Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh (8)
← Ch.262 | Ch.264 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cho nên, cô muốn đứng xa một chút quan sát hắn.
Nhưng hắn lại luôn bị thương.
Mới vừa muốn rời đi, lại không thể khống chế được bản thân mà nghĩ tới hắn, lại muốn đi tìm hắn.
Cô muốn đưa hắn về nhà cô, không thể đứng mãi ở trong cái căn nhà như hầm băng thế này được.
Quân Vực ho khan từng đợt.
Tô Yên dìu hắn đi.
Quân Vực chậm chạp nói
"Tôi hiểu ý của em."
Hắn cúi đầu, lông mi đen nhánh run rẩy.
"Về sau, tôi sẽ cách em thật xa. Sẽ không quấy rầy tới em nữa."
Hắn đi tới bên giường, ngồi xuống.
Vừa ho, vừa nói
"Em đi đi."
Âm thanh khàn khàn suy yếu, nghe vào tai vô cùng đau lòng.
Tô Yên mím môi, đứng ở cửa.
"Được."
Nói xong, liền dứt khoát xoay người đi.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Quân Vực ngồi ở mép giường, ho khan từng tiếng, đỡ thành giường.
Cúi đầu trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ba phút sau.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Tô Yên lại quay trở về.
Cô đi đến trước mặt Quân Vực.
"Anh muốn tự đi theo em, hay là em phải trói anh đi?"
Tô Yên rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn một chút nào.
Quân Vực sốt cao, sắc mặt càng lúc càng tái đi.
"Không phải em không muốn nhìn thấy tôi sao? Vì sao phải quay lại đây?"
Tô Yên ôm lấy Quân Vực
"Em đổi ý."
Cô cũng muốn rời đi.
Nhưng lại không yên lòng.
Cô chắc chắn, cô đi rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn sẽ để bản thân mình tùy ý vật vờ trong căn nhà này cho đến khi đông lạnh mà chết.
Lăn lộn một hồi lâu, Tô Yên thay đổi ý định.
Cô định tìm cuộn dây thừng trói hắn lại trước rồi tính.
Trói hắn lại, để ở trước mắt, Tô Yên không tin hắn có thể lăn lộn mà xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ cần hắn không bị thương, cô sẽ không bực bội.
Tô Yên lên tiếng
"Em không muốn chia tay anh."
Quân Vực nghe xong, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vừa ho khan vừa cười tự giễu
"Về sau, em cảm thấy tôi chướng mắt, có phải cũng sẽ tùy ý mà vứt bỏ tôi hay không?"
Hơn nửa người hắn đã đè lên người Tô Yên, bị cô khiêng ra ngoài.
Tô Yên sửng sốt.
"Sẽ không."
Quân Vực nhìn cô, đôi mắt đen nhánh
"Em cũng từng nói, em sẽ không bỏ rơi tôi."
Tô Yên không nói nữa, đưa hắn đi ra ngoài.
Cô mở miệng
"Vậy về sau cho anh quyền lựa chọn."
Trong giọng nói ấm áp của cô mang theo chút nghiêm túc.
Quân Vực nghe xong, ho khan một tiếng, bộ dáng vô cùng suy yếu.
"Em không cần làm cho có lệ với anh."
Tô Yên lắc đầu
"Em không làm cho có lệ, em thật sự muốn làm hòa với anh."
Làm hòa với hắn rồi, sau này sẽ để ý hắn nhiều hơn một chút.
Để ý hắn cẩn thận, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ít nhất sẽ không xuất hiện hình ảnh như lúc ở Minh Giới nữa.
Chỉ cần hắn không xảy ra chuyện, cô sẽ không bị mất khống chế, không xảy ra nhiễu loạn.
Tô Yên mở cửa xe, đặt hắn vào ghế lái phụ.
Sau đó lái xe đi về nhà cô.
Xe đi một đường, cả hai người cũng yên tĩnh cả một đường đi.
