Nữ đế đại nhân có hỉ (8)
← Ch.217 | Ch.219 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tư Đồ Tu thưởng thức bàn tay nàng.
Giọng nói sâu kín
"Bệ hạ giấu thần ở nơi này. Thần cảm giác như bị bệ hạ cấm sủng."
Tô Yên không nói lời nào.
Hắn liền một câu tiếp một câu
"Chẳng lẽ bệ hạ định nuôi nhốt thần? Để thần chỉ hầu hạ riêng một mình bệ hạ?"
Nói như vậy, nhưng Tư Đồ Tu lại đang cười.
Cười cực kỳ đẹp.
Hắn duỗi tay sờ tới bên hông Tô Yên.
Nàng giơ tay, bắt lấy tay hắn.
Thuận đường cũng bắt lấy bàn tay còn lại.
Nàng sức lực lớn, chỉ cần không muốn cho hắn thoát ra, hắn dù có làm gì cũng không trốn được.
Thấy hắn há mồm còn muốn nói tiếp.
Lúc này, Triệu Mộ đã vào.
Nàng thuận tay cầm 3 quyển tấu chương nhét vào trong miệng Tư Đồ Tu.
Cuối cùng cũng an tĩnh, không còn lo lắng hắn đột nhiên lên tiếng.
Triệu Mộ đi vào trong điện, quỳ lạy
"Bệ hạ."
Tô Yên ra tiếng
"Ái khanh có chuyện gì sao?"
Triệu Mộ cúi đầu
"Bệ hạ, thần nghe nói Thất hoàng tử của Phong Lâm quốc lưu lại Thiên Thánh quốc làm con tin."
"Đúng vậy."
"Thần cho rằng, đây là một cơ hội tốt."
"Cơ hội?"
"Cơ hội có thể đạp đổ Nhϊế͙p͙ Chính Vương."
Vừa dứt lời.
Tô Yên không nói gì.
Đạp đổ Nhϊế͙p͙ Chính Vương.
Nhϊế͙p͙ Chính Vương hiện tại ở đang ở dưới gầm bàn đây này.
Lời ngươi nói hắn đều nghe được đấy.
Tô Yên
"Trẫm đã hiểu, ái khanh không cần nhiều lời."
Triệu Mộ ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời
"Xem ra bệ hạ cũng nghĩ giống thần?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Biểu tình trêи mặt Triệu Mộ nháy mắt trở nên vô cùng sinh động.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Bệ hạ, nếu việc này thành công, ngày sau nhất định có thể đạp đổ Nhϊế͙p͙ Chính Vương."
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Triệu Mộ lại hỏi
"Xin hỏi bệ hạ, việc này người đã cùng Thất hoàng tử nói qua chưa?"
Tô Yên không muốn tiếp tục nghe.
Rất muốn đuổi hắn đi.
"Ái khanh còn có chuyện khác?"
Triệu Mộ quỳ lạy
"Nếu bệ hạ chưa nhắc tới chuyện liên hôn cùng Thất hoàng tử, thần nguyện ý đảm nhận việc này, vì bệ hạ mà làm thuyết khách."
Lần này, Tô Yên hoàn toàn trầm mặc.
Ngăn cản nửa ngày vẫn là không ngăn được.
Triệu Mộ bên kia hình như có rất nhiều lời muốn nói.
Một câu tiếp một câu
"Bệ hạ, chỉ cần ngài cùng Thất hoàng tử liên hôn, đạt được sự ủng hộ của Phong Lâm quốc, hình thành được thế lực chống lại Tư Đồ Tu. Sớm hay muộn cũng có một ngày tên ác tặc kia sẽ ngã ngựa."
Tô Yên nghiêm túc
"Hắn không phải ác tặc."
Nói xong, nàng lại bồi thêm một câu
"Trẫm không có ý định nạp phi."
Triệu Mộ sửng sốt
"Bệ Hạ là tính toán cho Thất hoàng tử ngôi vị Hoàng Hậu?"
"Trẫm đã hứa cho người khác."
Tô Yên vừa dứt lời.
Triệu Mộ ngược lại càng thêm nóng nảy
"Bệ hạ, đại cục làm trọng!"
Tô Yên tầm tuổi này, mười sáu, mười bảy tuổi, hoa tiền nguyệt hạ*, hắn cũng có thể lý giải.
* Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Nhưng bệ hạ là hoàng đế.
Chung quy là không thể giống người khác.
Tô Yên cảm thấy ánh mắt người nào đó ở phía dưới cái bàn kia quá bức người.
Thế cho nên nàng không có ngốc mà cúi xuống nhìn hắn.
Chỉ nói với Triệu Mộ đang quỳ bên dưới.
"Ái khanh nếu không có chuyện khác. Liền lui ra đi."
Triệu Mộ sốt ruột.
Hoàn toàn không có ý tứ muốn đi.
Hắn vừa quỳ vừa tiến lên một bước.
