Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 196

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 196
Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tống Du Cảnh cúi đầu, tiếp tục viết.

Nói

"Nếu không còn chuyện gì, mời ra ngoài."

Tô Yên nghiêm túc

"Còn một việc."

Tống Du Cảnh không nói chuyện.

"Em nằm viện, hai ngày này muốn anh đưa Tô Cổ và Tô Tiểu Hoa tới trường học."

"Tô Cổ là ai? Tô Tiểu Hoa là ai?"

Nghe giọng nói lạnh nhạt của Tống Du Cảnh.

Hiển nhiên, hắn không phải giả vờ, mà là thật sự không biết.

"Là em trai của em, bọn họ hôm trước mới chuyển tới sống cùng chúng ta."

Đang nói, hộ sĩ gõ cửa, vội vã đi vào.

"Bác sĩ Tống, có tình huống đột xuất ở giường số 13!"

Tống Du Cảnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Tô Yên mau chóng nghiêm túc nói

"Đó là quà tặng anh, nhớ mở."

Sau đó cô đi ra ngoài.

Cô biết hắn đang rất vội, liền không quấy rầy nữa.

Cô đi về phòng bệnh của mình.

Bộ dáng khập khiễng vì mắt cá chân phải bị thương.

Ba ngày sau.

Tô Yên vẫn còn nằm viện.

Bởi vì cô tự tiện xuống giường đi lại trong vài ngày qua, làm cho mắt cá chân bị trẹo sâu hơn.

Hiện giờ, mắt cá chân phải của Tô Yên sưng như cái màn thầu.

Cô nằm trên giường, xem tạp chí thời trang mới nhất.

Bên cạnh, Tiểu Hoa phàn nàn

"Chị, đừng để hắn đưa em đi được không?"

"Ân?"

"Là Tống Du Cảnh, em không muốn hắn đưa em đi học!!"

Nói xong, Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng được Tô Yên ôm vào lòng.

"Tại sao?"

Tô Yên còn rất nghi hoặc, vừa mới bắt đầu đã không vui sao?

"Hắn muốn em trùm bao nilon ngồi trên xe. Em không muốn."

Nói nói, Tiểu Hoa há miệng ra, nhắm mắt lại liền muốn khóc.

Nhìn qua trông thật uỷ khuất.

Lại nhìn Tô Cổ bên cạnh.

Tô Yên hỏi

"Em thì sao?"

"Còn tốt."

Tô Cổ thực bình tĩnh.

"Em cũng phải trùm bao nilon lên xe?"

"Không cần."

"Tại sao?"

"Em luôn tắm bằng thuốc khử trùng."

Nói tới việc này, Tiểu Hoa lại oa oa oa khóc.

Giọng nói non nớt, càng khóc càng uỷ khuất.

"Cái đồ vật kia rất khó ngửi, hắn nhất định phải bắt em tắm mới cho em lên xe, bằng không liền trùm bao nilon."

Nó không muốn dùng thứ khó ngửi đó để tắm, nó phải dùng sữa tắm của trẻ em.

Muốn loại có mùi thơm ngọt ngào ấy.

Tô Tiểu Hoa đang khóc.

Ầm, cửa phòng mở ra.

Tức khắc nó liền im bặt.

Tiếp đó, liền nhào vào lòng Tô Yên.

Kẻ xấu Tống Du Cảnh đang ở đây.

Nếu bị hắn phát hiện nó đang cáo trạng, hắn có thể ngâm nó trong thứ nước khó ngửi đó hay không??

Tống Du Cảnh nhìn mép giường, thấy Tô Tiểu Hoa đang nằm trong lòng Tô Yên.

Hắn bước tới.

Tô Yên duỗi tay, giữ chặt cánh tay hắn.

Háo hức hỏi

"Khi nào em có thể xuất viện?"

Có lẽ đã bị cô nắm thành thói quen.

Mới đầu trong lòng sẽ có cảm giác bài xích.

Kết quả hiện giờ, hắn chẳng những không cự tuyệt, hơn nữa còn không thể nào bài xích.

Mà điều quan trọng nhất để hắn tiếp nhận chính là.

Trên người cô không có sử dụng loại nước hoa nào.

