Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 294

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 294
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


Cậu nhóc cười tươi rói, gật đầu. Dáng vẻ khi cười rộ lên trông vô cùng đáng yêu: "Ăn chứ! Mạc Mạc muốn ăn!"

"Nhóc tên là gì?" Lệ Nam Hành không đưa bánh ngay cho cậu nhóc mà nhướng mày hỏi.

Phong Lăng hơi cau mày: "Lệ Nam Hành, anh đừng có lạnh lùng quá thế! Đứa bé này còn nhỏ, anh hỏi vậy, có thể cậu nhóc nghe không hiểu đâu."

"Hai tuổi rồi. Nghe hiểu được." Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: "Mấy câu đơn giản vẫn có thể hiểu được."

Sao anh biết đứa bé này hai tuổi?

Phong Lăng không nói thẳng, ôm lấy đứa bé, nhìn mặt cậu nhóc: "Con có hiểu chú đang hỏi con cái gì không?"

Cậu nhóc nhìn chiếc bánh ngọt rồi lại nhìn Lệ Nam Hành, bỗng cười tươi rói, để lộ ra mấy cái răng sữa trắng xinh: "Mạc Mạc."

"Mạc Mạc." Vừa rồi Phong Lăng cũng nghe thấy cậu nhóc cứ luôn mồm Mạc Mạc gì đó, khẽ xoa xoa đầu cậu nhóc: "Dễ thương quá, đúng là đứa bé ngoan. Ba mẹ con đâu rồi?"

Mặc dù hơi nghi ngờ bóng người đột ngột vụt qua khi nãy nhưng cô nhất thời không dám tin.

Văn Nhạc Tình và Bác sĩ Văn...

Cũng đã lâu lắm rồi cô không gặp hai người họ nhưng cũng không thể đột nhiên lại có một đứa trẻ thế này. Rốt cuộc trong hai ba năm vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?

"Là mẹ nhóc đưa nhóc đến đây sao?" Lệ Nam Hành lại hỏi tiếp.

Cậu nhóc đã nói tên mình cho anh biết nhưng thấy Lệ Nam Hành không đưa bánh ngọt cho mình nên cậu bĩu môi, dùng ánh mắt năn nỉ nhìn sang Phong Lăng: "Chị ơi... Mạc Mạc muốn ăn bánh nhưng chú không cho..."

Vẻ mặt của Lệ Nam Hành thoáng chốc tối sầm lại: "Tôi là chú? Cô ấy là chị?"

Phong Lăng giành lấy chiếc bánh ngọt khỏi tay anh: "Anh làm khó một đứa nhóc làm gì? Ba mươi tuổi đầu rồi, không gọi là chú, lẽ nào phải gọi là anh? Nếu thằng nhóc gọi là anh, anh có mặt mũi mà đáp lại sao?"

Lệ Nam Hành: "..."

Phong Lăng đưa chiếc bánh ngọt cho cậu nhóc. Khi cô vừa đặt cậu nhóc xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh để cậu bé ngồi ăn, điện thoại trong túi của cô vang lên. Lấy điện thoại trong túi ra nhìn một lát, ai ngờ là tin nhắn của Văn Nhạc Tình – người mà đã lâu không gặp cũng không liên lạc gì với cô.

Sao Văn Nhạc Tình biết số điện thoại mới của cô?

[Phong Lăng, bây giờ chị có chút việc cần rời khỏi Mỹ. Phiền em giúp chị trông nom thằng bé một thời gian! Thằng bé tên Văn Sơ Mạc, là con của chị, đã được hai tuổi một tháng, ăn gì cũng được, không kén ăn. Chị thật sự không còn cách nào khác nên khi biết em đến đây tối nay, chị đã nhân cơ hội đưa thằng nhóc tới. Nhưng chị không tiện xuất hiện. Đợi chị quay về sẽ giải thích với em. Làm phiền em nhé!]

Xem xong tin nhắn ấy, Phong Lăng lại quay ra nhìn cậu nhóc trong nháy mắt đã chét đầy kem của chiếc bánh gato lên khắp mặt.

Thật sự là con của Văn Nhạc Tình sao?

Lại còn đúng là hai tuổi?

Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn sang Lệ Nam Hành cũng đang nhìn chăm chú cậu nhóc: "Anh biết chuyện của Văn Nhạc Tình?"

"Biết không nhiều lắm. Có điều trước giờ, nhà họ Lệ và nhà họ Văn vẫn thường xuyên qua lại với nhau nên có nghe được chút chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa hai anh em nhà họ mấy năm gần đây." Lệ Nam Hành hờ hững nói: "Sau khi mang thai, Văn Nhạc Tình trốn chui trốn lủi để sinh đứa trẻ ra, nhưng hình như nhà họ Văn xảy ra chút vấn đề, sau đó cô ấy luôn trốn không gặp Văn Lận Hàn. Đứa bé này cũng là do mình cô ấy nuôi nấng. Hôm nay cô ấy đột nhiên đưa đứa bé đến đây, cố ý giao cho em nhưng lại không xuất hiện, chắc là do có việc gì đó bất đắc dĩ mà cô ấy buộc phải làm..."

"Cho nên đứa bé này... thật sự là con của Bác sĩ Văn và Văn Nhạc Tình...?"

"Với vẻ ngoài này thì anh cũng chẳng thể nghĩ là người nào khác được. Chẳng phải vừa nãy em đã có đáp án rồi sao?" Hàng lông mày tuyệt đẹp của Lệ Nam Hành hơi nhướng lên: "Chắc Văn Nhạc Tình thật sự không còn cách nào khác, nếu không sao cô ấy lại giao đứa bé cho em được?"

Phong Lăng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: "Nếu không sao cô ấy lại giao đứa bé cho em được? Câu này là sao?"

"Em biết chăm trẻ con?"

"Có gì mà không biết. Nếu quả thật không chăm được thì em sẽ đưa về nhà họ Phong. Nếu cô ấy đã giao đứa bé cho em, em sẽ không giao cậu nhóc cho Bác sĩ Văn đâu." Phong Lăng dứt lời lại nhìn tên nhóc con lúc này đã chét đầy kem trêи bánh lên người.

Nói thì dễ, nhưng quả thật cô chưa từng chăm sóc trẻ con, cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với trẻ con. Phong Lăng không rõ là mình nên làm gì.

Nhưng Văn Nhạc Tình đã giao đứa bé cho cô, cô cũng không thể bỏ mặc nó được.

"Đưa đến nhà họ Phong không phải là cách tốt. Văn Lận Hàn rất dễ tìm ra tung tích của đứa bé."

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải Văn Nhạc Tình vẫn luôn thích anh trai mình sao? Bây giờ đã có đứa bé rồi, sao cô ấy còn ra sức tránh né anh ta như vậy? Đến cả con ruột mà cô ấy cũng không cho anh ta gặp?"

Lệ Nam Hành chỉ lạnh lùng nhướng mày nhìn cô: "Ở Washington anh cũng không có chỗ ở cố định, nhưng em có thể tạm thời để đứa bé ở trong khách sạn Lệ thị có hùn vốn đầu tư ở bên này. Không có sự cho phép của anh, bất kỳ ai cũng không thể tới gần. Em có thể đến đây chăm sóc cậu nhóc bất cứ lúc nào. Anh cũng che giấu được hành tung của đứa nhỏ."

Phong Lăng quay người, ngồi xuống cạnh chiếc sofa, xoa xoa đầu Mạc Mạc. Khi nghe được lời của Lệ Nam Hành, cô không ngước mắt nhìn anh, chỉ bình tĩnh nói: "Cách này của anh đúng là rất ổn, một mũi tên bắn được hai con chim, đến cả em cũng phải đến chỗ anh ở."

"Không phải anh đang nghĩ cách giúp em sao?" Lệ Nam Hành nói mà không hề thấy ngượng.

Phong Lăng chẳng thèm để ý đến anh, chỉ lấy hai tờ khăn ướt từ chỗ người phục vụ đi ngang qua, giúp Mạc Mạc lau phần kem dính trêи người và trêи miệng của cậu nhóc.

Đến tận giờ, đứa nhóc này tìm không thấy mẹ nhưng vẫn không khóc, còn gọi cô là chị ngọt xớt. Chắc là trước khi đưa cậu nhóc qua chỗ cô, Văn Nhạc Tình đã nói gì đó nên cậu nhóc mới ngoan ngoãn ở cạnh cô.

