Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! (2)
← Ch.219 | Ch.221 → |
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Nàng đi qua xem, chỉ thấy thiếu niên kia một bàn tay chống tường, tiếng ho khan càng lúc càng lớn.
Phải dựa người vào vách tường bên cạnh mới có thể đứng dậy.
Tựa hồ là nhận thấy có người tới gần, thiếu niên kia ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đầy vẻ mê mang vô tội, mở miệng hỏi
"Cô là ai?"
Bộ dáng kia nhỏ yếu nhưng quật cường.
Tô Yên nhìn hắn, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ gặp được nam chủ đại nhân."
Tô Yên nhìn kỹ người nọ một phen
"Có thể đi không?"
Thiếu niên cúi đầu, đầu tóc rối tung che đậy khuôn mặt hắn.
Giọng nói khàn khàn nhỏ đến gần như lẩm bẩm
"Đi không được."
Nói xong, tay hắn giật giật.
Lúc này mới phát hiện, trêи cổ tay thiếu niên bị một dây xích quấn lấy.
Theo động tác của hắn, xiềng xích kêu lạch cạch ra tiếng.
Xiềng xích kia rất nhỏ, cảm giác chỉ cần tùy tay bẻ một cái là gãy.
Nhìn kỹ, ở chỗ dây xích tiếp xúc với tay thiếu niên có một ký hiệu " 卍 ".
Ký hiệu kia đen nhánh, đặc biệt là dưới bóng đêm càng khó thấy rõ.
Tô Yên đến gần.
Nhìn dây xích kia, lại nhìn bộ dáng hắn suy yếu.
Nàng nghi hoặc
"Chàng bị thương?"
Thiếu niên kia nhẹ gật đầu, ho khan lúc càng lớn
"Sợ là, không sống được bao lâu."
Hắn lẩm bẩm, cô tịch lại đáng thương.
Nàng nghiêm túc hỏi
"Vậy ăn cái gì mới có thể sống sót?"
Thiếu niên sửng sốt.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt vô tội nhiều thêm một tia ánh sáng.
Môi hắn run rẩy, nói
"Cỏ Thánh Âm."
thanh âm Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên vang lên
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, cỏ thánh âm là thánh dược an dưỡng, cực kỳ khó tìm tìm, ngàn vàng khó mua. Nhìn bộ dáng nam chủ đại nhân, cũng không phải là một cây cỏ thánh âm thì có thể dưỡng khỏe được."
Nói xong, hắn lại ho khan thanh càng lúc càng lớn.
Xiềng xích ở trêи cổ tay hắn cũng càng ngày càng phát ra tiếng vang, thời thời khắc khắc nhắc nhở người bên cạnh, hắn đi không được.
Sau đó, chỉ nghe hắn lại mở miệng
"Nếu như không có cỏ thánh âm, cũng có một phương pháp trị liệu khác."
Hắn cúi đầu, bạch y như tuyết nhẹ bay trong gió
"Cũng có thể cam tâm tình nguyện lấy máu nuôi dưỡng ta, ."
Nói xong, môi hắn run rẩy
"Phương pháp này quá mức huyết tinh, là biện pháp gây tổn thương cho người khác, vẫn là thôi đi."
Hắn vừa dứt lời, Tô Yên đã cắt cổ tay mình rồi đưa qua.
Nàng ngồi xổm xuống, thực nghiêm túc nói
"Uống đi."
Thiếu niên nâng mắt lên, vô tội nhìn Tô Yên, môi run run
"Cô thật tốt."
Giọng nói nhẹ đến nỗi làm người nghe cảm thấy vô hạn đồng tình.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Thiếu niên cúi đầu, thật sự uống máu nàng.
Hơn nữa tốc độ uống này lại cực kỳ nhanh.
Hắn nuốt mấy ngụm.
Ngẩng đầu lên.
Vì khóe môi dính máu làm thiếu niên nhìn qua có vẻ khôi phục khí sắc không ít.
Hắn lộ ra tươi cười, nói
"Cảm ơn"
Tô Yên không nói chuyện, chỉ là cúi đầu, từ trong túi móc ra hai viên kẹo để ăn.
Hắn mới uống mấy ngụm máu, nàng cũng không lo ngại.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Chàng vẫn luôn bị trói ở chỗ này?"
Nhắc tới cái này, ánh mắt thiếu niên đều ảm đạm rồi.
Môi hắn giật giật
"Đúng vậy, vẫn luôn ở chỗ này."
"Chàng có muốn rời đi không?"
"Muốn, nhưng phải có chìa khóa."
Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại ở túi tiền của Tô Yên.
Đá quý màu lam ở trong túi tiền kia chính là chìa khóa hắn đợi đã ngàn năm a.
Tay thiếu niên đang ấn vách tường thoáng dùng chút lực đạo, để lại năm cái dấu ngón tay trêи đó.
Thần sắc trêи mặt hắn bất biến, đôi mắt đen nhánh đơn thuần vô tội nhìn Tô Yên thực
"Cô có thể, cứu ta ra sao?"
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn dây xích mảnh khảnh kia.
Nàng mở miệng
"Ta sẽ cỗ gắng."
Thiếu niên đang muốn mở miệng
"Khối ngọc của......"
Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy nàng kia đứng lên.
Hai tay nắm lấy dây xích.
Kéo một chút, không có kéo mở.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, đây là dây xích Thiên Niên Đoạn*, hơn nữa còn được tăng thêm linh lực, đao thương bất nhập, băng hỏa bất xâm."
*Rèn trong một ngàn năm.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Từ khi lực lượng của nàng bắt đầu khôi phục.
Cho tới nay, nàng đều là cố khắc chế lực lượng của mình.
Còn chưa từng dùng toàn lực lần nào.
Hiện giờ có thể thử xem.
Nếu là kéo không được, lại nghĩ biện pháp khác vậy.
Tay Tô Yên nắm chặt, bắt đầu dùng sức.
Thiếu niên dựa vào ven tường, nhìn nữ tử này.
Hàng mi dài run rẩy, cúi đầu.
Hắn sống lâu như vậy, nữ nhân thiện lương cũng đã thấy không ít.
Nhưng thiện lương đến ngu xuẩn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
Nữ nhân như vậy, nên bị ăn luôn để cho hắn chữa thương a.
Bằng không, sống cũng có ích lợi gì đâu?
Ngón tay thiếu niên vuốt ve chỗ dây xích nơi cổ tay.
Vòng dây xích kia cũng rất nhỏ.
Vừa thấy còn tưởng là vòng tay.
Nếu không phải hắn trọng thương chưa lành, thật cho rằng dây xích này có thể trế trụ được hắn?
Ánh mắt hắn buông xuống, trong mắt cảm xúc dần dần gia tăng.
Đợi trong chốc lát.
Phát hiện trêи cái còng lây dính vết máu.
Dính dính.
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Phát hiện nữ nhân kia còn đang dùng sức bẻ dây xích.
Bởi vì nàng dùng sức, làm cho miệng vết thương chỗ cắt ra cho hắn uống máu lại lại lần nữa đổ máu.
Cái còng có ký hiệu "卍" kia nhanh chóng hút máu Tô Yên, một đạo kim quang hiện lên.
Lông mi Thiếu niên run run, chuẩn bị mở miệng
"Thôi vậy, không sao......"
Lời nói còn chưa nói xong.
Lạch cạch một tiếng, dây xích bị bẻ đứt.
Thiếu niên sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia quang mang.
Nhưng mà thực mau khôi phục bình thường.
Ngay khi dây xích bị đứt, chỗ Tô Yên đứng liền phát ra chấn động.
Ngay cả cây hòe lớn kia cũng lay động lợi hại.
Hoa hòe lao xao rơi đầy đất.
Người Di Hồng Viện đều cho rằng đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, thi nhau chạy ra ngoài sân.
Tô Yên khom lưng kéo người kia một phen
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Dây xích đứt rồi, chàng có thể rời đi."
Nàng nói.
Thiếu niên lộ ra một nụ cười
"Cảm ơn."
Nói xong, thiếu niên lại tiếp theo một câu
"Cô thật tốt."
Trêи người thiếu niên mang theo mùi hương hoa hòe thực đạm.
Có lẽ là ở chỗ này lâu rồi, thế cho nên trêи người cũng lây dính hương vị này.
Tô Yên nhìn hắn
"Đi không?"
Thiếu niên gật đầu,
"Ân"
Hắn chậm rãi đỡ vách tường đứng dậy.
Lúc này, Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, chị chớ quên nhiệm vụ của mình."
Nàng đến đây là muốn mang quế hoa nhưỡng dưới tàng cây hòe đi.
Tô Yên đi đến chỗ đại thụ.
Thiếu niên không nhúc nhích.
Một thân bạch y, dựa vào tường, đứng ở đằng kia.
Tô Yên cầm cái xẻng đào trong chốc lát.
Một lúc sau đã đào ra một vại quế hoa nhưỡng.
Bỗng nhiên, ngay lúc này liền có một trận gió mạnh bay tới.
