Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 262

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 262
Em đã nói sẽ không ghét bỏ anh (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cũng không biết rốt cuộc trong đầu bọn họ nghĩ cái gì.

Còn có người chụp trộm ảnh của Tô Cổ và Tô Tiểu Hồng.

Sự chú ý của Tô Tiểu Hồng rõ ràng không phải ở chỗ này, nó còn đang bận đếm xem mình có bao nhiêu loại chocolate.

Ừm, ăn một cái thì mất đi một cái, nhưng nó mang theo rất nhiều, khẳng định là đủ ăn.

Cho đến khi nữ sinh tụ tập quanh nó và Cổ Vương quá nhiều, âm thanh bàn tán nói chuyện lại quá lớn. Rốt cuộc mới kéo được lực chú ý của Tô Tiểu Hồng về tình huống hiện tại.

Tô Tiểu Hồng vừa nhấc đầu lên, liền phát hiện rất nhiều nữ sinh đang nhìn nó.

Liền có chút ngượng ngùng.

Nó thẹn thùng rúc vào trong ngực Tô Cổ.

Nó vừa rúc vào, Tô Cổ liền cúi đầu hỏi

"Ngươi làm cái gì vậy?"

Tiểu Hồng ghé vào tai Tô Cổ, nhỏ giọng

"Nhỡ đâu các cô ấy thích ta thì làm sao bây giờ?"

Tuy rằng, Tiểu Hồng không hiểu biết nhiều, nhưng trước sau vẫn nhớ rõ mình là giống đực, còn là một con đực rất lợi hại.

Cho nên, bị nữ sinh thích là chuyện quá bình thường luôn.

Tô Cổ nhìn nó một cái, lãnh lãnh đạm đạm

"Yên tâm, các cô ấy sẽ không có hứng thú đối với một viên thịt đâu."

Tiểu Hồng ngốc một hồi mới hiểu ra viên thịt trong miệng Tô Cổ nói chính là nó.

Thật tức giận

"Hừ!"

Ngươi mới là viên thịt.

Về sau nó lớn lên sẽ rất tuấn tú.

Tiểu Hồng căm giận lấy một khối chocolate trong túi ra, cắn một miếng.

Đúng lúc này, có một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh tiến đến gần.

"Em trai nhỏ thật đáng yêu nha~."

Tiểu Hồng nghe xong, rất vui vẻ.

Yên lặng ưỡn ngực thẳng lưng.

Tô Cổ liếc nó một cái.

Sau đó, liền nghe thấy nữ sinh kia nói

"Có thể cho chị một cái không? Chị cũng muốn ăn~"

Tiểu Hồng yên lặng cúi đầu nhìn miếng chocolate trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nữ sinh nọ.

Há miệng "rắc" một tiếng, cắn một miếng chocolate ngập mồm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Giống cái xinh đẹp gì đó, cũng chẳng bằng chocolate của nó.

Tiểu Hồng còn sợ giống cái này tiếp tục đòi ăn chocolate của nó, liền rúc sâu vào trong ngực Tô Cổ yên lặng ăn tiếp.

Tô Cổ túm lấy cái cổ nó, kéo nó ra.

"Nếu ta phát hiện trêи người ta có dính chocolate, một cặp sách đầy chocolate này của ngươi sẽ nằm gọn trong thùng rác."

Tiểu Hồng vội vàng lắc lắc đầu.

Để Tô Cổ không vứt chiếc cặp sách đựng đầy chocolate của nó đi.

Nén nỗi đau trong lòng, đem một nửa miếng chocolate nó đang ăn đưa tới trước mặt Tô Cổ.

Dùng giọng nói trẻ con nói với hắn

"Cho ngươi ăn nè ~"

Tô Cổ liếc mắt nhìn miếng chocolate.

Ý của Tiểu Hồng, là muốn hắn cắn một miếng.

Sau đó, ừm.... . Tô Cổ liền cúi đầu, ăn sạch miếng chocolate của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhìn miếng chocolate ngon lành giờ chỉ còn lại giấy bọc.

Khóc không ra nước mắt.