Lên tiếng
"Bệ hạ! Ngài nếu thập phần yêu thích nam tử đó, vậy hãy phong cho hắn làm phi. Còn Thất Hoàng tử Phong Lâm quốc mới là cơ hội quan trọng nhất của bệ hạ."
Nếu vì nữ nhi tình trường mà bỏ lỡ lần này.
Ngày sau sợ là khó có cơ hội tốt như thế này.
Tô Yên còn chưa kịp nói chuyện.
Liền nghe "cạch" một tiếng.
Là tiếng thứ gì đó rơi xuống, nện vào chân nàng.
Cúi đầu nhìn, ba quyển tấu chương nàng nhét vào trong miệng Tư Đồ Tu đã rơi xuống.
Hắn ngậm ý cười, yết hầu lăn lộn
"Bệ hạ cảm thấy, hắn nói đúng sao?"
Âm thanh bất thình lình vang lên làm Triệu Mộ đang sốt ruột lập tức im bặt.
Đây là điện Càn Khôn.
Không có tuyên triệu không được đi vào.
Ai to gan như vậy, dám trốn ở nơi này??
Sau đó, Triệu Mộ nghe ngữ điệu nói chuyện này lại cảm thấy có chút quen tai.
Như là đã từng nghe qua ở đâu đó.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ngay khi Tư Đồ Tu nói xong, Tô Yên liền lắc đầu
"Trẫm không có ý giống hắn."
Tư Đồ Tu cúi đầu, hôn một cái lên mu bàn tay Tô Yên.
"Bệ hạ chẳng lẽ không định nói rõ ràng cho hắn biết?"
Tô Yên nhìn Triệu Mộ đang cứng đờ người ở đằng kia.
Nàng lại nhìn Tư Đồ Tu phía dưới cái bàn.
Tô Yên trầm mặc một lúc.
Duỗi tay, kéo Tư Đồ Tu ra.
Nàng nói đơn giản nhưng lại làm người khác khϊế͙p͙ đảm.
" Hoàng Phu của Trẫm ở chỗ này."
Vừa dứt lời, điện Càn Khôn lập tức an tĩnh.
Ba người, chỉ có Tư Đồ Tu cười phá lệ thoải mái.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ có một chút mâu thuẫn.
Dù sao cái từ Hoàng Phu này ấn ở trêи người một nam nhân cũng có chút không ổn.
Chỉ là nghe được lời này từ miệng nàng nói ra.
Hắn lại không những không cảm thấy mâu thuẫn mà còn thấy vô cùng cao hứng.
Ừm.
Hắn thực sự chờ mong ngày đại hôn khi nàng chiêu cáo thiên hạ hắn là Hoàng Phu của mình.
Vốn dĩ nên chiêu cáo thiên hạ để mọi người đều biết nữ đế này là của hắn từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, Tư Đồ Tu cúi đầu định hôn Tô Yên.
Tô Yên thấy thần tử nhà mình vẫn còn quỳ ở chỗ này, định ấn Tư Đồ Tu xuống.
Sau đó, lại nhìn thấy chỗ tay hắn bị nàng túm lấy đã xanh xanh tím tím.
Cuối cùng cũng không dùng sức.
Trong điện Càn Khôn trống rỗng truyền đến một tiếng "chụt" thực vang.
Cùng với nụ hôn kia, trong đầu Tô Yên truyền đến thanh âm
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba đã sáng lên."
Triệu Mộ không biết mình đã đi ra khỏi điện Càn Khôn như thế nào.
Chỉ biết cho đến khi hắn trở về nhà, trong đầu vẫn còn hồi tưởng đến một màn kia.
Nữ đế cùng người ở thế đối địch với nàng, ôm ôm ấp ấp, nhìn rất ân ái.
Vốn dĩ đây chính là kết cục tốt nhất.
Nhϊế͙p͙ Chính Vương yêu nữ đế đại nhân.
Muốn từ bỏ mọi quyền lợi ẩn nấp sau ngôi vị Thiên tử, cam tâm làm Hoàng Phu.
Chỉ cần thời gian đủ lâu, sớm muộn gì có một ngày nữ đế đại nhân sẽ khống chế toàn bộ triều đình trong tay.
Triệu Mộ thất hồn lạc phách.
Cũng không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng có chút trống vắng.
Như là đã mất đi thứ gì đó.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Trong điện Càn Khôn.
Tư Đồ Tu dựa vào bàn, ý cười câu dẫn
"Bệ hạ, thần tử của nàng bị dọa rồi."
Tô Yên gật đầu
"Đã nhìn ra."
Tư Đồ Tu nhìn Tô Yên, tươi cười
"Chờ đến ngày bệ hạ chiêu cáo thiên hạ, chỉ sợ thiên hạ bá tánh cũng sẽ như thế."
Tô Yên kéo hắn từ trêи long ỷ đứng dậy, đi ra ngoài.
