Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (7)
← Ch.185 | Ch.187 → |
Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ mắt nhìn thịt bò bị nó ăn sạch sẽ.
Ngẩng đầu
"Lão bản, lại mang thêm hai phần thịt bò."
"Được!"
Thanh âm lão bản từ trong phòng truyền ra.
Đại khái là Tiểu Hồng quá có linh tính, thế cho nên đưa tới sự chú ý của giang hồ đệ nhất mỹ nhân Lâm Dao.
Ánh mắt Lâm Dao dừng ở trên người Tiểu Hồng, nhìn nhất cử nhất động của nó.
Thực mau, hai bát thịt bò kho được bưng lên.
Lâm Dao nhìn Tiểu Hồng ghé vào mâm ăn hăng hái.
Ăn ăn còn sẽ ở trên bàn lăn một cái, tiêu hóa thức ăn xong liền tiếp tục ăn.
Nàng nhịn không được lẩm bẩm một câu
"Thật là một con rắn có linh tính."
Nói xong, Lâm Dao ngẩng đầu, đảo qua hai người Tô Yên cùng Tô Cổ.
Tiếp theo ra tiếng
"Nhị vị có ý bán con rắn nhỏ này không?"
Tô Yên đang ăn mì Dương Xuân, dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dao.
Tiếp theo, duỗi tay chỉ chỉ Tiểu Hồng
"Nó?"
Lâm Dao gật đầu
"Đúng vậy "
Tô Yên lắc đầu
"Nó không bán."
Lâm Dao thanh âm thanh lãnh
"Ta ra một vạn lượng."
Lời vừa ra liền hấp dẫn ánh mắt những người còn lại.
Ngay đến cả huyết tinh cầm ma Diệp Tinh cũng đều nhìn lại đây.
Tô Yên lắc đầu
"Không bán."
Lâm Dao
"Hai vạn lượng."
Vị nữ tử che mặt thần bí không ngừng tăng giá.
Giống như không nghe được Tô Yên nói hai chữ không bán.
Tô Yên cúi đầu, không hề nhìn Lâm Dao, tiếp tục ăn mì Dương Xuân của mình.
Lâm Dao đợi trong chốc lát, thấy Tô Yên không nói lời nào.
Nàng ta lại nói
"Năm vạn lượng."
Tô Yên như cũ cúi đầu ăn mì, chưa trả lời một câu.
Tiểu tỳ nữ bên cạnh Lâm Dao nhìn không được.
"Này, một đám không hiểu quy củ từ chỗ nào tới vậy?
Không nghe được các chủ chúng ta muốn bỏ năm vạn lượng bạc ròng mua một con rắn nhỏ của ngươi sao??"
Tô Cổ ngẩng đầu cười lạnh
"Lỗ tai điếc sao? Không bán, nghe không hiểu??"
Tô Cổ không chút khách khí nói xong, không khí lập tức liền đóng băng.
Lâm Dao thẳng tắp ngồi ở chỗ đó một câu đều không nói.
Tỳ nữ bên cạnh nàng ta sắc mặt rất khó coi
"Ngươi dám cùng các chủ chúng ta nói chuyện như thế?
Tiểu tử không kiến thức từ chỗ nào tới??"
Vừa dứt lời, Lâm Dao lại lần nữa mở miệng
"Mười vạn lượng."
Vị tinh Nguyệt Các các chủ này giống như thật sự rất có tiền, cũng thật sự thực chấp nhất.
Ở trong mắt nàng, Tô Yên không đáp ứng đều không phải là thật sự không bán, mà chỉ là giá cả không động đến lòng mà thôi.
Tô Yên đẩy đẩy chén thịt bò đến trước mặt Tiểu Hồng để nó ăn.
Lâm Dao kêu mười vạn lượng xong, không có người đáp lại.
Ánh mắt lãnh đạm của của nàng ta từ trên cao nhìn xuống nhìn Tô Yên.
Khăn che mặt bị gió thổi khởi, hé lộ một góc mặt tinh xảo.
Nàng ta ra tiếng
"Ta nghĩ, làm người phải hiểu được một vừa hai phải."
Tô Yên hạ đũa trong tay xuống, nhìn về phía Lâm Dao
"Ngươi có phải nghe không hiểu hai chữ "không bán" là có ý gì hay không?"
Những lời này Tô Yên là đơn thuần nghi vấn.
Nhưng nghe vào tai Lâm Dao, không, nge vào tai mọi người, đây là khiêu khích.
Khiêu khích uy danh Lâm Dao Tinh Nguyệt Các.
Tỳ nữ trước mặt Lâm Dao giận một tiếng
"Ngươi làm càn!"
