Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới (7)
← Ch.252 | Ch.254 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên cũng tùy ý để hắn ôm, cúi đầu hỏi
"Người kia hình như cũng biết đến Minh giới."
Quân Vực giật giật mí mắt
"Tiểu Quai muốn giúp ta sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm, ta nên giúp như thế nào?"
"Muốn giết gã, nhưng lại không thể giết chết gã."
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt.
Quân Vực ngẩng đầu
"Để lại cho gã một hơi thở."
"Nếu ta giết chết hắn, liệu có phải chàng cũng sẽ chết hay không?"
Quân Vực cười
"Có lẽ vậy."
Nàng nắm lấy cánh tay của hắn, thử bắt mạch.
Quân Vực nhướng mày
"Sao ta không biết Tiểu Quai còn biết bắt mạch vậy?"
Tô Yên nhìn hắn
"Toàn thân vô lực, bị trọng thương."
Tô Yên nói ra bảy chữ, Quân Vực không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng.
Tô Yên mím môi, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Yêu hồn của hắn rốt cuộc bị thương nghiêm trọng tới mức nào mà ngay cả một kẻ hèn đoạt xá cũng không thể giết chết?
Tiểu Hoa nghe Quân Vực nói xong, nhịn không được thở dài thườn thượt.
Chậc chậc chậc, nó có cảm giác cô vợ nhỏ tìm tổng tài bá đạo làm chỗ dựa là như thế nào?
Cô vợ nhỏ này chẳng những có thể ăn đậu hũ, yêu cầu cũng vô cùng xảo quyệt, lại còn tỏ ra mình rất hợp lý nữa.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên trời, sắp tới giờ ngọ.
Trước khi Tang Minh trở về thân thể, Quân Vực đã trở về phòng ngủ rồi.
.......
Lúc Họa Nhu sắp nấu xong cơm, Tô Cổ cùng Tiểu Hồng cũng tìm tới.
Cậu nhóc Tiểu Hồng đứng ngoài rào chắn lớn tiếng gọi Tô Yên
"Yên Yên!! Yên Yên!!"
Tô Yên vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Hồng không biết đang dùng khăn trải giường hay áo khoác ngoài quấn quanh người nữa, vẫy thật lực cánh tay nhỏ gọi Tô Yên.
Tô Cổ đứng bên cạnh Tiểu Hồng vẫn luôn im lặng không nói gì.
Tô Yên nhìn hai đứa nó, trước kia không chú ý tới, giờ Tô Cổ đã cao hơn rồi.
Lúc trước nó chỉ giống như thằng nhóc mười ba tuổi, giờ đây đã giống như thiếu niên mười sáu tuổi rồi.
Khuôn mặt cũng có chút thay đổi, khuôn mặt góc cạnh càng thêm rõ ràng, đầy vẻ tinh thần phấn chấn của thiếu niên lang.
Ách, được rồi, không phải là tinh thần phấn chấn, mà là nam thần cao lãnh đó.
Còn Tiểu Hồng, cũng có chút thay đổi. Mặt nó.... giống như béo lên không ít.
Là do nó ăn nhiều quá sao?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng sao nàng cảm thấy, chỉ có một bên mặt của nó béo lên nhỉ?
Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, tiến vào trong sân tự nhiên như đi vào nhà mình.
Cũng may cái thứ nó quấn trêи người cũng khá dài, có thể che khuất đi cái đuôi của nó. Trừ bỏ dáng đi có chút kì quái, những điểm khác cũng rất bình thường.
Lúc này, trong phòng bếp truyền đến âm thanh của Họa Nhu.
"Ăn cơm thôi."
Tiểu Hồng vừa nghe được, đôi mắt lập tức sáng lên
"Được, được, được, ăn cơm thôi!"
Nó giơ tay lên vô cùng vui vẻ, nhưng vừa mới giơ lên, đã bị Tô Cổ ấn xuống.
"Ta nhớ không nhầm thì ngươi vừa mới ăn một con thỏ nướng xong?"
Tiểu Hồng cúi đầu, sờ sờ cái bụng của chính mình
Tròn trịa.
Tiểu Hồng chu chu cái miệng, nhỏ giọng nói thầm
"Vẫn có thể ăn mà."
Bữa cơm này chia làm hai bàn.
Một bàn là Tô Yên, Tiểu Hồng, và Tô Cổ, ăn ở ngoài sân.
