Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình (6)
← Ch.198 | Ch.200 → |
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Thanh âm y tá có một chút ý vị cầu xin.
Không ngừng đẩy bánh tới trước mặt Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh nhìn hộp bánh quy kia, thân thể dựa vào lưng ghế.
Né tránh đụng vào hộp bánh quy.
Ở trong mắt hắn, đừng nói với hắn đó là bánh quy, chi bằng nói là một đồ vật không sạch sẽ còn chưa dùng nước sát trùng để tiêu độc thì đúng hơn.
Tống Du Cảnh tháo gang tay xuống.
Mặt vô biểu tình, im lặng không nói.
Loại tình huống này hắn đã gặp không biết bao nhiêu lần.
Hắn thậm chí không biết cô y tá này rốt cuộc từ đâu cho rằng hắn là một người thực dễ nói chuyện.
Tô Yên chớp chớp mắt, ôm hoa cùng bánh kem đứng ở cửa.
"Anh không thích ăn ngọt?"
Giọng nói cô mềm ấm vang lên.
Làm hai người trong phòng đồng loạt nhìn lại đây.
Tống Du Cảnh đứng dậy,
"Như thế nào lại tới đây?"
Tô Yên tháo khẩu trang màu đen trên mặt xuống.
Lộ ra khuôn mặt đầy vết thương.
Lực chú ý Tống Du Cảnh dừng ở trên người Tô Yên.
Gương mặt lạnh băng kia tựa hồ nhu hòa một chút.
Tô Yên đi qua.
Đem hoa hồng cùng bánh kem đều đặt ở trước mặt hắn.
Nói
"Em cho rằng anh thích ăn ngọt."
"Cho nên?"
"Cho nên liền mua bánh kem tặng anh."
Nói xong, Tô Yên ra tiếng
"Bánh kem thực quý."
Cô tới gần đến bên tai hắn
"Nếu anh không ăn, em trở về lại đưa Tiểu Hoa ăn. Không cần vứt đi."
Vừa nói Tô Yên vừa kéo lại tay hắn.
Đây chính là bánh kem nhỏ trị giá 500 tệ đó.
Trong ánh mắt cô tràn đầy thành khẩn.
Tống Du Cảnh duỗi tay kéo bánh kem qua
"Ai nói tôi không cần?"
Hắn liếc nhìn cô một cái.
Sao cô luôn nghĩ muốn đem đồ vật cho hai tên nhóc ngu ngốc vô dụng kia vậy??
Tô Yên nhìn xem bánh kem, lại nhìn bánh quy của nữ y tá.
Chớp chớp mắt.
Hắn không phải nói không thích ăn ngọt sao?
Ngược lại, nữ y tá kia sắc mặt đã có chút không tốt lắm.
Tống Du Cảnh kết hôn.
Cô biết.
Nhưng là thời đại này kết hôn rồi ly hôn còn thiếu sao?
Có một số việc ai có thể nói trước được đâu??
Làm cô ta không cam lòng chính là, vợ Tống Du Cảnh thế nhưng là một người mặt rỗ, ăn mặc lại còn lạc hậu nữa chứ.
Cô ta thế mà thua bởi một nữ nhân như vậy.
Đây mới là chỗ khiến cô ta không cam lòng!
Y tá hít sâu một hơi.
"Bác sĩ Tống đã có khách, tôi liền đi trước."
Sau đó lại nói
"Bánh quy anh nhớ ăn. Bác sĩ Tống vất vả, vẫn nên đúng giờ ăn cơm."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Tô Yên nhìn thoáng qua bánh quy nhỏ kia.
Làm rất đẹp.
Tô Yên yên lặng đẩy bánh quy đến chỗ không ai chú ý.
Cô không biết làm.
Cũng không có cách nào so sánh.
Vẫn là để ở một chỗ ít chú ý là được rồi.
Tống Du Cảnh thấy được động tác nhỏ của cô.
Nói
"Có rất nhiều người tặng đồ cho tôi, ngăn không được."
Tô Yên gật gật đầu.
"Ân"
Cô hỏi
"Hoa này anh thích không?"
Tống Du Cảnh nhìn thoáng qua hoa hồng.
"Hoa này khác hoa lần trước?"
"Giống nhau."
Hắn cầm hoa lên, sửa sang lại sau đó đặt ở giữa cái bàn.
