Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 185

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 185
Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ nói hắn có thể đánh xe ngựa, Tô Yên thật sự cho rằng hắn làm được.

Cho đến khi Tô Cổ đánh ngựa chạy như điên khắp nơi trong rừng, đến nỗi Tiểu Hồng phải nôn ra vì choáng váng.

Tô Yên mới biết được, hóa ra Tô Cổ nói đánh ngựa, chỉ là đơn thuần làm ngựa chạy đi, còn chạy đi đâu thì hắn chịu.

Mấy ngày đầu, đoàn người còn chưa ra được trấn nhỏ này.

Sau đó Tô Cổ dần dần quen thuộc, nắm giữ được phương pháp.

Ba ngày sau mới bắt đầu hành trình đi đến võ lâm đại hội.

Tiểu Hồng héo héo ghé vào góc nào đó trong xe ngựa.

Mặt rắn vàng như nến.

Chỉ kém đem mật nhổ ra.

Một lần đi này dài hơn nửa tháng.

Dọc theo đường đi, ngoại trừ gặp phải một đám cường đạo thiếu chút nữa bắt Hoa Vô Khuynh đi, thì cũng không phát sinh đại sự gì.

Vì sao nói đám cường đạo kia thiếu chút nữa bắt Hoa Vô Khuynh đi?

Chuyện xảy ra là vào ngày thứ năm sau khi bọn họ xuất phát.

Ngày đó, thời tiết nóng bức.

Tới giữa trưa, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận tiện ăn chút gì đó.

Mấy ngày này mọi việc đều được phân công tương đối rõ ràng.

Tô Cổ đi tìm mồi làm mấy món ăn hoang dã, Tô Yên phụ trách nấu nướng.

Mà Hoa Vô Khuynh phụ trách thành thành thật thật ngồi ngốc một chỗ.

Thỉnh thoảng đi múc nước, hái một ít trái cây tới ăn.

Tô Yên sợ hắn xảy ra việc ngoài ý muốn, còn cố ý để Tiểu Hồng đi theo hắn.

Nơi này rừng núi hoang vắng, cũng sẽ không có chuyện lớn gì.

Vừa lúc thích hợp cho hắn rèn luyện.

Vào ngày đó, mọi người vẫn phân nhau là làm việc.

Tô Cổ đi tìm mồi, Tô Yên chuẩn bị đồ để nấu nướng.

Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật đi tìm trái cây ăn.

Bởi vì có Tiểu Hồng dẫn đường, cho nên mỗi lần chỉ cần đi theo Tiểu Hồng, hắn đều có thể tìm được trái cây.

Nhưng hôm đó Tiểu Hồng mang Hoa Vô Khuynh đi rất xa mà không tìm được trái cây.

Cứ đi mãi, liền đi lên đường lớn.

Vừa lúc gặp được một đám cường đạo nằm vùng đánh cướp ở ven đường.

Nếu là bình thường, gặp được loại hàng này trên đường, những cường đạo đó cũng sẽ không liếc một cái.

Cố tình lúc này đây lại gặp được Hoa Vô Khuynh.

Gía trị nhan sắc cao, bộ dáng còn ngốc nghếch dễ lợi dụng.

Nên đám cường đạo đó làm chuyện càng không có gì cố kỵ.

Đầu lĩnh cường đạo liếc mắt một cái liền nhìn trúng Hoa Vô Khuynh.

Thế cho nên trực tiếp nhảy ra ngoài, đám huynh đệ theo phía sau.

Nhanh chóng vây quanh Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh sửng sốt.

Nhìn trái phải những người đang vây quanh mình.

Hắn nhíu mày

"Các ngươi chặn đường ta."

Hắn còn muốn đi tìm trái cây.

Tìm xong trái cây còn phải đi về bồi Yên Yên.

Trên mặt đầu lĩnh cường đạo có một vết sẹo, nhìn qua phi thường dữ tợn.

Hắn lộ ra tươi cười, bộ dáng kia, đừng nói là hòa ái dễ gần, mà hung ác đến nỗi dọa hài tử phát khóc.

"Vị quan nhân này muốn đi đâu a?"

Hoa Vô Khuynh

"Tìm trái cây."

Cường đạo đầu lĩnh cười ha ha

"Trái cây? Việc nhỏ như vậy sao lại phiền tiểu mỹ nhân động thủ?"

Nói xong, tên đầu lĩnh vung bàn tay lên

"Còn không mau đi tìm trái cây cho mỹ nhân ăn?!"

Vừa dứt lời, Tiểu đệ đi theo phía sau động tác nhất trí chạy vào trong rừng.