Cho đến khi xe dừng lại.
Tô Yên cởi đai an toàn, nhìn Quân Vực, hỏi
"Anh có nguyện ý không?"
Vừa nói, vừa kéo tay hắn.
Tô Yên hỏi rất nghiêm túc.
Lông mi Quân Vực rung động, lệ chí nơi khóe mắt lay động, rõ ràng khuôn mặt hắn vì sinh bệnh mà tái nhợt, nhưng lại mang theo vẻ đẹp yếu ớt riêng biệt.
Hắn khàn giọng
"Em phải đối xử thật tốt với anh, anh muốn thấy thành ý của em."
Tiểu Hoa vốn đang rất khổ sở.
Nhìn bộ dạng suy yếu của Quân Vực Đại Nhân mà thấy đau lòng.
Kết quả, hắn vừa nói ra một câu này.
Sự đau lòng của Tiểu Hoa tức khắc liền giảm đi một nửa.
Muốn thấy thành ý của ký chủ sao?
Đối xử thật tốt với ngài ấy sao?
Hừ, vừa nghe đã biết là muốn bẫy ký chủ.
Tiểu Hoa giờ đã phân biệt được một ít lời nói của Quân Vực.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Sau đó, nó thấy ký chủ nghiêm túc gật đầu
"Được"
Dứt lời, Tô Yên xuống xe mở cửa ghế phụ, đỡ Quân Vực xuống xe.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, Tiểu Hoa cảm thấy Quân Vực Đại Nhân chính là muốn chiếm tiện nghi của chị!!"
Tô Yên hờ hững đáp
"Không sao."
Tiểu Hoa liền im bặt.
............
Khi Tô Yên đưa Quân Vực về tới nhà, Tiểu Hồng đang ngồi xổm trước tủ lạnh ăn vụng kem ly.
Vừa nhìn thấy Tô Yên trở về, đôi mắt nó sáng rực
"Yên Yên~"
Xung quanh miệng nó đều là kem, thành công tự tố giác việc mình đang làm.
Nửa đêm nửa hôm vẫn không chịu ngủ, ôm kem ly ra nghênh đón Yên Yên trở về nhà.
Tiểu Hồng muốn chạy tới ôm Tô Yên nhưng lại nghe thấy tiếng ho khan.
Lúc này mới để ý Yên Yên còn ôm một nam nhân về nhà.
Tiểu Hồng ngơ ngác hỏi
"Yên Yên, chị lại đổi nam nhân rồi sao?"
Vừa nói xong, tầm mắt của Tiểu Hồng liền đối diện với Quân Vực.
Tiểu Hồng vốn đang rất cao hứng vì gặp được Tô Yên, chớp mắt liền im bặt, ôm ly kem chạy thẳng vào phòng Tô Cổ.
Hic, nam nhân này sao lại chạy tới nhà Yên Yên vậy?
Nó không muốn ngủ một mình.
Ngủ với Cổ Vương chắc chắn tốt hơn.
Kỳ thật đối với Tiểu Hồng mà nói, so với chuyện ngủ một mình, nó càng muốn được ngủ cùng Cổ Vương.
Những ngày tháng trong không gian nó đều ngủ cùng với Cổ Vương, bởi vì nó cảm thấy như vậy sẽ an toàn hơn nhiều, không cần lo lắng đang ngủ ngon thì bị dã thú khác đến ăn thịt.
Tô Yên đỡ Quân Vực đi lên lầu.
Quân Vực mệt nhọc cất tiếng hỏi
"Thằng nhóc kia vì sao lại nói Tiểu Quai muốn đổi nam nhân khác? Tiểu Quai có rất nhiều nam nhân sao?"
Nói xong, hắn liền rũ mắt xuống, âm thanh khàn khàn suy yếu như đang bị thương nặng.
Sau đó, hắn lại hỏi
"Anh là người thứ bao nhiêu?"
