Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 162

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 162
Nhẹ chút, sẽ đau (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: DiênDiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu, cô cũng không phải rất muốn cùng hắn bàn bạc tiếp về chuyện này.

Cô muốn dỗ dành hắn một chút.

Nhưng không có thời gian.

Cô đã phá lệ ngây người ở đây 2 giờ rồi.

Chỉ có thể nói

"Tôi đi trước."

Nói xong, Tô Yên nhanh chóng dẫm lên cửa sổ, nhảy xuống.

Thời Thù nhìn cửa sổ trống rỗng trước mặt.

Thần sắc thoạt nhìn hơi ám trầm.

Nhìn cô một lần nữa rời đi trước mặt.

Hắn chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình.

Cô ấy không có ký ức.

Không nhận ra hắn.

Cho nên mới không chút do dự xoay người rời đi.

Về sau, sẽ tốt thôi.

Chính là càng tự thuyết phục mình như vậy, lệ khí trong người Thời Thù sẽ càng ngày càng xao động hơn.

Nhìn cặp mắt kia, không còn là chính mình.

Hắn hận không thể ngay lập tức đem cô cột đến trước mặt, mãi cho đến khi cô bao dung hắn chỉ có mình hắn mới thôi.

Tay phải hắn gắt gao nắm chặt tay vịn cửa sổ.

Càng ngày càng dùng sức.

Năm đó lúc lần đầu đầu tiên cô gặp hắn trong tình trạng mất ký ức, có phải hay không cũng trải qua cảm giác này?

Trong đầu hắn xẹt qua ý niệm như vậy.

Đảo mắt, liền tự phủ nhận.

Cô ấy là đồ vô lương tâm.

Căn bản là không nhận ra hắn.

Nhớ lúc trước cô ở trong điện tu luyện đả tọa, sắp tu luyện thành một cục đá.

Hắn không đi tìm cô ấy, cô ấy căn bản sẽ không nhớ tới hắn.

Chuyện cũ nảy lên trong lòng.

Làm cho đồng chí Quân Vực càng nghĩ càng giận, càng tức càng muốn gặp cô.

Tô Yên rời đi không đến năm phút.

Quân Vực nhìn bên ngoài bầu trời đen như mực.

Nhớ cô.

Đương nhiên, hết thảy việc này Tô Yên nhà chúng ta không hề biết.

11 giờ 50, cô chạy tới sân bay đã chỉ định.

11 giờ 55 bỏ vào ngăn tủ đã biết trước.

Cô mở tai nghe ra.

Lên tiếng

"Nhiệm vụ hoàn thành."

Tai nghe bên kia nghe được, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Lâu như vậy cô không có liên lạc, tôi còn tưởng nhiệm vụ đã thất bại."

Nói xong, liền nghe đầu dây bên kia nói

"Tinh, phát sinh chuyện gì, như thế nào lại trì hoãn lâu như vậy?"

Tô Yên nghĩ tới bộ dáng dính người dây dưa của Thời Thù.

Trầm mặc một cái chớp mắt

"Không có gì, vừa mới ở lại trả nợ."

Rốt cuộc là cô làm hắn bị thương.

Nói xong vài câu, một lúc sau, điện thoại cắt đứt.

Sau đó cô vào WC, thay đổi quần áo.

Lại lần nữa khôi phục hình dáng thiếu nữ.

Tiếp theo, ngồi lên chiếc xe mình để lại lúc nãy, rời đi.

Hôm nay là Chủ Nhật.

Ngày mai chính là thứ hai, phải đi học.

Sáng ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.

Cô nhìn sắc trời bên ngoài.

Hôm nay là một ngày nắng ấm đẹp trời.

Đi tới trường học.

Không biết thầy giáo ngữ văn có chấp niệm gì.

Luôn thích học sinh làm bài khảo sát.

Sau đó, mỗi lần đến kỳ kiểm tra, lại luôn thích đứng ở bên cạnh bàn của Tô Yên.

Nhìn chằm chằm vào bài làm cô.

Khi lần nữa thấy Tô Yên ở phần điền ô kinh thi 《 kiêm gia 》 lại ghi nỗi niềm nhớ nhà, thầy giáo lần nữa thở dài bất lực.

Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên thở dài.

Trong 50 phút đã thở dài tận 7 lần rồi.

Chờ đến khi viết đến trang sau chuẩn bị làm văn, học trò Tô Yên nhà chúng ta chỉ viết hai câu rồi lại ngừng bút.

Thầy giáo che ngực, dời khỏi vị trí đó.