Tô Yên nhìn về phía tỳ nữ kia
"Ngươi là đang nói các chủ ngươi hay là đang nói ta?"
Tỳ nữ tức đến một câu cũng nói không nên lời
"Ngươi!!!"
Lâm Dao bỗng nhiên giơ tay, một đạo kình phong mạnh mẽ đánh úp lại tới Tô Yên.
Tô Cổ ngẩng đầu, đang muốn có động tác.
Tay lại dừng một chút.
Ngẩng đầu.
Liền thấy một nam tử ăn mặc cẩm y tơ lụa, cười ha hả từ trên trời giáng xuống, ngồi ở bên cạnh Tô Yên.
Bất động thanh sắc chắn tấn công kia cho Tô Yên.
*****
Edit: Trịnh Sinn
Beta: Tinh Niệm
Nam tử kia mi tinh kiếm mục, rất là tuấn lãng tiêu sái.
Nam tử đầu tiên là nhìn thoáng qua Lâm Dao
"Các chủ đại nhân quả nhiên không hổ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, bộ dáng nóng giận đều đẹp như vậy."
Lâm Dao thanh âm lãnh đạm
"Thẩm Thiên, chuyện không quan hệ tới ngươi."
Thẩm Thiên cười ha hả
"Lâm Dao các chủ hà tất vì chuyện nhỏ liền cùng người thường tức giận?
Một chưởng kia của ngươi nếu đánh vào trên người tiểu cô nương không có tu vi này, sợ là muốn nửa cái mạng của nàng mất."
Lâm Dao mí mắt buông xuống
"Nàng ta nên vì lời nói việc làm của chính mình mà trả giá đại giới."
Tô Cổ nghe, cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu.
Cũng không biết nhân loại ngày này rốt cuộc là có dũng khí từ đâu mà nói lời như vậy.
Thẩm Thiên quay đầu nhìn về phía Tô Yên, cười chào hỏi
"Tô Yên cô nương, chúng ta lại gặp mặt."
Nói xong, ánh mắt Thẩm Thiên quét một vòng xung quanh
"A? Như thế nào không thấy tiểu mỹ nhân đi cùng cô đâu?"
Động tác Tô Yên ăn mì Dương Xuân ngừng lại.
Nàng buông chiếc đũa trong tay xuống.
Nhìn nam nhân ngồi trước mặt mình.
"Ngươi vẫn luôn nhớ thương hắn?"
Nàng không thể hiểu được nên mới hỏi một câu như vậy.
Thẩm Thiên mở quạt xếp ra phe phẩy một chút
"Nói như thế nào thì tiểu mỹ nhân kia cũng là ta cứu, vẫn nên quan tâm một tí."
Mí mắt Tô Yên giật giật, trầm mặc.
Mà lúc này, Lâm Dao lại lần nữa mở miệng
"Mười hai vạn lượng bạc ròng, mua con rắn nhỏ của ngươi."
Tô Yên nâng đôi mắt lên, biểu tình nhàn nhạt
"Tô Cổ."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Cổ móc ra một chiếc đũa.
Giơ tay, liền phi tới chô Lâm Dao.
Lâm Dao nâng tay lên, hai đạo lực lượng đan chéo, sắc mặt Lâm Đao biến đổi.
Xoẹt!
Chiếc đũa như một con dao sắc bén, cắt qua khăn che mặt Lâm Dao, sau đó hung hăng cắm ở trên cây cột phía sau.
Tô Cổ châm chọc một câu
"Cũng không biết rốt cuộc là có bản lĩnh ở chỗ nào mà vẫn luôn không ngừng kêu kêu gào gào."
Nói xong, sắc mặt Tô Cổ trầm trầm nhìn về phía Thẩm Thiên
"Ngươi cùng nữ tử kia là một đám người?"
Thẩm Thiên bị hỏi trố mắt
"Cái gì?"
"Không phải một đám người thì sao lại muốn cứu nàng ta? Xen vào việc người khác."
Tô Cổ nhìn nhóm người không một kẻ nào thuận mắt này.
Thế cho nên dỗi lên là không lưu tình chút nào.
Đặc biệt là nhìn tên nam nhân đang cười trước mặt mình.
Càng nhìn càng không vừa mắt.
Tô Yên không nhìn Lâm Dao, mà là nhìn Thẩm Thiên
"Không phải đồ vật của mình thì không thể nhớ thương. Ngươi hiểu không?"
Thẩm Thiên trong khoảng thời gian ngắn mạch não không load kịp.
Hắn rõ ràng là cứu hai người bọn họ a.
Như thế nào đảo mắt lại thành địch nhân rồi, lại còn bị coi là kẻ xen vào việc người khác??