Tô Yên ôm quế hoa nhưỡng trốn sang bên cạnh.
Thân ảnh Lâm Nhu xuất hiện ở trước mắt Tô Yên.
Nàng ta mặc một thân hắc y nhanh nhẹn.
Đứng ở dưới tàng cây hòe, một đôi mắt sáng đến dọa người.
Chỉ là ánh mắt nàng ta vẫn chưa dừng lại ở trêи người Tô Yên.
Mà là nhìn khắp nơi trong sân, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cho đến khi ánh mắt dừng ở trêи người thiếu niên bạch y, nhìn trong chốc lát, lại dời đi.
Lâm Nhu nhíu mày suy nghĩ một cái, mở miệng
"Tô Yên, xem ân tình ta đã cho cô một cái bánh bao. Cô lấy ngọc bích kia ra để ta nhìn một cái, ân tình liền xem như trả xong."
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn Lâm Nhu.
Người này thật sự rất kỳ quái.
Rốt cuộc là vì sao nàng ta lại chắc chắn cái bánh bao kia đã cứu nàng một mạng, hơn nữa còn có thể nói đúng tình hợp lý như vậy?
Nhưng mà Tô Yên nghe thấy có thể trả xong nhân tình.
Nàng liền lên tiếng
"Được"
Nói xong, móc ngọc bích từ túi tiền ra.
Miếng ngọc màu lam tinh khiết, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thiếu niên đang cúi đầu dựa vào ven tường, chỗ dây xích có ký tự kia cũng phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Nhưng mà thiếu niên rũ tay xuống vậy nên đã che khuất chỗ ký hiệu này.
Hắn có vẻ thờ ơ với miếng ngọc bích kia.
Lâm Nhu nhíu mày nhìn khắp nơi.
Chung quanh phản ứng gì cũng không có.
Không có khả năng.
Chính là ở chỗ này.
Tô Yên nắm chặt ngọc bích ở trong tay, lại lần nữa cất vào túi tiền
"Cô đã nhìn rồi."
Lâm Nhu bỗng nhiên nhanh chóng chạy vội tới chỗ Tô Yên.
Phanh!
Lâm Nhu còn chưa có tới gần Tô Yên, đã bị Tô Yên một chân đạp bay ra ngoài.
Như là diều đứt dây, lập tức bị đá tới dưới gốc cây hòe.
Lâm Nhu che lại ngực, hơi thở không xong, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
Nàng ta không thể tin tưởng
"Cô, cô vẫn luôn giấu giếm thực lực??"
Tô Yên nhìn nàng ta, thực nghiêm túc nói
"Là cô quá yếu."
Nói xong, phía lối vào nghe được có tiếng người nói chuyện đang đi tới nơi này.
"Vừa nãy làm ta sợ muốn chết, đó là làm sao vậy? Động đất sao?"
"Ai, ai biết. Dù sao Di Hồng Viện của chúng ta vẫn luôn là được ông trời phù hộ. Sẽ không xảy ra được chuyện gì đâu."
"Cũng đúng, năm đó cường đạo kia đi vào Di Hồng Viện của chúng, tiến vào một tên chết một tên, ai tới gần cây hoa hòe này cũng chết hết. Phải nói là cây hoa hòe này phù hộ Di Hồng Viện chúng ta a."
Một đám cô nương đi vào.
Tô Yên bay lên nóc nhà.
Lâm Nhu cũng bay nhanh đi.
Chỉ có thiếu niên còn đứng ở đàng kia.
Tiểu Hồng vặn vẹo thân mình
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên, Yên Yên, em muốn đi chơi.
Tô Yên nhìn thoáng qua Tiểu Hồng trêи cổ tay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng phi thân xuống bên ngoài Di Hồng Viện.
Sau đó liền đặt nó ở trêи mặt đất.
Nàng mở miệng
"Nếu có thể, đi hỏi một chút nơi nào có bán cỏ Thánh Âm."
Tô Cổ
"Chị muốn bao nhiêu?"
"Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
Đang nói, bỗng nhiên nàng nghe được phía cửa sau Di Hồng Viện vang lên.
Thiếu niên đỡ vách tường đi ra.
Ánh mắt hắn nhìn Tô Yên có chút không thể tưởng tượng.
Lông mi run run, hỏi
"Ta đây là, làm sao vậy?"
Tô Yên nghi hoặc
"Cái gì?"
Nàng đi qua, duỗi tay đỡ lấy hắn.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, nhìn nàng thật lâu.
Cuối cùng, vẫn là cái gì cũng không nói.