Lúc này, Tô Cổ mới lên tiếng

"Xe buýt tới."

Tiểu Hồng yên lặng ghé vào vai hắn, ôm lấy cổ hắn.

Còn đang vô cùng đau lòng.

Ô ô ô, đó là chocolate của nó mà, đều bị Cổ Vương ăn mất rồi!!

·······

Công việc của Tô Yên chuẩn bị giao đến tay Tô Vân.

Vừa nghe danh Tô Vân, sinh viên xuất sắc, đạt toàn bộ học bổng của trường đại học nổi tiếng nước ngoài.

Vốn nghĩ là một người vô cùng nghiêm túc, nhưng khi gặp mặt, lại đánh gãy cái suy nghĩ này của cô.

Xinh đẹp, trí thức, dáng người cao gầy, biết tiến biết lùi.

Không mang tới cho người đối diện cảm giác bị áp bách, nhưng cũng không để người ta coi mình chỉ là một bình hoa xinh đẹp.

Là một nữ nhân rất lợi hại.

Tô Vân nhìn tài liệu Tô Yên đưa qua.

Lên tiếng

"Vất vả rồi!"

Tô Yên lắc đầu, nhìn thời gian

"Nếu không có việc gì, em đi trước."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Vân nới lỏng cúc áo trêи cổ, nói

"Mấy chị em chúng ta đã rất lâu không được tụ họp, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Tô Yên lắc đầu

"Không được, em còn có việc."

Tô Vân gật gật đầu

"Vậy được, khi nào em rảnh? Đến lúc đó hẹn em đi ăn."

Thái độ của Tô Vân chính là, bữa cơm này, nhất định phải ăn.

Tô Yên trầm mặc một chút, sau đó nói

"Hai ngày nữa."

"Được."

"Không gặp không về!"

"Được."

Hẹn xong, Tô Yên đẩy cửa đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Vân.

Trực tiếp lái xe đến nhà của Quân Vực.

Khi cô tới nơi, phát hiện Quân Vực trước giờ không chịu ra khỏi phòng ngủ, lúc này lại đang mặc quần áo ngủ ngồi trong phòng khách.

Tô Yên đi vào, vô cùng sửng sốt.

Quân Vực liếc cô một cái. Sau đó, không thèm nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm trưa.

Tô Yên thả lỏng cơ thể, lên tiếng

"Em sợ anh không chịu ăn cơm, cho nên tới đây xem một chút."

Khuôn mặt tinh xảo của Quân Vực lộ ra ý cười

"Không phải em nói sao? Làm gì có chuyện không có ai hay thiếu ai là không thể sống nổi. Tôi vì sao mà phải nhịn cơm?"

Tô Yên gật gật đầu.

"Ừm, vậy em đi trước, em còn chút việc cần xử lý."

Vốn định báo với Tô Cổ rằng cô sẽ không tới.

Nhưng thấy Quân Vực như thế này, liền không ở lại thêm nữa.

Nói xong, liền nhận được điện thoại của Tô Cổ.

"Chờ chút ta sẽ đến."

Sau đó, Tô Yên rời đi.

Đồng chí Quân Vực đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, thờ ơ với Chủ Thần Đại Nhân Tô Yên của chúng ta chớp mắt liền lật mặt như lật bàn tay, hất luôn cả bàn thức ăn xuống đất.

Đứng lên nhìn chằm chằm cánh cửa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên rời đi, vốn dĩ cho rằng Tô Cổ gọi điện cho cô hỏi cô bao giờ mới đến đưa hắn và Tiểu Hồng đi ăn cơm trưa.

Không nghĩ rằng, là giáo viên muốn tìm gặp cô.

Không phải giáo viên của Tô Cổ, mà là giáo viên của Tiểu Hồng.

Lúc Tô Yên lái xe tới trường.

Lớp 6/3 (giống như kiểu lớp 6A3 ở VN mình đó quý zị)

Từ cổng trường đi vào, khắp nơi đều là hoa và bướm.

Mà Tô Tiểu Hồng đang ngồi ở chỗ có nhiều hoa và nhiều bướm nhất.

