Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 200

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 200
Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Người này là Chủ Thần đứng hàng thứ tám, Mộng Yểm.

Đã từng tới tìm Tô Yên muốn phân đấu cao thấp.

Kết quả Mộng Yểm với chỉ số thông minh tám tuổi rưỡi, bị lừa uống một chén rượu.

Lập tức thu nhỏ lại thành đứa trẻ.

Mơ mơ hồ đồ thành con Tô Yên.

Còn có một cái tên rất phong cách.

Tô Tiểu Mộng.

Ân.

Cao cấp, sang chảnh.

So với tên Tô Tiểu Hoa gì đó, dễ nghe hơn nhiều.

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn.

"Cậu tính toán làm gì tiếp theo?"

Tô Tiểu Mộng cắn một cái càng cua.

"Sống cùng chị."

Khẩu khí kia rất chi là đúng lý hợp tình lại đương nhiên.

Ẩn ẩn, còn có thể nghe ra sự cao hứng trong lời nói của nó.

Mộng Yểm chân thân là một con kỳ lân yểm thú.

Nó đối với Tô Yên chính là vừa thấy liền có hảo cảm.

Hơn nữa đã từng sống cùng cô trong một vị diện.

Làm cho Mộng Yểm tám tuổi rưỡi nhanh chóng thích phương thức giáo dục của nhân loại.

Nó có cha mẹ.

Nhưng nếu Tô Yên làm mẹ của nó, nó cảm thấy mình có thể tiếp thu.

Quan trọng nhất chính là, nó còn muốn đi nhà trẻ.

Tô Yên nghe Mộng Yểm nói.

Nhìn thoáng qua thời gian

"Ta hiện tại có việc muốn đi làm. Chờ trở về lại nói."

Mộng Yểm răng rắc răng rắc cắn càng cua.

Gật đầu

"Được."

Tô Yên quay đầu, tiếp tục đi phía trước.

Mộng Yểm bước bước chân, một đường chạy chậm đuổi theo sau.

Vừa đi vừa ăn cua.

Ưm, sữa bò uống ngon, cua ăn cũng ngon.

Trong chốc lát, Mộng Yểm liền đuổi theo bước chân Tô Yên.

Tô Yên nghiêng đầu đi xem cậu nhóc.

Vốn là muốn nó chờ ở cửa bệnh viện.

Nếu đã muốn theo.... Vậy thì đi theo đi.

Tới chỗ đó chỉ cần không quấy rối là được.

Tô Yên duỗi tay cầm lại càng cua ngâm rượu kia.

"Cậu không thể uống rượu"

Mộng Yểm nghiêm trang phản bác

"Đây là càng cua."

"Ngâm với rượu."

Mộng Yểm lặp lại

"Đây là càng cua."

Tô Yên nghiêng đầu xem hắn.

"Ăn cái này sẽ không thể thông minh."

Chưa hoàn toàn trưởng thành, không thể uống đồ vật có chứa cồn đồ.

Như thế sẽ gây tổn thương não.

Vừa nghe đến lời này, Mộng Yểm rốt cuộc không tranh nữa.

Vừa trầm mặc vừa chạy chậm, thỉnh thoảng lại nhìn càng cua trong tay Tô Yên.

Tô Yên đến trước mười phút.

Nhìn một lúc, vị tình nhân Doãn Hưng kia còn chưa tới.

Tô Yên tìm vị trí dựa cửa sổ.

Gọi cho cậu nhóc Tô Tiểu Mộng một ly sữa bò.

Nhân tiện ra ước pháp tam chương

"Ta muốn nói chuyện cùng người khác, trước mặt người kia, chúng ta phải làm bộ không quen biết."

Tô Tiểu Mộng nghi hoặc

"Vì sao?"

Tô Yên nói

"Còn phải để ý cậu, thế sẽ rất phiền toái."

"Được."