Sau lúc ngắn ngủi trầm mặc.
Tô Yên bỗng nhiên ra tiếng
"Em tuy rằng không biết làm bánh quy, nhưng có thể đi mua cho anh."
Trong mắt Tống Du Cảnh nhanh chóng hiện lên chút gì cảm xúc.
Hắn nỗ lực bảo trì bộ dáng lạnh như băng của mình.
Ghen?
Hắn nghĩ.
Cô vợ nhỏ giống như thực thích hắn a.
Hơn nữa còn sẽ vì một chút việc bé nhỏ không đáng kể mà tranh giành tình cảm.
Hắn ra tiếng
"Tôi không thích ăn bánh quy."
Nói xong, lại suy nghĩ một chút
"Nếu là em mua, tôi sẽ nếm thử một chút."
Tô Yên thấy hắn lạnh như băng cứng rắn nói ra lời này.
Nhìn ba giây.
Sau đó bẹp một tiếng.
Hôn lên môi hắn.
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Trong lòng Tô Yên có chút cao hứng.
Nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Cho nên chỉ có thể hôn hắn.
Tống Du Cảnh tới gần, nhưng không có ôm cô.
Chỉ là dựa vào rất gần.
Hắn cúi đầu.
"Đi ra ngoài?"
Tô Yên gật gật đầu, duỗi tay ôm lấy hắn.
Tống Du Cảnh không nhịn được, cong cong môi.
Rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng.
Hắn biết ngay cô sẽ ôm mình mà.
Cô vợ nhỏ giống như thực thích chạm vào hắn a.
Hoặc là ôm một cái, hoặc là nắm tay.
Hoặc là nắm lấy quần áo hắn.
Tóm lại, chỉ cần hắn ở cạnh, cô luôn là dính lấy hắn.
Hắn không thích người khác chạm vào.
Nhưng mà, người này là vợ nhỏ nhà mình.
Đều thích dùng thuốc khử trùng giống nhau.
Ân, không bài xích.
Tô Yên không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Chỉ là nói
"Đi ăn cơm sao?"
Cô đói bụng.
Đang nói chuyện.
Di động Tô Yên chấn động vang lên.
Cô móc di động ra.
Lại là cái tên "tâm can bảo bối" kia gọi điện thoại tới.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, liền tắt điện thoại đi.
Chờ cô lại ngẩng đầu nhìn Tống Du Cảnh.
Rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh như băng kia.
Nhưng cô lại cảm thấy, so với lúc trước càng lạnh hơn thì phải.
Cô thấy hắn không nói lời nào.
Lại hỏi một lần
"Muốn đi ăn cơm sao?"
Tống Du Cảnh duỗi tay hất tay Tô Yên ra.
Ngồi trở lại vị trí.
"Không đi."
Hắn lạnh như băng nói ra hai chữ này.
Tô Yên bị hắn làm cho sửng sốt.
"Anh... không đói bụng?"
Cô nhìn thời gian, đã 12 giờ rưỡi.
Không ăn cơm sao còn có sức để xem bệnh cho người khác được?
Tống Du Cảnh không trả lời.
Giống như trở về lúc ban đầu.
Hắn xem cô như không khí, hai người lạnh nhạt ở chung.
Cô tiến lên, đi kéo quần áo hắn.
"Thật không đói bụng?"
Tuy rằng nói một bữa không ăn không chết được.
Nhưng cô là sợ hắn bị đói lả.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn bánh kem trên bàn.
Nếu đói, hắn cũng có thể ăn bánh kem.
Nghĩ vậy, Tô Yên liền đi ra ngoài.
Cô mới ra khỏi cửa phòng khám bệnh.
Tống Du Cảnh liền đập bó hoa hồng kia.
Hắn ngồi ở ghế trên, mặt không biểu tình nhắm mắt lại, bình phục tâm tình của mình.
Hắn sống tới bây giờ, trước nay đều không có một khắc nào tức giận như vậy.
Cảm giác như tức giận sắp nuốt sống lý trí hắn.
Vừa mới nãy, di động cô hiện lên cái tên kia ghi chú là tâm can bảo bối??
Là ai?
Tống Du Cảnh trong đầu suy nghĩ thật lâu.
Sau đó, một tin tức như ngừng lại trong đầu hắn.
