Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình (4)
← Ch.196 | Ch.198 → |
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên hỏi
"Ngươi muốn cái gì?"
Giọng điệu người nọ bắt đầu trở nên không kiên nhẫn
"Mang đồ giao ra đây! Bằng không các ngươi phải chết ở chỗ này!!"
Tô Yên hỏi nghiêm túc
"Ngươi muốn cái gì?"
Lời này rơi vào tai tên áo đen giống như cô cố ý giả ngu.
Hắn trở nên âm trầm
"Ngươi tìm chết!"
Nói xong, một cây rìu khổng lồ liền xuất hiện trong tay hắn.
Mang theo tia lạnh lẽo đầy sát khí.
Lưỡi rìu hình trăng khuyết, mặt trên khắc rất nhiều văn tự không biết là gì.
Dưới ánh trăng như ẩn như hiện. Cảm giác như nó đang chuyển động.
Phanh!
Chiếc rìu giáng xuống đầu Tô Yên.
Cô giơ hai tay lên.
Chiếc rìu khổng lồ với sức mạnh kinh thiên động địa kia, giống như đồ chơi của con nít, bị cô nhanh chóng tiếp được một cách nhẹ nhàng.
Người nọ sửng sốt.
Tô Yên bắt lấy rìu lớn vọt lên, đánh về phía tên áo đen kia.
Cuộc chiến bắt đầu.
Bởi vì bị giới hạn sức mạnh, làm cho tên áo đen kia không thể phát huy toàn bộ thực lực.
Mười phút sau.
Mới đầu thế lực hai người ngang nhau, giờ thành Tô Yên chiếm thế chủ động.
Cô duỗi tay, bắt được mặt nạ của người nọ, ném đi.
Tức khắc một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tiểu Hoa sợ tới mức cứng đờ người.
Nó ôm đùi Tô Cổ, run bần bật.
Đó là thứ gì??
Ô ô ô, thật đáng sợ!!
Người nọ trắng như một người chết, môi cũng không có huyết sắc.
Có mấy vết đen lan từ cổ đến mặt, như hình xăm.
Đôi mắt hắn có màu xám trắng.
Nếu hắn nằm im một chỗ, sẽ không có ai nghĩ rằng đây là một người sống.
Người nọ nở một nụ cười thâm thúy.
"Đây là lần đầu tiên ta bị mấy nhân loại nhỏ yếu ngăn cản."
Tô Yên chớp mắt.
Người nọ khom lưng, nhặt mặt nạ lên.
Ánh trăng bị mây đen che khuất.
Hắn khinh thường nói
"Đám rác rưởi các ngươi, không xứng được tồn tại."
Nói xong hắn lại đổi ý
"Các ngươi là con người, có linh hồn a. Nếu chết đi, e rằng sẽ vấy bẩn kiếp luân hồi."
Hắn nói xong, cười lạnh
"Ta sẽ trở lại tìm các ngươi sau, đến lúc đó, ta sẽ giết các ngươi sạch sẽ, không chừa một mảnh hồn."
Nói xong, tên áo đen nhanh chóng biến thành hố đen, dần biến mất trước mặt ba người.
Mà không lâu sau khi hắn biến mất.
Rất mau một đạo kim quang hiện lên.
Một người mặc áo bào trắng kín mít xuất hiện trước mặt Tô Yên.
Khi người kia nhìn đến Tô Yên, rõ ràng là sửng sốt.
Tô Yên
"Ngươi đuổi theo người Minh giới?"
Người nọ gật đầu
"Ân"
Thanh âm lạnh băng đáp lại.
Thực mau, người áo bào trắng cũng biến mất theo.
Tiểu Hoa lẩm bẩm,
"A? Có phải Chủ thần Tô Tiểu Mộng hay không?"
Đợi cho tất cả mọi người rời đi.
Thân hình Tô Yên lung lay.
Cô đỡ tường, phun ra một búng máu.
Nháy mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tiểu Hoa buông đùi Tô Cổ ra.
Chạy tới chỗ Tô Yên
"Ký chủ! Ký chủ!"
Chỉ thấy trên tay, ngực, cổ Tô Yên xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ.
