Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 254

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 254
Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ánh sáng đỏ chiếu lên trêи cánh cửa, chiếu thẳng lên con đường tiến vào địa ngục.

Làn khói đen kia bay thẳng vào bên trong, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

"Khụ khụ khụ"

Tiếng ho khan vang lên, thân thể của Tang Minh lại động đậy.

Tóc rũ xuống, che kín mặt, hắn đỡ vào thân cây, đứng dậy, nhẹ giọng gọi một tiếng

"Tiểu Quai."

Lực chú ý của Tô Yên từ trêи cánh cửa kia chuyển đến trêи người hắn.

Đây chính là Quân Vực.

Tô Yên đi qua, đỡ lấy hắn, hỏi

"Chàng không sao chứ?"

Người nào đó dựa vào trêи người Tô Yên, giọng điệu vô cùng suy yếu

"Có, đau."

Dứt lời, Quân Vực giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào ngực mình, chỗ đó đã ăn một cây trâm của Tô Yên, máu còn đang chảy ra ngoài.

Tô Yên đỡ hắn.

"Ta băng bó cho chàng một chút."

Nói xong liền cởi y phục của hắn để xem vết thương.

Chờ Tô Yên băng bó xong xuôi, Quân Vực liền dán vào người Tô Yên, hơn nửa cơ thể đều đè lên người nàng.

Tô Yên thấy sắc mặt của Quân Vực tái nhợt, vô cùng suy yếu.

"Rất đau sao?"

Người nào đó chớp chớp mắt

"Ừm."

"Vậy chàng ở lại đây nghỉ ngơi đi."

Nói xong liền định đỡ Quân Vực ngồi xuống, dựa vào cây đại thụ trước mặt.

Quân Vực ngẩng đầu

"Tiểu Quai muốn đi đâu?"

Tô Yên chỉ chỉ vào bên trong cánh cửa tối đen

"Ta muốn vào đó xem xem."

Rõ ràng, nàng nhận ra được Quân Vực không muốn cho nàng đi vào bên trong.

Hắn nói

"Ta muốn Tiểu Quai ở cùng ta."

Tô Yên nghiêm túc

"Ta ở cùng chàng thì miệng vết thương của chàng cũng không liền nhanh hơn được."

"Trong đó đen xì xì, có gì đẹp đâu mà Tiểu Quai nhìn? Chẳng lẽ Tiểu Quai muốn ném ta ở đây một mình sao?"

"Nếu không, ta để Tiểu Hồng ở lại đây đợi cùng chàng?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Quân Vực kéo tay Tô Yên không chịu buông ra.

"Tiểu Quai ~"

Hắn vừa muốn nói tiếp, Tô Yên đã cắt ngang

"Ta muốn vào xem."

Nàng vừa nói xong, Quân Vực khựng lại, cuối cùng cũng buông lỏng tay Tô Yên ra, tự đứng lên.

Nhìn qua vẫn rất khỏe mạnh, ngoại trừ sắc mặt có chút suy yếu nhưng cũng không đến mức thê thảm như vừa nãy.

Hắn bất đắc dĩ

"Không biết cái tình tình này của Tiểu Quai rốt cuộc di truyền từ ai."

Tô Yên mê man

"Làm sao vậy?"

"Cố chấp y hệt tảng đá."

Dứt lời, Quân Vực ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm

"Nhưng ta lại thích nàng không chịu được."

Quân Vực này ấy à, cái gì cũng dám nói với Tô Yên.

Tô Yên nghe hắn nói xong, duỗi tay ôm lấy hắn, do dự một chút rồi nói

"Chàng vẫn nên ở lại đây nghỉ ngơi đi."

Quân Vực nhăn nhó

"Tiểu Quai cảm thấy ta sẽ để em một mình đi vào trong kia sao?"

"Bên trong kia thế nào?"

Nàng vốn chưa bao giờ đến Minh Giới, thế cho nên cũng không hiểu lắm

Quân Vực đáp lời

"Không phải nơi tốt đẹp gì."

"Người kia vừa mới nói, thân thể của chàng vẫn còn ở Minh Giới."

Quân Vực thong thả ung dung

"Hắn lừa gạt Tiểu Quai."

"Sao ta lại cảm thấy chàng mới đang lừa gạt ta?"

Quân Vực nhướng mày, đang muốn cãi lại, Tô Yên đã khiêng hắn đi thẳng vào bên trong Minh Giới.

Tô Cổ một thân y phục trắng im lặng đi theo phía sau, Tiểu Hồng quấn quanh cánh tay Tô Cổ.