Tống Du Cảnh mặt đều xanh
Cô một bên không ngừng tặng lễ vật cho hắn, một bên còn cùng tình nhân kia câu kết làm bậy, dây dưa không rõ??
Còn lưu hắn ta là tâm can bảo bối?
Tình nhân kia là tâm can bảo bối của cô, vậy hắn là cái gì?
Chẳng lẽ ở trong mắt cô, hắn cũng chỉ là người chồng trên danh nghĩa?
Tống Du Cảnh suy nghĩ hỗn tạp.
Lửa giận áp qua lý trí.
Đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí.
Bút máy trong tay lạch cạch một chút, ấn ở trên giấy.
Để lại vệt mực dài.
Cho đến lúc Tô Yên trở lại phòng bệnh, mới nhớ tới có chỗ không thích hợp.
Khi cô đi ra, vẫn luôn cảm thấy sắc mặt Tống Du Cảnh không tốt.
Giống như rất tức giận.
Nhưng lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là vì sao.
Hoa cũng tặng, hôn cũng hôn rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì mình hôn hắn?
Hắn có thói ở sạch chịu không nổi.
Sẽ không đâu, rõ ràng lúc hôn hắn, hắn nhìn qua cũng không tức giận mà.
Lại còn có một bộ dáng muốn cô tiếp tục hôn.
Tô Yên suy nghĩ thật lâu.
Rốt cuộc tìm ra điểm mấu chốt rồi.
Hắn từ khi nào bắt đầu không thích hợp nhỉ?
Là từ khi mình móc ra điện thoại.
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Nhưng là cô không có tiếp a.
Rất nhanh đã tắt điện thoại.
Nghĩ nghĩ, cô lại móc điện thoại ra.
Nhìn thoáng qua màn hình.
Khi nhìn đến cái ghi chú "tâm can bảo bối" kia.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Hắn thấy được?
Chắc là... thấy được đi?
Vô số suy nghĩ vọt tới.
Tô Cổ ra tiếng
"Chị, ăn cơm."
Tô Yên đi qua, cầm lấy đũa, cúi đầu ăn cơm.
Đang ăn cô bỗng nhiên nói
"Nếu... có một ngày, em phát hiện vợ của mình ở bên ngoài có tình nhân, em sẽ làm như thế nào?"
Tô Yên chưa trải qua việc này.
Dù cho việc có tình nhân này không hề có liên quan đến cô.
Tất cả đều là vấn đề của nguyên thân.
Nhưng... hình như, hiện tại tất cả đều tính ở trên đầu cô rồi.
Tô Cổ mày nhíu lại
"Chị còn có tiền nuôi thêm một tên nữa?"
Tô Yên vừa nghe, có chút héo
"Không có tiền."
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
Nếu giống cái của em thích giống đực khác, em khẳng định sẽ đánh chết giống đực kia.
Tô Tiểu Hoa cắn một ngụm bánh kem dâu tây.
Đôi mắt trừng lớn
"Ký chủ, tiểu tình nhân của chị bị Tống Du Cảnh đại nhân phát hiện??"
Tô Tiểu Hoa nhìn thấy Tô Yên cam chịu.
Vội vàng lại cắn hai miếng bánh kem.
Ưm, nó có cảm giác về sau sẽ phải ăn cỏ ăn trấu a.
Vẫn nên ăn nhiều hai miếng đi.
Dù sao theo tư liệu của nó, trước nay đều không có nữ chủ nào sau khi ngoại tình bị phát hiện còn có thể được tha thứ, được đối xử ôn nhu cả.
Tô Cổ đưa ra một phương pháp
"Đánh chết không thừa nhận."
Tô Yên ngẩng đầu
"Hữu dụng sao?"
Tô Cổ trầm mặc ba giây
"Chưa từng thí nghiệm qua, cũng không biết hiệu quả."
Tô Tiểu Hoa
"Ký chủ, nếu không chị đi thẳng thắn? Dù sao chị cùng tên tình nhân kia cái gì cũng không có."
Ký chủ thật là còn oan hơn Đậu Nga*.
*Tứ đại hí kịch của Trung Quốc: nói về nàng Đậu Nga bị chết oan. (bạn nào có hứng thú có thể lên gg search "Oan Đậu Nga")
Không phải tình nhân của mình, lại phải cõng cái nồi này.
Tô Yên móc ra hai viên kẹo.
Ăn vào miệng.
Cô còn chưa có theo đuổi hắn tới tay đâu.