Tô Yên nhìn nhìn, lại nhìn đến giáo viên chủ nhiệm đang tức muốn hộc máu.

Giáo viên chủ nhiệm đau khổ nói

"Vị này chính là mẹ của Tô Tiểu Hồng sao?"

Tô Yên không nói gì.

Bởi vì cô còn chưa sinh con.

Chỉ là người giám hộ.

Sau đó liền nghe thấy tiếng thở dài của giáo viên chủ nhiệm

"Đứa nhỏ Tiểu Hồng này rất thông minh. Nhưng sự thông minh này lại không đặt vào việc học. Cô nhìn một bàn hoa này. Những bồn hoa bên ngoài sân trường đều bị em ấy ngắt sạch sẽ."

Càng nói, chủ nhiệm lớp càng tức.

"Một mình trò ấy ngắt thì thôi đi, còn rủ cả lớp cùng nhau ngắt. Cô nhìn xem bên ngoài kia trụi hết cả, tất cả đều do thằng nhóc Tiểu Hồng làm ra."

Càng nói, chủ nhiệm lớp càng tức đến phát nghẹn.

Chẳng những ngắt hoa, còn rủ cả lớp đi bắt bướm.

Một đám không chịu học, lũ lượt chạy hết ra ngoài sân.

Khóe miệng Tô Tiểu Hồng còn dính chocolate.

Vừa nãy lúc chủ nhiệm tìm nó giáo huấn, nó lén ăn vụng.

Đương nhiên, đồng chí Tiểu Hồng cũng không cảm thấy mình đã làm việc sai trái.

Có sai, cũng chỉ là nó lộ liễu quá nên bị giáo viên phát hiện.

Lúc ấy nhẽ ra nó nên chạy nhanh hơn một chút.

Tiểu Hồng thầm cân nhắc trong lòng.

Nó đứng dựa vào tường, chờ Yên Yên tới tìm nó.

Một hồi lâu, không thấy Yên Yên đến, mà lại chờ được Tô Cổ.

Tiểu Hồng vui vẻ

"Cổ Vương"

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó

"Gọi Tô Cổ."

Tiểu Hồng

"Tô Cổ!"

"Ngươi ăn bao nhiêu hoa?"

Tiểu Hồng im lặng nhìn Tô Cổ, không nói gì.

Tô Cổ hỏi lại

"Ăn bao nhiêu?"

Tô Tiểu Hồng rụt rè nói

"Lúc ta ăn có bao giờ đếm.... ."

Nó chỉ nhớ nó đã ăn rất nhiều.

Ăn trọc một mảng lớn.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng vẫn cảm thấy mình làm rất đúng.

Tô Yên nói chuyện xong với chủ nhiệm lớp.

Cô giáo nhịn không được liếc mắt nhìn đứa nhỏ bên ngoài phòng học.

Do dự một lúc rồi lên tiếng

"Cô Tô, có cần đưa đứa nhỏ này đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao?"

Chủ nhiệm lớp thấy có vẻ Tô Yên không biết gì, nên càng thêm do dự.

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy dạy học và giáo ɖu͙ƈ là chức trách của giáo viên, cô giáo lên tiếng

"Tôi thấy đứa nhỏ nhà cô quỳ trêи mặt đất ăn hoa. Tôi cảm thấy nó có lẽ đã phải chịu kϊƈɦ thích, hoặc là thần kinh có chút vấn đề...."

Tô Yên trầm mặc.

Lúc này, Tiểu Hồng vốn dĩ đang nói chuyện cùng Tô Cổ, căm giận nhìn về phía phòng họp.

Dậm chân, hừ một tiếng

"Ta không có bệnh!"

Cuối cùng, Tô Yên bồi thường cho nhà trường, kéo Tiểu Hồng tới xin lỗi.

Chuyện này cứ thế liền kết thúc.

Buổi chiều Tô Yên liền bị cha Tô gọi đến công ty.

Ở đó ngẩn ngơ cả một buổi chiều.

....... .

Tan học.