Bởi vì nó bị tiêu chảy nên vô cùng suy nhược, nhưng khi vừa tiến vào Minh Giới, cái đuôi của nó bỗng tỏa ra ánh sáng màu đen, giống hệt với màu sắc của cánh cổng vào Minh Giới.

Tiểu Hồng tất nhiên là không nhìn thấy, dù nó có nhìn thấy, cũng chỉ cảm thấy chơi rất vui, sẽ lắc lắc cái đuôi, nhưng Tô Cổ bỗng dừng bước chân, nhìn vào cái đuôi của Tiểu Hồng, sau đó lại tiếp tục bước đi vào bên trong.

Đi vào Minh giới, một con đường dài không điểm cuối, xuất hiện trước mắt.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trêи đầu là dải ngân hà lộng lẫy, vô cùng choáng ngợp.

Trăng tròn màu đỏ ngoài cổng lớn như vậy, vào đến đây cũng không còn nhìn thấy nữa.

Nơi này không hề dọa người giống như dự đoán, mà mang theo một loại cảm giác cảnh đêm yên ả.

Hai bên con đường đều là hoa bỉ ngạn đang lay động theo làn gió, từng đóa hoa nở rộ cực kỳ quyến rũ, mỹ diễm.

Từng mảng, từng mảng hoa vô cùng hấp dẫn ánh mắt, làm cho người ta không thể rời mắt đi được.

Tô Yên ngẩng đầu vừa nhìn vừa đi, khó có khi được nhìn thấy một cảnh đẹp kinh diễm đến như vậy.

Một giây sau, Tô Yên liền cảm thấy có ngón tay chạm vào cằm mình.

Tô Yên nhìn sang, Quân Vực mở miệng

"Nơi này có cái gì mà đẹp, còn chẳng đẹp bằng ta."

Tô Yên cũng không nói gì, tiếp tục đỡ hắn đi vào bên trong.

Lúc này, Tô Yên lại chủ động hỏi chuyện hắn

"Vì sao chàng không muốn ta vào trong này?"

Quân Vực nhắm hờ mắt, câu môi

"Hửm?"

Yết hầu lăn lộn, phát ra âm thanh, giống như nghe không hiểu điều Tô Yên vừa hỏi.

Tô Yên cúi đầu, rất nghiêm túc nói

"Chàng không muốn ta tới chỗ này."

Quân Vực ngước mắt nhìn nàng, hắn bất đắc dĩ

"Tiểu Quai dễ bị lừa như vậy, nhỡ bị người ta lừa đi thì phải làm thế nào bây giờ?"

Tô Yên không hỏi lại, rõ ràng là hắn không muốn nói.

Đi sau Tô Yên còn Tô Cổ và Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, nhìn lên không trung, chỉ cảm thấy cảnh sắc trong này thật đẹp.

Nhìn một lúc, liền cảm thấy có chút mơ hồ, sau đó nó phun lưỡi rắn phì phì

"Tê tê tê tê tê"

Thật nhiều con bướm nhỏ a.

Nó quăng tới quăng lui cái đuôi muốn nhảy lên bắt con bướm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Cổ cúi đầu nhìn nó.

Tiểu Hồng giãy giụa càng ngày càng lợi hại, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Tô Cổ.

Tô Cổ ngẩng đầu, nhìn trêи bầu trời, chỗ nào có bướm?

Hắn nhìn lên một lát, lại cúi đầu xuống.

Sợ là con rắn ngốc này nhìn chằm chằm không trung lâu quá, bị trúng mê thuật rồi.

Tô Cổ nắm chặt cái đuôi Tiểu Hồng, quăng nó vài nhát.

Tiểu Hồng đơ trong chốc lát, tiếp tục

"Tê tê tê tê tê"

Con bướm, con bướm, con bướm.

Liên tiếp ở đằng kia kêu con bướm con bướm.

Tô Cổ lần này dùng lực, nhân tiện còn đập cho nó hai phát.

Lúc này Tiểu Hoa mới thành thành thật thật.

"Ọe!!"

Bị Tô Cổ quăng đến xây xẩm mặt mày, cảm giác như đang say xe vậy. Nhưng trước đó Tiểu Hồng ăn phải thạch tín, bị tiêu chảy, trong bụng vốn dĩ chẳng còn gì, hiện giờ nó nôn ra, ngoại trừ nước miếng vẫn là nước miếng.

Tuy rằng bị tác dụng phụ, nhưng nhìn qua, Tiểu Hồng đã trở về trạng thái bình thường.

Nó suy yếu ghé vào trong tay Tô Cổ,

"Tê tê tê tê tê"

Vừa mới... nhìn thấy con bướm nhỏ.