Cúi đầu, lắc lắc đầu.
Hắn thấp giọng nói
"Cảm ơn cô đã cứu ta."
Nói xong, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận hỏi
"Ta có thể đi cùng cô không?"
Nói xong, hắn lại cúi đầu ho khan, ánh mắt cô đơn
"Hy vọng cô, không cần ghét bỏ ta mới tốt."
Tô Yên đỡ hắn, nhìn bộ dáng hắn suy yếu.
Nàng nỗ lực khắc chế lực đạo của mình.
Không cần bóp chết người mới tốt.
Nàng ra tiếng
"Em sẽ không ghét bỏ chàng."
Trêи mặt hắn lộ ra tươi cười, lông mi thật dài run rẩy, vô tội đơn thuần cực kỳ
"Ân nhân thật tốt."
"Chàng tên gì?"
Thiếu niên suy nghĩ trong chốc lát.
Vấn đề này cũng đã có mấy ngàn năm không có trả lời rồi.
Thế cho nên vừa bị hỏi như vậy, hắn đúng thật ra đã quên mình tên là gì.
"Phong Huyền."
Hắn mở miệng.
*****
Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Nói xong, hắn hỏi
"Ân nhân tên là gì?"
"Tô Yên."
"Tên ân nhân thật là dễ nghe."
Phong Huyền thấy Tô Yên cẩn thận đỡ hắn.
Ân.
Đây là lần đầu hắn được người nâng.
Vị ân nhân này của hắn nhìn cũng thật ngon miệng.
Chờ hắn hết hứng thú liền ăn nàng.
Hắn nuôi nhiều đồ vật như vậy, đây vẫn là lần đầu nuôi đồ ăn chơi.
Hình như.. cũng không tồi đâu.
Tô Yên xuyên qua cửa sau, nhìn cây hòe già trong viện.
Cây hoa hòe kia ở trong gió lay động xào xạc.
Nàng nhìn hắn
"Sao chàng lại bị nhốt vào nơi này?"
Phong Huyền cúi đầu, cả nửa ngày sau mới mở miệng
"Có người nhốt ta ở nơi này. Còn nói ai cứu ta, thì người đó chính là người ta muốn tìm."
Nói xong, Phong Huyền ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chuyên chú nhìn Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
"Chàng muốn tìm ai?"
Phong Huyền
"Chủ nhân của ta."
Nói xong, hắn cúi đầu, kéo lại cổ tay áo Tô Yên.
Hắn thấp giọng một câu
"Cô chính là chủ nhân của ta."
Tô Yên nghe xong, sửng sốt.
"Chàng không phải nhân loại?"
Phong Huyền lắc đầu.
"Không phải."
Tô Yên lại hỏi
"Chàng bị giam bao lâu rồi?"
"Thật lâu, ta vẫn luôn ở một mình dưới tàng cây hoa hòe kia."
Nói xong, Phong Huyền lại kịch liệt ho khan.
Thân hình run run, rất suy yếu.
Tô Yên nhìn hắn, đi ba bước liền khụ, một bộ dáng yếu đến không được.
Nàng đỡ lấy hắn.
Lông mi Phong Huyền run run
"Hy vọng chủ nhân không cần vứt bỏ ta."
Rõ ràng hắn còn cao hơn nàng, như thế nào lại thành nhóc đáng thương rồi?
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Phong Huyền ngửi thấy trêи người nàng có hương vị kẹo sữa dâu tây, ân, cũng không tệ lắm.
Khi Tô Yên rời khỏi này Di Hồng Viện, trong tay nàng cầm một vại rượu.
Còn có một vị thiếu niên ốm yếu.
Bởi vì vị thiếu niên này, Tô Yên không thể rời đi trấn Hoài Bắc ngay được.
Hắn ho khan đến lợi hại, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn là quyết định ở khách điếm một đêm, xem tình huống của hắn.
Chờ tới buổi tối, rốt cuộc thấy hắn ngủ rồi.
Tô Yên ngồi ở ghế trêи, nhắm mắt lại
"Tiểu Hoa"
"Ký chủ, sao vậy a?"
"Lâm Nhu kia vì sao biết ta sẽ tới chỗ này?"
"Cái này, cái này, ký chủ cảm thấy sao đây?"
Tiểu Hoa lo nguyên tắc công bằng công chính, tuy rằng nó biết, nhưng là nó không có cách nào lộ ra cho ký chủ a.
Tô Yên không nói nữa.
Mới qua chốc lát, Phong Huyền đang ngủ bỗng nhiên kịch liệt ho khan.