Hoa Vô Khuynh cũng không nghĩ tới đột nhiên có người nguyện ý giúp mình tìm trái cây.

Vốn dĩ muốn bước chân đi, nhưng lại dừng lại.

Đứng ở chỗ đó, chờ bọn họ tìm trái cây trở về.

Tiểu Hồng vốn là muốn cắn bọn họ.

Nhưng nó phát hiện, bọn họ không có địch ý với Hoa Vô Khuynh.

Chỉ là muốn giúp tìm trái cây cho hắn.

Đây là có ý tứ gì?

Là muốn hắn?

Nhưng, nhưng hắn là nam a.

Bởi vì vấn đề nghiêm trọng khó nghĩ này.

Tiểu Hồng quyết định trở về hỏi Yên Yên một chút nên làm cái gì bây giờ.

Tiểu Hồng không chút do dự trở lại đường cũ.

Đương nhiên, suy xét đến vấn đề an toàn của Hoa Vô Khuynh, Tiểu Hồng quyết định dùng tốc độ nhanh hơn.

Kết quả là trong chốc lát liền không thấy thân ảnh nó đâu.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng thở hổn hển chạy đến trước mặt Tô Yên, nói tiền căn hậu quả một lần.

Tô Yên vừa nghe liền buông thịt nướng trong tay xuống.

Lên tiếng

"Dẫn đường, đi tìm hắn."

Tiểu Hồng nỗ lực gật đầu

"Tê tê tê tê tê"

Được, Yên Yên.

Nói xong, Tiểu Hồng đi phía trước.

Đại khái là nó chạy quá chậm.

Tô Yên lên tiếng

"Biến lớn một chút."

Thân thể Tiểu Hồng run run, phanh một chút từ nhỏ gầy như ngón tay út, nháy mắt biến lớn thô to giống một cánh tay người.

Uốn lượn thân hình chữ S đi tới.

Lại nói tới Hoa Vô Khuynh bên kia.

Không đến một lát sau, trái cây đã được gom tới, còn gom được không ít.

Hắn duỗi tay nhận trái cây.

Tên đầu lĩnh kia tay ôm trái cây lùi sau một bước, cười phá lệ sắc tình.

"Tiểu mỹ nhân, trái cây có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ca ca hôn một cái."

Hoa Vô Khuynh nghe xong, lên tiếng

"Trái cây, đưa đây."

Mày hắn dần dần nhăn lại, khẩu khí hoàn toàn bất đồng với vừa rồi.

Người này nói thật nhiều.

Nghe thực phiền.

Hắn còn phải đi về tìm Yên Yên.

Đầu lĩnh cường đạo kia sửng sốt một chút.

Sau đó cười cực kỳ lớn tiếng

"Còn hét?! Vẫn là tiểu mỹ nhân có tính cách, ta thích ha ha ha ha ha."

Tiếng cười từ nơi này truyền đi rất xa.

Tầm mắt Hoa Vô Khuynh vẫn không rời khỏi trái cây.

Tiếp theo, cường đạo muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi, tiến lên phía trước

"Tiểu mỹ nhân, trái cây ngươi muốn ở ngay chỗ này, là tự mình lấy, hay là để ca ca đưa đến trong lòng ngươi?"

Nói xong, tên đầu lĩnh nháy nháy mắt, phóng điện với Hoa Vô Khuynh.

Lúc này, lá cây run rẩy.

Sau đó có tiếng cười sang sản vang vọng trong rừng cây

"Ha ha ha ha ha ha ha, hiện giờ cường đạo lại đi làm hái hoa tặc."

Nhóm cường đạo tức khắc cảnh giác lên.

"Ai?!"

" Thẩm mỗ đi ngang qua, thật là nhìn không được."

Thanh âm kia phảng phất gần trong gang tấc, lại cố tình nhìn không thấy người.

Đầu lĩnh cường đạo nhìn khắp nơi xem xét địch nhân.

Hoa Vô Khuynh duỗi tay, lập tức liền đoạt lại trái cây trong lòng tên kia, dùng quần áo bao lấy.

Lấy được trái cây, hắn phải đi về tìm Yên Yên.

Mà một màn này rơi vào trong mắt của Thẩm Thiên đang đứng trên nhánh cây.

Trong mắt hắn hàm chứa ý cười, mặc một thân cẩm y tơ lụa, tay cầm quạt xếp từ trên bầu trời bay xuống dưới.

"Vị mỹ nhân.... công tử này, thật sự thú vị."

Hoa Vô Khuynh mí mắt cũng không buồn nâng lên.

Chỉ là nhìn kỹ trái cây trong tay mình.