"Nhắm mắt lại, không cần nhìn."

Sau đó, Tiểu Hồng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Tô Cổ ngẩng đầu lên, phát hiện không thấy Tô Yên và Quân Vực đâu nữa.

Quay đầu nhìn về phía sau, con đường đang sụp đổ dần, đá rơi ầm ầm xuống dưới.

Cúi đầu nhìn, không biết Tiểu Hồng đang nằm trong lòng bàn tay nó đã chạy đi đâu mất rồi.

Mặt đất đang sụp dần, không trung trở nên phá lệ quỷ dị, một vầng trăng tròn đỏ tươi như máu cũng không biết xuất hiện từ lúc nào, treo ngay trêи đầu, nhìn vô cùng dữ tợn.

Chỉ qua vài nhịp thở, mặt đất xung quanh chỗ Tô Cổ đứng đã sụp đổ sạch sẽ, hắn đứng lơ lửng giữa không trung, xung quanh không còn bất cứ vật gì.

Tô Cổ bị giữ lại.

.......

Tô Yên vốn đang đỡ Quân Vực đi vào bên trong.

Đi được một lúc, nàng phát hiện Quân Vực không nói chuyện với mình nữa.

Nghiêng đầu sang nhìn hắn.

Một người mặc y phục trắng thêu hoa văn bằng tơ vàng, da thịt trêи người nứt vỡ, vết thương chằng chịt khắp người, lộ ra một nửa thân thể vô cùng đáng sợ.

Trêи mặt người đó loang lổ máu tươi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn vô cùng xinh đẹp, lông mi dài đen nhánh cong vút, đôi mắt nhắm hờ, một nốt chu sa điểm ngay bên khóe mắt, đỏ như giọt máu, cánh môi hồng hồng phấn nộn, chỉ cần nhìn qua thôi đã có thể làm người ta kinh diễm.

Tô Yên dừng chân.

Người nọ mở to mắt, đôi mắt hắn lại cho người ta cảm giác rất thiên chân, vô tội, làm người cảm thấy vô cùng thuần khiết tốt đẹp.

Gương mặt này, nàng tất nhiên là biết, chính là khuôn mặt thật của Quân Vực.

Hắn không nói một câu nào, chỉ yên lặng dựa vào ngực Tô Yên, cứ như vậy mà nhìn nàng.

Nửa ngày sau mới hỏi một câu

"Yên Yên!! Làm sao vậy?"

Tô Yên dừng chân, nàng nhìn xung quanh, sương mù mênh ʍôиɠ.

Cúi đầu xuống, dưới chân giống như một con suối, nước chảy róc rách, phản chiếu gương mặt nàng.

Tô Yên lên tiếng hỏi

"Ngươi là ai?"

Người bên cạnh nở nụ cười tươi

"Yên Yên, là ta a."

Tô Yên không nói chuyện, nâng tay lên bóp chặt lấy cổ người kia.

Nàng nhìn hắn ta, nghiêm túc nói

"Nếu ngươi không nói, ta sẽ bóp chết ngươi."

Tô Yên dùng lực một chút, người kia liền ho khan, ho ra cả một ngụm máu tươi.

Tô Yên thả lỏng tay một chút, khuôn mặt của người kia liền nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Ngón tay biến thành màu xám trắng, móng tay tím bầm cứng ngắc bỗng nhiên dài ra đâm thẳng vào người Tô Yên.

Sét đánh không kịp bịt tai, khoảng cách giữa hai người lại vô cùng gần, Tô Yên căn bản không kịp phản kháng.

Móng tay của gã cắm thẳng vào bả vai nàng.

Trêи mặt Tô Yên không có gì thay đổi, nàng giơ tay, xoay người, đôi tay bóp đầu hắn, dồn lực.

"Ầm"

Cỗ thi thể kia ngã xuống đất, chưa biến trở về nguyên hình mà vẫn ở hình dạng của Quân Vực.

Nhìn thi thể đó ngã xuống đất, Tô Yên nhẹ nhàng nhíu mày một chút.

Nàng biết cái này là giả, nhưng vẫn không nên nhìn tiếp.

Tô Yên dời mắt đi chỗ khác, bịt kín miệng vết thương trêи bả vai.

Tiểu Hoa kinh hô

"Ký chủ, chị bị thương rồi!"

"Không có việc gì, không nghiêm trọng."

Tiểu Hoa vừa đau lòng vừa nghi hoặc

"Ký chủ, chị rõ ràng biết gã không phải Quân Vực đại nhân, vì sao còn nương tay với gã?"

