Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! (1)
← Ch.218 | Ch.220 → |
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Khi Tô Yên tỉnh lại, đã là ở trong không gian.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được 7 trị số."
Sau đó Tiểu Hoa lại nói
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nhiệm vụ vi diện "trò chơi vĩ đại", chỉ cần 2 trị số để kϊƈɦ hoạt thôi."
Tô Yên
"Trò chơi vĩ đại?"
"Đúng vậy ký chủ, nghe nói mỗi một người đi qua vị diện rèn luyện này đều cực kỳ vui vẻ luôn. Ký chủ cũng có được quyền lợi này rồi."
Tô Yên
"Có thể đạt được mảnh nhỏ Chủ Thần sao?"
"Có thể. Hơn nữa sẽ căn cứ vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ mà tặng trị số, nhiệm vụ càng khó khăn thì trị số thu được càng nhiều."
"Có thể thu được nhiều trị số hơn bình thường?"
"Đúng vậy, ký chủ."
"Được"
Sau đó Tiểu Hoa nói tiếp
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, đã kϊƈɦ hoạt vị diện "trò chơi vĩ đại"."
"Hiện tại trị số của ta là bao nhiêu?"
"Leng keng, xin chờ trong chốc lát.
【dung lượng não】51
【giá trị thể lực】90"
Tô Yên
"5 trị số còn dư, thêm vào dung lượng não trước đi."
"Leng keng, xin chờ trong chốc lát."
Đi theo Tiểu Hoa lại nói
"Bảng giá trị trước mặt chị là
【dung lượng não】56
【giá trị thể lực】90"
Tô Yên
"Bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo đi."
"Leng keng, đang tiến vào vị diện tiếp theo..."
Trước mắt Tô Yên tối sầm, mất đi ý thức.
······
Chờ nàng lại lần nữa tỉnh lại.
Phát hiện chân bị người đá một chút.
Không đúng, chuẩn xác mà nói, hẳn là chân nàng vướng vào chân người ta một chút.
"A a a a a a!!! Chạy mau a, cường đạo tới rồi!!"
"Mau mau mau!!!"
"Nhị Cẩu Tử đâu? Con ta đâu?"
"Ô ô ô ô ô ô oa oa oa oa!!!"
Tiếng quát tháo sợ hãi, tiếng nôn nóng tìm người, tiếng trẻ con khóc, hỗn tạp thành một đoàn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Dưới bầu trời hoàng hôn, khung cảnh hoảng loạn khẩn trương ập vào mắt nàng.
Tô Yên đỡ đại thụ đứng dậy, cúi đầu nhìn quần áo trêи người mình.
Là cổ trang.
Ở cổ đại?
Nhưng mà quần áo này nhìn qua không tốt lắm.
Đang nghĩ ngợi đến đây.
Bỗng nhiên một mũi tên nhọn bay sát qua bên tai nàng, bắn trúng vào người nào đó đang chạy vội phía sau.
"A!!"
Người nọ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Máu tươi chảy ra đầy đất, người nọ ngã xuống vũng máu.
Tô Yên quay đầu đi xem.
Chỉ thấy có người cưỡi ngựa, tay cầm roi da cười ha ha tiến đến.
Là thổ phỉ.
Một đám mang theo cung nỏ, trường đao.
vị trí mặt đất Tô Yên đứng đều chấn động, chứng tỏ có không ít người tới.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, trò chơi vĩ đại bắt đầu. Ký chủ là một cô nhi, bởi vì đói nên ngất dưới tàng cây. Quan phỉ tham ô, thôn này sắp giữ không nổi.
Ký chủ trước mặt có hai lựa chọn.
1, Đi trốn tại Di Hồng Viện.
2, Phía trước trăm mét là bến tàu, đi tham gia tuyển chọn đệ tử phái Thương Hồng.
Mời ký chủ lựa chọn."
Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên đã chạy lên hướng tới bến tàu.
"Ta chịn cái thứ hai."
"Leng keng, ký chủ lựa chọn xong, mời đi đến bến tàu, trở thành đệ tử phái Thương Hồng."
Tô Yên chạy thẳng về phía trước.
Tuy thân thể này gầy yếu, nhưng nàng vẫn rất nhanh đã bỏ lại mọi người ở phía sau.
Đến bến tàu, một con thuyền thương gia đã mở dây thừng, chuẩn bị rời đi.
Hơn nữa người chèo thuyền kia khẩu khí không kiên nhẫn.
"Kín người, không cho lên."