Còn một bàn trong nhà là Họa Nhu, Họa Thiến Nhi và gã nam nhân kia.
Là Họa Nhu an bài chia như vậy.
Sau chuyện tối qua, Họa Thiến Nhi và gã nam nhân kia chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đuổi đám người Tô Yên đi càng nhanh càng tốt, không thể tiếp tục quấy rầy những tháng ngày thanh tịnh của bọn họ nữa.
Còn Tang Minh sau khi tỉnh ngủ liền rời khỏi nơi này, cũng không biết gã đi đâu.
Tiểu Hồng ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, đặt ʍôиɠ ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Bởi vì nó không học được cách dùng đũa, nên khi ăn cơm vẫn phải dùng thìa.
Đầu tiên là xúc một miếng cơm, ăn xong, đôi mắt sáng lấp lánh
"Ăn thật ngon."
Lại xúc thêm một thìa.
Lúc Tô Yên và Tô Cổ ngồi xuống bàn ăn, Tiểu Hồng đã ăn xong một bát cơm.
Tô Cổ cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt đưa tới bên môi, đang chuẩn bị há miệng ra ăn bỗng khựng lại, tầm mắt dừng trêи miếng thịt, ngửi ngửi.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên
"Đừng ăn."
Tô Yên còn chưa động đũa, nàng nhìn bàn thức ăn.
Nếu Tô Cổ đã nói đừng ăn, vậy chắc chắn những món ăn này có chỗ không ổn.
Tô Cổ thấy Tiểu Hồng đã ăn sạch một bát cơm, hắn cầm cái bát Tiểu Hồng vừa ăn lên ngửi một chút, sau đó để xuống bàn.
Tiểu Hồng mê man
"Mọi người không đói bụng sao?"
Tô Cổ đặt miếng thịt vừa nãy vào bát cơm của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng vừa nhìn thấy thịt, mắt liền sáng lên, nhai nhai nhai ba cái liền nuốt gọn.
Tô Yên hỏi
"Đồ ăn này có độc sao?"
Tô Cổ gật đầu
"Thạch tín."
Động tác ăn cơm của Tiểu Hồng khựng lại.
Nó dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tô Cổ, lại nhìn bát cơm mình vừa ăn sạch.
Miếng thịt vừa nãy Tô Cổ gắp cho nó, nó cũng ăn luôn rồi.
Tiểu Hồng phẫn uất
"Ngươi muốn độc chết ta sao??"
Tô Cổ liếc nó một cái
"Cơm cũng có độc."
Tiểu Hồng trợn mắt, nhìn xuống bát cơm, nước mắt lưng tròng.
"Làm sao bây giờ? Có phải ta sẽ chết không?"
Tô Cổ lại gắp cho nó một miếng thịt
"Ngươi không chết được."
Tiểu Hồng bán tín bán nghi,
"Thật sự?"
"Ừ"
Ở trong mắt Tiểu Hồng, tuy Tô Cổ rất ít nói, nhưng đã nói là sẽ giữ lời, Tô Cổ nói nó không chết được, vậy khẳng định nó sẽ không chết.
Liền vô thức xúc miếng thịt lên ăn luôn.
Ăn xong rồi, Tiểu Hồng ngẩng đầu, nghi hoặc
"Vì sao ta không chết được?"
"Ngươi da dày."
"A, có đạo lý."
Tiểu Hồng lại ăn tiếp hai miếng, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Nhưng độc lại đi vào trong bụng mà?"
"Không phải ngươi vẫn chưa chết sao?"
Tiểu Hồng càng thêm mờ mịt
"Vì sao?"
"Đừng quên, bản thân ngươi cũng là một con rắn độc."
Nếu chỉ là rắn độc bình thường, khi ăn phải thạch tín thì sớm đã ngỏm củ tỏi luôn rồi, nhưng Tiểu Hồng không giống như vậy.
Từ khi vô ý nuốt phải cái thứ đồ kia, thân thể của nó lại trải qua nhiều lần rèn luyện như vậy. Có thể nói, thân thể nó từ trong ra ngoài đã thuộc vào hàng mình đồng da sắt.
Hơn nữa, độc tính trong cơ thể của Tiểu Hồng đã sớm vượt xa mấy cái thứ gọi là thạch tín này từ lâu rồi.
Đối với những con rắn khác, là trí mạng, nhưng với Tiểu Hồng lại không khác gì muỗi chích cả.
