Nữ đế đại nhân có hỉ (7)
← Ch.216 | Ch.218 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên lắc đầu
"Đối với bá tánh mà nói, ăn no mới là chuyện quan trọng nhất. Trong triều đình phát sinh cái gì cũng không quan trọng."
Ai làm quan, ai mất chức.
Có lẽ, nếu nói điều này cho dân chúng, ngược lại bọn họ còn sẽ khoan kɧօáϊ trong lòng.
Gốc rễ của đất nước vốn chính là dân.
Đại quân ổn, bá tánh ổn, quan viên triều đình, hoặc thưởng hoặc phạt có lẽ sẽ dao động đến vị trí của nhiều người.
Nhưng sẽ không dao động đến nền tảng quốc gia được.
Thanh Uyển nghe Tô Yên nói, gật đầu
"Nô tỳ liền đi làm."
Sau đó liền ôm tấu chương đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi.
Tô Yên liền tiếp tục xem tấu chương.
Lại ở Ngự Thư Phòng ngồi ước chừng một canh giờ nữa.
Nàng buông bút, đứng lên.
Đi ra ngoài Ngự Thư Phòng.
Vòng quanh vòng quanh, liền đi tới Ngự Hoa Viên.
Đại khái mỗi lần đều phải tới đình hóng gió ở chỗ này nghỉ ngơi.
Thế cho nên đã quen con đường này.
Trong vô thức liền đi thẳng tới đây.
Nhìn những thực vật trong Ngự Hoa Viên được cung nhân dốc lòng chăm sóc thật tốt.
Ngắm một chút làm lòng người cũng nhịn không được mà vui vẻ thoải mái, tâm tình tốt hơn.
Đúng lúc này, Tô Yên nghe thấy âm thanh giao chiến ở phía bãi đất trống.
Là loại tiếng gió phát ra khi quyền cước đánh nhau.
Vừa nghe liền cảm thấy thịt cũng đau theo.
Sau đó có một tiếng nói vang lên
"Hắn là đệ nhất dũng sĩ của Phong Lâm quốc ta, thị vệ đại nhân nếu là thật sự đánh không lại, về tình cảm có thể tha thứ."
Thanh âm kia mang theo chút ý cười, nghe có vẻ tuổi cũng không lớn, là thiếu niên.
Tô Yên đi trêи con đường sỏi đá, càng ngày càng gần.
Nghe được tiếng gió vun vút cũng càng ngày càng rõ ràng.
Tới khi đến gần, chỉ thấy có hai người đang tỉ thí với nhau.
Chỉ là hai người đều nổi cả gân xanh, một quyền đánh ra đều phi thường dùng sức.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Là hoàn toàn muốn đánh chết đối phương.
Lại thấy bên cạnh hai người kia còn có một vị đang đứng.
Thân hình thon dài, mặc một thân y phục ngoại bang đỏ rực, bên hông đeo một khối lục ngọc.
Chỉ là nhìn gương mặt kia còn mang theo chút ngây ngô đơn thuần của thiếu niên.
Ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Trêи người thiếu niên có một loại tinh thần phấn chấn, mang theo sức sống, tràn trề ý chí chiến đấu.
Khi cười liền lộ ra một đôi răng nanh.
Phá lệ hấp dẫn người khác.
Tô Yên nhìn thoáng qua thiếu niên, ánh mắt liền chuyển hướng về phía hai người đang đánh nhau.
Một người mặc y phục thị vệ trong cung, người kia thể trạng so với thị vệ kia béo gấp đôi.
Tóc tết thành một cái bím tóc dài quấn ở trêи cổ.
Dũng sĩ ngoại bang sức lực rất lớn.
Thị vệ mới bắt đầu còn có thể đứng vững.
Chỉ là giờ đây đã bị đánh đến chật vật.
Thời gian dài, tất nhiên là bị ép lui về phía sau.
Dũng sĩ ngoại bang từng bước, từng bước ép sát.
Hai người đánh đánh.
Lại đánh tới trước mặt Tô Yên.
Nàng không muốn ra tay.
Nhưng xem dũng sĩ ngoại bang nở nụ cười đắc ý, trong miệng còn nói một câu
"Nam nhân Trung Nguyên các ngươi đều yếu đuối như vậy sao?"
Tô Yên nghĩ tới thân phận hoàng đế của mình.
Dũng sĩ ngoại bang kia chuẩn bị tung một quyền trí mạng lên người thị vệ đã đuối sức kia.
Tô Yên liền kéo cổ áo của thị vệ, kéo đến phía sau mình.
Sau đó, giơ tay.
Hai lực đạo va chạm với nhau.
Tô Yên vẫn đứng ở chỗ đó, không có phản ứng gì.
