← Ch.292 | Ch.294 → |
Lệ Nam Hành đột ngột xuất hiện tại khu vườn phía sau căn biệt thự khiến Phong Lăng đứng đần mặt ra tại chỗ.
"Em lại đây." Người đàn ông bình thản lên tiếng, giọng điệu không thể phân biệt rõ được là anh đang vui hay giận.
Phong Lăng tiếp tục đứng đực ra đó, chân như bị đóng đinh tại chỗ.
"Em bị ngốc hay sao mà giờ này lại đứng bên cạnh bể bơi hóng gió?" Giọng của anh trầm xuống: "Anh nhắc lại lần nữa, lại đây!"
Nghe ra được sự bực dọc trong giọng nói của anh, Phong Lăng cất bước đi tới, dừng ở chỗ cách anh khoảng một mét.
Khoảng cách không quá gần nhưng đủ để cô nhìn rõ được khuôn mặt của anh hơn khi đứng dưới ánh đèn, hàng lông mi dài của anh buông xuống, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô, không có vẻ gì là anh đang tức giận.
"Không phải anh đang bàn chuyện với ông Mike à? Sao lại ra đây?" Phong Lăng lên tiếng: "Chắc bữa tiệc ở trong kia vẫn chưa kết thúc, một người quan trọng như anh Lệ đột ngột mất tích thì không được hay cho lắm đâu!"
Ý cô là trong mắt những người kia, cô và Phong thị vốn chẳng là gì cả, có mất tích hay không cũng chẳng có mấy ai để ý đến.
Lệ Nam Hành chạm lên mặt cô, kết quả lại thấy má cô lạnh toát.
Anh khẽ nhíu mày, lập tức áp bàn tay ấm áp của mình lên mặt cô, xoa cho đến khi hai gò má của cô ấm lên mới chịu dừng lại.
Mặc dù Phong Lăng bị anh xoa mặt đến phát đau nhưng cô không lên tiếng. Cái tính ngoan cố đã ăn vào xương tủy của người đàn ông này rồi. Ở đây không giống như ở nhà, cũng không phải là nơi thuộc về hai người họ. Một khi cô lỡ miệng hay xảy ra chuyện gì, bị người khác nhìn thấy thì không hay.
"Không phải lúc một mình đối mặt với đám người kia, em khí thế lắm sao?" Ánh mắt Lệ Nam Hành hơi tối lại, giọng điệu sặc mùi chế giễu: "Vậy sao khi anh đi tới, em lại không dám ho he tiếng nào nữa? Gặp anh khiến cho tâm trạng em bị ảnh hưởng nhiều đến thế cơ à?"
"Không ảnh hưởng gì cả! Nhưng đúng là em không thể phản ứng kịp với việc gặp anh trong tình huống lúc đó." Phong Lăng không thay đổi sắc mặt: "Ít nhất thì em cũng là lính mới trong lĩnh vực kinh doanh, khó tránh khỏi việc dè dặt một chút khi gặp người quen."
"Ồ, ý em là em đang xấu hổ?" Người đàn ông nâng cằm cô, chăm chú nhìn.
"Không có, em đang suy nghĩ xem mình nên làm gì để có được khoản vốn đầu tư một tỷ kia. Ai ngờ anh vừa xuất hiện đã thu hút nhiều ánh mắt đến thế. Em đột nhiên cảm thấy mình không nhất thiết phải tranh giành cùng một nguồn vốn với anh nên dự định đổi một mục tiêu mới." Khi nói chuyện, Phong Lăng ngoảnh đầu để thoát khỏi bàn tay anh: "Hôm nay Tổng Giám đốc E chỉ có ý thăm dò em thôi, cũng không có gì quá đáng. Dù sao thì hôm nay cũng không nghiêm trọng hơn so với em tưởng tượng. Em tự có chuẩn bị cả rồi, không cần anh nhọc lòng."
Nghe thấy mấy chữ ở phía đằng sau, ánh mắt của Lệ Nam Hành tối sầm lại, anh thuận tay tiếp tục nắm chặt cằm của cô: "Dù biết tên khốn kia có ý đồ xấu với mình mà em vẫn đến đây?"
