Truyện:Người Dấu Yêu - Chương 1863

Người Dấu Yêu
Hiện có 1890 chương (chưa hoàn)
Chương 1863
0.00
(0 votes)


Chương (1-1890 )

CHƯƠNG 1863: ĐỨA TRẺ TO XÁC MẶC LƯƠNG VŨ

Dứt lời, hai cánh tay của Mặc Lương Vũ giống như chi giả, lập tức buông thõng xuống bên cạnh giường: "Đúng vậy, tay cũng không thể cử động được!"

Ưng Phi Phi nhìn hành động kì quặc giống như trẻ con của cậu ta, tiện tay cầm nĩa lên, đưa một miếng dưa vàng lên miệng cậu ta: "Ăn đi."

Không biết cậu ấm này lại giở tính gì đây!

Giống như một đứa trẻ to xác chưa trưởng thành vậy.

Mặc Lương Vũ há miệng cắn một miếng dưa vàng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng khiến cậu ta thoải mái nheo mắt lại.

Hai người cứ một người ăn một người đút trong yên lặng như vậy. Hộ lý ở bên cạnh thì ngây người nhìn, có chút ước ao.

Đến gần hai giờ chiều, Ưng Phi Phi nhìn thời gian, sau đó đứng dậy nói: "Tôi phải quay về công ty rồi, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Chờ đã!" Mặc Lương Vũ vội vàng gọi cô lại, ho nhẹ một tiếng rồi dẩu môi về phía đầu giường: "Cho tôi uống nước!"

Ưng Phi Phi lại đặt ví xuống, kiên nhẫn cầm cốc nước đút cho cậu ta từng thìa một.

Mới uống được hai ngụm, cậu ấm lại bắt đầu đòi hỏi: "Tôi đói bụng!"

Ưng Phi Phi nhìn về phía hộ lý, người đó lập tức ngầm hiểu: "Tôi, tôi đi mua cơm!"

Nghe vậy, Mặc Lương Vũ trừng mắt nhìn anh ta, anh đừng có lắm chuyện!

Sau mấy pha đòi hỏi, Ưng Phi Phi cũng nhìn ra Mặc Lương Vũ cố ý gây chuyện.

Cô không rảnh quan tâm đ ến cậu ta, sau khi dặn dò hộ lý vài câu, cô rời khỏi phòng bệnh.

Mặc Lương Vũ nằm trên giường nhìn trần nhà, thở dài, vẫy tay với hộ lý, nói: "Lần sau, chỉ cần cô ấy đến, anh hãy tự tìm một chỗ nào đó ngồi tạm, đừng có làm kỳ đà trước mặt chúng tôi!"

Hộ lý xoa tay mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi tìm một chỗ ngồi tạm!

Trong hai giờ tiếp theo, Mặc Lương Vũ suýt chút nữa thì chửi đổng!

Hộ lý đã đi đâu rồi? Cậu ta muốn đi vệ sinh! Mẹ kiếp!

***

Một tuần sau, Mặc Lương Vũ xuất viện.

Mắt cá chân của cậu ta chỉ bị trẹo, sau khi được điều trị cố định trong bệnh viện, cậu ta ra lệnh cho quản gia trong nhà đưa cậu ta về biệt thự của nhà mình.

Giáng Sinh đã trôi qua, còn nửa tháng nữa là đến đám cưới của anh Hai và Lăng Tử Hoan.

Cậu ta đã hỏi bác sĩ, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, không tùy tiện vặn vẹo cổ chân thì đến lúc đó có thể xuống giường đi lại được bình thường rồi.

Trong những ngày làm bệnh nhân vừa rồi, Mặc Lương Vũ đã nhận thức được rõ ràng một chuyện.

Ưng Phi Phi không có tình cảm với cậu ta!

Nếu không phải ngày nào cậu ta cũng thúc giục thì người phụ nữ này sẽ luôn lấy cớ công việc bận rộn, rất hiếm khi đến bệnh viện thăm cậu ta.

Mà Ưng Phi Phi càng phân rõ ranh giới như vậy, Mặc Lương Vũ càng nôn nóng muốn gặp cô.

Vì vậy, vào buổi sáng hôm trở về biệt thự nhà mình, cậu ta lại gọi điện cho Ưng Phi Phi.

Hôm nay là ngày cuối năm, ngày mai là Tết

Dương lịch, là ngày cả nước nghỉ lễ!

Đầu dây bên kia rất ồn ào, Mặc Lương Vũ nhìn điện thoại di động, nghi ngờ hỏi: "Ưng Phi Phi, cô đang ở chợ à? Sao lại ồn ào như vậy?"

Ưng Phi Phi đang đến trường quay thăm đoàn làm phim: "..."

"Có anh ở chợ thì có, tìm tôi có việc gì?"

Mặc Lương Vũ khịt mũi: "Cô không đi làm sao?"

"Không, số liệu cuối năm đã thống kê xong rồi, cho nên phòng chúng tôi được nghỉ Tết trước!"

Trong ba ngày nghỉ Tết Dương lịch, cô dự định sẽ xả hơi.

Đúng lúc phân cảnh gần đây của Thập Thất sắp quay xong, hai cô bạn thân thiết đã bàn nhau đi tắm suối nước nóng, nhân tiện đưa cả Tiểu Mộ Bảo theo!

Nghe được câu trả lời của cô, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Lương Vũ sa sầm: "Cô được nghỉ mà không biết đến thăm tôi sao?"

Mặt Ưng Phi Phi đầy nghi vấn: "Không phải anh đã xuất viện rồi ư? Tôi còn đi thăm anh làm cái gì?"

Chương (1-1890 )