Tô Yên lại nói

"Nơi này có thực đơn, tự tìm người phục vụ gọi đồ ăn uống."

Tô Tiểu Mộng nghiêm trang

"Ta đã sống mấy vạn năm rồi."

Tô Yên

"Cậu hiện tại là trẻ con."

Tô Tiểu Mộng gật đầu

"Được rồi."

Tô Yên móc trong túi trong chốc lát.

Còn có 200 tệ.

Cô đưa 100 tệ cho Tô Tiểu Mộng

"Gọi đồ ăn phải trong phạm vi 100 tệ."

Tô Tiểu Mộng gật đầu

"Được"

Sau khi giao ước xong.

Tô Yên tìm chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống

Từ vị trí của cô, vừa lúc có thể nhìn đến bàn Tô Tiểu Mộng.

Cô vừa ngồi xuống trong chốc lát, liền có một người đàn ông dáng người thon dài cao gầy đi đến.

Người kia thực gầy.

Trang điểm rất tinh xảo.

Càng tới gần, liền có thể nhìn rõ trên mặt chát một tầng phấn nền.

Hắn vừa đi đến trước mặt Tô Yên, mùi nước hoa nồng nặc liền bay lại.

Thân thể Tô Yên dựa ra lưng ghế phía sau.

Ngẩng đầu nhìn về phía người kia.

Vị trí đối diện trần ngập hương nước hoa, Tô Yên cảm thấy, hương vị nước sát trùng dễ ngửi hơn.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Thời điểm Doãn Hưng đi vào, ngay từ đầu cũng không nhận ra Tô Yên đã tới.

Đến khi Tô Yên cất tiếng

"Anh đang tìm cái gì?"

Lúc này Doãn Hưng mới phản ứng lại, người trước mắt có khuôn mặt đầy rỗ, ăn mặc nhà quê muốn chết thế mà lại là Tô Yên.

Trong mắt hắn chợt lóe sự ghét bỏ, nhưng thực mau liền khôi phục khuôn mặt đầy tươi cười cùng kinh hỉ

"Bảo bối! Em ở chỗ này!"

Tô Yên không nói chuyện.

Doãn Hưng khom lưng, muốn tới gần ôm Tô Yên.

Tô Yên nâng tay lên, vươn một đầu ngón tay.

Ấn chỗ ngực hắn.

"Vị trí của anh ở đối diện."

Doãn Hưng không nghĩ tới hắn bị cô chọc nhẹ như vậy mà lại bị đẩy lui ra phía sau hai bước.

Sửng sốt giật mình một lúc, ý cười hắn không giảm.

Thực mau liền ngồi xuống đối diện Tô Yên.

Ánh mắt hắn nhìn cô cực kỳ chuyên chú.

Giống như thế gian này, chỉ có mình cô.

Hắn ra tiếng

"Bảo bối, mặt em làm sao vậy?"

Thanh âm thực nhẹ.

Tô Yên

"Bị thương."

Doãn Hưng nghe thế, tức khắc trở nên cực kỳ đau lòng

"Bảo bối, đều là anh sai, là anh không chăm sóc tốt cho em, em đánh anh đi."

Hắn nhăn mày lại, vừa nói vừa thò tay muốn nắm tay Tô Yên.

Một bộ dáng chịu bị đánh.

Tô Yên xem hắn chân thành như vậy.

Giơ tay.

Bang một cái, tát vào mặt hắn.

Một cái tát này, trực tiếp đánh Doãn Hưng cho ngốc.

Nửa mặt bên trái nháy mắt liền sưng lên.

Cả khuôn mặt liền đỏ bừng không đối xứng.

Tô Yên nghiêm túc

"Không phải do anh sai. Không có quan hệ với anh."

Tuy rằng cô cũng không hiểu, tên này vì sao muốn mình đánh hắn.

Lần này, Doãn Hưng cười không nổi rồi.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Yên.