Thanh âm nhàn nhạt
"Đó là chuyện của người khác."
Tư Đồ Tu tùy ý cho nàng nắm tay.
Nhìn bóng dáng nàng, ý cười gia tăng.
Chờ đi ra ngoài điện Càn Khôn.
Tô Yên như là nhớ tới điều gì.
Liền hỏi một câu
"Trẫm có phải đã làm đau chàng không?"
Thanh Uyển đang đi theo phía sau liền khựng lại.
Không biết lúc này mình nên đi tiếp hay là đi ra chỗ khác.
Sau đó, liền nghe thấy Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân nhẹ nhàng trả lời
"Ừ"
Một tiếng trả lời ngắn ngủn, Thanh Uyển nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Tu.
Đây vẫn là Nhϊế͙p͙ Chính Vương mà nàng nhận biết sao?
Đang nghĩ ngợi liền nghe được nữ đế đại nhân nói tiếp một câu.
"Sau này ta sẽ nhẹ nhàng hơn."
Một hình ảnh thoáng qua trong đầu Thanh Uyển.
Nàng nhịn không được nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Vốn dĩ cho rằng nữ đế đại nhân sẽ chịu khi dễ.
Hiện giờ xem ra sợ là lý giải sai rồi.
Không hổ là nữ đế.
Nhϊế͙p͙ Chính Vương hoá ra cũng không chịu nổi, bị trị đến ngoan ngoãn.
······
Ban đêm.
Trước khi ngủ.
Tô Yên nằm trêи long sàng với Tư Đồ Tu.
Nàng bất thình lình hỏi
"Chàng có nguyện vọng gì không?"
Tư Đồ Tu nhướng mày
"Nữ đế đại nhân muốn thỏa mãn nguyện vọng của thần?"
Tô Yên nghiêm túc
"Ta tận lực."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tư Đồ Tu duỗi tay kéo Tô Yên qua.
Trong đầu, thanh tâm của Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ."
······
Ba ngày sau.
Nữ đế Thiên Thánh quốc chiếu cáo thiên hạ.
Muốn nghênh đón Nhϊế͙p͙ Chính Vương trở thành Hoàng Phu.
Tức khắc, toàn bộ Thiên Thánh quốc xao động.
Đều cảm thấy vị nữ đế này thật sự mạnh tay.
Lại có thể nhanh chóng đưa Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân vào hậu cung của mình.
Hai tháng sau.
Nữ đế đại nhân cùng Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại hôn.
Của hồi môn của Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân xếp vào từng chiếc xe ngựa đưa vào hoàng cung.
Ước chừng khoảng 30 xe.
Không chỉ như thế, hai cái binh phù của Nhϊế͙p͙ Chính Vương, cũng nhân tiện làm của hồi môn tặng đi.
Ngày hôm đó, Quốc sư đứng dưới làm chứng.
Trêи tế đàn, hai người bái thiên địa.
Tư Đồ Tu cầm hai cái binh phù kia, trước mặt toàn bộ bá tánh quan viên, đưa cho Tô Yên.
Như thế liền xem như thôi quyền.
Trong triều sợ là sẽ lại cải cách lớn một lần nữa.
Vô số quan viên tâm tư khác nhau, đều án binh bất động mà xem trận biến đổi này.
Đại hôn bảy ngày, không cần lâm triều.
Sau khi đại hôn chấm dứt.
Tô Yên theo lẽ thường vào triều sớm, Tư Đồ Tu lại không cần đi.
Vị trí của cái vị từ trước đến nay không biết kiêng nể gì hôm nay lại trống không.
Làm mọi người mới đầu có chút không thích ứng.
Về sau lại trầm trồ khen ngợi.
Tất cả đều dâng tấu chương nịnh nọt.
Bởi vì nữ đế đại nhân kết hôn, đại xá thiên hạ.
Thế cho nên Ninh Quốc công đang ở trong ngục cũng được thả ra.
Ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng liền thượng triều.
Ông ta một câu oán hận cũng không có.
Phá lệ thu liễm cẩn thận.
Nhìn qua giống như đã rút kinh nghiệm mà sửa chữa lỗi lầm.
Chỉ là sau lưng lại mượn sức quan viên khác hoạt động.
Lần này, việc Tô Yên làm chẳng những không khiến hắn hối cải.
Mà ngược lại còn kϊƈɦ thích hắn bộc phát ra sự không cam lòng vẫn luôn giấu diếm cẩn thận trong lòng.
Một con nha đầu mà cũng nghĩ mình có thể đứng ra làm chủ thiên hạ?
Hắn sẽ chờ, chờ một ngày Tô Yên phải quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.
Lại qua nửa năm.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ba chữ Nhϊế͙p͙ Chính Vương hoàn toàn biến mất trong triều.
Quan viên đã thay đổi nhiều, hơn nữa thời gian dần dần qua đi.
Thế cho nên nhiều người đã hoàn toàn quên mất Vị Vương Gia kia.