Dũng sĩ kia mặt đã biến sắc, lui về phía sau mấy chục bước mới dừng lại được.
Nàng vừa ra tay, tức khắc nghênh đón ánh mắt của ba người.
Đặc biệt thiếu niên kia, nhìn Tô Yên ra tay, ánh mắt hiện lên tia hứng thú.
Trong mắt tất cả đều là thú vị.
Hắn lên tiếng
"Có thể dùng một quyền đẩy lùi được đệ nhất dũng sĩ của Phong Lâm quốc ta, cô vẫn là người đầu tiên."
Mà người này, thế nhưng lại là một nữ tử vô cùng gầy yếu.
Quả thực, không thể tưởng tượng.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghe xong lời hắn nói, lại nhìn dũng sĩ kia.
Cảm thấy mình hình như có chút khi dễ người.
Nàng lên tiếng, rất nghiêm túc nói
"Ngươi vẫn là đệ nhất dũng sĩ."
Dứt lời, thịt trêи mặt dũng sĩ kia rõ ràng run lên.
Tựa hồ bị lời Tô Yên nói khiêu khích chọc tức.
Mà thị vệ bị đánh bại đã phục hồi tinh thần lại.
Vội vàng quỳ gối trêи mặt đất
"Thuộc hạ bái kiến nữ đế đại nhân."
Tô Yên gật đầu
"Đứng lên đi."
Vừa dứt lời, thiếu niên phía đối diện vốn dĩ đang ôm tâm thế nghiền ngẫm quan sát, nháy mắt liền sửng sốt.
Sau đó một bàn tay để lên trước ngực, hành lễ với Tô Yên.
"Hóa ra là Thiên Thánh quốc nữ đế đại nhân, ngưỡng mộ uy danh đã lâu."
Tô Yên
"Sứ thần Phong Lâm quốc?"
"Đúng vậy, nữ đế đại nhân."
Cung yến hai ngày trước đó, là chuẩn bị cho bọn họ.
Nàng đã xem ở tấu chương, sứ thần được cử tới là Thất Hoàng tử của Phong Lâm quốc.
Cho nên vị trước mắt này chính là Thất Hoàng tử, Hiên Viên Vĩnh Lâm.
Đúng lúc nàng còn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy vị Thất Hoàng tử kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo ánh sáng.
"Vừa mới được chiêm ngưỡng Nữ đế đại nhân ra tay, thân thủ bất phàm, không biết có cơ hội được xem Nữ đế cùng Đệ nhất dũng sĩ Phong Lâm quốc so tài cao thấp hay không?"
Vừa dứt lời, thị vệ bên cạnh lập tức nổi giận.
"Làm càn! Nữ đế đại nhân là người có thể dễ dàng động thủ cùng các ngươi sao?"
Hiên Viên Vĩnh Lâm cười, lộ ra răng nanh.
"Còn không phải bởi vì đệ nhất thị vệ Thiên Thánh quốc không quá giỏi giang, mới làm ta phải mời Nữ đế đại nhân so tài cao thấp với dũng sĩ của nước ta hay sao?"
Vừa dứt lời, Tô yên lắc đầu.
"Không được."
Hiên Viên Vĩnh Lâm lộ ra biểu tình tiếc nuối
"Nữ đế đại nhân, thế này cũng thật tiếc nuối. Vốn dĩ thần cho rằng ngài là người có thể đánh vài chiêu cùng dũng sỉ của ta."
Tô Yên nghiêm túc
"Ta sợ đánh chết dũng sĩ của ngươi."
Dứt lời, toàn trường an tĩnh.
Ỷ thế hϊế͙p͙ người cũng không quá thích hợp.
Hiên Viên Vĩnh Lâm sửng sốt, sau đó cười tươi.
"Nếu không, thử đánh một trận? Dù sao lời Nữ đế đại nhân nói cũng không có chứng cứ."
Tô Yên nhìn vị dũng sĩ kia ý chí chiến đấu đầy mình.
Giống như nhất định phải cùng nàng đánh một trận ra trò.
Đánh cũng được thôi.
Chỉ là, thân phận của nàng không cho phép nàng tùy tiện động thủ.
Nàng nghiêm túc lên tiếng
"Thất hoàng tử phát ra khiêu chiến với trẫm, lý do gì khiến ngươi cảm thấy trẫm nhất định sẽ đáp ứng?"
Thất hoàng tử nghĩ nghĩ, cười nói
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Một tháng trước, nữ đế đại nhân cố ý giao hảo cùng Phong Lâm quốc chúng ta, nếu là ngài thắng, điều kiện ngài đưa ra chúng ta liền đáp ứng."
Tô Yên sắc mặt nhàn nhạt, không có biểu tình gì.
Điều kiện đã đưa ra????
Một tháng trước, là nữ đế giả.
