Truyện:Sung Sướng Bên Đại Lão - Chương 114

Sung Sướng Bên Đại Lão
Trọn bộ 208 chương
Chương 114
0.00
(0 votes)


Chương (1-208)

"Nếu bà ta không chịu nói gì thì quên đi."

Nghe nói đệ tử 🍳.ⓤ.ỷ Môn không yên phận, Quan chủ thậm chí còn không thèm động mí mắt.

Tại sao lại phải lo lắng về sự sống 𝖈hế*✞ của một người đã làm nhiều điều ác chứ?

Chỉ vì một chút thông tin hữu ích trong đầu bà ta thôi sao?

Bạch Vân Quan chưa bao giờ sợ hãi trước mối đe dọa này.

"Nhưng tòa thành Ⴓυ●ỷ..."

"Khi đại trưởng lão tỉnh dậy, ông ấy sẽ biết mọi chuyện." Quan chủ không muốn bị người của 🍳·υ·ỷ Môn thao túng.

Cho dù là tin tức duy nhất thì ông ấy cũng sẽ không để ý đến.

Tưởng sư huynh gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Tô Trầm Hương vội vàng ngăn anh ấy lại.

"Nghe nói trước đây bà ấy muốn gặp em phải không?"

Trước đây Tô Trầm Hương rất bận, không có thời gian gặp bà ta nên tạm thời quên mất chuyện này.

Đột nhiên nghe tin bà ta sắp ⓒ♓ế●т, Tô Trầm Hương bỗng thấy lo lắng.

"Ta không thể biết những người như thế này đang che giấu thủ đoạn nham hiểm gì. Con nên tránh xa bà ta ra."

"Không sao đâu ạ, con sẽ đi xem thử. Con cũng muốn biết tòa thành Ⓠ_𝖚_ỷ đã xảy ra chuyện gì." Tô Trầm Hương mong chờ nói.

Tô Cường đứng ở một bên, lo lắng liếc nhìn con gái, thấy con gái chỉ nhất thời hứng thú, ông mới thở phào nhẹ nhõm, giúp cô cầm chai thủy tinh lớn đựng hạt óc chó màu hổ phách.

Hạt óc chó này rất quan trọng.

Việc đọc sách sẽ khiến não bạn mệt mỏi.

Ăn quả óc chó để có thể bổ sung năng lượng cho não.

"Vậy thì dẫn Tiểu Hương và Tiểu Bắc đi xem một chút." Quan chủ hôm nay khá mệt mỏi, không cố được nữa nên định đi nghỉ ngơi.

Ông ấy nhìn chằm chằm Tô Cường đang ôm chai thủy tinh đựng óc chó màu hổ phách đỏ như ɱá.⛎ và chăm chú nhìn con gái mình, do dự một lát nhưng ông ấy vẫn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Tô Cường rồi rời đi.

Sau khi rời đi, Tưởng sư huynh đưa Tô Trầm Hương đến nơi bí mật đang giam giữ bà lão.

Trước đó, Tô Trầm Hương đã hỏi Tưởng sư huynh rằng bọn họ muốn biết gì về tòa thành 🍳𝖚·ỷ.

Vị trí của tòa thành 𝐐ⓤ.ỷ?

Tình trạng của lệ զ𝐮*ỷ ở tòa thành 🍳u·ỷ?

𝐐υ·ỷ Vương tồn tại như thế nào?

𝒬u·ỷ Môn muốn lập khế ước gì với 🍳⛎.ỷ Vương?

Ngoài ra, có phải chúng sẽ khởi động lại thông đạo dẫn đến Ⓠ*υ*ỷ Môn không? Hiện tại, chúng đã tiến hành đến giai đoạn nào và những người khác của 🍳-⛎-ỷ Môn đang ở đâu? -

Tô Trầm Hương cũng rất muốn biết những tin tức này.

Cô háo hức bước vào căn phòng nơi bà lão đang bị giam thì thấy nơi này thực chất là một phòng giam rất chật hẹp, được bịt kín bằng song sắt.