Liền xảy ra chuyện này.
Mà ở ngay lúc này, thanh âm Tiểu Hoa đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Tô Yên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ ngôi sao thứ hai sáng lên."
Dứt lời, Tô Yên quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa.
"Không sai đấy chứ?"
Tiểu Hoa cũng thực kinh ngạc.
Trời ạ, đây là cái dạng yêu hận tình thù gì vậy.
Dù là biết ký chủ ở bên ngoài có tình nhân, cũng vẫn thích ký chủ như cũ.
Xem đi, Tống Du Cảnh đại nhân cũng thật làm người đau lòng mà.
Lại nhìn ký chủ nhà mình.
Hazzz, thực giống tra nữ quá đi.
Trong đầu Tiểu Hoa thổi qua vô số cốt truyện.
Cuối cùng, nó ra tiếng
"Ký chủ, nếu không chị giải thích rõ ràng với Tống Du Cảnh đại nhân? Hắn sẽ hiểu... đi?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Cô lên tiếng.
Sau đó cầm lấy đũa.
"Đói bụng, ăn no trước đã."
Chuyện giải thích hiểu lầm này rất tốn công lại tổn trí.
Ăn no trước, mới có thể giải thích rõ ràng.
Tô Cổ ra tiếng
"Về cục đá kia, Tiểu Hoa xem tư liệu, cái gì cũng không tra được."
Cục đá kia lai lịch bất minh.
Quan trọng nhất chính là, tên áo đen đó nhìn qua cực kỳ để ý cục đá này.
Chứng tỏ nó rất quan trọng.
Đồ vật Minh giới.
Vật chí Âm.
Tô Yên gật đầu
"Không cần vội. Lại cẩn thận tra tiếp."
Cô nhớ rõ, lúc ấy thấy được Mộng Yểm đuổi theo người áo đen.
Nếu có cơ hội gặp lại, có thể hỏi hắn.
Ăn cơm no, Tô Yên chuẩn bị đi tìm Tống Du Cảnh.
Nghĩ hắn hình như chưa ăn cơm.
Liền đi nhà ăn lấy cho hắn một phần đồ ăn.
Sau đó đi tìm hắn.
Đi đến trong phòng khám bệnh.
Phát hiện trên bàn Tống Du Cảnh đã bày biện hai hộp cơm tinh xảo.
Trong đó một hộp cơm không biết là của ai.
Nhưng một hộp khác có hình mèo phấn hồng chính là của người đang mặc bệnh phục đứng ở bên trong.
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Tô Yên vừa đi vào, liền bị nữ bệnh nhân đánh giá trên dưới.
Cô ta hiểu rõ, cười cười
"Đưa cơm cho bác sĩ Tống?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Ánh mắt cô gái dừng ở hộp cơm trong suốt Tô Yên đang cầm.
Cô ta hất tóc một chút
"Cô không biết?"
"Không biết cái gì?"
"Bác sĩ Tống trước nay đều không ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện."
Nói xong, cô gái xua xua tay ý bảo
"Còn nữa, thứ tự đến trước và sau. Cô chờ lần sau đi."
Tô Yên nhìn cơm hộp trong tay, lại nhìn cô gái kia một bộ dáng nắm chắc.
Tô Yên bắt đầu cân nhắc suy nghĩ.
Lại đi mua một phần khác?
Nhưng mà cô lại không có nhiều tiền như vậy.
Bắt xe đi ra ngoài, liền không có tiền đi về.
Ngay lúc đang rối rắm, Tống Du Cảnh đã trở lại.
Hắn mặc áo blouse trắng, giống như vừa mới xem bệnh cho bệnh nhân về.
Trong tay còn nắm ống nghe.
Tống Du Cảnh nhìn phòng khám bệnh mở cửa.
Nguyên bản sắc mặt băng sương, lại càng lạnh hơn.
Hắn đẩy cửa ra.
Còn chưa nói chuyện, liền nghe được thanh âm hờn dỗi của cô gái
" Bác sĩ Tống, anh đã về rồi, còn chưa có ăn cơm đi?"
Tống Du Cảnh mí mắt cũng không nâng một chút.
"Đi ra ngoài."
Cô gái kia đờ người một chút.
Không nghĩ tới mình sẽ bị đối đãi thô bạo đến như vậy.