Tô Yên vừa đỡ hắn lên tầng, vừa trả lời
"Em chỉ có một mình anh, không có ai khác nữa."
Quân Vực cười khẽ, sắc mặt tái nhợt làm người ta đau lòng
"Em không cần gạt anh."
Tô Yên dừng bước chân nhìn hắn
"Là sự thật."
Quân Vực không nói gì.
Tô Yên tiến gần lại, hôn hắn một cái.
"Là thật mà."
Ánh mắt Quân Vực dừng lại trêи đôi môi của cô, rũ mắt xuống.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Bỗng nhiên nói một câu không liên quan chút nào
"Từ trước tới nay Tiểu Quai hình như không hề nhiệt tình với anh."
Tô Yên nghi hoặc
"Sao?"
Hắn thấp giọng nói một câu
"Tiểu Quai chưa từng hôn anh nồng nhiệt."
Tô Yên nghe mấy chữ "hôn nồng nhiệt" này liền phát ngốc.
Tiểu Hoa nhịn không được chen vào nói
"Ký chủ, Quân Vực Đại Nhân chính là muốn ký chủ dùng sức ôm hôn ngài ấy."
Tô Yên nhìn bộ dáng hiện tại của Quân Vực
"Anh đang bị bệnh."
"Tiểu Quai ghét bỏ anh sao?"
"..."
Cho nên ý hắn chính là ngoại trừ hôn hắn, cô không còn lựa chọn khác.
Tô Yên bước thêm hai bậc thang.
Sau đó ôm cổ Quân Vực, hônnnn.
Từng chút từng chút, từ hôn nhẹ đến hôn sâu.
Cô chỉ biết da lông, làm thế nào để hôn nồng nhiệt cũng không hiểu lắm.
Đương nhiên, mấy thứ da lông như vậy là cũng đủ rồi.
Bởi vì vị nào đó đang sinh bệnh phát sốt đến vô cùng suy yếu đã đè Tô Yên lên tay vịn cầu thang.
Tiểu Hoa nhìn.
Hừ! Vừa rồi còn sốt cao, còn suy yếu đến mức không đi nổi cơ mà.
Thế mà thoắt cái lại có sức lực lớn như vậy mà đè ký chủ ra hôn hôn.
Hừ!
Đều là giả vờ.
Một nụ hôn này, chính là hôn rất lâu.
Nghỉ ngơi một lát, Tô Yên lại bị đè ra hôn.
Hôn hôn, Tô Yên bị Quân Vực đẩy vào trong căn phòng gần đó nhất.
Tiểu Hoa nhìn càng thêm căm giận.
Có sức lực bế cả ký chủ lên, thế mà vừa rồi còn giả bộ không có sức bước đi,
Nửa ngày sau, Tiểu Hoa vội vàng bịt kín hai mắt của mình.
Ô, Quân Vực Đại Nhân cởi váy của ký chủ rồi.
Thật thẹn thùng a ~~
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cuối cùng, Tiểu Hoa thẹn thùng cả nửa ngày nhưng hai người kia lại chẳng phát sinh chuyện gì.
Bởi vì ở giờ khắc cuối cùng, ký chủ tỉnh táo lại.
Sau đó rất nghiêm túc mà lắc đầu
"Anh đang phát sốt."
Thân thể Quân Vực xác thật là nóng như cái lò than rồi.
Sau đó liền bị Tô Yên dùng chăn bông bọc kít mít, thuận tiện cho hắn uống thuốc hạ sốt.
Quân Vực nhịn rồi lại nhịn, ánh mắt lóe lên, cuối cùng cũng không nói lấy một câu.
Tùy ý để Tô Yên bọc hắn kín mít rồi bón thuốc cho hắn uống.
Sáng hôm sau, Tô Yên nhận được điện thoại của chị cả Tô Vân gọi đến.
"Tiểu Yên à, trưa nay em có rảnh không? Chúng ta có thể cùng ăn bữa cơm không?"