Nếu Văn Nhạc Tình đã không muốn cho Văn Lận Hàn tìm ra đứa bé, ở một nơi như Washington, cô không có được nhiều quyền lợi đặc biệt giống khi ở New York và Los Angeles, vậy thì nơi ở của Lệ Nam Hành chính là chỗ tốt nhất.

"Buổi sáng khi em đi làm hay bận việc, anh sẽ sắp xếp giúp việc và vệ sĩ đến chăm nom cậu nhóc. Người của anh tuyệt đối kín miệng." Ánh mắt của Lệ Nam Hành hơi tối lại, trong mắt anh không hề có người nào khác, cũng không có đứa bé nào cả, chỉ có một mình Phong Lăng với ánh mắt do dự đang ngồi cạnh sofa.

Nên thu lưới rồi!

Nếu anh còn không thu lưới, cô lại bỏ trốn theo thói quen, có bắt cũng không bắt nổi.

"Anh phải hứa sẽ để cho đứa bé ở một phòng riêng biệt, không phải ở cùng phòng với anh." Phong Lăng chậm rãi lên tiếng: "Như vậy em mới tiện đến chơi với cậu nhóc."

"Đến phòng anh thì sao chứ?" Lệ Nam Hành không vui, khẽ chau mày: "Anh giúp em trông nom đứa bé, em lại còn ra điều kiện với anh? Em thật sự cho rằng anh nhường em hết lần này đến lần khác, cảm thấy anh không làm được gì em hả?"

"Thói quen sinh hoạt hàng ngày của anh không lành mạnh, sẽ ảnh hưởng đến thằng bé." Phong Lăng tìm bừa một lý do.

Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc cô: "Thói quen sinh hoạt của anh không lành mạnh chỗ nào?"

"Anh hút thuốc, sẽ rất ảnh hưởng đến hệ hô hấp của trẻ con." Phong Lăng tiếp tục viện cớ.

"Hơ." Lệ Nam Hành khẽ cười: "Bây giờ em sinh luôn cho anh một đứa, anh đảm bảo sẽ cai thuốc ngay tức khắc."

*****

Phong Lăng đã quá quen với cái kiểu hành động vô liêm sỉ của người đàn ông này, cô lườm anh một cái, sau đó tiếp tục lấy giấy ướt lau kem trêи mặt cho Mạc Mạc.

Dáng vẻ cẩn trọng và đầy kiên nhẫn của Phong Lăng khiến Lệ Nam Hành lại phải nhìn cô thêm hồi lâu.

"Chị ơi, ăn." Bàn tay nhỏ bé của nhóc Mạc Mạc cứ cầm lấy một quả anh đào nhỏ ở trêи chiếc bánh, rồi đưa đến bên miệng Phong Lăng.

Phong Lăng nhớ đứa nhóc này vừa mới bò từ dưới đất lên, nên tay không sạch sẽ, mà lúc này trong bàn tay dính đầy kem bánh đó đang cầm một trái anh đào. Cô cúi xuống nhìn cậu nhóc rồi lại nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười kia, bỗng mỉm cười, rồi cúi đầu ngậm lấy quả anh đào trêи tay của cậu nhóc: "Được rồi, chị ăn rồi đấy. Em phải ngoan nhé. Nếu mẹ em đã giao em cho chị trông, vậy thì em phải ngoan ngoãn và nghe lời chị, biết chưa?"

"Dạ." Bé Mạc Mạc ra sức gật đầu, khuôn mặt hiểu chuyện cùng với ánh mắt ngoan ngoãn, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.

Phong Lăng lại xoa xoa đầu cậu nhóc. Đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, ngoảnh lại thì nhìn thấy Lệ Nam Hành đang nói chuyện với mấy nhân vật nổi tiếng ở gần đó.

Để Văn Nhạc Tình yên tâm, cô vẫn nên để đứa bé này ở chỗ Lệ Nam Hành.

Dù sao thì trước đây, Văn Nhạc Tình cũng giúp đỡ cô không ít.

...

