Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 292

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 292
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lệ Nam Hành chưa bao giờ dẫn theo người con gái nào tới dự các bữa tiệc. Hiếm lắm mới có dịp anh góp mặt tại một sự kiện như lần này, đã thế còn ôm khư khư cô Hai có thân thế kỳ quái của nhà họ Phong rồi một mực nói rằng mình là chồng sắp cưới của người ta.

Điều quan trọng là cô Hai của nhà họ Phong lại cứ dè dặt, trốn tránh Lệ Nam Hành.

Mặc dù bữa tiệc ngày hôm nay không mời những công ty truyền thông lớn tới, nhưng lại có khá nhiều hãng tin dưa lê vỉa hè trà trộn vào bên trong, bọn họ đã giơ chiếc camera cỡ nhỏ của mình lên từ lâu.

Nhất là khi nhìn thấy cô Hai nhà họ Phong có ý định chuồn đi trước mặt Lệ Nam Hành, chuyện tình cảm giữa hai người này đều khiến cho mọi người tò mò. Theo lý mà nói thì hai người này không thể có liên quan gì đến nhau, nhưng xem ra thì có lẽ hai người này đã quen biết từ lâu rồi.

Hành động này của Lệ Nam Hành hoàn toàn không hề giống với những lời đồn không gần gũi phụ nữ hay không hứng thú với phái đẹp về anh.

Phong Lăng cũng không ngờ rằng trước mặt bao nhiêu người như vậy, Lệ Nam Hành lại có thể dùng thân phận chồng chưa cưới để chèn ép cô.

Cô đứng chôn chân tại chỗ, mặt mũi cứng đờ, giờ phút này cô không biết nên nói gì cho đúng. Lớn tiếng chối bỏ? Dù gì thì Lệ Nam Hành cũng đang giúp cô, khiến anh mất mặt cũng không phải là chuyện tốt gì đối với cả hai bên. Nhưng chẳng lẽ cô cứ phải thừa nhận như vậy sao?

Cô mở to mắt nhìn trân trân đám người đang quây quanh mình và anh, không nói lời nào. Mãi cho đến khi Lệ Nam Hành dần dần nới lỏng tay, khẽ đẩy cô ra, nhưng tay anh vẫn đặt trêи cánh tay cô, đầu cúi xuống nhìn cô.

Không biết chiếc cúc trêи cổ tay áo anh đã được cởi ra từ khi nào, cổ tay áo được anh hơi sắn lên, để lộ ra đường cong chỗ cổ tay vô cùng săn chắc. Dường như hành động ôm lấy rồi buông ra của anh khiến cho vẻ khó gần, lạnh lùng trước mặt mọi người của anh đều biến mất. Nhưng cái biểu cảm hơi khó chịu, thậm chí còn có phần lạnh lùng trêи mặt anh lúc này lại khiến cho ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, không dám nói gì.

Phong Lăng nhìn anh, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Tổng Giám đốc E đứng ở bên cạnh cô, đột nhiên ghé sát lại một chút rồi nói: "Hóa ra cô Phong đây là vợ sắp cưới của Tổng Giám đốc Lệ? Đây đúng là một tin sốt dẻo, bất ngờ thật đấy!"

Từ câu nói trêи, mọi người có thể nghe ra được Tổng Giám đốc E đang cố gắng làm hòa. Ông ta có thể không xem Phong thị ra gì nhưng không dám coi thường nhà họ Lệ. Nếu như hai người này về chung một nhà thì mấy công ty tài chính như của ông ta làm gì còn chỗ đứng trong giới kinh doanh của cộng đồng người Hoa tại nước Mỹ nữa.

Lúc này, trong mắt Tổng Giám đốc E, dáng vẻ không lên tiếng của Phong Lăng rất khớp với những gì Lệ Nam Hành vừa nói.

Tức giận, không thèm để ý tới nhưng lại không muốn làm mất mặt chồng sắp cưới của mình. Vậy nên cô gái này vừa bối rối vừa ấm ức đứng trơ ra tại chỗ, không nói gì. Có vẻ như quan hệ của hai người bọn họ vô cùng thân thiết, quen thuộc nhưng lại giống như đang cãi nhau rồi giận dỗi chiến tranh lạnh với đối phương.