Chỉ nhớ rõ cái danh càng ngày càng vang dội hiện tại của hắn.
Hoàng Phu nhiễu loạn hậu cung.
Bàn tròn trong Ngự Thư Phòng, tấu chương nhắc đến Tư Đồ Tu càng ngày càng nhiều.
Vì sao?
Đơn giản vì thời gian Tô Yên thượng triều càng ngày càng ít.
Hơn nữa ngày ngày cùng Hoàng Phu quấn quýt bên nhau.
Hoàng Phu này hoàn toàn có bản lĩnh của một hồng nhan họa thủy*
*Hồng nhan họa thủy: người đẹp thường khiến những người si mê họ gặp họa sát thân hoặc gây ra mối họa mất nước
Tuy rằng Thiên Thánh quốc được Nữ đế đại nhân trị vì ngày càng phồn vinh hưng thịnh.
Nhưng cũng không thể bởi vì một người nam nhân mà chậm trễ triều chính.
Bởi vì Hoàng Phu được độc sủng.
Không ít người bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn Tô Yên tuyển tú.
Vừa mới bắt đầu chỉ có một, hai người dám dâng tấu.
Sau đó, mỗi ngày Tô Yên thượng triều đều sẽ gạt phăng đi.
Thậm chí vị Hoàng Phu kia còn càn rỡ đến mức phái người đến điện Càn Khôn trắng trợn nói muốn Nữ đế trở về bồi hắn.
Quả thực, quả thực tác phong bất chính!!
Như thế này cũng thôi đi.
Nhưng Nữ đế giống như bị hắn câu mất hồn, vị Hoàng Phu kia phái người tới một lần, nàng liền bãi triều sớm một lần.
Nếu cứ thế này mãi sẽ loạn mất.
Quan văn lấy bút khuyên can.
Tấu chương một quyển rồi một quyển, tất cả đều mắng Hoàng Phu là yêu nghiệt họa thủy, muốn Tô Yên rời xa hắn.
Tốt nhất là phế truất.
Tô Yên ở Ngự Thư Phòng xem tấu chương.
Tư Đồ Tu cũng ở Ngự Thư Phòng.
Vị Hoàng Phu đang bị chửi rủa là họa thủy kia còn to gan lớn mật cùng Nữ đế đại nhân phê sổ con.
Nếu để đám quan văn kia nhìn thấy hẳn là sẽ tức đến xì khói.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta:Tinh Niệm
Tô Yên nhìn chằm chằm sổ con, thần sắc có chút hoảng hốt.
Hạ bút cũng có chút run.
Cũng không phải nàng có bệnh gì.
Chỉ là đêm qua ngủ quá muộn, sáng nay lại rời giường từ sớm vào triều.
Mệt mỏi.
Tư Đồ Tu từ ghế bên cạnh đứng dậy.
Ngồi xuống trêи long ỷ, dựa gần Tô Yên.
Hắn cúi đầu, giọng nói trầm thấp
"Bệ hạ mệt sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Hắn duỗi tay để ở bên hông Tô Yên.
Nhẹ nhàng xoa bóp eo cho nàng.
Hắn ngậm ý cười
"Có lẽ là bệ hạ hôm qua mệt quá rồi."
Tô Yên hồi thần, sau đó lắc đầu
"Không phải."
"A?"
"Là mỗi ngày đều mệt."
Tô Yên cảm thấy mình bị ép khô rồi.
Tư Đồ Tu nghe xong, ôm Tô Yên cười ra tiếng
"Bệ hạ đây là khen ngợi thần?"
Tô Yên liền khốn đốn.
Bút lông trong tay không biết bị người ta cầm đi từ khi nào.
Sau đó, nàng dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ.
Tư Đồ Tu đợi nửa ngày, mãi không thấy người trong lòng mở miệng trả lời.
Cúi đầu liền thấy Tô Yên đã ngủ.
Hắn cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán của nàng.
Ôm nàng điều chỉnh một tư thế thoải mái.
Nhìn mấy chồng tấu chương bên cạnh.
Hắn duỗi tay lấy một quyển qua, mở ra.
Nữ đế đại nhân game over, Hoàng Phu thượng vị.
Một bàn tay hắn ôm nữ đế đại nhân, một bàn tay lưu loát phê tấu chương.
Tô Yên ngủ đến say sưa.
Bộ dáng hoàn toàn mặc kệ cho hắn bố trí.
Hiện giờ thiên hạ thái bình.
Khu vực ngập úng lũ lụt ở phía Nam cũng đã được giải quyết ổn thoả.
Biên cương bình yên.
Bá tánh vui vẻ, ấm no.
Tấu chương hàng ngày trình lên cũng không có việc lớn quốc gia gì cả.
Mà quyển quyển đều chê trách Hoàng Phu là yêu nghiệt hoạ thuỷ.