Máu tươi theo bả vai chảy xuống, thấm ướt quần áo.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nàng ấn vào miệng vết thương, tiếp tục đi về phía trước.

"Chỉ là suy đoán, còn 10% là hắn."

Nàng vẫn luôn ôm chặt hắn từ lúc đi vào, không phát hiện ra hắn bị tráo đổi. Sợ là bản thân mình bị trúng mê thuật, còn gặp phải ảo giác, cho nên, thời điểm nàng thấy thân thể đó hộc máu liền thả lỏng tay.

Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm

"Nếu đây là Tiểu Hồng, em khẳng định chị sẽ đánh chết nó luôn."

Từ trước tới nay ký chủ chỉ tin vào chính bản thân mình.

Chỉ từ khi gặp Quân Vực đại nhân, ký chủ mới có thể nghĩ nhiều như vậy, mới có thể nghi ngờ không xác định nổi, sợ làm Quân Vực đại nhân bị thương.

Tô Yên che bả vai, đi sâu vào bên trong.

Phía trước là một mảng trắng xoá, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cười nhỏ hừ hừ.

Hình ảnh trước mắt liền biến đổi, xung quanh một màu đen nhánh, nàng tiến vào trong ngục lao.

Đi dọc theo hành lang dài, mùi máu tươi lẫn với mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Mỗi gian ngục đều đốt một ngọn nến nhưng bên trong lại trống rỗng.

Ánh nến lập lòe, có chút tối tăm.

Càng đi lên phía trước, tiếng cười càng rõ ràng.

Thanh âm nhẹ nhàng, giống như người đang hát có tâm tình không tồi.

Nhưng ở trong hoàn cảnh như thế này, tiếng cười nhỏ như vậy lại vô cùng dọa người.

Đến khi Tô Yên đi tới nơi sâu nhất của ngục giam, một miếng vải đen lớn che kín cánh cửa ngục giam.

Nàng đã cách tiếng cười kia rất gần.

Tô Yên nhìn khắp nơi, cuối cùng, nâng tay lên, nắm chặt lấy miếng vải rồi giật xuống.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lúc Tô Yên chạm vào miếng vải kia, cảm thấy có chút ẩm ướt, nhưng nơi này quá tối tăm nên không nhìn rõ được.

Sau đó, lực chú ý liền bị một thiếu nữ ở bên trong hấp dẫn.

Nàng ta mặc một chiếc váy đen dài, để chân trần, ở mắt cá chân trắng nõn còn có hoa văn rất phức tạp, có vẻ vô cùng thần bí.

Đầu tóc thiếu nữ rối tung, ngồi xổm trong một góc.

Ngục giam to như vậy mà chỉ có một mình nàng ta.

Thiếu nữ vẫn tiếp tục cười.

Một hồi lâu sau mới để ý tới sự xuất hiện của Tô Yên.

Nàng ta ngẩng đầu lên, là một gương mặt trắng nõn.

Không, không phải trắng nõn, mà là trắng bệch, giống như không có chút máu nào, trắng xám giống như người chết.

Khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo, đôi mắt mở lớn nhìn Tô Yên. Đôi môi nàng đỏ rực như hoa hồng, đỏ đến mức dọa người.

Nàng ta ngồi xổm ở chỗ đó, nhìn chằm chằm Tô Yên, vô cùng tò mò.

Nếu có thể nói một thứ trêи người nàng ta có thể làm người ta nhớ kỹ, chính là cặp mắt kia.

Một bên đen nhánh, một bên trắng xám.

Lúc Tô Yên lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của thiếu nữ, trong đầu hiện lên ba chữ "Người Bất Tử".

Biểu tình của thiếu nữ méo mó, lực chú ý dừng lại trêи vết thương của Tô Yên.

Sau đó mở miệng

"Xin chào a."

Tô Yên gật đầu

"Xin chào."

Thiếu nữ nhẹ hô một tiếng rồi đứng lên, đi ra từ trong góc tối.

Sau đó phồng mồm, chỉ ra phía sau lưng Tô Yên

"Hình như có người muốn giết ngươi."

Vừa dứt lời, sau lưng Tô Yên xuất hiện bốn người mặc áo đen, tay cầm lưỡi hái, từng bước ép sát, sát khí mười phần.

Tô Yên xoay người.

Thiếu nữ trong lao ngục có lòng tốt chỉ điểm

"Cây trâm trêи đầu ngươi, có lẽ là vật duy nhất có thể đả thương bọn họ."