Đây chính là điều mấy hôm trước Tô Yên đã đáp ứng với Tô Vân.
Cô gật đầu
"Được."
Tô Vân nói địa chỉ xong rồi tắt điện thoại.
Tô Yên lấy viên thuốc ra đút cho vị nào đó nằm trêи giường.
Hắn sốt cả đêm, nhưng sau khi uống thuốc hạ sốt, đến sáng nay nhiệt độ cơ thể liền giảm xuống, hơn 37 độ một chút.
Sốt nhẹ.
Nhìn hắn có vẻ như không có vấn đề gì.
Tô Yên lên tiếng
"Trưa hôm nay em sẽ ra ngoài ăn cơm."
"Anh không thể đi theo, đúng không?"
Tô Yên do dự một chút.
Nếu là dịp khác thì có thể dẫn hắn theo, nhưng nghe ý tứ của Tô Vân, là muốn cùng cô, Tô Vũ và Tô Thêm ăn cơm.
Mang theo Quân Vực đi có vẻ không hợp lý lắm.
Tô Yên lên tiếng
"Hôm nay là thứ bảy, anh có thể ăn cơm cùng Tô Cổ và Tiểu Hồng."
"Ừm."
Hắn cúi đầu đáp, không nói gì nữa.
Tô Yên đi đến trước giường, duỗi tay kéo áo hắn, xem vết bỏng trêи tay.
Đã nhiều ngày bôi thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, trêи cơ bản là đã sắp khỏi hắn.
Nhưng làn da ở chỗ đó giống như vết rạn. Bị bỏng quá nặng, sợ là sẽ trở thành sẹo.
Tô Yên lên tiếng
"Rốt cuộc vì sao lại bị như thế này? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
Quân Vực ngước mắt, nửa ngày sau mới thấp giọng trả lời
"Dùng nước sôi đổ vào thêm lần nữa."
Hắn nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Tô Yên sửng sốt.
"Anh ······"
Quân Vực không nhìn cô
"Tiểu Quai không chịu để ý tới anh, không muốn nói chuyện với anh, còn muốn đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với anh."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Quân Vực ngẩng đầu lên, ánh mắt u oán
"Tiểu Quai nói không cần liền vứt bỏ anh như vậy."
Lại tới nữa rồi....
Đối với chuyện này, là Tô Yên đuối lý.
Nhưng nghe hắn nói như thế, giống như việc hắn bị bỏng thêm lần nữa cũng là do cô sai.
Cô mở tuýp thuốc mỡ ra, bôi lên vết bỏng
"Về sau anh không được như vậy."
Cô vừa băng bó lại vừa nói.
Quân Vực nhìn đi chỗ khác, chậm rãi nói
"Không làm như vậy, chỉ sợ Tiểu Quai sẽ không thèm để ý tới anh nữa."
Tiểu Hoa nghe Quân Vực nói, lại cảm thấy Quân Vực Đại Nhân thật sự vô cùng đáng thương, thật đau lòng.
Tô Yên kéo tay hắn
"Về sau em sẽ không như vậy nữa."
Lời này không biết cô đã nói bao nhiêu lần, cũng không biết cô đã hứa hẹn bao nhiêu lần, nhưng hắn hình như không quá an tâm.
Tô Yên thấy hắn cúi đầu, không nói một lời.
Cô lên tiếng
"Anh đang suy nghĩ cái gì?"
Quân Vực ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô
"Suy nghĩ vì sao Tiểu Quai lại không muốn anh."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Muốn chứ."
Ánh mắt Quân Vực sáng lên.
"Thật sự?"
"Ừm"
"Muốn bao nhiêu?"
"Rất muốn."
Quân Vực nghe thấy vậy mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
Sau đó, lôi kéo Tô Yên ấn lên giường.
Hắn hôn cô, khàn giọng nói
"Anh cũng rất muốn Tiểu Quai."