Đằng sau có đạo phỉ, lưu tại nơi này chỉ còn một con đường chết.
Mọi người sôi nổi xông vào.
Nhưng hậu quả chính là bị kia người chèo thuyền đá vào trong nước.
Người chèo thuyền cười lạnh
"Còn muốn học lũ cướp xông lên? Ngươi mà cũng dám so?"
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Người chèo thuyền vừa dứt lời.
Bỗng nhiên liền nhìn thấy một nữ tử gầy yếu trực tiếp nhảy lên thuyền.
Hắn ta không hề có ý thương hương tiếc ngọc, giơ tay liền đánh tới phía người tới.
Chỉ là không có cảnh tượng nữ tử rơi xuống sông như trong dự đoán.
Mà nữ tử kia giơ tay, nhẹ nhàng tiếp được công kϊƈɦ.
Sau đó vung tay, còn suýt chút nữa ném người chèo thuyền xuống sông.
Người chèo thuyền lúc này rốt cuộc không còn vẻ không kiên nhẫn nữa.
Vị mới nhảy lên thuyền kia là Tô Yên.
Người chèo thuyền trêи dưới đánh giá nàng, sau đó xua xua tay.
Liền xem như đồng ý cho nàng lên thuyền.
Một bên xua tay, một bên nói thầm
"Người thì không lớn, sức lực lại không nhỏ."
Tô Yên xoay người đi vào trong thuyền.
Lúc này mới phát hiện bên trong đều đã ngồi đầy người.
Mọi người đều cao hứng khi tránh được nguy hiểm.
Tốp năm tốp ba nói chuyện, không ai quan tâm có thêm một người mới xông lên.
Tô Yên đi đến một góc, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chỉ là vừa ngồi xuống liền cảm thấy eo bụng hóp lại đến hoảng.
Nàng duỗi tay sờ sờ, lấy ra được một túi tiền.
Bên trong chỉ có một viên đá quý.
Đá quý trong suốt, màu lam nhạt, không chứa một tia tạp chất.
Vừa thấy đã biết là vật phi phàm.
Tô Yên cầm đá quý nhìn trong chốc lát.
Thứ này, ở trêи người nàng từ khi nào vậy?
Căn cứ theo ký ức của nguyên thân.
Ít nhất trước lúc nàng ngã bên cạnh đại thụ hôn mê là không có.
Sau khi tỉnh lại, bỗng nhiên có thêm thứ này.
Nhìn trong chốc lát, nàng lại lần nữa thả viên đá vào túi tiền.
Buộc vào bên hông.
Tô Yên đang định nghỉ ngơi, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói
"Cô muốn ăn bánh không?"
Tô Yên nghiêng đầu qua, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục hồng nhạt, chất vải nhìn qua khá tốt.
Đại khái là vì trốn tránh giặc cướp nên bộ dáng có chút chật vật.
Nữ tử nháy đôi mắt, đưa ra bánh nướng trong tay mình.
Sau đó lộ ra một ý cười cực kỳ thành khẩn.
Nữ tử lại nói
"Cô hẳn là đói bụng đi? Ta có bánh bao cho cô ăn."
Tô Yên
"Ta không có đồ vật để trao đổi."
Nữ tử vừa nghe liền vội vàng lắc đầu
"Không có việc gì không có việc gì, ta cái gì đều không cần."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nghe xong, duỗi tay tiếp nhận bánh.
"Cảm ơn"
Nàng ra tiếng.
Nguyên thân kỳ thật đã đói bụng thật lâu.
Sở dĩ nằm dưới đại thụ kia là do đói đến hôn mê.
Hiện giờ có đồ ăn, tất nhiên là ăn rồi.
Tô Yên cắn một ngụm lại một ngụm.
Tuy rằng không đến mức ăn ngấu nghiến, nhưng là ăn cực nhanh.
Nhìn ra được là đói bụng thật lâu.
Nữ tử ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.
Cười nói
"Ăn từ từ, không có người đoạt đâu."
Mới nói xong, bánh đã bị ăn hết rồi.
Khi Tô Yên ăn nốt chiếc bánh cuối cùng.
Tiểu Hoa bỗng nhiên ra tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ mở khóa nhiệm vụ chủ tuyến "trò chơi vĩ đại."
Tiểu Hoa bên này vừa nói xong.
Nữ tử bên cạnh mở miệng
"Ta tên Lâm Nhu, cô tên gì?"
Tô Yên không nói chuyện, chỉ cúi đầu nghe Tiểu Hoa thông báo.