Tô Cổ và Tiểu Hồng đi bộ về nhà.

Tiểu Hồng hỏi Tô Cổ

"Ta muốn ăn bông hoa nhỏ, vì sao lại không được ăn?"

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó một cái

"Tìm chỗ không có người mà ăn."

"Nhưng mà ····"

Còn chưa nói xong, Tô Cổ đã chặn ngang

"Không có nhưng mà."

Hai đứa vừa đi vừa tranh cãi, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đi về nhà.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Đang đi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái xe ô tô chiếu đèn thẳng tắp với hai đứa nó.

An Túc bước xuống xe, chặn trước mặt Tiểu Hồng và Tô Cổ.

An Túc lên tiếng

"Hai vị đây là Tô Cổ và Tô Tiểu Hồng sao?"

Tô Tiểu Hồng nghi hoặc, cất tiếng hỏi

"Ngươi là ai?"

An Túc đẩy kính mắt gọng vàng của mình, ôn hòa trả lời

"Ta là ai thì không quan trọng. Thiếu chủ nhà ta chờ hai vị trêи xe."

An Túc bày ra tư thế mời.

Sau đó, Tô Tiểu Hồng mặt đầy dấu chấm hỏi bị đẩy lên xe.

Vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy một nam nhân rất đẹp trai, mặc bộ quần áo tơ tằm ngồi ở bên trong.

Tiểu Hồng vừa nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên chính là

"A, là ngươi a. Ngươi không phải là đang ở trong túi không gian của Yên Yên sao?"

Hiển nhiên, Tiểu Hồng đã coi hắn trở thành nguyên thân của Quân Vực.

Tuy rằng, từ một góc độ nào đó, đây vẫn là một người.

Quân Vực ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn hai đứa nhỏ.

Lệ chí ở khóe mắt lay động, cánh môi mỏng tái nhợt gợi lên một nụ cười

"Xin chào."

Tiểu Hồng ngốc, nhưng Tô Cổ thì không.

Đối phương rõ ràng có chuẩn bị trước mà tới, khí thế rầm rộ. Không phải chỉ đơn thuần tìm tới chúng nó gặp mặt.

Rốt cuộc, qua bao nhiêu vị diện như thế, nam nhân này chưa từng đối xử tử tế với hai đứa nó bao giờ.

Tô Cổ lên tiếng

"Ngươi là người đàn ông của Yên Yên sao?"

Tô Cổ vừa nói ra lời này, Quân Vực liền nhướng mày.

Hiển nhiên, vô cùng hưởng thụ câu hỏi này của Tô Cổ.

Tô Cổ nói tiếp

"Ngươi cãi nhau với Yên Yên sao? Từ khi tới vị diện này, tâm tình chị ấy không hề ổn định."

Yết hầu Quân Vực lăn lộn, cười ra tiếng

"Hình như ngươi biết rất nhiều a~."

Tô Cổ lên tiếng

"Ít nhất là biết vài điều cơ bản."

Tô Cổ bên này đang nói, Tiểu Hồng ngồi bên cạnh liền phá đám

"Chúng ta còn biết rất nhiều điều nha, Yên Yên nói Yên Yên không muốn ở bên cạnh ngươi, ngươi nhanh chóng cách xa Yên Yên một chút.... . ưm."

Còn đang nói, nó đã bị Tô Cổ nhét một miếng chocolate còn nguyên giấy bọc vào miệng.

Tiểu Hồng mê man, nó nói sai sao?

Không mà, nó nói sự thật đó.

Ngày đó tuy nó vẫn ở trong túi không gian của Yên Yên, nhưng nó vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Hơn nữa Tiểu Hoa mỗi ngày đều nói với nó về chuyện này.

Dù sao Yên Yên cũng có rất nhiều nam nhân, đổi một người lại đổi một người nha~.

Quân Vực cười càng thêm u ám.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn tiến tới gần, duỗi tay, giật miếng chocolate trong miệng Tiểu Hồng ra.

Lên tiếng hỏi

"Còn có điều gì nữa? Nếu ngươi làm ta vừa lòng, ta sẽ cho ngươi một xe chocolate."