Trước khi rời khỏi bữa tiệc chiêu đãi của Tổng Giám đốc E, ông Mike đã mời rất nhiều người nổi tiếng ở đây đến khu nghỉ dưỡng của ông ấy để nghỉ ngơi vào cuối tuần này. Mọi người đều đồng ý và đương nhiên cả Phong Lăng và Lệ Nam Hành cũng góp mặt.

Cũng bởi vì mối quan hệ giữa Phong Lăng và Lệ Nam Hành nên trong suốt bữa tiệc, Tổng Giám đốc E không dám lại gần cô một bước. Và chỉ cần ông ta xuất hiện trong phạm vi mười mét quanh Phong Lăng thì sẽ bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của vệ sĩ bên cạnh Lệ Nam Hành.

Còn Dư Tranh cứ mù mờ từ đầu tới cuối bữa tiệc.

Hôm nay, Tổng Giám đốc Lệ tới đây đâu phải để bàn chuyện hợp tác, anh chẳng để tâm chút nào cả.

Rõ ràng là đến để tiếp cận cô Phong mà...

Nếu biết trước Tổng Giám đốc Lệ đến đây để yêu đương thì anh ta đã chẳng đến đây để tăng ca cả buổi tối làm gì? Biết vậy thì anh ta đã về nhà ngủ một giấc, chứ chẳng thèm ở đây mà nhìn boss thồn thức ăn cho chó rồi!

Mặc dù đống thức ăn cho chó này là xuất phát từ một phía, còn cô Phong nhà người ta có vẻ như không thèm đáp lại, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi. Dù sao thì ngày thường, ở trong công ty, Tổng Giám đốc Lệ là một người vô cùng lạnh lùng, khắc nghiệt, không ngờ khi đứng trước mặt cô Phong, anh lại tỏ ra dễ chịu như vậy. Trời ơi, trời ơi, trời ơi!

...

Phong Lăng tự lái xe rời khỏi căn biệt thự lưng chừng núi của Tổng Giám đốc E. Bé Mạc Mạc ngồi ở ghế phụ lái được cô thắt dây an toàn cho, đang ngủ rất ngon lành. Đôi má trắng mịn của cậu bé trông vô cùng dễ thương. Nhưng vì cậu nhóc quá nhỏ, nên dây an toàn kẹt đúng vị trí trêи cổ cậu, sợ dây an toàn thít chặt vào cổ, nên cả đoạn đường Phong Lăng phải lái xe rất chậm.

Cùng lúc đó, chiếc SUV màu đen vẫn chạy song song với chiếc xe của cô với tốc độ rất chậm. Dư Tranh không biết Tổng Giám đốc Lệ định làm gì mà chỉ biết chạy theo xe của cô Phong theo yêu cầu của anh.

Sau khi xuống núi, Lệ Nam Hành mới nói: "Đi đến khách sạn Besiding, dẫn đường cho cô ấy."

"Vâng." Dư Tranh gật đầu, lúc này mới dám tăng tốc, lái xe vượt lên phía trước xe của Phong Lăng.

Phong Lăng ở phía sau thật sự đi theo xe của bọn họ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu nhóc đang ngủ say ở bên cạnh, chỉ sợ cậu bé có chỗ nào không thoải mái.

Khoảng cách từ ngọn núi này đến khách sạn Besiding khoảng hai mươi kilomet. Nhưng lúc này, đường sá ở Washingtion rất thoáng, không bị tắc xe, nên chỉ tầm hai mươi phút là đến nơi.

Phong Lăng dừng xe xong mới bế cậu nhóc ra ngoài. Mạc Mạc ăn rất no, mà ngủ cũng rất say, nghiêng đầu nằm im thin thít trong tay Phong Lăng, đến khi xuống xe cũng không tỉnh.

Khi Dư Tranh xuống xe mới biết Phong Lăng đưa đứa bé kia về, mà hơn nữa hình như Tổng Giám đốc Lệ cũng biết điều này nên anh ta chỉ đứng bên cạnh, cũng không dám hỏi nhiều. Có điều thấy đứa bé ngủ say như vậy, Dư Tranh vội cởi áo khoác ra đắp lên cho cậu nhóc: "Cô Phong, khi trẻ nhỏ ngủ sợ nhất là bị trúng gió, cô lấy áo khoác của tôi đắp lên cho cậu nhóc đi."