"Ông ta có thể làm gì em chứ? Nếu như dám làm chuyện gì đó đi quá giới hạn thì kẻ chết cũng là đối phương." Phong Lăng biết rõ là mình đang cãi chày cãi cối nhưng vẫn cứng miệng lớn tiếng.
Lệ Nam Hành cười nhạo: "Em nghĩ nơi này là đâu? Giới làm ăn buôn bán kinh doanh là nơi cho phép em vung dao giết người à? Phong thị nhà em không cần danh tiếng và thể diện nữa hả?"
"Suy cho cùng, có thể vực dậy được Phong thị hay không cũng chỉ có thể dựa vào sức mình em thôi. Nếu may mắn thì em còn chống đỡ được, không may thì em cũng hết cách."
Vậy nhưng vừa dứt lời, cằm cô bỗng truyền đến một cảm giác vô cùng đau.
Cô bất giác nhíu chặt mày.
Lệ Nam Hành lạnh lùng mím môi, nhìn thấy biểu cảm như đang cố gắng chịu đựng trêи khuôn mặt cô, ngọn lửa giận dữ của anh bốc lên ngùn ngụt.
Anh vươn tay kéo người con gái luôn chọc giận vào lòng, nâng khuôn mặt cô lên, hôn vào đôi môi đó một cách mạnh bạo.
Nụ hôn bất ngờ cùng với đôi môi nóng bỏng của Lệ Nam Hành khiến cho hàng lông mày của Phong Lăng giật giật. Run rẩy một hồi, Phong Lăng định đẩy anh nhưng người đàn ông lại nhân cơ hội này, ra tay nhanh chóng không để cho cô kịp hít thở, hôn say đắm một lúc lâu. Có lẽ vì cảm thấy tư thế này không đủ để xả cơn tức, anh vội vã ôm lấy cô, ép cô sát vào tường, giam cầm cô bằng khuôn ngực nóng bỏng của mình, rồi cứ như vậy mà hôn một cách nồng cháy.
Phong Lăng bị anh hôn đến mức mất đi khả năng suy nghĩ. Vốn dĩ cô đã uống chút rượu ở trong kia, tuy không nhiều nhưng vừa rồi cô còn đứng hóng gió một lát, loại rượu vang thượng hạng kia ít nhiều gì cũng có chút nồng độ cồn. Người vừa mới hóng gió hơi lạnh mà bây giờ đã dần dần nóng lên. Loại cảm giác nóng bỏng này xông thẳng lên não, sau đó xộc lên hốc mắt cô.
Phải một lúc lâu sau, Lệ Nam Hành mới buông cô ra, có điều, anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn nên lại cúi đầu ʍút̼ lên đôi môi đã bị hôn đến sưng tấy của Phong Lăng lần nữa, cắn ʍút̼ một lần không đủ, sau đó là hai lần, ba lần. Hơi thở của Phong Lăng đều bị nụ hôn của anh đẩy trở về, khó thở đến nỗi khiến cô đứng không vững. Cơn say dần dần xâm chiếm đầu óc của Phong Lăng. Rõ ràng cô biết là mình cần phải đẩy anh ra nhưng vì hoa mắt chóng mặt lại cộng thêm việc nghe thấy tiếng động ai đó đang đi từ bên trong về hướng này, Phong Lăng không dám cử động mạnh để tránh thu hút sự chú ý của người khác.
Cô giơ tay kéo mạnh phần thắt lưng của người đàn ông, muốn kìm anh lại, nhắc nhở anh buông cô ra. Kết quả, khi tay cô vung lung tung trêи thắt lưng của đối phương, ngón tay cọ vào hai bên hông anh, người đàn ông thở dốc một tiếng ngay trêи trán của cô, đầu ngón tay sờ loạn khóe mắt Phong Lăng, trong giọng nói khàn khàn còn kèm thêm chút gì đó chưa đủ thỏa mãn: "Có anh ở đây, em còn cần may mắn gì nữa? Vừa tự nhốt mình trong nhà, lại đi du học ở Anh, em giày vò anh hai năm cũng đủ rồi đấy."