Một đám đều đang cân nhắc làm thế nào để nữ đế đại nhân phế truất Hoàng Phu.
Mà đầu sỏ của đám người đó chính là Ninh Quốc công.
Tư Đồ Tu cảm thấy sổ con này nói rất có đạo lý.
Tỷ như nữ đế đại nhân, vất vả quá mức như thế.
Mỗi ngày đều phê sổ con rồi phê sổ con, ngày ngày đều đắm mình ở Ngự Thư Phòng.
Làm sao còn có thời gian bồi hắn?
Cho nên, Hoàng Phu của chúng ta rất bất mãn.
Phải cẩn thận cân nhắc làm thế nào để tất cả lực chú ý của Nữ đế đều đặt hết lên trêи người mình.
Hắn cúi đầu, kề tai Tô Yên nói nhỏ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Nữ đế đại nhân."
Tô Yên hơi mở mắt, biểu tình có chút ngốc.
"Ừ"
Nàng chớp chớp, cố gắng nghiêm túc nghe hắn nói.
Tư Đồ Tu
"Nữ đế đại nhân ngày đêm làm lụng vất vả, như vậy thực sự không ổn."
Tô Yên lại gật đầu
"Ừ"
Hắn khóe môi câu cười
"Vậy không bằng, nữ đế đại nhân nghĩ cái cớ, ngày ngày bồi thần?"
"Cớ gì?"
"Sinh con nối dõi, vì Thiên Thánh quốc kéo dài hương khói mới là việc quan trọng."
Tô Yên ngẩng đầu.
Tư Đồ Tu nhìn thấy nàng rất nghiêm túc.
Nhịn không được cúi đầu hôn một cái.
Lại hỏi
"Nữ đế đại nhân cảm thấy như thế nào?"
"Trẫm không mang thai."
"Bệ hạ vất vả như thế, nào có thời gian mang thai?
Nếu có thời gian rảnh rỗi, có lẽ liền có nha."
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Hắn nói rất có đạo lý.
Hắn thấy nàng ngoan ngoãn như vậy.
Ôm nàng
"Bệ hạ có mệt không?"
"Mệt"
"Bệ hạ ngủ tiếp đi."
"Tấu chương còn chưa xem xong."
"Thần sẽ xem giúp bệ hạ."
"Ừ"
Tô Yên lên tiếng, lại tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc thượng triều.
Chúng quan viên đều đã tới.
Nhưng đợi nửa canh giờ mà bệ hạ vẫn chưa tới.
Một vài quan viên đã bắt đầu bực bội.
Sôi nổi nghị luận với nhau.
Đương nhiên, nữ đế địa nhân là thiên tử một quốc gia, người tất nhiên không sai.
Có sai cũng là vị yêu hậu nhiễu loạn hậu cung kia.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Chỉ nghe một người lửa giận ngập trời quát to
"Hoàng Phu này, thật sự quá làm càn! Cứ như thế này, Thiên Thánh quốc sớm muộn cũng lụi bại."
Tiếp đó lại một người lên tiếng
"Nghe tiểu thái giám nói, tối hôm qua Hoàng Phu lại lôi kéo Nữ đế đại nhân ra Ngự Hoa Viên chơi đến rất khuya."
Trong lời nói, ái muội mười phần.
Những quan viên khác càng nghe càng cảm thấy đỏ mặt.
Một đám càng ngày càng bực bội.
"Cơ nghiệp của Thiên Thánh quốc sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ trong tay hắn ta."
"Không được, vô luận như thế nào, nhất định phải làm nữ đế đại nhân phế hậu."
"Người này thủ đoạn thật sự quá lợi hại, quyết không thể để hắn ở trong cung tiếp tục tác oai tác quái, nguy hại cho nữ đế."
Mọi người càng nói càng hăng, bỗng nhiên Ninh Quốc Hạ cười ha ha mở miệng.
"Chư vị, xin nghe ta nói một lời."
Ninh Quốc Hạ ở đây được xem như là quan viên rất có uy vọng.
Hắn vừa mở miệng, một đám đang sôi nổi nghị luận đều im bặt.
Chờ hắn mở miệng nói chuyện.
Hắn cười nói
"Nữ đế đại nhân của chúng ta năm nay mới chỉ có 17 tuổi. Ham chơi một chút là bình thường. Còn nữa, nữ đế đại nhân dù sao cũng là nữ nhân. Nữ tử coi phu quân là trời."
Lời hắn nói tràn đầy ám chỉ.
Sau đó, một người mở miệng
"Ninh đại nhân là cảm thấy, nữ đế đại nhân rất nghe lời vị Hoàng Phu kia?"
Có người bắt đầu nhíu mày
"Còn lợi hại như vậy? Cơ nghiệp Thiên Thánh quốc của chúng ta chẳng phải là muốn rơi vào tay người khác??"