Mùi nước sát trùng rất dễ ngửi.

Hắn không chán ghét.

Tống Du Cảnh nói

"Lại dưỡng thêm ba ngày."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Xong, cô hỏi

"Anh có nhận được không?"

"Cái gì?"

"Quà."

"Ân"

Kể từ hôm cô nói tặng quà cho hắn.

Mỗi ngày hắn đều nhận được quà của cô.

Tủ ở trong phòng hắn sắp bị nhét đầy rồi.

Mới bắt đầu hắn đã từ chối cô rất rõ ràng.

Nhưng dường như người phụ nữ này không để ý đến lời từ chối của hắn.

Vẫn tặng quà thường xuyên.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nhìn Tống Du Cảnh nói chuyện phiếm cùng ký chủ.

Có vẻ như sẽ trò chuyện thật lâu.

Nó liền cong eo lẻn xuống giường.

Đến trước mặt Tô Cổ.

Nó muốn đi chơi.

Nhưng không muốn chơi một mình.

Muốn rủ thêm người.

Ách... muốn rủ Tiểu Hồng.

Sau đó Tiểu Hoa duỗi tay, lén lút túm chặt cái đuôi của Tiểu Hồng trên sô pha.

Vừa nắm được liền chạy ra ngoài.

Tiểu Hồng không kịp phản ứng.

"Tê tê tê tê tê!!!"

Cổ Vương, Cổ Vương!!

Tô Cổ vốn dĩ chơi Lego ở đó.

Kết quả, Tô Tiểu Hoa kéoTiểu Hồng đi.

Thấy hai người bọn họ như vậy, rất có khả năng sẽ gây chuyện.

Tô Cổ liền buông Lego trong tay xuống, đứng lên, chạy theo ra ngoài.

Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Yên cùng Tống Du Cảnh.

Tô Yên nhìn Tống Du Cảnh.

Thẳng thừng hỏi

"Làm thế nào thì anh mới đồng ý với em?"

Tống Du Cảnh mí mắt rũ xuống, đầu tiên nhìn bàn tay trắng nõn đang nắm quần áo hắn.

Sau đó nhìn Tô Yên

"Đồng ý cái gì?"

Hỏi xong, Tô Yên nhất thời không thể trả lời được.

Đúng vậy, đồng ý cái gì?

Đồng ý kết bạn?

Đồng ý ở bên nhau?

Hay đồng ý kết hôn???

Hai người bọn họ đã kết hôn a.

Vì vậy, tất cả những bước trước đó đều vô nghĩa???

Tô Yên

"Ách, đồng ý em hôn anh."

Trong nhận thức của Tô Yên.

Bước đầu tiên trong yêu đương chính là hôn môi.

Cho nên, bọn họ kết hôn lâu như vậy?

Không chỉ hôn môi, mà ngay cả nắm tay cũng chưa làm.

Lông mi Tống Du Cảnh giật giật.

Bỗng nhiên hắn khom lưng tới gần.

Duỗi tay, kéo bàn tay đang nắm quần áo mình của Tô Yên ra.

Tới bên tai cô, lẩm bẩm

"Tôi không muốn."

Lạnh băng, không một chút tình cảm nào.

Tô Yên sửng sốt.

Hắn đã biết?

Hắn biết nguyên thân cùng người khác mập mờ, thậm chí còn định bỏ trốn cùng người khác??

Trách không được mỗi lần cô đối tốt với hắn, hắn đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Hoá ra là đã biết từ lâu.

Tống Du Cảnh cảm thấy rõ ràng thân thể cô cứng đờ.

Hắn rũ mắt xuống.

Đứng dậy, lùi lại.

"Nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong, hắn đi ra ngoài.

Chỉ là.

Một cánh tay mảnh khảnh đã giữ tay hắn lại.

Giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy mình không thể thoát ra khỏi tay cô được.

Tô Yên nói

"Em không có."

Cô nói nghiêm túc.

Nguyên thân đã có ý định này.

Nhưng bị cô nhập vào.

Vì vậy vẫn chưa bắt đầu.

Tô Yên lại nói

"Em nói theo đuổi anh, là nghiêm túc."

Nói xong.

Trong lúc Tống Du Cảnh ngẫm nghĩ liền hôn hắn.