Cô ta nhịn không được nói
"Bác sĩ Tống, là viện trưởng giới thiệu em ······"
Lời mới nói một nửa, đã bị cắt đứt
"Đi ra ngoài."
Bởi vì Tống Du Cảnh lạnh nhạt bất cận nhân tình.
Làm cho đám nữ y tá trong bệnh viện từ nóng lòng muốn thử, biến thành từ xa đứng nhìn.
Trừ phi là y tá mới tới, tư sắc cũng không tệ lắm, không biết trời cao đất dày chạy tới.
Nhưng mà chỉ cần tới một lần, ngày hôm sau trên cơ bản liền sẽ bị điều đi rất xa.
Mà còn có một bộ phận là giống vị nữ tử này.
Lấy tiếng đi khám bệnh đến tán tỉnh nam nhân.
Hơn nữa những người làm như vậy, đều có hậu trường cứng cáp.
Đủ các loại đơn vị liên quan đến phú nhị đại.
Khó lòng phòng bị.
Cơ hồ cách một đoạn thời gian liền sẽ có một người không sợ chết chạy ra nhảy nhót.
Kết cục cuối cùng, chính là giống như bây giờ, bị lạnh như băng đuổi trở về.
Nữ tử rất là xấu hổ.
Đứng ở chỗ đó, giận không chỗ xả.
Tức khắc hỏa khí chuyển hướng về phía Tô Yên đứng ở bên cạnh không rên một tiếng.
"Bác sĩ Tống muốn cô đi ra ngoài, cô còn ở chỗ này làm cái gì??"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Lúc đầu Tống Du Cảnh chỉ cảm thấy không kiên nhẫn, cho nên cũng chưa nhìn rõ trong phòng là ai.
Lúc này ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Hắn dừng một chút.
Đảo mắt, so với vừa rồi còn muốn lạnh hơn.
Hình như là càng tức giận.
Tô Yên đối diện cùng cô kia
"Anh ấy là muốn cô đi, chúng tôi còn muốn ăn cơm."
Cô gái kia vẻ mặt khinh thường
"Cô cho rằng cô ·····"
Lời nói còn chưa nói xong.
Tô Yên
"Tôi là vợ anh ấy."
Vừa dứt lời, cô gái kia liền trầm mặc.
Có điểm không thể tưởng tượng, đánh giá trên dưới.
Đại khái là không nghĩ tới, người mặt rỗ này chính là bà Tống trong lời đồn.
Cô ta còn có điểm thất vọng.
Hóa ra cũng chỉ có như thế.
Cũng may, cô gái kia không dây dưa gì thêm.
Ôm cơm hộp, xoay người liền đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tống Du Cảnh.
Không biết vì sao, Tô Yên vừa mới còn nói đúng lý hợp tình.
Lúc này có chút không biết nên làm cái gì.
Cô ra tiếng
"Anh ăn cơm không?"
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình
"Ân"
Sau khi lên tiếng, hắn trực tiếp nhìn thoáng qua Tô Yên, ngồi xuống chổ ngồi của mình.
Tô Yên nhìn trên bàn còn bày bó hoa hồng hôm nay cô mua tới.
Nhưng mà không biết vì sao, hoa bị gãy một ít, nhìn qua có chút tán loạn.
Còn thiếu mấy đóa hoa hồng nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Yên không biết nên nói cái gì.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, hỏi
"Còn có việc?"
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Tô Yên móc di động ra.
"Người tên là tâm can bảo bối kia, em cùng hắn không thân."
Cô bắt đầu vào thẳng chủ đề.
Kết quả nhắc tới "tâm can bảo bối", sắc mặt Tống Du Cảnh liền càng ngày càng lạnh như băng sương.
Còn ẩn ẩn thấy được tức giận.
Tô Yên bắt đầu kể
"Từ lúc kết hôn đến một tháng trước là đã hơn một năm, chúng ta chưa từng nắm tay. Lời cũng chỉ nói được vài câu. Xét từ góc độ khoa học, hôn nhân không tình cảm là bi ai."
Vừa dứt lời, Tống Du Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đôi mắt sâu kín.
Tô Yên tiếp tục
"Hơn nữa em cùng người "tâm can bảo bối" kia, cái gì cũng chưa phát sinh. Em nhận ra được sai lầm của mình, hơn nữa kịp thời quay đầu lại. Muốn sống thật tốt cùng anh."