Những vết thương đó rách ra cùng lúc.
Chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người cảm thấy lo lắng sợ hãi.
Bỗng nhiên ở đầu ngõ có ánh đèn ô tô chợt lóe lên.
Liền thấy Tống Du Cảnh mặc áo blouse trắng, gương mặt lạnh lùng, bước từng bước tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên bị đèn chiếu vào không mở mắt ra được.
Chỉ cảm thấy có một mùi nước sát trùng quen thuộc vậy quanh mình.
Giây tiếp theo, cô được bế ngang lên.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ đang muốn đỡ Tô Yên thì dừng lại.
Hắn đứng đó, một tay ôm Tiểu Hồng đang bị thương, một tay giữ Tiểu Hoa đang sợ tới mức nước mắt lưng tròng.
Nhìn Tống Du Cảnh ôm Tô Yên đi, Tô Cổ cũng đi theo sau, ngồi vào ghế sau.
Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, lái xe nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ.
Hắn vừa lái vừa quan sát Tô Yên ở ghế phụ.
Tô Yên đang che lại vết thương ở cổ.
Sau lại phát hiện có quá nhiều vết thương bị vỡ ra, căn bản không che được liền buông lỏng tay.
Cô sờ vào túi, lấy ra một viên kẹo.
Sau đó lột ra ăn.
Trong xe im lặng đến dọa người.
Thực mau, xe đã chạy đến cổng bệnh viện.
Tống Du Cảnh ôm Tô Yên từ trên ghế phụ xuống.
Đi tới phòng cấp cứu.
Lăn lộn suốt đêm.
Bác sĩ phụ trách cầm lấy bệnh án của Tô Yên kiểm tra cẩn thận.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Du Cảnh.
Nói
"Bác sĩ Tống, người mà anh mang đến không có vấn đề, chỉ là bị thương ngoài da. Nhưng miệng vết thương này là lần đầu tôi thấy."
Vết thương ngay ngắn, thậm chí kích cỡ, độ rộng đều giống nhau.
Tống Du Cảnh cho hai tay vào túi.
Vẫn mặc chiếc áo dính máu kia.
Bác sĩ phụ trách đi tới trước mặt hắn.
Tống Du Cảnh đã công tác ở bệnh viện này nhiều năm như vậy.
Trước giờ luôn bình tĩnh.
Đây là lần đầu thấy hắn cả người dính đầy máu, xuất thần nhìn một nữ bệnh nhân như vậy.
Bác sĩ phụ trách trầm ngâm một lúc
"Vị này chính là......"
Tống Du Cảnh phục hồi tinh thần, trả lời
"Vợ của tôi."
Nói xong.
Bác sĩ phụ trách trầm mặc.
Lúc sau mới phản ứng kịp
"Cậu kết hôn?"
Giọng điệu không thể tin được.
Tống Du Cảnh gật đầu.
"Ân"
Đến tận bây giờ bác sĩ phụ trách mới biết.
Người mà được toàn bộ nữ hộ sĩ, bác sĩ trong viện, còn có không ít nữ bệnh nhân nhớ thương, thậm chí còn xếp hàng muốn hắn khám bệnh cho mình, đã kết hôn.
Nếu không phải Tống Du Cảnh ít nói, khuôn mặt lạnh như băng.
Phỏng chừng mọi người đều nhịn không được muốn nhào vào lòng ngực hắn.
Ai có thể nghĩ đến.
Cái người luôn được nhớ thương này.
Người ta đã kết hôn!
Nửa ngày sau, Tống Du Cảnh hỏi
"Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?"
Bác sĩ phụ trách
"Có lẽ là quá mệt mỏi nên ngủ."
Bác sĩ phụ trách tưởng rằng mình nói như vậy sẽ làm hắn yên tâm.
Nào ngờ, Tống Du Cảnh bỗng nhiên đi tới mép giường, duỗi tay đẩy đẩy Tô Yên
"Này, tỉnh tỉnh."
Bác sĩ phụ trách
"......"
Kết quả là, Tô Yên bị lay tỉnh.