Đối với người đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn giải vây cho hắn -Thẩm Thiên, phảng phất như không thấy gì.

Tươi cười trên mặt Thẩm Thiên cứng lại.

Hắn sống tới bây giờ, lần đầu tiên bị người làm lơ hoàn toàn như vậy.

Đầu lĩnh cường đạo vừa thấy người tới võ công lợi hại như vậy, tức khắc liền miệng cọp gan thỏ.

Ra tiếng

"Nơi này không có chuyện gì liên quan tới ngươi! Thức thời liền tức tốc rời đi, cẩn thận gia gia ta ra tay không có mắt!!"

Thẩm Thiên trong tay phe phẩy quạt xếp một phen, mày nhíu lại, rất là lỗi lạc.

Hắn nói

"Hử? Ta đây hôm nay muốn đích thân thử xem!"

Giọng nói vừa dứt, Thẩm Thiên tức khắc cùng đám cường đạo này dây dưa đánh đấm.

Kỳ thật, ngày thường Thẩm Thiên cũng coi như văn nhã.

Khinh công hắn cực tốt nhưng công phu đánh nhau lại kém một ít.

Hiếm khi chủ động khơi mào chiến tranh.

Lúc này đây, đại khái là vì vị mỹ nhân bên cạnh này kích động tới lòng hiếu chiến.

Lại còn là người đầu tiên không cho hắn mặt mũi như vậy.

Hắn liền cố ý muốn ở trước mắt tiểu mỹ nhân thể hiện một chút, để hắn nhìn xem mình có bao nhiêu lợi hại.

Chỉ là đáng tiếc, khi hắn cùng cường đạo giao chiến kịch liệt.

Tiểu mỹ nhân đứng ở chỗ đó, mí mắt cũng chưa động.

Liên tiếp nhìn chằm chằm trái cây trong lồng ngực mình, sau đó nhìn chung quanh.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Rốt cuộc vào ngay lúc hắn sắp đánh bại tên thủ lĩnh.

Liếc mắt qua, liền thấy tiểu mỹ nhân đôi mắt sáng ngời đang nhìn về phía hắn.

Thẩm Thiên đang muốn kéo quạt xếp ra nói mấy câu làm màu.

Chỉ thấy tiểu mỹ nhân hô một tiếng

"Yên Yên!"

Tiếp theo, tiểu mỹ nhân lập tức lướt qua hắn, chạy về một bên khác.

Hơn nữa còn gắt gao ôm chặt một nữ tử.

Thẩm Thiên

"······"

Phịch một tiếng.

Một lần thất thần, bị cường đạo bắt được cơ hội.

Bị ăn một chưởng.

Thẩm Thiên khí huyết quay cuồng, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.

Hắn dùng một chân đá cường đạo ra.

Lần này thực tức giận, thế cho nên dùng mười thành công lực.

Trực tiếp đá tên kia ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Tô Yên thấy Hoa Vô Khuynh không có việc gì, lực chú ý lúc này mới chuyển dời đến trên chiến trường.

Mà Hoa Vô Khuynh lại thấy Yên Yên đang quan tâm chuyện khác, liền rất muốn kéo lực chú ý của Yên Yên trở về.

Hắn lên tiếng

"Yên Yên, xem, trái cây."

Hắn thực vui vẻ cho Tô Yên xem trái cây.

Tô Yên gật đầu

"Rất lợi hại."

Hoa Vô Khuynh nghe thực vui vẻ.

Tuyệt nhiên im bặt không nhắc tới việc trái cây này kỳ thật là do cường đạo tìm đến, hơn nữa là hắn thừa dịp lúc người ta không chú ý mà đoạt lấy.

Tô Yên hỏi

"Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát, do dự có nên nói cho Yên Yên hay không.

Cuối cùng, vẫn là cúi đầu thành thật nói

"Vừa mới có người ngăn ta lại, kêu ta là mỹ nhân. Ta không thích. Nhưng là hắn nói hắn có thể kiếm trái cây cho ta."

Nói đến chỗ này, Hoa Vô Khuynh có chút khẩn trương.

Sợ Tô Yên biết trái cây không phải do chính hắn tìm sẽ thất vọng.

Nhưng xem biểu tình Tô Yên không thay đổi, hắn lại tiếp tục nói

"Sau khi tìm được trái cây, người kia hỏi ta là muốn chính mình lấy hay là hắn tặng cho ta. Sau đó, ta liền lựa chọn tự mình lấy lại đây. Lúc sau bọn họ liền đánh nhau rồi."

Hoa Vô Khuynh thực thành thật trình bày sơ lược một phần sự thật.