Biểu tình Tống Du Cảnh có chút cứng đờ.

Dường như hơi khó chịu trước hành vi đột ngột của Tô Yên.

Nhưng so với cái này, nhiều hơn là vẻ mất tự nhiên.

Khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ, hoàn toàn bị tan vỡ.

Tống Du Cảnh

"Ai dạy cô?"

Tô Yên nghi hoặc

"Cái gì?"

"Cường hôn. Là ai dạy?"

Tô Yên nhớ tới hình ảnh dưới tàng cây trước kia.

Lúc ấy hắn đúng lý hợp tình nói

"Anh không thể chờ đến lúc em chủ động, nên chỉ có thể tự mình tới."

Lúc ấy, Tô Yên đứng thất thần dưới gốc cây tùng.

Cô phục hồi tinh thần lại.

Nghiêm túc nói

"Em không thể đợi được, liền hôn."

Tống Du Cảnh sửng sốt.

Từ khi nào, cường đạo bức bách lại có thể nói đến đúng lý hợp tình như thế?

Hơn nữa lại còn là chính cô nói ra.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Bị Tô Yên nói như vậy.

Tống Du Cảnh nhìn chằm chằm vào cô thật lâu.

Tô Yên chậm rì rì từ trên người hắn rời đi.

Định tới vách tường chờ hắn đi.

Miễn làm cho hắn xấu hổ.

Chỉ là.

Tống Du Cảnh không cảm thấy như vậy.

Hắn duỗi tay, nắm bả vai Tô Yên.

Bỗng nhiên, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh băng lộ ra một nụ cười tươi.

Ngoài khiến người kinh ngạc đến ngây người còn có điểm......đáng sợ.

Tô Yên quay đầu lại, vừa vặn thấy được hắn đang cười.

Tống Du Cảnh duỗi tay, vốn dĩ là Tô Yên áp chế hắn, bất tri bất giác biến thành Tống Du Cảnh nắm chủ đạo.

Hắn nâng tay lên, từ từ xoa môi Tô Yên.

Tô Yên sửng sốt.

Không hiểu hắn muốn làm gì.

Nụ cười trên mặt hắn chỉ thoáng qua.

Sau đó lại không biểu tình, xoa môi cô.

Cho đến khi đôi môi mềm trở nên sung huyết đỏ bừng.

Thậm chí còn chảy máu.

Tô Yên vì đau kích thích tuyến lệ, nước mắt lưng tròng.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó.

Tống Du Cảnh nhéo cằm cô, cẩn thận nhìn trong chốc lát.

Như muốn xác nhận điều gì đó.

Tô Yên nói

"Em chỉ hôn hai cái."

Hai cái rất nhẹ, vẫn rất sạch sẽ.

Sẽ không có gì.

Cô cho rằng Tống Du Cảnh có thói quen ở sạch.

Chịu không nổi cô hôn trộm hắn.

Vừa dứt lời, người nào đó sát lại gần, cắn môi cô.

"Ngô"

Tô Yên đau rụt về phía sau.

Tống Du Cảnh khẽ cắn, nháy mắt đè nặng cô, hôn lên.

Tô Yên bị ấn ở trên giường.

Nói hắn hôn sâu, không bằng nói là một con thú ăn thịt liếm láp con mồi trước khi ăn thì đúng hơn.

Động tác chậm rì rì, không nhanh không chậm.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu.

Mãi lâu sau, Tô Yên nhịn không được muốn hỏi hôn xong chưa?

Nhưng Miệng cô bị hắn chặn nên chỉ ê a được mấy tiếng.

Không biết qua bao lâu.

Tống Du Cảnh không nhanh không chậm buông cô ra.

Đứng dậy.

Không nói một lời, xoay người bước ra ngoài.

Tô Yên che miệng, nước mắt lưng.

Cảm giác tê dại cùng đau đớn.

Thật là khó chịu.

Nếu biết rằng sẽ như vậy cô nên làm bộ lấy lòng hắn thay vì hôn hắn.

Một bên khác.

Tiểu Hoa túm đuôi Tiểu Hồng chạy xung quanh.

Tô Cổ đuổi theo.