Tô Yên trầm mặc, hình như hắn hiểu lầm rồi.
"Anh còn đang phát sốt."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
"Không đáng ngại."
"Cánh tay của anh còn chưa lành hẳn."
"Không sao, anh không ngại."
"Trưa nay em còn có việc muốn ra ngoài.
Quân Vực dừng tay lại, thân thể cứng lại một chút.
"Tiểu Quai không muốn sao?"
Tô Yên không nói gì.
Cô cảm thấy nếu cô nói sai một câu, hắn sẽ đau lòng.
Nam nhân của mình có trái tim bằng pha lê thì phải làm thế nào bây giờ?
Cuối cùng, Tô Yên chậm rì rì đáp lại
"Muốn...."
Sau đó, người nào đó vừa ỉu xìu lập tức vô cùng cao hứng.
Cúi đầu hôn Tô Yên.
Giọng nói của Quân Vực trầm thấp mà vô cùng dụ hoặc.
"Anh cũng rất muốn, muốn Tiểu Quai đến đau lòng."
Quân Vực duỗi tay, mười ngón tay đan xen.
Cùng với ánh nắng sớm, trong phòng ngủ vô cùng ái muội.
....
12 giờ rưỡi.
Tô Yên xuất hiện ở cửa khách sạn Tô Vân đã hẹn.
Quần áo dài, tóc rối tung.
Trời rất nóng, nhưng trong khách sạn có bật điều hòa, thế cho nên dù cô mặc như thế này cũng không thấy nóng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Miệng có chút sưng đỏ, đôi mắt long lanh.
Lúc tới nơi, cũng chỉ thấy một mình Tô Vân.
Tô Vân nhìn Tô Yên, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu.
Đều là người trưởng thành, rất dễ hiểu.
Tô Vân lên tiếng
"Chúng ta đã bao nhiêu năm rồi không ăn cơm với nhau?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm."
Tô Vân rót cho cô một ly nước
"Uống nước trước đi."
Tô Yên bưng ly nước lên, uống một ngụm.
Tô Vân nói chuyện phiếm với cô vài câu, kể những chuyện xảy ra trong mấy năm ở nước ngoài của mình, sau đó cười hỏi cô
"Chị nghe mọi người nói em làm ở công ty của cha không tồi, còn ký kết được mấy hợp đồng lớn."
Nói xong, Tô Vân dừng lại một chút lại mở miệng
"Chị hẹn em ra ăn cơm, nhưng cũng có một yêu cầu hơi quá đáng."
Tô Yên hỏi
"Chuyện gì?"
"Đối với hợp đồng hợp tác với tập đoàn K, chị muốn được cùng em làm."
Tô Yên sửng sốt một chút
"Những văn kiện và tài liệu liên quan đều đã đưa tới cho chị. Em đi cùng cũng sẽ không giúp được gì."
Tô Vân gật đầu
"Chị biết, chỉ là em vẫn là người tiếp xúc lâu nhất với hợp đồng này. Hơn nữa chắc hẳn em cũng nghe nói Cha đã triệu tập cuộc họp để lập phương án ký kết hợp đồng với tập đoàn K. Căn cứ vào biểu hiện trong mấy tháng này. Giữa em và Tô Vũ, cha muốn chị chọn một người để hỗ trợ chị. Chị tín nhiệm em hơn rất nhiều."
Tô Yên trầm mặc.
Không thể tin được Tô Vân lại muốn cô đi làm chuyện này.
"Gần đây em khá bận, khả năng sẽ không rảnh tay."
Tô Vân cười nói
"Không sao, em có thể làm ở nhà. Chị chỉ cần phương án cuối cùng."
Tô Vân thậm chí còn đồng ý chuyện Tô Yên không cần tới công ty đi làm, chỉ cần cô đồng ý tiếp tục tham gia kế hoạch này.