Yên Yên nói không thể trộm đồ vật, lấy đồ vật của người khác phải được người ta cho phép.

Vậy, trái cây này là người nọ tự mình nói muốn cho hắn, như vậy là có thể lấy rồi.

Hoa Vô Khuynh cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát.

Thấy mình không có phạm sai lầm.

Sau đó liền lập tức thẳng sống lưng.

Gắt gao ôm Tô Yên.

Một bên dùng thanh âm thực ủy khuất nói

"Bọn họ đánh nhau, thiếu chút nữa đã đánh tới ta."

Ân, thiếu chút nữa đánh tới.

Cũng chính là, chuyện gì đều không có.

Tiểu Hoa nghe Hoa Vô Khuynh đại nhân dùng từ.

Cảm thấy thực thần kỳ.

Chẳng lẽ giả vờ đáng thương là kỹ năng là trời sinh, mà không phải là do hoàn cảnh tạo thành sao?

Vô khuynh đại nhân hiện tại dù có là tên ngốc cũng biết lợi dụng ưu thế, tự mình tranh thủ sự chú ý cùng đồng tình của ký chủ??

Tô Yên vỗ vỗ sống lưng hắn xem như an ủi.

"Nếu không có việc gì liền trở về ăn cơm đi."

Dứt lời, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu lên, sau đó cao hứng gật gật đầu

"Được"

Đối với hai người đang đánh phía sau, từ đầu đến cuối Hoa Vô Khuynh đều không có để vào trong mắt.

Thậm chí cảm giác tồn tại của hai người kia còn không bằng Tiểu Hồng nữa.

Thẩm Thành đứng ở trên đường lớn, nghe tiểu mỹ nhân nói chuyện từ đầu tới đuôi.

Có chút dở khóc dở cười.

Vốn dĩ cho rằng chính mình dù không phải anh hùng cái thế gì, cũng ít ra là người tốt gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Kết quả tới miệng tiểu mỹ nhân, hắn thế nhưng là người rảnh rỗi không có việc gì đi tìm người xấu.

Cái này làm cho Thẩm Thiên có chút vô pháp tiếp thu.

Giao đấu nửa ngày, kết quả đều là làm chuyện vô nghĩa.

Tay ăn chơi giang hồ Thẩm Thiên thế nhưng cũng có thời điểm vấp phải trắc trở.

Chuyện này nếu là để những người giang hồ nghe được còn không phải là cười đến rớt răng sao?

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Trong mắt Hoa Vô Khuynh chỉ có Tô Yên, nhưng Tô Yên lại có thể nhìn ra mọi chuyện.

Đại khái là Hoa Vô Khuynh gặp cường đạo, được hiệp khách này ngẫu nhiên đi ngang qua ra tay cứu giúp.

Còn trái cây trong tay Hoa Vô Khuynh...

Đại khái là cường đạo muốn sử dụng nó để làm mồi bắt hắn.

Không nghĩ tới bắt gà chẳng được mà còn mất một nắm gạo.

Tô Yên lên tiếng

"Đa tạ hiệp khách ra tay cứu giúp."

Thẩm Thiên nghe đến câu cảm tạ, trong lòng cân bằng chút.

Hắn ha ha cười, nói

"Nào có nào có, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, vô luận là ai đều sẽ làm như vậy."

Nói xong, Thẩm Thiên chưa từ bỏ ý định, liền muốn lại đây lân la làm quen cùng tiểu mỹ nhân.

Sau đó, chỉ nghe tiểu mỹ nhân lên tiếng

"Yên Yên, đói bụng. Chúng ta khi nào đi ăn cơm?"

Tô Yên dỗ dành một câu

"Bây giờ liền đi."

Nói xong với Hoa Vô Khuynh, Tô Yên ngẩng đầu

"Cáo từ, có duyên gặp lại."

Thẩm Thiên bước chân cứng lại ở đằng kia.

Trên mặt tươi cười cũng cứng lại rồi.

Một chốc hắn cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Chỉ đành ôm quyền

"Tại hạ Thẩm Thiên, khó được cùng hai vị hợp ý, muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu."

Tô Yên ra tiếng

"Ta tên Tô Yên."

Thẩm Thiên cười gật gật đầu

"Tô cô nương."

Nói xong, hắn liền nhìn về phía Hoa Vô Khuynh

"Vị này chính là...."

Nói một nửa, Tô Yên chặn đứng

"Hôm nay có chút không tiện, nếu là ngày sau có duyên, chúng ta tái kiến, cáo từ."

Đã nói ra lời này, Thẩm Thiên cũng không nói cái gì nữa.