Với cái chân ngắn như vậy, không biết Tiểu Hoa chạy ra khỏi bệnh viện mất bao lâu.

Chạy đến xích đu trong khu phố gần đó.

Tô Tiểu Hoa một tay túm Tiểu Hồng, sau đó ngồi trên xích đu.

Thở dốc.

Mệt chết nó.

Nó phải nghỉ một lát.

Cổ Vương hẳn là không đuổi kịp được, nhỉ?

Tô Tiểu Hoa nghĩ.

Nó quay đầu lại.

Sau đó liền thấy Cổ Vương đang chậm rì rì đi tới bên nó.

Tô Tiểu Hoa ngồi trên xích đu.

Để Tiểu Hồng ở cái xích đu bên cạnh.

Có chết nó cũng không chạy nữa.

Mệt chết thống tử rồi.

Tô Tiểu Hoa ngồi lên xích đu, chân không chạm đất.

Đột nhiên, một viên sỏi rơi trúng người nó.

Tiếp theo, liên tiếp có sỏi bay tới.

Tô Tiểu Hoa bị một loạt sự tình này làm cho choáng váng.

Đến khi nghe được thanh âm của một tiểu mập mạp

"Này! Đây là địa bàn của ta, mau xuống cho ta!!!"

Tiểu mập mạp lớn lên khỏe mạnh lại cao ráo.

Trong tay cầm súng đồ chơi chĩa về phía Tô Tiểu Hoa.

Viên đạn đồ chơi từ bên trong bắn ra.

Tô Tiểu Hoa bị đau.

Gần đó cũng có một vài đồng bọn của tiểu mập mạp, vừa cười vừa ném sỏi vào Tô Tiểu Hoa.

"Đồ chân ngắn, còn không mau đi xuống! Ha ha ha ha ha."

Tiểu mập mạp kia chắc là đại ca của những đứa trẻ đó.

Khi nó nói, bọn nhóc đều phụ hoạ.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Môt trong những viên đạn đồ chơi đã bắn trúng mặt Tô Tiểu Hoa.

Chỗ đó nhanh chóng liền đỏ.

Tô Tiểu Hoa hai mắt đỏ hoe

"Ngươi!"

Tiếp theo, nó xuống khỏi xích đu.

Đánh về phía tiểu mập mạp.

Không ngoài ý muốn, vóc dáng nhỏ bé của Tô Tiểu Hoa bị hạ gục trong tích tắc.

"Ngươi khi dễ người!"

Tiểu bá vương ném súng lục.

"Ta chính là muốn đánh ngươi!"

Nói xong liền đè Tô Tiểu Hoa ra đánh.

Nhưng không biết từ chỗ nào xuất hiện một bàn tay.

Nắm lấy quần áo của tiểu bá vương.

Tức khắc tiểu mập mạp kia bị quăng ra ngoài.

Tiểu mập mạp không phản ứng kịp, mông bị tiếp đất.

Tô Cổ cúi đầu, nhìn súng đồ chơi rơi trên mặt đất.

Hắn chưa từng chơi qua.

Tô Cổ cầm lấy, tò mò nghịch một lúc.

Tiếp đó giơ súng đồ chơi lên, nhắm vào tiểu mập mạp kia.

Cười thực ác liệt.

Thịch thịch thịch.

Viên đạn đồ chơi phóng ra.

Đặc biệt nhằm vào mặt tiểu mập mạp.

Tiểu mập mạp muốn chạy, nhưng lại bị thứ gì đó vướng vào chân mình.

Nhìn xuống, thế nhưng là một con rắn.

Tiểu mập mạp sợ tới mức mặt trắng bệch, oa một tiếng liền khóc.

Tô Cổ nghe tiếng khóc, cũng không dừng lại chút nào.

Thịch thịch thịch tiếp tục bắn cho đến khi hết đạn.

Tô Cổ cảm thấy nhàm chán, duỗi tay ném khẩu súng sang một bên.

Không nghĩ tới lại rơi trúng vào đùi tiểu mập mạp.

Tiểu mập mạp tưởng là rắn cắn, liền ngất xỉu.

Tô Tiểu Hoa đứng dậy, vỗ vỗ bụi.

Chạy tới, nói

"Hừ!"