Ở đầu bên kia phòng giam là một bà già đã gầy gò đến mức chỉ còn lại một nắm xương.

Bà ta đã mất hết sức lực, tóc đã bạc trắng, rõ ràng là do phản kháng dữ dội quá mức.

Tô Trầm Hương không hề có cảm giác áy náy khi bà lão hét lên vì bị gắn lá bùa vào người. Cô dựa vào lan can phòng giam, quan tâm hỏi: "A! Chúng ta lại gặp nhau rồi, bà vẫn ổn chứ?"

Tưởng sư huynh lúng túng đẩy kính lên.

Trần Thiên Bắc không muốn nói gì.

Cậu lo rằng Tô Trầm Hương sẽ khiến bà già này tức giận đến 𝒸hế*🌴.

Nhưng rõ ràng, bà già này cực kì ghét Tô Trầm Hương.

Nếu Tô Trầm Hương không làm phiền, làm sao bà ta có thể mất nhiều lệ q●ⓤ●ỷ như vậy, làm sao bà ta có thể thất bại, trở thành tù nhân của Bạch Vân Quan chứ?

Bây giờ nhìn thấy Tô Trầm Hương, người đã giả làm một cô bé giao hàng đơn thuần và ngây thơ, bà lão cố gắng bò đến trước mặt cô mặc dù đã kiệt sức.

Bà ta còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã nghe thấy Tô Trầm Hương sốt ruột nói: "Tôi đã ở đây rồi, vậy bà có thể nói chuyện về tòa thành 🍳.⛎.ỷ không? Tòa thành Ⴓ𝐮.ỷ ở đâu? Có rất nhiều 🍳ⓤ.ỷ trong đó hả?"

Lệ q*⛎*ỷ vểnh tai lên.

Lời nói của cô khiến bà lão bật cười.

"Lệ 🍳ⓤ.ỷ có ở khắp nơi trong tòa thành Q●υ●ỷ. Cực kì nhiều lệ 🍳υ-ỷ! Tất cả các người hợp lại cũng không thể địch lại chúng! Một khi 🍳*u*ỷ Vương mạnh mẽ xuất hiện, các người đều sẽ ⓒ♓●ế●𝐭!"

Trong mắt bà ta ngập tràn niềm tin vào tòa thành Ⴓ⛎●ỷ, cũng như sự điên cuồng và mong đợi rằng Ⓠ_ц_ỷ Vương sẽ 𝐠·❗·ế·𝐭 ⓒ♓ế_ⓣ tất cả mọi người sau khi hắn xuất hiện.

Thấy Tô Trầm Hương ngơ ngác nhìn mình, giống như bị dọa sợ, khuôn mặt già nua vặn vẹo của bà lão lộ ra vẻ ác ý. Bà ta nhìn chằm chằm vào cô, khàn giọng nói: "Đó là vị 𝐐_u_ỷ Vương đen tối và độc ác nhất, kẻ sẽ khiến ngươi hối hận vì sao lại được sinh ra làm người!" Bà ta hét lên một cách điên cuồng.

Cứ như thể bà ta đang mong chờ cảnh tượng địa ngục trong tương lai, khi mà mọi sự sống sẽ bị 𝐭à·𝖓 🅿️𝒽·á và thế giới sẽ biến thành khung cảnh tràn ngập sự 🌜ⓗ●ế●т chóc.

Bà ta thậm chí còn dùng ánh mắt giễu cợt và ác ý, nhìn từng vị thiên sư trước mặt.

"Ghê gớm vậy sao?" Tô Trầm Hương không hề lộ ra vẻ sợ hãi như bà ta mong đợi, ngược lại hai mắt sáng lên, cúi đầu lẩm bẩm: "Thật là tàn ác, nhất định phải ăn sạch lệ q𝖚-ỷ!"

Chuyện này là để bảo vệ thế giới.

Cô đang làm việc tốt đó!

"Tòa thành 🍳●u●ỷ đó ở đâu?"