Đáng tiếc nhất chính là tiểu mỹ nhân còn chẳng chịu liếc hắn một cái.

Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh đi rồi.

Thẩm Thiên nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, hoàn toàn biến mất ở trước mắt, thở dài cười lắc đầu.

Sau đó cũng tiếp tục lên đường của mình.

Hy vọng bọn họ có duyên gặp lại.

Lúc đó, hắn nhất định phải nói cùng mỹ nhân kia nhiều thêm hai câu.

Thẩm Thiên cũng có giá trị nhan sắc cao, võ công lợi hại, hơn nữa tiến thối có độ, lại có khiếu hài hước.

Cho nên nam nữ đều ăn.

Trên cơ bản nam nhân gặp qua Thẩm Thiên đều sẽ trở thành hảo huynh đệ, nữ tử thì toàn lưu tâm ái mộ.

Đây cũng là ngọn nguồn danh hiệu tay ăn chơi giang hồ của Thẩm Thiên.

Lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu chạm vào cái đinh này.

Trong lòng sao có thể cam nguyện?

Thậm chí còn có điểm càng cản càng hăng, sinh tâm tư nhất định phải cùng tiểu mỹ nhân kia kết bạn một phen.

Chờ Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh trở lại chỗ nghỉ tạm.

Tô Cổ đã đặt thịt nướng trên lửa.

Động tác nhìn qua cũng khá quen tay.

Tô Yên đặt trái cây được Hoa Vô Khuynh ôm ở trong nước súc rửa một chút.

Đưa cho Hoa Vô Khuynh.

Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn Tô Yên, ra tiếng

""Yên Yên, ta lợi hại hay không?"

Tô Yên bị lời này hỏi kẹt.

Lợi hại hay không?

Ân, rất lợi hại.

Dù sao không phải ai cũng có thể làm chuyện "tay không bộ bạch lang"* này.

*Ý chỉ được lợi mà không tốn một chút công sức nào.

Nàng gật đầu

"Lợi hại."

Hoa Vô Khuynh thật cao hứng.

Mà Tiểu Hoa cũng thu nhỏ thân thể, ôm một quả trái cây cắn giòn tan.

Nó chỉ là thân thể nhỏ.

Nhưng sức ăn lại nhiều.

Nuôi một con rắn như Tiểu Hồng, đại khái tương đương với nuôi một con lợn 200 cân.

Tiểu Hồng ăn đồ vật, chính là cái gì cũng không chừa.

Không có thứ nào nó không dám ăn.

Tiểu Hoa nhìn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, non nớt hỏi

"Ký chủ, trái cây ăn ngon không?"

Tiểu Hoa bất thình lình đặt vấn đề làm Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

"Có phải cũng muốn ăn hay không?"

"Ân ân ân"

Thân là một cái thống tử, nó lại không nghĩ trợ giúp ký chủ kiến công lập nghiệp, mà hiện tại chỉ cân nhắc như thế nào đi ra ngoài ăn cái gì đó.

Tiểu Hoa nãi thanh nãi khí thỉnh cầu

"Ký chủ, chờ đến vị diện tiếp theo, Tiểu Hoa biến thành người, ký chủ có thể mang theo Tiểu Hoa đi ăn ngon hay không?"

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên

"Nếu em có thể biến thành người rồi lại nói."

Lúc trước chính là thành người máy.

Chuyện khác không làm, lại dạy Quân Vực xem phim cấm.

Qua cơm trưa.

Đoàn người liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Thời điểm lên xe, Tô Cổ liếc Hoa Vô Khuynh một cái.

Không biết có phải hắn ảo giác hay không, hắn cảm giác Hoa Vô Khuynh càng ngày càng nguy hiểm chút.

Tô Cổ suy nghĩ cái gì, Hoa Vô Khuynh đương nhiên là không biết.

Vừa lên xe liền ôm Tô Yên ngủ.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào Hoa Vô Khuynh dưỡng thành thói quen ngủ trưa.

Thậm chí mới qua chốc lát mà hắn đã ngủ rồi.

Hiện tại, ăn no không sai biệt lắm, hắn ngã vào trong lòng Tô Yên, trong chốc lát liền ngủ rồi.

Chỉ là một giấc này Hoa Vô Khuynh ngủ không quá an ổn.

Vẫn luôn cau mày.

Như thế, một ngày đánh xe liền qua mau.

Lại qua bảy ngày.

Bọn họ rốt cuộc tới trấn Trường Phong.

Tô Cổ chỉ vào đường núi phía trước.

"Yên Yên, đi qua ngọn núi này, chúng ta liền đến trấn Trường Phong."

Tô Yên gật đầu.

"Được, tìm chỗ nghỉ ngơi một chút."