Lẩm bẩm

"Bảo bối ······"

Tô Yên cũng không muốn uống cà phê, chỉ muốn uống một ly nước trong.

Cô vừa uống một ngụm, nói

"Tôi không tên là bảo bối. Gọi tôi là Tô Yên."

Doãn Hưng lắc đầu, hai mắt tràn đầy nóng rực.

Giống như vừa mới bị tát một cái kia cũng không đau.

"Em chính là tâm can bảo bối của anh. Không có em anh không sống được."

Tầm mắt Tô Yên yên lặng dừng lại ở vị trí trái tim hắn ta.

Nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Doãn Hưng bị cô nhìn, trong lòng chợt lạnh.

Tô Yên cúi đầu uống nước

"Từ góc độ y học, không có trái tim, sẽ không sống được quá 24 giờ. Anh là muốn nói, để tôi thay thế trái tim anh?"

Cô nghiêng nghiêng đầu.

Nghiêm túc hỏi.

Với kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của Tô Yên.

Cô cũng không biết cái này gọi là lời âu yếm!!

Được rồi.

Quân Vực hình như cũng không nói mấy lời đó với cô.

Hắn nói ít, làm nhiều.

Nghe Tô Yên nói, tươi cười trên mặt Doãn Hưng cứng lại.

Sau một lúc an tĩnh.

Hắn ra tiếng

"Bảo, bảo bối, em làm sao vậy?"

Tô Yên ngẩng đầu, trong lúc vô tình đảo qua chỗ Mộng Yểm ngồi.

Sau đó, tầm mắt tạm dừng lại.

Bởi vì vị trí Mộng Yểm là ở bên cửa kính sát đất.

Chỉ thấy, bên ngoài cửa kính kia, bạn nhỏ Tô Tiểu Hoa cùng với đồng chí Tô Cổ, dán hai cái đầu trước mặt cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm vào Mộng Yểm.

Tô Tiểu Hoa ăn kem ly trong tay, ăn đến quanh miệng đều dính kem.

Đeo cặp sách nhỏ, đôi mắt chớp chớp.

Vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộng Yểm.

Nhìn qua bộ dáng thật cao hứng.

Thỉnh thoảng còn khoa tay múa chân với Tô Cổ bên cạnh.

Tô Yên không nghĩ sẽ gặp hai nhóc con ở chỗ này.

Hai đứa không trở về nhà, ở chỗ này làm gì?

Đang nghĩ ngợi tới đây.

Tầm mắt Tô Cổ thực mau quét tới chỗ Tô Yên.

Sau đó ánh mắt cậu sáng ngời.

Tô Yên cảm thấy cần phải nói một câu với bọn họ.

Mà lúc này, Doãn Hưng bỗng nhiên có điện thoại.

Sắc mặt hắn biến đổi, thực mau đứng lên nói

"Bảo bối, anh đi WC một chuyến."

Nói xong liền vội vội vàng vàng rời chỗ ngồi.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tô Yên buông ly nước.

Đứng lên.

Đi đến bàn của Mộng Yểm.

Vẫy tay về phía hai nhóc con ở ngoài cửa kính.

Tô Tiểu Hoa ánh mắt phát sáng

"Ký··· chị!!"

Vừa kêu, vừa cắn kem ly chạy vào tiệm cà phê.

Tô Yên nhìn về phía Tô Tiểu Mộng.

Phát hiện nó gọi một cái bánh kem chocolate nhỏ.

Ăn từng chút từng chút một.

Bình sữa bò uống được hơn một nửa.

Tô Tiểu Mộng một bên ăn bánh kem nhỏ, một bên nghiêm trang nói

"Vừa nãy chị rõ ràng có thể một chưởng đánh chết nam nhân kia."

Tô Yên sửng sốt

"Ân?"

Tô Tiểu Mộng vươn đầu ngón tay ra, chỉ chỉ vị trí Tô Yên ngồi.

"Chị vừa mới đánh hắn. Rõ ràng có thể một chưởng đánh chết hắn."