Bởi vì Tô Cổ này đột nhiên ra tay, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý mọi người.
Vốn tưởng rằng là hai tiểu bối nội lực nông cạn mới ra ngoài lang bạt giang hồ.
Không nghĩ tới thế nhưng là nhân vật thâm tàng bất lộ, lợi hại.
Lúc này.
Trong xe ngựa truyền đến thanh âm khốn đốn lại kinh hoảng
"Yên Yên? Yên Yên? Yên Yên??"
Một tiếng tiếp tiếng kêu.
Tô Yên đứng dậy.
Đi đến trước xe ngựa, vén rèm lên
"Ở chỗ này."
Sau đó, mọi người liền nghe được một đạo thanh âm vui sướng
"Yên Yên!"
Vừa kêu lên, một đạo thân ảnh màu đỏ từ trong xe ngựa xuất hiện, tiếp theo liền lập tức ôm lấy cổ Tô Yên.
Tô Yên vững vàng đỡ lấy người.
Chờ ôm đủ rồi.
Chắc hắn sẽ không kinh hoảng nữa, nàng liền vỗ vỗ sống lưng hắn
"Buông tay, xuống xe ăn cơm."
Người nọ liên tiếp gật đầu
"Ân ân, đều nghe Yên Yên."
*****
Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Dưới ánh mắt mọi người ở đây.
Một nam tử hồng y, bộ dáng tuấn mỹ tinh xảo, trên mặt mang theo tươi cười vui vẻ, bước từ trên xe xuống.
Vừa nãy lực chú ý của mọi người đang đặt trên người Lâm Dao.
Hiện giờ, Hoa Vô Khuynh vừa xuất hiện, tức khắc mọi sự chú ý đều lập tức chuyển đến trên người hắn.
Đại khái là mọi người chưa gặp qua nam nhân nào còn đẹp hơn nữ nhân như vậy.
Thật.... thật làm cho người khác kinh ngạc cảm thán.
Lâm Dao ánh mắt lóe lên.
Nhìn Hoa Vô Khuynh đến sửng sốt.
Ầm một tiếng.
Một cái chén bị đánh nát.
Mà người đánh nát cái chén này, thế nhưng là huyết tin cầm ma Diệp Tinh luôn không màng thế sự.
Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Vô Khuynh.
Hiển nhiên là bị khiếp sợ rồi.
Nưng mà không phải khiếp sợ vì nhan sắc của Hoa Vô Khuynh, mà là, hắn sao lại ở chỗ này??!
Đối với đoạn nhạc đệm nhỏ này, tất cả mọi người đều không có chú ý đến, trừ bỏ Thẩm Thiên.
Tô Yên bảo Hoa Vô Khuynh ngồi xuống, chỉ chỉ chén mì trước mặt
"Chàng ăn đi."
Hoa Vô Khuynh động động miệng, sau đó hai mắt hồng hồng nhìn Tô Yên
"Yên Yên, ta muốn ăn bánh bao."
Thanh âm của hắn rất nhỏ, lôi kéo tay của Tô Yên.
Tô Yên thật bất đắc dĩ
"Nơi này không có bánh bao."
Sau khi nói xong, Tô Yên đặt đũa vào trong tay hắn
"Từ từ mà ăn."
Nàng tất nhiên là biết hắn vì sao muốn ăn bánh bao.
Ăn mì Dương Xuân phải dùng đũa, nhưng ăn bánh bao thì không cần.
Hắn dùng đũa không thuần thục.
Rất nhiều khi hắn sẽ không nghĩ tới việc dùng đũa để ăn, Tô Yên cũng không miễn cưỡng, tùy ý hắn.
Thế cho nên hắn và Tô Cổ cùng học dùng đũa, mà bây giờ Tô Cổ đã sớm dùng đến thuần thục.
Còn Hoa Vô Khuynh đến cách cầm đũa còn chưa quen.
Cuối cùng, hắn dẩu dẩu môi, một bộ rất là khổ sở.
Tô Yên
"Không cần giả vờ khổ sở, em sẽ không tin đâu."
Lập tức Hoa Vô Khuynh thu hồi biểu tình của mình, thành thành thật thật ăn mì Dương Xuân trước mặt.
Vừa mới bắt đầu, lực chú ý của Hoa Vô Khuynh đều ở trên người Tô Yên, cho nên còn không có phát hiện.
Cho đến khi hắn ăn xong bát mì trước mặt, ngẩng đầu lên xem.
Nhìn trà quán trước mặt dựng bằng vãi bố trắng, đề chữ "Trà".