Váy đen dài trải trêи mặt đất, thiếu nữ đứng ở giữa ngục giam, phảng phất như một đóa hoa hồng đen kiều diễm.

Sau thời gian một chén trà nhỏ.

Phanh!

Tô Yên đánh bại Người Bất Tử cuối cùng.

Dù hắn không chết, nhưng cũng không còn năng lực để phản kϊƈɦ nữa.

Tô Yên còn chưa kịp hỏi, sau lưng lại truyền đến âm thanh của thiếu nữ.

"A, không thú vị chút nào."

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhàm chán lại không chút kiên nhẫn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên quay đầu lại, chỉ thấy dưới chân thiếu nữ có một đống dây đằng màu đen đột ngột chui lên từ mặt đất, đan xen, biến ảo trở thành một cái vương tọa màu đen, mang theo gai nhọn, sa đọa lại hắc ám.

Thiếu nữ ngồi lên vương tọa.

Tô Yên nhìn thiếu nữ, cảm thấy đôi môi của nàng ấy càng thêm đỏ tươi.

Nữ tử chán đến chết, cẳng chân trắng nõn lắc lư

"Ngươi ở lại nơi này đi, đừng đi nữa."

Nàng ta mở miệng nói ra một câu như vậy.

Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như những lời nàng ta nói ra, người khác đều phải làm theo vậy.

Tô Yên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

Mà người thiếu nữ đối diện kia cũng có cảm giác tương tự như vậy.

Chỉ nghe nữ tử hỏi một câu

"Có phải chúng ta đã từng gặp qua nhau không? Vì sao ta lại cảm thấy ngươi quen mắt đến như vậy?"

Nữ tử lẩm bẩm, Tô Yên cũng an tĩnh lại.

Hai người đối diện.

Không biết từ khi nào, máu của Tô Yên nhỏ giọt xuống đất, chảy vào trong ngục giam.

Khi chạm vào bụi gai màu đen kia, tức khắc, đôi mắt Tô Yên hiện lên kim quang.

Mà nữ tử kia, khuôn mặt tái xanh như màu lá, không còn chút máu, ngay cả con ngươi duy nhất màu đen kia cũng biến thành màu trắng xám.

Nử tử ngồi trêи vương tọa bằng bụi gai.

Hai người đối diện với nhau. Sau đó, thiếu nữ cười lớn

Cẳng chân lắc lư

"Hóa ra là cô a."

Nàng ta lẩm bẩm một câu.

Tô Yên không nói gì.

Thiếu nữ cúi đầu đùa nghịch ngón tay màu trắng xám của mình. Mái tóc rũ xuống, che kín khuôn mặt.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Thiếu nữ nhỏ giọng nói

"Ta nghe được nhịp đập trái tim của cô."

Lúc thiếu nữ nhỏ giọng nói chuyện, phía sau nàng ta lặng lẽ xuất hiện thêm 6 người áo đen.

Tô Yên nói

"Ta tên Tô Yên."

Thiếu nữ đung đưa hai chân, không trả lời mà tiếp tục ngồi đó lầm bầm một mình

"Ta cũng muốn có một trái tim biết đập giống cô."

Vừa nói, thiếu nữ vừa vuốt ve lên ngực mình.

Nơi đó, không có gì cả.

Một lúc sau, thiếu nữ rốt cuộc mới ngẩng đầu lên.

Những người áo đen quỳ rạp xuống.

Thiếu nữ ngồi trêи vương tọa, giống như là nữ vương sa đọa trong thế giới hắc ám này vậy.

Nàng ta hé môi

"Con người của ta quang minh chính đại. Nếu có một ngày, cô muốn ta giúp cô, ta chỉ có một điều kiện. Đó chính là quả tim của cô."

Dứt lời, thiếu nữ mới chậm rãi phun ra hai chữ

"Nam Nhiễm."

Nàng ta vừa nói ra tên của mình, nơi mắt cá chân bỗng phát ra ánh sáng.

Thiếu nữ càng cười rạng rỡ hơn.

Tô Yên nói

"Ta muốn đi ra ngoài."

Thiếu nữ gật đầu

"Đi ra ngoài? Cô tới Minh Giới chính là muốn đi ra ngoài sao?"

Sau đó Nam Nhiễm chỉ vào một ngục giam bên cạnh đó

"Bên đó chắc sẽ có thứ cô muốn."

Tô Yên nhìn nàng ta, vẫn không động đậy.

Nam Nhiễm lắc lắc đầu

"Không tin ta?"

Tô Yên gật đầu

"Không tin."

Nam Nhiễm tặc lưỡi hai tiếng, vung vẩy hai chân, dựa vào ghế trầm ngâm một chút.