Tiểu Hồng nhìn nhìn Quân Vực, lại nhìn nhìn Tô Cổ lãnh đạm ngồi bên cạnh.

Thời gian ở với Tô Cổ quá lâu, đầu óc nó tuy thật sự không tốt, nhưng vẫn có thể hiểu được chút chút ý tứ của Tô Cổ.

Tô Cổ rõ ràng không muốn nó tiếp tục nói nữa, nhưng tên nam nhân này lại nói sẽ cho nó một xe chocolate.

Tiểu Hồng vô cùng rối rắm.

Cất giọng giòn tan

"Nhưng ta muốn một xe hoa."

"Được."

"Ta còn muốn một xe con bướm."

Tiểu Hồng đắm chìm trong nguyện vọng của chính mình.

Đôi mắt Quân Vực âm trầm

"Chẳng những ta có thể tặng cho ngươi một xe đầy bươm bướm mà còn có thể tặng cho ngươi thịt rắn ăn chơi, ngươi muốn không?"

Tiểu Hồng bị khuôn mặt đột nhiên biến sắc của Quân Vực làm cho sợ phát run.

Tên nam nhân này lớn lên đẹp trai như vậy, vừa đổi sắc mặt lại dọa người như vậy.

Tiểu Hồng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu

"Trách không được Yên Yên không cần ngươi, dù sao Yên Yên cũng có rất nhiều nam nhân, Yên Yên đối xử với bọn họ rất tốt. Khẳng định bọn họ còn đẹp hơn ngươi."

Tiểu Hồng vốn định nói rằng Yên Yên sẽ tìm một người nam nhân có tính cách tốt.

Nhưng.... trong trí nhớ của Tiểu Hồng, các nam nhân của Yên Yên tính tình đều rất xấu, vừa hẹp hòi vừa không chịu nói đạo lý, chẳng có lấy một ai tốt đẹp.

Bọn họ đều sẽ thay đổi sắc mặt, lúc có mặt Yên Yên là một mặt, lúc không có Yên Yên lại một mặt khác.

Vô cùng giống với tên nam nhân trước mắt này, chớp mắt một cái liền trở nên xấu xa.

Hừ, khẳng định còn có nam nhân đẹp hơn cả hắn.

Tô Cổ ngồi bên cạnh duỗi tay ấn đầu Tiểu Hồng, một bàn tay bịt kín cái miệng đang bô lô ba la nói không ngừng của nó.

Quân Vực nghe lời này của Tiểu Hồng xong, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn dĩ nhiên biết con rắn ngốc này không hề biết những người nam nhân đó của Tô Yên chính là hắn.

Nhưng bây giờ, Tô Yên lại nói không muốn ở bên cạnh hắn.

Câu nói "trách không được Yên Yên không cần ngươi" của Tô Tiểu Hồng chọc đến điểm nhạy cảm trong tim hắn.

Quân Vực cúi đầu, trong mắt tràn ngập lệ khí.

Tô Cổ lên tiếng

"Ta cũng không cảm thấy có nam nhân nào có thể xứng đôi với Yên Yên. Nhưng Yên Yên lại rất thích ngươi, Nếu phải lựa chọn, ngươi miễn cưỡng được chấp nhận."

Quân Vực dựa vào ghế

"Sao?"

Hắn không nghĩ tới Tô Cổ sẽ nói như vậy.

Thế cho nên, hắn nhìn Tô Cổ nhiều thêm một chút.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Cổ lãnh đạm

"Chia tay thì theo đuổi lại, nếu cần trợ giúp, thì nói với ta, ta cũng không ngại giúp ngươi một chút."

Quân Vực nghe Tô Cổ nói câu "chia tay lại theo đuổi lại" kia, mí mắt giật giật.

Từng đó thời gian, hắn vẫn luôn bực tức vì Tô Yên nói chia tay với hắn.

Hắn vẫn luôn chờ Tô Yên chủ động tìm tới hắn làm hòa.

Kết quả, càng chờ càng bực.