"Tránh ra." Ánh mắt của Lệ Nam Hành như một con dao sắc lẹm lướt qua mặt Tổng Giám đốc E.

"Tổng Giám đốc Lệ." Tay thư ký của Tổng Giám đốc E sợ hãi khí thế của người đàn ông trước mặt, mãi mới mở được miệng: "Hôm nay, cô Phong đây và ngài đều là khách quý của chúng tôi. Vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ... đều là lỗi của tôi cả. Vốn dĩ Tổng Giám đốc E của chúng tôi không có ý so đo chuyện cái áo bị làm bẩn nhưng vì tôi quá nóng nảy nên đã nặng lời. Mong anh không để bụng với một người thấp cổ bé họng như tôi..."

"Hiểu lầm nhỏ?" Lệ Nam Hành khẽ cười khẩy: "Đứng ở đây, ăn nói hùng hồn, đúng cũng là cậu, sai cũng là cậu. Ai cho cậu cái tư cách làm vậy?"

"Vừa... Vừa rồi, quả thực thái độ của cô Phong đây đúng là không coi ai ra gì! Vì nóng vội nên tôi đã ăn nói hơi khó nghe, chứ thật sự tôi cũng không... Không có ý gì khác..." Thư ký của Tổng Giám đốc E rặn ra từng chữ một cách khó khăn: "Tổng Giám đốc Lệ, mong anh đừng làm khó tôi nữa..."

Thấy Phong Lăng đột nhiên nhìn mình, thư ký của Tổng Giám đốc E vô thức thận trọng lùi về phía sau một bước, người này sợ rằng Phong Lăng sẽ nói gì đó khiến cho Lệ Nam Hành – người đang không muốn bỏ qua mọi truyện, sẽ làm ra việc gì đó.

"Bỏ đi, chỉ là một chuyện nhỏ thôi! Tôi sẽ đền áo lại cho Tổng Giám đốc E, nhưng xin thứ lỗi, tôi không thể đáp ứng được những yêu cầu khác của ông. Còn về việc tài trợ, có lẽ chúng ta để sau đi, đợi đến Hội nghị Tài chính rồi thẳng thắn bàn chuyện thì hơn. Một bữa tiệc vốn dĩ nên vui vẻ tận hưởng, mọi người không nên vì chuyện nhỏ nhặt của tôi mà cụt hứng."

"Cô Phong cũng đã nói vậy rồi thì mọi người lại tiếp tục thoải mái vui vẻ đi, chỉ là sự cố nhỏ thôi, ha ha ha." Người thư ký đứng bên cạnh tiếp tục giảng hòa cũng thở phào một hơi.

Lệ Nam Hành vẫn phớt lờ Phong Lăng nhưng mắt anh lại vẫn nhìn cô chằm chằm.

"Vừa nãy Tổng Giám đốc E đã đưa ra yêu cầu gì với em?"

"..." Phong Lăng lườm anh một cái, đánh mắt ra hiệu cho anh đừng tiếp tục làm to chuyện nữa. Cô muốn thu xếp ổn thỏa mọi truyện. Bây giờ, Phong thị không thể chịu nổi phong ba bão táp nữa. Đúng là Lệ thị chẳng e ngại điều gì nhưng Phong thị do đích thân cô vực dậy, giờ lại đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Lúc nên nhịn thì vẫn phải nhịn.

Tổng Giám đốc E đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Phong Lăng giống như sợ hãi cô sẽ nhắc đến chuyện ban nãy ông ta đã làm khó cô.

Lúc này, đột nhiên xung quanh bắt đầu trở nên xôn xao, dường như mấy người đứng đầu trong giới tài chính vừa rồi đang đi tới. Ngay lập tức, hơn một nửa số người đang đứng quanh đấy, quay đầu hướng về phía bên kia. Trong thoáng chốc, không khí ở xung quanh trở nên thoáng đãng hơn hẳn, khiến cho đầu óc hơi lơ mơ của Phong Lăng đột nhiên tỉnh táo trở lại.