Nhưng trong trường hợp này, lại không thể hỏi nàng đã đưa ra điều kiện gì.
Cẩn thận suy nghĩ, hẳn là có lợi với Thiên Thánh quốc.
Hơn nữa nhìn bộ dáng Thất hoàng tử như là đã hạ quyết tâm rất lớn mới ra quyết định như thế.
Nàng gật đầu
"Được"
Dứt lời.
Dũng sĩ kia đã nhanh chóng tiến lên phía trước hai bước.
Gấp không chờ nổi muốn cùng Tô Yên đánh một trận.
Tô Yên vẫy vẫy tay
"Đến đây đi."
Dũng sĩ kia nheo mắt, gầm lên một tiếng.
Giơ nắm tay lên, cấp tốc chạy tới phía Tô Yên.
Qua mấy chiêu.
Phanh!
Dũng sĩ bị một quyền của Tô yên đánh ngã sấp mặt.
Ngã trêи mặt đất từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Cuối cùng nằm rạp, không đứng dậy nổi nữa.
Thất hoàng tử nhướng mày.
"Nữ đế đại nhân lại có thần lực cao siêu như vậy."
Tô Yên nghiêm túc
"Hắn cũng không tệ lắm."
Ít nhất còn có thể đánh mấy quyền rồi mới ngã xuống đất.
Lúc trước đánh nhau với nội gian Vương phủ.
Đạp một cái liền ngã xuống đất.
Thất hoàng tử gật đầu,
"Nói chuyện giữ lời, ta nguyện ý lưu tại nơi này làm con tin."
Tô Yên chớp chớp mắt, chờ đợi hắn nói tiếp.
Kết quả đợi nửa ngày cũng không có gì.
Cho nên, cái điều kiện nữ đế giả đưa ra là muốn hắn làm con tin?
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đứng ở chỗ đó không nói lời nào.
Hiên Viên Vĩnh Lâm phát giác nàng hình như cũng không cao hứng như hắn nghĩ.
Cười nói
"Nữ đế đại nhân lúc trước viết thư cho phụ hoàng yêu cầu hòa thân, còn không phải là ý tứ muốn ta tới chỗ này làm con tin?"
Hiển nhiên, Hiên Viên Vĩnh Lâm cho rằng Tô Yên không cao hứng là bởi vì hắn nói toẹt ra như vậy.
Thất hoàn tử đi tới trước mặt Tô Yên, sau đó thi lễ với nàng.
"Thần sẽ ở trạm dịch chờ nữ đế đại nhân tới cầu thân."
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm lại nói thêm một câu
"Hy vọng ngài có thể đến nhanh chút, trước khi thần chưa thay đổi chủ ý."
Tô Yên nghe xong.
Tiểu Hoa vui vẻ nói
"Ký chủ, chị là muốn nạp phi sao? Oa, ký chủ thật sự muốn 81 phi tử?"
Tô Yên nhìn hắn nói xong chuẩn bị rời đi.
Nàng nghiêng người, chắn trước mặt Hiên Viên Vĩnh Lâm.
Nghiêm túc lên tiếng
"Làm con tin, có thể. Nhưng trẫm không muốn nạp phi."
Hiên Viên Vĩnh Lâm nghe xong, nhướng mày, sau đó bật cười ha ha.
Cười xong, sắc mặt hắn đứng đắn
"Nữ đế đại nhân là muốn vũ nhục thần sao?"
"Không có."
"Vậy vì sao thần nghe ý tứ của Nữ Đế, là muốn thần làm phi tử?"
"Ngươi không phải là muốn trẫm cưới ngươi?"
"Thần là Thất hoàng tử Phong Lâm quốc, là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất. Nữ đế đại nhân cảm thấy, vị trí phi tử là thỏa đáng với thần sao?"
Tô Yên nghe ra ý tứ của hắn.
"Ngươi muốn làm Hoàng Phu?"
Hiên Viên Vĩnh Lâm cười lắc đầu
"Không phải thần muốn làm Hoàng Phu, mà là chỉ có ngôi vị Hoàng Phu mới xứng với thần. Còn nữa, bệ hạ không phải không muốn nạp phi sao? Vậy thần cũng chỉ có thể là Hoàng Phu."
Hắn xem việc làm Hoàng Phu này nói rất đúng đắn, thường tình.
Vốn dĩ trong mắt thế nhân nam xứng nữ vị, là chuyện vũ nhục người ta.
Hai chữ phi tử vừa nghe đã khiến cho người ta cảm thấy chê cười.
Nhưng mà vị này lại hoàn toàn không cảm thấy mất mặt.
Hắn cảm thấy mình ngồi chắc ngôi vị Hoàng Phu này.
Chỉ là, đáng tiếc.