Nàng mở to mắt đi đến mép giường.
Nhìn kỹ hắn
"Làm sao vậy?"
Phong Huyền mở to mắt,
"Chủ nhân, cô sẽ rời khỏi ta sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
Lông mi Phong Huyền run run
"Chủ nhân, ta gặp ác mộng."
Tô Yên nghi hoặc
"Ác mộng?"
Phong Huyền gật gật đầu
"Có một con hỏa điểu*, muốn ăn ta."
*chim lửa
Cơ hồ ngay khi Phong Huyền dứt lời.
Bên ngoài bỗng nhiên vọng tới một trận tiếng chim hót.
Không trung bên ngoài bừng sáng.
Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn đến phương hướng Tây Bắc, bầu trời bị lửa đỏ nhuộm thành một mảnh.
Sáng giống như ban ngày.
Ngọn lửa kia hừng hực thiêu đốt, phảng phất muốn thiêu toàn bộ ngọn núi phía Tây Bắc kia.
Tô Yên nhìn bên ngoài, lại nhìn Phong Huyền.
"Hỏa điểu?"
Phong Huyền cúi đầu, nhắm hai mắt lại
"Chủ nhân sẽ bảo hộ ta sao?"
Tô Yên gật đầu
"Sẽ"
Trêи mặt Phong Huyền lộ ra biểu tình an tâm.
Ân.
Đồ ăn của hắn cũng thật tốt.
Có chút không nỡ ăn nàng.
Nhưng mà, đồ ăn tốt như vậy, không ăn thật đáng tiếc.
Tô Yên lôi kéo tay Phong Huyền.
Thực mau, Phong Huyền lại lại lần nữa lâm vào ngủ say.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đêm khuya.
Một nửa bầu trời nhiễm đỏ giống như máu tươi dần dần rút đi.
Thân ảnh một nam tử xuất hiện ở dưới chân núi phía Tây Bắc.
Hắn mặc một thân bạch y, thân hình gầy yếu.
Nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Hắn nâng bước đi vào bên trong.
Tựa như đã rất quen thuộc với sơn động này.
Trong chốc lát liền đi tới vị trí trung tâm của sơn động.
Bên trong thật nóng.
Như đang ở trong một cái lò lửa lớn.
Lại đi vào trong thêm một bước, nhiệt độ như muốn thiêu chết người.
Sau đo, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu
"Cứu mạng! Cứu mạng!!! A!!!!"
Là giọng nói tê tâm liệt phế của một nam nhân.
Càng đi vào trong, người chết càng nhiều.
Thi thể nằm la liệt, máu tươi chảy đầy đất, mùi vị tanh mặn tràn ngập trong không khí.
Sắc trời dị thường như tắm máu phượng hoàng khiến các đạo sĩ tu tiên khắp nơi cho rằng nơi này có thiên tài địa bảo, muốn độc chiếm nơi này.
Nào ngờ đâu, chẳng chiếm được gì, ngược lại còn bị "Thiên tài địa bảo" này giết chết.
Phong Huyền tiếp tục đi vào bên trong.
Một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi.
Cho đến khi đi đến vách động.
Vẫn là cảnh tượng giết chóc đó.
Chỉ thấy một con chim biểu tình cao ngạo, cả một thân lửa cháy đỏ rực, đứng im ở đằng kia.
Trêи người nó tản ra ngạo khí tôn quý.
Toàn thân không lẫn một chút tạp chất, hồn nhiên thiên thành.
Trước mặt con chim đã chất đầy thi thể.
Tên nam tử vừa nãy còn thét chói tai cũng đã trợn trừng mắt chết ở chỗ đó.
Loài thú đứng đầu trong bốn loại Thần thú Thượng cổ.
Chu Tước*. <img class="img-center" src="s1. truyenhd/wp-content/themes//echo/img/loading4.png" data-echo="img. wattpad/eb096b6fcaddec4fdbaf37b2fa0c5f71ab70baaf/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f444171484a655f46566f485a6d513d3d2d3937383739303337322e313634356265663564393535613166393332363637303231343731312e6a7067" alt="Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 1310: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 12" />
*Chu Tước: Một trong tứ đại thần thú (Tứ Tượng) đại biểu cho hỏa khí của thiên địa. Chu Tước khác Phượng Hoàng. Phượng Hoàng chỉ là một loại chim cao quý, có đồng tộc, còn Chu Tước do Thiên địa dưỡng ɖu͙ƈ ra, chỉ có một con duy nhất. So sánh giữa Phượng Hoàng và Chu Tước nói rộng ra chính là so sánh giữa Sinh linh và Thiên Địa.