Rốt cuộc không đứng bên cạnh Tô Yên nữa.

Không thể lại tiếp tục nhìn.

Lại tiếp tục xem, hắn sợ là bản thân sẽ tức chết trước khi đến tuổi vào quan tài.

Buổi chiều vào hai tiết cuối cùng, có một phòng học đang giảng bài.

Tiếp theo, cũng không biết vì cái gì, các nữ sinh cầm di động trong tay đều hét lên.

"A a a a a, Thời Thù anh ấy nói cái gì??Anh ấy đã có chủ???"

"Không, Thời Thù ca ca là của tớ, ai cũng không xứng!!"

"Là quân khốn nạn nào câu dẫn Thời Thù ca ca xong chạy mất??"

"Khẳng định là do hồ ly tinh kia chủ động câu dẫn, Thời Thù ca ca của chúng ta thiện lương như vậy, khẳng định là bị bắt buộc!!"

"Ta không tin, tớ thà tin rằng anh ấy đồng tính, cũng không muốn bất cứ cô gái nào có được anh ấy!!"

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe được cái tên Thời Thù, lực chú ý chuyển tới hai chữ này.

Phát hiện những người xung quanh đều đang xem di động.

Cô chớp chớp mắt.

Ngồi ở chỗ đó.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị chẳng lẽ không quan tâm tới Thời Thù đại nhân sao? Chẳng lẽ không muốn biết là tiểu hồ ly tinh nào đem hắn thông đồng chạy sao?"

Tô Yên

"Ta không biết xem ở đâu."

Tiểu Hoa nhớ tới

"Ách, đúng rồi, di động ký chủ không có Weibo, download một cái, vừa mở ra là có thể nhìn thấy."

Tô Yên nghe xong.

Cúi đầu, cầm lấy di động.

Thật sự ngoan ngoãn tải Weibo.

Tùy tiện đăng ký một cái tài khoản, 【123 yêu cái đẹp 】.

Đăng ký xong, mở Weibo, đứng đẩu bảng hot search là " Thời Thù, tình yêu "

Tô Yên nhìn bốn chữ này.

Nhấn vào.

Là hình ảnh paparazzi chụp được.

Không mấy rõ ràng.

Tô Yên là người mới chơi Weibo, nhìn nửa ngày, cũng không hiểu rõ nó chứng tỏ cái gì.

Cuối cùng, liền bắt đầu đọc mấy bài viết bên dưới.

Trong bài viết ý là, Thời Thù cùng một người trong vòng yêu đương, bức ảnh này là buổi sáng hôm nay chụp được.

Hai người ở khách sạn cùng vào cùng ra, quan hệ ái muội không rõ ràng.

Tô Yên lướt xuống tiếp tục nhìn.

Xem bình luận.

Đại khái được ra thành chia hai phái.

Bên tán đồng.

Tỷ như:

【 Mèo con yêu diễm 】: Mẹ nó, thần tượng của ta còn không thể yêu đương? Dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh. Ai cho phép chó săn mấy người đi theo chụp??

【 kim câu câu 】: Ủng hộ! Vô luận Thời Thù ca ca nhà của chúng ta làm cái gì, ta đều ủng hộ!!

Đương nhiên, 70% bình luận tất cả đều là không ủng hộ hơn nữa còn tỏ vẻ không thể tin tưởng.

【 Uống nước thật ngon 】: Cái quỷ gì a, tin tức này là giả phải không? Ta không tin.

【 đồng cỏ xa xăm 】: Nếu Thời Thù có tình yêu, fan chuyển anti cả đời, cảm giác bị lừa gạt.

【đầu bút chì cậu có không 】: Đây là đang sợ nhiều fan quá sao? Thời Thù ca ca thân ái của ta, anh liền cho fans của mình xem cái này sao??

【 Yêu người một vạn năm 】: Đúng vậy a, cảm giác bị phản bội, tâm thực mệt. Chúng em cực cực khổ khổ giữ gìn anh nhiều năm như vậy, anh dựa vào cái gì đối đãi với chúng em như vậy??

Tô Yên lướt xuống xem bình luận không ngừng.

Cô nhìn thật lâu.

Sau đó, liền tìm hiểu sự tình mấy năm xuất đạo của Thời Thù.

Cũng tìm rất nhiều tư liệu để xem.

Vào học được nửa giờ, người bên cạnh cũng vì việc này ồn ào đến khí thế ngất trời.

Tóm lại, trên cơ bản, fans đều cảm thấy là giả.

Cũng có chút cảm thấy là thật sự, dù sao trước đây Thời Thù chưa từng truyền ra tai tiếng, lần này lại còn sinh động như vậy.