Ách...
Có thể cũng sẽ có chút tác dụng, ví như, đúng lúc này, Tiểu Hồng ôm bụng, rầm rì kêu
"Đau bụng."
Nói xong, liền chạy đi.
Trong vòng một nén nhang, cứ chạy đi chạy lại liên tục.
Tiểu Hồng cuối cùng cũng bị tiêu chảy hại cho game over:))
Người khác nếu bị trúng độc, mặt mũi chắc chắn sẽ trắng trắng vàng vàng như nến, nhưng mặt mũi Tiểu Hồng lại vô cùng hồng hào, cứ như thứ nó vừa ăn đồ bổ vậy.
Tiểu Hồng dựa vào ngực Tô Cổ, không duy trì nổi hình người nữa, sớm đã biến thành một con rắn nhỏ bằng ngón tay út, lưỡi rắn cũng không phun nổi.
Lúc Tô Yên nghe thấy Tô Cổ nói trong thức ăn có thạch tín liền đứng dậy đi vào trong phòng bếp, nhìn mấy người bên trong
Họa Thiến Nhi và gã nam nhân kia không ăn một miếng nào, chỉ cầm chén nhấp nhấp chút rượu.
Họa Nhu gắp đồ ăn, từ đầu tới cuối biểu hiện như một người bình thường.
Tô Yên khẽ nhăn mày.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, Họa Nhu là muốn hạ độc giết chết hai người bọn họ sao?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hoa còn muốn hỏi vì sao Họa Nhu lại muốn hạ độc tất cả mọi người.
Rõ ràng là ký chủ đã giúp cô ta nhiều như vậy.
Lấy oán trả ơn.
Hừ.
Vừa dứt lời, Tô Yên mở miệng
"Là Họa Thiến Nhi cùng gã nam nhân kia muốn hạ độc giết chết chúng ta."
Tô Yên đứng ở cửa, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để 3 người trong phòng và cả Tiểu Hoa nghe thấy.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Vì sao ạ?"
Ngoại trừ Họa Nhu, sắc mặt của hai kẻ kia đều đồng loạt biến đổi.
Họa Nhu không nói thêm một câu, vẫn từ tốn gắp đồ ăn trong bát cho vào miệng.
Tô Yên mở miệng
"Chúng ta đã biết quá nhiều, so với việc thả chúng ta đi, không bằng giết chết."
Dù sao đã liên hợp hại chết một Họa Nhu, giết một người hay hai, ba người cũng không có gì khác nhau.
Họa Thiến Nhi run rẩy, nhìn chằm chằm Tô Yên
"Việc này có liên quan gì tới các ngươi? Nếu các ngươi không dò hỏi tới cùng, mọi chuyện cũng sẽ không tới mức này."
Vừa dứt lời, Họa Thiến Nhi liền thấy vô cùng tức ngực.
Phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Tim đau từng đợt khiến ả đau đến chết đi sống lại, ngã gục xuống bàn.
Họa Thiến Nhi có chút không tin nổi, ả không hề ăn một miếng thức ăn nào.
Tên trượng phu kia cũng bắt đầu có phản ứng, cả người run rẩy, mặt tái xanh.
Họa Nhu chậm rãi đặt đôi đũa xuống bàn, ngẩng đầu nhìn kia hai người.
Họa Nhu cười, tiếng cười như chuông bạc, vô cùng êm tai.
Nhưng trong hoàn cảnh này lại không hề phù hợp.
Nàng ấy mở miệng
"Lúc ta chết, là các ngươi tiễn ta một đoạn đường. Bây giờ, cũng nên để ta tiễn các ngươi lại một đoạn. Dứt lời, Họa Nhu bưng chén rượu lên, đổ xuống đất. Rượu tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo.
Họa Thiến Nhi trừng mắt
"Rượu ····· có độc"
"Người ta tin tưởng nhất và người ta yêu nhất, hẳn là nên cùng nhau xuống địa ngục bồi ta mới đúng. Nếu không, ta không thể an tâm được a."
Gã nam nhân kia thở hắt ra, trừng mắt
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Họa Nhu đứng lên, vân vê cổ tay áo.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Đột nhiên, khuôn mặt của cô ta biến thành một cái đầu lâu trắng bệch.
Cô toét miệng cười, tiếng nói nghẹn ngào, rất khó nghe
"Tướng công, chàng không nhận ra ta sao?"
Vừa dứt lời, thân thể gã nam nhân run rẩy kịch liệt, vô cùng kinh hãi ngã xuống mặt đất.
Mở to mắt sợ hãi.
"Họa... Họa Nhu."
Họa Nhu từng bước, từng bước đi qua.
Cô ta nâng chân lên, dẫm lên ngực gã.
"Hóa ra tướng công lại yêu thương Họa Nhu như vậy, từ biệt ba năm nay, vẫn còn có thể nhận ra dung mạo của Họa Nhu."
Dứt lời, Họa Nhu dùng sức dẫm mạnh lên ngực gã.
Phụt một tiếng, nam tử lại phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, không còn tiếng động.
Họa Thiến Nhi ngay bên cạnh đó run rẩy ôm lấy ngực, sắc mặt tái mét, vừa run rẩy vừa kiếm chỗ trốn.
Lúc hại người ta cho đến tận bây giờ, ả cũng chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày biểu tỷ tìm tới cửa báo thù.
Họa Nhu xác nhận tướng công đã chết, sau đó lại quay sang, hờ hững nhìn Họa Thiến Nhi.
Cô ta đi qua đó, vươn tay bóp chặt lấy gương mặt của Họa Thiến Nhi.
Móng tay dài ra, đâm xuyên qua làn da của ả, máu tươi tí tách nhỏ xuống đất.
Họa Nhu mở miệng
"Dù gì chúng ta cũng có rất nhiều năm tháng làm tỷ muội, ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi sống thật tốt. Ngươi ghê tởm đáng khinh như vậy, ta cũng không muốn gặp lại ngươi trêи đường xuống hoàng tuyền."
Họa Thiến Nhi sợ hãi hét chói tai, cả khuôn mặt ả bị rạch nát, khắp người toàn máu là máu, hôn mê bất tỉnh.
Làm xong tất cả mọi việc, Họa Nhu đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
Lúc nàng ta quay lại nhìn Tô Yên, khuôn mặt đã trở về trạng thái bình thường, vô cùng đơn thuần thánh thiện.
Không gào khóc tê tâm liệt phế, không có chút cảm giác tuyệt vọng vì bị phản bội.
Chỉ là nhẹ nhàng xuống tay giết chết hai kẻ kia, tự báo thù cho mình.
Cả đời Họa Nhu, cuối cùng cũng kết thúc.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Không biết Tang Minh quay trở về từ lúc nào.
Gã nhìn quanh tình huống trong phòng, nói
"Ngươi lại lần nữa giết hại người vô tội."
Sau đó lại nói một câu
"Họa Nhu, ngươi chớ quên ngươi đã đáp ứng với bọn ta. Bây giờ ngươi hẳn là nên đi rồi. Nếu ngươi còn tiếp tục làm xằng làm bậy, đừng trách ta dùng thủ đoạn mạnh tay với ngươi."
Gã nói liên tiếp, căn bản không thèm quan tâm đã xảy ra chuyện gì.
Gã chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đưa Họa Nhu đi, lập tức tiến hành chuyện của mình.
Họa Nhu sờ sờ bàn tay không có xương của mình, gật đầu
"Ta đưa các người đi."
Nói xong, nàng ta đi ra ngoài.
Họa Nhu đi đằng trước, Tô Yên, Tô Cổ, Tang Minh đi phía sau.
Họa Nhu thầm thì hát một khúc nhạc, chìm đắm trong thế giới của chính mình, đọc theo còn đường nhỏ đi tới bãi tha ma.
Một lát sau.
Mấy người bọn họ đã đi tới ngôi mộ của Họa Nhu.
Họa Nhu nhìn phần mộ của mình, duối tay vuốt ve nấm mồ.
Tang Minh mở miệng
"Tô Yên cô nương, cô không định động thủ sao? Cô thương hại mảnh hồn này như vậy, có từng nghĩ tới những người đã bị ả giết hại hay không?"
Lúc này Họa Nhu cười lên tiếng
"Muốn giết ta? Nhưng hiện tại, ta lại không muốn chết nha."
Dứt lời, Họa Nhu đột nhiên xoay người công kϊƈɦ Tang Minh.
Xì một tiếng, một con dao găm đầy lửa đâm vào thân thể Họa Nhu.
Tang Minh nắm chuôi dao, không hề che dấu sự âm ngoan trêи mặt.
"Vì ngươi, việc của ta đã chậm trễ rất lâu, ngươi nên chết rồi."
Dứt lời, gã càng dùng thêm sức đâm con dao vào người Họa Nhu.
Mỗi khớp xương trêи người Họa Nhu đều cảm thấy đau đớn vô cùng, cả người nóng lên giống như bị đốt cháy.
Một thân bạch y, ngã về phía sau, còn chưa chạm vào đất, Tô Yên đã ôm lấy cô ta.
Họa Nhu đau đến cả người run run, gắng sức nói
"Cô là người tốt."
Âm thanh đã bắt đầu suy yếu, run rẩy chậm chậm nói từng chữ từng chữ.
Tô Yên không nói gì.
Vì sao muốn đỡ Họa Nhu sao?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Cũng không có gì to tát, chỉ không muốn cô ấy phải ngã xuống đất thôi.
Giống như vị tỷ tỷ kia, bị người ta coi như một món đồ dơ bẩn, vứt sang một bên.
Họa Nhu nhìn Tô Yên, cũng không biết đang xuyên qua cô để nhìn hình bóng ai, giọng nói khàn khàn, mang theo tuyệt vọng.
"Cả đời này của ta, chưa bao giờ được người khác thật lòng thương yêu, không nghĩ tới lần làm bậy cuối cùng này, lại gặp được cô."
Họa Nhu mở bàn tay ra, vuốt ve ngón út, sau đó dùng sức bẻ một cái rồi đưa vào lòng bàn tay Tô Yên.
Ngón út kia dần dần biến đổi, trở thành một cái còi hình xương ngón tay.
Họa Nhu phun ra một ngụm máu, giữ lấy y phục của Tô Yên.
"Nếu có một ngày... có người muốn hại cô... cô có thể thổi nó lên. Hy vọng.. nó.. có thể... có thể giúp cô."
Thứ này Họa Nhu mất ba năm mới có thể kết ra.
Nàng ta căm hận tất cả mọi người, vốn dĩ nàng ta muốn hủy hoại tất cả. Nhưng sau khi biết được chân tướng mọi việc thì lại không muốn làm vậy nữa.
Là do mệnh của mình không tốt mới để ông trời sắp đặt số phận như vậy. Chỉ hy vọng kiếp sau, mình sẽ không phải khổ như thế này nữa.
Tang Minh đứng bên cạnh hoàn toàn không để ý tới hai người, hắn dáo dác nhìn khắp nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Vừa tìm vừa nói
"Cổng vào đâu? Cổng vào rốt cuộc ở đâu??"
Có cổng rồi, mới có thể dùng chìa khóa mà mở cửa chứ? Nhưng cửa rốt cuộc ở đâu??
Họa Nhu nhìn Tô Yên
"Cây trâm hoa bỉ ngạn của cô, chính là chìa khóa mở cổng vào địa ngục."
Giọng nói của cô ta càng lúc càng suy yếu, duỗi tay muốn chạm vào cây trâm của Tô Yên, nhưng không với tới.
Tô Yên lấy cây trâm xuống, đưa cho Họa Nhu.
Nàng ta cầm tay Tô Yên, giây tiếp theo liền đâm thẳng vào tim mình.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Họa Nhu phát ra âm thanh tê tâm liệt phế
"A!!!!"
Cổng vào địa ngục, chính là ở nơi này.
Chỉ khi cô ta chết đi, cổng mới có thể mở ra.
Ngày đó Họa Nhu bị ném xuống song, vô tình nuốt phải một hạt ngọc màu đen, từ đó Họa Nhu vốn phải chết lại biến thành oan hồn, cửa vào địa ngục trở thành năng lượng sống sót của nàng ta.
Thời điểm Họa Nhu nuốt viên ngọc xuống, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đến mức cả người giống như bị chặt làm đôi.
Hiện giờ, Họa Nhu sắp chết, so với lúc đó còn đau hơn nghìn lần.
Họa Nhu thở dốc, nhìn Tô Yên. Một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống gò má. Cuối cùng, hồn phi phách tán.
Họa Nhu đã thật sự chết rồi.
Lúc này, ở bên cạnh nấm mồ của Họa Nhu, một cái cổng lớn màu đen nhánh hiện ra.
Trêи cánh cửa khắc hình hoa bỉ ngạn đen tuyền, thân cây uốn lượn xung quanh.
Một làn gió lạnh lẽo ập vào mặt, chỉ nhìn thôi mà khiến người ta không rét mà run.