Phong Huyền nhìn nó, ánh mắt Chu Tước lúc này cũng dừng ở trêи người Phong Huyền.
Một người một chim nhìn nhau chằm chằm.
Chu Tước hừ lạnh
"Tìm chết."
Phong Huyền cúi đầu, lông mi run run
"Nghe nói, trái tim của ngươi đại bổ. Ta muốn ăn thử."
Hắn dùng khuôn mặt hồn nhiên không chút sát khí nào nhìn chằm chằm con chim kia, nhưng lời nói ra lại làm người khác phải sợ hãi.
Hắn nói đơn giản như việc hôm nay ăn gì vậy.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chu Tước châm chọc
"Giết ta? Nhân loại thật là càng ngày càng ngu xuẩn."
Nó nói xong.
Phong Huyền đỡ tường, ho khan ra tiếng.
Trêи mặt không hề có chút huyết sắc.
Hắn bị thương quá nặng.
Có thể đi đến nơi này đều do máu của Tô Yên trợ lực.
Chu Tước bỗng nhiên động đậy, ngẩng đầu kêu to một tiếng.
Nó đập cánh, trong miệng phun ra một ngọn lửa ập tới chỗ Phong Huyền.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, vây quanh hắn.
Lửa Chu Tước không phải là loại lửa bình thường.
Loại lửa này có thể đốt cháy tất cả mọi vật trêи thế gian.
Trong mắt Chu Tước hiện lên một tia trào phúng.
Nhưng bỗng nhiên nó phát hiện điểm không thích hợp.
Trêи người nhân loại kia đen nhánh, hình như không phải do bị lửa thiêu đốt.
Mà là ······ cánh??
Chu Tước vừa thất thần, ngọn lửa đã dừng lại.
Rốt cuộc cũng nhìn rõ.
Một đôi cánh đen nhánh to rộng bảo hộ Phong Huyền ở trong đó.
Mà ngọn lửa của nó, thế nhưng không có hiệu quả đối với hắn.
Dần dần, cánh chim kia có động tĩnh.
Mở ra, lộ ra Phong Huyền ở bên trong không tổn hao chút lông tóc nào.
Phong Huyền cúi đầu, mái tóc rối tung.
Môi mỏng lúc đóng lúc mở
"Tộc nhân của ngươi bị Thao Thiết ăn chỉ còn lại một mình ngươi. Những kẻ đã chết cũng không thua kém ngươi một chút nào."
Phong Huyền lẩm bẩm, nói xong, hắn ngẩng đầu.
Bộ dạng ốm yếu của hắn xoáy vào trong con ngươi ngập tràn lửa giận của Chu Tước.
Một chiếc lông chim đỏ tươi của Chu Tước đột nhiên phóng ra.
Thẳng tắp phóng tới mặt của Phong Huyền.
Tốc độ quá nhanh.
Sát!
Dù hắn tránh kịp nhưng lông chim cũng sượt qua má phải của Phong Huyền.
Tức khắc, một vết xước xuất hiện trêи má hắn.
Máu tươi chảy xuống.
Chỉ là màu máu của hắn không phải là màu đỏ như bình thường.
Mà là máu đỏ có lẫn cả ánh vàng.
Con ngươi Chu Tước co rụt lại
"Ngươi cũng là thần thú thượng cổ?!"
Phong Huyền không trả lời, chỉ liên tiếp ho khan.
Đột nhiên tiếng ho của hắn im bặt.
Phong Huyền quay đầu nhìn về phía cửa động đen nhánh.
Nơi đó có tiếng bước chân lộc cộc truyền đến.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy Phong Huyền đang dựa người vào tường.
Không biết hắn đã thu cánh lại từ khi nào.
Chỉ đứng đó ho khan từng tiếng như là muốn đem phổi ho luôn ra ngoài.
Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.
Phong Huyền ngẩng đầu.
Tí tách, tí tách.
Vết thương trêи mặt có máu tươi chảy nhỏ giọt xuống dưới.
Rơi vào trêи tay Tô Yên.
Ánh mắt hắn đen nhánh, thấp giọng gọi một tiếng
"Chủ nhân."
Tô Yên đỡ hắn, nâng tay lên lau vết máu kia.
Nàng nghi hoặc
"Chàng tới chỗ này làm cái gì?"
Thân thể Phong Huyền cứng đờ.
Hắn ngửi thấy mùi sữa bò dâu tây trêи người nàng.
Ồ, đột nhiên có điểm luyến tiếc.... không nỡ ăn nàng.