Thật lâu sau, Tô Yên đóng di động.

Ngồi ở chỗ đó.

Tiểu Hoa nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị cảm thấy như thế nào?"

"Cái gì?"

"Chị đối với chuyện này thấy như thế nào?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Minh tinh phân làm ba loại, thần tượng, ca sĩ, diễn viên.

Ba người đều là một loại nghiệp, khác nhau chính là, hai người sau đều có thể tự do yêu đương, thần tượng là không thể yêu đương."

Tiểu Hoa cũng hiểu một ít.

Đây là một ít quy tắc nghề nghiệp rất đơn giản.

Nói đơn giản, hai người sau kỳ thật không khác gì làm công việc bình thường, chỉ là có chuyên môn, sở trường nhất định.

Mà thần tượng, là bị đóng gói ra mắt.

Bọn họ xuất hiện, nhất định phải là hoàn mỹ.

Thiết lập một thần tượng hoàn mỹ, dựa vào xu hướng yêu thích của fans để đạt được mức độ nổi tiếng.

Thần tượng cũng là một công việc.

Mà trong công việc này cấm kỵ chính là bạn gái.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ vì cái gì nói cái này??"

Nó không hiểu mấy.

Tô Yên

"Thời Thù là diễn viên, đạt hai giải ảnh đế, chính là chứng minh, hắn có thể yêu đương, fans càng bùng nổ, hắn càng nâng cao được giá trị."

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lái xe đi ra ngoài một đoạn.

Sau đó, đỗ xe trong gara của một trung tâm thương mại.

Đi ra ngoài, bắt xe taxi.

Không giống mấy lần trước nhảy từ cửa sổ đi vào.

Hiện giờ cô đi từ cửa chính.

Đi vào khách sạn Tây Trúc, thẳng tắp hướng đến phòng 902.

Đương nhiên, trong tay còn cầm áo tắm dài.

Đi đến trước cửa phòng 902, gõ gõ cửa.

Lúc này, vừa vặn Tần Như từ phòng bên cạnh đi ra.

Hắn nhìn đến phòng của tiên sinh, thấy một nam sinh nhìn qua thực phong cách.

Đi qua đó, ra tiếng

"Xin hỏi, cậu tìm ai?"

Tô Yên nhìn hắn, không nói gì.

Chỉ là tiếp tục gõ cửa.

Tần Như đại khái hiểu rõ nguyên nhân Tô t Yên rầm mặc.

Tự giới thiệu nói

"Xin chào, tôi là Tần Như, là trợ lý của vị tiên sinh trong căn phòng này."

Tô Yên nghe, nhìn hắn.

Lúc này mới ra tiếng

"Tôi tới đưa đồ vật cho hắn."

Nói xong, Tô Yên nâng cái túi được đóng gói trong tay lên.

Lúc này, cửa phòng mở ra.

Thời Thù mí mắt cũng không nâng, lông mày đuôi mắt mang theo không kiên nhẫn

"Chuyện gì?"

Tần Như ra tiếng

"Tiên sinh, có người tìm ngài."

Tần Như ra tiếng, Thời Thù ngẩng đầu lên.

Cặp mắt kia mang theo tơ máu, dường như không được nghỉ ngơi tốt.

Lúc này, Tô Yên đưa túi xách trong tay qua

"Cho anh."

Thời Thù sửng sốt.

Nhìn gương mặt Tô Yên.

Dần dần, sự không kiên nhẫn rút đi, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Vốn tưởng rằng cô sẽ xuất hiện ở bên cửa sổ.

Thế cho nên hắn mở cửa sổ ra, vẫn luôn ở chỗ đó chờ.

Chỗ nào biết, cô lại là quang minh chính đại gõ cửa đi vào.

Hắn nhìn Tần Như đứng bên cạnh

"Câu đi trước đi, tôi có lời muốn nói với hắn."

Tần Như vừa thấy, hóa ra tiên sinh biết chàng trai này.

Gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, đôi mắt trong lúc vô tình thấy được xách đồ vật trong túi xách Tô Yên đang cầm.

Thuần trắng sắc, rất dày.

Áo ngủ sao?

Nhưng nhà tiên sinh bọn họ bắt bẻ như vậy, áo ngủ này chắc chắn sẽ bị mai táng bỏ trong phòng tối rồi.

Tần Như chân trước vừa rời khỏi.

Sau đó, Thời Thù liền ôm lấy Tô Yên.

Tô Yên muốn tránh đi.

Nhưng nhìn tư thế hắn ôm lại đây.