Hình xăm ở mắt cá chân nàng ta vẫn luôn phát ra ánh sáng đen, Nam Nhiễm giống như không phát giác ra.

Nửa ngày sau mới nói

"Hai chúng ta, chắc là đến lúc chết cũng không có cơ hội gặp nhau nữa."

Tô Yên nhìn nàng ta, Kim quang trong đôi mắt dần ảm đạm đi.

Nam Nhiễm nhìn tay mình

"Ta ở Minh Giới, cô lại ở Cửu Trọng Thiên. Cô sống tốt, ta sẽ sống không tốt. Ta sống tốt, cô lại đau đớn muốn chết. Cô làm Chủ Thần hai vạn năm, ta liền bị nhốt ở chỗ này hai vạn năm."

Nam Nhiễm nhìn Tô Yên, nói từng chữ từng chữ

"Tô Yên đại nhân, cô không phát hiện từ lúc cô xuất hiện, hình xăm ở mắt cá chân ta vẫn luôn sáng sao? Cô muốn tiếp tục ở đây làm ta đau đến chết sao?"

Nói xong, nàng ta quơ quơ chân. Hình xăm trêи mắt cá chân vẫn đang tỏa ra ánh sáng màu đen.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên

"Ta muốn tìm Quân Vực. Nói chính xác cho ta cách rời đi."

Nam Minh bĩu môi

"Chỗ đó."

Tô Yên đứng yên, nàng nói

"Ta sẽ nhặt xác cho cô."

Nam Minh "xì" một tiếng, kéo chiếc váy dài, lộ ra cặp đùi màu trắng xám thẳng tắp.

"Con người của ta từ trước đến nay đều quang minh chính đại, cũng không nói dối."

Tô Yên trầm mặc nhìn nàng ta.

Nam Minh bị Tô Yên nhìn chằm chằm, thản nhiên duỗi tay vén tóc lên, lộ ra chiếc cằm tinh xảo.

"Đánh với ta một trận, cô thắng, ta liền nói cho cô."

Tô Yên gật đầu

"Được."

Nam Minh lười nhác dựa người vào lưng ghế, nâng ngón tay

"Lên!"

Vừa dứt lời, sáu người áo đen quỳ đằng sau lập tức đứng lên công kϊƈɦ về phía Tô Yên.

Sau sáu người áo đen, từng đám từng đám liên tiếp xuất hiện phía sau, tiến thẳng về hướng Tô Yên đang đứng.

Tiểu Hoa ngơ ngác

"Ơ! Ký chủ, nàng ta, nàng ta không phải nói muốn đánh với chị một trận sao? Không phải nàng ta nói mình quang minh chính đại sao? Tiểu nhân bỉ ổi!"

Tiểu Hoa là nói cho Tô Yên nghe, hơn nữa, bình thường nó nói chuyện cũng chỉ có một mình Tô Yên nghe thấy.

Không hiểu vì sao, Nam Nhiễm liếc mắt nhìn cây trâm trêи đầu Tô Yên, nói

"Còn nói lời vô nghĩa, lão tử sẽ bẻ gãy ngươi."

Giọng nói của nàng ta trầm trầm, mặt biến sắc, thành công làm Tiểu Hoa ngậm miệng im thin thít.

Ô ô ô ô ~

Ký chủ, cầu bảo hộ!!!.

Tô Yên giao chiến với một đám Người Bất Tử.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một trận này đánh mất một canh giờ.

Bên cạnh Tô Yên nằm la liệt Người Bất Tử, một đống lại một đống, không thể cử động nữa, nhưng lại không thể chết.

Không hiểu vì sao, đám Người Bất Tử này so với Người Bất Tử trước đó Tô Yên đã đụng độ kém hơn rất nhiều.

Tuy chất lượng có chút yếu, nhưng số lượng lại rất đông, chỉ cần một tên vừa ngã xuống, sẽ có thêm một tên khác xuất hiện.

Nam Nhiễm ngồi yên ở đó nghịch móng tay, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay.

Hình xăm ở mắt cá chân nàng ta càng lúc càng sáng, nhưng nàng ta giống như không có chút cảm giác gì.

Đại khái cảm thấy đánh đấm như vậy quá nhàm chán, Nam Nhiễm vung tay lên, đám Người Bất Tử chớp mắt liền biến mất sạch.

Ngục giam lớn như vậy, chỉ còn lại Tô Yên và nàng ta.

Nam Nhiễm lên tiếng

"Nghe nói cô thích một người?"

Tô Yên trầm mặc.