Tiểu Hoa tiếp tục hưng phấn mở miệng
"Ký chủ, bởi vì chị đã ăn bánh bao, tiếp nhận ý tốt của người này, nên xem như chị bắt đầu nhiệm vụ "trò chơi vĩ đại"."
Tô Yên động động miệng, muốn nói gì đó.
Cuối cùng, vẫn là đồng ý
"Ân"
Sau đó hệ thống lại nói
"Ký chủ, vì đảm bảo tính công bằng, chị không thể biết được thông tin về nữ chủ Lâm Nhu sở hữu. Chị cần phải làm là:
1, ngăn cản nữ chủ Lâm Nhu trở thành Nữ tôn Thương Khung.
2, ngăn cản nữ chủ Lâm Nhu cùng Phong Huyền ở bên nhau."
Nghe xong, Tô Yên gật đầu
"Được"
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên gật đầu ngoan ngoãn đáp ứng
"Được."
Sau đó thống tử khẽ meo meo nói
"Ký chủ, chị chẳng lẽ không hiếu kỳ, vì sao phải ngăn nàng ta cùng Phong Huyền ở bên nhau sao?"
"Không hiếu kỳ."
Lời Tiểu Hoa đang định nói lại bị nghẹn trở về.
Nó hừ một tiếng
"Không muốn biết thì em không cho biết đâu, hứ~."
Nghe xong nhiệm vụ, Tô Yên ngẩng đầu.
Vừa vặn đối diện cùng Lâm Nhu.
Tô Yên theo tầm mắt nàng ta, nhìn về phía trong lòng ngực mình.
Đúng là có túi tiền ở đó.
Lâm Nhu cười thực thoải mái, lại nói
"Tên ta là Lâm Nhu, cô tên gì?"
"Tô Yên"
"Tên thật là dễ nghe."
Tô Yên không có trả lời.
Hai người lâm vào trầm mặc.
Chốc lát sau, Lâm Nhu đứng dậy.
Nàng ta duỗi tay chỉ bên ngoài thuyền
"Ta đi ra ngoài, cô nghỉ ngơi đi."
Tô Yên không nói chuyện, chỉ nhắm hai mắt lại.
Lâm Nhu bước chân đi ra ngoài.
Lâm Nhu, người này vừa nhìn sẽ tưởng là một nữ nhân nhu nhược.
Chỉ là mọi hành động, mọi suy nghĩ, ánh mắt linh động, cân não chuyển mau, thật ra lại có chút ý vị cổ quái.
Con thuyền đi một ngày một đêm.
Rốt cuộc khi sáng sớm, đã tới bến tàu phái Thương Hồng.
Mọi người lục đục từ trêи thuyền đi xuống.
Chờ Tô Yên xuống xong, liền nghe phía trước có tiếng nói chuyện
"Tới, đi báo danh tham gia tuyển chọn đệ tử phái Thương Hồng, liền tới bên này tập hợp."
Tất cả mọi người theo phương hướng ngón tay chỉ đi qua.
Lâm Nhu biến mất một ngày một đêm, lúc này lại lần nữa xuất hiện bên cạnh Tô Yên.
Nàng ta xem tới xem lui khắp nơi
"Người thật nhiều a."
Ở phía trước có một cái bàn, trêи bàn đặt một thủy tinh cầu trong suốt.
Mọi người xếp theo nhóm, từng bước từng bước tiến lên sờ quả cầu kia, quả cầu liền biến ảo thành đủ loại màu sắc.
Lâm Nhu nhìn về phía Tô Yên, trêи đầu nàng ta cột một dúm tóc nhỏ đung đưa theo động tác.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng ta hiếu kỳ nói
"Cô là linh căn gì?"
Tô Yên lắc đầu
"Không biết."
Lâm Nhu giơ tay vỗ vỗ bả vai Tô Yên
"Không phải sợ, lúc ta làm, cô xem ta làm thế nào liền làm theo như thế."
Vừa dứt lời, liền đến phiên các nàng.
Lâm Nhu nâng tay đặt lên mặt cầu thủy tinh.
Thực mau liền xuất hiện một tia ánh sáng màu xanh nhạt.
Khuôn mặt nghiêm túc nãy giờ của người kiểm tra rốt cuộc xuất hiện ý cười.
"Không tồi, đơn hệ Thủy linh căn."
Ở thế giới này, trong cơ thể mỗi người đều tràn ngập năm nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ.
Linh căn cũng từ những nguyên tố này sinh ra.
Người bình thường luôn đo lường ra những nguyên tố này.