Cô nếu trốn, phỏng chừng hắn sẽ bị va vào bức tường đằng sau.

Nghĩ vậy, cô liền không động, thẳng tắp đứng ở chỗ đó, tùy ý hắn ôm.

Môi hắn dán ở bên tai Tô Yên, phả ra nhiệt khí

"Tiểu Quai, ang đợi em thật lâu."

Thân phận Tô Yên lại một lần nữa bị hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Cô dừng lại một chút.

Duỗi tay đẩy hắn.

Chỉ cảm thấy cả người hắn nóng lên.

Kết quả, cô đã khống chế lực đạo rất nhỏ.

Đẩy nhẹ như vậy, vẫn khiến hắn lảo đảo một cái, Tô Yên nhanh tay lẹ mắt.

Giơ tay kéo hắn lại.

Lại một lần nữa, đồng chí Thời Thù ngã vào trong lòng ngực Tô Yên.

Gắt gao ôm cô.

Thanh âm suy yếu lại u oán

"tại sao bây giờ em mới đến."

Tô Yên muốn đưa túi xách trong tay mình cho hắn.

Kết quả người nào đó thừa dịp lúc cô không chú ý.

Đè nặng cô, ấn ở ven tường.

Cúi người, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

"Em một tuần đều không có gọi điện thoại cho anh."

Không biết vì sao, thanh âm có chút suy yếu, rất là u oán.

Tô Yên không nói chuyện.

Chỉ là nhìn hắn.

Bởi vì cô cảm thấy hắn tựa hồ có điểm không thích hợp.

Nhưng chỗ nào không thích hợp thì lại không thể nói được.

Sau đó, lại nghe Thời Thù nói

"Em có phải sớm đã quên anh hay không?"

Hắn càng nói, khẩu khí càng như là cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.

Tô Yên chính là tra nữ ăn xong không phụ trách vậy..

Không phải cô chỉ là cầm áo ngủ của hắn thôi sao?

*****

Nói nói, Thời Thù chậm chạp không đợi được đáp lại.

Nhìn đôi mắt to tròn của cô vẫn luôn ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhất thời không nhịn được.

Cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô.

Tô Yên chỉ cảm thấy một đôi môi ấm áp mềm mại dừng ở trên mắt mình.

Thân thể cô cứng lại một chút.

Thời Thù hôn lần này, thấy Tô Yên không phản kháng, càng hăng hái.

Dịch dần đi xuống.

Sau đó không chút do dự hôn lên môi Tô Yên.

Hắn gắt gao ôm cô, bởi vì hắn cao, làm Tô Yên phải ngẩng đầu thừa nhận.

Một lần hôn này, Thời Thù chính là thu không được.

Hắn lẩm bẩm

"Tiểu Quai, rất nhớ em."

Môi răng giao hòa, nghe âm thanh hắn lẩm bẩm.

Tô Yên ngây ngốc ở đàng kia, đầu trống rỗng.

Bởi vì không phản ứng lại, nên bị hắn đè ở chỗ đó tùy ý hắn hôn môi.

Thời gian càng lâu, nụ hôn càng ngày càng thâm nhập.

Thời Thù gắt gao dán Tô Yên.

Thế cho nên không khí giữa hai người càng ngày càng ái muội, Thời Thù lông mày đuôi mắt đều lây dính ái dục, một bộ dáng xuân triều mênh mông.

Đồng chí Tiểu Hoa bởi vì đã lâu không có nhìn đến hình ảnh nóng bỏng như vậy, giờ đột nhiên xuất hiện, dọa nó nhảy dựng.

Dù sao nó cũng là cái bảo bảo thuần khiết a~.

"A... ách..."

Tiểu Hoa hô một tiếng, giống như người bị bắt hôn môi chính là nó vậy.

Sau đó, mới kịp phản ứng lại, nó thân là một cái thống tử, diễn quá nhiều rồi.

Vội vàng ngậm miệng, che chắn ngũ quan của mình.

Mà Tô Yên bởi vì Tiểu Hoa kêu một tiếng kia, phục hồi lại tinh thần.

Mở to mắt, nhìn Thời Thù một bộ toàn thân toàn tâm hôn môi, rất có tư thế dây dưa không thôi.

Trong lòng cô run lên, đột nhiên duỗi tay liền đẩy người ra.

Sức lực không khống chế tốt.

Liền nghe, phanh!

Thời Thù hung hăng va vào bức tường phía sau.

Hắn đỡ tường, kịch liệt ho khan.

Tô Yên ngây ngốc đứng ở cửa, cũng không nhúc nhích.