"Tổng Giám đốc Lệ!" Trợ lý Dư Tranh nhớ ra hôm nay Lệ Nam Hành đến đây là để bàn chuyện công việc với mấy ông lớn trong giới tài chính, thấy bọn họ đã đi đến gần, anh ta đứng sau lưng Lệ Nam Hành vội thấp giọng nhắc anh một câu: "Bây giờ chúng ta qua đó hay là..."

Dường như Lệ Nam Hành không nghe thấy lời nói của trợ lý, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Phong Lăng: "Phong Lăng, em định tiếp tục giận dỗi với anh mãi thế này hả?"

Lệ Nam Hành đúng là Lệ Nam Hành, anh không coi ai ra gì đến độ không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người cũng như là hoàn cảnh xung quanh.

Phong Lăng siết chặt tay thành nắm đấm, khó khăn lắm mới đi được đến gần anh, giọng nói chỉ vừa đủ để anh nghe thấy: "Có chuyện gì chúng ta không thể để rời khỏi đây rồi nói sao?"

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cười nhạt của người đàn ông.

"Không muốn bị bàn tán?"

"..."

"Hay lắm." Anh thong thả nói ra hai từ. Cuối cùng ánh mắt lạnh như băng của anh cũng dời khỏi người Phong Lăng.

Phong Lăng nhìn thẳng vào mặt đối phương. Mặc dù người đàn ông không rời đi ngay tức khắc nhưng anh đã quay người đi về hướng đám người đang tụ tập lại.

"Cậu Lệ, rất vui được gặp cậu!" Ông lớn trong giới tài chính bước lên trước nhiệt tình bắt tay với Lệ Nam Hành. Rõ ràng người này cũng đã có tuổi nhưng vì được chăm sóc tốt nên gương mặt trông vẫn rất sáng sủa, khỏe mạnh. Đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng yêu thích và thân thiết đối với Lệ Nam Hành.

"Ông Mike, rất vui được gặp ông!" Lệ Nam Hành hơi nhếch miệng cười, mặt dù ánh mắt đã bớt lạnh lùng, nhưng khí thế của anh thì vẫn còn đó, nó khiến anh trông có vẻ thờ ơ với những người xung quanh.

*****

Lệ Nam Hành và ông Mike đi lên phía trước để bàn công chuyện. Phong Lăng vẫn đứng nguyên tại chỗ, khi cô quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lệ Nam Hành. Anh nhìn cô thêm lần nữa trước khi đi. Đôi mắt đen láy, lạnh lùng của anh lướt qua người cô.

Phong Lăng cảm nhận sâu sắc được rằng chuyện tối hôm nay hoàn toàn bị làm cho loạn cả lên rồi. Thứ nhất là cô không ngờ được rằng Tổng Giám đốc E lại dùng cách thức hèn hạ này để thử xem cô có ý định lấy tình đổi tiền hay không. Hai là ông ta cũng chẳng ngờ được rằng Lệ Nam Hành sẽ nhúng tay vào chuyện này và cả việc giữa cô và Lệ Nam Hành có mối quan hệ không rõ ràng nữa.

Thật ra ngay cả cô cũng không thể tin được là mọi truyện sẽ phát triển theo hướng này. Cô nghe tiếng bước chân rời đi của người đàn ông rồi quay đầu cầm lấy một ly rượu lên uống.

Sự tức giận đang mắc trong cổ họng bỗng bị đè ép xuống theo cái lành lạnh của rượu vang.

"Cô Phong, cô vẫn ổn chứ?" Bởi vì biết được quan hệ giữa cô và Lệ Nam Hành không phải là bình thường nên mấy người còn đứng ở gần mới dần để ý đến cô, người chẳng quen chẳng biết gì cũng nhanh chóng hỏi han quan tâm chút.

Phong Lăng cầm ly rượu, ngoảnh lại thoáng nhếch miệng: "Không sao."

"Cô và Tổng Giám đốc Lệ..." Người kia tò mò, do dự muốn thử hỏi thăm cô chút gì đó.

"Anh Lệ nói đùa thôi!" Phong Lăng không muốn giải thích gì nhiều, cười xã giao với người kia, sau đấy cầm ly rượu bỏ đi.