Lại có một người mở miệng
"Nghe nói, Hoàng Phu bồi nữ đế một tấc cũng không rời, thậm chí có thể tùy ý ra vào Ngự Thư Phòng, tiếp xúc với việc cơ mật đại sự trong triều."
"Hậu cung không được tham gia vào chính sự! Thế này... thế này quá lộn xộn rồi??"
Trong đó có một vị tướng quân từ trước đến nay không muốn tham gia vào việc này, cuối cùng cũng mở miệng.
Thanh âm thô cuồng
"Nếu là người khác, như vậy cũng không có gì, nhưng hiện giờ Hoàng Phu chính là Nhϊế͙p͙ Chính Vương. Nữ đế đại nhân năm nay mới mười bảy. Nếu chỉ bằng sức của một mình nữ đế đại nhân, làm sao chiếu cố được thiên hạ?? Hoàng Phu là trợ giúp nữ đế, có gì không thể?"
Lời của vị tướng quân kia là muốn nói giúp Hoàng Phu.
So với việc thần phục nữ đế, hắn càng là vì nữ đế thành hôn với Nhϊế͙p͙ Chính Vương, mới chịu thần phục nàng.
Vừa dứt lời, càng khơi dậy sự tức giận của đại bộ phận quan viên.
Cái gì mà không hợp lý, họa loạn triều cương, phá hủy quy củ của tổ tông lưu lại.
Nói đến nói đi, chỉ có một câu.
Hoàng Phu này, không giữ lại được.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ninh Quốc Hạ nghe được mấy lời này, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.
Hừ.
Cái gì mà Nhϊế͙p͙ Chính Vương.
Cái gì mà nữ đế.
Lúc trước cũng dám đối xử với hắn như vậy.
Lần này hắn muốn xem, nữ đế còn dám cùng thiên hạ đối nghịch không?
Đang nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên giọng nói the thé của thái giám vang lên.
"Hoàng Phu giá lâm!!"
Dứt lời, toàn bộ người trong điện Càn Khôn lập tức liền an tĩnh.
Mọi người dùng ánh mắt sôi nổi nhìn về phía cửa lớn điện Càn Khôn.
Chỉ thấy một nam tử mặc một thân cẩm y ngọc bào, đầu đội ngọc quan, tư thái lười biếng, mang theo khí chất tôn quý.
Đi từng bước từ cửa lớn, lướt qua mọi người, bước lên bậc thang lát đá mỡ dê.
Hắn đứng ở chỗ đó.
Mọi người đều nhìn đến choáng váng.
Có một bộ phận nhỏ quan viên nhận ra hắn.
Còn phần lớn người mới đều không biết hắn.
Năm đó, những người mới này chỉ là nghe qua tên tuổi của Nhϊế͙p͙ Chính Vương.
Nhưng những người còn lại đã từng cùng vị Hoàng Phu này đương triều, từ đầu tới cuối không tham gia vào đề tài bãi miễn vị Hoàng Phu này.
Chờ khi Tư Đồ Tu xuất hiện, đám đại thần một câu cũng không nói, chờ vị Hoàng Phu này lên tiếng.
Xích Tinh đứng phía sau Tư Đồ Tu.
Tay cầm bội kiếm, một thân hắc y.
Mặt không biểu tình.
Nữ quan Thanh Uyển phục vụ bên cạnh Nữ đế đại nhân cũng tới.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Thanh Uyển tới, là biểu thị nữ đế đại nhân chấp thuận việc Hoàng Phu tới đây?
Lúc này, một chiếc ghế gỗ tử đàn được chế tác tinh xảo xuất hiện trong tầm nhìn, đặt ở bên cạnh Tư Đồ Tu.
Hắn ngồi ở trêи ghế.
Ngậm ý cười, thanh âm chậm rãi
"Từ khi nào mà chư vị cũng không tiến hành quy củ nghi lễ rồi?"
Dứt lời, mọi người mới phản ứng lại.
Quỳ lạy hành lễ
"Bái kiến Hoàng Phu."
Thanh âm ở điện Càn Khôn vang lên.
Tư Đồ Tu ngồi ở chỗ đó, cũng không nói bình thân cho bọn họ.
Cứ để bọn họ quỳ.
Sau đó, chỉ nghe hắn nói
"Vừa mới đến đây liền nghe được chư vị đang định tội cho ta."
Nói xong, hắn bỗng nhiên cười.
"Tiếc là, nữ đế vẫn luôn độc sủng một mình ta. Ngày ngày lưu luyến, không chịu rời đi."
Hắn nghĩ đến người nào đó được gọi là nữ đế giờ còn đang nằm trêи giường ngủ say sưa.
Ý cười gia tăng chút.
Thừa tướng từ trước tới nay đều không ưa Tư Đồ Tu.
Trước kia cảm thấy hắn ta dùng bạo lực mà trấn áp những kẻ không phục.
Hiện giờ lại cảm thấy Hoàng Phu này làm nhiễu loạn triều chính.