Đại đa số đều có nhiều loại linh căn, gọi là tạp linh căn.
Người càng ít linh căn thì càng tốt.
Nếu kiểm tra ra đơn linh căn thì là thiên phú tốt nhất.
Lâm Nhu cười, quay đầu nhìn về phía Tô Yên
"Xem đi, rất đơn giản."
Tô Yên cũng duỗi tay, đi lên.
Chỉ cảm thấy thủy tinh cầu một mảnh lạnh lẽo.
Sau đó, bên trong hiện ra màu xanh lá tươi.
Trêи mặt người kiểm tra càng tươi cười lớn hơn
"Đơn hệ mộc linh căn."
Lâm Nhu mới nãy còn cười, trong nháy mắt gương mặt nàng ta cứng đờ.
Sau đó ánh mắt từ thủy tinh cầu dừng trêи người Tô Yên.
Trêи mặt tươi cười lại lớn hơn
"Tô Yên, thiên phú của cô thật tốt."
Tô Yên nhìn Lâm Nhu.
Không nói chuyện.
Nhìn quanh thân Lâm Nhu dần dần tràn ngập ác ý đối với mình.
Lúc trước là không có.
Sau kiểm tra ra linh căn lại có.
Là bởi vì nàng cũng là đơn hệ linh căn?
Đại khái ánh mắt Tô Yên quá mức bằng phẳng, cho nên Lâm Nhu liền trốn tránh, dời mắt đến nơi khác.
Ác ý quanh thân cũng yếu đi.
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên không nói chuyện.
Nàng đứng bên cạnh chờ đợi người phái Thương Hồng an bài bước tiếp theo.
Cuối cùng, một thuyền chia làm bốn nhóm.
Một nhóm không có linh căn.
Bốn ngũ linh căn cũng chính là một nhóm tạp linh căn.
Thiên phú tốt hơn chút là nhóm hai, ba linh căn.
Cuối cùng đó là nhóm đơn linh căn.
Nhóm đơn linh căn này chỉ có Tô Yên cùng Lâm Nhu.
Ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người, hai người được vị vừa mới kiểm tra trước đó tự mình dẫn lên núi.
Bộ dáng người nọ nhu hòa, mở miệng
"Ta tên Thương Thạch, đến sớm hơn hai muội, các muội có thể gọi ta là Thương sư huynh."
Lâm Nhu cười, đôi tay ôm quyền, rất sảng kɧօáϊ nói
"Thương sư huynh."
Thương Thạch gật đầu.
"Hai người bọn muội có thiên phú nhất, chỉ là cơ sở quá mức yếu ớt, trong một năm tới, ta sẽ tự mình dạy dỗ hai người cơ sở nhập môn."
Nói xong, Thương Thạch móc ra một thanh trường kiếm.
Sau đó hắn vung ống tay áo, trường kiếm bay lên ở giữa không trung, biến ra thật lớn.
Thương Thạch dẫm lên, duỗi tay ý bảo
"Đi lên."
Thực mau Lâm Nhu cũng dẫm lên.
Tiểu Hoa giải thích cho Tô Yên
"Ký chủ, đây là ngự kiếm phi hành."
Tô Yên ra tiếng
"Ân"
Sau đó nàng cũng theo sát dẫm lên.
Thương Thạch mang theo các nàng nhanh chóng bay đến đỉnh núi.
Vốn dĩ phải đi ít bộ ít nhất mất một canh giờ, nhưng chỉ bay trong chốc lát liền tới rồi.
Các nàng ở trêи không hạ xuống mặt đất.
Thương Thạch thu hồi trường kiếm.
Chỉ vào hai cái sân trước mặt
"Hai người các muội mỗi người lựa chọn một cái, ngày sau liền ở tại nơi này."
Hai người mới vừa vào phái Thương Hồng đã có thể tự lựa chọn sân viện, ở tại nơi đây.
Đãi ngộ như vậy thật sự là quá tốt.
Lâm Nhu cười mi mắt cong cong
"Cảm ơn Thương sư huynh."
Sau đó nàng ta quay đầu nhìn về phía Tô Yên, ra tiếng
"Cô chọn trước đi."
Nàng ta biểu hiện tự nhiên hào phóng.
Tô Yên giơ tay, chỉ vào nơi gần mình nhất.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Cái này."
Lâm Nhu dừng một chút.
Kỳ thật nàng ta cũng vừa ý viện này.
Nhưng hiện giờ bị Tô Yên chọn.
Nàng ta cũng không thể nói thêm cái gì.