Hắn nhìn khắp chung quanh, mờ mịt nghi hoặc
"Ta đã tới nơi này sao?"
"Ân?"
Tô Yên nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.
Hoa Vô Khuynh ngả vào trên vai Tô Yên, ôm nàng.
"Yên Yên, ta nhìn nơi này có chút quen mắt, giống như trước kia đã tới nơi này."
Tô Yên nhìn người chung quanh một vòng, biết nơi này cũng không phải là địa phương tốt để nói chuyện.
Lên tiếng
"Ăn no chưa?"
Hoa Vô Khuynh gật đầu
"Ân ân"
Lại nhìn Tô Cổ đối diện đã buông đôi đũa trên tay.
Tiểu Hồng cũng nằm trên bàn mà phơi bụng.
Tô Yên
"Chúng ta nên đi thôi."
Nói xong, đứng dậy.
Mà ở ngay lúc này, bỗng nhiên có một thanh trường đao từ phía sau Tô Yên chém tới.
Bởi vì đứng quá gần nhau, đột nhiên chém tới làm mọi người không kịp phòng ngừa.
Thế cho nên mọi người đều không có kịp thời phản ứng.
Hoa Vô Khuynh nhạy bén cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.
Hắn quay đầu nhìn lại, đồng tử nhanh chóng co rụt lại.
"Yên Yên!"
Hắn một tay nhanh chóng ôm lấy Tô Yên.
Phanh!
Thanh trường đao bị Tô Cổ một chân đá bay tới nơi khác.
Hung hăng cắm trong bùn đất.
Sắc mặt Tô Cổ lộ ra một tia tàn nhẫn
"Đánh lén?"
Ánh mắt hắn nhìn Diệp Tinh mang vẻ lạnh nhạt ngồi trong góc.
Tô Cổ dịch bước chân đi về phía trước, ý tứ chiến đấu rõ ràng.
Thẩm Thiên lúc này lên tiếng
"Đang ở đại hội võ lâm, trong trấn Trường Phong và vùng phụ cận cấm tư đấu."
Tô Cổ
"Có liên quan tới ta sao?"
Nó xong, hắn cầm cây trường đao đang cắm trên đất lên
*****
Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Thủ pháp quay cuồng.
Phanh!!!
Trường đao tức khắc tấn công bay tới hướng Diệp Tinh.
Diệp Tinh hai tay tiếp đao.
Thân hình nhanh chóng bị đẩy bay ra.
Chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu đen biến mất ở trước mặt mọi người.
Sống chết không rõ.
Cơ hồ là đồng thời, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, ngôi sao thứ hai sáng lên, chúc mừng ký chủ."
Nghe được âm thanh của Tiểu Hoa, lực chú ý của Tô Yên chuyển dời đến trên người Hoa Vô Khuynh.
Sau khi nàng phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy hắn dùng sức lực rất lớn để ôm mình.
Thậm chí làm nàng cảm thấy ẩn ẩn đau.
Hoa Vô Khuynh thân thể cứng nhắc che chở trước mặt nàng.
Còn chưa hồi phục tinh thần từ tình huống vừa rồi.
Tô Yên vỗ vỗ cánh tay hắn
"Làm sao vậy?"
Hoa Vô Khuynh nghe được âm thanh nàng, ánh mắt giật giật.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu lên.
Mày nhăn lại, một tay ôm đầu mình.
"Yên Yên, ta đau"
Hắn cảm thấy trong đầu đau lên từng đợt.
Tô Yên duỗi tay ôm lấy hắn.
Có lẽ vừa rồi bất ngờ xảy ra công kích đã kích thích tới hắn.
Nàng thấy hắn ôm đầu, bộ dạng trông rất đau.
Là đang khôi phục ký ức sao?
Nàng nghĩ.
Đám người Tô Yên không trì hoãn thêm.
Nàng đỡ Hoa Vô Khuynh lên xe ngựa, Tô Cổ đánh xe ngựa đi về trấn Trường Phong.
Thẩm Thiên dựa vào cây cột trước mặt, cảm thấy thú vị
"Năm nay võ lâm đại hội so với năm vừa rồi còn thú vị hơn nhiều."
Lâm Dao mí mắt hạ thấp
"Ngươi biết nữ nhân kia?"
Thẩm Thiên lắc đầu
"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thôi."
Nói xong, nghĩ đến bên người Tô Yên có cậu nhóc tên Tô Cổ, tuổi không lớn nhưng tu vi lại cao thâm.
Thẩm Thiên nhịn không được
"Chậc chậc, bồi dưỡng thật tốt thằng nhóc kia, tương lai hắn nhất định có thể ở trên giang hồ nhấc lên một trận phong vũ."