Nam Nhiễm lại nói tiếp

"Nghe nói cô rất liều mạng vì người kia?"

Tô Yên vẫn trầm mặc như cũ.

Nam Nhiễm không kiên nhẫn

"Cô có thể đừng cả ngày làm chuyện xấu không? Thành thành thật thật ngồi yên làm Chủ Thần đi, yêu cái gì mà yêu, nam nhân cái gì mà nam nhân?"

Tô Yên vẫn im lặng.

Nam Nhiễm xoa xoa mày, nhẹ giọng nói

"Phòng đầu tiên ở bên trái."

Vừa dứt lời, Tô Yên liền xoay người đi tới hướng đó.

Cơ hồ là Tô Yên vừa quay lưng đi, Nam Nhiễm nhắm mắt lại, không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống mặt đất.

Bụi gai vương tọa cũng biến mất.

Nam Nhiễm dựa vào ven tường, nhìn hình xăm trêи mắt cá chân của mình.

Mí mắt nâng lên một chút, sau đó liền nhắm lại, không nói một lời.

Lực lượng của nàng ta và Tô Yên bài xích lẫn nhau, khoảnh khắc Tô Yên vừa xuất hiện ở đây, toàn thân nàng ta không có một chỗ nào là không đau.

Hình xăm ở mắt cá chân chính là xiềng xích trói buộc Nam Nhiễm.

Hình xăm càng sáng, nàng ta lại càng đau đớn, thống khổ.

Nam Nhiễm có chút hối hận đã chỉ đúng đường cho Tô Yên, hẳn là phải cho nàng đi sai đường để chịu chút khổ sở mới tốt.

Chậc chậc.

Tất cả đều do tâm địa của mình quá thiện lương rồi.

Tô Yên vừa bước chân vào phòng giam Nam Nhiễm chỉ liền không nhìn thấy phòng giam của nàng ta ở phía sau nữa, giống như tiến vào trong một không gian kín.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, người kia là ai?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Không rõ lắm."

"Ký chủ, nàng ta hình như rất hiểu chị a~."

"Ừm"

"Ký chủ, vì sao em lại cảm thấy chị cũng rất hiểu nàng ta?"

Tô Yên

"Một chút."

Tô Yên trả lời Tiểu Hoa, câu nào câu nấy cũng đều ba phải.

Tiểu Hoa mơ mơ hồ hồ

Tô Yên tiếp tục đi về phía trước, trước mắt dần dần sáng lên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Chờ đến lúc ánh sáng dịu đi, Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn.

Ngay trước mắt nàng là một khối thi thể bị đóng đinh treo trêи tường.

Thi thể kia mặc một thân bạch y, một nửa người máu thịt mơ hồ, còn lộ ra cả xương cốt màu trắng, một nửa còn lại vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại bị đinh đóng vào tận xương, giữ chặt ở trêи tường.

Xung quanh phát ra âm thanh rầm rầm ù ù.

" Đánh hắn, dùng thanh sắt nung nóng dí vào người hắn, ..."

Giống như mấy ngàn năm nay ngày qua ngày đều sẽ hành hạ hắn như vậy.

Tô Yên ngây ra, nàng đứng im đó, mắt trợn tròn.

Đó chính là thân thể của Quân Vực.

Là thật.

Không phải là giả.

Tô Yên cảm thấy lồng ngực quặn đau, giống như bị kim châm vào, vô cùng đau đớn.

Nàng không nói gì, chỉ ngốc lăng ở chỗ đó nhìn.

Sau lưng nàng truyền tới tiếng cười.

Người nọ mặc y phục màu đen, hoa văn hoa bỉ ngạn màu đen quấn từ cổ đến mặt gã.

Cặp mắt của gã vô cùng thâm trầm.

"Chúng ta lại gặp mặt, Chủ Thần đại nhân."

Cách nói chuyện này, dù cho gã thay đổi một diện mạo khác, Tô Yên vẫn nhận ra.

Chính là Nam Minh.

Là người nàng đã gặp ở bên ngoài cổng Minh Giới.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn hắn ta, không nói gì.

Nam Minh cười lớn

"Không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy."

Dứt lời, gã đứng sóng vai cùng Tô Yên, nhìn lên thân thể bị đóng đinh ở trêи cao kia.

Hah, hiện tại, Thiếu chủ Quân Vực của Thâm Uyên Ma Vực cũng chỉ là một khối thi thể a.

Nhưng không hiểu sao, cái thi thể này không biết ăn thứ gì mà thời gian lâu như vậy vẫn cứ giữ bộ dáng nguyên xi như cũ, cứ như chỉ một giây trước mới biến thành cái bộ dạng này.