Tô Yên nghiêm túc

"Pháp luật ở thế giới này giết người thì phải đền mạng."

Tô Tiểu Mộng nghe, gật đầu

"Được."

Cậu lên tiếng, ôm bình sữa bò của mình uống một ngụm.

Tiểu Hoa chạy vào.

"Ký chủ!!"

Nó nhìn qua thật cao hứng.

Chạy đến liền ôm Tô Yên một cái.

Tô Yên duỗi tay, ấn đầu nó xuống.

"Tan học rồi?"

Cô hỏi.

Tô Tiểu Hoa gật đầu

"Ân ân."

Trả lời xong lại cắn một ngụm ly kem.

Sau đó, Tô Tiểu Hoa thần thần bí bí nói

"Ký chủ, chị hẹn hò cùng nam nhân khác, Tống Du Cảnh khẳng định không biết."

Tô Yên sửa đúng

"Không phải hẹn hò."

"Nhưng người kia là nam nhân."

Ở trong tri thức hữu hạn của Tiểu Hoa.

Một người nam nhân cùng một nữ nhân ở bên nhau uống cà phê ăn cơm, được gọi là hẹn hò.

Tô Yên thấy Doãn Hưng sắp trở lại.

Cô nhìn về phía Tô Cổ ngồi đối diện

"Người bên cạnh kia gọi là Tô Tiểu Mộng.

Nhớ rõ mang hắn cùng về."

Tô Cổ gật đầu.

Sau đó hỏi

"Còn chị?"

"Có chút việc muốn xử lý."

"Chị không cùng trở về với bọn em?"

"Ân."

"Được"

Tô Cổ tính tình không tốt lắm.

Nhưng khi Tô Yên có chuyện gì muốn hắn làm.

Hắn luôn có thể hoàn thành tốt.

Tô Cổ cắn một ngụm kem ly.

Tô Yên đứng dậy về chỗ của mình.

Tô Tiểu Mộng một bên uống sữa bò, một bên ngẩng đầu nhìn hai người bên cạnh không quen biết này.

Lúc lâu sau.

Tô Tiểu Mộng đẩy bánh kem ra giữa.

"Ta cũng không muốn chia sẻ cùng các ngươi. Nhưng mà theo lý thì nên làm như vậy."

Nó nói nghiêm trang.

Tô Cổ nhìn bánh kem nhỏ kia

"Không đủ ăn."

Tô Tiểu Mộng nhíu nhíu mày.

Móc ra 5 đồng tiền còn thừa.

"Không có tiền."

Tô Cổ giơ tay.

"Phục vụ."

Thực mau, có một nữ phục vụ đi tới.

Mặt mang mỉm cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm.

Không có cách nào, ba tiểu shota* này nhìn qua manh manh, thực đáng yêu a.

*Chỉ bé trai đáng yêu tầm 12 tuổi trở xuống.

Tức khắc liền kích phát tình thương của mẹ từ nữ phục vụ

"Bạn nhỏ có chuyện gì sao?"

Tô Cổ lấy thực đơn bên cạnh qua.

Duỗi tay chỉ vào

"Cái này, cái này, cái này, còn có cái này. Em muốn lớn nhất."

Nữ phục vụ sửng sốt

"Bạn nhỏ, cái này rất đắt. Mất 428 tệ."

Tô Tiểu Mộng một ngụm cắn ly kem của mình.

Sau đó kéo ra khóa balo.

Loạt xoạt, đổ hết tiền bên trong ra.

Một trăm, 50, hai mươi, mười tệ.

Xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Nhìn thế nào cũng phải đến tám chín ngàn tệ.

Nữ phục vụ kia ngốc ở chỗ đó.

"Này, này ······"

Tô Tiểu Hoa

"Chỗ này có đủ không?"

Đối diện, Tô Cổ giải thích

"Đây là toàn bộ tiền tiêu vặt của chúng em, vốn dĩ muốn đi mua những thứ khác."