Một loạt biểu hiện của đầu gỗ cô nương, sợ là muốn khiến hắn tức chết mà.

Hiện giờ câu nói này của Tô Cổ, lại có thể kéo hắn ra khỏi vòng luẩn quẩn.

Lệ khí quanh người Quân Vực tan đi một chút.

Suy tư.

"Giúp ta?"

Tô Cổ nhìn hắn

"Ngươi bị thương ở Minh giới, Yên Yên rất khổ sở. Yên Yên không thích ngươi bị thương, vừa thấy ngươi xảy ra chuyện, chị ấy sẽ vô cùng bực bội. Ngươi không cảm nhận được sao?"

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh nghe, có điểm ghen ghét.

"Hừ hừ" hai tiếng.

Yên Yên còn chưa lo lắng cho nó như vậy bao giờ đâu.

Nhưng nghĩ lại, nó lợi hại như vậy, người khác không làm nó bị thương được.

Yên Yên cũng không có cơ hội để khổ sở vì nó đâu.

Nghĩ vậy, Tiểu Hồng lại ưỡn ngực thẳng lưng.

Quả nhiên, nó vẫn là lợi hại nhất.

Tiểu Hồng vừa động đậy, Tô Cổ cho rằng nó lại muốn nói linh tinh.

Lúc này không thèm che miệng nó nữa. Mà dùng tay bóp chặt miệng nó lại, không cho nó phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.

Tiểu Hồng bị bóp đến đau đớn, rầm rì trong miệng.

Vì sao lại bóp miệng nó chứ?

Nó có nói sai sự thật đâu.

Vốn dĩ tên nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Rõ ràng vì lời nói của Tô Cổ, biểu tình của Quân Vực chậm rãi tốt lên.

Đại khái đây là lần đầu tiên hắn có tâm trạng tốt như vậy từ ngày Tô Yên nói chia tay hắn.

Trong đầu Quân Vực tua đi tua lại câu nói của Tô Cổ.

Cô đau lòng hắn sao?

Trong lòng hắn sáng bừng như mây đen đã tan hết.

Trong đầu nhớ tới bộ dạng nhíu mày, mím môi của Tô Yên lúc cô nhìn thấy cánh tay hắn bị bỏng nghiêm trọng, tâm tình của Quân Vực càng tốt lên.

Rõ ràng vẫn là biểu tình như lúc này, nhưng lệ khí tan đi, chỉ còn lại nụ cười vui sướиɠ.

Tiểu Hồng vốn dĩ còn đang làu bàu, nhưng vừa nhấc đầu lên liền cảm thấy hoa mắt.

Ha, nam nhân này lớn lên thật xinh đẹp.

Tìm một người khác đẹp trai như hắn hình như có chút khó khăn.

Nhưng mà, khẳng định Yên Yên sẽ tìm ra được.

Tiểu Hồng âm thầm cân nhắc trong lòng.

Trải qua nửa giờ đàm luận, Tiểu Hồng và Tô Cổ bị mời xuống xe.

Tiểu Hồng xoa xoa cái miệng nhỏ bị Tô Cổ bóp đỏ ửng.

Đau quá.

Nhưng so với chuyện này, Tiểu Hồng vẫn còn nghi vấn khác

"Vì sao ngươi lại muốn giúp hắn?"

Tô Cổ cúi đầu nhìn nó

"Không giúp hắn, ngươi nghĩ chúng ta có thể xuống khỏi xe sao?"

Tiểu Hồng tuy không hiểu lắm, nhưng nó vốn luôn coi lời Tô Cổ nói là chuẩn không cần chỉnh

"Nhưng, da ta rất dày, hắn không đánh được ta."

Tô Cổ nhìn nó.

Duỗi tay, nhéo má nó.

"Ừ, da thật dày."

Tiểu Hồng hiếm khi được Tô Cổ khích lệ, vô cùng vui vẻ.

Thế cho nên việc Tô Cổ bóp miệng nó liền vứt luôn sau đầu.

Tô Cổ và Tiểu Hồng về nhà.

Tiểu Hồng liền cầm một miếng chocolate gặm.