"Cô không sợ sao?" Bà lão nhìn thẳng vào đôi mắt đáng ghét này và thắc mắc về vẻ mặt phấn khích của cô, luôn cảm thấy kỳ lạ, nói một cách yếu ớt nhưng lạnh lùng.

Bà ta đã cạn kiệt sức lực nhưng dù vậy, vẻ ác ý trong mắt cho thấy rõ bà ta không phải là người có ý tốt.

Tô Trầm Hương gật đầu một cái cho có lệ.

Sợ hãi á?

Cô sợ ⓠu_ỷ không nhiều, không đủ ăn.

Cô vừa gật đầu, bà lão đột nhiên tiến tới gần, dưới ánh mắt bao dung của Tô Trầm Hương, bà ta đột nhiên vươn đôi tay gầy guộc ra khỏi song sắt và dùng hết sức nắm lấy cổ tay gầy gò, trắng như tuyết của cô!

Một nguồn năng lượng đen tối từ tay bà ta hòa vào làn da của Tô Trầm Hương, cô cúi đầu xuống và nhìn... một loại nguyền rủa có vẻ đặc biệt, giống như... giống như bùa lần theo dấu vết.

Điều này thật thú vị, trong khi cô đang ngơ ngác cúi đầu, bà lão đã nói với một nụ cười kỳ dị: "Đây là dấu hiệu của sự 𝒽-ℹ️-ế-𝓃 𝐭-ế từ 𝒬⛎·ỷ Môn. Khi tòa thành 𝐐⛎·ỷ xuất hiện, 🍳·𝐮·ỷ Vương chắc chắn sẽ để ngươi đi làm vật ♓-ℹ️ế-ռ ✞-ế!"

Nụ cười của bà ta vô cùng méo mó, phấn khích và kiêu ngạo.

Lý do duy nhất bà ta muốn gặp Tô Trầm Hương là để in dấu ấn này lên cơ thể cô.

Đây là lời nguyền ♓𝖎ế_ⓝ 𝖙_ế mới nhất mà 🍳●ц●ỷ Môn đã nghiên cứu trong hai năm qua.

Đánh dấu lên 🌴h_𝐢 ⓣ_𝐡_ể của những vật h𝖎_ế_ⓝ т_ế, chỉ cần tòa thành Q*ц*ỷ xuất hiện lần nữa, tất cả đều sẽ là vật 𝖍●𝖎ế●п ✞●ế cho 𝐐𝖚-ỷ Vương.

Khi thời cơ đến, ♓*ℹ️*ế*𝐧 𝐭*ế bọn họ thì sẽ được Ⓠ𝖚*ỷ Vương khen thưởng.

"Đồ khốn!" Tưởng sư huynh còn chưa kịp phản ứng, trên cổ tay Tô Trầm Hương bỗng xuất hiện một vòng tròn màu đen, anh ấy lập tức trở nên lo lắng.

Anh ấy không quan tâm đến tin tức về tòa thành 𝐐_⛎_ỷ, vì vậy, anh ấy đã mở phòng giam và đưa bà lão ra ngoài, buộc bà phải nhanh chóng hóa giải cái gọi là lời nguyền 𝐡_ıế_ⓝ 𝐭_ế cho Tô Trầm Hương.

Sư muội được anh ấy mang tới đây lại bị hãm hại ngay trước mắt. Tưởng sư huynh không thể tha thứ cho sự sơ suất của mình.

Anh ấy lo lắng và muốn mở phòng giam.

Bà lão ngã xuống đất, hấp hối nhưng trong mắt lại đầy kiêu ngạo và lạnh lùng.

Trước khi ⓒ𝐡.ế.✝️, bà ta còn làm hại cả đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan nên đương nhiên sẽ rất kiêu ngạo.

Tô Trầm Hương vui mừng khôn xiết.

H❗*ế*п t*ế, theo dấu, Ⴓ𝐮·ỷ Vương sẽ chủ động đến tìm cô.

Lại có chuyện tốt như vậy sao!

