← Ch.1863 | Ch.1865 → |
CHƯƠNG 1864: MAU MỞ CỬA RA, CHÂN TÔI ĐAU!
Mặc Lương Vũ tức giận đến mức đau hết cả 𝐧ℊự●𝖈, không nói lời nào mà ném điện thoại xuống đất.
Ưng Phi Phi đang ở trường quay thì bĩu môi không hiểu, anh ta đang "tới tháng" à?
Lúc này, cảnh diễn của Nghiên Thời Thất đã hoàn thành. Nhưng trước khi rời đi, đạo diễn đã báo cho cô biết, có thể phải quay bổ sung mấy cảnh sau Tết, đến lúc đó sẽ liên lạc với cô.
Nghiên Thời Thất vui vẻ đồng ý.
Nửa tiếng sau, hai cô bạn thân rời trường quay lên xe chuyên dụng. Ưng Phi Phi đưa điện thoại cho cô: "Thập Thất, suối nước nóng Dương Sơn này không tệ, tớ vừa kiểm tra rồi, vẫn còn phòng!"
Nghiên Thời Thất mỉm cười nhận lấy điện thoại, chưa kịp nhìn kĩ thì trợ lý ở ghế sau đã đưa điện thoại di động cho cô: "Chị Thập Thất, là điện thoại của cậu Tư!"
Ở đầu dây bên kia, cũng không biết Tần Bách Duật nói gì, sau khi cúp máy, cô nhìn Ưng Phi Phi với vẻ áy náy: "Làm sao bây giờ, tớ không thể đi suối nước nóng với cậu được rồi!"
"Hả, sao thế? Ở nhà có chuyện gì sao?"
Ưng Phi Phi kinh ngạc hỏi lại, vẻ mặt rất tự nhiên, không hề có biểu cảm không vui.
Thập Thất đã kết hôn, ngoại trừ công việc, phần lớn thời gian của cô ấy đều dành cho gia đình.
Ưng Phi Phi biết rất rõ điều này, cũng có thể thông cảm được.
Chỉ là hai cô bạn thân đã lâu rồi không đi du lịch cùng nhau, lần này xảy ra biến cố khiến cô có chút tiếc nuối.
Nghiên Thời Thất vuốt v e màn hình điện thoại di động, chậm rãi gật đầu: "Ông ngoại nhớ cháu quá, muốn tớ và anh Tư đưa Mộ Bảo đến Đế Kinh một chuyến."
Ưng Phi Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ra là thế, không sao đâu, các cậu nên đi thì cứ đi thôi. Đợi lần sau có thời gian, chúng ta lại đi ngâm suối nước nóng, không có gì đáng ngại cả!"
Nghiên Thời Thất nhìn dáng vẻ tâm lý của Ưng Phi Phi, trong lòng rất áy náy.
Nhưng ông ngoại đã lớn tuổi rồi, lại còn ở xa bọn họ, nhớ Mộ Bảo là chuyện thường tình.
Nghiên Thời Thất mím môi suy nghĩ một chút, sau đó hai mắt sáng lên, cô đề nghị: "Phi Phi, không thì cậu tới Đế Kinh cùng bọn tớ đi! Tớ nghe nói ở Tây Sơn Đế Kinh có rất nhiều suối nước nóng, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi."
Ưng Phi Phi nghe vậy cũng có chút dao động, nhưng sau khi nghĩ lại thì cô nàng đã nhã nhặn từ chối lời đề nghị của Thập Thất: "Thôi bỏ đi, lần này các cậu phải tới nhà ông Đoan Mộc, tớ đi cùng không thích hợp lắm. Không sao đâu, sau này tìm cơ hội khác cũng được mà, cậu cứ yên tâm đưa Mộ Bảo đi thăm ông ngoại đi. Còn tớ sẽ tranh thủ mấy ngày nghỉ lễ để về nhà dọn dẹp."
Nghiên Thời Thất thấy cô khăng khăng như vậy thì cũng không nhiều lời nữa.
Hai người ăn trưa ở một nhà hàng Tây. Vì Thập Thất còn phải đến phòng làm việc một chuyến nên Ưng Phi Phi đã tự gọi xe trở về căn hộ.
Theo tuổi tác lớn dần, bạn bè xung quanh đều đã lập gia đình.
Mặc dù điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của họ, nhưng nhiều khi mỗi người đều có những ràng buộc riêng, nên họ không thể sống và chơi đùa theo ý mình được nữa.
Ưng Phi Phi bước lên cầu thang của khu chung cư, liên tục thở dài.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, sống một mình đã lâu nhưng lại không thể thay đổi được hiện trạng này.
Khi cô đến tầng của mình, đang cúi đầu móc chìa khóa thì trong hành lang truyền tới một giọng nói không vui: "Cô còn biết đường quay về cơ à?"
Ưng Phi Phi sợ đến mức ném chìa khóa đi.
Chùm chìa khóa đập đúng vào trán Mặc Lương Vũ, sự im lặng đáng sợ lập tức phủ kín hành lang.
Cậu ấm này một tay chống gậy, một tay ôm trán, trừng mắt nhìn Ưng Phi Phi với vẻ khó tin: "Cô..."
Ưng Phi Phi thì hết hồn ôm ⓝⓖ-ự-ⓒ nhìn cậu ta: "Sao anh lại ở đây? Làm tôi sợ muốn 🌜-𝐡ế-ⓣ!"
"Liên quan gì đến cô!" Mặc Lương Vũ xoa trán, nhân tiện dùng mũi chân đá chùm chìa khóa trên mặt đất: "Bớt nói những lời vô ích đi, mau mở cửa ra, chân tôi đau!"
Ưng Phi Phi lấy lại tinh thần, nhặt chìa khóa lên rồi mở cửa. Nhưng cô vừa xoay người, chưa kịp nói gì thì đã thấy Mặc Lương Vũ chống gậy khập khiễng bước vào trước.
← Ch. 1863 | Ch. 1865 → |