Tuy không giúp được gì, nhưng nhìn khí chất Tô Tiểu Hoa cứ như nó góp công nhiều nhất vậy.

Tiểu Hồng trườn đến trước mặt Tô Tiểu Hoa.

Nâng đuôi lên, bang một cái đánh vào cẳng chân nó.

"Tê tê tê tê tê"

Vô dụng, thế mà bị một đứa trẻ nhân loại khi dễ.

Tiểu Hồng trợn to mắt nhìn Tô Tiểu Hoa, sau đó trườn đến cổ tay Cô Tổ, quấn quanh ở đó.

Tô Cổ

"Tô Tiểu Hoa, về sau nếu không đánh lại được thì phải chạy, biết chưa?"

Tô Tiểu Hoa do dự

"Ký chủ nói, nếu chạy thì lần sau kẻ xấu nhìn thấy ngươi sẽ còn khi dễ tiếp."

Tô Cổ hừ lạnh

"Nên ngươi định đối chọi cùng tiểu mập mạp, ngươi đánh thắng?"

Tô Tiểu Hoa héo bẹp, nó đánh không lại.

Tô Cổ

"Đánh không lại liền chạy, tìm người có thể đánh bại được hắn."

Tiểu Hồng xen mồm

"Tê tê tê tê tê"

Có thể tìm ta, hoặc là tìm Cổ Vương.

Cổ Vương là lợi hại nhất.

Khẳng định có thể hạ gục được tất cả bọn họ.

Những người khác từ khi nhìn thấy một con rắn quấn quanh đùi tiểu mập mạp, đã sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi.

Tô Cổ ra tiếng

"Đi thôi."

Tô Tiểu Hoa ngẩng đầu

"Đi chỗ nào?"

"Phát huy tác dụng của ngươi."

Tô Tiểu Hoa mờ mịt.

Tác dụng?

Nó có tác dụng gì?

Tô Cổ tìm một trung tâm thương mại, đứng ở một chỗ viết một tấm biển.

"Véo mặt một cái, 100 tệ."

Viết xong liền đặt dưới chân Tô Tiểu Hoa.

Bởi vì Tô Cổ cùng Tiểu Hồng vừa mới cứu Tô Tiểu Hoa, thế nên Tô Tiểu Hoa rất ngoan ngoãn nghe lời.

Tuy rằng, nó còn chưa hiểu rốt cuộc muốn làm gì.

Cho đến ba giờ sau.

Tô Tiểu Hoa che mặt mình lại,

Nước mắt lưng tròng

"Đau."

Những người phụ nữ đó sờ, véo, xoa, còn chụp ảnh chung với nó.

Thậm chí còn hôn nó nữa.

Cuối cùng cũng không biết mặt bị hôn đỏ hay bị xoa đỏ.

*****

Edit: hhhhhh

Beta ; Tinh Niệm

Dù sao thì vẫn đau.

Tô Cổ tìm cái túi màu đen đựng rác, lấy một xấp tiền bỏ vào đó.

Ân, thu hoạch không tồi.

Có một người giàu nhìn Tô Tiểu Hoa đáng yêu, trực tiếp cho 5000 tệ.

Làm cho một buổi tối liền kiếm được một vạn.

Tô Cổ nhìn Tô Tiểu Hoa, vừa suy tư vừa sờ lên đầu Tiểu Hồng.

Vốn dĩ Tiểu Hồng đang an ổn ghé vào tay Tô Cổ, giật mình một cái.

Tô Cổ

"Tiểu Hồng"

"Tê tê tê tê tê??"

Ngươi muốn làm gì??

"Khi nào có thể tu luyện thành người, ngươi có thể cùng Tô Tiểu Hoa kiếm tiền."

Nói nói, Tô Cổ có chút tiếc nuối

"Với bộ dạng ngốc ngếch này của ngươi, nếu có tu luyện thành người cũng không được ai yêu thích."

Tiểu Hồng vừa nghe, tức giận há mồm cắn vào tay Tô Cổ.

Tô Cổ không đau không ngứa.

Một chút phản ứng cũng không có.

Xoa mặt Tiểu Hoa lên tiếng

"Đi, đưa ngươi đi mua kem."