Vốn dĩ, Tô Yên đã có thể ký kết hợp đồng với tập đoàn K, nếu không phải giữa chừng nhảy ra một Trình Giảo Kim là An Túc, hợp đồng đã ký xong từ lâu rồi.
Nếu cái hợp đồng này đến cuối cùng vẫn không ký được, thì thực sự có chút tiếc nuối.
Nghĩ vậy, Tô Yên liền đáp ứng.
"Được."
Tô Vân nghe Tô Yên nhận lời xong, cười một cái rồi chạm ly với cô.
Nửa giờ sau, Tô Vũ và Tô Thêm cùng nhau tới.
Tô Vũ cười gọi một tiếng
"Chị"
Tô Thêm đi sau lưng Tô Vũ, mặc một chiếc áo thun đen rộng thùng thình, quần túi hộp rách gối, là mốt mới nhất của thanh niên bây giờ.
Tô Thêm năm nay 17 tuổi, bởi vì ở nhà được cả nhà chiều chuộng cung phục không khác gì tiểu tổ tông.
Chiều đến hỏng luôn rồi.
Vừa ngồi xuống, đã chưng ra cái bộ mặt không kiên nhẫn, lấy di động ra bấm bấm, giống như đang có việc.
Tô Vân đang muốn mở lời, Tô Thêm đã trực tiếp đánh gãy.
"Chị, chúc mừng chị về nước, nhưng tôi vẫn còn chuyện cần làm, cho nên nếu chị muốn ôn chuyện với tôi, ngắn gọn chút. Các anh em của tôi vẫn đang chờ tôi đến."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Khẩu khí nói chuyện không nhỏ.
Tô Vũ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói
"Chị, chị đừng giận nó, nó vẫn luôn như vậy đấy."
Tô Vũ tuy rằng nói như vậy, nhưng lại không hề có một lời ngăn cản Tô Thêm đừng dùng thái độ như vậy nói chuyện.
Đại khái là từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều, Tô Vũ thậm chí còn cảm thấy thái độ của Tô Thêm như vậy cũng không có gì là không lễ phép.
"Chị, có chuyện gì thì chị nói ngắn gọn đi. Cha còn giao cho em chuyện khác cần xử lý. Gần đây công ty chúng ta đang muốn hợp tác với tập đoàn K khai thác một miếng đất. Em còn phải đi gặp tổng giám đốc của bọn họ. Chị cũng hiểu mà, không thể để người ta chờ mình được."
Lời này nói ra, ý tứ chính là có việc phải đi.
Tô Vân bưng tách trà lên uống, cười nói
"Chị không có chuyện gì. Chỉ là rất lâu rồi không được gặp các em. Các em có việc thì cứ đi trước, chị hai Tô Yên ở lại đây với chị một lát là được rồi."
Tô Vũ nhìn lướt qua Tô Yên, gật đầu.
"Đúng vậy, chị hai hiện tại không đi làm, mỗi ngày đều được ở nhà thảnh thơi. Không giống chúng ta đầu tắt mặt tối cả ngày. Chị cả nếu rảnh, có thể tìm chị hai giải sầu a~"
Tô Yên nhìn Tô Vũ, lại nhìn Tô Thêm ngồi bên cạnh.
Hai người này trước giờ chưa từng để nguyên thân vào trong mắt.
Hiện giờ Tô Yên đoạt xá, thay thế nguyên thân quật khởi, thứ đạt được không phải là tôn trọng, mà chính là ghen ghét.
Tô Vũ và Tô Thêm nói tạm biệt hai câu liền mau chóng rời đi.
Sau đó, bữa cơm hội tụ này liền trở thành bữa cơm riêng của Tô Yên và Tô Vân.
Tô Vân không hề tức giận, giống như đã sớm đoán được bọn họ sẽ sớm kiếm cớ rời đi.
Tô Vân rót cho mình một tách trà, vén tóc ra sau tai, nói
"Tiểu Yên, em cảm thấy xí nghiệp của Tô Thị như thế nào?"