Hắn chớp chớp mắt, thanh âm chậm rãi
" Ta đến đây vì con chim này."
"Vì nó? Làm gì?"
Phong Huyền ho khan, ngón tay thon dài đặt ở trêи vai Tô Yên.
Chỉ cần nàng chạy, hắn sẽ dễ như trở bàn tay đem người bắt trở về.
Sau đó đem nàng và Chu Tước ăn luôn một thể.
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm
"Bởi vì muốn ăn trái tim của nó, ăn rồi, bệnh của ta mới có thể khỏi."
Tô Yên nhìn về phía Chu Tước đang đứng trêи tảng đá.
Nàng không nói gì.
Chỉ cúi đầu lấy một gốc cây cỏ màu xanh non ra.
Quơ quơ trước mặt Phong Huyền rồi
"Cái này là cỏ Thánh Âm sao?"
Phong Huyền sửng sốt.
Không nghĩ tới nàng thật sự tìm thấy loại cỏ này.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Chủ nhân đối với ta thật tốt."
Tô Yên lại hỏi
"Thật sự phải ăn trái tim của con chim lửa này sao?"
Phong Huyền cúi đầu
"Đúng vậy, bằng không sẽ chết."
Lúc này, Chu Tước đột nhiên nói chuyện
"Nhân loại ngu xuẩn, ngươi giết chết hắn, ta có lẽ sẽ cho ngươi một con đường sống."
Nhân loại ngu xuẩn lại tham lam.
Nó vốn xem thường nhân loại, bất quá nó còn chưa biết rõ Phong Huyền là loại Thần thú Thượng cổ nào, uy hϊế͙p͙ quá lớn.
Tô Yên nhìn về phía con chim lửa.
Nàng nói nghiêm túc
"Ta tu vi nông cạn, cho nên, có thể ba đánh một không?"
Chu Tước hừ lạnh
"Nhân loại vô tri, ta là Thần thú thượng cổ- Chu Tước, ta có được thân thể bất tử, ngươi còn không mau quỳ bái?"
Vừa dứt lời.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên lại hỏi
"Vậy là có thể ba đánh một đúng không?"
Nói xong, nàng chuyển động.
Một con rắn nhỏ mảnh khảnh bò từ cổ tay xuống đất.
Giây tiếp theo, phịch một tiếng, liền biến lớn ra gấp mấy trăm lần.
Một con rắn khổng lồ toàn thân vằn đỏ đen, bộ mặt dữ tợn đứng sừng sừng ở đằng kia.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Chu Tước sửng sốt.
Hừ lạnh một tiếng
"Ngu xuẩn."
Nói xong liền gào thét phun ra một ngọn lửa hướng về phía Tiểu Hồng.
Chỉ là con rắn kia không bị đốt thành than như nó nghĩ.
Mà ngược lại ngọn lửa Chu Tước của nó bị một tầng băng dày bao vây.
Lửa trong băng.
Tiểu Hồng đắc ý phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê"
Hừ, ngu xuẩn?
Tiểu Hồng nâng cái đuôi, quất mạnh về phía Chu Tước.
Chu Tước ngay lập tức bay lên cao, đang định đánh trả.
Đột nhiên, một bóng người từ trêи trời giáng xuống.
Chu Tước chỉ cảm thấy trêи cổ có một thứ rất nặng tựa như là một ngọn núi lớn đè lên, áp chế nó không thể nào động đậy được.
"Oanh" một tiếng, thẳng tắp rơi xuống trêи mặt đất.
Tô Yên ấn nó
"Ngươi là Chu Tước, có được thân thể bất tử. Cho ta trái tim của ngươi, ta sẽ không giết ngươi."
Chu Tước có ý đồ phản kháng.
Chỉ là nó mới vừa giải trừ được phong ấn, còn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực.
Trước đó đối phó với gã nam nhân có đôi cánh đen kia đã hao tổn rất nhiều tu vi.
Nên lúc này mới bị con rắn cùng với nhân loại này thừa cơ hạ bệ nó.
Âm thanh Chu Tước sắc nhọn
"Ngươi cho rằng mình đang làm việc tốt? Hắn vốn không phải người!! Cứu hắn, ngươi sẽ hối hận!!"
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Vô luận hắn có phải người hay không, nàng đều sẽ cứu.
Không có gì khác biệt.
Chu Tước tức không chịu được.
Nhưng nó mới từ phong ấn thoát ra.
Linh lực đã tiêu hao quá nhiều, căn bản không thể phản kháng lại nhân loại này.