Lâm Dao nhìn về phía Thẩm Thiên
"Giang hồ không xong, ngươi cảm thấy ngươi có thể chỉ lo cho thân mình?"
Thẩm Thiên cầm một cây quạt xếp ở đằng kia phe phẩy
"Giang hồ này, từ trước đến nay đều là kẻ mạnh thì sống. Ngươi nói có phải hay không Lâm Dao các chủ?"
Tầm mắt Lâm Dao từ trên người Thẩm Thiên dời đi, duỗi tay bưng trà lên.
Uống một ngụm.
Nói
"Về tin tức của Hoa Vô Khuynh, tra như thế nào rồi?"
Thẩm Thiên nhún vai
"Từ 6 năm trước truyền ra tin tức Hoa Vô Khuynh qua đời, thì không còn thông tin gì của hắn nữa. Lâm Dao các chủ hỏi ta, ta cũng không biết a."
Lâm Dao nhàn nhạt lên tiếng
"Nhìn qua, ngươi như là không chút nào quan tâm đối với chuyện này."
Thẩm Thiên trên mặt mang ý cười, tuấn dật tiêu sái.
Lâm Dao nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thiên
"Nhưng về chuyện bảo tàng Ma giáo, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng ngừng hỏi thăm."
Thẩm Thiên ha ha ha cười
"Lâm Dao các chủ chẳng lẽ không muốn xem thần dược "Ma giáo cứu người chết, sinh da thịt" rốt cuộc trông như thế nào sao??"
Vừa hỏi xong, Lâm Dao trầm mặc.
Trên giang hồ này, có người nào là không muốn biết đâu?
Nhưng Ma giáo giáo chủ kia, là người nghe tiếng sợ vỡ mật Hoa Vô Khuynh.
Ai lại dám thật sự đi cường đoạt?
Thẩm Thiên tay cầm quạt xếp, nheo đôi mắt lại
"Lúc này đây đề cử võ lâm minh chủ, còn không phải là ý muốn vì dân trừ hại, diệt Ma giáo, đoạt bảo tàng sao?"
Lâm Dao nhìn về phía Thẩm Thiên
"Ma giáo bản thân chính là tà ma ngoại đạo, chuyên làm chuyện xấu, ai cũng có thể giết."
Thẩm Thiên làm như có thật gật đầu, âm thanh cười lớn hơn nữa, cười cười, nước mắt đều sắp cười ra tới.
"Đúng vậy, Ma giáo, tà ma ngoại đạo ai cũng có thể giết chết. Vậy Lâm Dao các chủ, sát sư đoạt quyền, còn giết nữ nhi duy nhất của sư phụ ngươi, cái này gọi là gì?"
*****
Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
"Đây có phải nên truyền thành một đoạn giai thoại gọi là bảo vệ chính đạo võ lâm hay không?"
Thẩm Thiên vừa nói xong, mỹ nhân thanh lãnh nháy mắt trở nên âm trầm.
"Thẩm Thiên!"
Tiếng nói vừa dứt, lưỡi dao sắc bén đã từ cổ tay áo bay ra.
Đâm tới ngực Thẩm Thiên.
Mà Thẩm Thiên nói xong, cũng nhanh chóng thi triển khinh công bay khỏi sạp trà nhỏ này.
Một canh giờ rưỡi sau.
Đoàn người Tô Yên đi tới trấn Trường Phong.
Tìm một khách điếm ở lại.
Bởi vì lúc trước Phong Chỉ đã dặn, nên thuê nhiều thêm một gian phòng cho nàng ấy.
Mà Hoa Vô Khuynh từ khi ở sạp nhỏ kia bị kích thích, trạng thái vẫn không tốt lắm.
Đi vào khách điếm, thực mau liền ngủ rồi.
Tô Yên ngồi ở mép giường, nhìn dáng ngủ của Hoa Vô Khuynh.
Hắn ngủ thật sự không an ổn, luôn động đậy qua lại.
Trong miệng nôn nóng kêu
"Yên Yên, Yên Yên."
Tô Yên ngồi ở mép giường, ngồi cả một buổi trưa.
Rốt cuộc nhìn thấy hắn hoàn toàn ngủ say.
Nàng lúc này mới rời đi.
Vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy được Tô Cổ đứng ở cửa.
Tô Cổ bĩu môi
"Yên Yên không cảm thấy chị đối với hắn thật quá tốt sao?"
"Ân?"
Nàng nghi hoặc.
Tô Cổ
"Chỉ có Yên Yên buông tay, hắn mới có thể trưởng thành."
Tô Cổ chưa có gặp qua tên ngốc nào còn không biết xấu hổ như người này.