Nói xong, hắn nói với Tô Tiểu Hoa

"Cất đi."

Tô Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Rất nặng."

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Vừa nói vừa nhét tiền vào cặp sách mình.

Tất cả đều là dựa vào việc bẹo má để kiếm tiền.

Hiển nhiên, lời giải thích của Tô Cổ nổi lên tác dụng.

Người phục vụ nhìn mấy cậu nhóc đáng yêu này.

Hàng hiệu trên người, vừa thấy chính là mấy công tử nhà giàu.

Đây là tiền tiêu vặt tích cóp, mang ra để chuẩn bị mua sắm món đồ chơi mình thích sao?

Tình huống như vậy người phục vụ cũng đã gặp được vài lần.

Chỉ là những lần trước, phần lớn là có người lớn đi cùng.

Rất ít khi chỉ có mấy cái đứa trẻ đi một mình như vậy.

Người phục vụ lấy qua mấy tờ tiền đỏ, nhắc nhở nói

"Bạn nhỏ, mau tiền thu vào, nếu như bị người xấu thấy được sẽ lấy tiền của các em."

Nói xong, người phục vụ nhịn không được sờ sờ đầu Tô Tiểu Hoa.

Sau đó rời đi.

Tô Tiểu Hoa cắn kem ly.

Một bên cắn một bên mơ hồ ra tiếng

"Sẽ không có người lấy tiền của chúng ta."

Vừa dứt lời.

Tô Tiểu Mộng bỗng nhiên nhìn bên ngoài ra tiếng

"Những người kia vì sao vẫn luôn nhìn chúng ta?"

Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa đồng thời nhìn về phía bên ngoài cửa kính.

Chỉ thấy hai tên đàn ông xăm trổ, vai trần đứng ở bên ngoài.

Tầm mắt vẫn luôn chăm chú vào bàn bọn họ.

Chuẩn xác mà nói, là vẫn luôn chăm chú vào cặp sách Tô Tiểu Hoa.

Hiển nhiên, hai vị này đã thấy được đống tiền lúc nãy mà Tô Tiểu Hoa đổ ra.

Tô Tiểu Hoa yên lặng ôm chặt cặp sách, nước mắt lưng tròng

"Bọn họ là người xấu."

Khẩu khí chắc chắn.

Nó xem trong sách, người xấu đều là vai trần cao lớn vạm vỡ, người đầy hình xăm, hai người bên ngoài kia giống hệt mô tả đó.

Tô Cổ cắn một ngụm kem ly.

Như suy tư

"Hóa ra người xấu là bộ dáng này."

Nó trước nay cũng chưa gặp qua người xấu.

Dù sao lúc ăn thịt người, nó cũng không cần phân biệt xấu hay không xấu.

Tô Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng, còn không quên ăn kem ly

"Làm sao bây giờ? Bọn họ có thể đoạt tiền của chúng ta, thuận tiện bán chúng ta đến thâm sơn cùng cốc hay không?"

Trong sách chính là như vậy.

Tô Cổ nghi hoặc

"Bán người kiếm tiền?"

Tô Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.

Trong sách hình như là có ghi.

Bán người hình như gọi là ···· bọn buôn người.

Nó khẳng định gật gật đầu

"Kiếm! Hơn nữa có thể kiếm rất nhiều tiền!"

Tô Cổ cắn một ngụm kem ly.

"Bán người là tính như thế nào? Dựa theo đầu người, hay là dựa theo số cân?"

Tô Cổ nhìn chằm chằm hai người bên ngoài kia.

Hai người bên ngoài kia cũng nhìn chằm chằm ba nhóc con trong tiệm cà phê.

Từng người gõ bàn tính nhỏ.

Tô Tiểu Mộng cắn một ngụm bánh kem

"Bọn buôn người là trái pháp luật. Mama... Yên Yên sẽ không cho làm."