Hắn ta thế mà lại chẳng biết xấu hổ nói ra những lời như vậy.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Thừa tướng đại nhân tức giận bốc lên cả mặt.
"Làm càn!! Ngươi nhiễu loạn triều cương, ngươi biết tội chưa?!"
Tư Đồ Tu biếng nhác, liếc Thừa tướng một cái
"Không biết."
"Ngươi!!"
Thừa tướng tức đến nỗi ngực phập phồng.
Hiện giờ Thừa tướng tuổi đã lớn, những người đứng bên cạnh nhìn vào đều sợ ông ta không thở nổi nữa, đang sống sờ sờ mà bị tên yêu nghiệt kia làm cho tức chết.
Tư Đồ Tu nâng mắt, quét một vòng tất cả mọi người.
Mở miệng
"Ta tới chỗ này, có vài chuyện muốn nói. Thứ nhất, Nữ Đế đại nhân có hỉ."
Vừa dứt lời, điện Càn Khôn lại lần nữa an tĩnh.
Biểu tình của mọi người không giống như lúc trước nữa, mới đầu còn hỗn loạn, lúc sau liền truyền đến những âm thanh ngạc nhiên mà vui mừng.
Thậm chí hoả khí của Thừa tướng cũng lập tức bay đi hết.
Một đôi mắt già nua rưng rưng nước mắt.
"Thiên Thánh quốc của ta, có hậu rồi!!!"
Mọi người còn chưa kịp cảm khái xong.
Liền nghe Tư Đồ Tu nói tiếp
"Bệ hạ có hỉ, thân thể mệt nhọc, nôn nghén liên tục, thái y muốn sau này tĩnh dưỡng cho thật tốt. Sau này thượng triều, xem tâm tình của Bệ hạ."
Dứt lời, chúng quan viên sắc mặt khác nhau.
Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng không sai.
Nữ đế mang thai là vốn là đại sự.
Là huyết mạch hoàng tộc, là tương lai của Thiên Thánh quốc.
Đương nhiên là quan trọng nhất.
Tư Đồ Tu thanh âm chậm rãi
"Thứ hai, nữ đế đại nhân có lệnh, đặc biệt phái ta tới giám quốc."
Vừa dứt lời, vài tiếng nói phản đối lập tức vang lên
"Không thể!"
"Trăm triệu lần không thể!"
"Ngươi là Hoàng Phu! Hậu cung sao có thể tham gia vào chính sự?!"
"Quy củ của tổ tông không có chuyện này."
Tư Đồ Tu cầm một quyển tấu chương, gõ gõ vào lòng bàn tay mình.
Lên tiếng
"Thứ ba, nữ đế đại nhân muốn ta làm một chuyện."
Dứt lời, những người vốn đang ồn ào bất mãn liền dừng lại.
Đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Tu, chờ hắn tiếp tục nói.
Tư Đồ Tu cạch một tiếng, động tác thưởng thức tấu chương bỗng dừng lại.
"Ninh Quốc công, kéo bè kéo cánh, tham ô quốc khố, nhận hối lộ."
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục.
Tư thái lười biếng, khóe môi ngậm ý cười nhìn về phía Ninh Quốc Hạ,
"Ninh Quốc công, ngươi có muốn giải thích không?"
Ninh Quốc Hạ quỳ rạp xuống đất
"Thần đối với nữ đế, đối với Thiên Thánh quốc trung thành và tận tâm, chưa từng có lòng khác."
"Ồ? Làm thế nào biết được lời ngươi nói là chính xác?"
"Những lời thần nói là sự thật, nếu có một lời nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết!!"
Rất khí thế, nghe qua làm người ta cảm thấy hắn là người tốt.
Tư Đồ Tu chỉ cười cười.
Hắn nâng tay lên, đưa quyển tấu chương trong tay cho Thanh Uyển
"Cẩn thận đọc cho Quốc công đại nhân nghe một chút."
Thanh Uyển gật đầu, duỗi tay tiếp nhận quyển sổ.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Thanh Uyển mở tấu chương ra, đọc từng câu.
"Thiên Thánh quốc năm thứ mười một, Ninh Quốc công thu mười vạn ngân lượng, đặc cách cho con trai nhỏ của Bảo hầu gia tiến vào vòng thi cử thứ hai.
Thiên Thánh quốc năm thứ mười ba, hối lộ hai quan văn Lưu, Lý, một vạn lượng.
Thiên Thánh quốc năm thứ mười lăm, nhận hối lộ năm vạn lượng......."
Một dòng rồi một dòng, một trang lại một trang.
Thanh Uyển một hồi lâu mới đọc được hết số vàng bạc châu báu mà Ninh Quốc Hạ đã nhận đút lót.
Chờ nàng đọc xong, Tư Đồ Tu vừa cười vừa nhìn xuống Ninh Quốc hạ mặt đã tái mét bên dưới.
"Ta có nửa phần bôi nhọ ngươi sao?"