Nửa giờ sau.

Hai người mua được ba cây kem bước ra khỏi trung tâm thương mại.

Tô Cổ cầm trên tay hai cây, một cho mình một cho Tiểu Hồng.

Tô Tiểu Hồng xoay quanh một cây trong đó, liếm từng chút một.

Tiểu Hoa mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt.

Ăn ăn.

Hai người một rắn định trở về bệnh viện, bởi vì cách xa, chuẩn bị đi đường tắt.

Vừa mới đặt chân vào, đột nhiên xuất hiện một hố đen.

Chỉ nghe một tiếng động lớn ầm một tiếng vang lên.

Làm que kem Tiểu Hồng đang ăn rơi xuống đất.

Tiểu Hồng nhìn que kem của mình.

Ngây người một lúc.

Đồ ăn của ta!!!!!

Tiểu Hồng thực tức giận, từ trên người Tô Cổ bò xuống.

Trườn tới chỗ cái hố đen như mực kia.

Ba phút sau.

"Tê tê tê tê tê!!!!"

Cứu mạng! Cứu mạng!!!!

Thanh âm Tiểu Hồng trở nên sắc nhọn.

Tô Cổ nhíu mày

"Biến to!"

Đảo mắt, ầm một tiếng, Tiểu Hồng trở nên to hơn.

Lần này, Tiểu Hoa cùng Tô Cổ thấy rất rõ.

Nhưng chỉ có mỗi đầu của Tiểu Hồng lộ ra ngoài.

Cơ thể nó hình như bị hút vào trong.

Tô Cổ giơ tay đóng băng hố đen lại.

Rốt cuộc, xem như bảo vệ được đầu của Tiểu Hồng không bị hút vào.

Tô Cổ

"Còn sống không?"

Tiểu Hồng gật gật đầu

"Tê tê tê tê tê"

Có thứ gì đó đang cố nghiền nát ta.

Đáng tiếc, thân thể Tiểu Hồng đã trải qua ngàn năm rèn giũa, rất cứng.

Đao kiếm, súng, gậy, đạn cháy cũng không thể nào tổn thương tới nó.

Tiểu Hoa nhắm mắt lại, dậm chân tại chỗ.

Sợ tới mức run rẩy!

Cuối cùng, nó liền gọi

"Ký chủ! Mau tới!!"

Giojng nói non nớt vang lên.

Chỉ mới dùng ý thức liên hệ với Tô Yên được ba giây xong liền bị cắt đứt.

Tiểu Hoa ngồi xổm xuống, lau mồ hôi trên đầu.

"Chị ấy sắp tới rồi."

Tiểu Hồng nghe thấy Tô Yên sắp tới, lập tức thả lỏng.

Sau đó nhìn xung quanh tìm que kem của mình.

Tô Cổ tới gần, nhét que kem đang ăn dở vào miệng Tiểu Hồng.

Tô Cổ quan sát cẩn thận.

Băng đang nhanh chóng bị tan ra.

Không kiên trì được lâu nữa.

Tiểu Hồng vừa mới vui vẻ ăn hết que kem.

Liền phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê"

Đuôi đau, có cái gì đó đang cắn ta.

Tô Cổ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chỗ đó.

Cái hố đen kia giống như một làn khói.

Cảm giác của Tô Cổ từ trước đến nay luôn nhạy bén.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Nhưng cái hố đen này có một cỗ hơi thở nó chưa từng cảm nhận được bao giờ.

Ngay cả ở trên người của Tô Yên cùng nam nhân kia cũng chưa từng có.

Xa lạ, nguy hiểm, làm người lạnh cả sống lưng.

Mắt thấy băng ở trên đám sương mù sắp tan ra, nó đang cố chuyển động lại lần nữa

Tô Cổ duỗi tay, lại tiếp tục đóng băng đám sương mù kia.

Hai bên đối nghịch nhau.

Nước trên mặt đất càng ngày càng nhiều.

Băng vừa mới ra liền bị tan chảy.

Liên tục như vậy đến nửa giờ sau, Tô Cổ nhíu mày, sắc mặt tái nhợt.

Từ lúc thành con người đến nay, đây là lần đầu tiên hắn tiêu hao nhiều sức mạnh như vậy.

