷ đau lòng suy nghĩ.
Từ sung túc sang thiếu thốn quả thật khó khăn.
May mà còn có một toa xe chở lương thực dự trữ, nếu không, có lẽ cô đã ôm anh Bắc rồi khóc lóc ỉ ôi vì lo lắng sẽ bị đói.
"Trần Thiên Bắc, tôi đã bắt đầu nhớ cậu rồi." Tô Trầm Hương đỏ mắt, kéo tay áo của Trần Thiên Bắc và nói.
Trần Thiên Bắc nhìn cô một lúc, không nói gì thêm, đột nhiên cậu nói: "Đừng ăn đồ ăn ngoài đường nữa. Không sạch sẽ. Và, khi khóc..." Cậu dừng lại, nhấn mạnh và cúi đầu: "Đừng có mà nước mắt cá sấu."
← Ch. 115 | Ch. 117 → |