"Sư huynh yên tâm, không có gì nghiêm trọng đâu." Tuy loại nguyền rủa này khá mới nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Tô Trầm Hương lấy một chút lời nguyền rủa ra nếm thử, đột nhiên cảm thấy Qu_ỷ Vương của tòa thành Q*𝖚*ỷ có lẽ cũng có khẩu vị giống cô.

Lời nguyền này có vị giống hệt mật ong, thứ mà bất kỳ con ⓠu.ỷ nào cũng thích ăn!

Cô cố gắng không ăn hết lời nguyền, giữ lại phần lớn để chờ Ⓠυ●ỷ Vương đuổi theo mùi hương của nó, đến tìm cô.

Nhưng sau khi nếm thử lời nguyền, cô cười khẩy nói với Tưởng sư huynh: "Mấy năm nay, bà ta phụ trách nuôi 𝐪u*ỷ, cũng không biết nhiều về tình hình trong tòa thành 🍳●υ●ỷ. Tuy nhiên, bà ta cũng biết nơi ẩn náu của một vài đệ tử 𝒬-𝖚-ỷ Môn. Sư huynh, không cần phải hỏi bà ta đâu."

Một bà lão chỉ nuôi q-υ-ỷ hôi thối lại có thể khiến lời nguyền ♓●❗●ế●𝖓 ✝️●ế cho 🍳.υ.ỷ Vương trở lên ngọt ngào như vậy, giá trị duy nhất của bà ta cũng chỉ có vậy.

Tô Trầm Hương biết phần còn lại từ lời nguyền.

Cô dựa vào lan can, nhìn bà lão sắp ↪️_𝐡ế_🌴 nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, mỉm cười khoe hàm răng nhỏ trắng nõn.

"Một trong những người theo dõi chúng ta hiện đang điều hành một công ty xây dựng ở thành phố bên cạnh, chuyên phát triển các bất động sản có vấn đề ở khắp mọi nơi. Ngoài ra, còn có hai người giả làm một cặp vợ chồng già và sống trong một khu nhà ở ngoại ô, trông giống như họ đang nghỉ hưu nhưng thực ra là đang nuôi lệ 𝐪𝐮*ỷ."

Cô đùa giỡn, kiêu ngạo ngậm mật ong trong miệng, nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nhẹ giọng nói: "Thật ra, tòa thành Ⴓ𝖚.ỷ đã từng được triệu hồi nhưng thất bại. Trước khi tòa thành 🍳⛎●ỷ hoàn toàn hòa nhập vào thế giới, thông đạo dẫn lệ զⓤ.ỷ đến 🍳.υ.ỷ Môn đã bị phá vỡ từ bên trong bằng cách nào đó không thể giải thích được... Đây là một kế hoạch dở tệ!"

Tô Trầm Hương nghiêm giọng lên án.

Thông đạo dẫn lệ 🍳*𝐮*ỷ đến Ⴓ𝐮-ỷ Môn đã bị phá vỡ trước khi tòa thành 🍳ц.ỷ hoàn toàn được kết nối, bởi vì những lệ զ.𝐮.ỷ trong thông đạo không đáp ứng được nhu cầu của 𝒬*υ*ỷ Vương.

Cho nên, khi đại trưởng lão Bạch Vân Quan đột nhiên đóng cổng thành, có lẽ tòa thành Q.ц.ỷ cảm thấy vật ♓*ï*ế*𝖓 ⓣ*ế chưa đủ nên đã tách rời và bỏ đi.

Bà lão được những người khác nói về điều này.

Thời nghênh đón nhiệm vụ quan trọng và vẻ vang như tòa thành 𝐐_u_ỷ, bà ta vẫn chưa nắm giữ chức vụ gì.

Chỉ là một thành viên thấp kém mà thôi.

Chỉ khi tất cả những người có quyền lực trong 𝐐-𝐮-ỷ Môn đều bị ⓣℹ️·ê·u ⓓ·ℹ️ệ·† trong một lần đó, bà ta mới được coi trọng.

Tô Trầm Hương tặc lưỡi hai lần.