Túi xách trong tay đều rơi xuống đất.

Thời Thù một bên kịch liệt ho khan, một bên ngẩng đầu đi xem Tô Yên.

Đang muốn nói chuyện.

Lại phát hiện Tô Yên ngây ngốc, nhăn mày.

Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt nhìn Thời Thù.

Thời Thù bị cô nhìn đến sửng sốt.

Loại ánh mắt không tán đồng của cô đâm Thời Thù trong lòng phiếm đau.

Hắn đỡ tường đứng lên, ý cười trên mặt bởi vì hôn người trong lòng cũng nhạt dần.

Hắn lẩm bẩm

"Tiểu Quai."

Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc ra tiếng

"Dưới tình huống đã có đối tượng kết giao mà hôn môi cùng những người khác, là hành vi không tốt."

Thời Thù sửng sốt.

Nghe lời này, hắn một chốc không phản ứng kịp.

Cho rằng Tô Yên nói chính là cô.

Thế cho nên đôi mắt mất mát đảo mắt liền trở nên âm trầm sâu kín.

Hắn đứng ở chỗ đó, nhìn Tô Yên.

Quanh thân mang theo lệ khí làm lòng người phát lạnh, chỗ nào còn có bộ dáng tiểu tức phụ u oán vừa nãy?

Hắn cơ hồ là cắn chặt răng, thanh âm từ kẽ răng truyền ra tới

"Hắn là ai."

Tô Yên không hiểu lời hắn nói, thế cho nên không có ra tiếng.

Việc này làm cho Thời Thù cho rằng Tô Yên chẳng những tìm nam nhân khác, còn che chở cho người kia.

Thời Thù gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, tơ máu lan tràn trong mắt, trong chốc lát, hắn nhìn qua thực dọa người.

Trong thanh âm hắn mang theo áp lực phẫn nộ

"Em bao che cho hắn?"

Tô Yên

"······"

Cho nên, hắn rốt cuộc đang nói cái gì?

Hắn tới gần Tô Yên, đang muốn lại lần nữa ôm cô.

Có lần đột nhiên hôn môi vừa nãy, cô sao có thể còn ngoan ngoãn đứng ở nơi này.

Tô Yên giơ tay ấn bờ vai của hắn,

"Anh không cần dựa gần như vậy."

Thời Thù sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

"Tiểu Quai."

Thanh âm hắn sâu kín, trong lòng mang theo bực bội cuồn cuộn.

Hắn lại lần nữa hỏi

"Hắn là ai?"

Tô Yên nhíu mày một chút, thấy hắn một bộ dáng thực để ý, thực tức giận.

"Anh đang nói cái gì?"

*****

Thời Thù ôm Tô Yên.

Trên người hắn thực nhiệt.

Chẳng sợ trong lúc lơ đãng da thịt tương chạm vào, Tô Yên đều phát giác hắn nhiệt độ cơ thể cao không bình thường.

Nàng nhìn hắn, do dự một cái chớp mắt

"Ngươi không sao chứ?"

Thời Thù canh cánh trong lòng, này trong chốc lát mãn đầu óc đều là kia gian phu sự.

Hắn con ngươi âm trầm, từng câu từng chữ

"Hắn là ai."

Tô Yên

"······ ngươi muốn biết cái gì?"

Thời Thù tính tình ở táo bạo bên cạnh,

Nghiến răng nghiến lợi

"Cái kia gian phu."

Quá sinh khí, thế cho nên tình huống như thế nào còn không có xác định, gian phu này hai tự trước ra tới.

Tô Yên nhìn hắn.

"Ta không có gian phu."

Nàng cảm thấy hắn không thể hiểu được.

Rõ ràng là chính hắn sự, như thế nào còn hỏi nàng gian phu không gian dối phu.

Thời Thù nghe, táo bạo cảm xúc một đốn.

Tô Yên xem hắn miệt mài theo đuổi ánh mắt.

Nàng ra tiếng

"Ngươi ở có ở chung đối tượng dưới tình huống cùng ta hôn môi, thuộc về xuất quỹ hành vi."

Nghe nàng nghiêm trang nói.

Thời Thù trong lòng hỏa khí cấp tốc giảm xuống.

Sau đó kia táo bạo lệ khí cũng ở nhanh chóng tan đi.

Hắn một đôi con ngươi nhìn Tô Yên, tay còn không quên lôi kéo nàng.

Suy nghĩ trong chốc lát, không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi gợi lên tới

Tựa hồ có điểm cao hứng

"Tiểu Quai là nhìn đến hot search đúng hay không?"