Tô Cổ dừng một chút.

Thu hồi tầm mắt

"Thôi vậy."

Không cho làm liền không làm.

Dù sao chúng nó còn có rất nhiều tiền có thể tiêu.

Thực mau, bốn miếng bánh kem được bưng lên.

Hơn nữa bánh kem đều rất lớn.

Đồ ngọt là đồ vật trẻ con không thể từ bỏ.

Quá dụ hoặc người.

Thực mau lực chú ý của mấy nhóc con rời từ hai người bên ngoài sang bánh kem.

Từng đứa từng đứa ăn bánh kem.

Nhiều ra một cái là để cho Tiểu Hồng ăn.

Tiểu Hồng ăn vui sướng, nhịn không được lắc lắc cái đuôi.

Mộng Yểm ăn cũng vui sướng.

Cũng nhịn không được nhếch lên cái đuôi lắc lắc.

Ân ····· ăn ngon.

Một bên khác, Doãn Hưng trở về ngồi xuống trước mặt Tô Yên

"Bảo bối, chờ anh thật lâu đúng không?"

Vừa nói, ánh mắt Doãn Hưng nhìn về phía ngoài cửa.

Giao lưu ánh mắt cùng hai tên săm trổ kia một cái.

Sau đó nhanh chóng rời đi.

Tô Yên uống một ngụm nước, nói

"Tìm anh tới là có chuyện muốn nói với anh."

Doãn Hưng gật gật đầu

"Bảo bối, em nói, anh nghe đây."

"Anh còn cần bao nhiêu tiền để mở triển lãm tranh? Nói một con số đi. Tôi cho anh, về sau chúng ta không cần liên hệ."

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Doãn Hưng nghe xong, sửng sốt.

Tiếp theo, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin tưởng

"Bảo bối, em, em tại sao lại nói như vậy?"

Tô Yên nghi hoặc

"Anh cảm thấy tôi sẽ nói như thế nào?"

Cô vừa dứt lời, Doãn Hưng lại bị nghẹn một chút.

Mỗi lần cô mở miệng nói chuyện, đều ngoài dự đoán của Doãn Hưng khiến hắn không biết tiếp kiểu gì.

Làm cho Doãn Hưng có chút ảo giác.

Đây vẫn là cô gái trong điện thoại mê luyến hắn trước kia sao?

Doãn Hưng liếc mắt đưa tình

"Bảo bối, anh yêu em."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Cho nên, anh không muốn đòi tiền?"

Ánh mắt Doãn Hưng chân thành

"Anh trước nay đều không phải thích tiền của em, anh thích chính là con người của em. Em chân thành, em thiện lương, em đáng yêu, dù em khóc cũng thực xinh đẹp."

Tô Yên vừa nghe liền lộ ra nụ cười nhạt.

"Ân, anh không cần tiền cũng khá tốt."

Đây là hắn nói không cần.

Cái cô chú ý hình như khác với suy nghĩ của Doãn Hưng.

Trong lòng hắn ta có cảm giác nữ nhân này càng ngày càng không chịu khống chế của mình.

Hắn liếc mắt đưa tình, lẩm bẩm

"Bảo bối, anh chỉ yêu một người."

Nói xong, cúi người liền muốn hôn cô.

Tô Yên lui sau một chút.

Biểu tình không có gì biến hóa.

Cô nghiêm túc nói

"Nếu không cần tiền, tôi đây cũng không muốn tiếp tục liên hệ với anh, về sau không cần gọi điện thoại cho tôi, cũng không cần liên hệ với tôi."

Nói xong, Tô Yên đứng lên.

Doãn Hưng trên mặt sốt ruột

"Bảo bối! Em làm sao vậy? Vì sao lãnh đạm với anh như vậy?"

Tô Yên nghe hắn một tiếng một tiếng gọi bảo bối.

Nghi hoặc

"Tôi không phải đã nói với anh, không cần gọi tôi là bảo bối sao? Lời nói của tôi rất khó hiểu sao?"