Hắn có phải biết mình ngốc ngốc thì Yên Yên mới phá lệ mềm lòng với hắn, cho nên mới được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy hay không??
Tô Yên ra tiếng
"Em tới tìm ta có chuyện gì sao?"
Tô Cổ bất mãn
"Tỷ đang lảng sang chuyện khác."
Nhưng mà hắn cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ là nói
"Tỷ đã đáp ứng ta cùng Tiểu Hồng, muốn cùng chúng ta đi dạo phố."
Tô Yên từ trong túi móc ra một ngàn lượng bạc, đưa cho Tô Cổ
"Em có thể mang theo Tiểu Hồng đi cùng."
Tô Cổ không nhận ngân phiếu kia.
Chỉ là bướng bỉnh nói
"Là tỷ đáp ứng muốn đích thân mang chúng ta đi, Yên Yên vì tên ngốc kia mà nuốt lời?"
Trước kia Tô Cổ chỉ ở trong lòng cho rằng Hoa Vô Khuynh là kẻ ngốc.
Hiện giờ chỉ vì một chút kích động, liền nói lời trong lòng ra.
Tô Yên nghiêm túc
"Hắn không phải tên ngốc."
Tô Cổ mặt vô biểu tình
"Cho nên? Tỷ vì hắn mà không muốn cùng chúng ta đi dạo phố?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Đi."
Nếu đáp ứng rồi, thì dù sao cũng phải thực hiện hứa hẹn.
Tô Cổ nghe thấy đáp án này, sắc mặt rốt cuộc cũng tốt lên.
Hắn sờ sờ Tiểu Hồng đang quấn quanh ở trên cổ tay.
Quay đầu liền đi ra bên ngoài khách điếm.
Tiểu Hoa lật xem 《sổ tay chăn nuôi động vật 》
Một bên nói
"Ký chủ, Cổ Vương đang tranh sủng."
"Ân?"
"Chị vì nam nhân khác mà làm lơ Cổ Vương cùng Tiểu Hồng, cho nên bọn họ không vui, nhưng bọn họ sẽ không tức giận với chị, mà sẽ đem họng súng chuyển dời đến trên người Hoa Vô Khuynh đại nhân."
"Vì sao?"
"Bởi vì Hoa Vô Khuynh đại nhân xác thật cướp đi tâm tư của chị a."
Tiểu Hoa lại kiên nhẫn nói
"Bản thân ký chủ có năng lực ngự thú, các loại động vật có hảo cảm trời sinh với chị. Hơn nữa chị lại đối tốt với bọn họ như vậy. Cổ Vương cùng Tiểu Hồng khẳng định coi chị thành chủ nhân của bọn họ."
Chủ nhân đi theo nam nhân khác.
Không cần sủng vật.
Vậy sủng vật còn không được lăn lăn lộn lộn hấp dẫn một chút lực chú ý chủ nhân sao??
Tiểu Hoa giải thích đạo lý rõ ràng.
Nhưng là...
Tô Yên lên tiếng
"Ta không có coi bọn hắn thành sủng vật."
Bình thường giao lưu, bình đẳng đối đãi.
Tô Yên cũng không cảm thấy mình là chủ nhân của bọn họ.
Giống như là một loại bằng hữu vậy.
Hai người bọn họ vẫn luôn ở bên người nàng, sớm đã thành thói quen.
*****
Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, cảm giác chị đối với Cổ Vương cùng Tiểu Hồng, chính là tình thân."
Nói xong, Tiểu Hoa nghĩ lại tình cảnh lúc bọn họ ở chung.
Lại lắc đầu sửa lại lời nói
"Không đúng, là bằng hữu."
Cuối cùng, Tiểu Hoa cũng tự làm mình hồ đồ theo.
Vì thế lại lạch cạch tiếp tục lật sách bắt đầu tìm đáp án.
Dưới sự giải thích của Tiểu Hoa, Tô Yên cái hiểu cái không.
Đối với phương diện tình cảm này cảm giác của Tô Yên luôn là thực nhạt nhòa, nàng cũng hiểu rất chậm.
Nhưng mà vẫn là hiểu một ít.
Thế cho nên lúc cùng Cổ Vương và Tiểu Hồng đi dạo phố.
Những thứ điểm tâm, đồ ăn vặt trên đường, nàng đều mua một phần.
Tức khắc, Cổ Vương vốn dĩ còn biệt nữu lạnh mặt, đảo mắt lại tốt rồi.
Bọn họ vẫn luôn dạo đến khi mặt trời lặn...
Tô Cổ lên tiếng
"Về sau, tỷ nên mang chúng ta đi dạo phố nhiều chút."