Tô Yên xem hắn, như thế nào hắn còn như vậy cao hứng?

Thời Thù bình tĩnh nhìn Tô Yên

"Tiểu Quai sinh khí sao? Ghen sao? Khổ sở trong lòng sao?

Muốn hay không đem ta từ nữ nhân khác trong tay cướp về?"

Như vậy trái với thường nhân đạo đức quan nói hắn nói ra ngược lại thực hưng phấn bộ dáng.

Như là ước gì bị Tô Yên đóng gói mang về cảm giác.

Tô Yên

"······ ta không thích đoạt người khác đồ vật."

Thời Thù nghe, đốn ba giây lúc sau.

Đảo mắt liền bắt đầu giải thích kia hot search sự

"Cái kia là giả, ta vẫn luôn ở vì Tiểu Quai thủ thân như ngọc."

Thời Thù vừa nói, một bên cúi người tới gần Tô Yên, động tác thong thả, như là lơ đãng.

Nhưng mỗi một bước đều như là ở từ từ mưu tính tiến công, chưa bao giờ lui về phía sau quá.

Thanh âm có chút liêu, có chút câu nhân

"Tiểu Quai, ta đem chính mình đóng gói cho ngươi, ngươi muốn hay không?"

Tô Yên nghe hắn bất thình lình ' Mao Toại tự đề cử mình '.

Nàng không nói lời nào, Thời Thù liền tiếp tục

"Về sau, ta là Tiểu Quai, Tiểu Quai bảo hộ ta, được không?"

Cũng không biết hắn là như thế nào đương nhiên nói ra làm Tô Yên bảo hộ hắn che chở hắn loại này lời nói.

Dù sao chính là nhìn hắn một bộ xuân tâm nhộn nhạo chờ Tô Yên đáp ứng bộ dáng.

Tô Yên đầu sau này súc, nhưng phía sau là tường.

Nàng tưởng chống đẩy, làm hắn cách chính mình xa một chút.

Còn không đụng tới hắn, hắn nhưng thật ra ho khan đi lên.

Hắn ngã vào nàng trên vai, một bộ thực suy yếu, không thể lại thừa nhận bất luận cái gì đả kích thương tổn bộ dáng.

Đương nhìn Tô Yên thu hồi chống đẩy tay.

Hắn bẹp một chút.

Lại thân thượng.

Hắn ỷ vào Tô Yên mềm lòng không đẩy ra hắn, liền đem Tô Yên đè ở trên vách tường, muốn làm gì thì làm thân.

Thế cho nên rất xa, là có thể nhìn đến.

Tô Yên cứng còng thân thể, tùy ý hắn thân.

Hắn một đôi tay ôm khẩn, lớn lên cao, gần như đem Tô Yên toàn bộ đều ủng ở trong lòng ngực.

Như là được cái gì bảo bối giống nhau ôm.

Chờ thân xong, Thời Thù lưu luyến buông ra.

Lúc này mới nắm đã cứng đờ Tô Yên vào phòng.

Đương nhiên, còn có cửa phóng cái kia trang áo ngủ túi xách, cũng đề đi vào.

Chờ đến này hai người đi vào lúc sau.

Ở hành lang cuối chỗ ngoặt chỗ.

Một cái vươn tới mini cameras.

Cameras mặt sau hai cái paparazzi đồng chí khiếp sợ nói chuyện đều không xong

Cho đến thật lâu, trong đó một người ra tiếng

"Kia, đó là Thời Thù đi?"

"Là, không, sẽ không sai."

Hai người nói chuyện đều nói lắp.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Vậy, người trong ngực hắn, là nam??!!"

Người còn lại trầm mặc.

Hai người liếc nhau.

Cho nên, Thời Thù cùng một tên nam nhân vừa ôm vừa hôn, lại còn làm nũng???

Bởi vì hot search một tuần trước, bọn họ vẫn luôn rất cẩn thận canh giữ ở nơi này.

Chính là hy vọng có thể bắt giữ được hình ảnh thân mật tiếp xúc của cô gái trong hot search kia với Thời Thù.

Kết quả, bọn họ phát hiện một bí mật kinh thiên động địa như vậy.

Thật lâu sau, một người trong đó trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ nói ra kết quả

"Thời Thù thích nam nhân??!"

Mà vị cộng sự khác cũng một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ

"Trách không được hắn chưa từng có tai tiếng cùng nữ minh tinh nào, Hóa ra là tên GAY."

Đối với chuyện hai vị paparazzi này trong lúc vô tình chụp được bức ảnh sau đó tự bổ não.