Tô Yên lắc đầu
"Ngôi vị Hoàng Phu đã có người."
Hiên Viên Vĩnh Lâm sửng sốt.
Sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm
"Nữ đế đại nhân đây là ý gì?"
Tô Yên nghiêm túc
"Ý là không thể cưới ngươi."
"Nữ đế đại nhân đang đùa bỡn thần?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Sau đó lắc đầu
"Không có. Làm con tin thì có thể. Làm phi tử thì không được. Hoàng Hậu lại càng không."
Tô Yên lại lặp lại một lần những lời nàng đã nói.
Khuôn mặt còn vương nét ngây ngô của Hiên Viên Vĩnh Lâm hiện lên một tia tức giận.
Hắn thật vất vả mới hạ quyết tâm làm Hoàng Phu của nàng ta.
Kết quả người ta còn trở mặt vô tình, cự tuyệt hắn.
"Hoàng Thượng chẳng lẽ không định cho thần một cái lý do?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Ngôi vị Hoàng Phu là của Nhϊế͙p͙ Chính Vương."
Vừa dứt lời.
Hiên Viên Vĩnh Lâm an tĩnh lại.
Nhϊế͙p͙ Chính Vương.
Chính là nam nhân khí thế cường hãn ngày đó hắn ta nhìn thấy.
Nhìn qua thì thấy vừa vô hại, vừa lười biếng.
Nhưng che dấu đằng sau lớp mặt nạ đó là sự tàn nhẫn, không có người nào có thể so với hắn.
Năm đó, Phong Lâm quốc còn không phải là bị nhϊế͙p͙ chính vương cho ăn mệt sao?
Ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Lâm thay đổi liên tục.
"Hoá ra nữ đế đại nhân đã có lựa chọn tốt hơn."
Tô Yên gật đầu
"Đúng vậy."
Hắn ta bày ra bộ dáng đã hiểu rõ.
"Đúng thật, nữ đế đại nhân cưới Nhϊế͙p͙ Chính Vương, Thiên Thánh quốc sẽ càng thêm thái bình phồn vinh. Dù sao.... ."
Hiên Viên Vĩnh Lâm trong lúc vô tình thấy được bóng người đang hướng về bên này.
Hắn kéo dài giọng.
Chậm rãi nói
"Dù sao Nhϊế͙p͙ Chính Vương nắm giữ quyền hành lớn như vậy, người cưới hắn, với quốc gia, với bá tánh, với quyền lợi của người lại được củng cố, đều là điều tốt."
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm nghi hoặc
"Nhưng mà, nữ đế đại nhân làm thế nào xác định Nhϊế͙p͙ Chính Vương sẽ đáp ứng ngài? Chẳng lẽ ngài sẽ hạ thánh chỉ, buộc hắn vào hậu cung sao?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Vấn đề này, nàng còn chưa có nghĩ xong.
Hiên Viên Vĩnh Lâm ha ha cười
"Nữ đế đại nhân, nếu không có tình yêu mà chỉ liên quan đến quyền lợi, vậy có thủ đoạn nào mà không thể sử dụng a? Dù sao... chỉ cần đạt được mục đích không phải là được rồi à?"
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm lại lần nữa thi lễ với Tô Yên.
"Hoặc là người cũng có thể suy xét nghênh đón thần."
Nói xong, Hiên Viên Vĩnh Lâm cáo lui
"Thần, cáo lui."
Đệ nhất dũng sĩ cũng cùng hắn ta rời đi.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, đang chuẩn bị đi.
Kết quả vừa quay đầu liền thấy Tư Đồ Tu đang đứng ở phía cuối con đường đá.
Nàng trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Hiên Viên Vĩnh Lâm đã khuất bóng.
Nàng cũng không biết Tư Đồ Tu rốt cuộc đã đứng ở nơi này bao lâu.
Cho đến khi Tư Đồ Tu đi tới, hành lễ với Tô Yên
"Thần bái kiến nữ đế đại nhân."
Tô Yên
"Chàng tới từ lúc nào?"
Tư Đồ Tu đứng thẳng người, lên tiếng
"Thần tới lúc người kia đang nói người vì đạt được quyền lợi liền không từ thủ đoạn."
Tô Yên lắc đầu
"Trẫm không có."
Lời này cũng không phải là nàng nói.
Tư Đồ Tu ngậm cười, khom lưng
"Thần còn nghe nói, nữ đế đại nhân còn muốn chọn người khác ngồi lên ngôi vị Hoàng Phu."
Tô Yên giải thích
"Là hắn nhất định muốn làm Hoàng Phu của trẫm."
Là hắn ta tự đề cử mình, nàng có thể làm sao bây giờ?
Vừa dứt lời, Tô Yên đã bị người ta ôm lấy.