Phong Lăng trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang muốn làm lành với cô, bị chọc tức đến sắp không nói nên lời.
Cô muốn nói là mình chẳng muốn giày vò ai, cô cũng không rảnh rỗi như vậy.
Cuộc sống chỉ đường cho cô thì cô cứ đi theo sự sắp xếp đó mà thôi.
Rõ ràng là anh ngang ngược mà lại còn không biết xấu hổ.
Nhưng Lệ Nam Hành đã chấp nhận lý do "rõ ràng là vì rời khỏi căn cứ nên cô mới chịu thiệt nhưng cô lại cứ luôn ngang bướng, cứng miệng nói rằng cô không muốn bỏ dở con đường này" của đối phương. Đầu ngón tay anh đặt lên đôi môi của Phong Lăng, dùng giọng nói vừa khàn vừa trầm của mình giải thích: "Trước tiên, hôm nay anh đến đây không phải là để tranh giành khoản vốn đầu tư một tỷ với em nhưng dù anh không giành không tranh, trải thảm cho em đi thì đến cuối cùng, em vẫn thua anh thôi. Chỉ là trong bất kỳ hoàn cảnh nào anh cũng không muốn em thua quá khó coi nên anh đã tay đỡ giúp em, nhưng chính em lại không tiếp nhận, cứ muốn ương ngạnh đối đầu với anh. Thứ hai, em cũng đã được định trước là sẽ gả cho anh rồi. Khi xưa, di vật kia vốn là vợ danh chính ngôn thuận của anh. Vậy nên ba chữ 'chồng sắp cưới' của anh chẳng có gì là không đúng cả. Em cần phải sớm làm quen với nó, nên sớm chấp nhận đi, nhé?"
Phong Lăng nhìn anh, không dám tin cái mồm không biết ngượng kia, còn cả thái độ hiển nhiên tự ban danh "chồng sắp cưới" nữa: "Lệ Nam Hành, anh đúng không biết xấu hổ là gì nữa rồi..."
"Biết yêu em là đủ rồi, anh còn cần biết xấu hổ làm gì?" Người đàn ông khẽ cười, véo má cô, đầu ngón tay còn vướng vài sợi tóc dài của cô.
*****
Phong Lăng nhìn thấy bên cạnh có người đang đến gần thì vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo anh buông cô ra.
Lệ Nam Hành vẫn ôm cô không chịu buông: "Tổng Giám đốc E lén đút lót cho mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty nên tạm thời ông ta được thăng chức. Mặc dù lần này ông ta có được tư cách bàn chuyện khoản về tiền đầu tư tài chính nhưng quyền hành cũng không quá cao. Em lấy lòng lão ta, chi bằng cố gắng lấy lòng anh đây này. Dù sao lãnh đạo cấp cao của công ty ấy cũng là bạn từ thời "cởi truồng tắm mưa" với anh đến tận bây giờ."
"Vậy thì chẳng phải em không có cơ hội thắng nào sao?" Phong Lăng khẽ lẩm bẩm một câu.
Lệ Nam Hành hơi nhướng mày, lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Em cho là, anh sẽ giành với em?"
"Không phải." Phong Lăng phản ứng lại theo bản năng: "Cho dù anh không tranh đua gì thì cũng sẽ có người khác sẽ giành mất! Trong tình huống hiện tại, phần thắng của em vốn dĩ không nhiều."
"Phần thắng có lớn hay không thì chỉ có thể xem xem em có hiểu chuyện hay không thôi." Bàn tay nóng bỏng của Lệ Nam Hành áp sát lên eo cô, ánh mắt của anh còn sâu hơn cả màn đêm tối tăm ở phía sau lưng: "Thay vì cúi đầu khép nép với loại người lòng dạ bất chính như Tổng Giám đốc E, chi bằng em đối tốt với anh – người quen cũ của em hơn một chút, chưa biết chừng anh sẽ giúp em một tay." Trán của Phong Lăng khẽ nhíu lại: "Lệ Nam Hành, anh quên mình đã đánh cược gì với em rồi sao? Anh giúp em một tay?"