Tống Du Cảnh nghe cô nói.
Kỳ thật, việc này nếu là đặt vào một tháng trước, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Dù là "tâm can bảo bối" kia chạy tới quỳ xuống đất cầu hôn với cô, hắn cũng không hề gợn sóng, chỉ cảm thấy chắn đường.
Nhưng mà hiện tại.
Lại không còn như vậy nữa.
Hắn không thể kiềm chế được tức giận.
Hơn nữa là càng nghĩ càng tức giận.
Đặc biệt là khi nghĩ đến cô một bên mua quà cho hắn, một bên lại đi ra ngoài thông đồng với tên nam nhân khác.
Càng làm cho hắn tức đến muốn mất đi lý trí.
Tô Yên duỗi tay kéo tay Tống Du Cảnh.
Như là sợ bị hắn đuổi ra nên gắt gao nắm chặt
"Em thật sự không thích người kia."
Giọng nói của cô thành khẩn.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình
"Em không thích hắn?"
"Ân ân."
"Vậy em thích ai?"
Thanh âm lạnh như băng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Anh"
Cô nghiêm túc nói.
Hiển nhiên, người nào đó rõ ràng cảm giác được thành ý của Tô Yên.
Hỏa khí ngay tắp lự giảm xuống.
Không còn bộ dáng coi Tô Yên như người xa lạ.
Nhưng mà chỉ nghe người nào đó cứng rắn nói một câu
"Em thích tôi, "tâm can bảo bối" lại là tên nam nhân kia."
Tô Yên bị làm cho sửng sốt.
Cô khựng lại, người nào đó tâm tình vừa mới tốt hơn một chút, tức khắc lại có xu hướng tức giận.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sau đó, móc di động ra.
Xóa bỏ số của "tâm can bảo bối" kia.
Sau đó, đổi số Tống Du Cảnh lưu thành tâm can bảo bối.
Cô ngẩng đầu, hỏi
"Như vậy được chưa?"
Lần này, người nào đó tìm không ra lỗi lầm nào nữa.
Tô Yên lôi kéo tay hắn, quơ quơ
"Ăn cơm chứ?"
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình hỏi lại
"Em cảm thấy tôi có thể nuốt xuống?"
Tô Yên lúc này cũng không biết nói cái gì.
Chỉ đành đẩy đồ ăn đến trước mặt hắn.
Ra tiếng
"Ăn cái này?"
Tống Du Cảnh tự động mở hộp ra ăn.
Hắn nhìn qua có vẻ còn có thể chấp nhận đồ ăn này.
Ít nhất không có ăn một ngụm liền phun ra.
Tô Yên hỏi
"Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa ở nhà ngoan chứ?"
Tống Du Cảnh nhớ tới hai tên nhóc kia, trả lời
"Ân"
Đứa lớn thì có vẻ còn có đầu óc.
Đứa nhỏ kia mỗi ngày chỉ biết ăn, có chút ngốc.
Cũng may, hắn nuôi nổi.
Chờ Tống Du Cảnh ăn được kha khá.
Tô Yên cho rằng chuyện này cứ như vậy qua đi.
Không nghĩ tới người nào đó ăn no xong lập tức trở mặt.
Mặt vô biểu tình
"Em cùng tên nam nhân kia, cho em thời gian ba ngày. Tự mình giải quyết."
Dứt lời, sau đó lại nói
"Hoặc là, tôi giúp em."
Tô Yên sửng sốt.
Ba ngày?
Nhưng cô còn có kế hoạch rất lớn muốn hoàn thành a.
Nguyện vọng nguyên thân là muốn cho đối phương trả giá đại giới.
Tiểu Hoa nói, dù có là bất tử cũng muốn nửa cái mạng hắn.
Ba ngày sao có thể làm được?
"Một tháng?"
Cô châm chước ra tiếng.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Tống Du Cảnh tức khắc liền đen.
*****
Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Trải qua nhiều thế giới như vậy, Tô Yên không còn là Tô Yên thơ ngây trước đây nữa.
Cô vừa dứt lời, nhìn thấy sắc mặt Tống Du Cảnh xụ đi.
Chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu
"Được, ba ngày."
Chuyện nhiệm vụ kia để một bên đã.
Trước phải giải quyết "tâm can bảo bối" này càng quan trọng hơn.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình.
Không nói gì nữa.