Tư Đồ Tu tầm mắt sâu kín
"Hoàng Thượng đáp ứng rồi?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Nghe nàng trả lời, tâm tình của hắn mới tốt hơn một chút.
Sau đó Tô Yên nghi hoặc hỏi
"Sao chàng lại tới đây?"
Hiện tại đã là hoàng hôn.
Ánh nắng chiều ở bầu trời phía tây chiếu lên những đám mây tựa như lửa đỏ nối thành một mảng.
Cảnh đẹp khó có được.
Khi hoàng hôn buông xuống, trêи bãi đất trống trong Ngự Hoa Viên.
Nữ đế tôn quý nhất và Nhϊế͙p͙ Chính Vương của Thiên Thánh quốc đang ôm nhau.
Hình ảnh thật sự vô cùng mỹ lệ.
Tư Đồ Tu duỗi tay thưởng thức một lọn tóc đang rũ xuống của nàng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Nghe nói nữ đế đại nhân phái người điều tra không ít nhà quan viên."
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Trả lời xong, nàng nghi hoặc
"Không thể sao?"
Tư Đồ Tu cười lắc đầu
"Toàn bộ Thiên Thánh quốc này đều là của nữ đế đại nhân, nàng muốn làm cái gì đều có thể."
Hắn lại hỏi
"Nữ đế đại nhân bây giờ định làm thế nào?"
"Nếu là phạm sai lầm liền phải chịu trừng phạt."
"Vậy, trừng phạt như thế nào?"
"Từ quan, sung quân, hoặc là phạt bổng lộc, đánh bản trượng, nhốt vào lao ngục."
Tô Yên nói một lần lần lượt các biện pháp mà nàng có thể nghĩ ra.
Tư Đồ Tu chậm rãi ra tiếng
"Nghe nói, thiên tử phạm pháp cũng phạt như thứ dân."
Tô Yên nghe lời này nghi hoặc
"Sao?"
Tư Đồ Tu lại nói
"Nếu là nữ đế đại nhân làm chuyện sai trái, nên làm thế nào cho phải?"
Tô Yên ngẩng đầu đi xem hắn.
"Trẫm làm cái gì sai rồi?"
"Bệ hạ trước đó vài ngày nói muốn cưới thần. Đợi lâu như vậy, chẳng những không có tin tức, còn cùng hoàng tử ngoại quốc ve vãn tán tỉnh thật náo nhiệt."
Ve vãn tán tỉnh, còn náo nhiệt?
Hắn đây là bôi nhọ.
Tô Yên
"Trẫm không có."
"Vậy vì sao vừa mới đây còn nói muốn cưới hoàng tử kia làm Hoàng Phu?"
"Là hắn tự nói như vậy."
"Có phải nữ đế đại nhân đã làm điều gì để cho người khác hiểu lầm như vậy? Hoặc là nữ đế đại nhân cho hắn cơ hội, nói ví dụ như liếc mắt đưa tình. Thừa dịp lúc thần không nhìn thấy, định hồng hạnh xuất tường*."
*Hồng hạnh xuất tường: Ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình, vượt rào với người khác.
*****
Edit: Tinh Niệm
Hắn càng nói càng quá mức.
Đúng thật là tự mình giận đến không được.
Tô Yên có chút bực.
"Chính chàng không muốn làm, còn muốn cản người khác??"
Tư Đồ Tu nghe lời này từ miệng nàng nói ra.
Lại càng tức hơn.
Hắn cúi đầu, một ngụm cắn miệng Tô Yên.
Hắn lẩm bẩm
"Thần cảm thấy, đêm nay nên cùng nữ đế đại nhân động phòng hoa chúc."
Nói xong, trực tiếp bế ngang người lên, đi thẳng một đường đến điện Long Ngâm.
Vốn dĩ Tư Đồ Tu cũng không sốt ruột ăn người luôn.
Đặc biệt là nàng thành nữ đế, hắn càng không nóng nảy.
Người ở ngay dưới mí mắt mình, còn có thể chạy đi?
Ai biết, lại có hoàng tử từ nước khác chạy đến.
Thế nhưng còn cân nhắc làm Hoàng Phu.
Còn muốn lừa tiểu hoàng đế của hắn không cần hắn?
Nằm mơ!
Cuối cùng Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân có điểm bất an.
Cảm thấy vẫn là ăn vào trong miệng càng yên tâm một ít.
Hắn càng muốn nhìn, hoàng tử kia rốt cuộc là loại mặt hàng nào mà dám ở nơi này nổi lên tâm tư như vậy.
Tô Yên cũng không nghĩ tới hắn ôm mình đi thẳng tới điện Long Ngâm.
Nàng ngang nhiên thổ lộ một câu
"Không cho chàng danh phận, có phải bạc đãi chàng quá không?"