Ninh Quốc Hạ lắc đầu
"Tất cả đều là bôi nhọ, thần chưa bao giờ làm những chuyện đó."
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy chục cái rương lớn đang được thị vệ khiêng vào.
Tất cả đồng loạt đặt trước mặt Ninh Quốc Hạ rồi mở ra.
Tư Đồ Tu mỉm cười.
"Chỗ vàng bạc châu báu này là lục soát được trong nhà Ninh Quốc công ra đó, chỉ sợ Ninh Quốc công làm quan thanh liêm mười đời cũng không có nhiều như vậy đâu nhỉ? Ninh Quốc công chắc cũng không định nói với ta, số ngân lượng này là ngài nhặt được đấy chứ?"
Ninh Quốc Hạ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu.
Hiện giờ tất cả đều đã bại lộ.
Vật chứng trước mắt, vô luận hắn muốn giảo biện như thế nào cũng đều không thể.
Ninh Quốc Hạ hừ lạnh một tiếng.
Vừa muốn mở miệng lại bị Tư Đồ Tu đánh gãy.
"Ăn hối lộ, đút lót thi cử, mượn sức quan viên triều đình. Từng việc đều khó thoát khỏi cái chết."
Dừng một chút, Tư Đồ Tu dựa vào ghế, lại nói tiếp
"Vừa rồi Ninh Quốc công một hai thề thốt, nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết..."
Hắn hạ mí mắt ngày càng thấp
"Xích Tinh, giết."
Dứt lời.
Ninh Quốc công hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng đã rắc một tiếng, đầu rơi xuống đất.
Máu bắn tung tóe trêи mấy rương vàng bạc châu báu.
Còn bắn lên người những quan viên đứng gần đó.
Đám quan viên sợ tới mức lùi ra xa.
Vì chưa bao giờ gặp qua cảnh này, sợ tới mức hai chân đều run.
Người vừa rồi còn ở đây nói chuyện phiếm, nháy mắt đầu đã lìa khỏi cổ.
Toàn bộ quan văn quan võ trong triều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không ai tiếp thu nổi.
Nhưng Tư Đồ Tu tựa như còn chưa muốn kết thúc.
Hắn lên tiếng, ngữ điệu lười nhác
"Kéo người ra ngoài, buộc vào cột sắt, khi nào hắn bị sét đánh thì đưa người về."
Này, đây là đã chết còn không chịu buông tha??!
Mấy quan viên mới còn chưa từng gặp qua chuyện này??
Bọn thị vệ nhanh chóng nối đuôi nhau mà đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nâng một đám rương, lôi kéo thi thể kia ra ngoài.
Mặt đất cũng nhanh chóng được dọn dẹp thanh khiết sạch sẽ.
Điện Càn Khôn lại khôi phục bộ dáng ban đầu.
Chỉ là trong không khí vẫn còn tràn ngập một cỗ mùi tanh chứng minh sự việc vừa mới xảy ra không phải là ảo giác.
Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều trở nên thành thật.
Dù có muốn khuyên can, nhưng được sống không phải là càng quan trọng hơn sao?
Tư Đồ Tu lưu loát nói tiếp
"Vừa rồi ta mới nói ba điều kia, chư vị có ý kiến gì không?"
Lần này, không ai dám nói chuyện.
Trong chốc lát, trong điện vẫn yên tĩnh như cũ.
Hắn cười nói
"Nếu không có, liền quyết định như vậy đi."
Nhìn xem.
Trong vài trường hợp, vẫn là phải nặng tay mới được.
Tô Yên mang thai sao?
Đương nhiên không có.
Chỉ là hai người cùng nghĩ muốn thoái vị.
Nếu trong thời gian Tô yên nghỉ ngơi lại có thai, vậy liền sinh ra.
Còn nếu không có, vậy thì đưa một đứa bé về đây.
Việc sinh con nối dõi trọng đại như vậy, giữa hai người lại cảm thấy không quá quan trọng.
Nửa năm sau.
Phần lớn thời gian Tô yên vẫn rất cần cù, chăm chỉ, thật thà.
Tính tình của nàng đại khái là như thế.
Nếu là việc nên làm thì sẽ nghiêm túc mà làm.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút tình huống đột phát.
Nếu nàng không thể lên thượng triều, Hoàng Phu đại nhân sẽ tới giám quốc.
Tất nhiên, đám quan viên triều đình không có ai dám nói một chữ "Không" với hắn.
Thiên Thánh quốc năm thứ ba mươi lăm.
Năm ấy, Thái tử mười lăm tuổi đăng cơ.
Nữ đế Tô Yên thoái vị, được phong là Thái Thượng Hoàng Nữ đế.
Qua 50 năm sau, hai người cùng nhau băng hà.
Ngoại trừ một người con nuôi, không có con nối dõi...
___THẾ GIỚI 20-KẾT THÚC__
← Ch. 217 | Ch. 219 → |