Vừa dứt lời thì phục vụ đem đồ ăn lên.
Chờ đến khi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Tô Yên mới trả lời
"Khá tốt."
Tô Vân lại hỏi
"Vậy Tiểu Yên có hứng thú ngồi vào vị trí của cha không?"
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn Tô Vân
"Chị muốn sao?"
Tô Yên hỏi trắng ra.
Đại khái là cô quá thẳng thắn, làm cho Tô Vân vốn đang nghĩ đến rất nhiều cách trả lời vô cùng ngạc nhiên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Vân vuốt vuốt cái tách trà trong tay, cười nói
"Đúng vậy, nếu không muốn vị trí hiện tại của cha, vì sao chị lại phải trở về chứ?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm."
Làm chủ tịch sao?
Cô chưa từng nghĩ tới.
Tô Vân quơ quơ chén trà, cất lời
"Chỉ cần Tiểu Yên không muốn cái ghế đó, vậy chúng ta vẫn là chị em tốt. Em có thể tới gặp chị bất cứ lúc nào. Chị tận lực giúp đỡ em."
"Được"
Kỳ thật, Tô Vân chính là muốn xác nhận rõ ràng ý tứ của Tô Yên rốt cuộc là có muốn cái vị trí đó không.
Xí nghiệp của Tô giá thực ra là xí nghiệp gia tộc, quyền kế thừa cuối cùng sẽ nằm trong tay một trong số bọn họ.
Ý của cha Tô chính là cha truyền con nối.
Cho dù thằng nhãi Tô Thêm kia có ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng đến đâu đi chăng nữa, thì cái ghế chủ tịch này vẫn sẽ là của nó.
Ai cũng có thể, nhưng Tô Vũ và Tô Thêm thì không thể.
Tô Vân lắc lư tách trà trong tay, nhìn mấy cái lá trà chậm rãi lắng xuống đáy tách
"Cuối cùng thì lá vẫn rụng về cội a ~"
Tô Vân đặt tách trà lên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Không biết Tô Vân đang nghĩ tới chuyện gì, sự thương cảm bao trùm lấy cô ấy.
Tô Yên không nói gì.
Di động của cô chốc chốc lại rung lên một lần.
Cô duỗi tay, chỉnh điện thoại từ chế độ im lặng thành chế độ rung, nhân tiện nhìn đống tin nhắn hiện trêи màn hình.
7 tin nhắn liên tiếp nhau, đều là Quân Vực nhắn tới.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
"Tiểu Quai"
"Chỉ có mỗi một mình anh thôi~~"
"Khi nào em mới trở về?"
"Sắp tới lúc thay thuốc rồi."
"Tiểu Quai có thích không?"
"Giường của Tiểu Quai có chút nhỏ, hay là anh kéo giường của anh tới đây có được không?"
"Có muốn anh đi đón Tiểu Quai không?"
Cô mới đi có một tiếng đồng hồ, vị nào đó lúc trước còn suy yếu đến mức không thể tự đi được, giờ có vẻ tinh thần vô cùng phấn chấn.
Đương nhiên là Tô Yên cảm nhận được hắn rất vui vẻ là khác.
Tô Vân thấy lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn ở trêи di động, mà chiếc di động kia cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chốc chốc lại có tin nhắn nhắn đến, giống như nhắc nhở chủ nhân chiếc điện thoại này có người đang chờ mong~~
Tô Vân che môi cười
"Xem ra em rất bận ha?"
"Không bận."
Tô Vân cười lắc đầu
"Không sao, chị hiểu mà."
Dứt lời, Tô Vân trở nên buồn bã
"Em phải nắm chắc, đừng để tới khi có hiểu lầm làm người ta thương tâm rồi rời đi rồi mới hối hận."
Nói xong, Tô Vân uống một ngụm trà, vừa cười vừa nói
"Nếu em ăn no rồi vậy đi tìm hắn đi, chị thấy em không thể tập trung vào bữa cơm này nữa rồi đó."