Cô mở to mắt, trên cổ, trên ngực đều được băng bó.
Trên mặt cũng được quấn băng gạc.
Không biết, còn tưởng rằng đây là bệnh nhân bị bỏng nặng.
Tô Yên nâng mí mắt, vẻ mặt mệt mỏi.
Nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường.
Đã qua 12 giờ.
Tô Yên lục túi.
Sau đó nâng tay lên, đưa tới trước mặt Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh nhìn động tác của cô.
Theo bản năng xoè tay ra.
Lạch cạch.
Hai viên kẹo từ trong tay Tô Yên rơi vào tay hắn.
Giọng cô khàn khàn
"Món quà hôm nay."
Nói xong, lại nhắm mắt ngủ.
Tống Du Cảnh nhìn viên kẹo, lại nhìn người nằm trên giường bệnh.
Tiếp đó, nắm chặt tay.
Hắn thích mùi máu.
Mỗi lần ngửi được mùi máu tươi, hắn đều trở nên hưng phấn.
Nó dường như kích thích mọi tế bào trong cơ thể hắn.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Nhưng hôm nay.
Hắn cũng không hề hưng phấn như trước.
Hơn nữa, còn cực kỳ không thích mùi máu này.
Hắn cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay.
Sau đó bóc một cái ra, bỏ vào miệng.
Ngay lập tức vị ngọt lan tỏa trong miệng.
Rất ngọt.
Hắn không thích đồ ngọt.
Nó cũng giống như mớ hỗn độn mà cô tặng cho hắn trước đó.
Vô dụng lại chiếm diện tích.
Đến bây giờ, đống đồ đó vẫn chất đầy trong tủ của hắn.
Trong đầu nghĩ lại chuyện buổi tối hôm nay.
Hắn rời khỏi phòng bệnh Tô Yên, đang định về nhà.
Tiếp đó, không biết cô nhận được tin gì.
Bỗng nhiên xốc chăn lên rời giường, đi giày vào liền chạy ra ngoài.
Thậm chí không có chào hỏi hắn một câu.
Xoa bả vai liền chạy.
Hắn không phải là người lo chuyện bao đồng.
Đối với chuyện của người khác hiếm khi chú ý.
Chỉ là nghĩ đến mấy thứ vô dụng cô tặng mình.
Và hai nụ hôn vừa rồi.
Cuối cùng, hắn vẫn đi tìm cô.
Khi hắn tìm thấy cô lại là cảnh cô hộc máu.
Đỡ tường, nháy mắt suy nhược.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy máu có chút chướng mắt.
Cũng là lần đầu tiên, hắn cảm thấy cô vợ của hắn không như hắn nghĩ.
Hắn phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào.
Hắn để ý đến cô.
......
Ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.
Lúc này cô lại lần nữa về phòng bệnh của mình.
Hơn nữa toàn thân được băng bó như cái xác ướp.
Chỉ có thể bất động ở trên giường.
Tô Yên động động tay.
Nâng lên, làm đổ ly nước bên cạnh.
lạch cạch!
Làm tất cả mọi người đang chơi đùa trên sô pha chú ý đến.
Tiểu Hoa nhanh chóng nước mắt lưng tròng
"Ký chủ, chị tỉnh rồi!!"
Nó mặc quần yếm, ngoài miệng còn dính ít sữa.
Mà lúc này, trong đầu Tô Yên vang lên tiếng thông báo
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sáng lên rồi?
Cô đã làm cái gì??
Ách...... đêm qua tặng hai viên kẹo.
Cho nên, hắn bởi vì hai viên kẹo kia mà có cảm tình??
Tô Yên muốn ngồi dậy.
Tô Cổ nhìn ra bèn đi tới mép giường, nâng giường cao lên.
Hai người thêm một con rắn quay xung quanh Tô Yên.
Tô Yên nói
"Chuyện ngày hôm qua là như thế nào?"
Tiểu Hoa lắc đầu
"Chúng em cũng không biết!"
Tô Cổ
"Bọn em đang trên đường trở về, đột nhiên xuất hiện cái hố đen kia, thiếu chút nữa nuốt Tiểu Hồng vào trong."