"Thà cho em thắng trước một ván còn hơn là khiến em hoang mang sau khi thua anh. Ít nhất thì trái tim em vẫn là của anh!" Lệ Nam Hành nhướng mày, cười khẽ: "Vừa nãy em đứng ở bên hồ bơi lâu như vậy là để nghĩ cách giành chiến thắng trước mặt anh à?"
"..."
"Thật ra không cần phiền phức đâu. Chỉ cần em cười với anh, hôn anh một cái thì đừng nói là một tỷ, thậm chí là hai tỷ, ba tỷ cũng sẽ chảy vào ngân sách của Phong thị ngay tức khắc." Người đàn ông vừa nói, vừa chơi đùa với mái tóc dài của cô: "Điều mà anh cần, chỉ là em mà thôi."
Phong Lăng lại quay mặt sang chỗ khác, người đàn ông giơ tay xoay mặt của cô lại: "Đừng quay đi. Anh có chuyện nghiêm túc muốn nói với em đây."
Thì ra, bản thân anh cũng biết vừa rồi mình không hề nghiêm túc.
"Chuyện gì vậy?"
"Em định xử lý chuyện của TMing thế nào? Đó là chi nhánh của Phong thị, em có muốn thu hồi lại không?"
"Muốn chứ."
"Tổng Giám đốc E và Phong Minh Nhất từng hợp tác với nhau rất nhiều lần. Chuyện lần này chắc chắn là hai người bọn họ cấu kết trước với nhau."
"Em cũng đoán ra được."
"Muốn thu hồi TMing như thế nào?"
"Người đại diện hợp pháp của TMing vẫn là Phong thị. Nếu như em muốn thu hồi thì hắn ta cũng chẳng đứng vững được. Chỉ là phải xem thử bây giờ em có muốn xử hắn không thôi." Phong Lăng lại liếc nhìn mấy người đi qua bên đường.
Lệ Nam Hành nhéo má cô, rồi buông cô ra: "Em không thích thân mật với anh trước mặt người ngoài đến vậy sao? Thôi thì nể mặt em vậy! Vào trong trước đi, ngoài này gió lớn quá."
...
Trong phòng tiệc, ông Mike vừa mới tiếp chuyện một nhóm bạn bè trong giới kinh doanh xong rồi han huyên đôi chút với Tổng Giám đốc E, sau đấy ông ấy đi về phòng nghỉ dành cho khách quý để nghỉ ngơi. Tổng Giám đốc E vẫn ở lại để tiếp tục đón tiếp khách dự tiệc.
Không có ông Mike ở đây, bầu không khí trong phòng tiệc trở nên sôi động, thoải mái hơn nhiều. Dù sao thì khi có mặt của những bậc lão làng trong giới kinh doanh, hơn nữa ông Mike còn là thầy hướng dẫn của rất nhiều doanh nhân nổi tiếng nên vừa rồi, ít nhiều gì mọi người cũng phải kiềm chế. Người thì khiêu vũ, người uống rượu, còn có người lại ngồi tám chuyện. Mấy cô gái xinh đẹp vừa rồi còn nhân cơ hội vây lấy Lệ Nam Hành, bây giờ túm tụm lại một chỗ, thỉnh thoảng thấp giọng bàn về chuyện ban nãy. Họ vẫn cảm thấy hơi khó tin về chuyện Lệ Nam Hành đã đính hôn.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì là sai. Trước nay, nhà họ Lệ không bao giờ tiết lộ chuyện gia đình ra ngoài. Lệ Nam Hành cũng mới tiếp quản sự nghiệp của gia tộc chưa lâu, với một người trẻ tuổi như anh, chuyện đính hôn cũng không có gì là kỳ lạ cả. Có khi anh còn đính hôn trước khi tiếp quản Lệ thị cũng nên.
Nhưng sao mấy người bọn họ lại lờ mờ nhớ lại rằng, hình như cách đây vài năm có nghe được tin tức nhà họ Lệ và nhà họ Phong kết thông gia? Khi ấy, truyền thông cũng đăng tin rần rần mấy ngày, nhưng sau đấy thì tin tức này bốc hơi!