Đoàn người ngừng lại.

Tô Cổ từ trên xe ngựa nhảy xuống, lên tiếng

"Yên Yên, phía trước có một sạp trà."

Tô Yên từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Tô Cổ dắt ngựa đi vào sạp trà trước mặt.

Quán trà giản dị, một cái nhà tranh, bàn trà lộ thiên, phía trước cắm một cái cây gậy trúc mặt trên treo một cái vải bố trắng có chữ " Trà".

Lão bản trong tay nắm khăn lông xoa xoa trên đầu, cười nói

"Khách quan ở chỗ này uống nước trà rồi nghỉ chân một chút?"

Tô Yên gật gật đầu.

"Ân"

Lão bản thực cần mẫn, vội vàng lau khô một bàn, mời Tô Yên ngồi xuống.

Nhìn kiếm Tô Yên nắm trong tay, cười nói

"Cô nương là đi đến trấn Trường Phong tham gia võ lâm đại hội sao?"

Tô Yên gật đầu

"Sao ông biết?"

Lão bản kia cười gật đầu, rất là tự hào nói

"Đây là lộ trình duy nhất đi tới trấn Trường Phong. Nửa tháng gần đây, giang hồ hiệp khách lui tới cực kỳ nhiều, ta tuy không phải người giang hồ, nhưng cũng biết chút tin tức."

Nghe xong, Tô Yên gật gật đầu.

Tiếp đó, Tô Cổ ngồi xuống đối diện Tô Yên.

Lão bản lên tiếng

"Nhị vị khách quan, trừ bỏ nước trà còn gọi thêm chút cái gì ăn không?"

Tô Cổ nghe được có đồ ăn, ngẩng đầu lên

"Có hoa quế tô* không?"

*

<img alt="Lão bản nghe lắc lắc đầu" src="em. wattpad/1942e7884ddbf692447f6550c01ba9fd28a16a41/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f725362366462546b3058467674413d3d2d3935373939333937352e313633616431636566356136353935343335343935323735303839372e6a7067">

Lão bản nghe, lắc lắc đầu

"Vị tiểu công tử này, tiểu nhân nơi này là cái sạp trà, chỉ có cơm canh đạm bạc."

Lão bản kia gãi gãi đầu, cười giải thích nói.

Tựa hồ là cảm thấy tiểu công tử xuất thân phú quý, vẫn chưa tới những nơi như là sạp nhỏ giản dị này.

Nghĩ như vậy, hắn vội vàng lại lau cái bàn này một lần, phải sạch sẽ một chút.

Tô Yên lên tiếng

"Có những đồ ăn gì?"

"Mì Dương Xuân, còn có thịt bò kho tương. Khách quan ngài có muốn gọi?"

Tô Yên gật đầu

"Ba chén thịt bò kho tương, nửa cân thịt bò."

"Được!"

Dứt lời, lão bản vội vàng vào phòng đi chuẩn bị.

Tô Cổ biết nhiều hơn một chén là cho Hoa Vô Khuynh.

Dù cho Hoa Vô Khuynh vẫn luôn ngủ, từ buổi sáng đến bây giờ, Yên Yên còn lo cho hắn.

Nghĩ đến điểm này Tô Cổ nhịn không được hỏi

"Yên Yên thích hắn vì cái gì?"

"Ân?"

Tô Yên nghi hoặc.

Tô Cổ đột nhiên hỏi một câu như vậy làm nàng không kịp phòng ngừa.

Tô Cổ lặp lại một lần

"Yên Yên thích hắn vì cái gì? Hắn ngốc lại còn yếu, còn kéo chân sau."

Vừa nói xong, Tô Cổ liền cảm thấy cẳng chân mình bị thứ gì quấn một chút.

Vừa cúi đầu liền thấy được Tiểu Hồng dẩu cái đuôi, quất đánh cẳng chân hắn.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

"Tê tê tê tê tê"

Ngươi mới ngốc, ngươi mới kéo chân sau.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên thích ta hơn là đúng, hừ!

Tiểu Hồng cho rằng vừa ngốc vừa yếu trong miệng Tô Cổ kia là nói chính mình.

Thế cho nên nhịn không được đánh Tô Cổ.

Tô Cổ ngẩng đầu, làm lơ con rắn ngốc này.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát về vấn đề Tô Cổ hỏi.

Nghiêm túc nói

"Ta không cảm thấy hắn ngốc. Hơn nữa cũng không bài xích việc hắn dính ta."

Tô Cổ nghe Tô Yên trả lời, sắc mặt quái dị trong chớp mắt.