Tô Cổ nói khái quát chuyện đêm qua một chút.
Tiểu Hồng giơ đuôi lên
"Tê tê tê tê tê"
Chị xem, chị xem, nó còn cắn em.
Chỉ thấy đuôi Tiểu Hồng sưng to như cái bánh bao.
Nhìn qua trông rất buồn cười.
Tô Yên nghe xong, nhắm mắt lại.
Cô nhớ rõ, người kia nói "giao đồ ra đây".
Cô ngẩng đầu, đảo quanh ba người.
Cuối cùng dừng trên người Tiểu Hồng
"Em lấy đồ của hắn?"
Tiểu Hồng ngây ngốc.
"Tê tê tê tê tê"
Em không có, em không phải loại rắn như vậy.
Tiểu Hồng lập tức liền giận dỗi.
Yên Yên lại nghĩ nó như vậy, hừ!
Tô Yên giọng khàn khàn
"Trong ba các em, chỉ có một người đã từng tiếp xúc với cái hố đen kia, cũng có khả năng cầm đồ của hắn nhất."
Người áo đen kia chắc chắn như vậy.
Chứng minh rằng đồ hắn muốn đang ở trong tay mấy người bọn họ.
Tiểu Hồng nghe vậy, cảm thấy Tô Yên nói rất có lý.
Nhưng, nó không có lấy bất cứ thứ gì a.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hồng thè lưỡi
"Tê tê tê tê tê"
Thật sự!!
Em chỉ ăn chocolate và que kem của Tô Cổ.
Tiểu Hồng nhìn chằm chằm Tô Yên, rất vô tội.
Tô Cổ lắng nghe, mí mắt nhảy dựng.
"Chocolate?"
Tiểu Hồng không hiểu
"Tê tê tê tê tê"
Đúng vậy, không phải cậu đưa cho tôi một miếng chocolate sao?
Chỉ là lúc đó rất nguy cấp.
Nó cảm thấy nhả ra thì lãng phí.
Liền nuốt trọn.
Tầm mắt mọi người dừng trên bụng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ý thức được mình đã làm sai điều gì đó.
Thu mình lại.
"Tê tê tê tê tê"
Em không hề biết là đồ vật kia không thể ăn!
Tô Yên sắc mặt tái nhợt, gật gật đầu
"Làm tốt lắm."
Tiểu Hồng còn tưởng rằng mình sẽ bị giáo huấn một trận.
Không ngờ lại được khen.
Nó lén nhìn Tô Yên một cái, xác nhận Tô Yên đang khen ngợi nó.
Lập tức, Tiểu Hồng đắc ý.
"Tê tê tê tê tê"
Em là con rắn lợi hại nhất!
Tô Cổ vươn ngón tay sờ đầu nó
"Ngươi có nhìn rõ thứ đó không?"
Tiểu Hồng mắt sáng long lanh
"Tê tê tê tê tê"
Chocolate!!
Thật là, hỏi nó cũng như không.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, đó là người Minh giới?"
Tô Yên lên tiếng
"Ân"
Tiểu Hoa càng nghi hoặc
"Nhưng, người kia tại sao lại không giống người Minh giới?"
Ít nhất không khớp với tư liệu trong tay Tiểu Hoa.
Minh giới là nơi được hình thành giữa đất và trời trong mấy vạn năm gần đây.
Có rất nhiều cách gọi Minh giới trong nhân gian.
Địa ngục, âm phủ.
Từ từ.
Thực chất, Minh giới chính là một hồ nước.
Linh hồn người chết sẽ đi đến nơi đó, tẩy sạch sẽ quá khứ rồi nhảy vào vòng luân hồi, bước vào kiếp sau.
Dần dần, hồ nước đó phát triển càng ngày càng lớn mạnh.
Liền có xưng hô như hiện tại.
Minh giới.
Tô Yên nhớ tới bộ dạng người kia.
Lông mi giật giật, chậm rãi nói
"Đó là người Bất Tử."
Tiểu Hoa mờ mịt
"Cái gì?"
"Không có linh hồn, không già đi, không chết, cũng chẳng thể hồi sinh."