Ánh mắt Tư Đồ Tu sáng quắc, đen nhánh dọa người.
"Nữ đế đại nhân cũng biết mình đã bạc đãi thần?"
Tô Yên nói tiếp
"Hay là.. chờ cho chàng danh phận rồi lại tính?"
"Nữ đế đại nhân suy nghĩ đến chuyện danh phận, không bằng ngẫm xem lát nữa làm thế nào để thần vui vẻ một chút thì tốt hơn."
Nói xong, hắn đã đi vào điện Long Ngâm, ầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Tô Yên bị ném vào trêи giường.
Đảo mắt hắn liền đè ép lại đây.
Màn che buông.
Môi răng chạm nhau.
Chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được bên trong truyền đến động tĩnh, cùng với giường lung lay.
Trận yêu này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Tô Yên không chuẩn bị, đương nhiên bị ăn đến sạch sẽ.
Cơ mà, chuẩn bị hay không chuẩn bị đều giống nhau.
Hai canh giờ sau.
Sắc trời đen nhánh.
Tiếng vang trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại.
Nhìn trộm vào bên trong.
Chỉ thấy nữ đế đại nhân mọi ngày đoan trang cẩn thận, hiện giờ đang bọc chăn bông, nằm vào trêи giường.
Tay trắng nõn ấn eo mình, đôi mắt ướt dầm dề, vành mắt còn phiếm màu đỏ.
Mệt sao? Còn tốt.
Thể lực giá trị tăng lên, chính là tốt ở chỗ này.
Vẻ mặt Tư Đồ Tu thoả mãn, chỗ nào còn có bộ dáng âm trầm tức giận lúc trước?
Hắn ôm Tô Yên
"Nữ đế đại nhân"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Tô Yên
"Ân"
Nàng rầu rĩ đáp lại hắn một chút.
Hắn nắm tay Tô Yên
"Thần hầu hạ tốt không?"
Tô Yên lại rầu rĩ một tiếng
"Ân"
"Vậy, thần xứng với danh phận Hoàng Phu hay không?"
Tô Yên vừa nghe, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Hoàng Phu nên ổn trọng, nên cho người khác tin phục, cùng cái này... không có quan hệ."
Hắn mỉm cười
"Nữ đế đại nhân dạy rất đúng."
Nói xong, hắn ôm Tô Yên.
"Thần muốn lại hầu hạ một lần."
"Trẫm cự tuyệt."
"Nữ đế đại nhân trong lòng nhất định là muốn."
Tô Yên lại lại lần nữa bị đẩy ngã.
Từ sau ngày đó, Tư Đồ Tu hoàn toàn ở lại trong cung.
Ngày ngày hầu hạ.
Chỗ nào chỗ đó đều có hắn.
Thậm chí Tư Đồ Tu dứt khoát chuyển thư phòng của mình đến Ngự Thư Phòng.
Hai người cùng nhau xem tấu chương.
Tấu chương trước mặt Tô Yên lại càng ngày càng nhiều.
Đầu nàng từ trong núi tấu chương nâng lên, nhìn về phía hắn
"Chàng làm gì?"
Tư Đồ Tu cười
"Thần thấy nữ đế đại nhân xử lý chặt chẽ, đúng đắn, liền muốn để nữ đế đại nhân rèn luyện càng nhiều chút."
Nói xong, Tư Đồ Tu lại đem mấy chục quyển tấu chương gác lại trước mặt Tô Yên.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Vốn dĩ, Tô Yên dành hai canh giờ mỗi ngày để xem tấu chương.
Kết quả, hiện tại, mỗi ngày ngâm mình trong đống tấu chương.
Thượng triều, lâm triều, xem tấu chương.
Xem mãi cũng không hết.
Nàng chớp chớp mắt.
Nhìn Tư Đồ Tu ý cười dạt dào.
Tô Yên yên lặng cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc xem tấu chương.
Mỗi ngày đều cùng Tư Đồ Tu ở Ngự Thư phòng.
Thỉnh thoảng, Tô Yên sẽ hỏi vài câu về tấu chương.
Tư Đồ Tu ngồi ở bên cạnh uống trà, cũng sẽ trả lời vài câu.
Tô Yên bận rộn túi bụi, tấu chương xem hết một quyển lại đến một quyển.
Tư Đồ Tu lại rất nhàn nhã.
Uống hết từng ly, từng ly hồng trà lớn.
Một tháng sau.
Tư Đồ Tu vẫn ngồi ở trêи ghế gần Tô Yên.
Tư thái lười nhác, thờ ơ.
Quan viên triều đình đã thay đổi hơn phân nửa.
Ninh Quốc công đến bây giờ vẫn chưa được thả ra.
Nghe nói chỉ còn lại nửa cái mạng.