Tô Yên cúi đầu nghiêm túc hỏi nó
"Ngươi tự đưa, hay là ta moi thay ngươi?"
Chu Tước nghe xong, đôi mắt liền đỏ bừng
"Nhân loại ngu xuẩn, ta là thần thú thượng cổ Chu Tước, sao ngươi dám??"
Cuối cùng, vẫn là Tô Yên ra tay.
Trái tim của Chu Tước không giống như những động vật khác.
Nó giống một viên ngọc đỏ rực như lửa.
Cầm ở trong tay rất nặng.
Tô Yên cầm lên, đi tới trước mặt Phong Huyền.
Đưa cho hắn.
"Chàng muốn ăn cái này sao?"
Phong Huyền cầm đồ vật kia ở trong tay.
Nhìn Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh của hắn như có thứ gì loé lên.
Hắn lẩm bẩm
"Chủ nhân đối với ta thật tốt."
Vốn tưởng rằng nàng sẽ ngăn cản hắn làm việc này.
Dù sao nữ nhân này không quen biết hắn mà vẫn cứu hắn.
Thế cho nên Phong Huyền chỉ coi nàng là một nữ nhân thiện tâm lại ngu xuẩn.
Hiện giờ trải qua việc này, quan điểm của hắn với nàng đã thay đổi.
Nữ nhân này lại vì hắn mà moi trái tim Chu Tước.
Hơn nữa nàng tựa như cũng không quan tâm điều này có đúng hay không.
Hắn ngẩng đầu,
"Chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Hả?"
Phong Huyền ho khan.
Vừa ho khan, vừa hỏi lại một lần
"Chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừ"
Nói xong, nàng lại lần nữa đỡ hắn.
"Đi thôi, trở về."
Bộ dạng Phong Huyền suy yếu như là phải dựa vào sức lực của Tô Yên mới có thể đi được.
Thế cho nên hơn nửa người đều dựa vào trêи người Tô Yên.
Vừa đi liền nghe được Phong Huyền lẩm bẩm một câu
"Được rồi, ta đồng ý."
Đồng ý chủ nhân chỉ đối tốt với một mình ta.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Về sau nếu làm ta không hài lòng, liền ăn chủ nhân luôn.
Phong Huyền cân nhắc trong lòng.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, nhiệm vụ lần này chị chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ được giao lúc ban đầu, là có thể lấy được mảnh nhỏ. Không cần công lược nam chủ đại nhân."
Tô Yên "Ừ" một tiếng.
Bởi vì có thêm hắn, thế nên tốc độ đi chậm hơn rất nhiều.
Khi bọn họ trở về khách điếm đã là nửa canh giờ sau.
Sắc trời dần sáng lên.
Trở về được một lúc. Phong Huyền liền ăn viên ngọc kia vào.
Sau đó hai người đi ngủ.
Tất nhiên là chia phòng ra ngủ.
Giờ ngọ ngày hôm sau, mặt trời chiếu thẳng vào khách điếm.
Nghe được trong phòng nào đó truyền đến âm thanh nho nhỏ.
"Chủ nhân, vất vả rồi."
Tô Yên lên tiếng
"Ừ."
Trong tay nàng cầm chén thuốc để bên miệng Phong Huyền, chờ hắn uống nốt non nửa chén thuốc.
Đây là thuốc dùng cỏ thánh âm mà hôm qua Tiểu Hồng cùng Tô Cổ tìm được để nấu ra.
Những thảo dược khác cũng đều là đại bổ.
Tất nhiên là cho hắn uống.
Phong Huyền ngồi ở mép giường, do dự trong chốc lát, vẫn là nhắm mắt nhắm mũi uống cạn chỗ thuốc trong bát kia.
Uống xong, vị cay đắng lan tràn trong miệng.
Lại nghe nàng nói
"Há mồm."
Hắn nghe lời há mồm ra.
Từ sau khi xảy ra chuyện đêm qua, Phong Huyền liền trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Tô Yên cho cái gì, ăn cái gì, hắn một chút cũng không kén chọn.
Trong miệng vị ngọt lan tràn, nhanh chóng hòa tan vị cay đắng trong miệng.
Không biết có phải do uống thuốc rồi hay không, sắc mặt Phong Huyền so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc mới gặp, bộ dạng hắn như sắp chết tới nơi ấy.
Đi ba bước liền ho, ho muốn bay luôn cả phổi ra ngoài.
Hiện tại hắn tuy rằng vẫn suy yếu, nhưng cũng không còn dáng vẻ sắp nghẻo như trước nữa.
← Ch. 219 | Ch. 221 → |