Nhưng người Bất Tử chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Người ta nói họ được tạo nên bởi thiên địa.
Được thiên địa chiếu cố.
Bởi vì họ vĩnh viễn sẽ không chết.
Ai mà không muốn trường sinh bất lão?
Tô Cổ nhíu mày
"Giết không chết?"
Tô Yên lắc đầu
"Có thể giết. Nếu không có giao chiến hoặc không có địch nhân, thì bọn họ sẽ không chết."
Chính vì bọn họ đã chết nên mọi dấu vết ở nhân gian đều đã bị xoá sạch.
Tô Cổ vừa nghe, có thể giết chết.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không nói đến những người Bất Tử khác.
Chỉ riêng tên mà bọn họ vừa gặp kia, giọng điệu hắn ta khinh miệt cuồng vọng, coi thường bọn họ.
Tư thái giống như bề trên.
Tiểu Hồng nuốt đồ của bọn họ, không sớm thì muộn sẽ còn gặp lại.
Chờ đến lúc đó, nếu không thể giết được bọn họ thì Tiểu Hồng sẽ chết.
Đang trò chuyện, Tô Yên dừng một chút
Sau đó, nhìn Tiểu Hoa và Tô Cổ
"Hai đứa không đi học?"
Đề tài chuyển đông cứng.
Làm hai người không kịp đề phòng.
Tiểu Hoa tức khắc héo.
Uỷ khuất nói
"Ký chủ, em có thể nghỉ học được không?"
"Tại sao?"
Lúc trước không phải rất thích sao?
Tiểu Hoa đếm đầu ngón tay
"Em không học được toán, rất khó, em không làm được."
Nói nói, Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng.
Làm người thật vất vả quá.
Còn thêm bài tập toán nữa.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Nếu em không đi học, vậy ở nhà làm cái gì? Chơi với Tống Du Cảnh?"
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hoa dừng lại.
Lập tức thu hồi nước mắt.
Chanh chóng nói
"Vẫn là đi học tốt hơn."
Đi học tuy vất vả.
Nhưng ở cùng với Tống Du Cảnh càng vất vả hơn.
Hắn nhất định phải bắt mình tắm bằng nước sát trùng khó ngửi kia.
Nó không muốn như vậy.
Từ bệnh viện đến tiểu học Đế Đô cũng không quá xa.
Đặc biệt còn có Tô Cổ.
Tô Yên ra tiếng
"Các em muốn được người đưa đón hay tự mình đi học?"
Tô Tiểu Hoa lắc đầu
"Em muốn tự mình đi!"
Nó thật sự không muốn Tống Du Cảnh đưa đi.
Ân...... ngồi trên xe hắn không ổn một chút nào.
Mười phút sau, Tô Cổ lôi cổ áo Tô Tiểu Hoa ra ngoài.
Giữa trưa, Tống Du Cảnh tới.
Hắn kiệm lời.
Chỉ ngồi ở mép giường bồi Tô Yên chốc lát.
Không lâu sau liền rời đi.
Nhưng từ sau khi Tống Du Cảnh rời đi.
Lâu lâu lại có y tá tiến vào.
Trên dưới đánh giá Tô Yên.
Có đủ loại lý do.
Kiểm tra thân thể, đo nhiệt độ xem có bình thường không.
Một buổi chiều, Tô Yên bị bắt đo năm lần.
Không biết vị y tá nào đến, trong tay cầm nhiệt kế đưa cho Tô Yên.
Đầu tiên đánh giá Tô Yên, sau đó giọng điệu không mấy vui vẻ
"Đo nhiệt độ."
Tô Yên nhìn cô ta, giọng khàn khàn nói
"Dựa theo chuẩn đoán của bác sĩ, tôi chỉ bị thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi."
Y tá kia hừ một tiếng, nói
"Hy vọng cô có thể hợp tác với y tá. Đo đi."
Tô Yên trầm mặc.
Không cử động.
Cô nói
"3 giờ rưỡi, đây là lần thứ sáu đo nhiệt độ."
Y tá ra ra vào vào, cô đếm không xuể.