Nếu tình huống của lão ta trong một thời gian nữa vẫn thế, chỉ sợ sống không được bao lâu.
Trong triều đình cuối cùng cũng không còn ai dám đứng ra cầu tình.
Thậm chí còn tránh né không kịp, sợ bị liên lụy.
Tấu chương từ xin khai ân cho lão ta liền biến thành nghiêm trị không tha.
Thanh Uyển vẫn như lúc ban đầu lên tiếng.
"Có việc thỉnh tấu, không có việc gì bãi triều."
Sau đó, mọi người trong triều đều sôi nổi lên tiếng.
Một quan viên đứng ra, quỳ trêи mặt đất
"Bệ hạ, một tháng nay phía Nam liên tục mưa lớn, hoa màu đều bị hủy hoại nghiêm trọng, nhà ở đều sập hết, bạc để cứu tế nạn dân cũng đã phát xuống, thỉnh bệ hạ mau chóng quyết định."
Tô Yên đột nhiên nghe đến vấn đề này, nàng nhìn về phía Tư Đồ Tu.
Phát hiện Tư Đồ Tu cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Yên rút một quyển tấu chương ra, xem qua.
Cũng từng biết qua phương pháp giải quyết của Tư Đồ Tu.
Giảm thuế má, khai thương, phát bạc.
Kỳ thật chuyện lớn như vậy, một tháng trước sẽ tuyệt đối không xuất hiện ở trêи triều đình.
Bởi vì tất cả đều ở vương phủ, tất cả đều dâng tấu lên Nhϊế͙p͙ Vương Gia Tư Đồ Tu.
Hiện giờ lại thấy dạng tấu chương này ở đây.
Chứng tỏ, hắn là muốn nàng tự mình xử lý chuyện này?
Tô Yên cầm quyển tấu chương kia, lên tiếng
"Mưa to dự đoán còn sẽ diễn ra trong bao lâu?"
"Căn cứ như quốc sư bói toán, sẽ còn mưa nửa tháng."
Tô Yên nghe xong, nghiêm túc nói
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Thuế má của khu vực phía Nam năm nay, miễn.
Bạc cứu tế cứ theo số lượng như lúc trước phát thêm một lần."
Nàng nói xong dừng một chút.
Sau đó lại nói
"Lễ Bộ Thị Lang."
"Có vi thần"
Một quan viên quỳ gối trêи mặt đất.
"Giao cho ngươi làm khâm sai đại thần, hộ tống quan bạc, không phát bạc cho bá tánh mà dùng để cải tạo phòng ốc, nhà ở, cho dân chúng sử dụng."
"Thần, tuân chỉ."
Nói xong, Tô Yên lại nói
"Binh Bộ thị lang."
"Có vi thần"
"Ngươi đem 3000 cấm quân đóng quân ở ngoài kinh thành, đi trước chi viện. Nếu để trẫm tra ra Lễ Bộ Thị Lang vẫn chưa trấn an được bá tánh, đầu của ngươi cũng để lại đó luôn."
Binh Bộ thị lang vội vàng lãnh chỉ
"Vâng"
Việc Lễ Bộ Thị Lang làm, làm không tốt lại đổ lên đầu hắn.
Cho hắn 3000 cấm quân, khiến hắn phải đi theo đến phía Nam.
Đây là có ý tứ gì?
Giám sát.
Khâm sai có được quyền lực tiền trảm hậu tấu.
Cho hắn mang theo 3000 cấm vệ quân đi làm giám sát.
Chuyện này, thật sự là rất lớn.
Một đoàn người mênh ʍôиɠ cuồn cuộn đi ra khỏi thành, phỏng chừng toàn bộ bá tánh Kinh Thành đều sẽ biết hắn chạy đua với nước lũ đi cứu tế bá tánh.
Nếu làm không tốt.
Đến lúc đó đừng nói nữ đế đại nhân.
Bá tánh toàn thành mỗi người một ngụm nước bọt cũng đem hắn dìm chết đuối.
Từ trước đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhận được mệnh lệnh như vậy.
Lúc trước cũng chỉ là phái người đi đưa đồ cứu tế và bạc đến vùng bị thiên tai, dịch bệnh.
Giao cho quan lại tại địa phương phân phát.
Chỉ là đường xá xa xôi, tầng tầng bóc lột cắt xén, tới phía dưới, bạc cũng chỉ dư lại một nửa phát cho bá tánh đã là tốt rồi.
Hiện giờ Nữ đế hạ chỉ như vậy, quan viên nào còn dám tham ô?
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một canh giờ rưỡi lâm triều rất nhanh đã kết thúc.
Đợi cho quan viên rời đi, Tư Đồ Tu vẫn ngồi yên ở đó.