Chuyện này giống như cứ như vậy cho qua.
Buổi chiều, Tô Yên nằm ở phòng bệnh.
Vị tình lang Doãn Hưng lại gọi điện thoại đến.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe
"Bảo bối, em rốt cuộc nhớ tới anh rồi."
Thanh âm ngọt ngấy.
Tô Yên trầm mặc.
Điện thoại bên kia không nghe được động tĩnh, nghi hoặc
"Bảo bối? Em có nghe không? Bảo bối?"
Tô Yên trực tiếp tiến vào vấn đề chính
"" Hẹn thời gian gặp mặt đi."
Doãn Hưng lập tức đáp ứng
"Được"
"Vậy bảo bối thích ở tiệm cà phê?"
Tô Yên sửa đúng
"Tên tôi không phải bảo bối."
Đầu kia điện thoại lập tức hoảng loạn
"Bảo bối tức giận? Bảo bối, thực xin lỗi, đều là anh không tốt, không có năng lực cho bảo bối một cuộc sống ổn định."
Tô Yên lại nói một lần
"Tôi không phải bảo bối."
Bên kia nhanh chóng tiếp lời
"Được được được, bảo bảo đừng nóng giận. Về sau không gọi em là bảo bối là được, nhưng trong lòng anh em vĩnh viễn đều là bảo bối."
Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại.
Tiếp theo, nghe được người bên kia hình như còn có chuyện muốn nói.
Doãn Hưng mới vừa mở miệng
"Bảo bối ·····"
Tô Yên ra tiếng
"Bốn giờ rưỡi. Gặp mặt tại quán cà phê."
Doãn Hưng cao hứng ra tiếng
"Có thể gặp mặt bảo bối, anh thực vui vẻ. Bảo bôi vui vẻ không?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Bình thường."
Hy vọng sớm giải quyết rõ ràng, sớm cắt đứt liên hệ.
Nói xong, Doãn Hưng bên kia có việc.
Thanh âm giống như là trẻ nhỏ
"Bảo bối ······"
Lời nói mới ra miệng.
Tô Yên
"Cúp trước."
Cô nói xong, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại.
Tô Yên ngồi ở mép giường.
Móc ra hai viên kẹo, lột ra ăn.
Hơn một giờ sau, cô nhìn thoáng qua thời gian.
Đến giờ đi gặp tên kia rồi.
Tô Yên thay một chiếc áo khoác áo dài.
Đeo khẩu trang màu đen đi ra ngoài.
Tiệm cà phê kia cách bên này không xa lắm.
Đi tầm hơn hai mươi phút là đến.
Thỉnh thoảng Tô Yên có thể nghe được âm thanh rao hàng bên cạnh.
Đi đi, bước chân cô bỗng nhiên dừng lại.
Quay đầu lại xem.
Phía sau không có một bóng người.
Cô cúi thấp đầu.
Tiếp tục đi về phía trước.
Đang đi, lại lần nữa dừng lại.
Quay đầu lại đằng sau.
Phía sau vẫn không có người.
Lần này, cô không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Mà là đứng ở chỗ đó chậm rãi nói
"Cậu xác định không ra?"
Vừa dứt lời, cô ở đằng kia đợi trong chốc lát.
Chỉ thấy một cậu bé cao tới bụng mình, đôi mắt màu kim sắc, một đầu tóc đen, mặc một cái trường nào màu trắng phết đất.
Vừa thấy, sẽ có người cho rằng đây là con lai.
Cậu bé cứ như vậy đi tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt.
" Ai làm cậu biến thành như thế này?"
Chỉ thấy cậu nhóc nghiêm trang nói chuyện lạnh như băng, nhưng giọng nói vẫn còn non nớt.
Nghe chỉ cảm thấy manh manh.
"Ăn một cái càng cua "
Nói xong, cậu nhóc từ phía sau lấy ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong có một ít càng cua.
Cậu nhóc có chút tức giận
"Bọn họ rót rượu vào bên trong."
Sau đó cúi đầu, bóc một cái càng, cắn một ngụm.
Răng rắc răng rắc, hai ba cái liền ăn xong một cái càng cua.
Món ăn kia rất hợp khẩu vị hắn a.
Phía sau cậu nhóc một cái đuôi đang nhô lên, lắc qua lắc lại.
← Ch. 198 | Ch. 200 → |