Cũng không trách được Tiểu Hồng không nhớ nổi đường. Dù gì ở bên cạnh nó cũng có một kẻ nhớ đường giỏi như Tô Cổ, việc quái gì nó phải tốn não để nhớ nữa.

1 giờ đêm, Tô Yên đang ngủ liền nhận được cuộc gọi của An Túc.

Vẫn là giọng nói ôn hòa như trước, chỉ nói một câu

"Chủ Thần Đại Nhân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, ngài có thể qua đây một chuyến không?"

Tô Yên tắt điện thoại, cũng không thèm thay váy ngủ, vội vàng lái xe đến nhà Quân Vực, cô cho rằng Quân Vực xảy ra chuyện.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Khi Tô Yên mặc váy ngủ chạy tới, liền thấy Quân Vực đang đứng trước cửa nhà.

Tô Yên sửng sốt một chút, sau đó nhìn một lượt Quân Vực từ trêи xuống dưới.

Thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghi hoặc

"Có việc gì sao?"

Quân Vực rũ mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên

"Lời này hẳn là phải để tôi hỏi em chứ, Tô tiểu thư?"

Tô Yên trầm mặc.

Sau đó, Quân Vực lên tiếng

"Nửa đêm nửa hôm Tô tiểu thư chạy tới đây, còn hỏi ta có chuyện gì hay không."

Đôi môi mỏng gợi lên độ cung, mang theo châm chọc.

Tô Yên dần dần bình tĩnh lại, khôi phục tinh thần.

Cô vuốt vuốt tà váy ngủ.

Lên tiếng

"Em, em, cho rằng anh xảy ra chuyện, liền chạy tới đây xem."

Quân Vực khom lưng tới gần cô, đôi mắt kia thực sự vô cùng câu dẫn.

Trong con ngươi hiện lên hình bóng Tô Yên

"Dù tôi có xảy ra chuyện, cũng có liên quan gì tới em sao?"

Yết hầu hắn lăn lộn.

Tô Yên mấp máy môi.

Nhỏ giọng

"Không có quan hệ."

Tiểu Hoa nhìn ký chủ.

Không biết vì sao, mỗi lần chạy tới nơi này, khí thế của ký chủ giống như chạy đi đâu hết.

Quân Vực duỗi cánh tay dài.

Trực tiếp túm lấy Tô Yên đẩy vào trong nhà

"Ầm" một tiếng, cửa đã đóng lại.

"Sao Tiểu Quai lại cảm thấy, hai ta có thể không còn một chút liên quan nào?"

Tô Yên sửng sốt.

"Sao?"

Hắn đè Tô Yên lên cánh cửa.

Lẩm bẩm

"Tôi muốn em."

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Tiểu Hoa nhắc nhở

"Ký chủ, ở thế giới động vật, lời này biểu thị cho việc muốn giao phối ~~"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Quân Vực hôn Tô Yên một cái, vừa hôn vừa gấp gáp cởi váy ngủ của Tô Yên.

Tô Yên sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền đẩy hắn ra.

Đôi mắt của Quân Vực càng thêm nóng bỏng, nhìn cô chằm chằm.

"Em không muốn sao?"

Tô Yên lên tiếng

"Có phải anh lại phát sốt rồi không?"

Tô Yên chạm vào hắn, cảm giác người hắn nóng lợi hại, giống như một cái lò than đang cháy rừng rực.

Quân Vực đáp

"Sốt cũng không cản trở được anh phát huy."

Tô Yên nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái.

Sau đó, quay ra nhìn sắc trời.

Buổi tối xảy ra chuyện gì sao? Sao thái độ của hắn lại không giống với lúc ban sáng?

Đổi tim sao?

Sẽ không.

Lúc ban ngày hắn còn không muốn phản ứng cô, nói chuyện từng câu từng chữ đều là châm chọc cô.

Sao đến nửa đêm lại muốn câu dẫn cô?

Cô lôi kéo hắn đi vào phòng khách.

Vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng càng đi vào bên trong, lại càng cảm thấy nhiệt độ điều hòa quá thấp rồi, vô cùng lạnh.

Tìm một vòng cũng không tìm được điều khiển.

Tô Yên hỏi

"Làm thế nào để tắt điều hòa?"

Quân Vực nhìn thoáng qua

"Điều hòa hỏng rồi, không tắt được."

Tô Yên kéo Quân Vực đi vào trong phòng ngủ.

Kết quả, trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài phòng khách.

Lạnh như muốn đóng băng người ta luôn.

Nhiệt độ như thế này, hắn không phát sốt mới là kỳ quái.

"Chăn bông đâu?"

"Không biết"

Quân Vực sốt cao, nói chuyện chậm mất nửa nhịp.

Giọng nói lười nhác, cả người đổ lên trêи người Tô Yên.

Tô Yên nói

"Đến nhà em đi."

Nói xong, liền kéo hắn ra ngoài.

Người nào đó vốn đang rất phối hợp, chớp mắt liền bất động.

Đứng im ở đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhìn Tô Yên, hỏi

"Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng?"

Tô Yên còn chưa kịp trả lời.

Quân Vực đã cúi đầu lẩm bẩm

"Em đi đi, tôi không có việc gì."

Hắn nói rất chậm, đại khái vì sốt cao, giọng nói của hắn bắt đầu nghẹt lại.

Quần áo mỏng manh, trong nhà cái gì cũng không có, ở trong cái phòng lạnh đến phát run như thế này, Tô Yên sao có thể bỏ mặc?

Cô duỗi tay kéo hắn đi

"Em không ngại."

Quân Vực không nói lời nào.

Tô Yên nhìn hắn

"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Quân Vực run rẩy lông mi

"Em đem tôi vứt sang một bên, cần gì phải quản sống chết của tôi?"

Lúc hắn nói lời này, không có cảm xúc gì.

Nhưng nghe vào tai lại làm người ta vô cùng đau lòng.

Ví dụ như Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa không nhịn được, cảm thán

"Thật là đáng thương a~"

Tô Yên hơi há mồm, giữ chặt tay Quân Vực.

Thật lâu sau cô nghiêm túc nhìn Quân Vực, mở miệng

"Em cảm thấy chúng ta nếu tách ra, sống sẽ càng tốt hơn."

Quân Vực nghe xong, thân thể cứng đờ lại, cười tự giễu.

"Là bởi vì thế, nên mới muốn chia tay cùng tôi sao? Cảm thấy thân phận của tôi không xứng với em, để lộ ra sẽ bị người ta chê cười sao?"

"Em không để ý những chuyện này."

"Vậy em để ý cái gì?"

Tô Yên không muốn nói, nhưng Quân Vực lại từng bước áp sát.

Cuối cùng vẫn chậm rì rì nói ra

"Nhìn anh bị thương, em rất đau lòng, rất khó chịu. Em không khống chế nổi bản thân. Nhưng em lại là Chủ Thần, em không thể như vậy."

Tô Yên nói rất nghiêm túc.

Cô là Chủ Thần, chúa tể của 3000 thế giới.

Mỗi một việc làm của cô đều phải đúng với quy tắc, không thể sai lầm.

Năm đó cô trở thành Chủ Thần, cô chỉ có một giới hạn duy nhất.

Chính là không thể mất khống chế.

Cho nên đến những ngày mưa, cô phải cố gắng duy trì lý trí.

Ở bên Quân Vực, Tô Yên biết rõ mình đang làm cái gì.

Nhưng tất cả mọi chuyện đã thay đổi từ khi cô đến Minh Giới.

Cô không thể khống chế được khi thấy hắn bị thương. Cho nên chỉ có chia tay, đối với cả hai người bọn họ đều tốt hơn.

Nhưng sau khi tách ra, Tô Yên liền biết, mọi chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng.

Trong thâm tâm cô gào thét muốn được ở bên cạnh hắn.

Cô không muốn nhìn thấy hắn bị thương.

Cô có thể khống chế được hành vi của mình.

Nhưng lại không khống chế nổi suy nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)