Thật ra Lệ Nam Hành là một người vô cùng bình tĩnh, lý trí trong rất nhiều chuyện, nhưng một khi cô bị làm hại hoặc bị người khác đối xử quá đáng thì cho dù là trước đây khi ở trong căn cứ hay là ngay tại chỗ này đều sẽ không thể thấy được sự bình tĩnh, lý trí của anh. Thậm chí hai chữ "rộng lượng" cũng không thể tồn tại.

Cho dù là trước mặt bao nhiêu người trong giới kinh doanh ở đây đêm nay, anh vẫn rất có thể làm ra cái chuyện giận cá chém thớt.

Bản thân Phong Lăng không biết rằng mình sẽ gặp anh ở đây đêm nay. Hơn nữa trong tình huống vừa rồi cô lại không chịu phối hợp với anh. Không biết rằng cô sẽ phải lãnh hậu quả ra sao, điều gì đang chờ đợi cô.

...

Mặc dù ông Mike cũng đã có tuổi như dù sao đi nữa ông ấy vẫn là một vị khách vô cùng quan trọng trong bữa tiệc chiêu đãi đêm nay.

Điều cần bàn luận đều liên quan đến mối quan hệ lợi ích và tình hình khái quát của các công ty. Cuộc thảo luận kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Sau nửa tiếng, Lệ Nam Hành nhìn quanh phòng một lượt nhưng không thấy bóng dáng Phong Lăng đâu, anh hơi nhíu mày lại.

"Xin thứ lỗi." Nói xong, anh lập tức quay người rời đi.

...

Bây giờ Phong Lăng không thể cứ bỏ đi như vậy. Dù sao, chuyện ban nãy vẫn chưa được làm rõ, nếu như cô cứ lẳng lặng bỏ đi, thứ bị ảnh hưởng nhiều nhất sẽ là danh tiếng, thể diện của Phong thị trong giới kinh doanh.

Nhân lúc tạm thời không có chuyện gì, cũng không cần giao thiệp nhiều với người khác nên Phong Lăng đi đến sân sau căn biệt thự và phát hiện ra có một bể bơi vô cùng lớn ở đây. Bể bơi được bao quanh bởi khu vườn mang đậm phong cách châu Âu.

Khi đi ra ngoài, người phục vụ trong sảnh đã phục vụ chu đáo, phục vụ đó đưa cho cô một chiếc áo khoác và nói rằng bây giờ trời đã tối, thời tiết rất lạnh, gió to, nếu muốn ra ngoài hít thở không khí thì khuyên cô nên mặc thêm áo vào.

Phong Lăng cảm ơn, khoác chiếc áo lên người, đứng bên cạnh hồ bơi, nhìn xuống hồ nước xanh trước mặt.

Khách khứa vẫn cứ nói chuyện vui vẻ trong phòng tiệc ở phía sau, ở đằng này thì vắng vẻ, không có người. Thi thoảng có một vài người đi qua, họ cũng chỉ là những người làm vườn hoặc người giúp việc trong biệt thự. Tại căn biệt thự nằm ở sườn núi này, phía sau chỉ có khu vườn xinh đẹp này là được lắp đặt đèn chiếu sáng. Phong cảnh ban đêm của khu vườn kết hợp với ánh đèn sáng được thiết kế vô cùng hoàn hảo, không làm cho người khác cảm thấy khó chịu như là ở trêи núi, ngược lại có khung cảnh đẹp, không khí trong lành, tất cả mọi thứ đều rất vừa ý. Điều quan trọng là nếu không xét đến việc Tổng Giám đốc E là loại người có sở thích quyến rũ phụ nữ thì ông ta đúng là một người có con mắt thẩm mỹ không tồi.

Phong Lăng đứng lặng yên bên hồ bơi, một cơn gió thổi qua làm mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Phong Lăng nhìn chăm chú vào từng đợt sóng gợn, nhớ đến đôi mắt lạnh băng cùng với ánh nhìn cảnh cáo của Lệ Nam Hành dành cho cô vì cô không chịu phối hợp với anh.

Một khi đã bước chân vào giới kinh doanh, sớm muộn gì cô cũng phải học cách tự đối mặt với mọi truyện.

Người từng không thích ỷ lại vào người khác như cô, chẳng lẽ lại phải dựa dẫm vào Lệ Nam Hành vào lúc này sao?