Không có gì lạ.

Cô cảm thấy bà lão này thật đặc biệt.

Và rất khó nấu.

Ánh mắt khinh thường này khiến bà lão sắp 𝖈♓-ế-🌴 gần như tắt thở.

Nhưng điều khiến bà ta sợ hãi hơn nữa là Tô Trầm Hương đang cười nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Không phải cô không thích cười mà là đôi mắt đó lạnh lùng đến mức không có chút cảm xúc nào của con người.

Cái nhìn đó, cái nhìn đó giống như...

"Bà ta thật vô dụng." Giọng nói ngọt ngào nhưng lại lạnh đến thấu xương của cô vang lên.

Bà ta nhìn thấy cô gái nhỏ đó nhếch miệng, hào hứng vẽ lại chân dung các đồng môn của bà ta, hoàn toàn thờ ơ với sống ⓒ-𝒽ế-t của mình. Bà ta bối rối, đột nhiên mở to đôi mắt, không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Bà ta cố gắng nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng ngã xuống đất, hít thở khó khăn.

Bà ta tắt thở, ngay cả khi bà tắt thở, ba hồn và bảy vía của bà trong nháy mắt đã bị phân tán, không để lại dấu vết nào. Tô Trầm Hương cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

Bà ta đã làm nhiều điều ác và hãm hại rất nhiều người vô tội, sao bà ta có thể bỏ lại 𝐥ï·𝖓·𝒽 hồ·ռ của mình chứ?

Người như vậy, cuối cùng sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

"Để quan chủ xem qua chút." Tưởng sư huynh lo lắng nhìn cổ tay Tô Trầm Hương nói.

"Không cần đâu ạ!" Đây là phiếu ăn cơm tại căng tin của cô, đừng ai lấy đi có được không?

Tô Trầm Hương cảnh giác né tránh, nhanh chóng ghi lại tất cả thông tin về 🍳ц.ỷ Môn mà bà lão biết, ném nó cho Tưởng sư huynh rồi bỏ chạy.

Lòng bàn chân cô như bôi mỡ, chạy rất nhanh. Tưởng sư huynh dù muốn cũng không thể đuổi kịp, lo lắng đến 𝐭-🔴-á-t ⓜ-ồ hô-𝒾. Trần Thiên Bắc lại đột nhiên bắt lấy tay anh ấy, nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, anh không hiểu được suy nghĩ của cậu ấy đâu."

"Suy nghĩ gì? Lời nguyền này quá nguy hiểm mà!"

"Chính bởi vì nó quá nguy hiểm, Tô Trầm Hương mới quyết định giữ lại dấu vết của lời nguyền này." Trần Thiên Bắc cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Ⴓц·ỷ Môn nhất quyết triệu hồi tòa thành Q⛎_ỷ, nếu 𝒬.u.ỷ Vương xuất hiện thì nhất định sẽ là tai họa lớn. Tô Trầm Hương... muốn để lại dấu ấn. Một khi 𝐐⛎·ỷ Vương xuất hiện trên thế giới và tìm thấy cậu ấy bằng cách lần theo dấu vết của lời nguyền này, cậu ấy sẽ đối mặt trực tiếp với 🍳𝖚·ỷ Vương ngay lập tức để bảo vệ những người vô tội khỏi 𝒬_⛎_ỷ Vương."

"Suy nghĩ của Tiểu Hương... Chúng ta không thể để em ấy một mình chịu đựng như vậy!" Cho dù Tô Trầm Hương am hiểu việc trừ զ.ⓤ.ỷ, cô cũng không thể lựa chọn trực tiếp đối mặt với 🍳ц_ỷ Vương.

Đây là điều mà chỉ những trưởng lão trong giáo phái mới phải đối mặt.

"Cậu ấy thật tốt bụng." Trần Thiên Bắc vô cảm nói, che lại chiếc răng hàm bị đau nhức của mình: "Tô Trầm Hương đã trả giá quá nhiều để bảo vệ mọi người!"

Chương (1-208)