Nữ quan Thanh Uyển mau chóng nắm bắt tình huống hiện tại.
Cúi đầu thi lễ
"Nô tỳ cáo lui."
Tô Yên gật gật đầu.
Thanh Uyển nhanh chóng rời đi từ cửa chính.
Cửa lớn điện Càn Khôn kẽo kẹt kẽo kẹt chậm rãi đóng lại.
Cách rèm châu, Tô Yên nhìn về phía hắn.
Nghi hoặc
"Chàng còn có việc sao?"
Tư Đồ Tu dẫm lên bậc thang, từng bước một đi đến trước long ỷ.
Hắn cười nhạt
"Bệ hạ đã trưởng thành rồi."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Chờ hắn nói tiếp.
Tư Đồ Tu đứng cách cái bàn dài nói tiếp.
"Vốn dĩ thần còn lo lắng bệ hạ bị người ta khi dễ đi. Hiện giờ xem ra, bệ hạ nhưng lại không ngốc chút nào."
Tô Yên trầm mặc.
Nàng nghe lời này cũng không cảm thấy cao hứng.
Nàng ra tiếng
"Chàng muốn nói cái gì?"
Tư Đồ Tu
"Thần muốn nói, bệ hạ khi nào định chiêu cáo thiên hạ?"
"Chiêu cáo cái gì?"
"Chiêu cáo chuyện muốn lập thần làm Hoàng Phu."
Lúc hắn nói chuyện, giọng điệu không hề dao động, không hề có chút cảm giác bị vũ nhục nào.
Thậm chí trong lời nói còn mang theo chút hưng phấn không rõ ràng.
Tô Yên dừng lại.
"Chờ lũ lụt ở phía nam giải quyết thỏa đáng."
Tư Đồ Tu nhướng mày.
"Nữ đế đại nhân là muốn thần mấy tháng nay vô danh vô phận đi theo người sao?"
Tô Yên nghiêm túc
"Chàng là Nhϊế͙p͙ Chính Vương, chỗ nào vô danh vô phận?"
"Thần muốn, không phải cái này."
Hắn nói càng ngày càng đúng lý hợp tình.
Tô Yên nghe được chớp chớp mắt.
Nói giống như hắn là người bị khi dễ vậy.
Rõ ràng người bị ăn chính là nàng.
Hắn mỗi ngày đều sống rất sung sướиɠ a.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tư Đồ Tu đi đến trước long ỷ
"Hôm nay thần cố ý lưu lại đây, chính là muốn cùng bệ hạ nói rõ một chuyện."
"Nói gì?"
"Danh phận của thần."
Tư Đồ Tu cúi đầu hôn lên môi Tô Yên.
Ôm nàng, hai người sát gần nhau.
Hắn lẩm bẩm bên tai Tô Yên.
"Thần chẳng lẽ hầu hạ bệ hạ không tốt sao?"
Tô Yên nghĩ tới tình trạng của mình mỗi tối.
Nàng chậm rì rì nói
"Còn tốt."
Nói xong, nàng ngẩng đầu.
Đối diện với đôi mắt sáng quắc kia.
"Trẫm chưa từng nói muốn đem ngôi vị Hoàng Phu cho những người khác."
"Phải không? Vậy con tin của Phong Lâm quốc vẫn luôn nhớ thương người."
Khẩu khí Tư Đồ Tu quái quái.
Tô Yên yên lặng nói
"Không liên quan."
Tư Đồ Tu đè lên Tô Yên, trong lúc lơ đãng, càng ngày càng đem Tô Yên ép trêи long ỷ.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm của Thanh Uyển
"Bệ hạ, Triệu Mộ đại nhân nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài."
Tô Yên nhìn Tư Đồ Tu.
"Chàng, làm sao bây giờ?"
Người nào đó đang lơ đãng lôi kéo đai lưng của nàng liền dừng lại.
"Bệ hạ muốn thần đi để người kia tiến vào?"
Đây vốn là chuyện công.
Chỉ là nghe lời này từ trong miệng hắn nói ra, như thế nào lại cảm thấy bất chính như thế?
Tô Yên lôi kéo hắn, cũng không tính toán nói đạo lý với người này.
Dù sao trước nay hắn đều không nói đạo lý.
Nhìn khắp nơi.
Tựa hồ đang nghĩ xem giấu hắn ở chỗ mới tốt.
Bên ngoài Thanh Uyển lại hỏi một tiếng
"Nữ Đế?"
Cuối cùng, Tô Yên liền nhét người vào gầm bàn.
Mặt Tư Đồ Tu đen xì.
Đối với chuyện bị giấu dưới bàn là phi thường bất mãn.
Nhưng lại không nói gì.
Chỉ kéo tay Tô Yên.
← Ch. 216 | Ch. 218 → |