Năm xưa, hình như cô con gái thứ hai nhà họ Phong vẫn còn mất tích mà nhỉ?
Lẽ nào tin tức năm đó có vấn đề? Hay hai nhà này có chuyện bí mật gì đó?
Giữa đường, Lệ Nam Hành bị người khác giữ lại bàn chuyện làm ăn, Phong Lăng không đi theo. Mặc dù Lệ Nam Hành ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô đi theo nhưng cô lại chọn cầm lấy ly rượu vang, giơ lên với bóng dáng anh đang ở xa xa, không hề có ý ép buộc mình ở bên cạnh anh.
Lệ Nam Hành tối sầm mặt, định đi thẳng về phía này, ngay lúc ấy, Phong Lăng cảm nhận được bên cạnh chân cô thoáng qua một bóng dáng nhỏ bé, cô vừa liếc mắt thì bất ngờ nhìn thấy một đứa bé trai chật vật bò ra từ dưới gầm bàn, đang cố gắng đứng dậy, bước lảo đảo về phía cái bàn, vươn tay ra để lấy bánh ngọt.
Nhưng trêи mặt bàn còn để rất nhiều ly và rượu vang. Đứa trẻ lại nắm lấy chiếc khăn trẻ bàn ở bên trêи, nếu cứ tiếp tục kéo như vậy, chiếc khăn trải bàn sẽ bị tụt xuống, bánh ngọt và ly rượu ở trêи bàn sẽ rơi trúng người cậu nhóc.
Phong Lăng nhanh chóng đặt ly rượu xuống, tiến về phía trước, bế đứa bé kia lên.
Vì nhìn thấy trêи tay Phong Lăng còn bế thêm một bé trai, bước chân của Lệ Nam Hành bỗng hơi dừng lại. Cảnh tượng Phong Lăng bế đứa bé trai ở trước mắt, không hiểu sao chẳng có chút cảm giác xa cách nào, thậm chí người con gái luôn luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với anh, bây giờ bế một đứa trẻ trêи tay lại có ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Con thích ăn gì, cô lấy cho con! Đừng với tay lấy đồ, như thế con sẽ làm mình bị thương đó." Phong Lăng vừa nói, vừa nhéo nhẹ chiếc mũi xinh xẻo của cậu nhóc, đồng thời nhìn xung quanh xem xét. Không biết ai đã dắt theo cậu nhóc đến đây, sao không thấy bố mẹ của cậu bé.
Ngay khi cô quay người, đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua, nhưng bóng người đó đi rất vội.
Phong Lăng ngẩn người ra.
Văn Nhạc Tình?
Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt tròn tròn đang mở to của bé trai mà mình đang bế trong tay. Đứa bé này chắc cũng khoảng hơn hai tuổi, cái đầu nấm dễ thương được cắt tỉa gọn gàng che vầng trán của cậu nhóc. Cậu bé còn đang cố gắng vươn cánh tay, nhìn về phía chỗ bánh ngọt trêи bàn, nói không rõ tiếng: "Bánh ngọt... Mạc Mạc muốn ăn bánh ngọt..."
Đứa bé này...
Phong Lăng kinh ngạc nhìn trân trân vào khuôn mặt đứa bé. Mắt của cậu nhóc to to, có thần thái, rất giống mắt của Văn Nhạc Tình, nhưng hàng lông mày của cậu bé lại có cảm giác rất giống Bác sĩ Văn.
Cuối cùng Lệ Nam Hành cũng đi đến gần, nhìn đứa bé trong tay cô, anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: "Anh không ngờ em lại thích trẻ con đấy."
Phong Lăng: "...Vừa rồi em nhìn thấy cậu bé suýt chút nữa kéo khăn trải bàn xuống nên mới bế lên."
Lệ Nam Hành không nói nhiều, hơi liếc nhìn đứa bé trong tay Phong Lăng. Anh tiện tay cầm một miếng bánh ngọt được cắt thành hình tam giác lên, nhìn cậu nhóc mắt sáng lên khi thấy bánh ngọt được đưa đến tận miệng, nhướng mày nói: "Muốn ăn hả?"
← Ch. 292 | Ch. 294 → |