Sau đó nói

"Nhân loại có câu nói có thể hình dung tỷ bây giờ."

"Nói cái gì?"

"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."

Tô Cổ nghĩ hắn về sau sẽ không tính toán cùng Yên Yên thảo luận bất cứ cái gì về chuyện của Hoa Vô Khuynh nữa.

Dù sao ở trong mắt Yên Yên, vô luận Hoa Vô Khuynh làm chuyện gì đều là tốt cả.

Lúc ấy sao Hoa Vô Khuynh lại không bị bọn cướp kia lừa đi chứ?

Tô Cổ trong đầu thổi qua cái ý tưởng như vậy.

Bọn họ bên này đang nói chuyện, rất nhanh liền nghe được tiếng vó ngựa nhanh chóng chạy tới nơi này.

Tiếng vó ngựa đến gần, cuối cùng dừng lại trước sạp nhỏ.

Người nọ cất tiếng

"Nơi này có sạp trà, chúng ta ở chỗ này nghỉ một lát đi."

"Được"

Một thanh âm thô cuồng vang lên.

Sau đó, hai người xoay người xuống ngựa, cột ngựa vào một thân cây.

Thanh âm cao vút

"Lão bản đâu?!"

Lão bản rất nhanh liền đi ra.

"Tới tới tới."

Sau đó, lão bản lấy khăn lau, xoa cái bàn trước mặt, cười ra tiếng

"Hai vị khách quan, ngài muốn ăn gì?"

"Hai chén mì Dương Xuân."

"Được rồi!"

Lão bản rót nước trà cho hai người kia.

Hàn huyên với họ hai câu.

Lúc này lại có người tới.

Một nam tử một thân hắc y, giữa mày có một điểm đen, phía sau đeo một cái đàn cổ.

Nam tử kia thực thanh lãnh, cả người mang theo sát khí không thể tiếp cận.

Hắn vừa xuất hiện, hai đại hán vừa mới rồi còn nói đến cao hứng liền im lặng.

Lực chú ý lập tức bị nam nhân kia hấp dẫn.

Một đại hán trong đó lẩm bẩm

"Nam tử này sao lại cảm thấy có chút quen mắt?"

Lão bản rót cho vị khách mới tới một chén nước.

Khách nhân kia cái gì cũng không cần, cũng chỉ là muốn uống một chén nước liền đi.

Lão bản tiếp tục vào nhà đi chuẩn bị mì Dương Xuân cùng thịt bò.

Bỗng nhiên, một đại hán trong đó mở to hai mắt nhìn

"Huyết tinh cầm ma Diệp Tinh!!"

Giọng nói rơi xuống, hắc y nam tử cõng đàn cổ kia ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn thoáng qua đại hán.

Tức khắc đại hán không dám nói nửa chữ.

Tô Yên cúi đầu uống nước trà trong chén mình.

Tô Cổ cũng không hề chú ý với tiếng kinh hô bên kia.

Chỉ là thường thường nhìn về phía nhà tranh.

Đồ ăn khi nào ra?

Từ lúc biến thành người, Tô Cổ trở nên phá lệ thích đồ ăn.

Đại khái là cái gì cũng chưa thử qua.

Thế cho nên mỗi một thứ hắn đều nguyện ý nếm thử.

Hơn nữa cái dạ dày kia giống như là cái động không đáy.

Vô luận ăn bao nhiêu cũng được.

Nhưng vài ngày không ăn hắn vẫn chịu được.

Vừa mới bắt đầu Tô Yên còn rất kỳ quái, cũng từng hỏi Tô Cổ vấn đề này.

Nhớ rõ lúc ấy Tô Cổ đang ăn bánh hoa quế.

Nghe được Tô Yên hỏi chuyện, hắn ngẩng đầu thực bình tĩnh nói

" Thời điểm ta chưa biến thành người, một chốc cũng có thể ăn luôn một người."

Tức khắc, Tô Yên bừng tỉnh.

Nàng đúng thật là đã quên việc này từ lâu.

Bởi vì có huyết tinh cầm ma Diệp Tinh xuất hiện.

Hai đại hán kia không dám kêu gào, tức khắc toàn bộ sạp trà an tĩnh đi rất nhiều.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Thực mau, trên bàn Tô Yên tương thịt bò cùng mì Dương Xuân đã được dọn lên bàn.

Lão bản cười nói

"Nhị vị từ từ dùng, nước trà không đủ thì có thể lấy thêm."

Tô Yên gật đầu đồng ý.

Cứ ngỡ rằng, chỉ là ở chỗ này ăn một bữa cơm sẽ không phát sinh đại sự gì.

Nhưng mới vừa ăn chưa được hai miếng.