Rốt cuộc vẫn có chút không thích ứng.

Dần dần, mày Tô Cổ càng nhíu chặt.

Không đúng, đám sương đen kia, hình như đang hấp thụ sức mạnh của hắn.

Tô Cổ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang mất dần đi.

Rốt cuộc đây là thứ gì?

Tô Cổ bị sương đen kia kéo lại gần.

Tiểu Hoa thấy không ổn.

Vội vàng chạy đến trước mặt Tô Cổ, ôm chặt chân hắn.

Non nớt nói

"Hừ! Chờ một lát chị ta tới, đánh ngươi đến một hơi cũng không còn!"

Tiểu Hoa vừa nói vừa sốt ruột.

Ký chủ sao vẫn chưa tới a?

Nếu còn không tới, bọn họ sẽ bị hố đen này hút vào bên trong mất.

Chỉ thấy trong hẻm nhỏ liền xuất hiện hai vết kéo thật dài.

Đó là dấu chân của Tô Cổ, hắn đã bị hút đến bên cạnh sương đen.

Tiểu Hoa càng nhìn càng nôn nóng.

Mắt thấy sắp bị hút vào.

Nhịn không được ngẩng đầu gọi

"Ký chủ! Chị tới mau đi!!"

Vừa nói xong.

Tô Cổ liền thấy bả vai mình bị một lực cường đại túm lấy.

Tiếp theo, phanh!

Hắn bị kéo ra phía sau, một cô gái nhỏ nhắn mặc đồng phục bệnh nhân xuất hiện trước mặt mọi người.

Tiểu Hoa mắt sáng ngời

"Ký chủ!"

Tô Cổ

"Chị, Tiểu Hồng đang bị nuốt vào trong."

Tô Yên nhìn hố đen kia, lại nhìn cái đầu to ở bên ngoài của Tiểu Hồng.

"Tê tê tê tê tê ***"

Yên Yên, cái đuôi bị cắn.

Tô Yên duỗi tay tới gần.

Một tay bắt lấy hố đen kia, một tay nắm lấy đầu Tiểu Hồng.

Dùng sức kéo ra ngoài.

Tiểu Hồng cảm thấy mặt mình rất đau.

Như sắp bị bóp nát.

"Tiểu Hồng, thu nhỏ"

Tô Cổ ra tiếng

Tiểu Hồng xẹt một tiếng, nhanh chóng trở nên nhỏ bé.

Dường như cái hố đen kia vẫn chưa phản ứng kịp.

Trong nháy mắt, lạch cạch, Tiểu Hồng liền bị kéo ra ngoài.

Cái đuôi nó sưng lên như cái bánh bao.

Tiểu Hồng bay thành một hình cung, rồi rơi vào lòng bàn tay Tô Cổ.

Nó ôm đuôi,

"Tê tê tê tê tê ***"

Cổ Vương, đuôi đau.

Sau đó vươn lưỡi rắn đỏ tươi đi liếm đuôi mình.

Tô Cổ nhìn Tô Yên đứng trước hố đen mà vẫn chưa bị hút vào.

Hắn ôm Tiểu Hồng đi đến, muốn tìm hiểu rốt cuộc là làm sao.

Chỉ là hắn vừa mới tiến hai bước, liền nhanh chóng cảm nhận được một lực hút đang kéo mình.

Tô Cổ tức khắc dừng lại.

Cổ Vương

"Chị, sao em chưa từng thấy chuyện kỳ lạ như vậy?"

Tô Yên nhìn hố đen trong tay.

Nghiêm túc nói

"Minh giới."

Vừa dứt lời.

Từ trong hố đen có thứ bay ra ngoài.

Một làn sương xám toả ra trong không khí.

Đảo mắt, hố đen kia chậm rãi biến lớn.

Cuối cùng biến thành một người mặc áo choàng đen che kín người, đeo mặt nạ màu đen.

Giọng nói lạnh lùng

"Giao đồ ra đây, ta sẽ tha tội chết cho các ngươi."

Giọng điệu của kẻ trên cao, không coi ai ra gì.

—-

Huhu nhà ta lỗi mạng giờ mới up đc á 😭😭😭😭

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)