Tô Yên liếc hắn một cái
"Vì sao không tự mình mang theo Tiểu Hồng đi?"
Tô Cổ cắn một ngụm hồ lô ngào đường
"Không giống nhau."
Nói xong câu đó, Tô Cổ không hề mở miệng tiếp tục giải thích nữa.
Răng rắc răng rắc ăn hồ lô ngào đường, ăn đến là cao hứng.
Đi đi, cũng không biết là như thế nào, lại đi tới lôi đài võ lâm đại hội.
Chỗ đó sớm đã chuẩn bị xong.
Vào ba ngày sau chính thức bắt đầu tỷ thí.
Bên cạnh, trên bảng thông báo còn dán bố cáo.
Cường điệu một chút quy tắc thi đấu.
Thirng thoảng có người dừng lại xem xét.
Ra tiếng dò hỏi
"Ai, năm nay võ lâm đại hội tỷ thí so với năm trước hình như đơn giản hơn rất nhiều a, chỉ là tỷ thí võ công, người thắng chính là võ lâm minh chủ??"
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái.
Nếu là trước kia vô luận nói như thế nào, cũng nhất định phải có võ lâm uy vọng a.
Nếu là tuyển ra võ lâm minh chủ vô pháp phục chúng thì làm sao bây giờ?"
Đám quần chúng ăn dưa*, nhọc lòng suy nghĩ thay vị võ lâm minh chủ còn chưa nhận chức.
*Hóng bát quái.
Bên cạnh có người qua đường gia nhập thảo luận
"Các ngươi ngốc a, trận tỷ thí này ai mạnh thì chính là lão đại, có ai không phục liền đánh bại."
Tức khắc, người vốn đang cảm thấy có dị nghị lập tức liền cảm thấy có đạo lý a.
Không nghĩ tới đơn giản thô bạo nhất, thế nhưng cũng là công bằng nhất.
Tô Cổ một bên ăn hồ lô ngào đường một bên nhìn, ra tiếng
"Tỷ muốn báo danh không?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Báo đi."
Dù sao hung phạm hạ độc thôn dân còn chưa có tìm ra.
Tô Cổ nghi hoặc
"Nếu tỷ lên làm võ lâm minh chủ, thì có thể hiệu lệnh quần hùng?"
Tô Yên nhìn về phía hắn
"Em muốn làm gì?"
Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát
"Để đám võ lâm quần hùng kia xếp hàng mua đường hồ lô cho ta."
Hai người vừa nói, vừa đi trở về khách điếm.
Tô Yên ra tiếng
"Chờ chuyện này giải quyết xong đã, về nhà đi."
Tô Cổ gật đầu
"Được"
Vô luận Tô Yên đi chỗ nào, hắn cũng sẽ không dị nghị.
Dù sao đều sẽ đi theo nàng.
Dưới ánh hoàng hôn, một cao một thấp, hai đạo thân ảnh kéo thật dài.
Phảng phất thế giới chung quanh đều sẽ biến đổi, nhưng bọn họ sẽ mãi như vậy.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm hai người nói chuyện truyền đến.
Tô Cổ
"Chủ Thần rất lợi hại sao?"
"Còn bình thường."
"Vậy tên Chủ Thần khi dễ tỷ kia, là tỷ đánh không lại bọn họ, nên mới bị bọn họ khi dễ sao?"
"Không phải"
"Ta biến thành người."
"Ân"
"Băng Tâm kinh ta cũng tu luyện tới tầng thứ chín rồi."
"Ân, ... em muốn nói cái gì?"
"Nếu có người lại khi dễ tỷ, ta có thể giúp tỷ đánh hắn."
Tô Cổ cắn hồ lô ngào đường, nói ra một câu như vậy.
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Cổ.
Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc lại cẩn thận xem xét Tô Cổ như vậy.
*****
Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Giúp nàng?
Hình như ngoại trừ Quân Vực, không còn có người nào nói như vậy với nàng.
Cảm giác.... thực kỳ diệu.
Cuối cùng Tô Yên gật đầu
"Được"
Tô Cổ cong môi.
Hắn rất lợi hại.
Cái gì Chủ Thần hay không Chủ Thần, đánh không thắng thì hắn có thể ăn nha.
Trở lại khách điếm, Hoa Vô Khuynh vẫn còn đang ngủ.
Như là tiến vào kỳ ngủ đông vậy.
Tô Yên cho rằng, bởi vì đi đường mệt.
Nghỉ ngơi đến ngày hôm sau thì tốt rồi.
Kết quả, Hoa Vô Khuynh ngủ liền ba ngày.