Tiện đà gã lại nói tiếp

"Sở dĩ treo hắn lên cao như vậy, là vì muốn chờ hắn tới."

Gã nói chuyện với Tô Yên giống như là bạn cũ tán gẫu với nhau.

Nam Minh cười nói

"Không có gì muốn hỏi sao? Ta còn cho rằng ngươi sẽ muốn biết rất nhiều điều."

Tô Yên nhìn gã

"Trận chiến hỗn loạn vạn năm trước, hắn vẫn còn sống mà rời đi?"

Nam Minh kinh ngạc

"Ngươi không biết?"

Tô Yên nhìn hắn.

Không biết Nam Minh lôi từ đâu ra một chiếc quạt xếp, đứng đó mở ra gập vào, chậm rãi nói

"Vạn năm trước, hắn làm lσạи ɭυâи hồi, thả chúng hồn trăm quỷ, còn đánh vỡ Minh Thạch - Minh Giới chí bảo của chúng ra."

Vừa nói, gã vừa nghiến răng ken két, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào thân thể của Quân Vực, giống như muốn uống máu ăn thịt hắn mới có thể thoải mái trong lòng.

Một hồi lâu sau, hắn ta mới nói tiếp.

"Không sai, hắn đã chạy đi. Nhưng, hắn lại tự chạy về đây. Còn cam tâm tình nguyện tiếp nhận khổ hình này."

Vừa nói, Nam Minh vừa híp híp mắt.

"Ta suy nghĩ rất rất lâu, cũng không hiểu vì sao hắn lại chạy ngược về đây. Phía sau hắn còn Thâm Uyên Ma Vực, có vị tôn chủ kia làm chỗ dựa cho hắn, cũng có rất nhiều biện pháp bảo vệ chu toàn cho hắn. Cho đến khi......"

Ánh mắt của Nam Minh rơi trêи người Tô Yên.

"Thẳng đến vừa nãy, ta mới có chút hiểu rõ."

Tô Yên thấy gã nhìn mình, nàng quay lại nhìn lên thân thể của Quân Vực.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nam Minh hít sâu một hơi.

"Cho đến bây giờ, tính toán cẩn thận, cũng đã qua vạn năm rồi. Thân thể này của hắn, hẳn là đã nên khô kiệt rồi."

Thân thể của Quân Vực tương liên với yêu hồn của hắn. Có lẽ vì yêu hồn luôn được tẩm bổ, cho nên trải qua mấy vạn năm tra tấn, thân thể hắn vẫn như lúc ban đầu, làm người khác hâm mộ không thôi.

Nếu đổi thành người khác, sớm đánh 3 cái đã chết rồi, làm sao có thể chịu khổ hình cả vạn năm như vậy.

Nam Minh suy nghĩ trong chốc lát, giống như nhớ tới điều gì

"Ở cổng địa ngục, hồn phách tranh đoạt thân thể Tang Minh cùng ta chính là hắn đi?"

Hỏi xong, Nam Minh nở một nụ cười khinh bỉ, nụ cười còn mang theo chút sung sướиɠ không tả nổi

"Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực Quân Vực không ai bì nổi, lại có thể biến thành cái bộ dạng yếu ớt như vậy. Kéo dài hơi tàn mà sống, còn không so sánh được với một con chó. Có ý nghĩa gì nữa chứ?"

Nam Minh kéo kéo áo ngoài của mình

"Chủ Thần đại nhân cảm thấy, vị Thiếu chủ Ma Vực không chịu nổi một kϊƈɦ này, còn có thể bảo hộ cho người sao?"

Tô Yên nhìn hắn, nhàn nhạt đáp

"Đó là chuyện của ta!"

Nam Minh cười.

"Không, đó cũng là chuyện của ta."

Tô Yên trầm mặc.

Nam Minh tới gần Tô Yên,

"Chúng ta, mới là người cùng hội cùng thuyền. Chủ Thần đại nhân."

Tô Yên dời đi tầm mắt

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Làm Chủ Thần nhiều năm như vậy, ý tứ của thiên địa, người cũng nên hiểu một chút. Thâm Uyên Ma Vực sớm muộn gì cũng có ngày bị diệt trừ. Ngài, lại chính là Chủ Thần đứng đầu Cửu Trọng Thiên. Nếu ngài cùng Thiếu chủ Ma Vực cấu kết. Người nói xem, kết cục của người không phải càng thê thảm sao?"

Tô Yên lặp lại lần nữa

"Việc này là chuyện của ta."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)