Giọng y tá kia đanh lại
"Đây là kiểm tra tất yếu, hy vọng cô phối hợp. Cho dù cô có người nhà ở đây thì vẫn phải làm."
Hộ sĩ duỗi tay, định cởi bệnh phục của Tô Yên để kẹp nhiệt kế.
Tô Yên giơ tay.
Lạch cạch.
Nhiệt kế rơi xuống đất, vỡ tan.
Vị y tá kia nhăn mày, vẻ mặt không vui
"Cô làm vậy là có ý gì?"
Tô Yên
"Cô là y tá khoa nhi, không phải khoa ngoại, có phải đi nhầm phòng hay không?"
Vừa nói Tô Yên vừa giơ tay ấn vào nút đỏ ở bên cạnh.
Y tá kia không thể ngờ tới rằng Tô Yên sẽ cự tuyệt như vậy.
Rất mau, có mấy vị y tá cùng với bác sĩ chủ trị của Tô Yên chạy vào.
Chỉ là vừa tiến vào, liền thấy Tô Yên vẫn ngồi yên vị ở đó.
Trông rất bình thường.
Bác sĩ tiến lên xem xét tình huống cho cô
"Chỗ nào không thoải mái?"
Tô Yên lắc đầu
"Tôi rất bình thường."
Vừa nói, vừa nhìn về phía cô y tá bên cạnh.
Mà y tá kia rất nhanh đã cướp lời
"Bác sĩ, bệnh nhân này không phối hợp kiểm tra, còn đả thương người, làm vỡ nhiệt kế."
Một đám y tá cùng với bác sĩ đồng thời nhìn về phía Tô Yên.
Y tá kia tuy rằng không phải là người của hắn.
Nhưng cũng không nên tuỳ tiện ra tay đánh người ta được, đúng không?
Tô Yên nghiêm túc nói
"Thứ nhất, tôi không đánh cô ta, là cô ta chưa được sự đồng ý của tôi đã bắt ép tôi đo nhiệt độ.
Thứ hai, đây là lần đo nhiệt độ thứ sáu trong chiều nay, trừ cái này còn có ba lần kiểm tra thân thể, cùng với bốn lần kiểm tra tim.
Bình quân cứ 16 phút lại có y tá tiến vào phòng tôi. Hơn nữa tôi chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.
Thái độ của các cô ấy cũng không mấy thân thiện.
Tôi được phép cự tuyệt."
Tô Yên nói xong.
Bác sĩ, y tá ở đây đều im lặng.
Mấy cô y tá thì nhìn sang một bên.
Mà vị bác sĩ kia sau khi sửng sốt xong liền phản ứng lại, nhìn về phía mấy y tá đằng sau.
*****
Edit: Ngọc Liên
Beta: Tinh Niệm
Đêm qua Tống Du Cảnh đưa Tô Yên vào phòng cấp cứu.
Hắn liền trêu ghẹo Tống Du Cảnh, hỏi cô gái này là gì của hắn.
Ai ngờ Tống Du Cảnh nói đây là vợ hắn.
Lúc đó có mấy vị y tá đang xử lí vết thương cho Tô Yên ở bên cạnh.
Cho nên, đây là có người nghe được, một truyền mười mười truyền trăm thành ra tất cả y tá đều đã biết??
Lấy danh nghĩa kiểm tra để đến xem phu nhân của vị bác sĩ nội khoa thiên tài- Tống Du Cảnh, trông như thế nào.
Là ý này sao?
Đang nghĩ ngợi tới đây, cửa phòng bệnh lại lần nữa mở ra.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Liền thấy được Tống Du Cảnh mặc một thân áo blouse trắng, dáng người thon dài.
Trên gương mặt đẹp trai một chút biểu tình cũng không có.
Hắn đứng ở cửa.
Thanh âm lạnh băng vang lên
"Làm cái gì vậy?"
Tô Yên nâng cánh tay lên, chỉ vào cái nhiệt kế bị rơi vỡ trên mặt đất.
"Em làm vỡ, hình như phải bồi thường."
Tống Du Cảnh nhìn thoáng qua.
"Ân"
Hắn lên tiếng.