Lâm Nhu gật đầu
"Được."
Thương Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh nắng.
Mở miệng
"Một canh giờ sau, tập hợp dưới chân núi huấn luyện."
Nói xong, Thương Thạch liền rời đi.
Lâm Nhu lúc bắt đầu còn thực vui vẻ nhấc chân đi vào trong viện.
Tô Yên nhìn nàng ta, bỗng nhiên mở miệng
"Cần phải đi."
Lâm Nhu xua xua tay
"Không sao, lát nữa thì đi, ta đi nhìn qua nơi này trước."
Tô Yên không nói nữa, quay đầu đi xuống dưới chân núi.
Hai nàng ở tại đỉnh núi.
Mới nhìn qua là một đãi ngộ thực tốt.
Nhưng mà nơi huấn luyện lại ở dưới chân núi.
Đi bộ vừa đúng mất hai canh giờ.
Đãi ngộ tốt này chỉ sợ cũng vô phúc hưởng thụ.
Tô Yên đi xuống, nhìn rừng cây xanh tốt, nàng liền rẽ đi vào trong đó.
Đói.
Một nén nhang sau, nàng lại xuất hiện ở trêи đường.
Trong tay ôm chút trái cây, vừa đi vừa ăn.
"Tiểu Hoa"
Tô Yên mở miệng.
Tiểu Hoa phản ứng đầu tiên là
"Ký chủ, Tiểu Hoa không thể cho chị tư liệu của nữ chủ Lâm Nhu, đây là vi phạm quy định."
Tô Yên lắc đầu
"Không phải cái này."
"Ký chủ muốn hỏi cái gì?"
Tô Yên nhíu mày
"Ta ăn bánh nướng của nàng ta."
Tiểu Hoa lập tức hiểu
"Ký chủ, chị có phải cảm thấy thiếu nàng nhân tình, lại không biết trả như thế nào?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Nàng cũng không muốn dây dưa cùng Lâm Nhu.
Tuy rằng lúc ấy nói không cần, nhưng dù sao vẫn ăn bánh nướng.
Tô Yên không muốn kết giao cùng nàng ta, chỉ có thể hỏi Tiểu Hoa những lý luận suông.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, cái này...... vẫn là do chị tự quyết định."
Xem.
Đúng là nói như chưa nói mà.
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên cúi đầu nghĩ nghĩ, từ trêи núi nghĩ đến dưới chân núi.
Cho đến khi mặt trời lặn.
Nàng mới sắp xếp tốt chuyện cái bánh bao.
Lúc Tô Yên tới chân núi, vừa vặn mất hai canh giờ.
Thương Thạch một thân áo xanh, ngực phải thêu ba chữ phái Thương Hồng.
Dáng người đĩnh bạt, cực kỳ có khí phách.
Vẻ mặt Thương Thạch nghiêm túc, nhìn chỉ có Tô Yên tới, gật gật đầu.
Xem như tỏ vẻ tán thành.
Hai người đều không nói chuyện.
Cho nên trầm mặc đứng ở chỗ đó gần một canh giờ, sắc trời hoàn toàn đen nhánh.
Đợi lúc Lâm Nhu xuống dưới.
Nàng ta thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Một đường chạy bộ mà đến.
Mồ hôi rơi xuống, cong eo, đỡ một thân cây bên cạnh
"Xin, xin lỗi, muội tới chậm."
Thương Thạch nhíu mày, mở miệng
"Không cần ỷ vào bản thân thiên phú cao thì không tuân thủ quy củ. Hiện tại, chạy mười vòng. Chạy không xong không cho ăn cơm."
Lâm Nhu vừa nghe, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, ôm lấy đại thụ.
"Này, này cũng quá độc ác!"
Mồ hôi nàng ta chảy ướt đẫm quần áo.
Thương Thạch nói xong lời này liền xoay người rời đi.
Mặc kệ khuôn mặt không còn gì luyến tiếc của Lâm Nhu.
Chờ Thương Thạch đi rồi.
Tô Yên cũng chuẩn bị rời đi.
Lâm Nhu đỡ đại thụ,
"Đứng lại."
Tô Yên dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Lâm Nhu đỡ chân đang run run, từng bước một đi đến trước mặt Tô Yên.
Nàng ta nhíu mày nhìn Tô Yên, trong mắt mang theo tức giận
"Cô vì sao lại đối xử với ta như vậy?"
Tô Yên nhìn nàng ta, không nói chuyện.
Lâm Nhu hừ nhẹ một tiếng
"Ở trêи thuyền, ta thấy cô đói nên cho cô bánh nướng, cũng coi như là cứu cô một lần. Như thế nào? Thấy ta có thiên phú cao giống cô liền ghen ghét, cố ý bỏ mặc ta ở trêи núi để biểu hiện tốt trước mặt Thương Thạch sư huynh? Làm người không thể quá mức xấu xa đâu."
Lâm Nhu xoa mồ hôi.
Nhìn Tô Yên một mực im lặng.
Trong lòng có chút phức tạp
Tô Yên trầm mặc, chớp mắt
"Thứ nhất, ta gọi cô, là chính cô không tới. Thứ hai, ta cùng cô không thân. Thứ ba, nếu lúc trước cô nói dùng bánh bao để áp chế ta, ta sẽ không ăn."
Lâm Nhu vốn dĩ liền bực, nghe xong Tô Yên nói càng bực
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Cô!!"
Người này nhìn qua trầm mặc ít lời, nhưng lời nói ra liền thấy không phải là người dễ ở chung.
Trong lòng Lâm Nhu có một vạn sự bất mãn với Tô Yên.
Bất mãn này ở thời điểm Tô Yên kiểm tra ra đơn linh căn liền xuất hiện.
Lâm Nhu không hề nói cái gì, quay đầu chạy lên trêи núi.
Mười vòng nhất định phải hoàn thành.
Thời gian còn dài, chuyện tương lại không ai đoán trước được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Một năm trôi qua.
Tô Yên ở trêи núi sinh sống một năm.
Dưới sự dạy dỗ của Thương sư huynh, nàng đã học được cơ bản nhập môn.
Ngự kiếm phi hành, cùng với kiếm thuật đơn giản.
Một ngày nọ, như cũ là tập hợp ở chân núi.
Thương sư huynh chắp tay sau lưng, đứng ở chỗ đó.
."Các muội học tập cũng được kha khá rồi. Hôm nay sẽ rèn luyện một chút, xem xem thành quả học tập."
Nói xong, Thương sư huynh lấy ra hai tờ giấy, phân biệt đưa cho Tô Yên cùng Lâm Nhu.
"Đây là nhiệm vụ của từng người, thời hạn ba ngày."
Lâm Nhu cười
"Sư huynh yên tâm, muội nhất định không phụ kỳ vọng."
Nói xong, nàng ta nhanh chóng ngự kiếm phi hành rời đi.
Tô Yên không có động.
Nàng cúi đầu, mở giấy viết nhìn nội dung.
"Đi trấn Hoài Bắc, thu hồi trăm năm quế hoa nhưỡng dưới gốc cây Di Hồng Viện."
Tô Yên nhìn kỹ mấy lần.
Xác nhận nhiệm vụ.
Lúc này mới thu hồi thư viết, rồi ngự kiếm phi hành rời đi.
Trấn Hoài Bắc, Di Hồng Viện.
Địa phương này có chút quen tai.
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Nhưng mà còn chưa kịp nghĩ nhiều, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa đã vang lên
"Ký chủ, chị quay lại chỗ ở một chuyến, có tin vui á ***"
"Ân?"
"Ai nha, ký chủ, chị mau trở về."
Tô Yên xoay ngự kiếm, bay trở lại đỉnh núi.
Nàng vừa đến chỗ ở.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ ký chủ, chị thả Tiểu Hồng ra nhìn xem."
Tô Yên nâng tay lên.
Cổ tay vừa chuyển.
Tô Cổ liền xuất hiện trước.
Thiếu niên mười một tuổi, mặc y phục màu trắng, bộ dáng thanh lãnh.
Sau đó, nàng liền nhìn đến thứ Tô Cổ ôm trong ngực.
Một cái...... ách...... không biết là sinh vật gì.
Trong lòng Tô Cổ có một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Thân mình trắng nõn, không có mặc quần áo.
Cánh tay kia múp múp, giống hệt củ sen.
Đôi mắt to ngập nước chớp chớp.
Khuôn mặt tròn tròn, combo thêm đôi má phính nhìn chỉ muốn nắn một phen.
Thực đáng yêu.
Đương nhiên, hiệu quả này chỉ thấy khi xem nửa thân trêи.
Lại xem nửa người dưới.
Đuôi rắn dài vằn đỏ đen còn trải trêи mặt đất.
Thỉnh thoảng lắc lư qua lại.
Tiểu mập mạp có đuôi rắn này là ai?
Thực mau, tiểu mập mạp kia liền lên tiếng, âm thanh trẻ con chưa nói sõi
"Yên Yên."
Nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt, mở miệng
"Tiểu Hồng?"
Tiểu mập mạp gật đầu
"Là người ta óh ~."
tiểu mập mạp này nhìn qua còn rất cao hứng.
"Em biến thành hình người rồi nè."
Cánh tay trắng bóng lắc lư qua lại, thực vui vẻ.
Tô Yên cúi đầu, nhìn thoáng qua cái đuôi của nó.
Vốn dĩ đồng chí Tiểu Hồng còn đang cao hứng, thấy Tô Yên vẫn luôn nhìn trêи mặt đất.
Bản thân cũng cúi đầu nhìn.
Sau đó liền thấy được cái đuôi thật dài không có tiến hoá của chính mình.
Tiểu Hồng lúc đầu còn chưa tin đó là cái đuôi của mình.
Thẳng đến khi động động, bang một chút, cái đuôi dừng trêи mặt đất.
Không khí an tĩnh.
Sau đó, Tiểu Hồng oa một tiếng
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
" Thực sự không cần đuôi, ô ô ô ô ô ô ô ***~~"
Như thế nào lại có cái đuôi?
Rắn khác biến thành hình người đều không có đuôi a.
Tiểu Hồng ghé vào ngực Tô Cổ gào khóc.
Tô Cổ nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nó, thanh âm lạnh lạnh
"Bản thân không nỗ lực tu luyện, còn than kết quả không tốt?"
Tô Cổ cảm thấy nó có thể tu luyện ra nửa người trêи là do thượng đế nhân từ rồi.
Nhìn nó mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, phơi nắng cũng còn lười nữa.
Tô Cổ rất sợ nó còn không sống nổi qua lúc bế quan.
Tiểu Hồng nghe xong, khóc càng thương tâm.
"Oa ô ô ô ô ô ***, "
Tô Cổ không kiên nhẫn, móc ra một chiếc khăn tay nhét vào miệng Tiểu Hồng.
"Oa ô ô ô ô ô ô ···· ưm."
Tức khắc, tiếng khóc nghẹn lại.
Tiểu Hồng mở to mắt, nước mắt lả tả rớt xuống.
Cái khăn trong miệng bị nó cắn hai miếng, ăn vào bụng.
Tiểu Hồng bẹp miệng, vuốt bụng mình.
"Đói"
Ngữ điệu trẻ con truyền đến.
Lớn lên xấu không quan trọng, quan trọng là không thể bị đói.
Tô Yên cẩn thận nhìn Tiểu Hồng.
Duỗi tay nhéo cánh tay nó.
Xác thật là thịt.
"Thật là múp a."
Tiểu Hồng vừa ngừng khóc, nghe được thế, oa một tiếng lại khóc.
Một bên khóc một bên lên án Tô Yên
"Chị không phải nói thích trắng trắng nộn nộn sao? Bộ dạng này của người ta là dựa theo ý thích của chị mà."
Tô Yên sửng sốt
"Em sao lại nghĩ như vậy?"
Tô Cổ không chút nào che dấu ý cười nhạo
"Nó đi xem tranh tiểu đồng chúc tết*. Kết quả ngay cả chân nhỏ cũng chưa biến ra."
*<img class="img-center" src="s1. truyenhd/wp-content/themes//echo/img/loading4.png" data-echo="img. wattpad/3a2bc8ad1e18bf2429b0fcbb5a499043972b01cd/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f585f79636e35666d7663365132513d3d2d3937383739303032362e313634366362316266616365363862323431333231333938353738392e6a7067" alt="Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 1304: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 6" />
(Thay chân bằng đuôi rắn, ôi cái tổ hợp.... :)))))
Tiểu Hồng không thể tin Tô Cổ lại cười nhạo nó,
"Không phải chị nói rằng em biến thành như thế sẽ rất đẹp sao?"
Tô Yên
"Ta chưa bao giờ nói qua."
"Chị.... . hừ!"
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Kỳ thật Tiểu Hồng cũng không biết Tô Yên rốt cuộc có từng nói qua hay không.
Dù sao khi nó nhìn thấy bức tranh tết kia thì cảm thấy rất đẹp.
Liền muốn biến thành dáng vẻ như thế.
Sau đó, dẫn đến hình dáng hiện tại.
Tô Yên nhìn cái đuôi dài, lại nhìn diện mạo thân trêи của Tiểu Hồng.
Nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là sẽ bị bắt mang đi nghiên cứu mất.
Tô Yên
"Ta có chuyện muốn đi xử lý. Các em về không gian trước, hoặc là biến về nguyên hình."
Tiểu Hồng giãy giụa
"Nhưng mà... người ta thật vất vả mới biến ra hình người."
Tô Cổ tiếp lời
"Chị ấy sợ nhân loại sẽ hiểu lầm."
Nói xong, hắn dùng một chân đá cái đuôi dài của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng tức khắc lại nước mắt lưng tròng.
Ô ô ô ô, biến thân thật khó.
Sớm biết còn phải mang theo cái đuôi, nó mới không cần biến thân đâu.
Sau khi thương thảo xong.
Cuối cùng, Tiểu Hồng khôi phục thân rắn.
Biến thành rắn nhỏ, quấn quanh cổ tay Tô Yên.
Tô Cổ cũng biến trở về nguyên thân, ngồi trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng.
Tô Yên rút ra trường kiếm, ngự kiếm phi hành bay tới trấn Hoài Bắc.
Ước chừng nửa ngày sau, nàng tới trấn Hoài Bắc.
Chờ nàng xuống mặt đất, đi đến trước một cây đại thụ.
Lúc này Tô Yên mới nhớ ra.
Nơi này là địa phương nàng đã từng tới.
Mà Di Hồng Viện trêи thư nhắc qua là lựa chọn thứ 2 Tiểu Hoa đưa cho nàng.
Không nghĩ tới, hiện giờ lại trở lại.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, hướng bên tay phải chị 500 mét là Di Hồng viện."
Tô Yên nhìn xung quanh, một năm trước giặc cướp đánh úp, sát phạt khắp nơi.
Người trong thị trấn chạy chạy trốn trốn.
Hiện giờ, giặc rút đi.
Người ở đây lại trở về cuộc sống như bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Chỉ là không còn phồn vinh như một năm trước.
Tô Yên đi tới Di Hồng Viện.
Hiện giờ đã là hoàng hôn, Di Hồng Viện bắt đầu mở cửa.
Bên ngoài có không ít tiếng mời gọi
"Gia, ngài chẳng lẽ không nhớ Xuân Hoa sao?"
"Gia, người ta rất nhớ ngài nha~."
Thanh âm làm nũng ngọt ngấy vang lên.
Mấy người ca kỹ tô son điểm phấn, hương diễm vô cùng.
Tô Yên đứng yên tại chỗ, không có tiến lên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lúc sau lại dạo qua một vòng rồi rời đi.
Tiểu Hoa
"A? Ký chủ, chị sao lại quay đi rồi, chúng ta chẳng lẽ không đi vào?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có tiền."
Dưới gốc cây Di Hồng Viện chôn trăm năm vò hoa quế nhưỡng.
Muốn vào trong thì phải có tiền mới qua được cửa
"Vậy... ký chủ, chị tính toán như thế nào?"
"Leo tường."
Nói xong, Tô Yên đã đột nhập vào.
Sau tường chính là nội viện.
Tô Yên nhìn thấy một cây hoa hòe đang lúc tươi tốt, nhìn hình dáng, ít nhất cũng có mười mấy năm tuổi rồi.
Từng đợt mùi hoa hòe bay tới.
Toàn bộ Di Hồng Viện đều tràn ngập hương hoa.
Đây là gốc cây hoa hòe mà trong thư đề cập tới?
Cho nên, chỉ cần đào ra rượu chôn phía dưới, lấy về là được rồi?
Nhiệm vụ này có chút đơn giản.
Đang nghĩ tới đây.
Túi tiền bên hông Tô Yên bỗng nhiên giật giật.
Nàng cúi đầu.
Chỉ thấy túi tiền có một góc nhô lên.
Mở ra túi tiền, đá quý màu lam nhạt kia liền bay múa ở giữa không trung.
Như là đã nhận ra cái gì, chấn động vù vù.
Lúc này, trong một góc viện truyền đến một tiếng ho khan kịch liệt.
Giây tiếp theo, đá quý màu lam liền lọt vào trong lòng bàn tay Tô Yên.
phảng phất một loạt sự tình vừa mới phát sinh kia chính là ảo giác.
Tô Yên nhìn lại phía có tiếng ho khan.
Chỉ thấy ở chỗ góc tường đen nhanh, một người đang dựa ở đó.
Y phục màu trắng rối tung.
Thân thể gầy yếu, nhìn dáng vẻ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Nàng đi qua xem, chỉ thấy thiếu niên kia một bàn tay chống tường, tiếng ho khan càng lúc càng lớn.
← Ch. 218 | Ch. 220 → |