Bầu trời sáng ngời bỗng nhiên trở nên âm u, mây đen dày đặc cả trời, đen xì như sắp có bão tố, gió lạnh thổi tới làm người ta nổi da gà.
Lúc Tang Minh nhìn thấy cánh cổng đen kia, đôi mắt sáng ngời.
Hắn ta cười lớn
"Ha ha ha ha ha ha, cổng lớn địa ngục, cuối cùng ta cũng tìm thấy rồi!!!"
Dứt lời, gã nhanh chóng bước nhanh đến, một thanh đao đen nhánh xuất hiện trong tay gã.
Gã vẫn chưa đẩy cửa đi vào trong, mà ánh mắt vẫn dừng lại trêи người Tô Yên, lưỡi đao sắc bén chỉ vào nàng.
Tang Minh cười, ánh mắt xoay chuyển, lộ ra con ngươi màu xám trắng, làn da cũng dần dần chuyển sang màu xanh lá.
Gã mở miệng
"Đa tạ Tô Yên cô nương đã giúp ta mở cổng địa ngục."
Dứt lời, gã dừng một chút rồi cười nói
"Cô nương có muốn vào trong xem một chút không?"
Tô Yên đứng dậy, cầm xương ngón tay út của Họa Nhu để vào bên trong ống tay áo.
"Có"
Tóc Tang Minh bay loạn xạ, cười haha
"Cô nương là ân nhân của ta, muốn đi vào Minh Giới, Nam mỗ đương nhiên phải đưa cô đi."
Dứt lời, gã cười nhếch mép, có cảm giác vô cùng văn nhã bại hoại.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Gã nói gã là Nam mỗ, chứ không phải Tang Minh hay Tang mỗ.
Gã lên tiếng
"Nhưng mà Tô cô nương, trong đó chỉ cho phép người chết tiến vào. Cho nên cô bắt buộc phải chết, thì mới có thể để cho vào trong."
Gã múa đao, công kϊƈɦ thẳng tới chỗ Tô Yên đang đứng.
"Nếu hồn phách của cô còn có thể tồn tại, nhớ tới Minh Giới tìm ta, ta tên Nam Minh."
"Phanh!"
Hai lực đạo đối đầu với nhau, Tô Yên đỡ được đao của gã.
Tang Minh, à không, từ giờ phải gọi hắn là Nam Minh.
Nam Minh sửng sốt.
Gã tất nhiên biết nữ nhân này có sức lực vô cùng lớn, lại không thể nghĩ rằng nàng còn có thể chống lại được hắn.
Nam Minh cười ha hả ra tiếng, một đoá hoa bỉ ngạn màu đen uốn lượn bò quanh cổ, nhanh chóng che kín khuôn mặt hắn.
Bông hoa đen nhánh, nhìn qua chỉ thấy rợn người
"Ta đột nhiên có chút không muốn giết ngươi."
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói
"Ta sẽ giết ngươi."
Dứt lời, nàng phi về phía Nam Minh.
Không biết từ lúc nào, cây trâm hoa bỉ ngạn kia đã ở trêи tay nàng.
"Xèo" một tiếng.
Nam Minh nhận ra ý đồ của Tô Yên, muốn ngăn cản, nhưng gã đã xem nhẹ sức lực của Tô Yên.
Hai người cùng ngã xuống đất, Nam Minh ngã văng ra đằng kia, mu bàn tay bị rách, cây trâm hoa bỉ ngạn đâm thẳng vào tim gã.
Gã ôm ngực, thoi thóp nằm đó, nhưng cũng không quá sốt ruột đối với việc này, còn có vẻ không thèm để ý đến.
Gã nheo mắt nhìn Tô Yên, một tay chống xuống mặt đất.
Nửa ngày sau, gã bật cười, chậm rãi nói
"Hóa ra là Chủ Thần đại nhân của Cửu Trọng Thiên."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nam Minh nhân tiện thở dài
"Vốn tưởng rằng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, ai ngờ, lại là một kẻ đáng gờm."
Tô Yên đứng im ở đó.
Có chút ngoài ý muốn, tên Nam Minh này lại nhận ra được nàng.
Nam Minh đỡ thân cây đứng lên, lảo đảo bước đi.
Gã đứng dựa vào thân cây ngay bên cạnh, nhìn cánh cổng địa ngục, sau đó ngẩng đầu lên nhìn không trung.