Hai người đã vào phòng kia tất nhiên đều không biết.

······

Vào trong phòng.

Tô Yên ngây ngốc đứng ở chỗ đó.

Tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ lần bị cường hôn kia.

Lực chú ý Thời Thù lại ở trên túi xách kia.

Tiểu Quai mua cho hắn.

Phải biết rằng, dù khi Tô Yên có ký ức, số lần đưa đồ vật cho hắn cũng là.... ách? Không có.

Tô Yên chưa từng tặng quà cho Quân Vực.

Thế cho nên khi hắn nhìn lễ vật này, chậm chạp cũng chưa dời tầm mắt đi.

Tiểu Quai mua cho hắn cái gì??

Hắn lấy đồ ra mới thấy.

Áo ngủ.

Hắn quay đầu, đi xem Tô Yên.

Trong tay nắm chặt áo ngủ kia.

Không biết có phải ánh mắt hắn quá nóng rực hay không.

Thế cho nên Tô Yên thực mau phục hồi lại tinh thần.

Chớp chớp đôi mắt long lanh.

Chỉ nghe Thời Thù nói một câu

"Tiểu Quai muốn nhìn anh mặc nó sao?"

Tô Yên nhìn thoáng qua áo ngủ màu trắng kia, nhìn lại bộ quần áo Thời Thù đang mặc trên người.

Cô vốn dĩ muốn nói, thế nào cũng được.

Nhưng là, nhìn Thời Thù biểu đạt ra bộ dáng mãnh liệt muốn mặc cho cô xem như vậy.

Cô gật đầu

"Được."

Thời Thù cầm áo ngủ kia đi vào phòng tắm.

Ba phút sau, mặc áo ngủ đi ra.

Hắn lớn lên cực kỳ đẹp.

Hơn nữa còn thêm dáng người cao, thế cho nên dù hắn mặc cái gì, đều rất đẹp.

Sau đó, ngay lúc Tô Yên thực nghiêm túc nhìn hắn.

Thời Thù bước chân ngừng lại ở mép giường.

Thanh âm hắn khàn khàn xuống.

"Tiểu Quai, muốn đích thân cởi ra sao?"

Không biết như thế nào, lời kia vừa thốt ra.

Không khí lại trở nên ái muội.

Tô Yên nhìn hắn một hồi lâu.

Lắc đầu

"Bên ngoài sắc trời sắp tối."

Cô nên về nhà.

Nói xong, Thời Thù thật lâu không nói gì.

Hắn đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích.

Tô Yên do dự một cái chớp mắt.

Vẫn là đi qua chỗ Thời Thù.

Cô có một chuyện muốn xác nhận một chút.

Vừa mới nãy muốn nhìn một chút.

Chỉ là bị hắn vẫn luôn quấy rầy, nên chậm chạp vẫn chưa xác nhận được.

Tô Yên duỗi tay, cầm tay phải Thời Thù.

Nhìn về phía cổ tay của hắn.

Sưng đỏ trên cổ tay rốt cuộc không giống cái màn thầu như một tuần trước nữa.

Đã tiêu đi xuống rất nhiều.

Dấu vết xanh tím cũng tan đi.

Nhìn dáng vẻ, chỉ cần tiếp tục chăm sóc.

Mấy hôm nữa, cổ tay của hắn sẽ tốt rồi.

Thời Thù nhìn biểu tình cô dần dần thả lỏng, hắn duỗi tay, kéo tay Tô Yên

"Anh không muốn em đi."

Khẩu khí hắn có chút cường ngạnh, còn có chút oán khí.

So sánh với cái này, Tô Yên chir cảm thấy bàn tay hắn cầm mình, thực nóng.

Vừa mới nãy.

Đầu hắn gác ở trên vai cô.

Cái trán cũng thực nóng.

Nhìn tơ máu trong mắt hắn, lại xem đỏ ửng không bình thường trên mặt kia.

Tô Yên ra tiếng

"Anh phát sốt?"

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù tất nhiên là nghe được Tô Yên nói.

Nhưng mà lại không có lập tức trả lời.

Ngược lại là nắm chặt tay Tô Yên, đôi mắt chứa hi vọng

"Nếu anh nói anh phát sốt, em sẽ ở chỗ này cùng anh sao?"

Tô Yên nhìn hắn, ánh mắt dời đi.

Lại lần nữa ra tiếng

"Nghiêm khắc mà nói, chúng ta không thân."

Tổng cộng là bốn lần gặp mặt.

Hắn thậm chí cũng không biết cô tên là gì.

Thân thể Thời Thù cứng đờ.