Tô Yên cất điện thoại vào túi xách, sau đó gật gật đầu
"Vậy em đi đây, gặp lại sau."
Tô Vân nhìn Tô Yên
"Nắm thật chắc nhé."
"Được."
Sau đó, Tô Yên liền rời đi.
Vừa đi ra ngoài, Quân Vực lại nhắn tin đến
"Tiểu Quai ~, anh đói bụng."
Tô Yên nhìn thoáng qua tin nhắn, nhắn tin trả lời
"Trong nhà có mì gói."
Vừa nhắn tin trả lời chưa bao lâu, Quân Vực liền gọi điện thoại tới.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nghe máy, âm thanh bên kia điện thoại có chút suy yếu
"Tiểu Quai vẫn còn nhớ rõ trong nhà còn có người đó chứ?"
"Nhớ rõ."
"Vậy Tiểu Quai có nhớ em đã đáp ứng sẽ đối xử thật tốt với anh không?"
"Có, vẫn nhớ."
Quân Vực lại nói tiếp
"Vậy nên em xác định muốn anh ăn mì gói sao?"
Tô Yên đáp
"Vậy An Đồng, An Túc đâu? Anh có thể tìm bọn họ."
"Tiểu Quai muốn đẩy anh đi sao?"
Tô Yên trầm mặc, cô thật sự không có ý này.
Nhưng phải công nhận công lực càn quấy của vị này phải gọi là vô tận.
Hơn nữa cô lờ mờ cảm thấy, dù cô nói gì đi chăng nữa cũng sẽ thành cô sai.
Cho nên, cô tắt điện thoại cái "bụp", giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đi đến bãi đỗ xe.
Có chuyện gì, về nhà thì nói tiếp.
Quân Vực ở nhà đợi một lúc cũng không thấy Tô Yên nói gì, nhấc điện thoại khỏi tai mới phát hiện cô đã tắt điện thoại từ bao giờ.
Hắn sửng sốt một lúc, sau đó bật cười, hiếm khi vui vẻ đến như thế.
Cũng không hiểu vì sao, cho dù Tiểu Quai của hắn làm bất cứ điều gì, hắn đều không thể tức giận với cô được.
Thậm chí hắn phát hiện ra, càng ngày hắn càng yêu Tiểu Quai nhiều hơn, giờ hắn chỉ muốn ấn Tiểu Quai ở trêи giường hôn vài cái.
Nghĩ đến chuyện sáng nay, nụ cười của Quân Vực càng thêm đậm.
Hắn ngồi trêи sofa trong phòng khách, nhìn xung quanh một vòng.
Cái sofa da này có vẻ không tồi, trong bếp cũng là một nơi khá tốt, thảm lông dê ở cầu thang cũng rất tốt, sẽ không bị cộm lưng.
Quân Vực nhìn khắp nhà Tô Yên, phát hiện căn nhà này khắp nơi đều là bảo địa.
Nơi này, tốt hơn nhà của hắn nhiều.
Hắn tính toán sẽ ở lại đây.
Sau đó, hắn nhớ tới trước khi đi ra ngoài Tô Yên đã nói hai đứa nhóc cũng ở nhà.
Nhưng từ lúc hắn xuống lầu tới giờ, hình như không nghe thấy âm thanh của hai đứa nó.
Đi ra ngoài chơi rồi sao?
Nghĩ vậy.
Quân Vực nhìn ngôi nhà của Tô Yên càng thêm thuận mắt.
...............
Tô Cổ và Tiểu Hồng đi đâu ư?
Tô Cổ thì đi đánh nhau.
Con Tiểu Hồng không biết làm gì, hai cái chân của nó còn chưa linh hoạt, cho nên.... nó đi theo trợ uy cho Cổ Vương.
← Ch. 262 | Ch. 264 → |