Phong Lăng nhận áo rồi nói tiếng cảm ơn, sau đó cô đưa mắt nhìn Lệ Nam Hành đã bước xuống xe từ lúc nào không hay.

Người đàn ông tiện tay đóng cửa xe, theo thói quen định lấy thuốc hút, nhưng vừa ngoảnh đầu lại đã gặp phải ánh mắt của Phong Lăng, bàn tay anh bỗng khựng lại, sau đó hờ hững ra hiệu cho Dư Tranh: "Đặt một phòng ở tầng cao nhất rồi sắp xếp mấy người qua đây để trông coi thằng bé, tìm thêm bảo mẫu để chăm sóc nữa."

"Vâng, thưa Tổng Giám đốc." Tuy không hiểu gì nhưng Dư Tranh cũng không dám tò mò, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng vào trong sắp xếp.

"Vào trong thôi." Lệ Nam Hành nhìn Phong Lăng.

Phong Lăng không đáp lời, chỉ bế bé Mạc Mạc đi vào trong. Thấy cô ôm khư khư cậu bé như không nỡ buông tay, hàng lông mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ động, anh đưa tay ra, định đỡ lấy cậu nhóc: "Đưa anh bế cho."

Ai ngờ, không biết cậu nhóc tỉnh lại từ lúc nào, nghe thấy lời anh nói thì chẳng những không buông mà còn dùng hai cánh tay mập mạp ôm chặt lấy cổ Phong Lăng, nũng nịu trong vòng tay cô, cái miệng chúm chím nói: "Không muốn... em muốn chị bế cơ..."

Thấy Phong Lăng dù bị cậu nhóc kia ôm chặt lấy cổ mà vẫn bật cười, sắc mặt Lệ Nam Hành tối sầm lại: "Thằng nhóc này!"

Suốt quãng đường đi đến căn phòng mà Lệ Nam Hành đã cho người đặt trước, Phong Lăng vẫn luôn ôm chặt lấy Mạc Mạc. Không ngờ rằng một người lạnh lùng, ngang tàng như Lệ Nam Hành lại vô cùng cẩn thận gọi người sắp xếp một căn phòng dành cho trẻ con, bên trong có hai chiếc giường, một lớn một nhỏ, còn có chiếc cầu trượt nhỏ nhắn mà trẻ con thích chơi, trong góc phòng còn có mấy khối gỗ đầy màu sắc và một chú ngựa gỗ nhỏ xinh.

Phong Lăng đặt Mạc Mạc xuống, cậu nhóc phấn khích cứ chạy đi chạy lại trong phòng, tự mình chơi, nhưng vì còn nhỏ nên hoạt động có hơi khó khăn, có điều rõ ràng là Văn Nhạc Tình từng đưa cậu bé đi công viên chơi nên cậu bé biết mình chơi cái gì bằng cách nào, tự mình đi trượt vài lượt cầu trượt, rồi thích thú chạy tới ôm mấy khối gỗ không chịu buông.

Thấy đứa bé chơi vui vẻ, Phong Lăng cảm thấy bản thân không phụ lòng gửi gắm hiếm có này của Văn Nhạc Tình.

"Hài lòng chứ?" Lệ Nam Hành khoanh hai tay đứng dựa người vào cửa, lạnh lùng liếc nhìn dáng vẻ nhảy lung tung đầy hứng khởi khắp phòng của cậu nhóc.

Dư Tranh đứng bên cạnh nghe thấy lời này liền nghĩ: Đúng là Tổng Giám đốc Lệ có thể phá vỡ mọi tiền lệ vì cô Phong.

Rõ ràng Tổng Giám đốc Lệ rất ghét trẻ con, thậm chí anh còn không có kiên nhẫn dỗ dành bất kỳ đứa trẻ nào, vậy mà chỉ vì một câu nói của Phong Lăng, anh liền đón cậu nhóc này đến nơi ở của mình.

Phong Lăng quay đầu nhìn anh: "Ừm, hài lòng. Nếu như chỉ có em ở đây chơi cùng với thằng bé, anh không xuất hiện thì càng hài lòng hơn."

Lệ Nam Hành hừ một tiếng: "Muốn qua cầu rút ván, em mơ đi!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-351)