← Ch.1864 | Ch.1866 → |
CHƯƠNG 1865: CẬU CẢ NHÀ HỌ MẶC VỪA ĐÁNG THƯƠNG VỪA THÊ THẢM!
Ưng Phi Phi đi phía sau cậu ta, không đành lòng khi nhìn thấy cậu ta đi lại khó khăn, cho nên cô bước lên trước, đỡ cậu ta ngồi xuống ghế sô pha.
Chỉ đi một quãng ngắn như vậy mà trán Mặc Lương Vũ đã lấm tấm mồ hôi.
Sau khi ngồi xuống, cậu ta trừng mắt nhìn Ưng Phi Phi: "Cô đã ở đâu vậy? Cô có biết là tôi đã đợi ở cửa nhà cô hai tiếng đồng hồ rồi không!"
Ưng Phi Phi kinh ngạc nhìn cậu ta: "Tôi và Thập Thất đi ăn, anh đợi tôi làm gì?"
Đúng vậy, đợi cô làm gì?
Mặc Lương Vũ không trả lời được!
Cậu ta tức giận quay đầu đi, vẫn còn đang hờn dỗi. Cậu ấm lại lên cơn, nhìn gì cũng thấy không vừa mắt.
Ưng Phi Phi nhạy cảm nhận ra gần đây Mặc Lương Vũ hình như có gì đó rất khác thường.
Tại sao một cậu ấm luôn tự tung tự tác, làm theo ý mình như anh ta lại càng ngày càng hành động ấu trĩ như vậy?
Ưng Phi Phi không thể hiểu được nội tâm của cậu ta. Nhìn thấy trên trán Mặc Lương Vũ đã lấm tấm mồ hôi, cô rót một cốc nước, vừa đưa cho cậu ta vừa lẩm bẩm: "Vết thương ở chân còn chưa lành, bác sĩ không dặn anh không được chạy lung tung sao?"
"Tôi... tôi rảnh!"
Mặc Lương Vũ không thể nói thẳng ra nỗi vướng mắc ở trong lòng mình, lại phát hiện gần đây bản thân mình tự dưng trở nên lắm lời.
Nhiều cảm xúc đan xen ùa về trong lòng khiến cậu ta trở nên cáu kỉnh.
Không lâu sau, Mặc Lương Vũ đã uống mấy ngụm nước, bình tĩnh lại được một lúc thì cậu ta mới nhìn về phía Ưng Phi Phi: "Ngày mai là Tết Dương lịch, cô đã có kế hoạch gì chưa?"
Ưng Phi Phi chớp mắt với vẻ mù mờ, sau đó lắc đầu: "Tạm thời chưa có kế hoạch gì. Vốn định đi suối nước nóng Dương Sơn với Thập Thất, nhưng sau đó cậu ấy có chuyện không đi được."
"Vậy thì... tôi đi với cô nhé?"
Mặc Lương Vũ không hề suy nghĩ mà đã tự đề cử mình. Cậu ta vừa dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Ưng Phi Phi cảm thấy rất kì lạ, ánh mắt trượt xuống mắt cá chân của cậu ta, chỉ tay: "Anh quên mình bị thương sao? Hơn nữa... hai chúng ta đi tắm suối nước nóng thì không thích hợp lắm!"
"Tại sao lại không thích hợp?!" Mặc Lương Vũ hất cầm một cách tự tin: "Anh đây dáng người vô cùng chuẩn, đi tắm suối nước nóng với tôi, chỉ có thể nói là cô có phúc được ngắm trai đẹp thôi!"
Ưng Phi Phi cười ha ha: "Tôi cảm ơn anh, cái phúc này anh hãy giữ lại cho mình đi!"
Dứt lời, cô đứng dậy, nhưng Mặc Lương Vũ đã vội vàng đưa tay về phía Ưng Phi Phi.
Khi ngón tay bị cậu ta nắm chặt, Ưng Phi Phi đột nhiên khựng lại, cảm giác nóng bỏng ở lòng bàn tay khiến tim cô đập loạn mấy nhịp.
Còn Mặc Lương Vũ thì s·𝖎ế·🌴 𝒸ⓗặ·т tay cô, lập tức nghĩ bậy nghĩ bạ!
Ⓜ️.ề.ⓜ 〽️ạ.ⓘ quá!
"Này, anh làm gì vậy!" Ưng Phi Phi đẩy cậu ta ra giống như bị điện giật, còn nhanh chóng lùi lại hai bước.
Cảm giác tim loạn nhịp khiến cô có chút mâu thuẫn!
Trai đơn gái chiếc cùng ở trong cùng một căn phòng rất dễ xảy ra sai lầm.
Đối phương lại là một cậu chủ ăn bơ làm biếng, cô càng không muốn gây ra hiểu lầm.
Bàn tay của Mặc Lương Vũ bị hất mạnh ra, trong lúc sơ ý, mu bàn tay đập vào cạnh của bàn trà.
Cậu ta đau đến nỗi rít lên, nhướng mày nhìn Ưng Phi Phi, giận run cả người.
Lúc này, Ưng Phi Phi đứng cách cậu ta vài bước, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu ta.
Cậu Cả đẹp trai ưu việt nhà họ Mặc hôm nay... đúng là thê thảm!
Trán bị cô đập chìa khóa sưng tấy, mu bàn tay cũng bị va đập đến rách da, cổ chân thì bị thương vẫn chưa khỏi, bên cạnh chân còn có một chiếc nạng...
Nhìn thấy cảnh này, Ưng Phi Phi không nhịn được phá lên cười.
Cô vừa cười, bầu không khí ngột ngạt lập tức dịu đi.
Mặc Lương Vũ nắm mu bàn tay của mình thổi nhẹ, vừa liếc xéo Ưng Phi Phi vừa giả bộ đáng thương càu nhàu: "Còn có mặt mũi cười sao? Tôi có thiện ý tới tìm cô, thế mà má nó chứ từ lúc vào cửa đã ngáng chân tôi rồi. Tôi nợ cô chắc!"
"Tôi đâu có cố ý!" Ưng Phi Phi nghểnh cổ phản bác, nhưng nụ cười trên mặt không hề biến mất.
← Ch. 1864 | Ch. 1866 → |