Chỉ cần có anh, vô vàn những vấn đề rắc rối mà cô cần phải đối mặt đều sẽ không còn là vấn đề nữa, thậm chí có rất nhiều thứ mà cô nghĩ trăm phương ngàn cách mới đạt được thì anh lại có thể dễ dàng lấy được chỉ bằng vài câu nói bâng quơ.

Sự khác biệt như vậy càng khiến cô khó chịu, cô không muốn, cô không phục!

Khi còn ở trong căn cứ rèn luyện cùng với anh, cô không đánh thắng anh đã đành, đằng này đến bây giờ vẫn đánh không lại.

Có những lúc, Phong Lăng thật sự nghi ngờ, không biết rốt cuộc Lệ Nam Hành đã đem ánh sáng, sắc màu vô tận vào cuộc sống của cô hay là để lại cho cô những chiếc bóng rất sâu đậm nữa.

Nếu như không lấy được khoản đầu tư một tỷ này, có lẽ dù cô không cam tâm thì sau này cũng chỉ đành để Lệ Nam Hành kiểm soát mình mãi mãi mà thôi.

Phong Lăng lại đứng thêm một lúc, chuẩn bị quay lại bữa tiệc.

Ai ngờ, khi vừa quay người, một dáng người cao ráo đập thẳng vào mắt cô.

Người đàn ông tựa người vào dàn nho được dựng ở giữa căn biệt thự và bể bơi. Không biết là anh đã đứng ở đó bao lâu. Ánh đèn được thiết kế ở phía sau vườn vô cùng đẹp, phản chiếu lên mặt anh, nhưng khuôn mặt ấy lại bị bóng của giàn nho che khuất nên không thấy rõ được biểu cảm, chỉ thấy đốm lửa chập chờn của điếu thuốc ở kẽ ngón tay.

Nếu như là Phong Lăng của trước đây, khi còn ở trong căn cứ XI, chỉ cần nhìn thấy anh không vừa mắt, cô sẽ quay đầu bỏ đi ngay, không thèm để ý tới anh, một lời cũng chẳng buồn nói.

Nhưng lần đấy, Lệ Nam Hành nói, anh yêu cô mười năm rồi.

Từ lần cô suýt bị anh lột đồ trong phòng xông hơi của trại trẻ mồ côi, rồi khi cô dùng mấy viên đá tạo thành ám hiệu để khiêu khích anh lúc ở cánh rừng bên ngoài trại trẻ, cho đến lúc cô gia nhập căn cứ. Từ năm cô mười ba tuổi và cho đến mãi sau này, hình bóng của anh vẫn luôn giữ một vị trí nhất định trong cuộc đời cô.

Đến cô cũng không thể ngờ rằng bản thân lại hợp hợp tan tan với người đàn ông này lâu như vậy.

Mười năm, cuộc sống khôn lường, đến cuối cùng, đời người có được bao nhiêu cái mười năm cơ chứ?

Cô quá hiểu về tính cách của bản thân: ngoan cố, dè chừng, không chấp nhận những thứ chướng mắt, không thích đi theo lối mòn cũ, hay cứng đầu, ương bướng khiến người khác khó chịu.

Vậy nhưng Lệ Nam Hành lại có thể kiên trì yêu cô bao năm qua, thậm chí chưa từng có bất kỳ một cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh, cho dù là có thì anh cũng không cho người ấy lấy một cơ hội nào cả. Đến cả một cơ hội để cô ghen thôi cũng chẳng có.

Cho dù tức giận, nhưng sau cùng cô không muốn con đường của hai người quá gập ghềnh vậy nên mới vội vàng đánh cược một ván. Hoặc là lấy anh, đời này kiếp này sẽ quấn quýt lấy nhau, hoặc là chia tay, không bao giờ gặp lại.

Có lẽ cũng vì ở bên nhau quá lâu rồi nên cô không có kiên nhẫn và sức lực để đi vun đắp tình cảm với bất cứ một người nào khác nữa. Cho dù cô có đủ kiên nhẫn để vun đắp tình cảm thì ai mới có thể lọt được vào mắt cô đây?

Tiểu Bát từng nói cô và Quý Noãn giống nhau, lần đầu học được cách yêu đã đều gặp được người tốt nhất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)