Cô hỏi nghiêm túc.

Cô nghĩ lúc trước mình biểu đạt không đủ rõ ràng.

Mới dẫn đến hắn năm lần bảy lượt như vậy, không biết sửa đổi.

Doãn Hưng cứng đờ

"Bảo ···· Tô Yên."

Tô Yên sửa đúng

"Anh hẳn nên gọi tôi là Tô Yên nữ sĩ."

Doãn Hưng chưa từ bỏ ý định

"Bảo ··· Tô Yên, anh thực thích em, thật sự rất thích ·····"

"Phải gọi là Tô Yên nữ sĩ."

Cô lại một lần sửa đúng.

Ở dưới ánh mắt Tô Yên, rốt cuộc, Doãn Hưng sửa lại miệng.

"Tô Yên nữ sĩ, anh..."

Cũng không biết vì sao, đổi thành xưng hô xa lạ như vậy, mấy chữ "thích em" có chút nói không nên lời.

Tô Yên nói

"Tôi còn có việc, phải đi trước."

Vừa nói, cô nhìn thoáng qua bàn của ba tên nhóc kia.

Trong nháy mắt, nơi đó chỉ còn lại bánh kem hỗn độn.

Không thấy bóng dáng người nào cả.

Đi đâu vậy?

Nhưng mà chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.

Nghĩ như vậy, cô đẩy cửa đi ra ngoài.

Doãn Hưng không có đuổi theo.

Hắn ngồi ở ghế dựa, nhìn qua thực mất mát.

Khi Tô Yên hoàn toàn đi khuất tầm mắt hắn.

Doãn Hưng ấn di động.

Vốn dĩ, hắn tính toán dàn dựng một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Vì cứu cô mà bị thương, làm Tô Yên hoàn toàn nhớ kỹ, không thể quên hắn.

Nhưng mà số điện thoại gọi đi mãi cũng không có người nghe máy.

Doãn Hưng nhíu mày.

Rủa thầm một tiếng

"Hai tên kia rốt cuộc đang làm gì?!"

Thời khắc mấu chốt thế này mà còn mất tăm mất tích!

······

Lại nói, ba cậu nhóc con đi đâu vậy a?

Vốn dĩ Tô Cổ muốn mang theo hai đứa này về nhà.

Nào biết nửa đường bị người theo dõi.

Rẽ trái rẽ phải, rẽ tới một con ngõ nhỏ.

Tô Cổ ôm Tiểu Hồng đi.

Tô Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Không còn đường nữa, làm sao bây giờ?"

Tô Tiểu Mộng uống một ngụm sữa bò.

Sau đó quơ quơ chai.

Sữa bò còn rất nhiều.

Nó không muốn lãng phí.

Nó còn muốn tăng chỉ số thông minh.

Đang nghĩ ngợi tới đây, liền thấy hai tên đàn ông người đầy hình xăm đi ra.

Một tên trong miệng còn ngậm điếu thuốc.

Một bộ dáng hưởng thụ.

Một tên cười cực kỳ thiếu đòn, nói

"Bạn nhỏ, có phải lạc đường hay không a??"

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tiểu Hoa căm giận

"Hừ, người xấu!"

Vừa nói vừa cắn một ngụm bánh kem.

Một tên săm trổ cười phá lên

"Bạn nhỏ, không cần nói như vậy. Thúc thúc sao lại là người xấu được?"

Tên còn lại phụ họa, khom lưng vươn tay

"Tới, mau đến trong lòng thúc thúc nào."

Tiểu Hoa trừng lớn đôi mắt, nước mắt lưng tròng

"Các ngươi muốn làm gì?!"

Giọng nói non nớt, không có một chút lực sát thương.

Một tên xăm trổ ra tiếng

"Bạn nhỏ, giao cặp sách ra đây, chúng ta liền không làm khó ngươi."

Tiểu Hoa ôm lấy cặp sách mình, nói

"Không được!"

Mặt nó đến bây giờ còn đau đây này.

Không có tiền, còn phải bị bẹo mặt.

Nó không muốn đi!!

Tên còn lại cười như không cười, từng bước ép sát

"Bạn nhỏ không nghe lời, là muốn chịu phạt sao."

Hình xăm kỳ lân trên ngực cũng chuyển động theo từng bước chân hắn ta.

Vốn dĩ Tô Tiểu Mộng đang uống sữa bò, chú ý tới hình xăm này, sau đó liền bĩu môi.

Nó một chút cũng không muốn để cho người khác vẽ nó ở trên người.

Hơn nữa còn chẳng đẹp chút nào.

Một tên bắt đầu hung tợn lên, muốn dọa đám nhóc con này

"Nói cho ngươi biết! Không nghe lời ta liền bán các ngươi đến vùng núi rừng hoang vu. Mau thành thật cho ta! Giao hết đồ vật đáng giá trên người ra đây!!"

Tô Cổ nghe lời này, vốn dĩ lực chú ý đang ở trên người Tiểu Hồng liền chuyển dời đến trên người hai tên kia.

Hắn đeo lại cặp sách của mình thật cẩn thận, giọng nói lành lạnh

"Đem hết đồ vật đáng giá của hai người các ngươi giao ra đây."

Vừa dứt lời, hai tên đàn ông kia nhìn lẫn nhau một cái, ha ha ha ha nở nụ cười.

"Đây là đọc sách đọc đến ngu hả?"

Mới vừa nói xong liền nghe được răng rắc một tiếng.

Chỉ thấy đứa trẻ mặc áo bào trắng mắt vàng móc ra một cây gậy sắt.

Hai tên kia liếc nhau một cái.

Tô Tiểu Mộng đi qua, nói giọng nghiêm trang pha chút non nớt của trẻ con

"Kỳ lân trên người của ngươi vẽ không đúng."

Một tên đàn ông giơ tay muốn bắt Tô Tiểu Mộng.

"Thằng nhóc con như ngươi thì biết cái gì?!"

Lời cũng chưa nói xong, bỗng nhiên liền thấy xuất hiện một cái đuôi giống như là đuôi sư tử, bang một cái quất vào trên mặt tên kia.

Đánh hắn lui về phía sau hai bước.

Tên còn lại ở bên cạnh đã nhìn đến trợn mắt.

Kia, đó là cái thứ gì?!

Có cái đuôi??

Khiếp sợ, không thể tưởng tượng tràn ngập ở trong ánh mắt hắn.

Tô Cổ đi qua.

Tay cầm lấy cặp sách, vung một cái.

Đập trên đầu tên đang ngơ ngác kia.

Hắn nói chuyện thong thả

"Không giao tiền, liền đánh đến khi các ngươi giao thì thôi."

Năm phút sau.

Trong một con hẻm nhỏ.

Thực an tĩnh.

Cho đến khi ở chỗ rẽ có máu chảy ra.

Nhìn qua đó mới phát hiện trên mặt đất có hai tên đàn ông nằm đó.

Không biết là đau đến hôn mê hay là đã chết.

Chỉ thấy một cậu bé mặc áo bào trắng tóc đen mắt vàng.

Trong tay cầm một con dao nhỏ đang vẽ cái gì đó ở trên người hai tên đàn ông kia.

Mỗi một động tác nhìn qua nghiêm túc cực kỳ.

Chỉ là mỗi lần cậu bé vẽ một chút, trên thân người đàn ông liền xuất hiện một vết thương, máu thi nhau chảy ra ngoài.

Tô Tiểu Mộng rốt cuộc vẽ thêm hai cái sừng hươu vào trên hình xăm kỳ lân của hai tên kia, mỗi người một cặp sừng, cân xứng bình đẳng, chẳng sợ ghen tị.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)