Ánh mắt cũng ảm đạm xuống.

Hắn cúi đầu, lông mi màu đen rung động

"Tiểu Quai, anh khó chịu."

Thanh âm hắn khàn khàn.

Ngữ điệu kia, nghe liền làm người đau lòng.

Tô Yên sửng sốt.

Cô nhìn bộ dáng Thời Thù.

Đại khái không nghĩ tới một câu của mình sẽ làm hắn khổ sở như vậy.

Thời Thù chậm rãi buông lỏng tay ra.

Hắn đứng ở chỗ đó.

Ánh chiều tà chiếu vào trên người hắn.

Có vẻ cô đơn.

Hắn xoay người.

Đưa lưng về phía Tô Yên.

Mặc áo ngủ màu trắng, cúi đầu.

Thanh âm mất mát

"Em đi đi."

Tô Yên nhìn bóng dáng hắn.

Môi giật giật.

Cuối cùng, vẫn là cái gì cũng chưa nói.

Cô xoay người rời đi.

Tô Yên bên này vừa mới bước một chân ra khỏi phòng.

Liền nghe được bên trong ầm một tiếng, là tiếng thứ gì vỡ vụn.

Sau đó, thanh âm thủy tinh vỡ vụn không dứt bên tai.

Bước chân cô dừng một chút.

Xoay người nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ.

Không có lưu lại lâu lắm, liền rời đi.

Tô Yên chân trước mới vừa đi.

Thời Thù ở trong phòng, sắc mặt âm trầm.

Hắn buông hạ con ngươi, che khuất lệ khí trong mắt.

Cầm lấy di động, bấm một dãy số.

Thực mau, Tần Như đi đến

"Tiên sinh."

Thời Thù nắm chặt một cốc thủy tinh vẫn còn hoàn hảo.

Mặt không biểu tình

"Tra xem, cô ấy ở đâu."

Tần Như dừng một chút

"Tiên sinh nói, là thiếu niên vừa rồi đi ra ngoài kia?"

Thời Thù mí mắt vẫn không nhúc nhích, thanh âm thực nhẹ lại làm nhân tâm phát run

"Ừ."

Tần Như vội vàng gật đầu

"Vâng"

Sau đó, Tần Như đi ra ngoài.

Ngay khi hắn ta vừa đi ra, Thời Thù giơ tay.

Ầm một tiếng, ly thủy tinh đập vào tường, vỡ vụn.

Đất rải đầy vụn thủy tinh.

Thời Thù tâm tình thật không tốt.

Đi theo Thời Thù đã nhiều năm.

Tần Như vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy.

Thế cho nên không dám nói thêm cái gì, vẫn là mau một ít tra xem thân phận thiếu niên kia.

Hai mươi phút sau.

Trong phòng 902 còn đang trong trạng thái áp suất thấp.

Thời Thù ngồi ở trên sô pha, hắn một câu cũng không nói.

Nếu chỉ nhìn mặt mà nói, thật đúng là một nam tử tuấn mỹ an tĩnh.

Chỉ là chung quanh vị mỹ nam tử này, tất cả đều là mãnh vỡ thủy tinh.

Không có một cái nào hoàn hảo.

Kẽo kẹt, cửa phòng khép hờ lại lần nữa bị đẩy ra.

Bên ngoài trời đã gần tối đen.

Trong phòng không có bật đèn.

Chỉ có thể dựa một chút ánh sáng bên ngoài, thấy rõ trong phòng đen kịt.

Sau đó, lại nghe được tiếng bước chân.

Cửa truyền đến thanh âm

"Tiên sinh"

Là Tần Như.

Thời Thù mí mắt buông xuống, sườn mặt tinh xảo tuấn mỹ hiện giờ cũng đầy vẻ âm trầm.

Nốt ruồi lệ ở đuôi mắt hắn cũng càng thêm lay động lực rỡ

"Đi ra ngoài."

Thanh âm hắn không kiên nhẫn vang lên.

Làm lời Tần Như tới bên miệng lại dừng một chút.

Tần Như đứng ở cửa, nhìn thoáng qua bên trong.

Chỉ thấy trong phòng trừ bỏ Thời Thù, còn nhiều thêm một người.

Đúng là thiếu niên mà tiên sinh bảo hắn điều tra kia.

Tô Yên nhìn Thời Thù tựa hồ đang sinh khí.

Dù cho trên mặt hắn không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng là nghe thanh âm, có thể cảm nhận được ra ngữ điệu không kiên nhẫn kia.

Tô Yên đưa túi trong tay qua.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)