Trầm ngâm một khắc, rồi mở miệng
"Hôm nay Nam Minh may mắn được diện kiến vị Chủ Thần đứng đầu, đúng là có phúc. Chỉ là không biết, Chủ Thần đại nhân xuất hiện ở đây, là việc công, hay việc tư?"
Tô Yên không muốn nói thêm bất cứ điều gì với gã.
Nàng chỉ cảm thấy người này quá ồn ào. Nhưng, tên Nam Minh này có vẻ có rất nhiều điều muốn nói.
Hắn ta đứng dựa vào thân cây che ngực, con ngươi xám trắng làm người ta không thể đoán được cảm xúc của.
Gã thấy Tô Yên không nói một lời nào, lại tự mình lầm bầm
"Nếu không nói gì, chứng tỏ là việc tư."
Nam Minh nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Mọi người đều nói Chủ Thần đại nhân của Cửu Trọng Thiên có một chân với Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực. Vạn năm trước, vị Thiếu chủ kia đã tới nơi này nhưng lại không thấy Chủ Thần đại nhân. Ta vốn còn nghĩ là vị Thiếu chủ kia đơn phương tương tư. Nhưng có vẻ, không phải như vậy a."
Nam Minh nhìn chằm chằm Tô Yên
"Muốn tới nơi này của chúng ta cứu hắn trở về sao? Xì, thật đáng tiếc. Thân thể của hắn đã sớm bị đem đi làm phân bón rồi."
Biểu tình của gã có chút đắc ý, lại xen lẫn cả sự vui sướиɠ.
Không hiểu vạn năm trước Quân Vực làm gì ở Minh Giới mà có thể khiến cho gã chỉ nói vài câu nguyền rủa đã cảm thấy thống kɧօáϊ đến như vậy.
Khoan đã, thi thể của Quân Vực?
Tô Yên chớp chớp mắt?
Thân thể của hắn không phải ngày ngày được tẩm bổ ở Thâm Uyên Ma Vực sao?
Không phải vì bị thương quá nghiêm trọng, cho nên đã bị phụ thân hắn phong ấn sao?
Vì sao người này lại nói thân thể của Quân Vực ở Minh Giới?
Tô Yên mở miệng
"Ta có thể dùng bất cứ vật gì để trao đổi."
Nam Minh nghe xong, cười sằng sặc
"Trao đổi? Ha ha ha ha ha ha."
Gã nói xong, nụ cười tắt ngấm, nhìn chằm chằm Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Ngươi biết hắn đã làm gì sao? Hắn huỷ hoại Minh thạch!! Ngươi nói một câu trao đổi nhẹ nhàng như vậy liền có thể xóa bỏ những việc hắn đã làm sao? Hah!."
Nam Minh gằn từng chữ.
"Hắn dám làm, phải dám nhận hậu quả. Thâm Uyên Ma Vực nghĩ rằng chỉ cần phong ấn được hồn phách của hắn liền có thể bình an, không có chuyện gì sao? Đừng có nằm mơ!!"
Từng câu từng chữ đều như đang phun độc, tràn ngập hận ý.
Tô Yên nghe gã nói xong, trầm mặc.
Nàng có chút hối hận, hối hận trong vạn năm làm Chủ Thần lại chưa từng chú ý đến bất cứ cái gì.
Theo như những gì người này nói, nàng không hề biết chút gì về chuyện xảy ra năm đó.
Nàng chỉ cho rằng Quân Vực chạy tới Minh Giới phá hủy Minh Thạch, bị trọng thương nghiêm trọng rồi bị phụ thân của hắn phong ấn lại.
Hiện giờ xem ra, mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Nam Minh còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng sắc mặt gã bỗng nhiên biến đổi, dau đớn rêи rỉ, sau đó liền biến thành gào rống
"Là ai?! Ngươi là ai?!!"
Vừa dứt lời, gã liền phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, con ngươi xám trắng không còn động đậy nữa.
Sau đó, một làn khói đen bay ra từ trong thân thể Tang Minh, bay lơ lửng giữa không trung.
Làn khói giống như đang bị trọng thương, không thành bất kỳ hình dạng nào, chỉ thêm vài giây nữa liền có thể tan biến.
Đúng lúc này, cổng địa ngục kẽo kẹt kẽo kẹt, mở ra.
Mặt trăng đỏ rực không biết xuất hiện từ khi nào.
← Ch. 252 | Ch. 254 → |