Liền nghe được một thanh âm nữ tử

"Các chủ, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi sao?"

Nhìn lại, chỉ thấy một cái kiệu tám người nâng.

Tất cả đều là nữ tử nâng.

Mà cỗ kiệu kia được lụa mỏng che lại, gió thổi qua, bốn phương tám hướng chớp động, liền nhìn thấy người ngồi bên trong kiệu.

Là một nữ tử, mặc một thân bạch y, trên mặt đeo khăn lụa, bộ dáng thần bí.

Nữ nhân trên kiệu nhìn về phía tiểu quán, ánh mắt đảo qua trên người Diệp Tinh.

Ra tiếng

"Được."

Thanh âm thanh lãnh vang lên.

Cỗ kiệu dừng lại.

Nữ nhân từ trên kiệu đi xuống tới.

Chỉ có nàng ta cùng với cô gái lúc nãy lên tiếng hỏi là đi về phía bên này.

Những người nâng kiệu còn lại đều ở dưới tàng cây đứng nghỉ tạm.

Nữ tử bạch y che mặt ngồi xuống trước một cái bàn.

Mà vị trí này vừa đúng gần bàn Tô Yên.

Một hương vị hoa cỏ ập vào trước mặt.

Nhàn nhạt, rất dễ ngửi, không làm người thấy phản cảm.

Tô Yên không có phản ứng gì.

Trái lại Tô Cổ, một bàn tay bưng kín mặt mình, nhân tiện xê dịch đem ghế sang bên cạnh.

Hắn thật ra không có ý gì.

Chỉ là hắn không hy vọng khi mình đang ăn mà lại có một hương vị như vậy.

Phản ứng của Tô Cổ đưa tới ánh nhìn chăm chú của nữ tử che mặt.

Đảo qua một cái lại rời ánh mắt đi.

Hai đại hán ở đằng kia một bộ dáng si mê nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ tử.

Một đại hán ra tiếng

"Vị này là ai? Phô trương lớn như vậy? Cảm giác dưới khăn che mặt nhất định là một khuôn mặt khuynh thành."

Một đại hán khác suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên cả kinh kêu lên

"Là, là tinh Nguyệt Các các chủ, Lâm Dao!!"

"Ai?"

"Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tinh Nguyệt Các các chủ Lâm Dao!!"

Nam tử kia lại lặp lại một lần.

Sau đó, hai người lại lần nữa si ngốc nhìn bóng dáng nữ tử.

Tỳ nữ cạnh Lâm Dao hừ lạnh một tiếng, quay đầu

"Nhìn cái gì? Lại xem liền đào tròng mắt các ngươi ra!"

Tiếng nói vừa dứt, hai vị nam tử nháy mắt cúi đầu.

Tỳ nữ kia tựa hồ còn chưa hết giận, lại nói

"Ăn xong nhanh lên rồi cút, đỡ ở chỗ này chướng mắt!

Các chủ của chúng ta sao có thể cho các ngươi nghị luận sau lưng như thế?!"

Một vị đại hán không phục, muốn nói cái gì.

Bị người còn lại kéo lại.

"Thôi đi, ăn no đi mau."

Phải biết rằng thiên hạ này đệ nhất mỹ nhân Lâm Dao có thể ngồi trên vị trí các chủ tinh Nguyệt Các, không chỉ bằng vào mỹ mạo, mà còn có thực lực.

Chỉ là nàng lớn lên quá xinh đẹp, thế cho nên mọi người luôn sẽ xem nhẹ thân thủ của nàng.

Sẽ cho rằng nàng chỉ là bằng sắc đẹp của mình mới có được hôm nay.

Lâm Dao cũng không có gọi thức ăn, chỉ là muốn một chén nước.

Nhìn dáng vẻ, là tính toán nghỉ một lát rồi lên đường.

Tô Yên đang ăn cơm, Tiểu Hồng đồng chí đại khái là không hài lòng với cách Tô Cổ đút nó ăn.

Liền quyết định tự mình động thủ, theo chân bàn mà bò lên trên mặt bàn.

Răng rắc mở miệng ra, liền cắn một miếng thịt bò.

Tiểu Hồng ăn cơm, trên cơ bản là không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.

Thế cho nên ăn phá lệ mau.

Trong chốc lát một chén thịt bò đã vào bụng.

Tiểu Hồng dùng cái đuôi cọ cọ cổ tay Tô Cổ.

"Tê tê tê tê tê"

Lại muốn một chén thịt bò.

Nó ăn đến cao hứng, mở miệng nói.

——

Bạo chương nhaaa các tình yêuuuu ơi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-346)