Trong lúc mơ mơ màng màng bị Tô Yên kêu dậy uống lên hai chén canh.
Sau đó lại ngủ thiếp đi.
Trước đại hội võ lâm một ngày, Phong Chỉ rốt cuộc cũng chạy đến.
Lúc ấy, Tô Yên cùng Tô Cổ cầm thiệp mời chuẩn bị đi tham gia võ lâm đại hội.
Đang trên đường đi tới lôi đài, liền nhìn thấy Phong Chỉ phong trần mệt mỏi chạy tới.
Phong Chỉ tay cầm bội kiếm, mặc quần áo màu lam nhạt của phái Huyền Băng
"Tô Yên!"
Tô Yên nghe được âm thanh quen thuộc, dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Phong Chỉ chạy đến trước mặt Tô Yên, thở phì phò từng ngụm từng ngụm
"Ai nha, không được, mệt chết ta. Đi đi đi, đi trước uống miếng nước đã."
Phong Chỉ chỉ vào quán trà phía trước cách đó không xa.
Ba người ngồi xuống.
Phong Chỉ đầu tiên là uống một chén trà, lúc này mới nói
"Tô Yên, cô đoán xem ta lấy được tin tức gì?"
"Ân?"
"Lần này võ lâm đại hội, kỳ thật là chưởng môn Phi Yến tông cùng chưởng môn phái chúng ta phát ra thiệp mời."
"Cho nên?"
Phong Chỉ một tay chống cằm, suy nghĩ nói
"Ta nhớ rõ Tần Lạc Vũ nói, người hạ độc thôn dân muốn mượn cơ hội diệt trừ Ma giáo, hơn nữa muốn cướp đoạt vị trí võ lâm minh chủ?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
"Chuyện võ lâm minh chủ chính là phái Huyền Băng cùng Phi Yến tông làm ra, ta cảm giác, rất có khả năng chính là Phi Yến tông!"
Tô Yên nhìn Phong Chỉ.
Nửa ngày sau, nói
"Điều tra chân tướng, không thể mang theo cảm xúc của chính mình."
Tiếng nói vừa dứt, Phong Chỉ lập tức liền bất bình
"Ai nha, Phi Yến tông kia từ trên xuống dưới thật sự không một ai là người tốt, một người ta cũng nhìn không thuận mắt."
Phong Chỉ thừa nhận mình mang theo cảm xúc cá nhân mà phỏng đoán.
Nói xong, chỉ có thể ôm chén trà tiếp tục uống.
Uống trong chốc lát.
Phong Chỉ nhìn xem trái phải
"Ân? Tên Khanh Khanh đi theo ngươi đâu?"
Tô Yên nói
"Hắn đang ngủ."
Phong Chỉ líu lưỡi
"Ngươi làm gì mà cho người ta một cái tên nữ tính như vậy? còn Khanh Khanh, có phải khi dễ người ta là tên ngốc hay không?"
Nàng ấy nhịn không được vì mà bênh vực kẻ yếu.
Tô Yên uống một ngụm trà, lắc đầu
"Đây là chính hắn nói."
Phong Chỉ rõ ràng không tin.
"Không phải hắn cái gì cũng không nhớ rõ sao? Sao có thể biết mình là Khanh Khanh? Hơn nữa nghe cái này không giống như là tên."
Lúc Phong Chỉ nói, nhịn không được xem Tô Yên
"Cô chẳng lẽ một chút cũng không hiếu kỳ hắn rốt cuộc là ai sao? Ta nhìn một thân trang phục của hắn, rõ ràng lai lịch không nhỏ."
Hiển nhiên Phong Chỉ là người biết hàng.
Ngày đó gặp mặt Hoa Vô Khuynh, nàng đã sớm phân tích hoàn toàn một thân y phục của hắn.
Tô Yên đặt bát trà trong tay lên trên bàn
Nhàn nhạt nói
"Ta biết hắn là ai."
Phong Chỉ thuận miệng vừa hỏi
"Là ai?"
"Hoa Vô Khuynh."
"Phốc khụ khụ khụ khụ khụ ····· cái gì??"
Tô Yên lại lặp lại một lần
"Hoa Vô Khuynh."
"Không có khả năng!"
Phong Chỉ phủ quyết một tiếng.
Nàng không có khả năng tin tưởng tiểu mỹ nhân ngốc ngốc kia lại là người mà giang hồ nghe tên cái đã run bần bật.
Tô Yên nhìn nàng ấy
"Ta là nói, hắn tên Hoa Vô Khuynh."
Khi Tô Yên nói đến lần thứ ba, Phong Chỉ dần dần mới nghĩ ra.
← Ch. 185 | Ch. 187 → |