Sau đó đi đến mép giường.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sau đó chậm rì rì nói
"Em không có tiền."
Nguyên thân mới vừa tốt nghiệp đại học liền gả cho Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh là một vị bác sĩ nổi danh.
Sẽ định kỳ gửi một số tiền cho nguyên thân.
Cũng đủ cho nguyên thân tiêu xài thoải mái.
Có tiền, nguyên thân liền không tìm công việc nữa mà lựa chọn ở nhà.
Bằng không sao lại có nhiều thời gian như vậy, nhàn rỗi tới nỗi đi ngoại tình nuôi dưỡng nam nhân?
Tống Du Cảnh cúi đầu xem Tô Yên
"Tiền đâu?"
"Mua quà tặng cho anh."
Nghe được câu trả lời như vậy, gương mặt lạnh băng của Tống Du Cảnh rõ ràng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Dù cho hắn cái gì cũng chưa nói.
Không bao lâu sau.
Tống Du Cảnh ra tiếng, tiếng nói lạnh băng như lúc ban đầu.
"Tôi có tiền."
Nhìn hai người nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Tống cùng một người phụ nữ nói nhiều như vậy, còn không có liên quan gì đến kiến thức trong y học.
Trước cửa, y tá đều đồng thời cúi đầu.
Xem ra cái tin tức lưu truyền kia là sự thật.
Vị này sợ là vợ của bác sĩ Tống.
Tin tức này vừa ra, có rất nhiều trái tim thiếu nữ muốn vỡ vụn a.
Rất nhanh, y tá cùng vị bác sĩ chủ trị kia rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tống Du Cảnh.
Tô Yên đùa nghịch băng gạc trên tay
"Có thể tháo xuống chưa?"
Tống Du Cảnh xem bộ dáng cô hành động không tiện.
Gật đầu
"Có thể."
Tống Du Cảnh duỗi tay, tháo xuống băng gạc trên đùi Tô Yên, còn có băng gạc ở khớp xương trên cánh tay.
Những chỗ còn lại, vẫn là để yên như vậy.
Tô Yên sờ soạng trong túi một chút.
Lại lấy ra hai viên kẹo.
Sau đó duỗi tay, nhét vào trong túi áo của Tống Du Cảnh.
Nhưng trên tay cô còn quấn lấy băng gạc, hành động không tiện.
Thế cho nên nhét một lúc, mới đẩy được viên kẹo kia vào trong túi của hắn.
Đến cùng cô vì cái gì tốn công tốn sức tặng kẹo cho hắn.
Tất cả đều liên quan tới ngôi sao đã sáng lên kia.
Cô tặng nhiều đồ vật như vậy.
Thậm chí còn hôn hắn.
Hắn đều không có phản ứng.
Đêm qua chỉ tặng hai viên kẹo, ngôi sao lập tức liền sáng.
Cho nên vẫn là tặng kẹo hữu dụng nhất.
Tô Yên hỏi
"Em khi nào có thể trở về?"
"Lại qua mấy ngày nữa."
"Được rồi."
Nói xong, Tô Yên lại hỏi
"Mỗi ngày anh đều sẽ tới tìm em sao?"
Cô nghiêm túc hỏi.
Khi cô nói, lại gian nan móc ra hai viên kẹo từ trong túi.
Lại lần nữa nhét vào trong túi áo của hắn.
Tô Yên lại nói
"Em là vợ của anh."
Cho nên, anh hẳn là mỗi ngày đều phải tới nhìn em.
Không biết bắt đầu từ khi nào, một chữ "chồng" này làm nội tâm của hắn giống như có một ít dao động.
Hắn là chồng của cô.
Hẳn là nên chiếu cố cô.
Tống Du Cảnh nghe, mặt không biểu tình gật đầu
"Được"
Nếu là trước kia, Tống Du Cảnh chỉ biết một câu cũng không nói, ngay lập tức sẽ quay đầu rời đi.
Chồng?
Đây cũng chỉ là một cái từ ngữ xưng hô mà thôi.
Không quan hệ gì với hắn.
Nhưng không biết từ khi nào, mọi thứ đã đần dần thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |